Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Đũa phép, ma thuật cổ và Rune










Đôi kính tròn của cậu trượt xuống sống mũi, và cậu khẽ đẩy nó lên, mắt không rời khỏi câu hỏi khiến tim cậu đập nhanh: "Làm sao để đẩy ma thuật vượt xa giới hạn hiện tại?" Câu hỏi ấy như một ngọn lửa cháy âm ỉ trong tâm trí, thúc đẩy cậu lật từng trang sách, tìm kiếm câu trả lời giữa những bí ẩn của đũa phép, cổ ngữ Rune, và bùa chú cổ xưa. Đối với Finn, một học sinh năm nhất nhà Ravenclaw, ma thuật không chỉ là công cụ – nó là một kho tàng tri thức, một cánh cửa dẫn đến những khả năng vô hạn.

Finn luôn bị mê hoặc bởi đũa phép, không chỉ vì nó là biểu tượng của phù thủy, mà còn vì nó dường như có ý thức riêng. Cậu nhớ rõ ngày mình bước vào tiệm của ông Ollivander, khi cây đũa gỗ tùng với lõi lông đuôi phượng hoàng, dài 12 inch, rung lên trong tay cậu như thể đang chào đón. "Đũa phép chọn phù thủy, không phải phù thủy chọn đũa," ông Ollivander đã nói, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm hồn Finn. Câu nói ấy in sâu vào trí óc cậu, nhưng giờ đây, Finn tự hỏi liệu cây đũa có thể làm được nhiều hơn thế. Ở một góc ký ức mơ hồ – những mảnh ghép từ một thế giới không ma thuật, nơi cậu từng say mê tiểu thuyết khoa học viễn tưởng – Finn nhớ đến những cỗ máy khuếch đại năng lượng, biến một tia lửa nhỏ thành một vụ nổ kinh hoàng. Đũa phép, về bản chất, cũng là một công cụ khuếch đại, chuyển hóa ý chí của phù thủy thành bùa chú. Nhưng nếu có cách khiến một chút ma thuật tạo ra hiệu quả gấp mười, gấp trăm lần?

Cậu cắn nhẹ đầu bút lông chim, suy tư. Mỗi cây đũa là độc nhất, gắn bó với phù thủy của nó. Nếu dùng đũa không phù hợp, bùa chú sẽ yếu hoặc thất bại – giống như một máy hạ áp của dân Muggle, Finn nghĩ, mỉm cười với sự so sánh kỳ lạ. Ý tưởng về một "vòng khuếch đại" lóe lên trong đầu cậu. Liệu có thể khắc một vòng Rune – những ký tự ma thuật cổ xưa – lên thân đũa để tăng cường luồng ma thuật? Hay tốt hơn, tạo một cơ chế riêng biệt, như một vòng kim loại hoặc đá khắc Rune, đặt ở điểm truyền năng lượng từ phù thủy sang đũa? Finn lướt bút, phác thảo một vòng Rune nhỏ trong sổ tay, tưởng tượng nó như một mạch điện ma thuật, với các ký tự xoay quanh tâm điểm, khuếch đại năng lượng như cách một tụ điện tích trữ điện. Ý tưởng thứ hai dường như khả thi hơn, vì nó không đòi hỏi thay đổi cấu trúc cây đũa – một việc mà Finn biết là gần như không thể, bởi đũa phép là sự cân bằng hoàn hảo giữa gỗ và lõi. Cậu ghi nhanh: "Cần thử nghiệm thực tế. Dùng một vòng Rune khắc trên đá hoặc kim loại, đặt gần đũa khi thi triển bùa chú. Nếu thành công, bùa Lumos có thể sáng như mặt trời, hoặc Wingardium Leviosa có thể nâng cả một tòa tháp." Hình ảnh cả Đại Sảnh đường bay lơ lửng trên không trung khiến Finn bật cười, tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của giáo sư McGonagall.

Nhưng đũa phép chỉ là một phần trong cơn khát tri thức của Finn. Cậu còn bị cuốn hút bởi cổ ngữ Rune và bùa chú cổ xưa, từ khi phát hiện cuốn Cổ Ngữ Rune: Nguồn Gốc Ma Pháp trong một góc khuất của Thư viện Cấm. Những ký tự phức tạp, được khắc trên đá hay da thú, chứa đựng sức mạnh kinh ngạc – từ triệu hồi ngọn lửa xanh không bao giờ tắt đến bảo vệ cả một lâu đài khỏi quân thù. Nhưng chúng có nhược điểm lớn: khắc Rune mất hàng giờ, đôi khi hàng ngày, và các bùa chú cổ yêu cầu những lời niệm dài dòng, phức tạp. Finn ngừng bút, tự hỏi: Sao chúng bị lãng quên? Truyền thừa đứt đoạn? Quá khó học? Hay bùa hiện đại như Lumos hiệu quả hơn? Cậu không tin bùa cổ kém cỏi. Trái lại, cậu nghĩ chúng mạnh mẽ hơn nhiều. Một bùa Rune có thể khiến cả Hogwarts vô hình, trong khi Wingardium Leviosa chỉ nâng được một chiếc lông chim. Finn lật lại cuốn sách, tìm đến chương về các vòng tròn ma thuật – những cấu trúc Rune được khắc thành vòng, dùng để tăng cường sức mạnh bùa chú. Ý tưởng về một "vòng Rune" cố định nảy ra. Nếu khắc một vòng Rune và kích hoạt trước, liệu bùa chú có thể được thi triển tức thì, bỏ qua những lời niệm dài dòng? Cậu phác thảo một vòng Rune trong sổ tay, với các ký tự xoay quanh tâm điểm, ở giữa là ký tự Eihwaz – biểu tượng của sự bảo vệ và sức mạnh – như nguồn năng lượng trung tâm.

Finn ngả người ra ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn qua cửa sổ Thư viện. Ánh hoàng hôn đang nhạt dần, nhường chỗ cho ánh trăng bạc lấp lánh trên mặt hồ Đen. Cậu đang lo cho tương lai nếu một ngày nào đó tin đồn về sự trở lại của Voldemort sẽ lan rộng khắp Hogwarts, thì lúc ấy không còn là thời điểm tốt để học tập nữa. Nếu muốn bảo vệ Hogwarts – và chính bản thân mình – cậu cần làm chủ những bí mật ma thuật này trước khi mọi thứ trở nên nguy hiểm. Cậu gấp sổ tay lại, quyết định rằng đã đến lúc tìm kiếm sự giúp đỡ ngoài sách vở. Các gia tinh của Hogwarts – những sinh vật nhỏ bé nhưng đầy bí ẩn, đã phục vụ trường từ thời Nhà Sáng Lập – có thể là chìa khóa. Họ làm việc lặng lẽ trong bếp, lau dọn hành lang, và sửa chữa những thứ mà học sinh không bao giờ để ý. Nếu ai đó biết về những bùa chú cổ hay Rune bị lãng quên, thì đó chắc chắn là họ. Finn nhớ đến Dobby, một gia tinh mà cậu từng gặp đọc trong tiểu thuyết, với đôi mắt to tròn và giọng nói líu lo. Có lẽ các gia tinh trong Hogwarts, có thể chỉ cho cậu một manh mối.

Khi bước ra khỏi Thư viện, ánh trăng chiếu lên hành lang đá lạnh lẽo, tạo nên những bóng đổ dài ngoằng. Finn nắm chặt cây đũa, cảm nhận sự rung động nhẹ từ lõi lông phượng hoàng. "Mình sẽ tìm ra cách," cậu tự nhủ, giọng đầy quyết tâm. "Mình sẽ đẩy ma thuật vượt xa giới hạn, và khi Voldemort trở lại, mình sẽ sẵn sàng." Với ý nghĩ ấy, Finn bước nhanh xuống cầu thang xoắn ốc, hướng về phía nhà bếp, nơi những bí mật cổ xưa có thể đang chờ cậu khám phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com