Q2. Chương 18.2
edit: tiểuhoanhi
Lôi Lôi để ly rượu xuống, quay đầu về phía Diêu Bối Địch nói :"Tiêu Dạ có lẽ muốn tự mình mời cô rượu, lần sau chúng ta sẽ tìm cơ hội."
Diêu Bối Địch cười nhạt.
"Tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa, mọi người từ từ dùng." Lôi Lôi cũng xoay người rời khỏi phòng bao.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng Lôi Lôi. Đây đều là do Lôi Lôi cố ý, cô biết rất rõ. Còn Tiêu Dạ nguyện ý phối hợp với cô ta, cô còn có thể nói thêm cái gì ?! Cô cụp mắt xuống.
"Quản lý Diêu, người kia là bạn học cùng cao trung với cô sao? Dung mạo thật là xinh đẹp, tính cách cũng tốt." Một đồng nghiệp nói.
"Đúng vậy. Giảm giá cho chúng ta nhiều như vậy, xem ra là bạn bè thân thiết?"
"Mọi người biết người bên cạnh cô ấy không? Đó là Tiêu Dạ. Tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp qua một nhân vật lớn như vậy ở Thượng Hải. Ngay hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, thật sự là phúc của quản lý Diêu a."
"Tiêu Dạ với cô gái kia quan hệ hẳn không tầm thường a! Ở chung như vậy, chắc là người yêu đi!"
"Thực sự là một đôi trời sinh. . ."
Căn bản những người này, không nhiều thì ít đều không phải đơn thuần mà khen ngợi Lôi Lôi, hoặc là Tiêu Dạ. Thực tế là đang nịnh bợ Diêu Bối Địch, nhất định mọi người cho rằng Lôi Lôi là bạn tốt của Diêu Bối Địch. Khen ngợi bạn tốt của cô, dĩ nhiên chính là đối với cô là một loại khen tặng.
Vậy mà.
Lần này thật sự là nịnh bợ nhầm đối tượng.
Diêu Bối Địch đứng dậy rời khỏi phòng bao, nói là đi tới nhà WC bên ngoài.
Trong phòng bao có WC, quản lý Diêu sao phải ra bên ngoài ?!
Không nghĩ được, cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Uống rượu là quan trọng.
Trong phòng bao nháy mắt lại khôi phục lại bầu không khí như ban đầu. Ân Bân nhìn Diêu Bối Địch rời khỏi, ứng phó những người khác uống rượu, trong đôi mắt có chút suy nghĩ.
. . . . .
Hạo Hãn.
Phòng làm việc xa hoa.
Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế sofa, uống rượu.
Nhìn qua không có tâm tình gì khác biệt, chỉ là tốc độ uống rượu so với bình thường nhanh hơn một chút.
A Bưu ở bên cạnh nhìn, hơi ngạc nhiên, lại không dám nhiều lời. Chỉ là yên lặng nhìn đại ca mình có chút cử động khác thường.
Không bao lâu, Lôi Lôi đi vào phòng, rất thân mật ngồi bên cạnh Tiêu Dạ, tựa ở trên bả vai của anh.
Tiêu Dạ liếc mắt nhìn cô ta, không có biểu tình gì cũng như động tác gì, tiếp tục uống rượu.
Lôi Lôi âm thanh ỏn ẻn mở miệng nói :"Dạ, anh vừa rồi là tức giận sao?"
Tiêu Dạ không nói gì.
"Vừa rồi vốn dĩ không nói cho anh biết trong phòng bao đấy có Diêu Bối Địch. . . Em biết nếu như em nói chắc chắn anh sẽ không đi vào." Lôi Lôi nói, đầu càng thêm thân mật chôn ở cổ của anh.
Lúc đó cô ta nói với Tiêu Dạ là bạn của cô ta tới đấy ăn cơm, muốn Tiêu Dạ gặp mặt chào hỏi. Tiêu Dạ căn bản cự tuyệt, nhưng cô ta không ngừng nói không ngừng làm nũng, kỳ thật chỉ muốn Tiêu Dạ uống một ly rượu rồi rời đi. Xem như là vì cô ta. . . Nói đến trong thời gian này luôn cảm thấy Diêu Dạ muốn xua đuổi cô, cảm thấy như vậy, rõ ràng rất khó chịu.
Hơn nữa lời nói của Diêu Bối Địch hôm nay cũng kích thích cô ta, cô ta cảm thấy cô ta không hề làm sai cái gì. Còn phải xin lỗi cùng oan ức.
"Kỳ thật, người đàn ông bên cạnh Bối Địch kia thật là khá.. . " Lôi Lôi mở miệng.
Tiêu Dạ đang uống rượu, bàn tay khẽ dừng một chút, lại không có chút tâm tình dư thừa nào.
"Trước em và Bối Địch có liên lạc qua, cô ấy thật rất hối hận về chuyện 6 năm trước. Còn nói sẽ chúc phúc chúng ta. Ngày hôm nay em gọi anh vào đó, cũng là muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai người. Có đôi khi đã gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay, em muốn coi như về sau vẫn có thể làm bạn bè." Lôi Lôi bất đắc dĩ nói tiếp :"Chuyện năm đó, quá khứ, chúng ta để cô ấy.. . "
"Lôi Lôi." Tiêu Dạ đột nhiên cắt đứt lời nói của cô ta, không để lại chút dấu vết đem cô ta từ trên người mình đẩy ra, để ly rượu xuống :"Tôi từ lúc nào có nói qua, cô có thể tùy ý chen chân vào cuộc sống của tôi!"
Cả người Lôi Lôi đột nhiên giật mình, nửa ngày không thốt lên lời.
"Lần trước cô mật báo cho Tề Lăng Phong, tôi thấy cô bởi vì chân trọng bạn bè, có nghĩa khí mới không cùng cô tính toán. Cô không muốn lại cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đã đụng vào giới hạn của tôi!" Tiêu Dạ thờ ơ nói đến mức đả thương người khác.
Đã từng bị Tiêu Dạ lạnh nhạt.
Còn thờ ơ.
Nhưng mặc kệ là thờ ơ thế nào, chưa từng nói chuyện như thế với cô, chưa từng nói khó nghe như vậy.
Cô nhìn vào hốc mắt của anh, trong nháy mắt liền đỏ, nước mắt không khống chế được, chảy xuống.
"Dạ, cho tới nay đều là tự em đa tình sao?" Lôi Lôi hỏi anh, ánh mắt mang lệ, điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Dạ không nói gì.
"Em vẫn cho là, 6 năm sau em trở về. Anh ngầm đồng ý bên cạnh em, là vì anh muốn cùng em bắt đầu lại. 6 năm trước anh đã nói, anh sẽ đợi em thật tốt, để cho em ra nước ngoài một thời gian trước. Em không khóc cũng không náo, không có vương vấn, không có làm anh khó xử. Tự mình dọn dẹp hành lý rời khỏi Thượng Hải, rời khỏi đất nước, thậm chí đến ngay cả ngôn ngữ cơ bản nhất cũng không thể cùng người khác nói được. Em cứ như vậy kiềm chế đến bây giờ, em vốn cảm thấy tất cả đau khổ từ trước đến giờ đều qua rồi, anh bây giờ lại nói em như vậy. .. Năm đó lời anh nói, thật sự không có là gì rồi đúng không?" Lôi Lôi chất vấn anh, đáng thương như vậy, bi thương như vậy, lại thận trọng chất vấn anh.
Tiêu Dạ uống một hớp rượu lớn, cái gì cũng không nói.
"Coi như là không có kết hôn cũng được. Em thật sự không để ý đến thân phận kia, bởi vì người em yêu chỉ mỗi anh thôi. Có anh ở bên cạnh em là đủ rồi. Nhưng là Dạ, anh có nghĩ tới hay không, một người phụ nữ nguyện ý không danh không phận đi theo anh. Đến cùng cần gồng lên bao nhiêu dũng khí, đến cùng phải bị bao nhiêu ánh mắt người ngoài nhìn vào." Lôi Lôi nói, nước mắt không ngừng chảy xuống :"Vừa rồi Diêu Bối Địch tới ăn cơm, ở trước quầy đại sảnh vô tình em gặp cô ấy, cô ấy đang đứng trước quầy đòi giảm giá. Diêu Bối Địch muốn quầy tính tiền giảm giá cho 5 phần trăm, còn ép nhân viên tặng cô ấy bánh ngọt miễn phí. Em thấy ánh mắt nhân viên quầy cũng sắp khóc, nhịn không được nói một chút, Diêu Bối Địch dùng thân phận bà chủ Tiêu để cho em ngậm miệng, vào thời khắc ấy ánh mắt của em cũng thay đổi. . Thật sự những thứ này... Em thật sự không so đo, hiện tại người trên giấy hôn thú của anh cũng là Diêu Bối Địch, người ngoài cũng sẽ thấy em chính là một tiểu tam. Chen chân ở cuộc hôn nhân của hai người, có thể anh không nghĩ tới, 6 năm qua, em là bị thế nào chen chân..."
Lôi Lôi đã ủy khuất khóc không thành tiếng.
Tiêu Dạ nhíu mày lại rất chặt.
Anh không muốn an ủi Lôi Lôi, bởi vì anh chưa bao giờ an ủi người khác, đương nhiên, cũng không muốn nghĩ sẽ đi an ủi.
Cảm giác 6 năm trước và bây giờ đã không giống nhau.
Thời điểm 6 năm trước anh chí ít vẫn có thể đối với Lôi Lôi thật tốt.
Hiện tại anh ngay cả những lời này đều không nói ra miệng, cũng sẽ không nói.
Anh hung hăng uống một ngụm rượu nữa, để ly rượu xuống.
Người phụ nữ này năm đó quả thật bị oan ức.
Người phụ nữ này, anh năm đó cũng cho một lời hẹn.
Anh quay đầu :"Tôi đưa cô về."
Lôi Lôi nhìn anh, trên mặt vẫn như cũ lệ rơi :"Anh lại đang cố ý xua đuổi em sao?"
"Tôi nói, tôi đưa cô về." Tiêu Dạ lặp lại.
Là anh tự mình tiễn cô ta.
Không phải để người khác tiễn.
Lôi Lôi giờ phút này cũng đã nghe rõ.
Cô ta vội vàng từ ghế sofa nhảy lên, nhín khóc mỉm cười, cao hứng nói :"Dạ, em biết anh đối với em tốt nhất."
Tiêu Dạ cầm một bên áo khoác, nhìn A Bưu nói :"Chỗ này coi cho tốt."
"Đại ca đêm nay không trở về sao?"
Tiêu Dạ dừng một chút.
Lôi Lôi kéo cánh tay anh tự nhiên căng thẳng một cái.
"Xem tình hình." nói xong Tiêu Dạ mang theo Lôi Lôi rời khỏi.
Xem tình hình có phải hay không chính là. . .
Đôi mắt Lôi Lôi căng thẳng.
Đêm nay, có thể sẽ có biến đổi rồi!
Hai người tay trong tay đi ở trên hành lang Hạo Hãn.
Lôi Lôi trên mặt vẫn treo hạnh phúc mỉm cười,
Đột nhiên bước chân Tiêu Dạ ngừng lại, Lôi Lôi ngạc nhiên theo ánh mắt Tiêu Dạ, nhìn một góc hành lang có hai người đứng.
Hai người kia không phải người đặc biệt nào, chính là Diêu Bối Địch cùng người nam nhân uống rượu thay Diêu Bối Địch. Giây phút này hai người tựa như đang nói cái gì, Diêu Bối Địch không có biểu tình gì. Ân Bân như đang nỗ lực làm cô hài lòng.
"Kỳ thật, mọi người như vậy đều rất tốt." Lôi Lôi từ trong thâm tâm nói.
Đôi mắt Tiêu Dạ dừng một chút, đi nhanh về phía trước.
.. . . .
Ánh mắt Diêu Bối Địch nháy mắt thấy Tiêu Dạ cùng Lôi Lôi tay trong tay rời đi.
Bọn họ kết hôn 6 năm, chưa từng thân mật như vậy xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào. Mà Lôi Lôi, cứ như thế chiếm lấy vị trí bên người anh, bây giờ nghĩ lại, cái tờ hôn thú kia cuối cùng để làm gì?
Vẻn vẹn cũng là một cái tên mà thôi.
Ân Bân nhìn theo ánh mắt Diêu Bối Địch, mở miệng nói :"Bạn học cao trung của cô tính cách rất rộng rãi."
Diêu Bối Địch không nói gì, nói đến người phụ nữ Lôi Lôi kia. Một biểu tình dư thừa cô cũng không muốn.
Bên tai toàn bộ đều là Tiêu Dạ, toàn bộ là đề tài về Lôi Lôi, cô nghe được có chút đau lòng.
Cô mới ra ngoài không lâu, Ân Bân liền đi theo ra ngoài.
Người đàn ông này dường như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, dường như phát hiện tâm tình cô không tốt, đang muốn chọc cười cô.
Cô thật sự không cười nổi, ngay cả giả bộ cũng không làm được.
Cô nhìn Ân Bân, đột nhiên nói :"Ân Bân, người đàn ông mới vừa rồi, là chồng tôi."
Khóe miệng Ân Bân lập tức cứng ngắc, dường như không tin bản thân vừa rồi nghe được cái gì.
"Ừ, anh không có nghe lầm, Tiêu Dạ là chồng tôi." Diêu Bối Địch nhẹ nhàng nói.
Ân Bân trầm mặc, nhìn Diêu Bối Địch.
"Cho nên, anh hiện tại có nói cái gì, tôi cũng không vui vẻ được. Không cần hao tốn sức lực để an ủi tôi, để cho tôi một mình yên tĩnh là được rồi. Dù sao mấy năm nay đều là như thế, cũng không phải có một hai ngày như vậy. Tôi sẽ không buồn đến mức tự sát đâu." Diêu Bối Địch có chút tự giễu nói.
Ân Bân mấp máy môi, ngón tay siết chặt :"Vì sao không ly hôn?"
"Không chỉ có một mình anh khuyên tôi." Diêu Bối Địch nói :"Thật sự tôi nghĩ qua rất nhiều, ly hôn hay không ly hôn cũng không quá quan trọng. Chỉ là một tờ giấy mà thôi, nếu như đáy lòng đều buông xuống, tờ giấy ấy vẫn còn có tác dụng sao?"
"Tóm lại, không thể bản thân bị ủy khuất như thế."
"Ủy khuất sao?" Diêu Bối Địch cười cười, cười đến khó chịu :"Có lẽ người phụ nữ vừa rời đi mới càng chịu ủy khuất."
"Có ý gì?" Ân Bân nhíu mày.
"Tôi hiện tại không muốn nói, Ân Bân, những chuyện trước kia tôi thật sự không muốn nói. Bất kể như thế nào, cám ơn anh đã quan tâm đến tôi như vậy. Tôi hiện tại về trước, làm phiền anh nói với đồng nghiệp một tiếng. Nếu lúc này tôi lại đi vào, sẽ chỉ ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ thôi." Diêu Bối Địch nói xong liền rời khỏi.
Ân Bân nhìn bóng lưng của cô.
Rất sớm trước kia đã biết người phụ nữ này không hề vui vẻ.
Anh cũng nghĩ tới nhất định nguyên nhân là do hôn nhân kia.
Thì ra, thật sự như vậy.
Nhưng hôn nhân, ấm lạnh tự biết.
Không phải là tự mình kiểm nghiệm, cũng không có tư cách đánh giá là không phải.
. .. . .
Diêu Bối Địch ngồi xe chuyên dụng rời khỏi Hạo Hãn.
Ly hôn?
Cô một mực chờ đợi Tiêu Dạ nói hai chữ này, cô thậm chí lúc đó còn cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện một hai ngày. Vậy mà đã qua một tuần lễ, Tiêu Dạ cũng không nói một nửa câu, có thể cơ hội bọn họ chạm mặt thật quá ít. Anh căn bản không thể đối mặt mà nói với cô.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lời nói của Kiều Tịch Hoàn nói với cô, cô ấy nói Tiêu Dạ sẽ không chủ động nói ly hôn.
Ngay lúc đó nội tâm của cô có một giây rung động.
Bởi vì Kiều Tịch Hoàn nói 6 năm, muốn ly h ôn đã sớm ly hôn.
Cô nắm chặt ngón tay, ý nghĩ của Tiêu Dạ cô thật sự không biết, cô thậm chí không rõ lắm. Mấy năm nay anh cùng mình trói buộc nhau đến cùng, rốt cuộc là vì sao?
Vì cái gì?
Trả thù sao?
E rằng, chính là trả thù đi!
Xe một đường thẳng lái tới tiểu khu.
Cô xuống xe, đi vào thang máy, thang máy một đường đi lên trên. Tới nơi cô mở cưa đi vào, chỗ để giày dép tùy tiện đặt một đôi giày đàn ông.
Cô không có nghĩ tới lúc này Tiêu Dạ sẽ ở nhà.
Cô vẫn cảm thấy, tối nay Tiêu Dạ sẽ không về nhà, giống như mấy buổi tối trước sẽ không về nhà.
Cô cởi giày ra, đem giày của mình đặt gọn vào tủ giày, vẫn như cũ không quan tâm đến giày của Tiêu Dạ.
Cô nghĩ những chuyện như vậy chung quy sẽ có một người phụ nữ khác giúp anh làm.
Cô đổi dép đi vào phòng khách.
Tiêu Dạ ngồi trên sofa ở phòng khách xem ti vi.
Ngước mắt nhìn Diêu Bối Địch trở về, sắc mặt có chút lạnh.
Diêu Bối Địch nhìn anh, chuẩn bị trở về phòng, lại dừng lại hỏi :"Tiêu Dạ, chúng ta cần nói chuyện sao?"
Tiêu Dạ nhướng mày.
"Tôi có thể ôn hòa nhã nhặn cùng anh nói tất cả mọi chuyện. Tuy là tôi không biết cuộc hôn nhân này đối với anh mà nói là cái gì, cũng có thể là vẻn vẹn muốn cho tôi một bài học. Nhưng đối với tôi mà nói, tôi thật không có oán giận dù chỉ một lần, ngoại trừ Tiếu Tiếu, kỳ thật tôi không cần gì cả. Nuôi sống Tiếu Tiếu và bản thân, tôi nghĩ tôi vẫn còn năng lực kia." Diêu Bối Địch nhẹ nhàng nói từng câu.
"Không nói ly hôn, cô nghĩ rằng tôi là đang suy nghĩ tới tâm tình của cô sao?" Tiêu Dạ hỏi cô.
Diêu Bối Địch cắn môi :"Không phải, tôi chỉ là muốn nói, nếu như muốn ly hôn với tôi rất đơn giản. Sẽ không phiền phức."
"Diêu Bối Địch." Tiêu Dạ đột nhiên từ ghế sofa đứng lên, cao cao tại thượng nhìn cô :"Tìm được người mới, nên bắt đầu muốn thảo luận chuyện ly hôn với tôi rồi?"
"Người mới?" Diêu Bối Địch ngẩn ra :"Anh hiểu lầm."
"Bất kể có phải hiểu lầm hay không. Diêu Bối Địch, cuộc hôn nhân này không phải cô nói bắt đầu là bắt đầu, cô nói kết thúc liền kết thúc." Tiêu Dạ lạnh lùng nói từng câu một :"Cô không có cái quyền đấy."
Ném xong câu tiếp theo, Tiêu Dạ xoay người rời đi.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng của anh, nghĩ muốn nói cái gì thêm nhưng vẫn không dám nói ra.
Từ lúc vào nhà nhìn thấy đôi giày kia, cô liền cho rằng Tiêu Dạ đêm nay trở về là muốn nói tới chuyện ly hôn. Mọi người đều đã đến mực độ này rồi, chuyện ly hôn cùng chỉ là chuyện trước mắt.
Cho nên anh vừa rồi mới chỉ là đang chứng tỏ thái độ đối với cô mà thôi.
6 năm trước cô cẩn thận nguyện ý gả cho Tiêu Dạ, 6 năm sau ngày hôm nay, cô không muốn như vậy làm khó anh.
Nhưng rất hiển nhiên, Tiêu Dạ hiểu lầm.
Hiểu lầm là cô có người khác nên muốn ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com