Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Chiến Tranh Lạnh

“Harry! Harry! Em đậu rồi!” – Hermione hét lên thông báo vơi Harry, cô cười vui sướng khi đọc lá thư mà Hedwig vừa mang tới.

“Đậu? Mà đậu cái gì?” – Harry đặt tờ báo xuống, nhướn mày, thắc mắc.

“Em được nhận vào học viện thánh Mungo rồi. Sau bốn năm học em sẽ được làm lương y chính thức.” – Cô hớn hở thông báo, phe phẩy lá thư trước mặt anh. Trái với sự mong đợi của cô, phản ứng của Harry quá mờ nhạt. Lẽ ra anh nên chia vui cùng cô thì… trông Harry có vẻ như xịu mặt xuống.

“Em…ý em là sao? Không lẽ em định đi học à?” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm chỉnh.

“Ừm, anh không nghĩ như vậy sao?” – Hermione hỏi lại, cắn môi nhìn anh.

“Dĩ nhiên là không. Em đang mang thai mà, đi học cực khổ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe…” – Anh phản đối, hai tay đan lại, đặt trên bàn –”Vả lại, ngòai kia còn cả đám tử thần thực tử đang chầu chực dùng em uy hiếp anh, giờ lại một thân một mình đến chỗ đông người như thế…. Quả thật, không phải ý hay…”

“Nhưng Harry, khó khăn lắm em mới thi đậu mà, sao lại bỏ học được chứ? Anh biết được làm lương y là ước mơ từ thửơ nhỏ của em mà.” – Hermione đáp, có vẻ như cô đang mất dần đi sự kiên nhẫn.

“Anh không phải cấm cản sở thích của em, chỉ là anh yêu cầu em đừng đi học ngay lúc này. Tốt hơn hết là chờ em sinh đứa bé ra, và ít ra cũng nghỉ dưỡng thai được một năm rồi hãy đi học chớ.” – Harry đề nghị. –”Chí ít, lúc đó cũng sẽ an tòan hơn….”

“Sinh con, rồi lại một năm? Vậy tổng cộng em cũng phải chờ hết một năm rưỡi nữa à? Thời gian bảo lưu kết quả cao nhất chỉ là một năm thôi Harry à. Nghĩa là sau đó em phải mất thời gian học lại, thi lại và chờ kết quả lại nữa… Thế thì chừng nào em mới thực hiện được ước mơ của em?” – Cô gắt, mặt đỏ cả lên.

“Thi lại thì thi lại, có phải gấp gáp gì đâu. Nhà mình đâu thiếu thốn gì mà em phải gấp rút học, gấp rút đi làm?” – Anh nhắm mắt, chậc lưỡi, mà đáp trả.

“Harry! Vấn đề không phải là tiền, đó là chuyện em MUỐN đi học. Anh có biết hai tháng qua ở mãi trong nhà em chán lắm rồi không? Sáng thì thức dậy tiễn anh đi làm, tối thì ở nhà chờ anh đi về, cả ngày hết đi ra rồi đi vô…. Em, em cảm thấy như mình là phế nhân vậy. Chẳng làm được cái quái gì cả.” – Cô hét lên, cảm thấy nóng cả người khi Harry nhất quyết giữ cô ở mãi trong nhà. Hermione sẽ không còn là Hermione nếu cô chẳng thể tiếp xúc với sách vở, với trường học và công việc. Từ khi có thai, cô đã phải từ bỏ nhiều thú vui của đời mình rồi, bây giờ có dịp đi học lại thì… Harry lại phản đối.

“Nhưng anh chẳng thấy có vấn đề gì cả. Có biết bao nhiêu cô gái mong ước được sống an nhàn như vậy mà em lại đi phàn nàn?” – Anh bực mình, đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn.

“Harry anh…anh…” – Hermione nghẹn lời, tay chỉ thẳng vào Harry –”Một tiếng thôi… anh đồng ý hay không?”

“Không!” – Anh vội đáp, không chần chừ suy nghĩ.

“Anh…anh quả thật là một tên cứng đầu, nói mãi mà không nghe, nói sao cũng như nước đổ lá khoai…” – Quá ấm ức, Hermione gằn giọng, buộc tội anh… Và như một giọt nước làm tràn ly, mặt Harry bỗng đỏ gay lên… như thể cô vừa xúc phạm anh ghê gớm lắm.

“Ừ, anh vậy đó. Đâu phải đến giờ em mới biết! Nếu chịu không nổi thì im đi, đừng nói nữa…” – Nói rồi anh quay phắt, bỏ đi một nước.

“Harry!” – Hermione rít, mắt đỏ hoe nhưng cô quyết không bật ra bất cứ tiếng khóc nào. Vì sao phải khóc chứ? Không đâu, nhất quyết là không. Tuy rằng nói thế, một giọt nước mắt vẫn rơi ra khỏi mắt cô…

10 giờ tối

“Đi ngủ!” – Harry nói rồi tắt phựt đi đèn ngủ trong khi cô đang đọc sách. Anh leo lên giường, nằm xoay lưng về phía cô và thậm chí chẳng thèm chúc cô ngủ ngon nữa. Chẳng thèm trả lời, cô đặt cuốn sách xuống, nằm xuống giường, đối lưng với anh và nằm càng sát mép giường càng tốt, cô chẳng muốn nửa đêm lại ôm anh trong vô thức.

7 giờ sáng

Hermione nhướn nhướn mi mắt nặng trĩu, cố với tay tắt cái điện thọai báo thức đang kêu réo inh ỏi. Nhưng… sao với hòai mà không tới vậy nè…
Cái tay, cái tay ai đang ôm quanh bụng cô?

Harry…

Hừm, sao hôm qua tỏ ra không thèm người ta, bây giờ lại ôm cứng ngắc.
Ghét! Hất qua một bên nè.

Hermione giật mạnh, thảy tay anh ra rồi ngồi dậy tắt đồng hồ rửa mặt, chẳng thèm để ý gì đến anh chàng tóc đen đang lớ ngớ vò đầu bứt tai… chẳng biết mình vừa gặp phải chuyện gì? Không lẽ mới sáng sớm mà đã động đất.

8 giờ sáng

Cả hai ăn sáng mà chẳng ai nhìn lấy một ai, ngay cả câu chào buổi sáng cũng không có. Harry vớ lấy tờ nhật báo tiên tri mà đọc ngấu nghiến trong khi Hermione nghiền ngẫm một cuốn sách y khoa. Buổi sáng kết thúc trong yên lặng, không một tiếng nói như thể đối phương không hề hiện diện. Sau khi Harry đi làm thì Hermione cũng vội ra ngòai, chẳng ai chào ai.

1 giờ chiều

Àoooooooooo!

“Merlin ơi, không phải chứ? Mưa rồi!” – Harry lầm bầm, nhè ngay lúc đang theo dõi tên tử thần thực tử ở ngay giữa trung tâm mua sắm của London nữa chứ. Người ta qua lại tấp nập như thế này thì sau mà độn thổ được, cũng không thể làm phép gì hết… Bực quá, không lẽ để ứơt nhẹp thế này.

“Harry… còn đứng đó lớ ngớ gì thế? Anh có dù mà…” – Celine, cô bạn đồng nghiệp vỗ vai anh nhắc, mắt liếc về cái túi anh đang đeo. Nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, Harry lục túi mà lòng bán tín bán nghi… anh nhớ khi sáng đâu có bỏ cây dù vào đâu, làm sao mà nó có được…

Bỗng nhiên tay anh chạm phải một vật gì đó, vừa có vải, vừa như một thanh kim lọai. Lôi ra… Harry há hốc mồm ngạc nhiên…

“Một… một cây dù? Mà lại là chính ngay cây dù ở nhà tôi…”

“Ủa? Sao anh bất ngờ vậy?… Khi sáng thấy, tôi tưởng anh chuẩn bị kĩ như thế chớ…” Celine cười, đá mắt trong khi anh chàng tóc đen gãi gãi đến muốn rách da đầu cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện cây dù trong túi mình.

“Kì ta… ai tốt bụng nhét cây dù vào túi cho mình vậy ta?”

6 giờ chiều

Harry mệt mỏi về nhà, định bụng sẽ vào bếp làm thức ăn tối cho… ờ, cho cả hai. Nhưng vừa vào đến cửa thì đã thấy chén dĩa trong bếp đang tự lau rửa, và trong giỏ rác là bao giấy gói pizza, còn Hermione thì đã biến đâu mất tiêu. Có lẽ là đã trốn lên phòng đọc sách. Quá đáng, ăn pizza thì làm sao mà đủ chất chứ. Muốn tự ăn thì ít ra cũng nên ra nhà hàng mà ăn, chứ ăn đồ hộp thì ngon lành gì…

Hừm, thôi kệ, muốn làm khổ thì cho khổ luôn…Đói đừng kêu nhé.

9 giờ tối

“Mấy cái bảng báo cáo này… Merlin ơi, viết sao đây… tùm lum quá, đọc mà nhức cả đầu…” – Harry bực mình, quăng cây bút lông ngỗng xuống mặt bàn rồi tựa cả người vào thân ghế, thở dốc.

Vừa lúc ấy… Hermione vừa tắm xong nên bước vào phòng. Nhìn thấy cô như bắt được vàng, anh hớn hở…

“Hermione, em đây rồi, anh nhờ chút… có mấy bản báo cáo anh cần nhờ em giải thích dùm…”

Cô không trả lời, chỉ đi đến, ngó sơ qua… trong cỡ năm phút rồi đặt mấy tờ giấy trở lại mặt bàn, bỏ đi một nước.

“Ủa? Ủa?… Em chưa nói cho anh nghe mà…”

“Xin lỗi, tôi tưởng tôi không được phép mở miệng mà. Chẳng phải anh bảo tôi nên im đi sao? Có nói thì anh cũng đâu để tâm đến, phải không?” – Cô hất mặt, chán chường trả lời làm Harry quê trớt, há hốc mồm nhìn Hermione móc mình mà chẳng biết nên đối đáp làm sao.

2 giờ đêm

Hermione lò dò mò xuống cầu thang với cây đũa thần lóe lên một ánh sáng xanh dịu ở đầu. Ăn một cái pizza quả chẳng no chút nào… mà lại cũng chẳng ngon lành gì. Cô … lỡ tay nướng hơi chín… nên nó…khét lẹt…
Mùi vị thật tệ hại đến nỗi Hermione đã đổ đi hết ½ cái bánh…

Giờ đến nửa đêm thì Lily lại đòi ăn… Khổ thế, ngày thường cô nhịn ăn thì được, từ khi có thai Lily thì… không bữa nào là thiếu được. Sớm không đòi ăn, trễ không đòi ăn, lại nhè ngay đêm tối mà đạp bụng má nó đòi ăn…
Lần cuối cùng cô coi lại thì tủ lạnh trống hươ trống hóac, chẳng biết sau năm tiếng đồng hồ thì có kỳ tích gì không. Cô chỉ cầu mong Harry có mua vài gói đồ khô để gặm nhấm là được, ăn lót dạ thôi…

Dù sao cũng nhất quyết không cầu cạnh Harry…

Vừa mở cửa tủ lạnh ra, cô đã suýt nhảy cẫng lên sung sướng. Sao tự nhiên lại có nhiều thức ăn thế này, gà có, cá có, heo có, bò có… tất cả đều đã được chế biến sẵn và được gói nylon cẩn thận như chỉ chờ cô hâm nóng xong là ăn được thôi.

“Hay quá! Ai tốt bụng quá, bỏ thức ăn sẵn ở đây vậy!”

Không chần chừ một giây, Hermione lập tức đem hết tất cả bỏ vào lò viba và ngồi rung đùi chờ ăn…

“Tuyệt… không có Harry thì mình cũng sống được!”

Cứ thế, cả hai đã chiến tranh lạnh trong suốt ba ngày. Hầu như chẳng ai nói với ai bất cứ điều gì mà nếu có thì cũng nhát gừng hai ba chữ. Không khí trong nhà trở nên bức bối, nghẹt thở. Ngôi nhà vốn đã từng đầy ắp tiếng cười giờ trở nên im lìm nặng nề. Harry thấy khó chịu, rất khó chịu. Đôi lúc anh cũng muốn làm hòa với cô, nhưng nghĩ lại mình có làm gì sai đâu mà sao phải xin lỗi. Anh chỉ muốn tốt, muốn giữ sức khỏe cho cô thôi chứ có phải ép buộc cô làm gì sai trái đâu mà gây nên tội.

Nhiều khi thấy cô lướt ngang mặt mà lại chẳng hề liếc mắt nhìn đến mình thì Harry lại thấy nhói nhói trong tim. Cảm giác như bị xem như người vô hình khiến anh cảm thấy đau. Dù rằng Harry luôn muốn cả thế giới bỏ mặc, để yên cho mình, anh không hề muốn Hermione đối xử anh như vậy. Ai cũng có thể làm được như vậy, nhưng cô thì không thể. Không rõ vì sao… nhưng anh cảm thấy như thiếu vắng đi cái gì đó, anh nhớ… nhớ tiếng cười của cô mỗi khi họ cùng chơi games, nhớ mùi hương trên mái tóc cô khi anh khẽ hôn chúc ngủ ngon, nhớ cái giọng kẻ cả của cô mỗi khi Hermione muốn sai anh làm gì đó…. Nhớ, anh nhớ lắm. Ba ngày trôi qua mà như cứ ba năm…

Nhưng rồi đột nhiên đến ngày thứ tư, anh thấy mọi chuyện đã dường như đổi khác. Hermione không còn cau mày nhăn nhó nữa, ngược lại cô tỏ ra rất vui vẻ… sau khi đọc lá thư đó. Một lá thư “mờ ám” đã khiến cô cười tươi sung sướng… Dĩ nhiên đó không phải là từ học viện thánh Mungo, đó là một con tem từ nước ngòai. Ai? Ai đã làm cho cô thay đổi thái độ 360 độ như thế? Sao? Tại sao?

Sau bữa sáng, Hermione vội vàng thay áo đẹp rồi ra ngòai mà chẳng hề nói tiếng nào khiến anh thấy không yên trong lòng. Khổ nỗi hôm nay Harry bận công vụ ở sở nên chẳng thể theo dõi cô… Bực thật, nhưng cũng đành.
Suốt cả buổi sáng Harry chẳng thể tập trung, nụ cười khi nhận được lá thư đó của Hermione thật không bình thường chút nào. Ngồi gặm nhấm khúc bánh mì một mình mà chẳng thấy ngon gì hết. Nhìn quanh đi quanh lại, ai cũng có đôi có cặp, lượn lờ qua lại cười nói vui vẻ… khiến anh thấy chạnh lòng.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại nơi góc đường khi có một cô gái bụng mang bầu chừng năm tháng đang đi cạnh một anh chàng vạm vỡ, cao ráo mà có vẻ như vẫn không thấy khác gì so với cuộc thi năm đó.

“Viktor Krum?” – Harry lẩm bẩm. Phải chăng, phải chăng đó là Hermione đang đi cạnh anh chàng? Vừa định bước ra xem thì một anh bạn đồng nghiệp đã bước tới chặn Harry lại.

“Harry! Anh đi đâu? Lupin bảo nhiệm vụ bắt đầu rồi, mục tiêu đã xuất hiện, chúng ta phải theo sát hắn…”

“Nhưng…”

“Nhưng nhị gì, đi mau!” – Nói rồi anh chàng nhanh chóng kéo Harry đi. Một lần cuối anh cố quay đầu về góc đường kia để xác định lại cặp trai gái kia, nhưng tiếc rằng họ đã bị che khuất bởi đám đông. Đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com