2.4. The Diary in the Fire
"Lockhart?" Draco ngạc nhiên, trong khi Hermione co ro lại. "Đừng nói cậu phải lòng Lockhart đấy nhé?"
Khuôn mặt đỏ bừng, Hermione bắt đầu nghịch chiếc bùa mới trên vòng tay của mình, một chiếc đầu Medusa nằm cạnh biểu tượng Kali yantra. Đây là thói quen khi cô lo lắng, ngón tay vô thức chạm vào những con rắn nhỏ trên chiếc bùa, vuốt ve từng con như để trấn an bản thân, đặc biệt khi bị trêu chọc. "Đó không phải là phải lòng," cô khăng khăng, giọng nói cứng rắn nhưng không giấu được vẻ bối rối.
"Hoàn toàn là một sự say mê," Ron phản bác, đầy hứng thú khi chọc ghẹo Hermione. Cậu ta nghiêng người về phía trước, cười thích thú. "Cậu ấy còn vẽ đầy trái tim lên sách trong giờ học của ông ta mọi lúc cơ!" Draco giả vờ buồn nôn, nhại lại âm thanh đó một cách lố bịch, trong khi Potter cố nén một nụ cười. Ron vẫn tiếp tục: "Và chưa hết đâu! Cậu ấy thuộc lòng tất cả các câu trả lời trong bài kiểm tra ngớ ngẩn của ông ta-"
"Cái gì?" Draco cắt ngang, vẻ mặt đanh lại. Cậu nhớ rằng bài kiểm tra đó đã diễn ra nhưng lại quên mất việc học bài. "Tớ đã làm tốt bài kiểm tra đó! Và phòng chống nghệ thuật hắc ám là một trong những môn học yêu thích nhất của tớ, vả lại, tớ đạt nhiều điểm số tốt trong năm nay nữa!" Hermione nhìn Ron, ánh mắt lạnh lùng đầy chế giễu, vì cô biết rõ đây là môn học tệ nhất của cậu ấy cũng như của mình. Nhưng năm nay, có lẽ mọi thứ đã khác.
"Cậu ấy thậm chí đã giành điểm cho Gryffindor," Ron cười khoái chí, "bởi vì cậu ấy là người duy nhất biết câu trả lời! Và cậu ấy còn khen Lockhart là một giáo sư giỏi, ngay cả khi thầy ấy còn không xử lý nổi những con Pixies Cornwall và để chúng tớ phải dọn dẹp toàn bộ. Ông ta còn dạy Harry cách phô trương bản thân, và Hermione thì bảo rằng ông ta chỉ muốn trở thành một giáo sư, cố vấn tốt!"
"Khoan đã," Draco chậm rãi lên tiếng. Việc Hermione bị hormone tuổi dậy thì chi phối là điều dễ hiểu. Salazar biết rằng bản thân cậu cũng đã trải qua những khoảnh khắc bối rối khi phải tắm chung với các cầu thủ Slytherin 16 tuổi và cố gắng không để bản thân bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng để điều đó khiến cô ấy đánh đổi cả tính chính trực trong học tập? "Cậu thật sự nghĩ ông ta là một giáo sư giỏi?" Draco nhìn chằm chằm Hermione, người chỉ gật đầu dứt khoát. Cậu quay sang kiểm tra biểu cảm của Ron và Potter để chắc chắn rằng họ không đùa. "Cậu đang đùa với tôi đấy à."
"Chuyện điên rồ," Ron đồng tình. "Ông ta tệ như Quirrell," và Potter cũng gật đầu phụ họa.
"Tệ hơn," Draco tuyên bố. "Lockhart còn tệ hơn cả Quirrell, và điều đó không phải dễ nói đâu." Cậu hạ giọng, nghiêm túc hơn. "Tôi nghĩ rằng Quirrell, nếu không có tên phù thủy hắc ám mạnh nhất trong lịch sử chiếm đóng đầu mình, thì có thể đã trở thành một giáo sư chấp nhận được. Nhưng so với Lockhart thì... thật là khủng khiếp. Chúng ta đang lãng phí cả năm học mà đáng lẽ ra phải được dạy một cách tử tế. Và điều đó sẽ rất cần thiết trong tương lai, các cậu biết không?"
"Ừ," Potter lẩm bẩm, giọng căng thẳng. "Đặc biệt nếu cha cậu lại gây sự với gia đình Ron."
Dù vậy, căng thẳng vẫn còn âm ỉ, đặc biệt khi trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Slytherin vào tháng 11 đang đến gần. Draco tin rằng cuối cùng mọi người sẽ phải công nhận rằng chính nhờ cậu, họ mới có được một năm yên bình hiếm hoi như vậy. Không còn Phòng chứa Bí mật, không có Hòn đá Phù thủy, không Dementors, không Cốc Lửa, không Umbridge ban hành sắc lệnh hay đuổi Dumbledore. Không có tủ biến mất hay âm mưu đen tối. Có lẽ với một năm yên bình để trưởng thành, Potter sẽ trở thành một con người dễ chịu hơn, chứ không đáng ghét như những gì Draco từng nghĩ.
Draco biết rằng sự hy sinh của mình để giành được sự tôn trọng từ Gryffindor không phải là điều gì đó vĩnh viễn. Đó chỉ là một nỗ lực ngắn hạn với hy vọng đạt được những gì đã được cậu suy nghĩ tính toán. Draco tự nhủ rằng điều này đáng giá, rằng theo thời gian, cậu sẽ thuyết phục được toàn bộ Gryffindor nhìn nhận cậu với một ánh nhìn khác. Tuy nhiên, đó không phải là mục tiêu cậu thật sự mong muốn, vì một trong những kế hoạch năm nay của cậu là giữ khoảng cách với Ron và Potter. Nhưng đáng tiếc, cậu đã không làm tốt mục tiêu đó. Vẫn bị cuốn vào mối quan hệ ám ảnh với Potter – người mà chỉ cần nói một câu đơn giản cũng đủ khiến Draco cảm thấy yếu lòng.
Có lẽ, khi thời gian trôi qua và Gryffindor thể hiện sự ăn năn rõ ràng vì đã từng nghi ngờ, Draco thậm chí có thể hào phóng đến mức gọi Ron hay Potter là "bạn bè" vào những dịp đặc biệt.
Cậu đã nói với họ về cuốn nhật ký – điều mà cậu biết được qua Severus. Nhưng những thông tin này không làm cho họ tin mà ngược lại chỉ càng làm gia tăng sự nghi ngờ. Chỉ khi Severus thông báo vào đầu tháng Mười rằng cuốn nhật ký là một vật hắc ám cực kỳ nguy hiểm và cần phải tiêu huỷ.
Tuy nhiên, việc phá hủy cuốn nhật ký không hề dễ dàng. Dù họ dùng kiếm, nước hay lửa, cuốn nhật ký vẫn phục hồi hoàn toàn về trạng thái ban đầu ngay sau đó. Khi các phương pháp thông thường đều thất bại, Severus được giao trách nhiệm tiêu hủy nó như một nhiệm vụ lớn lao. Draco nghĩ rằng có vẻ như Severus khá thích thú với nhiệm vụ này.
Việc thử nghiệm với đủ loại độc dược và chất ăn mòn – do Severus pha chế hoặc chỉ đạo Draco thực hiện – trở thành một cái cớ hoàn hảo để Draco dành thời gian bên cạnh người đỡ đầu của mình. Cậu thỉnh thoảng đùa, "Cẩn thận đấy, thưa giáo sư. Nếu không sớm cho kết quả, họ có thể phải dựa vào 'kiến thức siêu việt' của Giáo sư Lockhart đấy."
Severus thường đáp lại bằng cách tuyên bố rằng Draco là nguồn cản trở lớn nhất, và việc nhieejm vụ chưa thể hoàn thành là lỗi của cậu. Nhưng chính một lời nhận xét vu vơ của Draco lại mang đến cho Severus nguồn cảm hứng bất diệt. Một tổ hợp độc dược mới được thử nghiệm, và mặc dù cuốn nhật ký vẫn phục hồi như ban đầu, nó bị giữ trong một lớp bong bóng độc mà Severus tạo ra. Cuối cùng, trong cơn thất vọng, Severus ném cuốn nhật ký vào ngọn lửa xanh trong phòng thí nghiệm.
Draco nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rực sáng, cảm giác như những ký ức tồi tệ nhất của cậu đang trỗi dậy từ quá khứ. Không thể kiềm chế, cậu hỏi: "Thưa giáo sư, người đã cân nhắc đến việc dùng Fiendfyre chưa?"
Severus quay lại nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng động. "Con không nên biết đó là gì, Draco." Draco đáp trả bằng một cái nhìn sắc bén không kém – chắc chắn, nếu Vince từng thực hiện được Fiendfyre vào năm thứ bảy, thì nó không thể hiếm hay khó đến thế. Dù vậy, cậu cũng phải thừa nhận rằng điều này có lẽ là nhờ vào sự "giáo dục vượt trội" của anh em Carrow tại Hogwarts.
"Con chưa bao giờ thi triển nó," Draco vội vàng nói. "Nghe thật khủng khiếp. Thật sự kinh khủng," cậu chỉnh lại lời mình. "Con chỉ đang nghĩ đến những gì mình đã đọc, những thứ nghe có vẻ hủy diệt nhất."
Severus cau mày, rồi khoát tay với vẻ khinh miệt. "Ra ngoài!" ông quát lớn, một dấu hiệu cho thấy có lẽ ông đã nảy ra ý tưởng nào đó.
Fiendfyre dần bị Draco gạt sang một bên khi những cơn mưa mùa thu dai dẳng trút xuống đội Slytherin gần như mọi buổi tập. May mắn thay, mưa cũng chẳng chừa đội Gryffindor. Draco, với sự thông thạo của mình trong các bùa làm sạch, thường xuyên quan sát Potter loay hoay với chiếc áo choàng đỏ ướt sũng dính sát vào người. Trông cậu ta như thể sắp lột xác thành một con phượng hoàng – hoặc thậm chí hài hước hơn, mang bùn và nước mưa vào tận trong lâu đài dù đã tắm rửa và thay áo choàng.
Draco biết mình nên cư xử tốt hơn sau vụ nhật ký, nhưng cậu không thể cưỡng lại việc trêu chọc Potter mỗi khi có cơ hội. Một lần, cậu tình cờ nghe Potter than thở với Ron: "Dù mình cố gắng thế nào, mình vẫn luôn trông như một kẻ ngốc trước mặt Draco."
Sự cẩu thả của Potter cuối cùng cũng mang lại hậu quả. Filch bắt gặp cậu ta mang theo bùn đất khắp nơi. Potter chỉ thoát khỏi văn phòng Filch trong gang tấc nhờ vào một câu chuyện khó hiểu liên quan đến ma mú, sự trùng hợp ngẫu nhiên và một ít tiền. Draco chẳng buồn nghe toàn bộ tình tiết, chỉ tham gia với Ron trong việc chế nhạo Potter vì trở nên nổi tiếng ngay cả với những con ma. Điều này thú vị đến mức Draco bắt đầu cân nhắc việc chính thức mở rộng danh hiệu "bạn bè" cho Ron – để Potter tiếp tục bị gạt sang vị trí đáng thương "đối tác học tập với Hermione".
Dần dà, Draco nhận ra Ron không chỉ là một cậu bạn tóc đỏ khó chịu mà còn rất hay phẫn nộ với Potter – vì danh tiếng, tài sản, và sự hoàn hảo đến phát bực của cậu ta. Draco thầm nghĩ, nếu Potter không bận tâm về một người bạn thân đầy lòng đố kỵ, có lẽ cậu ta đã chấp nhận lời đề nghị kết bạn của Draco ngay từ lần đầu. Draco phần nào hiểu được cảm giác ghen tỵ của Ron – cậu ấy thua kém Potter ở hầu hết mọi mặt. Nhưng điều khiến Draco bối rối là làm sao Ron có thể chịu đựng được việc bị giam cầm trong nồi hầm sôi sục của lòng đố kỵ suốt bảy năm qua.
Draco chỉ trải qua cảm giác đố kỵ với Potter từ khoảng cách của một đối thủ, và ngay cả thế, điều đó đã đủ khó chịu. Tuy nhiên, theo thời gian, lòng đố kỵ ấy của Draco đã giảm bớt. Có lẽ vì sự thất bại của Voldemort chứng minh Potter thực sự xứng đáng với những thành công của mình, hoặc vì Potter ghét sự nổi tiếng mà mọi người cho là đặc ân. Hoặc đơn giản, đó là vì Draco giờ đã trải nghiệm danh tiếng của chính mình tại Hogwarts – một kiểu kính sợ rùng rợn, nhất là sau sự việc Terence Higgs kết thúc trong bệnh xá suốt một tuần sau khi thử giọng cho đội Slytherin. Ngay cả Severus cũng không tin vào lời biện hộ của Draco rằng cậu chẳng nguyền rủa Higgs cùng với việc thao túng kết quả thử giọng.
Cuối cùng, Draco tìm cách kéo Ron vào những lời trêu chọc Potter. Chúng ít cay nghiệt hơn so với trước kia, nhưng Draco vẫn không bỏ lỡ cơ hội chỉ ra sự lố bịch của việc Potter được tung hô như một ngôi sao. Tuy nhiên, khi ngày trận đấu Gryffindor-Slytherin đến gần, Ron càng lúc càng cay đắng vì không được vào đội Gryffindor, một vị trí mà có lẽ cậu ấy sẽ phải chờ thêm vài năm nữa. Sự ghen tỵ này rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra, trừ Potter và Hermione.
Draco, với chút thương hại, đã mời Ron tham gia các buổi tập luyện đêm của mình. Được làm Seeker, Draco có quyền kéo dài các buổi tập từ thứ Sáu đến Chủ nhật. Ban đầu, Ron cầm cây đũa phép chặt cứng, rõ ràng không tin rằng Draco sẽ không nguyền rủa cậu. Nhưng đến Chủ nhật đầu tiên, cậu đã vui vẻ đẩy lùi những cú ném Quaffle vụng về của Draco, với một vẻ đắc ý mà chỉ một Weasley mới có thể có.
"Cậu không tệ," Draco nói khi buổi tập kết thúc, xoay cổ tay một cách miễn cưỡng sau những cú ném Quaffle yếu ớt và gần như vô dụng của mình. "Tôi hơi bất ngờ vì điều đó, nhưng không phải vì kĩ năng của cậu. Vấn đề chỉ là cậu thiếu tự tin thôi. Và làm ơn bớt suy nghĩ rằng tôi ném cho cậu mấy lời Nguyền vớ vẩn đi."
"Tớ đã đứng ở vị trí Keeper!" Ron phản ứng, rõ ràng là đang phòng thủ, giật lấy cây chổi từ tay Draco khi thấy cậu tỏ vẻ khó chịu trên đường quay lại nhà kho. "Vị trí cũ của Slytherin seeker cũ, ai biết được cậu đã làm gì anh ta chứ."
"Tôi không làm gì anh ta cả!" Draco cãi lại. "Đó chỉ là một màn dàn dựng có chủ đích từ trước thôi! Tôi không hiểu sao mọi người lại nghĩ rằng tôi đã nguyền rủa anh ta!"
Ron hừ mũi và đặt cây chổi trở lại giá đỡ với hai cái vỗ gọn gàng. "Ồ, đúng rồi. Chắc chắn rồi. Nguyền rủa mọi người hẳn là một trong những rủi ro yêu thích lớn nhất của cậu. Một khi cậu bắt đầu, thì mọi người chỉ việc nghĩ rằng đó là cậu, cậu biết đấy, cậu có thể nguyền rủa bất kỳ ai."
Ron liếc nhìn chiếc Nimbus 2001 với ánh mắt đầy ao ước khi họ rời nhà kho. Draco thừa nhận rằng đôi khi cậu đã nghĩ đến việc cho Ron mượn nó. Nhưng nỗi lo rằng Ron sẽ làm gãy cây chổi lại ngăn cản cậu. Ký ức về cây đũa phép bị gãy của Ron vào năm thứ hai và cảnh tượng cậu ấy tự nguyền rủa mình nôn ra những con sên vẫn là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất của Draco. Dù gì đi nữa, Draco vẫn không tin tưởng giao tài sản giá trị cho Ron, và Keeper cũng chẳng cần một cây chổi nhanh nhất thế giới để làm tốt vai trò của mình.
Những lời khoe khoang của Ron về kỹ năng Keeper đang ngày càng tiến bộ nhanh chóng khiến Potter không thể kiềm chế được sự ghen tị của mình. Draco chỉ càng thích thú hơn khi liên tục từ chối yêu cầu tham gia của Potter. "Không đời nào, Potter," Draco sẽ nói bằng giọng thờ ơ mỗi lần, "Tôi sẽ tập luyện với Weasley, không phải cậu," khiến Ron cười toe toét với niềm vui nho nhỏ từ việc bị từ chối khỏi đội Gryffindor. Trong khi đó, Ron tận hưởng sự đặc ân tập luyện cuối tuần cùng Draco, còn Potter chỉ có thể ngồi hờn dỗi trong phòng sinh hoạt chung.
Điều duy nhất khiến Ron không ghen tị với sự nổi tiếng của Potter là việc cậu nhận được lời mời đến bữa tiệc Ngày Tử Nạn của Nick Suýt Mất Đầu. Potter cảm thấy mình bắt buộc phải chấp nhận sau khi Nick đã giúp đỡ cậu ta trước mặt Filch. Rõ ràng, ngay cả một con ma cũng muốn khoe rằng mình quen biết Harry Potter.
"Một bữa tiệc tưởng nhớ ngày mất à?" Hermione thốt lên đầy hứng thú khi Potter thay đồ và tham gia cùng họ trong phòng sinh hoạt chung. Việc Hermione và Ron bắt đầu chấp nhận sự có mặt của Draco cho thấy ít nhiều mối quan hệ đã được cải thiện, dù Ginny Weasley vẫn rú lên như banshee mỗi khi nhìn thấy Draco. Ron chỉ lắc đầu ngán ngẩm khi thấy em gái mình chạy trốn. Hermione tiếp tục: "Chắc chắn không có nhiều người còn sống có thể nói rằng họ từng tham dự một bữa tiệc như thế – sẽ rất thú vị!"
"Tại sao mọi người lại muốn ăn mừng ngày họ chết?" Ron càu nhàu, cố gắng vật lộn với bài tập Độc Dược đến mức Draco suýt chút nữa định làm thay cậu ta, nếu không phải vì sợ tạo ra sự ỷ nại. "Nghe thật ảm đạm."
Cặp song sinh Weasley, dù vẫn không nói chuyện nhiều với Draco, cũng dần nguôi giận. Điều này khiến Draco tiếc nuối, bởi cậu thấy họ có sự cuốn hút đáng ngạc nhiên, phù hợp với hormone đang phát triển của mình. Tuy nhiên, Draco nhanh chóng rời ánh mắt khỏi Fred hoặc George – cậu không bao giờ phân biệt được ai là ai – và quan sát cảnh họ đút pháo hoa vào hàm một con kỳ nhông xui xẻo.
"Nếu tôi là một con ma, vào Ngày Tử Nạn của mình, tôi sẽ không tổ chức tiệc tùng," Draco lẩm bẩm với nụ cười nhếch mép. "Tôi sẽ để dành nỗi ám ảnh đáng sợ nhất này cho ai đã giết tôi, hoặc bất kỳ ai đối xử tệ nhất với tôi trước khi chết. Có thể sẽ có mật ong và một con lửng nào đó, nếu kẻ đó tình cờ là một Hufflepuff." Cậu mỉm cười với chính mình khi Hermione nhìn chằm chằm với vẻ phẫn nộ, tay mân mê chiếc vòng cổ Medusa.
Rồi con kỳ nhông phát nổ. Một vụ nổ đầy bất ngờ, nhưng không khó đoán từ một sinh vật bị nhồi pháo hoa. Cảnh hỗn loạn xảy ra ngay sau đó vượt qua mọi thứ Draco từng chứng kiến trong tám hoặc chín năm sống tại Slytherin, tùy vào cách đếm. Nhưng cậu không thể phủ nhận rằng một phần trong cânu thích căn phòng sinh hoạt chung này, bất chấp cách phối màu của nó.
Draco có thể đã cảm thấy lo lắng, nhất là khi nghĩ về lễ Halloween và những chuyện đã xảy ra lần trước. Nhưng giờ đây, cậu không còn lý do gì để sợ hãi nữa. Không phải khi có Severus, người mà cậu tin tưởng để làm mọi thứ trở nên đúng đắn.
Một đêm trước Halloween, Severus đã gửi tín hiệu gọi cậu đến. Cảm giác sức mạnh từ Legilimency của Severus thật đáng kinh ngạc, đủ mạnh để vượt qua những bức tường đá dày của ngục tối và chạm vào tâm trí Draco đang ngủ. Tuy nhiên cậu hơi lo lắng, nêu Legilimency này đủ mạnh để chạm vào phần quan trọng trong tâm trí cậu sẽ bị bại lộ. Nếu Severus đã thấy điều gì quan trọng trong tâm trí Draco, chắc chắn ông sẽ báo với Dumbledore, chứ đừng nói đến việc chia sẻ nó với Draco – người chỉ là tay sai nhỏ bé trong nhiệm vụ của Severus với cuốn nhật ký không thể phá hủy.
Draco bất ngờ khi thấy các bùa chú bảo vệ của Severus cho phép cậu vào kho độc dược chân quý của mình sau sự cố lấy trộm Dittany trong ngày đầu tiên ở Hogwarts. Thậm chí, cậu còn được phép vào tận phòng riêng. Draco bước vào, thấy Severus đứng trước lò sưởi, tay cầm cuốn nhật ký. Ngay lập tức, cậu nhận ra một sự khác biệt: ngọn lửa trong lò không phải màu xanh lục mà là màu đỏ cam quen thuộc.
"Con nghe nói có một Slytherin ra khỏi giường sau giờ giới nghiêm," Draco chế nhạo một cách lơ đễnh, "Người đứng đầu nhà của cậu ta chắc chắn phải trừ điểm." Nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi ngọn lửa. "Đây là gì, Severus? Tại sao nó lại khác thường như vậy?"
"Khả năng quan sát khá tốt," Severus đáp khô khan. "Mặc dù ta hy vọng khả năng này sẽ giúp con đối mặt với những thử thách lớn hơn, thay vì chỉ nhận ra ngọn lửa đổi màu. Lấy cái này." Severus lấy từ túi ra một lọ nhỏ màu đỏ cam, chất liệu thủy tinh dày, đục và được đậy bằng nút chì. Nhãn trên lọ ghi rõ: Liquid Fiendfyre. "Một phát minh mới của ta. Fiendfyre không được sử dụng trong lâu đài—" Ông dừng lại, và Draco cương quyết không đề cập đến Phòng Yêu Cầu. "Vì vậy, ta đã tìm hiểu lý thuyết ma thuật đằng sau Fiendfyre và phát hiện rằng nó rất lý tưởng để hủy diệt cấp độ phân tử. Ta đã cô lập từng chuỗi ma thuật của Fiendfyre và tái tạo dưới dạng thuốc. Có muốn đoán thử thành phần không?"
Draco cảm thấy căng thẳng khi nhìn vào lọ thuốc, đến mức phải quay đi. Nhưng câu hỏi của Severus buộc cậu phải suy nghĩ về những ảnh hưởng khủng khiếp của nó. "À... con không chắc, thưa giáo sư. Có thể là chất độc rồng? Hoặc máu rồng? Vì Fiendfyre có vẻ sống động và thường có hình dạng rồng, rắn, hay sinh vật huyền bí... Con không biết, nếu là từ rắn thì có thể là da, hoặc với chimera... có lẽ là sự kết hợp của sư tử, dê và một loại rồng khác?"
Severus chạm nhẹ vào lớp phòng vệ tinh thần của Draco, như thể dùng lưỡi dao tưởng tượng để kiểm tra bề mặt. "Con nói như thể đã tận mắt thấy nó, Draco."
Draco nhún vai, không thoải mái. "Như con đã nói, thưa giáo sư, con chỉ đọc về nó thôi."
"Với chimera, đó là một quả trứng," Severus tiếp tục. "Rất khó, nếu không muốn nói là không thể, để lấy được các thành phần khác. Với rắn, là dạng—"
"Hoá thạch," Draco cắt ngang.
"Đúng." Severus gật đầu, không mấy ấn tượng. "Còn với rồng?"
Draco cố gắng suy nghĩ. "Có phải là từ một con Horntail Hungary? Vì ngọn lửa của chúng là lớn nhất?"
"Suy đoán không tệ," Severus thừa nhận, và Draco coi đó là lời khen hiếm hoi. "Nhưng không. Đó là từ răng của loài Rồng Viper Peru."
"Đó là nguồn gây bệnh đậu mùa rồng," Draco buột miệng. "Vậy... nó được chọn vì là chất độc mạnh nhất đối với con người?"
"Chính xác," Severus gật đầu. "Nọc độc của nó tạo ra sự đối kháng trong thuốc."
"Còn thành phần nào khác không, thưa giáo sư?"
"Ta nghĩ con đã nghe đủ rồi," Severus nghiêm khắc nói, giọng của ông sắc lạnh như con dao chém thẳng vào không khí. "Draco, ta hiểu rõ con hơn nhiều so với những năm trước. Và giờ đây, ta biết chắc rằng con đủ khôn ngoan để không bao giờ tìm cách tái tạo công thức này. Phát minh này nguy hiểm đến mức ta buộc phải giữ bí mật, đặc biệt là với những kẻ non nớt dễ bị liều lĩnh che mờ mắt. Con sẽ không được biết cách bảo vệ những quả trứng hay quy trình chuẩn bị chúng. Thứ duy nhất con cần nghe là cách chúng ta sẽ dùng để tiêu diệt cuốn nhật ký này."
"Những lớp lá chắn?" Draco nhanh miệng hỏi, và Severus quay lại nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẻm như thể vừa bắt gặp một học trò đang phạm lỗi.
"Con luôn háo hức thể hiện sự hiểu biết của mình, phải không, Draco?" Severus thở dài, giọng ông thấp xuống như thể mất kiên nhẫn. "Con định trở thành một kẻ biết tuốt như cô bạn gái Gryffindor của mình sao? Hy vọng rằng con không cư xử như thế trong những lớp học khác."
Draco cúi mặt, cố không biểu lộ cảm xúc. Cậu không thường nói nhiều trong các lớp học; không phải vì cậu thiếu hiểu biết, mà bởi cậu thấy im lặng khiến mình có vẻ bí ẩn hơn trong mắt những người khác. Nhưng giờ, trước Severus, mọi nỗ lực giữ sự tự tin đều trở nên vô ích.
"Phải, Draco," Severus nói tiếp, "lá chắn. Ta đã chuẩn bị một lớp lá chắn bong bóng đa tầng quanh lò sưởi, kích hoạt bằng một rune từ khóa đơn giản. Khi Fiendfyre lỏng được truyền vào ngọn lửa, lá chắn sẽ ngăn mọi thứ thoát ra ngoài."
Severus nâng đũa phép, và ngay lập tức, một bong bóng trong suốt bao quanh khuôn mặt Draco. "Đây là bùa đầu bong bóng," ông giải thích, giọng điệu sắc sảo. "Cả con và ta sẽ đeo nó trong trường hợp khói độc vượt qua lá chắn. Nhưng nhớ, Draco, con được phép ở đây là nhờ hành động đúng đắn của mình khi mang cuốn nhật ký đến chỗ của ta. Nếu con cảm thấy không sẵn sàng để cùng phá huỷ thứ này—một quá trình cực kỳ nguy hiểm—thì ta không bắt ép."
"Con sẵn sàng!" Draco vội vã nói, nhưng rồi lại lúng túng chữa lời, "Ý con là... con chưa. Con thật sự không muốn đến gần nó, ... Fiendfyre."
Severus im lặng một lúc, ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu tâm can cậu. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt Severus xuất hiện chút ngạc nhiên, hiếm hoi và gần như không thể tin được. Draco cảm thấy như một kẻ hèn nhát, thất vọng với chính mình, và sợ rằng cha đỡ đầu sẽ coi thường mình. Nhưng cậu không có tý can đảm nào, sự nguy hiểm của Fiendfyre đã ăn sâu vào tâm trí cậu, mãi không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi ấy.
"Được thôi," Severus nói, giọng trầm xuống. "Nếu vậy, ta yêu cầu con quay lại ngục tối Slytherin ngay lập tức."
Draco quay người bước đi, cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn xấu hổ tràn ngập trong lòng. Không giống như những tưởng tượng đầy kiêu hãnh của mình trên Tàu tốc hành Hogwarts năm đầu tiên, lần này, cậu không hề cảm thấy bản thân như một anh hùng bước ra từ tiểu thuyết nữa. Cậu chỉ là một cậu thiếu niên đang chạy trốn khỏi sự đáng sợ của Fiendfyre – thứ mà cậu tưởng tượng, ngọn lửa sống, đỏ lòm, cháy hừng hưc và, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai đến gần.
Trên đường trở về, một cảm giác kỳ lạ bủa vây xung quanh Draco. Nhiệt độ dưới chân cậu như tăng lên, một hơi nóng nhè nhẹ cứ chạm vào gót chân âu mỗi bước, tựa như ngọn lửa đang theo sát sau lưng. Cậu dừng lại, quay đầu, dùng Lumos để soi sáng con đường tối tăm phía sau, thậm chí tung ra một bùa Protego để tự vệ, nhưng không có gì ngoài bóng của chính mình rơi trên tường.
"Chỉ là tưởng tượng thôi," cậu tự nhủ, nhưng không đủ thuyết phục.
Khi trở lại phòng ngủ, Draco trèo lên giường, mồ hôi lạnh vẫn còn chảy dọc sống lưng. Cậu thay đồ, kéo chăn lên đến cổ và ôm chặt con rồng bông Imoogi của mình, như thể tìm kiếm sự an ủi từ thứ đồ vật quen thuộc này. Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, cảm giác bất an vẫn ám ảnh cậi. Tâm trí không ngừng tua đi tua lại cảnh tượng ánh lửa đỏ rực trong phòng Severus.
Sáng hôm sau, khi Draco đến lớp học độc dược, Severus thông báo một cách thản nhiên: "Fiendfyre đã thành công. Cuốn nhật ký đã bị tiêu hủy hoàn toàn, dù lò sưởi của ta cũng không còn nguyên vẹn."
Draco không trả lời, chỉ cúi đầu. Trong lòng, cậu không thể ngăn mình tự hỏi liệu ngọn lửa ấy thực sự đã biến mất, hay một phần của nó vẫn đang âm ỉ cháy bên trong, không phải bằng sức nóng mà bằng nỗi sợ hãi không thể dập tắt.
______________
Mùng một đầu tháng, ngày cuối năm 2024, chúc mọi người ngày mai tết dương vui vẻ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com