(Plot 4 Potter) Chương 6
Lí do đăng nhanh là vì cái này có sẵn từ lâu rồi nên kiếm được thì copy paste là xong.
Chương 6: Phân loại
Cánh cửa lâu đài mở ra. Một nữ phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Harry, Blade, Allen lẫn William là chớ có mà lôi thôi với bà. Bà hẳn là một người cực kỳ, cực kỳ nghiêm khắc. Những chàng trai của chúng ta không ai không có máu nổi loạn trong người, từ Allen đến cả William.
Lão Hadrig giới thiệu:
"Các học sinh năm nhất đây, thưa giáo McGonagall."
" Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."
Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Harry có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.Giáo sư McGonagall cất lời:
"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa. Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."
Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville; chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng. Harry cố hết sức vuốt cho mái tóc bù xù của mình nằm ẹp xuống.
"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."
Bà giáo sư McGonagall nói.
"Giữ trật tự!"
Bà đi ra khỏi phòng. Harry nuốt nước miếng khan. Nó hỏi Ron:
" Phân loại vô các nhà là sao?"
"Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi."
Cách đó hai hàng ghế, Draco quay sang hỏi Blade:
"Cậu không hồi hộp sao?"
"Không." - Blade thản nhiên đáp. Draco bật cười trêu:
"Lỡ không vô Slytherin thì thế nào?"
"Phá luôn buổi lễ là được. Họ sẽ phải làm lại một buổi lễ khác." - Blade đáp. Draco nhướn mày nói:
"Họ sẽ đuổi học cậu đấy, ngài Camelot."
"Không sao đâu, lúc đó tớ sẽ kéo cậu đi cùng. Như thế thì ngài Malfoy sẽ phải bắt người ta nhận lại cả hai đứa." - Blade cười đáp. Draco cũng bật cười.
"Này, cậu gì ơi, sao cậu... háo hức dữ vậy?" - Một cậu nhóc phù thủy ngạc nhiên hỏi Allen. Cậu đã ngồi thẳng lưng với vẻ mặt háo hức như sắp được thưởng cả một tấn kẹo ngọt. Allen nắm hai tay, mong chờ đáp:
"Sao không chứ? Tớ sắp được dùng pháp thuật rồi. Tớ muốn chế tạo ra một cái mô tô bay trên trời. Tới lúc đó tớ sẽ chở vợ của tớ cũng đi."
"... Vợ cậu là ai?"
Allen ngẩn ra một lúc, gãi đầu đáp:
"Tớ không biết tên vợ tớ."
"..." - Vậy ra cậu tùy tiện nhận vơ à?!!! Cái thứ yêu nghiệt gì vậy?!
"Này, không hồi hộp sao?" - Blaise khoanh tay trước ngực hỏi. William liếc nhìn Blaise, vô cùng bình tĩnh đáp trả một câu:
"Cậu nên lo cho cái tay đang run của mình đi. Nó tiết lộ hết rồi."
"..." - Bạn thân, đừng tưởng tớ không biết cậu cũng hồi hộp muốn chết đi! Bạn thân đúng chuẩn thân ai nấy lo! Không chia sẻ gì được.
Ngay trong thời khắc hồi hộp này, mấy con ma của trường lại xuất hiện và lượn lờ trước mặt lũ trẻ. Nhiều đứa sợ đến hét toáng lên. Harry há hốc mồm. Draco khẽ nhíu mày và Blade chỉ khoanh tay nhìn chằm chằm những con ma như thể đang nghĩ xem, làm thể nào ngọn nguồn của sự hỗn loạn biến mất luôn cho đỡ điếc lỗ tai. Allen hai mắt sáng rỡ nhìn những con ma. William chỉ trợn mắt nhìn một chút rồi thôi, dường như cậu cũng không thấy giật mình cho lắm.
Cậu bạn ngồi cạnh Allen:... Cái thứ yêu nghiệt kế bên!
Blaise: ... Tính trêu một phát nhưng lại phát hiện bạn mình không sợ ma.
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
"Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:
"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."
Lúng túng vụng về như thể hai chân đã hóa thành chì, Harry đứng vô hàng, sau lưng một thằng bé tóc vàng. Ron đứng sau lưng Harry, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa rồi mới bước vào đại sảnh đường.
Bên trong là cả một gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những chiếc cốc và đĩa vàng óng ánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. Một bầu trời, rõ ràng mang màu mực lại mang theo những ánh sáng lấp lánh như đôi mắt trong giấc mơ ấy.
Harry nghe Hermione thì thầm:
"Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy."
Harry vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Dì Petunia mà thấy thì chắc là quẳng vô sọt rác ngay.
Blade nhăn mặt nhìn cái nón nhận xét:
"Cái thứ này đi làm giẻ lau cũng quá xúc phạm cái sàn nhà nó lau. Tởm chết đi được."
"Đúng vậy." - Draco cũng không chịu nổi cái sự dơ của cái nón.
William cau mày nhìn cái nói hỏi Blade:
"Rốt cuộc họ đã bỏ xó nó bao lâu mới ra cái dạng này?"
Blade sờ cằm đáp:
"Chắc là chừng trăm năm có hơn."
Allen nhìn cái nón với vẻ thất vọng:
"Tưởng họ sẽ lấy ra cái gì đó thiệt ngầu, như con rồng chẳng hạn?"
Hai người bạn đứng bên cạnh: Ai đó dẹp cái tên yêu nghiệt này ra chỗ khác đi!
Cái nón nhận thấy mọi người đang nhìn nó, vì thế nó liền ất tiếng hát. Bài hát chẳng có gì đáng nói, chỉ đơn giản giới thiệu về bốn Nhà và nói cho tụi năm biết muốn phân loại thì phải đội nó lên đầu. Blade nhìn mọi người vỗ tay, lặng lẽ nói với Draco:
"Nếu chút nữa nó không cho tớ vào Slytherin thật, thì tớ nhất định phải đem nó về cho đám con cưng của tớ nhấp nháp thử. Hiếm thấy có cái nón nào biết nói như nó. Không đem ra thử thì phí lắm."
" Cậu nên rửa nó trước đi, kẻo các con cưng của cậu ăn vào lại héo hết." - Draco thì thầm đáp. Blade có một sở thích, và vì sở thích đó Blade trồng một đám con cưng rất tuyệt vời. Đối với Blade, không gì đẹp mỹ miều và hấp dẫn như loài cây ăn thịt. Từ loài nắp ấm nhỏ bé đến cả những loài hoa to lớn có thể nuốt chửng cả những loài súc vật to hơn côn trùng. Mục tiêu hiện tại của Blade là sưu tầm loài hoa ăn thịt chỉ có trong thế giới phù thủy, loài hoa Malevidias có khả năng nuốt chửng cả một con voi.
"Ừ." - Blade gật gù.
Sau bài hát, chính là phần được mong chờ nhất của buổi lễ. Giáo sư McGonagall cầm theo một cuộn dài thật dài và bắt đầu đọc tên từng đứa. Người đầu tiên được gọi lên là Allen Avadonia. Harry và Ron đều trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn đến gương mặt cậu ta. Lại một người nữa giống Harry y như đúc! Trừ việc cậu ta có một đôi mắt màu xanh biển. Nón phân loại nằm chễm chệ trên đầu Allen rất lâu mới hô lên:
"Ravenclaw!"
Allen kéo nón xuống với một vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, giống như muốn đội nó lâu thêm chút nữa. Nón Phân loại thì cảm thấy khủng hoảng với cái vẻ mặt đó. Dó nó là một cái Nón phép thuật lâu đời, thường bị bọn học sinh nghĩ là lải nhải, lắm lời nhưng nó thiệt sự sợ chết khiếp với cái tốc độ tư duy nhanh như gió của Allen. Đáng sợ nhất là cậu ta có ý định cắt nát nó ra rồi khâu lại xem quyền năng của nó vẫn còn hay không.
Dãy nhà Ravenclaw vỗ tay rào rào, trong khi tụi năm nhất lại dùng vẻ mặt "Thôi xong luôn nhà Ravenclaw rồi" trước màn chào mừng này. Cái thứ yêu nghiệt đó sao lại không phân vào Gryffindor cơ chứ? Đó mới hợp cái tính của cái tên như thế. Sau đó thì không có người làm Nón phân loại suy nghĩ lâu như Allen. Cho đến khi giáo sư McGonagall đọc lên một cái tên:
"Blade Camelot!"
Harry nhìn sang bên trái, nơi Blade ngồi. Cậu nhìn thấy Draco đang chăm chú nhìn theo mỗi bước đi của cậu ta. Harry cảm thấy ghét cảnh này cực kỳ. Dù cậu không rõ lắm vì sao cậu ghét nhưng nguyên nhân không ai khác ngoài Draco Malfoy và Blade Camelot.
Cái nón phân loại đã phải chần chứ rất lâu mới run run hô lớn:
"Slytherin!"
Quả nhiên. Harry nghĩ.
Blade nhanh chóng tháo mũ xuống, lầm bầm một câu đầy tiếc rẻ:
"Lỡ mất cơ hội đem nó đi rồi."
Nón Phân loại: ... Nó cảm thấy năm nay thành phần nguy hiểm có vẻ nhiều. Dù sao hai cũng tính là nhiều rồi.
Draco ở phía trên mỉm cười hài lòng trước kết quả này.
"William Krischer!"
Khi William bước lên, mọi người bên dưới đã bắt đầu cảm thấy điều kì lạ năm nay. Dường như họ đã thấy một gương mặt ba lần rồi.
"Nhìn kìa, Allen của Ravenclaw trông giống y hệt Blade của Slytherin."
"Còn giống cả William Krischer nữa."
"Họ là anh em sao? Sinh ba ấy?"
"Không đâu, khác họ mà."
"Biết đâu họ bị tách ra."
"Nghe cũng có lý."
Chiếc Nón phân loại hô lên một cách... quái quái. Nghe như có âm khóc trong giọng nói dõng dạc của nó đâu đây:
"Huffplepuff!"
Nón Phân loại: ... Ngưng ngay mấy cái suy nghĩ nguy hiểm kia lại giùm nó. Ai đời có vụ vừa đối đáp với nó vừa nghĩ làm cách nào quăng hẳn nó xuống hồ nước ngoài trường. Không chỉ quăng mà còn buộc thêm đá kèm mồi cho thủy quái bên dưới! Dơ-cũng-có-tội-sao?! Đột nhiên nó thấy hối hận sao không phân cả ba tên kia vào hẳn Slytherin cho rồi.
William cười trừ với cậu bạn thân rồi nhanh chân đi xuống dãy Nhà Huffplepuff. Một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên kèm theo những ánh nhìn soi mói vào khuôn mặt mà họ đã nhìn ba lần trong buổi phân loại này.
Harry cũng ngẩn người trước việc có tới ba người giống hệt mình, và khi ậu vừa định thần lại thì tên cậu đã được kêu:
"Harry Potter!"
Khi Harry bước lên, cậu nghe được tiếng xì xầm bốn phía. Thế nhưng có người còn kinh ngạc tới độ phải kêu lên:
"Cái gì kia?!"
"Gì thế này? Khuôn mặt đó?! Harry Potter?!"
"Tớ choáng rồi!"
"Giống y hệt!"
Mọi người không ai ngờ đến việc Harry Potter, đứa trẻ từng hạ Chúa tể Hắc Ám Voldermort lại có khuôn mặt giống hệt 3 người khác. Các giáo sư cũng kinh ngạc trước việc này. Chỉ riêng có cụ Dumbledore khẽ liếc nhìn sang vị giáo sư tóc đen đang cau mày. Có gì đó đã vượt ngoài dự đoán của tất cả những người ở đây.
Blade khoanh tay nhìn dãy bàn phía trên, nhẹ nhàng mỉm cười. Vượt ngoài dự đoán là tốt nhất!Harry cuối cùng vẫn chọn Gryffindor. Cậu có lẽ nghe về nhà Slytherin quá nhiều, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác, Harry vẫn không muốn vào Slytherin. Chỉ là không hiểu vì sao, khi nhìn Draco Malfoy, hình bóng giao thoa giữa mơ và thực ấy bước đi bằng những bước chân ngạo mạn hướng về Blade đang xòe tay mỉm cười ở dãy bàn Slytherin, Harry dường như có thể mường tượng ra một con quái vật đang chực trào ra khỏi lồng ngực mình. Phá tan gông xiềng! Tận diệt mọi thứ! Để sự phẫn nộ thiêu đốt cả đất trời!
"Blade! Không sao chứ?!" - Draco lo lắng nhìn Blade đưa tay ôm ngực mình. Blade khẽ lắc đầu. Cảm giác nóng rát này, rất khó chịu. Thế nhưng, trong đó nó có thứ gì đó đang lớn mạnh dần lên. Một thứ gì đó mà trong tiềm thức Blade khao khát tột độ. Nhưng mà, có giọng nói khác đang gào lên nhắc nhở: "Không được đánh mất chính mình! Nếu không mày sẽ mất đi người quan trọng nhất của mày!"
Blade không chịu nỗi, việc mất đi Draco.
William siết chặt nắm tay, ngăn thứ đó trào ra. Không thể để nó lộ ra được. Cậu không muốn tổn thương bất kỳ ai nữa. Đôi cánh trên cao ấy, cậu vẫn đang kiếm tìm. Đôi cánh đẹp vô ngần của cậu.
"Khốn thật!" - Allen cắn răng nhủ thầm. Lại là cái cảm giác khó chịu này. Không thể để nó thoát ra! Như thế thì, Draco sẽ ghét cậu mất. Cậu không thể để người cậu quan tâm ghét mình. Như thế, sẽ rất cô độc. Dù cho, sự khát khao đến dị thường dụ dỗ cậu buông xuôi. Thế nhưng, tuyệt đối không! Cậu ghét cô độc lắm rồi!
Đó là lần đầu tiên, điềm báo xuất hiện cho một sự giao thoa ma quái của cảm xúc giữa bốn chàng trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com