45. Số Phận không Thể Trống Lại
Vì tất cả những Puffy đã bị phá hủy, Sirius không thể thực hiện kế hoạch lớn của mình là ám sát James Potter trong lớp Biến hình.
Như thường lệ, Giáo sư McGonagall đã gây sốc lớn cho những học sinh năm nhất dưới hình dạng Animagus là một con mèo mướp. Ngoài phần giải thích trong buổi học đầu tiên, phù thủy đưa cho mỗi học sinh một que diêm rồi yêu cầu họ biến nó thành một cây kim. Cô đi quanh lớp học để hướng dẫn một lúc, đột nhiên như có việc gấp, cô yêu cầu các học sinh tiếp tục luyện tập sau đó cô mở cửa rời đi.
Phép thuật cơ bản này rất dễ dàng đối với Severus, nhưng là một phù thủy trẻ mới vào trường, y nên kiềm chế hơn. Severus giả vờ chọc que diêm bằng đũa phép của mình, khiến nó lóe lên ánh kim, định trì hoãn việc biến nó thành một cây kim cho đến phút cuối cùng.
Lily đầu đầy mồ hôi, cô nàng cố gắng hết sức đọc đi đọc lại câu thần chú, nhưng que diêm không hề biết đổi dù chỉ một chút.
- "Ôi, chắc là tớ không có năng khiếu này rồi-"
Cô thở dài, nhìn que diêm sáng bóng của Severus với vẻ ghen tị.
- "Tớ nghĩ cậu sẽ sớm có thể thành công thôi, Sev."
- "--Không thể nào~! Con dơi nhỏ kỳ lạ này không có tài năng đó-thật ra, Lily, tớ đã làm chán trò này từ khi ở nhà-"
James đẩy Severus sang một bên để chen vào giữa hai người - Snape bị giật mình tí thì ngã xuống đất nhưng một bàn tay bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy Y - James chỉ đũa phép vào que diêm, niệm một câu thần chú thật to.
Có lẽ James Potter thực sự có năng khiếu về Biến hình, que diêm rung lên vài lần, thực sự từ từ kéo dài thành một sợi dây mỏng. Mặc dù nó vẫn chưa phải là một cây kim thực sự, nhưng nó đã khiến mắt của một số phù thủy nhỏ xung quanh phải ghen tị.
Lily không thể không nhìn chằm chằm vào nó, điều này khiến James càng thêm tự mãn,
- "Tớ đã nói-"
Một cây đũa phép đột nhiên vươn ra từ bên cạnh Snape, chỉ vào sợi dây mỏng,
- "-- Finite."
Sau đó, thứ kia ngay lập tức nhảy trở lại thành một que diêm trước mặt mọi người, thế là cả đám lại sững sờ.
- "--Ái chà, có vẻ như mày cũng không giỏi đến thế."Sirius kéo dài giọng nói của mình, "Chúng ta đấu lại đi!"
- "--Sirius Black!" James Potter hét lên từng chữ một, "Cút khỏi đây!"
- "Ồ, tôi xin lỗi--Tôi vẫn phải ở lại đây để học lớp Biến hình--" Sirius buông tay, tỏ vẻ bất lực, "Mặc dù tôi không muốn nhìn thấy một anh chàng ngay lập tức trở nên nhầy nhụa hơn cả một con sên khi anh ta gặp một cô gái xinh đẹp--"
- "Câm mồm! Tao nghĩ rằng mày nên tự biến đổi trước đi~!" James chỉ thẳng đũa phép của mình vào Sirius,
"Bloomaspinulias!"
Sirius nhạy bén né sang một bên, ánh sáng trắng bắn ra từ đầu đũa phép của James đánh thẳng vào đầu con kỳ lân treo trên tường. Tất cả bờm của con kỳ lân tội nghiệp ngay lập tức biến thành những chiếc gai sắc nhọn, dựng thẳng lên trên cổ nó.
- "Wow--" Những học sinh khác đang xem đều thốt lên, không biết họ đang sợ hãi hay chỉ đơn thuần là ghen tị.
- "Thật nguy hiểm --" Sirius ra vẻ sợ hãi trong khi thở phào nhẹ nhõm, "Nếu nó mà thành mái tóc rối bù như của mày thì con kỳ lân này chắc chắn sẽ phát khóc." Sau đó anh ta chọc Severus bên cạnh mình, "Này, tôi đang giúp cậu-nếu không bạn gái của cậu sẽ thực sự bị cướp mất!"
- "Cảm ơn. Nhưng Lily không phải bạn gái tôi." Severus trả lời vô cảm, không có ý định xen vào.
- "Ôi trời, cậu nhút nhát quá--"
Sirius bình luận, không để ý thấy khuôn mặt Severus tối sầm lại chuẩn bị với tay lấy đũa phép của mình. Anh ta quay lại phản công, ánh sáng chiếu vào chiếc bút lông trên bàn sau lưng James, ngay lập tức thứ đó biến thành một cây chùy phun mực một cách tuyệt vọng, vung mạnh xung quanh để lại một hàng hố trên chiếc bàn gỗ vốn nhẵn bóng.
- "Chết tiệt Slytherin--"
James định tấn công lần nữa, nhưng Remus Lupin đã lao tới, nắm chặt tay cầm đũa phép của anh ta,
- "James! Bình tĩnh nào, chúng ta vẫn đang trong lớp--"
Sirius cũng bị một số Slytherin khác túm lấy, "Buông ra--"
Cả hai đều vùng vẫy. Mặc dù có nhiều chướng ngại vật, họ vẫn cố gắng đập vào nhau. Sức mạnh thô bạo của hai con quái vật khiến những học sinh xung quanh cố gắng ngăn cản họ trở nên khốn khổ. Khi sự hỗn loạn đang cao trào thì cánh cửa bị đập mạnh mở ra, Giáo sư McGonagall sải bước vào trong. Các học sinh tức khắc đứng bất động.
- "Ôi râu ria của Merlin! Các trò đang làm gì vậy?!"
Nữ phù thủy liếc nhìn xung quanh một cách nghiêm khắc và nhanh chóng tìm ra thủ phạm,
- "Sirius Black! James Potter! Slytherin và Gryffindor mỗi nhà sẽ bị trừ mười điểm! Vì phá vỡ trật tự của lớp!!"
Chỉ trong một ngày, mười lăm điểm đã bị xóa khỏi các nhà tương ứng của họ. Sirius và James cùng nhận được những ánh mắt phẫn nộ từ chính nhà của họ.
Sau đó, Giáo sư McGonagall nhìn lên con kỳ lân trên tường cùng cây chùy trên bàn vẫn đang phun mực, giơ tay khôi phục chúng về trạng thái ban đầu, một dấu vết đấu tranh hiện lên trên khuôn mặt nghiêm túc của cô,
- "... Nó không phải là một phép Biến hình hoàn hảo, nhưng là một phù thủy năm nhất, các em đã thể hiện được một trình độ như vậy trong lớp học đầu tiên - tốt, Slytherin và Gryffindor mỗi người sẽ thêm 15 điểm! Nhưng cả hai em sẽ tăng thời gian lao động của mình trong hai tuần!"
Trước khi mọi người kịp phản ứng, nữ phù thủy nhìn đồng hồ treo tường, "-Hết giờ rồi, tan học." Rồi cô cũng nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Không chỉ điểm bị giáo sư McGonagall trừ mà ngay cả điểm trước đó của giáo sư Sprout cũng được cộng lại. Thêm vào đó, tiết Biến hình định mệnh cuối cùng cũng kết thúc, cả lớp đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay reo hò.
Vài đứa Gryffindor nhẹ nhàng đánh James vài cái để động viên, Sirius cũng nhận được lời chúc mừng từ Slytherin. Nhưng tình hình không chỉ có vậy. Ngay sau đó, vài đứa con gái Gryffindor dũng cảm tiến đến, bắt đầu vỗ vai Sirius - thực ra, con chó ngốc đó có vẻ ngoài rất ngầu và đẹp trai - vì vậy vài đứa con gái Slytherin không muốn bị qua mặt đã vây quanh James. Hai chàng trai về cơ bản vẫn là con trai năm nhất lập tức xấu hổ trước sự nhiệt tình của các cô gái. Họ nhìn nhau với khuôn mặt đỏ bừng.
- "-Được rồi, phép biến hình của anh bạn cũng không tệ." Sirius nói.
James huých khuỷu tay vào ngực anh,
- "Ngươi cũng không tệ."
- "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu." Sirius nhướn mày.
- "...Cứ đến đây đi." James trả lời.
- "... Được rồi. Tớ nghĩ rằng vẫn còn hy vọng để hai người họ chung sống hòa bình." Lily nói ở bên cạnh.
- "Tớ hy vọng là vậy. Tớ đã chán ngán việc đứng cạnh James để ngăn cậu ta gây rắc rối rồi. Nhưng họ đang trở nên thân thiết rất nhanh." Remus thở phào nhẹ nhõm.
- "...Sev? Sao cậu không nói gì?"
- "..." Severus im lặng hồi lâu mới cuối cùng cũng thốt ra được một câu từ trong kẽ răng, "...Chết tiệt, cư nhiên còn chưa chết."
...
Sau đó, James Potter và Sirius Black nhanh chóng trở nên quen thuộc với nhau. Họ vẫn thỉnh thoảng thách đấu nhau một trận, nhưng không còn chiến đấu đến chết nữa. Thay vào đó, họ chủ yếu nói đùa. Đôi khi, hai người thậm chí còn hẹn nhau đi khám phá lâu đài vào lúc nửa đêm và cố gắng phá vỡ mọi quy tắc của trường. Với sự hợp tác của hai thiên tài tinh quái này, Lily và Remus, thậm chí cả Severus, cũng sớm không thể bắt kịp họ.
Severus không hề ngạc nhiên. Y lo lắng hơn về một điều khác: kể từ khi Voldemort gửi Nagini đến chỗ mình, đã rất lâu rồi không có liên lạc. Severus không phải là người chủ động liên lạc với người khác, y hiếm khi quan tâm đến việc người khác có liên lạc với mình thường xuyên hay không - thậm chí ước rằng cả thế giới sẽ quên mình đi, để bản thân có thể ẩn mình trong tầng hầm nghiên cứu loại độc dược yêu thích của mình cả ngày! Nhưng lần này, sự lạnh lùng đột ngột của Voldemort khiến Severus cảm thấy chán nản không thể giải thích được, như thể bản thân đã bị bỏ rơi - bị bỏ rơi - ôi, chết tiệt, đây là kiểu mô tả gì vậy!
Severus quyết định ngừng suy nghĩ về điều đó, ngay lập tức đắp chăn đi ngủ.
***
Đêm đó, Severus mơ lần đầu tiên. Và y nhận thức rõ ràng rằng mình đang mơ.
Snape thấy mình đang đứng trong một căn phòng trống rỗng tồi tàn, cầm một cây đũa phép trên tay - một cây đũa phép mà y chưa từng thấy trước đây, nó trông thật rách nát.
"-- Ngươi sẽ không thành công đâu." Một giọng nói vang lên từ phía sau, với giọng nói trong trẻo lạnh lùng đặc trưng của thanh thiếu niên,
"Tuyệt đối không."
Severus đột nhiên quay lại, một thiếu niên khoảng mười sáu hoặc mười bảy tuổi đang đứng cạnh cửa, nhìn y với vẻ mặt giận dữ. Anh ta mặc áo choàng của trường Hogwarts với cà vạt màu xanh bạc. Mái tóc đen đẹp đẽ quen thuộc cùng đôi mắt đỏ khiến Severus không khỏi hình dung ra anh ta sẽ trông như thế nào sau hơn hai mươi năm nữa. Tuy nhiên, thiếu niên rõ ràng không phải là người thực sự, bởi vì qua cơ thể, y có thể mơ hồ nhìn thấy bức tranh tĩnh vật Muggle treo trên bức tường phía sau người đó.
Severus nhanh chóng nhận ra đây là ai, Tom Riddle mười sáu tuổi, mảnh linh hồn được phong ấn trong nhật ký, chủ tịch hội học sinh Hogwarts không bao giờ trưởng thành.
Severus muốn đến gần để nhìn rõ hơn, nhưng phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Y nghe thấy mình cười khẩy, đáp lại:
"Ồ? Ngươi tự tin như vậy - ngươi chắc chắn rằng hắn sẽ thắng sao?"
- Không, Severus phát hiện ra rằng đây không phải giọng nói của mình. Giọng nói này nhẹ nhàng, trầm, khàn khàn, với âm thanh rít lên như rắn - rất giống với Voldemort điên cuồng giống quái vật ở kiếp trước.
"- Không phải 'hắn ta', mà là 'tôi'. ... Tôi tin vào bản thân tương lai của mình." Tom Riddle mười sáu tuổi nói.
"Ta cũng là ngươi trong tương lai!" Giọng nói rít lên rõ ràng là tức giận.
"Không, ngươi không phải." Tom Riddle ngước nhìn, đôi mắt anh đỏ như ngọn lửa,
"Ngươi chỉ là một phần của 'hắn', không hơn không kém. Cơn thịnh nộ dữ dội, lòng căm thù dữ dội, sự oán giận sâu sắc nhất với lời nguyền của số phận - 'hắn' từ chối những điều tốt nhất và không thích những điều tồi tệ nhất - ngươi chỉ là một phần bị loại bỏ."
"Còn ngươi thì sao?" Severus nghe thấy tiếng cười khó chịu phát ra từ cơ thể mà y đang bám vào,
"Ngươi cũng là kẻ bị bỏ rơi. Những ký ức nhục nhã, khốn khổ, đầy dối trá và lừa lọc - những ký ức lố bịch về Tom Riddle trước khi hắn mười sáu tuổi."
Khuôn mặt của chàng trai trẻ mắt đỏ trở nên tái nhợt, không nói gì.
"...linh hồn của tên đó, ha ha, giờ ta sợ rằng nó đã bị xé thành từng mảnh...hắn ta thậm chí còn không bằng ngươi, Tom bé nhỏ thân yêu của ta. Có thể tưởng tượng được rằng một học sinh chưa tốt nghiệp, hoặc vẫn còn là một đứa trẻ - khi tạo ra Trường sinh linh giá đầu tiên, lén lút, hoảng loạn, thiếu kinh nghiệm cần thiết - thực sự đã cắt đứt gần một nửa toàn bộ linh hồn của mình cùng một lúc - thật ngu ngốc, phải không? Nhưng theo cách này, Tom bé nhỏ, sức mạnh của ngươi không mạnh, nhưng ngươi là người hoàn thiện nhất trong số chúng ta -"
Severus thấy mình đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, không biết từ đâu mà trong lòng tràn ngập sự phấn khích cùng ham muốn, giống như những dây leo quấn lấy nhau xoắn lại, vươn dài.
Khuôn mặt của Tom Riddle mười sáu tuổi ngày càng tái nhợt. Rõ ràng là thiếu niên muốn rút lui, nhưng anh dường như bị thứ gì đó trói buộc, không thể di chuyển dù chỉ một chút.
"Vậy nên, Tom bé nhỏ thân mến, hãy đến với ta - ngươi biết đấy, ngươi không thể trốn thoát được đâu. Những dòng nước rải rác cuối cùng cũng sẽ trở về với đại dương... Ta sẽ sớm chứng minh rằng ta là Chúa tể Voldemort thực sự - chỉ những ai thực sự vĩ đại mới có thể sống mãi mãi trên thế giới này -"
"Không..." Thiếu niên bắt đầu liều mạng vùng vẫy.
Lần đầu tiên, Severus nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trên khuôn mặt Tom Riddle. Đôi mắt đỏ rượu tuyệt đẹp của anh mở to, nỗi đau cùng sự hoảng loạn trong đó không thể che giấu được chút nào. Khi so sánh cậu học sinh trước mặt với người đàn ông đã ở bên mình bốn năm, Severus đột nhiên cảm thấy đau nhói ở trong tim.
Snape lao về phía trước, muốn đỡ cậu bé đang loạng choạng nhưng thay vào đó y nhìn thấy những ngón tay gầy gò, nhợt nhạt như bộ xương của mình duỗi ra, không chút do dự mà đâm thẳng vào tim chàng thiếu niên.
"Đừng--"
Thiếu niên lạnh giọng kêu thảm thiết, dường như ánh sáng từ từ chảy dọc theo cánh tay giống như bộ xương, cơ thể vốn đã rất mờ nhạt trở nên trong suốt hơn. Thiếu niên vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng anh ta không thể lùi lại được. Lúc này, bàn tay của Severus đã thâm nhập ngày càng sâu, toàn bộ lòng bàn tay đã hoàn toàn chìm vào trong cơ thể của thiếu niên. Máu điên cuồng mà phun ra, tràn qua cả tay, tụ lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
"Dừng lại!" Severus hét lên, "Dừng lại--!" Nhưng y không thể điều khiển cơ thể không thuộc về mình. Severus thậm chí còn có thể cảm thấy bàn tay đưa vào cơ thể thiếu niên đang nắm lấy thứ gì đó, ấm áp, ướt át và nhảy nhót như một chú chim kiếm ăn vào buổi sáng - một cơn đau xé nát từ sâu thẳm trong tâm hồn, tiếp theo là tràn ngập bóng tối.
Severus sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra rằng mình bị mắc kẹt trong một đống ga trải giường mềm mại mà thở hổn hển, bộ đồ ngủ của y ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mùi hoa oải hương quen thuộc lan tỏa trong không khí. Đó là của một anh chàng đã khăng khăng nhét rất nhiều thứ vào hành lý của y.
Lúc này, Severus không cần cây gậy nữ thần của Trelawney để biết rằng đây chắc chắn không phải là một giấc mơ báo hiệu tốt đẹp gì. Sự bất an cùng lo lắng đè xuống lồng ngực như thủy triều, khiến y ngạt thở. Severus ngồi dậy, nhanh chóng lấy một chiếc gương hai chiều từ trong gối ra thì thầm tên của một người đàn ông tóc đen mắt đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com