Q2. Chương 27.2
edit: tiểuhoanhi
Hai cỗ thân thể không ngừng dây dưa.
Bên tai vẫn vang lên chuông điện thoại của Hoắc Tiểu Khê.
Loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, thì ra đây là mùi vị vụng trộm, như vậy để cho cô muốn ngừng mà không ngừng được.
Đã xảy ra quan hệ, hai người cứ vậy tự nhiên sinh ra sự thay đổi hóa học.
Sở Huân từ ban đầu chỉ là tà ác muốn trộm đi người đàn ông của Hoắc Tiểu Khê, càng về sau càng rất yêu rất yêu Tề Lăng Phong. Yêu đến chính bản thân cũng không biết tới mức nào, cũng đã một thời gian vụng trộm cô cũng biết không ít chuyện của Tề Lăng Phong. Biết Tề Lăng Phong vốn không yêu thương Hoắc Tiểu Khê, tất cả biểu hiện chỉ là giả dối mà thôi!
Hai người bắt đầu âm thầm đối phó Hoắc Tiểu Khê.
Hai người bắt đầu phản bội Hoắc Tiểu Khê, không ngừng vụng trộm.
Hoắc Tiểu Khê thường tường ở bên tai Sở Huân trách móc, nói với Sở Huân, làm sao để cho Tề Lăng Phong ngoan ngoan bò lên giường của cô ta ?!
Quen biết nhiều năm như vậy, Hoắc Tiểu Khê còn chưa từng cùng Tề Lăng Phong phát sinh ra quan hệ.
Điều này không khỏi làm Sở Huân có chút thán phục.
Hoắc Tiểu Khê bĩu môi, nói người đàn ông Lăng Phong này quá xem trọng lễ tiết, căn bản không nên thực hiện nghĩa vụ hôn thê trước hôn nhân. Có đôi khi hai người rõ ràng đã nằm trên giường không bị khống chế, người đàn ông ấy đến cuối cùng cũng vẫn sẽ kêu ngừng!
Sở Huân luôn dỗ dành Hoắc Tiểu Khê, nói người đàn ông như vậy mới là người đàn ông tốt. Bên ngoài bây giờ đàn ông đều quá trăng hoa, căn bản là không tỏ ra muốn chịu trách nhiệm.
Sau lưng, Sở huân cũng không ngừng cùng cái <Người đàn ông> kia lên giường, triền miên không ngớt.
Bọn họ sau lưng Hoắc Tiểu Khê lên giường 6 năm. Kích tình chưa bao giờ ngừng.
Nhiều năm như vậy, Hoắc Tiểu Khê đã không biết chút nào, còn luôn xem cô là bạn bè tốt nhất, đem Tề Lăng Phong trở thành người đàn ông tốt nhất.
Ở phương diện thương trường Hoắc Tiểu Khê là thiên tài, ở phương diện tình cảm cũng chỉ là ngu ngốc.
Hoắc Tiểu Khê rất ít khi hoài nghi người bên cạnh mình, Hoắc Tiểu Khê vẫn cho là bên người cạnh chính là người của Hoắc Tiểu Khê.
Tính cách cuồng vọng, tự đại như vậy, phát triển thành kết cục này đúng là đáng đời!
Không nên được bất luận kẻ nào cảm thông.
Sở Huân hung tợn nghĩ tới, hồi ức dần dần bị hiện thực thay thế, bên tai truyền đến giọng nói nam tính cưng chiều của Tề Lăng Phong :"Đừng tức giận, ngoan, ngẫm lại Hoắc Tiểu Khê đã cho chúng ta bao nhiêu đả kích, suy nghĩ lại thì chuyện bây giờ cũng không khác lắm. Hơn nữa không bao lâu, mấy tin tức này cũng sẽ qua, anh sẽ nghĩ biện pháp để cho chúng ta quang minh chính đại. Em phải tin anh."
Sở Huân chỉ trầm mặc.
Cô thực sự không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
Vừa bắt đầu cùng Tề Lăng Phong, thì mấy năm toàn ở vào tình trạng trả thù. Cho nên bọn họ vụng trộm cũng khiến cô thấy hưng phấn cùng thỏa mãn, còn có cảm giác mãnh liệt. Chỉ khi bản thân ý thức được cô yêu người đàn ông này, cảm giác này lại biến thành một loại kìm nén, cô hận không thể sớm một chút thoát khỏi loại quan hệ này. Hận không thể lập tức khiến Hoắc Tiểu Khê đi chết, để cô chiếm lấy.
Hoắc Tiểu Khê thực sự chết.
Mà cô lại không có biện pháp chiếm lấy.
Cô không cam lòng, thực sự không cam lòng.
Cô làm nhiều như vậy, vì anh ta, vì mình, làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy. Cô thật sự không muốn có kết quả này!
"Sở Huân?" Tề Lăng Phong cảm giác được bên kia trầm mặc, nhẹ nhàng gọi cô.
"Lăng Phong, em cảm thấy rất mệt." Viền mắt Sở Huân hồng hồng :"Em cảm thấy em cố gắng nhiều năm như vậy. Em vẫn cho là đây là thời điểm bắt đầu, lại là một kích trí mạng. Em không biết mình có nhịn được bao lâu, em thật sự rất yêu anh."
"Anh cũng vậy." Tề Lăng Phong nói :"Anh cũng rất yêu em, bằng không từ đầu đến cuối, anh cũng sẽ không chỉ có một người phụ nữ. Hoắc Tiểu Khê ngày đó chết cũng không đủ để bò lên giường của anh, Sở Huân, em nên biết em đối với anh rất quan trọng."
Sở Huân không tiếng động gật đầu.
Chỉ có điểm này có thể chống đỡ cô, chống đỡ để cô không chút nào cứ thế tiếp tục tín nhiệm anh ta.
Chí ít, Tề Lăng Phong nguyện ý cùng cô quấn quít một chỗ, mà Hoắc Tiểu Khê chờ đợi thế nào đều không chờ đợi được để <Tính> phúc!
"Được rồi, đừng đau lòng nữa, an tâm ở nhà đợi anh. Trong khoảng thời gian này không cần lên mạng, đừng để cuối cùng khiến mình phiền lòng. Anh sẽ lo lắng cho em." Tề Lăng Phong dịu dàng dặn dò.
"Được."
"Anh cúp máy trước, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, thực sự buồn chán thì kêu Lôi Lôi đến bồi em."
"Được."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
. . . . . . . . . .
Tề Lăng Phong cúp điện thoại, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.
Biểu hiện của Sở Huân thật khiến anh phải thất vọng.
Đôi mắt anh híp lại, tốt nhất đừng làm ra chuyện gì cực đoan, bằng không...
Anh cũng không bảo đảm, người phụ ngữ chăm chỉ vô tư vì hắn dâng hiên sẽ có một ngày bước theo gót của Hoắc Tiểu Khê!
Anh ta cúi thấp mắt xuống thấy phóng viên dưới lầu, điều chỉnh hơi thở của mình, không có mất nhiều thời gian lắm. Xoay người đi nhanh ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp đi xuống lầu.
Đôi mắt nhìn bảo vệ xuống dưới lầu, mấy người vội vã hiểu ngầm trong lòng đi theo Tề Lăng Phong ra cửa. Vì anh chừa ra một khoảng cách an toàn, Tề Lăng Phong đứng ở giữa phóng viên, nhìn bọn họ nói :"Cực khổ cho mọi người ở xa tới chỗ này ngồi chồm hỗm đợi tin tức của tôi."
Vừa mở miệng, trầm ổn lạnh lùng, không có bởi vì bản thân hôm nay bị gièm pha mà nôn nóng bất an.
Phóng viên trầm mặc nửa giây, lập tức phản ứng kịp, chen chúc hỏi.
"Tề tổng, xin hỏi tin tức cùng ảnh chụp buổi sáng là thật sao? Có phải hay không là Photoshop quá cao siêu."
"Tề tổng, anh đã từng cùng Hoắc Tiểu Khê thề thốt, có phải hay không chính là thời gian nửa năm còn chưa tới đã muốn xoay người không chút bóng dáng?"
"Tề tổng, về chuyện tình cảm của anh và Sở Huân, là truyền thông bịa đặt, hay là sự thật? Nếu như đúng, anh cảm thấy làm như vậy có thể hay không khiến Hoắc Tiểu Khê chết không nhắm mắt?!"
"Tề tổng, anh và Sở Huân là anh chủ động hay là cô ấy? Mọi người hiện tại đều nói Sở Huân cố ý câu dẫn anh, đại đa số người không muốn tin anh sẽ không tim không phổi! Anh nói thế nào?"
Vấn đề phóng viên đặt ra, một câu trước so với câu sau càng bén nhọn.
Tề Lăng Phong vẫn bình tĩnh, khóe miệng anh nhếch lên cười, không nhanh không chậm nói :"Tôi thừa nhận, tấm hình kia là thật, không phải là kỳ thuật Photoshop cao siêu gì. Tôi xác nhạn cùng Sở Huân hôn môi, ở bên trong phòng làm việc mà Tiểu Khê đã từng ở. Có thể mọi người không biết có chú ý đến hay không, ngày hôm qua đúng là thời gian Tiểu Khê mất được nửa năm, tôi thừa nhận tâm tình tôi có chút suy sụp. Sở Huân giống như tôi, ở bên trong phòng làm việc của Tiểu Khê nhớ lại mọi chuyện. Thứ cho tôi biểu đạt có hạn, tôi thật không biết tại sao lại cùng một chỗ hôn Sở Huân. Không biết có phải là do quá mức mong nhớ nên mới an ủi lẫn nhau, khi chúng tôi cùng nhua ý thức được, có chút không biết làm sao lại xảy ra. Hơn nữa quả thật theo như truyền thông nói, tôi thật sự rất hối hận, tôi vẫn cảm thấy đời này của tôi ngoại trừ Tiểu Khê. Sẽ không hôn bất kỳ... người phụ nữ khác. Sở Huân cũng rất khó chịu, cô ấy nói cô ấy cảm thấy phải xin lỗi Tiểu Khê thật tốt, luôn cảm thấy đoạt đi đồ của Hoắc Tiểu Khê..."
Tề Lăng Phong dừng lại một giây, trên mặt ôn tồn lễ độ, cho dù mang theo nụ cười, vẫn có vẻ bi thương.
"Thật thì, coi như chi bản thân chút dạy dỗ cũng tốt. Chuyện lần này bị tuồn ra ngoài tôi thật sự không trách cứ ai cả, là tôi làm sao. Không biết Tiểu Khê trên trời có linh thiêng có biết hay không, nhưng cuối cùng là lỗi của tôi. Mặc kệ quá trình như thế nào, tôi đều muốn nói với mọi người, tôi và Sở Huân lúc đó trong sạch. Không có chút tình cảm nào, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, giữa chúng tôi tối đa chỉ là có một người phụ nữ quan trọng là Hoắc Tiểu Khê. Chuyện lần này truyền thông làm sao nhục mạ tôi đều không sao cả, thế nhưng, mọi người giơ cao đánh khẽ. Đừng nói tôi là người bội tình bạc nghĩa, bởi vì tôi sợ Tiểu Khê biết sẽ tin, đời này, tôi sợ nhất là cô ấy đau lòng..."
Tề Lăng Phong nói xúc động như vậy, một giây kia ký giả tựa hộ có chút không biết làm sao nhìn lẫn nhau.
Thật lâu mới có ký giả hỏi lại :"Như vậy ý của anh chính là nói, nụ hôn kia chỉ là ngoài ý muốn?"
"Đúng vậy." Tề Lăng Phong gật đầu.
"Tề tổng có nghĩ tới hay không vì sao mới một lần đã xảy ra như thế, đã bị chụp được? Hơn nữa theo nhiều nhà truyền thông phân tích, cùng với ảnh chụp rõ nét, nhìn qua không phải là điện thoại chụp. Đối với tình huống này, Tề tổng có thể nói đến quan điểm của anh không?" Ký giả lời nói sắc bén.
Tề Lăng Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu :"Từ lúc chuyện phát sinh đến bây giờ, thời gian sấp sỉ trôi qua một ngày, trong đầu tôi vẫn là một đoạn mơ hồ. Đã từng thông minh cùng cơ trí nhưng chốc lát lập tức liền biến mất, rất nhiều chuyện đều nghĩ cũng nghĩ không tới. Cho nên tối biết những tấm hình này là có người cố ý quay chụp, hay là vô ý, nhưng dựa theo suy nghĩ của một người bình thường, luôn sẽ nghĩ tới. Ví như trên thương trường gặp một vài vấn đề về cạnh tranh trong kinh doanh, những thứ cạnh tranh này cũng có thể biến thành một loại thương tổn khác..."
"Tề tổng ý muốn nói, là cạnh tranh trong kinh doanh nên mới có hành vi ác ý?" Ký giả vội vàng hỏi.
"Chỉ là suy đoán mà thôi."
"Như vậy trong khoảng thời gian này Tề tổng cùng công ty kia cạnh tranh tương đối kịch liệt?" Ký giả luôn mang theo kiểu không đào ra được gốc gác chết cũng không bỏ qua.
Khóe miệng Tề Lăng Phong cười :"Thứ cho tôi không thể trả lời, cái này nhất định là công ty đối phương."
"Nhưng công ty đối phương đã ác ý tấn công anh, giờ không phải thích hợp phản kích sao?" Ký giả vẫn không tha.
"Đó là chuyện thương trường, tôi sẽ thông qua thủ đoạn trên thương trường mà giải quyết." Tề Lăng Phong chính trực nói.
Ký giả không khỏi đều gật đầu, vì phong độ của Tề Lăng Phong.
"Tôi có nghe thấy, đoạn thời gian trước kia Tề tổng cùng công ty Cố thị cùng nhau cạnh tranh đàm phán về chuyện thương mại Huyền Phi tiến vào Thượng Hải. Cuối cùng hạng mục bị Tề tổng dành lấy, có khả năng hay không là công ty đối phương ác ý trả thù?" Một ký giả đột nhiên mở miệng.
Các ký giả khác phảng phất nháy mắt lập tức hiểu.
"Thực sự không thể nói nhiều, tôi cũng chỉ có thể nói cho mọi người những thứ này." Tề Lăng Phong cười nhẹ xin lỗi :"Không muốn mất nhiều thời gian của mọi người, hy vọng mọi người không muốn ảnh hưởng đến công việc bình thường của Hoàn Vũ chúng tôi. Các vị hẹn gặp lại."
Nói xong, Tề Lăng Phong liền xoay người rời khỏi.
Lúc rời đi trong nháy mắt còn cùng người phóng viên đặt câu hỏi cuối cùng nhìn nhau.
Hai người ngầm hiểu.
Khóe miệng anh cười tà ác.
Mượn người, ai cũng biết.
Cố thị muốn hại anh, anh vì sao không thể đem họ kéo xuống cùng!
Anh muốn nhìn xem, Cố Tử Hàn đến cùng còn có tài năng gì.
Có lẽ là, Cố Tử Hàn còn dám hay không, dùng truyền thông để hãm hại anh ?!
Anh cho đến bây giờ đều không phải chỉ ngồi không!
. . . . . . . . .
Cao ốc Cố thị.
Đang gần giờ tan việc.
Truyền thông đưa tin tức mới nhất ở Thượng Hải, đem mũi nhọn chĩa về Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn ngồi ở máy tính trước mặt trong phòng làm việc đọc tin tức. Nhìn Tề Lăng Phong bình tĩnh phỏng vấn, nhìn anh ta không chút dấu vết đổi mẩu tin tức riêng tư của anh ta trở thành cạnh tranh thương nghiệp.
Năng lực đùa với truyền thông, năng lực xử lý quan hệ trong xã hội, quả nhiên người khác không thể xem thường.
Kiều Tịch Hoàn nhìn tin tức kia chằm chằm, mở phần bình luận.
Một ít vẫn cảm thấy Tề Lăng Phong đang làm dáng, cố ý che xóa dấu vết nghi ngờ của mình để được cảm thông, kỳ thật rõ ràng phản bội Hoắc Tiểu Khê. Sớm cùng người phụ nữ khác cấu kết, bất nhân bất nghĩa! Nhưng số người này, rõ ràng càng ngày càng ít.
Nhiều nhất chính là đem mũi nhọn chỉ sang Cố thị, nói Cố thị hèn hạ vô sỉ, dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này để trả thù. Còn nói Cố thị <Già mà không kính>, là sản nghiệp lâu đời ở Thượng Hại, không chút phong độ nào tha thứ cho <Người mới>. Dùng cách thức như vậy để trả thù nhất định khiến người khác phẫn nộ, cần đứng ra giải thích rõ ràng!
Tốt.
Như vậy sẽ chỉ làm quan hệ Cố Tử Hàn cùng Tề Lăng Phong càng thêm xấu.
Hai người muốn hợp tác lần nữa chính là chuyện trên trời a.
Cô gập máy tính xách tay lại, không quan tâm duỗi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com