Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN II - CHƯƠNG 5: KHOẢNG CÁCH DỊU DÀNG

Mùa hạ ở Seoul không có những cơn gió nhẹ như đầu xuân, mà là thứ nắng vàng rực, gay gắt nhưng trong trẻo – như tuổi trẻ, như những cảm xúc chưa kịp gọi thành tên.

Sân trường Đại học Quốc gia Seoul rợp bóng phượng. Tiếng ve kêu râm ran giữa những tán lá, hòa cùng tiếng cười nói của sinh viên. Min-Ji ngồi trong khu vườn nhỏ sau thư viện, laptop mở sẵn bảng thống kê.
Cô đang đợi Jimin.

Từ xa, dáng người cao gầy của anh xuất hiện – áo sơ mi xắn tay, tóc hơi rối, cầm hai cốc cà phê. Anh đặt một cốc xuống bàn, không nói gì, chỉ đẩy nhẹ về phía cô.

– "Anh không định nói lời chào à?" – Cô hỏi, giọng pha chút bông đùa.
– "Tôi nghĩ cà phê là lời chào đủ rồi."
– "Thật lạnh lùng."
– "Còn cô, thật ồn ào."

Lời qua tiếng lại tưởng như trêu chọc, nhưng trong giọng nói ấy không còn sự xa cách. Giữa họ, không khí đã trở nên mềm mại hơn – như thể cả hai đã tìm được một nhịp thở chung.

Chiều muộn.
Jimin và Min-Ji ngồi cùng nhóm bạn, thảo luận về bài thuyết trình. Trong khi mọi người tranh luận sôi nổi, ánh mắt anh lại nhiều lần dừng ở cô – lặng lẽ mà sâu.
Cô bắt gặp ánh nhìn ấy.
Trái tim đập lệch nhịp.

Khi cuộc họp kết thúc, Min-Ji bước ra ngoài hành lang. Nắng chiều rải vàng lên vai áo. Jimin gọi khẽ:
– "Min-Ji."
Cô quay lại.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi nói:
– "Lần đầu tiên... tôi thấy một người khiến tôi muốn hiểu hơn."

Gió mùa hạ khẽ thổi qua.
Giữa nền trời rực sáng, lời nói của anh tan ra như ánh nắng – dịu dàng, ấm áp nhưng để lại một vệt sáng dài trong tim cô.

Đêm đó, Min-Ji trằn trọc mãi không ngủ.
Bên ngoài, Seoul lấp lánh ánh đèn. Cô nhớ lại ánh mắt anh, giọng nói trầm, và cách anh nhìn cô không giống bất kỳ ai.
Trong tâm trí, một điều gì đó đang thay đổi – chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng không thể ngăn lại.

Sáng hôm sau, họ gặp nhau ở bãi cỏ sau tòa nhà trung tâm.
Anh nói, giọng bình thản:
– "Cô có bao giờ nghĩ rằng... có những người chỉ cần xuất hiện thôi, đã khiến thế giới của ta dịch chuyển một chút?"

Cô không đáp, chỉ nhìn anh – ánh nhìn trong veo như phản chiếu bầu trời mùa hạ.
Khoảnh khắc đó, không ai nói thêm gì, nhưng trong im lặng, cả hai đều biết... khoảng cách giữa họ đã không còn như trước.

"Giữa những ngày rực nắng, họ học cách im lặng cùng nhau, nhìn nhau thật lâu, và để con tim nói thay lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com