Chương 1: Xin chào, tôi là Vante
Xin chào, tôi là Vante, Jeon Vante, hoặc gọi tôi là Jeon Kimchi cũng được, tôi là một bạn nhỏ 5 tuổi có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.
Ba lớn ba nhỏ của tôi đã dặn tôi rất kĩ trước khi nhập học ở trường mẫu giáo, đó là nhà tôi nợ nần chồng chất, chủ nợ ở khắp mọi nơi, bọn họ có thể bắt cóc tôi để đòi nợ bất cứ khi nào nên nếu như không phải hai ba, hoặc các bác bên chính gia, hoặc các chú vệ sĩ tới đón thì không được đi theo bất kì ai.
Thật lòng mà nói thì tôi không thích đi học mẫu giáo lắm, tôi muốn ở nhà "làm việc quần quật để trả nợ" với ba lớn của tôi hơn, tôi là con trai, phải cùng ba gánh vác gia đình chứ!
-Ba Taehyung! Jungkook! Con của hai người đi học về rồi đây!
Jungkook ra vỗ cái má phúng phính của tôi mấy cái:
-Ăn nói cho tử tế nghe chưa! Đi vay tiền cho mày ăn học mà mày nói chuyện hỗn hào thế à!
Ba nhỏ của tôi thấy thế liền vỗ vào gáy ba Jungkook kêu tét một cái rõ đau:
-Anh đấy! Sao lại gọi con là "mày"?
-Ơ em chẳng công bằng gì hết! Nó láo với anh trước mà!
Tôi chẹp miệng lắc đầu ngao ngán, ba lớn của tôi trẻ trâu chết, tôi không thèm quan tâm!
-Sao, thế ba Jungkook làm việc đến đâu rồi? Sắp trả hết nợ chưa?
Tôi thấy ba Taehyung nhịn cười đến đỏ cả mặt, còn Jungkook thì lườm nguýt tôi không dứt:
-Chưa, đang đợi mày kiếm ra tiền đấy.
"Haizzz" tôi thở dài, từ balo nhỏ in hình con quỷ mà ba Jungkook tặng tôi nhân dịp tôi đi học rút ra một hộp bánh trung thu, ngay ngắn đặt lên trên mặt bàn:
-Nhà trường tặng bánh cho các bé có hoàn cảnh khó khăn nhân dịp tết trung thu, con cũng có phần, con nhường cho ba lớn với ba nhỏ đó!
Ai cũng khen tôi ngoan với hiểu chuyện, chú Jimin còn nói may là có ba Taehyung nên tôi mới có thể lớn lên tử tế và biết điều như thế này. Tôi cũng thấy thế!
Hôm nay là chủ nhật, tôi được nghỉ nên ba Taehyung đưa tôi sang chính gia chơi. Bác Jin sắp nhớ tôi đến điên lên rồi vì tôi đi học cả tuần lận, không sang chơi với bác được.
Nhờ có bác Jin mà tôi mới được mở mang tầm mắt, hiểu được nhiều thứ sâu sắc hơn về tình cảm của ba Jungkook và ba Taehyung. Ví dụ như chuyện ba Taehyung trước là vệ sĩ của chính gia, sau vì thấy ba Jungkook đáng thương quá nên rủ lòng thương hại dọn về sống chung. Chuyện này nếu như là ba Jungkook thì chắc chắn cả đời cũng sẽ không chịu kể cho tôi nghe.
Bác Jin đưa tôi đi chơi ở sau vườn, chỉ chỏ loạn xạ kể về những câu chuyện thú vị đã từng xảy ra ở đây, kiểu như chú Jimin từng bị bác Yoongi làm cho vỡ đầu ở cái hồ nhân tạo hay cả chuyện buồn như bác Yoongi đã sát hại Sebastian và Elizabeth của bác Jin cũng có luôn.
Sau một hồi kể lể mệt mỏi, chúng tôi ngồi xuống ăn kem ngon lành vui vẻ. Tôi quý bác Jin nhất nhất nhất luôn, bác giống như một người bạn của tôi vậy.
-Bác Jin ơi, bác có giàu không?
-Có! Bác đầy tiền! Sao nào, Vante muốn mua gì hả?
-Không ạ. Hay là bác giúp ba Jungkook trả bớt nợ đi được không? Ba lớn phải nai lưng ra làm việc quần quật suốt ngày, cháu tỏ ra vô tư thế chứ đêm nào cũng suy nghĩ đến nỗi mất ngủ đấy!
Ơ tôi nói thật! Đêm nào tôi cũng vắt tay lên trán để mà nghĩ cách kiếm tiền giúp ba, nhưng tạm thời thì tôi mới chỉ nghĩ ra cách nhờ bác Jin thôi.
Bác Jin bĩu môi dài thật dài:
-Cái gì? Jungkook nó làm việc quần quật ấy á? Có mà "quần quật" với thằng Taehyung chứ gì!
Tôi sửng sốt.
Sao ba lớn nói ba nhỏ chỉ cần ở nhà chăm sóc tôi thôi mà?
Ba lớn hứa với tôi sẽ không để ba nhỏ vất vả mà?
Thôi rồi, chả có lẽ nhà tôi lại nghèo khó đến mức hai người đi làm vẫn không trả hết nợ sao?
Tôi chống tay vào cằm, mặt tỏ ra buồn rũ rượi, và rốt cuộc là bác Jin có chịu giúp nhà tôi trả nợ hay không thì tôi cũng không dám hỏi.
Đến tối chú Hoseok với chú Namjoon đưa tôi về nhà. Dù tôi có mải chơi đến mấy thì tôi vẫn muốn về nhà để ăn cơm ba Taehyung nấu hơn là ăn đồ ăn của đầu bếp bên chính gia. Ba Taehyung nấu không được chuyên nghiệp lắm nhưng lại cực kì hợp khẩu vị của tôi và ba Jungkook.
Nhưng thật không may...
-Ba Jungkook, ba Taehyung đâu rồi?
-Ai cho hỏi mà hỏi? _Ba Jungkook đang lúi húi trong bếp nói vọng ra.
Tôi lườm ông, không có ba nhỏ ở đây là lại bắt đầu bắt nạt tôi rồi đó.
-Taehyung về quê có việc gấp rồi, có người báo bà bị xe đi đường quệt phải, Taehyung vội vã về xem tình hình, nhưng bà chỉ bị xây xát nhẹ thôi, không đáng lo.
Chú Hoseok ơi, chú Namjoon ơi, hai người quay lại đón cháu về chính gia với được không? Cháu không muốn ăn đồ ba Jungkook nấu đâu!!!!
Tôi thống khổ nhìn ra ngoài cổng nhưng hai chú yêu dấu của tôi đã kịp nhấn ga lao đi hệt như một cơn gió rồi.
Tôi cố đấm ăn xôi nuốt hết đĩa cơm cà ri nhạt toẹt của ba. Ông hào hứng xin ý kiến từ tôi, tôi lắc đầu xin phép miễn bình luận, tôi thấy mặt ông méo xệch rất buồn cười. Rồi ông gãi đầu gãi tai xem đi xem lại các bước nấu cơm cà ri trên ipad rồi lẩm bẩm:
-Thế này chưa để Taehyungie ăn được rồi... Để nấu lại nồi mới xem...
Rồi ông quay qua tôi:
-Vante, con yêu ăn chưa no đâu đúng kh....
Tôi nhanh chóng chuồn lẹ lên phòng, tôi biết ba lớn của tôi định làm gì mà.
Tôi làm bài tập tô màu xong sau đó tự giác đánh răng rồi lên giường ngủ, ba Taehyung nói phải đi ngủ đúng giờ sau này lớn lên mới đẹp trai.
Có một chuyện đó là khi không có ba Taehyung ở nhà, tôi tuyệt đối không được ngủ riêng cùng ba Jungkook, lí do vì sao thì tôi cũng không biết.
Tôi ngủ được một giấc rồi chợt bừng tỉnh, cảm giác thiếu thiếu gì đó, à đúng rồi, ba Jungkook quên không pha sữa cho tôi mất rồi!
Tôi cẩn thận xuống giường, xỏ dép cho đỡ bị lạnh chân rồi đi sang phòng ba. Bỗng tôi nghe thấy những âm thanh rất kì lạ.
Những tiếng thở dốc cùng với tiếng rấm rứt khóc, tiếp đó là tiếng bấm điện thoại. Có vẻ ba Jungkook bật loa ngoài thì phải. Ba Taehyung nhấc máy:
-Jungkook, anh đi ngủ nhớ khóa cửa phòng lại nhé!
-Jungkook?
Đáp lại Taehyung chỉ là những hơi thở khó nhọc.
-Em xin lỗi, em đây rồi Jungkook! Mai em sẽ về với anh nhé!
-Nào Jungkook, anh nghe thấy em chứ? Em là Taehyung đây. Hít thở sâu nào...
-Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên là Taehyung. Cậu bé thích thầm cậu bạn tên Jungkook từ rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi. Taehyung cứ thế mà dõi theo Jungkook 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày,...
Tôi không muốn nghe nữa. Tôi sớm đã thuộc lòng câu chuyện đó rồi. Chẳng có gì cả, mỗi lần ba Taehyung xa nhà ba Jungkook lại làm nũng khóc lóc vậy đó. Tôi quay lại phòng, thôi thì đành nhịn sữa một hôm vậy.
.
.
.
_11.02.23_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com