Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3: Tù nhân ngục Azkaban

Chương XIII: Đuôi Trùn

Đầu óc Harry ngây dại đi vì cơn xúc động quá mạnh. Cả ba đứa nhỏ đứng chết lặng vì kinh hoàng dưới tấm áo khoác tàng hình. Những tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đang lặn loang trên mặt đất râm những vệt sáng sẫm màu như máu. Và rồi, bọn trẻ nghe vọng từ đằng sau chúng một tiếng hú hoang dại.

"Bác Hagrid!"

Harry lẩm bẩm. Và không một giây cân nhắc xem mình đang làm gì, Harry quay phắt lại, nhưng cả Ron và Hermione đều đã giữ chặt cánh tay cậu.

Mặt Ron đã trắng bệch như tờ giấy, bảo:

"Chúng ta không thể làm gì được đâu. Nếu họ biết là tụi mình đi gặp bác ấy thì bác ấy chỉ gặp thêm rắc rối mà thôi..."

Hơi thở của Hermione vừa ngắn vừa đứt đoạn. Cô bé nghẹn ngào:

"Làm... sao... mà... họ... có thể...? Làm sao họ lại có thể làm điều đó chứ?"

Ron vỗ về, răng đánh lập cập:

"Thôi, nguôi đi mà Hermione."

Tụi nó quay trở về tòa lâu đài, bước chầm chậm bên nhau để được che kín dưới tấm áo tàng hình. Ánh hoàng hôn bây giờ tắt rất nhanh. Khi tụi nó ra tới khoảng sân trống thì bóng tối đã phủ xuống khắp chung quanh.

Ron bụm một tay trước ngực áo, rít lên:

"Scabbers! Nằm yên coi!"

Con chuột vẫn vùng vẫy điên cuồng. Ron đột ngột dừng bước, cố hết sức nhét con chuột vô sâu trong túi áo:

"Mày mắc chứng gì vậy hả, con chuột ngu ngốc? Mày có nằm yên không? UI DA! Nó cắn mình!"

Hermione khẩn khoản bảo:

"Ron ơi, khe khẽ giùm với! Ông Fudge sẽ tới ngay bây giờ đây nè..."

"Nó không chịu... nằm yên..."

Rõ ràng là con Scabbers hoảng sợ. Nó đang vùng vẫy bằng tất cả sức lực để thoát ra khỏi bàn tay túm chặt của Ron.

"Nó mắc chứng gì vậy?"

Nhưng rồi Ron lại kêu lên oai oái. Con chuột đớp vô tay Ron một phát nữa thật mạnh. Mạnh đến nỗi Ron phải buông nó ra.

"Scrabbers! ĐỪNG!"

Quá trễ. Con chuột đã vuột ra khỏi những ngón tay nắm chặt của Ron, rớt xuống đất rồi cuống cuồng chạy trốn. Trước khi Hermione hay Harry có thể ngăn chặn kịp, thì Ron đã quẳng tấm áo tàng hình ra khỏi mình để chạy thục mạng vào trong bóng đêm.

Hermione rên rỉ:

"Ron ơi là Ron!"

Cô bé và Harry nhìn nhau, rồi chạy nước rút theo Ron. Trùm tấm áo tàng hình thì không thể nào chạy nhanh được; hai đứa đành cởi phăng ra, và tấm áo cứ bay phất phơ phía sau tụi nó như một lá cờ. Tụi nó có thể nghe tiếng chân huỳnh huỵch chạy đằng trước và tiếng Ron quát thét con Scabbers.

Một tiếng uỵch vang lên rõ to.

"Bắt được mày rồi nè! Tránh ra, con chuột mắc dịch..."

Harry và Hermione suýt ngã nhào lên người Ron. Tụi nó kịp thắng lại ngay trước mặt Ron. Ron đang bò lồm cồm trên mặt đất, nhưng cũng đã bắt được con Scrabbers cho vô túi. Hai tay cậu giữ rịt lấy cái cục run lẩy bẩy trong túi áo.

Hermione thở hổn hển:

"Ron, thôi đi... mau chui trở vô tấm áo tàng hình. Thầy Dumbledore... ông bộ trưởng... họ sắp trở ra trong chốc lát nữa thôi..."

Nhưng trước khi tụi nó kịp trùm kín lại, chưa kịp thở lấy hơi, thì cả đám đã nghe tiếng dậm bước rầm rập của những cái chân có vuốt khổng lồ. Có cái gì đó đang hướng về tụi nó trong bóng đêm: một con chó khổng lồ đen nhánh, với đôi mắt xanh xám.

Harry rút cây đũa phép của cậu ra, nhưng quá trễ rồi. Con chó đã phóng một cú nhảy vĩ đại và vuốt trước của nó đã chụp trúng ngực Harry. Harry ngã ngửa ra sau dưới một đám lông quăn tít, cảm thấy được hơi thở nóng hổi của con chó và những cái răng dài tới hai phân...

Nhưng sức mạnh của cú nhảy đã khiến con chó bị quá đà, nó xô Harry té lăn quay. Sửng sốt và cảm thấy như thể đã bị gãy hết mấy cái be sườn, Harry cố gắng đứng dậy; nghe tiếng con chó gầm gừ như thể nó đang vờn quanh chuẩn bị một cú tấn công khác.

Ron đã đứng dậy. Khi con chó phóng trở lại về phía chúng, Ron đẩy Harry qua một bên; do vậy con chó tạp lấy cánh tay Ron đang duỗi ra. Harry nhào tới, nắm được một túm lông của con thú, nhưng con thú vẫn lôi Ron đi dễ dàng như thể lôi một con búp bê bằng giẻ rách.

Thế rồi, chẳng biết từ đâu ra, một cái gì đó quật ngang mặt Harry mạnh đến nỗi cậu lại bị vật ngã chổng kềnh xuống đất. Cậu nghe tiếng Hermione rít lên đau đớn và cũng bị té ngã như mình. Harry mò mẫm tìm cây đũa phép, vừa chớp mắt cho máu chảy ra khỏi mi, cậu vừa thì thào:

"Lumos!"

Ánh sáng của đầu đũa phép giúp Harry nhìn thấy cái thân tổ chảng của một cây cổ thụ. Thì ra tụi nó đã rượt con Scrabbers chạy tuốt vô tán cây Liễu Roi và cành nhánh của cây này đang kêu kọt kẹt như trong cơn giông bão; quất tới, quật ngược để không cho tụi nó tới gần hơn.

Và kìa, ở ngay dưới gốc cây là con chó, nó đang kéo lê Ron giật lùi vô một lỗ hổng to trong đám rễ cây - Ron kháng cự dữ dội, nhưng đầu và thân cậu vẫn lần lần trượt khuất khỏi tầm mắt Harry.

"Ron!"

Harry hét gọi, tìm cách bươn theo, nhưng mấy cành cây to nặng ịch cứ quất chí mạng trong không trung buộc Harry phải lùi lại.

Bây giờ Harry và Hermione chỉ còn thấy một chân của Ron còn thò ra. Ron đã móc cái chân đó vô một cái rễ cây trong nỗ lực chống chọi lại con chó để không bị nó lôi tuột xuống lòng đất. Chợt một tiếng rắc vang lên nghe như tiếng súng nổ; chân của Ron bị gãy, và chỉ một nháy mắt sau đó, bàn chân của Ron cũng biến mất luôn.

Hermione gào khóc:

"Harry! Tụi mình phải đi kêu cứu!"

Cô bé cũng đã bị chảy máu, cây Liễu Roi đã quất tét vai cô bé. Harry nói:

"Không kịp! Không còn đủ thì giờ đâu, Ron sẽ bị nuốt chửng ngay bây giờ..."

"Nhưng không có người giúp thì tụi mình cũng không làm gì được..."

Một cành cây khác lại quật xuống hai đứa nhỏ, những cành cây nhỏ của nó ghì chặt như những khớp nắm tay. Harry né bên này tránh bên kia, thở hổn hển và nói:

"Nếu con chó đó vô lọt thì tụi mình cũng có thể vô lọt."

Cậu cố tìm cách len lách qua những cành cây hung tợn cứ quật đập túi bụi, nhưng không thể tiến được tới gần rễ cây thêm một tý nào mà lại không bị những đòn chí mạng của những cành cây đánh văng ra.

Hermione bấn loạn nhảy loi choi tại chỗ, thì thào như điên:

"Ôi... cứu... cứu... Làm ơn... cứu..."

"Immobulus!"

Ngay lập tức, toàn thể cái cây như bị hóa thành cẩm thạch, ngừng cử động ngay. Ngay cả một cái lá cũng không thèm nhúc nhích.

Một tiếng thét đọc thần chú vang lên, cả hai đứa quay lại, Hermione nước mắt nước mũi ràn rụa trên mặt, thở không ra hơi.

Hermione thì thào:

"Victor!"

Giờ thì cô bé níu lấy cánh tay Harry, níu chặt đến phát đau:

"Làm sao cậu..."

Nhưng chưa kịp hỏi hết câu, cả hai đứa đã bị Victor mắng cho té tát:

"Hai cậu làm gì ở đây!? Mình đã bảo là ở im trong phòng sinh hoạt đi mà? Rồi mắc gì lại gần cây Liễu Roi vậy? Ron đâu?"

Harry run run nói:

"Ron... Ron bị con Hung Tinh kéo vô trong gốc cây rồi..."

"Cái gì?"

Rồi tụi nó chỉ mất vài giây để chạy tới đám rễ cây. Tụi nó bò tới trước, đầu thò vô trước, tuột xuống một cái dốc bằng đất đến tận đáy của một đường hầm rất thấp. Victor chui xuống trước, rồi tới Harry, vài giây sau, Hermione cũng tuột xuống bên cạnh Harry. Cô bé thì thầm với giọng hoảng sợ:

"Ron ở đâu?"

Harry cúi lom khom đi theo Victor, trả lời Hermione:

"Đi theo lối này."

Hermione theo đằng sau Harry, vẫn hụt hơi hỏi tiếp:

"Đường hầm này dẫn tới đâu?"

"Mình không biết... Nó đánh được dấu trong tấm bản đồ của Đạo Tặc, nhưng anh Fred và anh George nói chưa từng có ai vô được. Nó mất hút ở mép tấm bản đồ, nhưng có vẻ như nó dẫn tới làng Hogsmeade..."

Rồi cô bé lại hỏi chổng lên Victor đang đi đằng trước:

"Sao cậu biết tụi mình ở đây vậy?"

"Mình đang trên đường về thì thấy ba cậu chạy, lật tung cái áo choàng Tàng Hình ra, rồi một con chó đen theo sau ba cậu, nên mình mới chạy đi kiểm tra thử."

Tụi nó cố đi nhanh hết sức, gần như gập đôi thân mình lại. Con đường hầm cứ dài ra dài ra mãi, Harry cảm thấy ít nhất nó cũng dài bằng con đường hầm dẫn tới tiệm Công tước Mật. Giờ đây, trong đầu Harry chỉ có Ron, rằng con chó kia có thể làm gì Ron... Harry co giò chạy nước rút, hớp từng hơi thở ngắn trong từng cơn hụt hơi đau đến thấu ngực...

Và rồi con đường hầm bắt đầu dốc cao lên, một lát sau con đường ngoằn ngoèo uốn khúc. Ba đứa trẻ nhìn thấy một vạt sáng mờ mờ xuyên qua một khe hở nhỏ.

Ba đứa dừng lại, há họng mà thở, rồi mon men đi tới trước. Cả ba đều giơ cao cây đũa phép để coi cái gì nằm ở đằng kia.

Đó là một căn phòng, một căn phòng bừa bộn và bụi bặm hết biết. Giấy dán tường bị tróc hết ra, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.

Victor liếc nhìn hai bạn, chúng trông có vẻ đã sợ đến chết khiếp, nhưng cũng gật đầu.

Victor bèn chun qua cái lỗ, mở to mắt nhìn quanh. Căn phòng trống vắng, nhưng cánh cửa bên phải tụi nó để mở, dẫn đến một hành lang âm u. Một lần nữa, Hermione đột ngột chụp lấy cánh tay Harry. Đôi mắt mở to của cô bé đang đảo quanh khung cửa sổ bị bít kín bằng ván. Cô bé thì thầm:

"Mình nghĩ là tụi mình đang ở trong căn Lều Hét."

Harry nhìn quanh. Mắt cậu gặp phải cái ghế gỗ nằm gần đó. Nhiều thanh gỗ đã bị bẻ gãy và một cái chân ghế bị sút ra hoàn toàn. Harry chậm rãi nói:

"Ma không thể nào làm điều đó được!"

Ngay lúc đó, phía trên đầu tụi nó vang lên một tiếng rắc. Có cái gì đó di chuyển lên lầu. Cả ba đứa cùng ngước nhìn lên trần. Bàn tay Hermione bấu cánh tay Harry chặt đến nỗi Harry không còn nghe cảm giác gì nữa ở mấy ngón tay. Cậu nhướn chân mày nhìn Hermione, cô bé lại gật đầu và buông tay ra.

Hết sức lặng lẽ, tụi nó bò vào hành lang, rồi trèo lên một cái cầu thang gần như đổ nát. Mọi thứ đều bị phủ một lớp bụi dày, ngoại trừ sàn nhà. Trên sàn có một vệt khá rộng sạch bụi vừa được tạo ra bằng một cái gì đó bị kéo lên cầu thang.

Ba đứa lần tới đầu cầu thang tôi tối.

"Nox."

Ba đứa cùng thì thầm với nhau, và ánh sáng ở đầu cây đũa phép của tụi nó tắt đi. Chỉ có một cánh cửa mở ra. Khi bò tới cánh cửa mở đó, tụi nhỏ nghe thấy có cái gì đó đang chuyển động ở đằng sau cánh cửa. Một tiếng rên trầm trầm, rồi một tiếng gừ gừ to và sâu. Ba đứa trao đổi với nhau cái nhìn dụ ý cuối cùng và cái gật đầu nhất trí sau chót.

Cầm chắc cây đũa phép trong tay, Victor đá mạnh cho cánh cửa bật mở ra.

Trên một cái giường tráng lệ có bốn cọc mùng với những rèm treo đầy bụi bặm, bên cạnh đó, nằm trên sàn, ôm chặt cái chân đã bị gãy lọi tạo thành một góc kỳ dị, chính là Ron.

Trong khi Victor lặng lẽ nhìn quanh căn phòng, Harry và Hermione lao ngang phòng, đến bên Ron:

"Ron... cậu có sao không?"

"Con chó đâu rồi?"

Ron nghiến chặt răng lại vì đau đớn, cậu rên rỉ:

"Không phải chó. Harry ơi, đó là một cái mẹo lừa..."

"Cái gì?"

"Con chó là hắn, hắn chính là một Hóa Thú Sư."

Mắt Ron ngó trừng trừng qua phía sau vai của Victor. Victor xoay phắt người lại. Bằng một tiếng cạch, người đàn ông trong bóng tối đóng lại cánh cửa đằng sau lưng tụi nó.

Chùm lông rối nùi, bẩn thỉu, tòong teng trên hai cùi chỏ của y. Nếu đôi mắt y không loé sáng trong hai hốc mắt sâu u tối, thì có thể tưởng y chỉ là một cái xác không hồn. Làn da y trông như sáp, căng trên bộ xương mặt, giống hệt một cái đầu lâu. Và mấy cái răng vàng của y đang nhe ra thành một nụ cười. Y chính là Sirius Black.

Black chĩa cây đũa phép của Ron về phía bọn trẻ, giọng ồm ồm:

"Expelliarmus!"

Đũa phép của ba đứa đều văng ra khỏi tay tụi nó, bay vèo lên không trung, và bị Black bắt gọn. Bấy giờ Black bước tới một bước gần hơn. Mắt y đăm đăm nhìn Harry. Y nói khào khào:

"Ta đã nghĩ là con thể nào cũng phải đến đây để giúp bạn mình."

Giọng của hắn nghe như từ lâu rồi hắn không có thói quen xài tiếng nói nữa.

"Ba của con cũng từng làm như vậy vì ta. Con thuộc nòi dũng cảm, không chạy đi méc thầy cô giáo. Ta rất biết ơn... Điều này sẽ làm cho mọi việc dễ hơn nhiều..."

Những lời bình phẩm về cha vang ong ong trong tai của Harry, như thể Black gầm thét bên tai. Lòng căm ghét sôi sục nổ trào trong lồng ngực cậu, khiến bên trong cậu không còn chỗ nào cho sự sợ hãi ẩn núp nữa. Lần đầu tiên trong đời, Harry muốn nắm lại cây đũa phép trong tay, không phải để tự vệ, mà để tấn công..., để giết.

Không ý thức mình đang làm gì, Harry nhào tới trước, nhưng bất thình lình bên cạnh cậu hai người vùng lên, và hai cánh tay túm chặt lấy cậu, lôi kéo cậu lại.

"Đừng, Harry!"

Hermione và Victor hoảng hốt thì thầm. Tuy nhiên, Ron nói với Black:

"Nếu ông muốn giết Harry, thì ông cũng nên giết luôn cả ba đứa tôi!"

Giọng nói của Ron rất mạnh mẽ, mặc dù việc cố gắng đứng lên càng khiến cậu thêm nhợt nhạt, và đầu óc cậu quay mòng mòng trong khi mở miệng nói.

Có cái gì đó bùng cháy trong đôi mắt u uẩn của Black. Y dịu dàng nói với Ron:

"Nằm xuống đi. Cháu sẽ làm cho vết thương ở chân tệ thêm đó."

Ron vẫn bám vào vai Victor một cách đau đớn để cố ngồi thẳng lên, cậu nói bằng giọng yếu ớt:

"Ông có nghe không? Ông sẽ phải giết cả bốn đứa tụi tôi."

Nhưng Black toét miệng cười, nói:

"Đêm nay ở đây sẽ chỉ có một người bị giết thôi."

"Tại sao vậy?"

Harry khạc ra mấy lời khinh miệt, cậu vẫn cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự kềm giữ của Victor và Hermione:

"Lần trước ông đâu có bận tâm về số người bị giết, hả? Ông đâu có chùn tay sát tất cả những người Muggle đó để giết cho được Pettigrew... Ông mắc chứng gì rồi sao, ngục Azkaban làm ông dễ mủi lòng rồi hả?"

Hermione nói một cách run rẩy:

"Harry, im đi."

Harry rống lên:

"HẮN ĐÃ GIẾT BA MÁ TÔI!"

Với một sự cố gắng phi thường, Harry vùng thoát được sự kềm cặp của Victor và Hermione, lao thẳng tới trước...

Cậu quên mất tiêu khả năng pháp thuật của cậu chỉ có bao nhiêu... cậu quên béng là cậu ốm nhom, nhỏ con, và mới mười ba tuổi, trong khi Black là một người đàn ông cao lớn. Cậu chỉ cần biết là cậu muốn làm cho Black bị tổn thương thiệt nặng nề mà cậu bất kể là về phần cậu, cậu có thể bị y hại như thế nào...

Có lẽ vì xúc động trước việc Harry toan hành động quá ngu ngốc, hoặc vì lẽ gì đó không biết, mà Black không giơ cây đũa phép lên ngay lúc đó. Một bàn tay của Harry chụp được cổ tay vô dụng của Black, buộc đầu đũa phép chĩa trệch đi, bàn tay nắm chặt còn lại của Harry đấm vô màng tai của Black và cả hai ngã nhào ra sau, đụng vào bức tường...

Hermione gào lên, Ron thét lớn; một ánh sáng chói lòa nháng lên khi mấy cây đũa phép trong tay Black bắn vào không trung một chùm tia lửa, xước qua mặt Harry trong đường tơ kẽ tóc. Harry cảm thấy cánh tay quắt queo giữa những ngón tay của cậu đang vùng vẫy như điên, nhưng cậu cố níu lấy, còn tay kia thì cậu thụi cậu đấm bất cứ chỗ nào trên thân thể Black mà cậu đấm được.

Chợt bàn tay kia của Black đã túm được cổ họng của Harry. Y rít lên:

"Không. Ta đã chờ đợi quá lâu..."

Những ngón tay siết chặt lại, Harry nghẹt thở, cặp kiếng của cậu lệch qua một bên.

Thế rồi cậu nhìn thấy một bàn chân của Hermione không biết từ đâu phóng tới. Black hự lên một tiếng đau đớn, buông Harry ra. Victor cũng nhào vô bàn tay cầm đũa phép của Black và Harry nghe một tiếng lách cách nho nhỏ...

Cậu cố trồi lên khỏi đống thân người hỗn độn và nhìn thấy cây đũa phép của mình đang lăn lông lốc trên sàn. Cậu phóng mình về phía cây đũa phép. Harry chụp ngay lấy cây đũa phép, quay lại. Cậu hét bảo Victor và Hermione:

"Tránh ra xa!"

Hai đứa kia không đợi bảo lần thứ hai. Hermione, miệng há hốc ra để thở, môi dập chảy máu, lồm cồm bò qua một bên, chụp lại cây đũa phép của mình, và Victor, cậu chạy ngay tới cái giường, cũng nhặt ngay cây đũa phép lên và đút vào trong túi.

Black thì nằm sóng xoài dưới chân tường. Bộ ngực lép xẹp của y phập phồng gấp gáp khi nhìn Harry từ từ bước tới gần, cây đũa phép của Harry chĩa ngay vào trái tim của Black. Black thì thào:

"Con sắp giết ta ư, Harry?"

Harry đứng lại ngay phía trên người Black. Cây đũa phép của cậu vẫn chĩa vào ngực Black, và cậu nhìn xuống Black. Một vết thương thâm tím đang hiện ra quanh hốc mắt trái của y và mũi y thì đang chảy máu.

Harry nói bằng giọng hơi run, nhưng vẫn nắm chắc cây đũa phép trong tay:

"Ông đã giết ba má tôi."

Black đăm đăm nhìn Harry bằng đôi mắt hũng sâu. Y nói, rất lặng lẽ:

"Ta không chối điều đó. Nhưng nếu con biết toàn bộ câu chuyện..."

Lỗ tai Harry lại ầm ầm tiếng phẫn nộ, cậu lặp lại:

"Toàn bộ câu chuyện à? Tôi chỉ cần biết ông là người đã bán đứng ba má tôi cho Voldemort!"

Black nói, trong giọng y lúc này có sự khẩn khoản:

"Con hãy nghe ta nói. Con sẽ hối hận nếu con không nghe... con không hiểu..."

"Tôi hiểu nhiều hơn là ông tưởng."

Harry nói, giọng cậu bây giờ run hơn bao giờ hết:

"Ông chưa bao giờ nghe mẹ tôi van xin hả? Mẹ tôi... cố sức ngăn Voldermort giết tôi... mà ông đâu biết... ông đã bán đứng ba mẹ tôi..."

Harry cúi xuống nhìn chằm chằm Black, tay cậu siết chặt cây đũa phép. 

Harry giơ cây đũa phép lên. Bây giờ đây là lúc lấy lẽ công bằng. Bây giờ đây là lúc trả thù cho ba mẹ. Cậu sắp sửa giết Black. Cậu phải giết Black. Đây là cơ hội cho cậu trả thù...

Những giây đó sao mà dài đằng đẵng, và Harry vẫn cứ đứng trân ra đó như đóng băng, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng, và Black đăm đăm nhìn cậu. Từ phía chiếc giường, Ron thở ra những hơi thở rời rạc. Hermione hoàn toàn nín lặng.

Bỗng nhiên nổi lên một tiếng động mới...

Những bước chân gấp gáp đang vang vọng xuyên qua sàn nhà - có ai đó đang bước ở dưới nhà.

Hermione thình lình gào thét:

"CHÚNG TÔI Ở ĐÂY! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÈ - CÓ SIRIUS BLACK - MAU LÊN!"

Black làm một động tác giật mình. Harry nắm chặt cây đũa phép, tay run bần bật. Một giọng nói trong đầu cậu vang lên:

"Phải hành động ngay bây giờ!"

Nhưng những bước chân đã vang lên rầm rập trên cầu thang, mà Harry vẫn chưa hành động.

Cánh cửa phòng mở tung ra trong một trận mưa tia lửa đỏ. Harry quay ngoắt người lại khi giáo sư Lupin xông vào phòng, gương mặt cắt không còn một giọt máu, cây đũa phép giơ ra sẵn sàng. Ông đưa mắt nhìn, từ Ron đang nằm trên sàn, đến Hermione đang nép mình bên cánh cửa, đến Victor đang mở to mắt nhìn ông, rồi đến Harry đứng đó với cây đũa phép chĩa vào Black, và rồi đến chính Black đang ngã gục và đổ máu dưới chân Harry. Giáo sư Lupin la to:

"Expelliarmus!"

Cây đũa phép của Harry một lần nữa lại bay vụt khỏi tay. Thầy Lupin khéo léo bắt gọn tất, rồi bước hẳn vào phòng, nhìn chằm chằm Black.

Harry đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng. Cậu đã không làm được điều đó. Cậu không có đủ khí phách. Black vậy là sẽ bị giao nộp cho các viên giám ngục Azkaban.

Rồi thầy Lupin lên tiếng, bằng một giọng kỳ lạ, một giọng run run những cảm xúc bị đè nén:

"Chà chà, Sirius. Rách rưới tả tơi thế nhỉ? Cuối cùng thì dung mạo cũng phản chiếu vẻ cuồng dại bên trong."

Harry lập tức đưa mắt nhìn thầy. Cậu không hiểu thầy Lupin định nói gì? Thầy Lupin đang nói về ai? Cậu lại quay qua nhìn Black.

Gương mặt Black chợt nở ra một nụ cười, nhưng không phải là một nụ cười ma quái, mà là một nụ cười như vừa gặp lại một người bạn của mình.

"Chà... Cậu thì quá rõ về cái cuồng dại bên trong nhỉ, phải không Remus?"

Harry chen vô nói to:

"Thưa giáo sư Lupin, cái gì đang...?"

Nhưng cậu không bao giờ nói nốt ra câu hỏi, bởi vì cái điều cậu nhìn thấy làm cho giọng nói của cậu tắc nghẹn trong cổ họng. Thầy Lupin hạ cây đũa phép xuống. Sau đó, đi đến bên cạnh Black, thầy nắm chặt tay y, kéo y đứng lên, rồi thầy ôm chầm lấy Black như ôm người anh em của mình.

"Tôi đã tìm thấy nó rồi. Là nó. Giết nó thôi."

"Tôi hiểu."

Harry có cảm giác như thể ruột gan lộn tùng phèo.

Hermione la lớn:

"TÔI KHÔNG TIN NỔI!"

Thầy Lupin buông Black ra và quay lại phía cô bé. Hermione cũng đã tự đứng lên và chỉ thẳng tay vào thầy Lupin, hai mắt man dại, cô bé lắp bắp:

"Thầy... thầy..."

"Hermione..."

"Thầy... và hắn..."

"Hermione, bình tĩnh lại nào..."

Hermione rên lên:

"Vậy mà tôi đã không nói cho ai biết... vậy mà tôi đã giữ kín cho thầy bấy lâu nay..."

Thầy Lupin kêu to:

"Hermione, làm ơn nghe thầy nói đã! Thầy có thể giải thích..."

Harry cảm thấy toàn thân cậu run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì một đợt sóng phẫn nộ mới vừa trào dâng. Cậu hét vào mặt thầy Lupin, giọng cậu run lên không kềm chế được:

"Tôi đã tin cậy thầy! Vậy mà bấy lâu nay thầy là bạn với hắn!"

Thầy Lupin nói:

"Con hiểu lầm rồi. Thầy không đánh bạn với Sirius suốt mười hai năm nay, nhưng bây giờ thầy... hãy để cho thầy giải thích..."

"ĐỪNG!"

Hermione gào lên:

"Harry, đừng tin ổng, lâu nay ổng đã giúp cho Black đột nhập lâu đài, ổng cũng muốn cho cậu chết... Ổng là một người sói!"

Một sự im lặng kéo dài. Ánh mắt mọi người giờ đây hướng cả vào thầy Lupin, thầy vẫn vô cùng bình thản, tuy có nhợt nhạt đi đôi chút. Thầy nói:

"Hermione à, không phải mọi thứ đều đâu ra đó như tiêu chuẩn thông thường của con đâu. Thầy e là chỉ chừng một phần ba điều con nói là đúng thôi. Thầy không hề giúp Sirius đột nhập tòa lâu đài, và thầy chắc chắn không hề muốn cho Harry chết..."

Một cơn rùng mình kỳ lạ lướt qua mặt thầy:

"Nhưng thầy không chối rằng thầy là một người sói."

Ron một lần nữa cố gắng một cách can đảm để ngồi dậy, nhưng lại ngã vật xuống với một tiếng rên đau đớn. Thầy Lupin tiến gần đến bên cậu, tỏ ra lo lắng, nhưng Victor chắn trước Ron, hổn hển bảo:

"Tránh xa cậu ấy ra!"

Thầy Lupin đứng chết lặng. Rồi, với một sự cố gắng rõ rệt, thầy quay lại Hermione và nói:

"Con biết điều đó bao lâu rồi?"

Hermione thì thào:

"Lâu rồi. Từ lúc mà tôi viết bài luận mà giáo sư Snape yêu cầu..."

Thầy Lupin nói bình thản:

"Con là phù thủy thông minh nhất ở lứa tuổi của con mà thầy từng gặp, Hermione à."

Bất chợt Sirius Black gào lên:

"Nói chuyện đủ rồi Remus! Giết nó đi!"

"Chờ đã!"

"Tôi chờ đủ lâu rồi!" Sirius Black hét lớn. "Mười hai năm! Trong Azkaban!"

Thầy Lupin ngập ngừng nhìn Black một phút. Ánh mắt thầy nhìn thẳng vào hốc mắt sâu hoắm của Black, rồi lại nhìn vào bốn đứa trẻ lúc này đã xích lại kế bên nhau. Rồi thầy bất chợt đưa đũa phép cho Black.

"Được rồi, giết nó đi. Nhưng đợi một lát, Harry có quyền được biết..."

"Biết cái gì?" Harry nói chen vào. "Biết là ông phản bội cha mẹ tôi à? Hay biết ông là lí do họ chết?"

"Không, không phải là do cậu ấy. Harry à, có người đã phản bội ba mẹ con, người mà cho tới gần đây, thầy vẫn còn tin là đã chết!"

"Vậy đó là ai?"

"PETER. PETTIGREW!" Black gào lên đầy khoái trá.

"Và hắn ở trong căn phòng này. Ngay bây giờ!"

"Expelliarmus!" Bất thình lình, cây đũa phép trong tay Black bật ra khỏi tay, biến vào một góc trong căn phòng.

Giáo sư Snape bất chợt xuất hiện từ lối vào của căn phòng, khiến cho mọi người giật bắn cả mình. Ánh mắt ông quét qua căn phòng một lượt, rồi nhìn chằm chằm vào thầy Lupin và Black, cây đũa phép ông chĩa thẳng vào hai người.

"Báo thù bao giờ cũng ngọt ngào... Ta đã ao ước biết bao rằng chính ta là người sẽ bắt được ngươi."

"Severus..." Thầy Lupin khẽ nói.

"Ta đã bảo cụ Dumbledore rằng ngươi đã giúp thằng bạn mình vào trong lâu đài. Bằng chứng là đây."

"Xuất sắc lắm, Snape." Sirius Black lên tiếng, hắn vừa nói vừa lùi lại khỏi cây đũa của vị giáo sư. "Anh cứ sử dụng cái đầu óc sắc sảo của mình rồi nhảy bổ luôn tới kết luận sai lầm. Giờ nếu anh không phiền, Remus và tôi có chuyện phải giải quyết."

Thầy Snape tức giận dí sát cây đũa của mình vào cổ của Black, thầy rít lên giận dữ:

"Cho ta một lí do đi. Ta van xin ngươi đấy!"

Black đứng chết trân. Hai gương mặt đang gườm nhau đó, thật khó mà nói gương mặt nào bày tỏ nhiều căm ghét hơn gương mặt nào.

Harry đứng đó, tê liệt, không biết nên làm gì hay nên tin ai. Cậu liếc qua Victor, Hermione và Ron. Victor thì có vẻ như lại bắt đầu suy nghĩ gì đó. Còn trông Ron và Hermione thì cũng bối rối như cậu, Ron vẫn còn vất vả giữ rịt con Scrabbers đang liều sống liều chết tìm cách chạy trốn. Chừng vài giây sau, giáo sư Lupin khẽ tiến lại gần giữa Snape và Black, thầy thì thào:

"Snape... đừng có ngu ngốc thế."

"Chẳng có ích gì đâu Remus. Là thói quen của hắn rồi."

"Sirius, im đi."

"Không! Anh im đi!"

Thầy Snape tặc lưỡi:

"Nhìn hai ngươi kìa. Chí chóe như cặp vợ chồng già."

"Sao anh không biến đi và chơi với mấy món Độc Dược của anh ấy?"

Snape lại dí sát cây đũa vào cổ của Black.

"Ta có thể làm vậy ngươi biết đấy. Nhưng sao lại không tới gặp bọn giám ngục? Chúng nó rất khao khát được gặp ngươi. Liệu ta có thấy sợ hãi không? Ồ, có chứ. Một Nụ Hôn Giám Ngục. Nghe nói chứng kiến điều đó cũng đủ phát điên rồi, nhưng ta sẽ cố hết sức."

"Severus..." Thầy Lupin vẫn cố nói một cách yếu ớt. Nhưng lúc này, cả ba người đàn ông đều không biết rằng Harry đang lén vòng qua túi Hermione, cậu lặng lẽ rút cây đũa phép của cô bé. Harry bước lên trước, chĩa đũa phép vào ba người đàn ông.

"Hạ nó xuống, Potter!" Thầy Snape gắt lên và bước về phía Harry, toan chụp cây đũa phép. Harry quyết định trong nửa giây. Trước khi thầy Snape đi tới được chỗ cậu, Harry giơ cây đũa phép lên:

"Expelliarmus!"

Một tiếng nổ to vang lên, thầy Snape bị nhấc bổng lên khỏi sàn, văng vô cái giường cũ kĩ đằng sau lưng thầy rồi tuột đụng xuống sàn. Tất cả mọi người trong căn phòng đều sững sờ nhìn Harry. Không thể tin được là Harry vừa tấn công một thầy giáo. Chưa ai kịp lên tiếng, Harry đã hướng cây đũa phép về phía Black và thầy Lupin.

"Nói cho tôi nghe về Peter."

"Hắn học cùng bọn ta, Harry. Bọn ta còn nghĩ hắn là bạn!"

"Không. Peter Pettigrew chết rồi. Chính ông đã giết ông ấy!"

"Không, hắn chưa chết." Black phá lên cười. "Peter Pettigrew còn sống! Và hắn ở ngay đây!"

Black nói rồi chỉ thẳng một ngón tay vào Ron trong sự bối rối của bốn đứa trẻ. Ron thất thanh:

"Tôi hả? Hắn điên rồi!"

"Không phải cậu! Con chuột của cậu!"

"Nhưng mà Scabbers đã ở với gia đình tôi trong..."

"Mười hai năm?" Lần này thì cả căn phòng lại hướng mắt về phía Victor. 

"Ron, một con chuột đồng thông thường như nó thì không thể nào sống được mười hai năm đâu. Với cả, nó mất một ngón chân đúng không?"

"Thì... thì sao?"

Harry lầm bầm:

"Những gì còn sót lại của Pettigrew là..."

"Một ngón tay..."

Black phá lên cười như một gã điên.

"ĐÚNG LÀ NHƯ VẬY! Tên hèn đó để lại một ngón tay, để ai cũng tưởng hắn chết rồi! Và rồi hắn biến thành một con chuột!"

"Cho tôi xem đi." Harry dứt khoát, tay vẫn hướng đũa phép về phía Black.

Sirius Black lại gần Ron, giật mạnh con chuột ra khỏi tay cậu. Y nắm gáy con chuột, khiến nó rít lên chít chít liên tục, vặn vẹo mình mấy trở tới trở lui, con mắt đen nhỏ xíu của nó lồi ra trên đầu.

Thầy Lupin hỏi:

"Sẵn sàng chưa, Sirius?"

Black đã lượm lại cây đũa phép của thầy Snape văng trên cái giường. Y đi đến gần thầy Lupin, lại gần con chuột đang vùng vẫy, và đôi mắt ướt của y bỗng nhiên dường như bừng cháy. Black lặng lẽ nói:

"Cùng nhau làm chứ hả?"

Thầy Lupin nói:

"Tôi cho là nên như vậy."

Thầy Lupin nắm chặt con Scrabbers trong một bàn tay, còn tay kia thì cầm cây đũa phép.

"Tôi đếm đến ba thì cùng ra tay nhé. Một... hai... BA!"

Một ánh chớp sáng xanh trắng nháng lên từ cả hai đầu đũa phép; trong khoảnh khắc đó, con Scabbers bị đông cứng giữa không trung, rồi thân hình đen đủi của nó quằn quại một cách điên cuồng... Ron gào thét... rồi con chuột rớt xuống sàn. Một ánh chớp lòa khác lại loé lên và rồi...

Giống như xem một bộ phim phát nhanh hình ảnh một cái cây đang lớn vậy: trước tiên, một cái đầu nhô lên từ nền sàn, rồi tay chân mọc ra, sau đó là một người đàn ông đứng lên tại nơi mà Scabbers vừa rớt xuống, hắn khúm núm vặn vẹo hai tay.

Người đàn ông đó nhỏ thó, chỉ cao hơn Harry và Hermione một chút xíu, mớ tóc phai màu thưa rỉn của hắn rối bù, có một mảng hói to ngay trên đỉnh sọ. Hắn có bộ dạng dúm dó của một người từng mập ù bỗng đột ngột sụt nhiều cân trong một thời gian ngắn. Da của hắn trông bẩn thỉu, gần giống như bộ da của con Scabbers, và vài vết tích của con chuột đó vẫn còn rơi rớt quanh cái mũi nhọn và đôi mắt nhỏ mọng nước của hắn. Hắn nhìn quanh tất cả mọi người, hơi thở gấp và cạn. Harry thấy ánh mắt hắn cứ lấm lét nhìn về phía cửa.

Chương XIV: Kẻ phản bội

Thầy Lupin vui vẻ nói, như thể chuyện con chuột nổ đùng ra bạn cố tri là chuyện thường ngày xảy ra quanh ông:

"A, chào Peter. Lâu nay không gặp anh."

Mắt vẫn lấm lét nhìn ra cửa, Pettigrew nói, ngay cả cái giọng nói cũng nghe chít chít như chuột kêu:

"... S... Sirius...R... Remus... Bạn cũ... Bạn của... của tôi..."

Cánh tay cầm đũa phép của Black giơ lên, nhưng thầy Lupin nắm cổ tay Black giữ lại, ánh mắt thầy nhìn Black cảnh cáo, rồi hướng về phía Pettigrew, giọng thầy Lupin lại nhẹ nhàng bình thản:

"Peter à, từ nãy giờ tụi này có một cuộc trò chuyện nho nhỏ, về những gì đã xảy ra vào cái ngày Lily và James bị giết. Có thể anh bị sót mất vài điểm hay ho khi anh còn bận kêu chít chít loanh quanh trên cái giường..."

Harry có thể nhìn thấy mồ hôi rịn thành chuỗi hột trên khắp gương mặt xanh xao của Pettigrew. Hắn nói hổn hển:

"Anh Remus, anh đâu có tin hắn, phải không... Hắn tìm cách giết tôi đó, Remus ơi..."

Thầy Lupin nói, giọng lạnh lùng hơn:

"Chúng tôi cũng nghe nói như vậy. Pettigrew à, tôi muốn làm rõ một vài vấn đề nho nhỏ với anh, nếu mà anh quá..."

Pettigrew đột ngột ré lên, chỉ vào Black, và Harry nhận thấy hắn dùng ngón tay giữa, vì ngón trỏ đã cụt.

"Hắn lại đến đây tìm cách giết tôi một lần nữa! Hắn đã giết Lily và James và giờ đây hắn muốn giết nốt tôi... Remus, anh hãy cứu giúp tôi..."

Gương mặt Black trông giống cái đầu lâu hơn bao giờ hết khi y trừng trừng nhìn Pettigrew từ đôi mắt sâu hoắm như không đáy. Thầy Lupin nói:

"Không ai tìm cách giết anh đâu, cho đến khi sự việc ngã ngũ đâu ra đấy."

Pettigrew kêu ré lên:

"Ngã ngũ đâu ra đấy?"

Một lần nữa trông Pettigrew có vẻ điên dại, mắt lại lấm la lấm lét ngó những cánh cửa sổ đã bị đóng nẹp ván, rồi lại ngó ra cửa cái:

"Tôi biết hắn sẽ lùng kiếm tôi mà! Tôi biết hắn trở lại vì tôi. Tôi đã chờ đợi điều này suốt mười hai năm."

Đôi mày thầy Lupin cau lại, thầy hỏi:

"Anh biết trước là Sirius sẽ phá ngục Azkaban à? Khi mà trước đây chưa từng có ai làm được điều đó?"

Pettigrew thét lên, giọng the thé:

"Hắn có năng lực Hắc ám mà những người như chúng ta chỉ có thể mơ tới mà thôi. Làm sao mà hắn vượt ra khỏi ngục Azkaban? Tôi chắc là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã dạy cho hắn một số mánh lới!"

Black bắt đầu cười, tiếng cười thê lương khủng khiếp vang đầy cả phòng. Y nói:

"Voldemort dạy ta mánh lới à?"

Pettigrew co rúm như thể Black vừa quất một roi trúng vào hắn. Black lại nói:

"Sao? Sợ hãi khi nghe cái tên ông chủ cũ của mày à? Tao không trách mày, Peter à. Lũ tay chân vô lại của hắn chẳng vui vẻ gì với mày lắm, đúng không?"

Pettigrew càng thở gấp hơn bao giờ hết. Toàn bộ gương mặt hắn bây giờ bóng loáng mồ hôi. Hắn lẩm bẩm:

"Không hiểu... anh muốn nói gì, anh Sirius..."

Black nói:

"Mười hai năm nay mày không hề trốn tránh tao, mà mày trốn tránh bè lũ của Voldemort. Ở trong ngục Azkaban, tao đã nghe hết, Peter à... Lũ chúng nó những tưởng mày đã chết, chứ không thì mày đã phải trả lời chúng nó... Tao đã nghe chúng nó gào thét đủ thứ chuyện trong giấc ngủ. Nghe như thể chúng cho rằng chúng đã bị một tên lừa thầy phản bạn lừa gạt chúng. Voldemort tìm đến được nhà Potter là nhờ thông tin mày cung cấp... và Voldemort thân bại danh liệt tại đó. Mà đâu phải tất cả bè lũ Voldemort đều bị tống hết vô ngục Azkaban hết đâu, đúng không? Vẫn còn cả đống nhởn nhơ quanh đây, giả vờ như chúng đã giác ngộ, cải tà qui chánh... Nhưng nếu chúng mà nghe ngóng được tin mày còn sống thì Peter à..."

Pettigrew lại nói, giọng the thé chưa từng thấy:

"Không biết... anh đang nói về cái gì..."

Hắn đưa tay áo lau mặt rồi lại ngước nhìn thầy Lupin:

"Anh đâu có tin chuyện này, cái đồ điên khùng này, phải không Remus..."

Thầy Lupin nói một cách công bằng:

"Tôi phải thú nhận, Peter à, rằng tôi thiệt tình thấy không hiểu nổi lý do vì sao một người vô tội lại muốn sống đời một con chuột suốt mười hai năm."

Pettigrew ré lên:

"Vô tội, nhưng bị hoảng sợ! Nếu bè lũ của Voldemort săn đuổi tôi, đó là bởi vì tôi đã tống vô ngục Azkaban một trong những tên đắc lực nhất trong bọn chúng - tên gián điệp Sirius Black!"

Gương mặt Black méo mó. Y tru lên, nghe đột ngột như tiếng tru của một con chó có tầm vóc của một con gấu:

"Sao mày dám vu khống? Tao, tao mà là gián điệp cho Voldemort hả? Tao có bao giờ đi ton hót với bất cứ kẻ nào mạnh hơn hay có quyền lực hơn tao chưa? Nhưng mày. Peter... tao sẽ không bao giờ hiểu được tại sao ngay từ đầu tao đã không nhận ra mày là một tên gián điệp. Mày luôn luôn khoái đánh bạn với những người bạn lớn có thể che chở mày, đúng không? Hồi đó những người này là bọn tao... tao, Remus... và James..."

Pettigrew lại chùi bộ mặt ướt đẫm mồ hôi, hắn gần như phải há hốc miệng mà thở hổn hển:

"Tôi... một gián điệp... chắc là anh mất trí rồi... không đời nào... không biết sao mà anh có thể nói một điều như vậy..."

Black rít lên độc địa đến nỗi Pettigrew lùi lại một bước:

"Lily và James đã chọn mày làm người giữ bí mật chỉ vì tao đề nghị như vậy. Tao tưởng đó là một kế hoạch hoàn hảo... dương đông kích tây... Voldemort chắc chắn sẽ săn đuổi tao... để hắn không ngờ Lily và James lại cất bí mật ở một kẻ bất tài nhu nhược như mày... Ắt hẳn trong cả cuộc đời khốn nạn của mày, giây phút tuyệt vời nhất là lúc mày thỏ thẻ với Voldemort là mày có thể nộp mạng gia đình Potter cho hắn."

Pettigrew lẩm bẩm điên loạn; Harry nghe loáng thoáng những tiếng như "cường điệu", "điên rồ", nhưng cậu không thể nào không để ý đến gương mặt tái mét như tro của Pettigrew, và cái cách mà mắt hắn cứ tiếp tục lấm lét ngó về phía cửa sổ và cửa cái. Hermione rụt rè nói:

"Thưa giáo sư Lupin, con... con xin phép nói, được không ạ?"

Giáo sư Lupin nhã nhặn bảo:

"Đương nhiên được chứ, Hermione."

"Dạ... Scabbers... ý con nói là người... người đàn ông này... ổng đã từng ngủ chung trong một phòng ngủ với Harry trong suốt ba năm trời. Nếu ổng là thủ hạ của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, thì tại sao từ trước tới giờ ổng không hề tìm cách ám hại Harry?"

Pettigrew ré lên the thé, giơ bàn tay cụt một ngón chỉ vào Hermione:

"Đó! Cám ơn cô! Anh thấy chưa, anh Remus? Tôi chưa từng hại đến một sợi tóc trên đầu của Harry! Tại sao tôi phải làm vậy chứ?"

Black nói:

"Tao sẽ nói cho mày biết tại sao. Tại vì mày không đời nào làm bất cứ điều gì cho bất cứ ai trừ khi mày có thể nhìn thấy điều đó có lợi cho mày. Voldemort đã phải tuyệt tích giang hồ mười hai năm, thiên hạ đồn rằng hắn dở sống dở chết. Mày đâu có dại gì mà dính líu vô một vụ sát nhân ngay trước mũi của cụ Dumbledore chỉ để phục vụ tàn tích của một phù thủy đã mất hết quyền lực, đúng không? Mày chỉ muốn trở về thần phục hắn khi mà mày biết chắc chắn hắn đã lại là đại ca trong chốn giang hồ, đúng không? Tại sao mày phải chui vào một gia đình phù thủy để ẩn thân? Để mà nghe ngóng tin tức, đúng không, Peter? Để trong trường hợp ông chủ cũ của mày thu phục lại đủ quyền lực, thì mày sẽ an toàn đầu phục..."

Pettigrew há miệng ra rồi ngậm miệng lại nhiều lần. Hình như hắn đã mất khả năng nói rồi.

Nhưng Victor lại đột ngột hỏi:

"Nhưng mà... chú.... Sirius Black..."

Black nhảy lên khi được xưng hô như vậy và cứ đứng nhìn Victor chằm chằm như thể được xưng hô lịch sự là điều y đã quên mất từ lâu lắm rồi.

"Làm thế nào mà... mà chú vượt thoát được nhà tù Azkaban nếu chú không dùng đến Ma Thuật Hắc ám?"

Pettigrew gật đầu lia lại về phía Victor nói:

"Đúng đó! Cám ơn! Đó chính là điều tôi..."

Nhưng thầy Lupin làm cho hắn ngậm miệng lại bằng một cái nhìn. Black hướng về bốn đứa trẻ hơi cau mày một tý, nhưng không phải vì phiền lòng với câu hỏi, mà dường như đang cân nhắc câu trả lời. Rồi Black chậm rãi nói:

"Ta cũng không rõ ta đã làm cách nào. Ta nghĩ lý do khiến ta không mất trí là vì ta biết mình vô tội. Đó không phải là một ý nghĩ vui vẻ, nên bọn giám ngục Azkaban không thể nào hút nó ra khỏi ta... Ý nghĩ đó đã giúp ta tỉnh táo và biết mình là ai... và giúp ta duy trì được sức mạnh của mình. Vì vậy khi mà... quá sức chịu đựng... thì ta tự biến mình thành một con chó... ở trong phòng giam. Bọn giám ngục Azkaban không thể nhìn thấy... cháu biết đấy...

Black nuốt nước miếng, nói tiếp:

"Bọn giám ngục Azkaban chỉ lần dò theo hướng con người bằng khả năng phán đoán cảm xúc của con người. Khi ta là một con chó thì chúng phán đoán cảm xúc của ta rất kém... kém người hơn, kém phức tạp hơn... nhưng, dĩ nhiên, chúng lại tưởng là ta đã mất trí như mọi người khác bị giam cầm trong đó, vì vậy chúng không bận tâm nữa. Nhưng ta yếu lắm, rất yếu, và không có hy vọng gì xua đuổi chúng ra xa khỏi ta khi mà không có tới một cây đũa phép... Thế rồi ta nhìn thấy Pettigrew trong tấm hình đó... Ta nhận ra rằng hắn đang ở trường Hogwarts với Harry... Nếu mà có tín hiệu gì lọt đến tai hắn rằng phe Hắc ám đang củng cố lực lượng... thì rõ ràng hắn đang ở vị trí cực kỳ thuận lợi để hành động."

Pettigrew đang lắc đầu lia lịa, miệng há hốc không thốt ra lời, chỉ trơ mắt nhìn Black đăm đăm suốt từ nãy đến giờ như thể bị thôi miên.

"... sẵn sàng tấn công vào đúng lúc mà hắn chắc chắn có đồng minh... để giao nộp người cuối cùng của nhà Potter cho chúng. Nếu hắn giao nộp Harry, thì còn ai dám nói hắn là kẻ phản bội Voldemort? Hắn sẽ được đón nhận về hàng ngũ trong danh dự... Vì vậy, ta phải làm một điều gì đó. Ta là người duy nhất biết là Peter vẫn còn sống..."

Harry nhớ lại điều mà ông Weasley đã nói với bà Weasley:

"Những cai ngục nói là hắn cứ nói mớ trong giấc ngủ... luôn luôn là mấy lời giống nhau... "Nó đang ở trường Hogwarts"."

"Như thể có một ai đó đã thắp lên một ngọn lửa trong đầu ta mà bọn giám ngục Azkaban không thể nào dập tắt... đó không phải là cảm xúc vui sướng... đó là một ám ảnh... nhưng nó đem lại cho ta sức mạnh, nó làm đầu óc ta sáng suốt. Vì vậy, một đêm, khi họ mở cửa để đem thức ăn vào, ta đã lẻn qua mặt họ như một con chó... Họ hết sức bối rối vì họ gặp khó khăn hơn rất nhiều khi phán đoán tình cảm loài vật... Dưới lốt chó ta rất ốm, ốm lắm, ốm đến nỗi có thể lách mình qua chấn song nhà tù... Ta bơi trở về đất liền như một con chó... Ta đi ngược lên phía bắc và lẻn vào sân trường Hogwarts như một con chó... Từ đó tới nay ta vẫn sống trong khu rừng Cấm... ngoại trừ một lần ta đi xem trận đấu Quidditch, dĩ nhiên... cháu bay giỏi như cha cháu ngày xưa vậy, Harry à..."

Black nhìn vào mắt Harry, cậu không quay mặt đi. Black ồm ồm nói:

"Hãy tin ta. Tin ta đi. Ta không bao giờ phản bội Lily và James. Ta thà chết chứ không đời nào phản bội họ."

Và cuối cùng, Harry tin ông ta. Cổ họng nghẹn lại không nói được nên lời, Harry gật đầu.

"Đừng!"

Pettigrew đã ngã khuỵu xuống như thể cái gật đầu của Harry là sự tuyên án tử hình đối với hắn. Hắn lết tới trên hai đầu gối, phủ phục xuống đất, hai tay chắp lại trước mặt như nguyện cầu:

"Sirius... tôi đây mà... tôi là thằng Peter... bạn của anh đây mà... anh không thể..."

Black đá một cái, Pettigrew hoảng sợ lùi lại:

"Mày chưa đụng vô áo tao thì cũng đủ vấy bẩn nó rồi."

Pettigrew đành quay lại thầy Lupin, quằn quại van xin trước mặt ông, giọng hắn chin chít the thé:

"Remus! Anh đâu có tin chuyện này hả... Sirius đâu có bao giờ nói với anh về chuyện vợ chồng Potter đổi kế hoạch phải không?"

Thầy Lupin nói:

"Anh ấy đã nói nếu không nghĩ tôi là gián điệp."

Thầy Lupin nói tiếp. Vọng qua trên đầu của Pettigrew bằng một giọng tỉnh khô:

"Tôi cho rằng đó là lý do anh đã không nói với tôi, phải không anh Sirius?"

Black nói:

"Tha lỗi cho tôi, Remus."

Thầy Lupin xắn tay áo lên nói:

"Không có chi, bạn già Chân Nhồi Bông à. Và anh, anh cũng tha thứ cho tôi vì đã từng nghi ngờ anh là gián điệp chứ?"

Bóng ma của nụ cười thoáng qua gương mặt hốc hác của Black:

"Dĩ nhiên."

Black cũng bắt đầu xắn tay áo lên.

"Chúng ta cùng giết hắn chứ?"

Thầy Lupin dứt khoát:

"Được, tôi nghĩ vậy."

Pettigrew há hốc miệng chết trân. Rồi hắn cuống cuồng bò tới chỗ Ron:

"Ron ơi... chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau... tôi là một con vật cưng hiền lành của cậu mà. Cậu đừng để cho họ giết tôi, Ron ơi, cậu... cậu bênh tôi đi cậu!"

Nhưng Ron trố mắt nhìn Pettigrew với nỗi khiếp sợ tận cùng. Cậu nói:

"Vậy mà tôi từng để cho ông ngủ trên giường của tôi!"

Pettigrew bò về phía Ron:

"Cậu bé tử tế ơi... cậu chủ tử tế ơi... cậu đừng để cho họ giết tôi... tôi là con chuột của cậu... tôi là một con vật cưng hiền lành..."

Black nói bằng giọng mỉa mai:

"Nếu mày làm một con chuột tử tế hơn làm một con người thì cũng không có gì đáng để khoe khoang, Peter à."

Ron đang tái nhợt thêm vì đau đớn, cố lê cái chân gãy ra khỏi tầm tay của Pettigrew. Hắn bèn xoay mình trên đầu gối lê lết về phía Hermione và níu lấy váy cô bé:

"Cô gái nhân hậu ơi... cô gái thông minh ơi... cô... cô... đừng để họ... cô cứu tôi với..."

Hermione kéo vạt áo của mình ra khỏi bàn tay bíu chặt của Pettigrew, lùi lại đến sát tường, trông hoảng kinh cả hồn vía.

Rồi hắn lại lê người đến Victor, hai tay níu chặt lấy gấu quần cậu:

"Victor... Victor... cứu tôi với... cậu rất thích động vật mà.... cậu còn từng kiểm tra vết thương cho tôi nữa mà.... đừng để họ giết tôi..."

Nhưng Victor lại dí đũa phép vào sát mặt khiến hắn run rẩy lùi lại.

Pettigrew vẫn quỳ dưới đất, run rẩy một cách không thể ngăn được. Hắn từ từ quay đầu về phía Harry:

"Harry... Harry... cháu giống cha cháu lắm.... cháu rất giống anh ấy..."

Black gầm lên:

"MÀY CÒN DÁM VAN XIN HARRY SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NHÌN MẶT CHÁU NÓ SAO? LÀM SAO MÀY DÁM NÓI VỀ JAMES TRƯỚC MẶT CHÁU NÓ HẢ?"

Pettigrew quỳ lết về phía Harry, hai tay hắn vươn ra, thì thào:

"Harry... Harry... anh James sẽ không đời nào muốn cho chú chết... anh James sẽ thông cảm, Harry... ảnh sẽ rủ lòng thương hại chú..."

Cả Black lẫn thầy Lupin đều sải bước chân tới trước, nắm lấy vai Pettigrew, quăng hắn trở ngược xuống sàn. Hắn ngồi đó, co giựt trong cơn kinh hoàng, trợn mắt ngó lên Black và thầy Lupin.

Black cũng rúng động cả người. Ông nói:

"Mày đã bán Lily và James cho Voldemort. Mày có chối điều đó không?"

Pettigrew òa khóc. Cảnh ấy trông thật khiếp đảm. Trông Pettigrew như một đứa trẻ con to xác hói đầu đang nằm co rúm khóc trên sàn nhà.

"Sirius ơi Sirius... tôi làm sao có thể làm khác được? Chúa tể Hắc ám... anh không biết đâu... hắn có những vũ khí mà anh không tưởng tượng nổi đâu... tôi bị hắn hăm dọa mà... Đúng, đúng vậy, cả hai lần tôi đều bị hắn hăm doạ..... Anh Sirius ơi... tôi đâu có được dũng cảm như anh hay Remus hay James... Tôi đâu có muốn chuyện đó xảy ra... chính là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã bức hiếp tôi..."

Black gầm lên:

"NÓI LÁO! MÀY ĐÃ LUỒN THÔNG TIN CHO VOLDEMORT CẢ NĂM TRỜI TRƯỚC KHI LILY VÀ JAMES BỊ GIẾT! MÀY ĐÃ LÀM GIÁN ĐIỆP CHO HẮN TỪ LÂU!"

Pettigrew hổn hển nói:

"Hắn... hắn khống chế mọi nơi... Từ chối hắn thì đâu có được cái gì đâu?"

Với một sự giận dữ khủng khiếp trên gương mặt, Black nói:

"Chiến đấu với tên phù thủy ác độc nhất thế gian thì được cái gì hả? Được những mạng người vô tội, Peter à!"

Pettigrew rên rỉ:

"Anh không hiểu đâu, anh Sirius! Hắn sẽ giết tôi chết mất!"

Black lại gầm lên:

"VẬY THÌ MÀY NÊN CHẾT ĐI! THÀ CHẾT CÒN HƠN PHẢN BỘI BẠN BÈ, NHƯ TỤI TAO SẴN SÀNG LÀM ĐỐI VỚI MÀY ĐÂY!"

Black và thầy Lupin đứng bên nhau, vai kề vai, giơ cao đũa phép. Thầy Lupin lặng lẽ nói:

"Lẽ ra mi phải hiểu là nếu Voldemort không giết mi thì chúng ta cũng sẽ làm điều đó. Vĩnh biệt Peter."

Hermione vùi mặt vào người Victor. Harry thét:

"ĐỪNG!"

Harry chạy tới, tự mình đứng án trước mặt Pettigrew, đối diện với hai cây đũa phép. Cậu nói hụt hơi:

"Chú đừng giết hắn! Chú đừng giết!"

Cả Black và thầy Lupin đều suýt loạng choạng. Black gầm gừ:

"Harry, tên vô lại này là nguyên nhân khiến cho cháu mồ côi. Cái đồ bẩn thỉu hèn mạt này cũng chỉ muốn cho cháu chết phứt, mà không một mảy may xúc động. Cháu đã nghe thấy đó. Cái ngứa trên da hắn đối với hắn còn quan trọng hơn mạng sống cả nhà cháu."

Harry nói trong hơi thở dồn dập:

"Cháu biết. Chúng ta sẽ đưa hắn về tòa lâu đài. Chúng ta sẽ nộp hắn cho bọn giám ngục Azkaban... chỉ xin đừng giết hắn..."

Pettigrew há hốc miệng, quăng cả hai cánh tay ra ôm chầm lấy đầu gối Harry:

"Harry! Cháu... cám ơn cháu... chú quả là không đáng... cám ơn cháu..."

Harry gạt tay Pettigrew ra một cách ghê tởm:

"Xê ra. Tôi làm điều này không phải vì ông. Tôi làm điều này vì tôi nghĩ rằng ba sẽ không muốn những người bạn thân nhất của người trở thành kẻ sát nhân... chỉ vì ông."

Không ai nhúc nhích hay thốt ra lời nào ngoại trừ Pettigrew. Hơi thở của hắn chỉ còn phều phào khi hắn tự bấu lấy ngực. Black và thầy Lupin nhìn nhau. Rồi, cả hai cùng hạ đũa phép xuống. Black nói:

"Cháu là người duy nhất có quyền quyết định, Harry à. Nhưng hãy nghĩ... nghĩ đến những gì hắn đã làm..."

Harry lặp lại:

"Hắn có thể bị nhốt vô nhà ngục Azkaban. Nếu có ai xứng đáng ở chỗ đó thì kẻ đó chính là hắn..."

Pettigrew vẫn còn thở khò khè sau lưng Harry. Thầy Lupin nói:

"Thôi được, đứng qua một bên đi, Harry."

Harry ngập ngừng. Thầy Lupin nói:

"Thầy sẽ trói hắn lại. Thầy thề là chỉ làm điều đó thôi."

"Khoan đã."

Victor bước về phía Pettigrew trong sự bối rối của tất cả mọi người trong phòng. Cậu quỳ xuống bên Pettigrew, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ âm ỉ. Pettigrew run rẩy, cúi gằm mặt, nhưng Victor đã ở ngay trước hắn, giọng cậu thấp và lạnh:

"Ông vừa nói là cả hai lần đúng chứ? Lần thứ hai là ai hả?"

"Tôi... tôi..."

Victor bất chợt nắm chặt lấy cổ áo Pettigrew, cậu rít lên giận dữ:

"Trả lời ngay! Làm cách nào bọn Tử thần Thực tử tới nhà tôi? Ông biết đúng không?"

Thầy Lupin khẽ đặt tay lên vai Victor.

"Victor à, thầy...."

Nhưng Victor giật mạnh cánh tay thầy ra, cậu vẫn chăm chăm nhìn vào Pettigrew đang run lên cầm cập, ánh mắt đầy giận dữ.

"Tôi... tôi không biết gì hết... Tôi vẫn luôn ở trong gia đình Weasley mà..."

Ron bất chợt kêu lên:

"Ông nói dối! Tôi nhớ ra rồi! Bốn năm trước con Scabbers đột nhiên biến mất. Phải trước khi nhập học nửa năm thì nó mới xuất hiện. Lẽ nào...."

Im lặng. Một giây. Rồi hai.

Pettigrew tái mặt, hắn lắp bắp, bắt đầu phân bua.

"Tôi... tôi không cố ý! Chúng... chúng ép tôi! Tôi không có sự lựa chọn nào khác.... Chúng dọa sẽ truy sát tôi nếu tôi không chỉ cho chúng!"

Victor không nói gì thêm.

Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lấm lem nước mắt và sợ hãi của Pettigrew - như thể muốn khắc sâu từng đường nét ghê tởm ấy vào trí nhớ.

"Cậu.... cậu sẽ tha thứ.... cho tôi ch-"

Tiếng ghế trong Lều Hét bị hất đổ vang lên chát chúa.

Cánh tay Victor siết chặt lấy cổ Pettigrew, đẩy hắn ngã dúi vào vách gỗ mục. "MÀY ĐÃ GIẾT HỌ!! TẠI MÀY!!" Cậu gào lên, tiếng hét xé tan bầu không khí ngột ngạt trong căn lều.

Pettigrew giãy giụa, tay cào cấu trong tuyệt vọng, đôi chân đá loạn xạ như con chuột mắc bẫy. Gương mặt hắn chuyển dần sang tím tái, hơi thở gấp gáp chỉ còn là tiếng rít khò khè.

"DỪNG LẠI, VICTOR!"

Thầy Lupin nhào tới đầu tiên, kéo mạnh vai Victor. Nhưng cậu không nhúc nhích, cánh tay vẫn siết như gọng kìm. Sirius cũng lao vào, hai người đàn ông cố hết sức lôi Victor ra, nhưng trong cơn giận điên cuồng, Victor như không còn là chính mình nữa - chỉ là một ngọn lửa phục hận đang thiêu đốt.

Harry và Hermione cũng vội chạy tới giúp. Cuối cùng, dưới sức kéo của cả bốn người, Victor mới bị lôi ngược ra. Cậu vẫn vùng vẫy, tay vươn ra như muốn chạm vào cổ tên phản bội.

"BUÔNG TÔI RA!!! HẮN PHẢI CHẾT!! HẮN PHẢI...." Victor gào lên, cổ họng khản đặc trong tuyệt vọng.

Pettigrew nằm sõng soài dưới đất, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa. Hắn co rúm lại, không dám ngước nhìn lên nữa.

"Hắn giết gia đình tôi..." Victor thều thào.

Thầy Lupin quỳ xuống bên cạnh cậu. "Thầy hiểu, Victor. Thầy hiểu, nhưng không phải thế này. Đừng để hắn cướp nốt cả linh hồn con."

Victor ngồi lặng vài giây. Vai cậu run lên. Rồi đột ngột, cậu giật tay ra khỏi những người đang giữ mình, lảo đảo bước về phía một góc tối trong lều. Không ai dám nói gì.

Và rồi, họ nghe thấy tiếng cậu bật ra. Ban đầu là những tiếng nấc nghẹn. Rồi thành tiếng khóc. Cơn đau cứ như trào ra khỏi ngực cậu, dữ dội và trần trụi. Tiếng khóc đó không giống ai trong họ từng nghe trước đây. Không phải là tiếng của một thiếu niên mười ba tuổi. Đó là tiếng than khóc của một đứa trẻ mồ côi cuối cùng cũng biết rõ kẻ đã góp phần xé toạc gia đình mình - và không thể làm gì để sửa chữa.

"Vậy ra đó là con của họ sao?" Sirius khẽ thì thầm với Lupin.

"Ừ, đứa duy nhất còn sống."

Phải mất một lúc sau, Victor mới thôi nức nở, cậu vội vã lau nước mắt, rồi bước lại phía mọi người như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Đem hắn về lâu đài thôi."

Lúc này, thầy Lupin bước tới, ông dừng lại bên cạnh Victor, không quá gần, nhưng đủ để hơi ấm hiện diện. Thầy rút từ túi áo ra một mảnh giấy trước mặt cậu, giọng thì thào nhẹ như hơi thở.

"Đêm hôm đó... ba mẹ con đã gửi cái này cho thầy. Thầy định khi nào xử lí xong tên phản bội, thầy sẽ giao nó cho con và kể con nghe mọi chuyện. Nhưng chắc là... thầy nghĩ con nên biết."

Lá thư khẽ rung trên tay Victor, như thể vẫn còn mang hơi ấm của ba mẹ cậu từ quá khứ. Trong căn phòng ngột ngạt và đầy bụi, ánh mắt Victor dán chặt lên những nét chữ đã nhòe mực vì thời gian và nước mắt. Victor hít một hơi, run rẩy mở bức thư ra.

Gửi Remus,

Nếu cậu đang đọc những dòng này, có lẽ điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Chúng tôi viết thư này trong sự tuyệt vọng và lo sợ, bởi vì... chúng tôi không còn biết tin ai nữa.

Pettigrew... hắn còn sống. Chính hắn đã giết James và Lily.

Remus, nếu điều xấu nhất xảy ra... nếu tôi và Lindsay không thể bảo vệ được hai đứa con bé bỏng của mình... xin hãy làm điều đó thay chúng tôi.

Với sự vắng mặt của Sirius, cậu là người duy nhất chúng tôi còn có thể trông cậy. Lá thư này sẽ được gửi bằng một con cú riêng, không qua Bộ. Nhưng nếu cậu không nhận được, nếu phải rất lâu sau mới tới được tay cậu, chắc có lẽ đã có ai đó can thiệp.

Chúng tôi chỉ cầu mong một điều là Victor và Aria sống sót. Và nếu vậy, hãy để bọn trẻ biết rằng cha mẹ chúng yêu chúng hơn tất cả, và rằng chúng sẽ không đơn độc trên đời này.

Chào cậu.

Alfred

Victor ngồi yên nhìn là thư, hơi thở nặng nề. Ánh lửa bừng bừng trong mắt cậu dần lụi tắt, để lại tro tàn của sự bất lực. Kẻ đã cướp đi mạng sống của ba mẹ và em gái cậu nay đã ở trước mặt, nhưng Victor lại không làm gì được hắn. Trái tim cậu không cho phép cậu làm như vậy. 

"Thầy biết ba mẹ em từ bao giờ." Victor thều thào.

"Họ học cùng năm với chúng ta. Alfred là Huynh Trưởng, con biết đấy. Cậu ta nghiêm khắc lắm, nhưng lúc nào cũng bao che cho bọn ta." Thầy Lupin nói rồi cười xòa, như thế thầy vừa nhớ lại một kí ức thật hạnh phúc.

Sirius bất chợt lên tiếng, ông nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Victor.

"Ta xin lỗi cháu, Victor. Ta đã không nhận ra cháu."

Victor mỉm cười, một nụ cười buồn đến đau lòng.

"Tôi không sao, đừng bận tâm. Lúc đó chú cũng đâu thể làm gì được." Cậu liếc sang Pettigrew. "Đem hắn về lâu đài thôi."

Thầy Lupin nói:

"Thầy sẽ trói hắn lại."

Lần này những sợi dây thừng vọt ra từ đầu đũa của thầy Lupin, chỉ chớp mắt là Pettigrew bị trói gô cả tay chân và mồm miệng, nằm quằn quại trên sàn.

Cây đũa phép trong tay Black vẫn chĩa vào Pettigrew. Black gầm gừ:

"Nhưng nếu mày biến hình, Peter, chúng tao sẽ giết mày. Cháu đồng ý chứ, Harry?"

Harry ngó xuống cái hình thù đáng thương trên sàn và gật đầu, để cho Pettigrew có thể nhìn thấy.

Thầy Lupin nói, giọng bỗng trở nên thực tế:

"Được rồi. Ron, thầy không thể gắn lại xương gãy cho con giỏi như bà Pomfrey, cho nên thầy cho là tốt nhất nên bó nẹp chân của con lại cho đến khi chúng ta có thể đưa con về tới bệnh thất."

Thầy bước vội tới bên Ron, cúi xuống, gõ đũa phép lên chân nó và rì rầm:

"Ferula!"

Quanh chân Ron xuất hiện băng nẹp quấn chặt dọc theo xương ống chân. Thầy Lupin đỡ cậu đứng lên. Ron dồn hết sức nặng thân thể vô một chân còn khoẻ mạnh, mặt mày không còn nhăn nhó nữa. Cậu nói:

"Cám ơn thầy, con thấy khá hơn rồi."

Hermione nhìn thân hình sóng soài của thầy Snape trên sàn, hỏi nhỏ:

"Còn thầy Snape thì sao ạ?"

Thầy Lupin cúi xuống kiểm tra mạch của thầy Snape rồi nói:

"Chẳng có gì trầm trọng lắm đối với ổng. Các con chẳng qua hơi hăng hái quá liều một chút. Còn hơi lạnh. Ờ... có lẽ tốt nhất là chúng ta khoan cứu tỉnh ổng trước khi trở về tòa lâu đài an toàn. Chúng ta cứ mang theo ổng trong tình trạng như vầy..."

Thầy lẩm bẩm:

"Mobilicorpus!"

Như thể có một sợi dây vô hình cột cổ, cổ tay và đầu gối thầy Snape, dựng ông đứng lên, đầu vẫn còn gục gặc một cách không thoải mái lắm, như một con bù nhìn lố bịch. Ông đứng lơ lửng cách mặt đất vài tấc, chân cẳng cứng đơ lủng lẳng. Thầy Lupin nhặt lại tấm áo tàng hình và nhét nó an toàn vào trong túi áo của ông.

Black thúc ngón chân vào người Pettigrew nói:

"Và hai người trong chúng ta nên được cột chung với tên này, để cho chắc ăn."

Thầy Lupin nói:

"Tôi làm cho."

"Cả con nữa."

Ron nhảy lò cò tới, nói với giọng giận dữ.

Black làm phép thuật lấy ra mấy cái còng số tám từ trong không khí. Chẳng mấy chốc, Pettigrew lại được dựng đứng lên, tay trái hắn bị khóa chặt với tay thầy Lupin, còn tay phải của hắn thì bị khóa chung với tay trái của Ron. Mặt của Ron rất ư hình sự. Có vẻ như cậu coi chuyện Scabbers giả mạo là một sự xúc phạm riêng tư. 

Harry chưa từng nhập bọn một đoàn người nào lạ lùng như vậy. Victor đi đầu tiên, thầy Lupin, Pettinggrew và Ron đi theo sau, trông như vận động viên đang thi đấu trong một cuộc đua sáu chân. Kế đến là Giáo sư Snape, trôi lờ lững trong kinh dị sởn tóc gáy, ngón chân chạm vào bậc thang khi đoàn người đi xuống. Ông được chính cây đũa phép của mình, bây giờ trong tay của Black, nâng đỡ. Harry và Hermione đi sau cùng.

Chui trở lại con đường hầm hơi khó đi, thầy Lupin, Pettinggrew và Ron phải xoay ngang mới đi lọt. Thầy Lupin vẫn kiểm soát Pettinggrew bằng cây đũa phép của thầy. Harry có thể nhìn thấy họ lách mình một cách chật vật dọc theo đường hầm theo hàng một. Harry bước ngay sau Sirius Black, chú ấy vẫn điều khiển thân thể thầy Snape trôi lềnh bềnh trong không khí, cái đầu gục gặc cứ liên tục cụng bức trần thấp. Harry có cảm tưởng là chú Sirius không hề thử làm điều gì đó để cho thầy Snape khỏi bị đụng đầu. Khi họ bắt đầu di chuyển chậm chạp dọc theo đường hầm, chú Sirius đột ngột nói với Harry:

"Cháu có biết giao nộp Pettinggrew có nghĩa là gì không?"

Harry đáp:

"Nghĩa là chú được tự do."

"Phải... Nhưng là chú cũng là... chú không biết có ai đã từng nói với con chưa... chú là cha đỡ đầu của con."

Harry nói:

"Dạ, con biết chuyện đó."

Chú Sirius nói một cách khó khăn:

"Ờ... ba má của con ủy thác cho chú làm người giám hộ con, nếu chẳng may xảy ra điều gì đó cho họ..."

Harry chờ đợi. Không biết chú Sirius có định nói cái điều mà nó nghĩ là chú muốn nói không? Chú Sirius nói:

"Dĩ nhiên là chú sẽ thông cảm thôi nếu con muốn tiếp tục ở lại với dì dượng của con. Nhưng... ờ... thử nghĩ xem, một khi danh dự của chú được phục hồi... nếu con muốn.... muốn có một gia đình khác..."

Một kiểu bùng nổ gì đó vừa xảy ra sâu tuốt trong lòng Harry. Cậu thốt lên:

"Cái gì... sống với chú hả? Ra khỏi gia đình Dursley à?"

Đầu cậu ngẫu nhiên cụng cái cắc vào một cục đá nào đó lồi ra trên trần đường hầm.

Chú Sirius vội nói:

"Dĩ nhiên, chú nghĩ chắc là con không muốn đâu. Chú thông cảm, chẳng qua là chú nghĩ là chú..."

"Chú không điên đó chứ...?"

Giọng của Harry cũng gần giống giọng ồm ồm của chú Sirius:

"Dĩ nhiên là con muốn ra khỏi nhà Dursley rồi. Chú có một cái nhà không? Chừng nào con được dọn về nhà chú?"

Chú Sirius lập tức quay hẳn lại để nhìn vào mắt Harry. Đầu thầy Snape cạ vào trần hầm, nhưng chú Sirius có vẻ không thèm bận tâm đến chuyện ấy. Chú nói:

"Con muốn hả? Con thiệt tình muốn chứ?"

Harry nói:

"Con muốn thiệt mà!"

Gương mặt hốc hác của chú Sirius nở bừng một nụ cười thật sự mà Harry nhìn thấy lần đầu tiên. Nụ cười đó làm cho gương mặt chú Sirius khác hẳn và sự khác nhau đó thật đáng ngạc nhiên, như thể một người trẻ hơn mười tuổi đang cười rạng rỡ dưới cái mặt nạ chết đói. Trong giây phút đó, Harry nhận ra chú đúng là người đàn ông phù rể đã tươi cười trong đám cưới của ba mẹ cậu.

Hai chú cháu không nói thêm điều gì nữa cho đến khi họ đến được cuối đường hầm. Chú Sirius đưa thầy Snape chui qua khỏi cái miệng hang, rồi đứng qua một bên để cho Harry và Hermione đi lên trước. Cuối cùng tất cả mọi người đều đã ra khỏi đường hầm.

Sân trường bây giờ rất tối, ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ các cửa sổ của toà lâu đài. Mọi người bước đi không nói một lời nào. Pettinggrew vẫn còn thở khò khè và thỉnh thoảng khóc thút thít. Họ lặng lẽ lê bước qua sân trường, ánh sáng từ toà lâu đài dần dần sáng hơn, toả rộng hơn. Thầy Snape vẫn còn trôi lều bều một cách kỳ quái phía trước thầy Lupin, cằm của thầy bây giờ cứ tưng tưng trên ngực thầy. Nhưng bỗng nhiên...

Một áng mây bay đi, những cái bóng mờ mờ của mọi người chợt hiện ra trên mặt đất. Cả đoàn người tắm trong ánh trăng...

Thầy Snape đâm sầm vào thầy Lupin. Ron đã dừng lại hết sức đột ngột, chú Sirius đứng chết trân. Chú vung ngang cánh tay để chặn Victor, Harry và Hermione lại.

Harry có thể nhìn thấy hình bóng của thầy Lupin. Thầy đã cứng đơ cả người ra. Rồi tay chân bắt đầy run lẩy bẩy. Hermione há hốc miệng kêu lớn:

"Ôi cha mẹ ơi... thầy chưa uống thuốc tối nay! Thầy nguy hiểm lắm!"

Chú Sirius thì thầm:

"Chạy đi! Chạy mau đi! Chạy ngay!"

Nhưng Harry không thể nào chạy. Cậu vọt tới trước, nhưng chú Sirius đã chụp ngang ngực cậu và quăng cậu trở ra phía sau.

"Hãy để đó cho chú. CON CHẠY ĐI!"

Một tiếng gầm gừ dễ sợ nổi lên. Đầu của thầy Lupin dài ra. Thân hình của thầy cũng vậy. Vai thầy khom lại cong vòng. Lông mọc ra tua tủa trên khắp mặt mũi tay chân, và những ngón tay ngón chân thì cong lại thành những móng vuốt nhọn sắc. 

Lúc người sói quay đầu lại, há quai hàm táp táp, thì chú Sirius vừa đứng bên cạnh Harry bỗng biến mất. Chú đã biến hình thành một con chó khổng lồ tầm cỡ con gấu phóng vọt người tới trước. Cả hai con vật ghì chặt nhau, hàm khoá hàm, vuốt cài vuốt...

Harry đứng chết trân trước cảnh tượng lạ lùng, quá chăm chú theo dõi trận đấu giữa con chó và người sói đến nỗi không còn để ý đến chuyện gì khác. Chính tiếng thét của Hermione đã báo động cho Harry...

Pettinggrew chúi tới trước, chụp lấy cây đũa phép thầy Lupin đánh rơi. 

Nhưng rồi tức thì, Victor chĩa cây đũa phép của cậu vào Pettigrew, thét lên:

"Expelliarmus!"

Cây đũa phép của thầy Lupin bay vọt lên trời, hút tầm mắt.

Nhưng đã quá trễ rồi, Pettigrew đã biến hình, bọn trẻ chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi trụi lủi của con chuột chạy vụt đi mất, sột soạt trong bãi cỏ.

Một tiếng hú và một tiếng gừ bất bình bùng lên. Harry quay lại thấy người sói đã thoát được con chó, bắt đầu chạy thật nhanh vào khu rừng Cấm.

Harry thét:

"Chú Sirius ơi, hắn trốn rồi, Pettigrew đã biến hình trốn rồi!"

Chú Sirius đang bị chảy máu, mấy vết thương dài cào ngang mõm và lưng, nhưng nghe tiếng thét của Harry, chú lại lồm cồm bò dậy, và ngay tức thì, tiếng chân chú phóng chạy băng qua sân trường chìm dần vào yên lặng.

Cả chú Sirius và thầy Lupin đều đã đi rồi... tụi nó không còn ai đi cùng ngoại trừ thầy Snape vẫn còn bất tỉnh và đang lơ lửng giữa trời. Harry hất mớ tóc khỏi vầng trán, cố gắng suy nghĩ thẳng vào sự việc...

"Tụi mình nên đưa họ về toà lâu đài và trình báo sự việc này cho người nào đó biết. Đi thôi..."

Nhưng đúng lúc đó, bốn đứa nghe một tiếng kêu ăng ẳng, một tiếng rên đau đớn của một con chó, vọng lại từ trong đêm tối...

Harry trừng mắt ngó vào bóng đêm, lẩm bẩm:

"Chú Sirius..."

Cậu lưỡng lự trong phút chốc. Lúc này cậu không thể làm gì được cả, trong khi chú Sirius thì đang gặp nạn...

"Cậu ở lại cố kêu thầy Snape dậy nhé, Hermione!"

Harry bắt đầu phóng chạy, Victor chạy theo ngay sau lưng. Tiếng ăng ẳng dường như xuất phát từ phía bờ hồ. Hai đứa vắt chân lên cổ mà chạy về hướng đó. Và Harry, trong lúc cắm đầu chạy, cảm thấy lạnh buốt, mà không nhận ra cơn giá buốt đó có nghĩa là gì...

Tiếng kêu ăng ẳng đột ngột tắc nghẹn. Khi chạy tới bờ hồ thì tụi nó hiểu ra tại sao: chú Sirius đã biến trở lại thành người. Chú đang thu mình lại để tránh đòn, hai tay giơ lên che trên đầu. Chú rên rỉ

"Đừừừừng, đừừừừng... làm ơn..."

Và rồi, hai đứa trẻ nhìn thấy họ. Bọn giám ngục Azkhaban, ít nhất cũng có đến hàng trăm tên, tụ thành một đám đông đen nghịt bên bờ hồ và đang lướt về phía chúng nó. Harry xoay mòng mòng, một cơn buốt lạnh như băng giá thấm sâu vào nội tạng của cậu, sương bắt đầu làm mờ mịt tầm nhìn của cậu. Càng lúc càng có nhiều giám ngục Azkhaban hiện ra từ trong bóng tối ở cả hai phía, bọn chúng đang xiết chặt vòng vây...

Harry giơ cây đũa phép lên. Cậu chớp mắt liên tục, cố để nhìn rõ hơn. Cậu lúc lắc cái đầu để xua đi những tiếng kêu khóc yếu ớt đang bắt đầu trỗi lên trong đầu...

"Mình sắp được về sống với cha đỡ đầu của mình... Mình sẽ ra khỏi nhà Dursley..."

Harry buộc mình nghĩ đến chú Sirius, và chỉ nghĩ đến chú Sirius mà thôi, rồi bắt đầu hô:

"Expecto patronum! Expecto patronum!"

Chú Sirius rùng mình, lăn ngửa ra và nằm bất động trên mặt đất, xanh lè như đã chết rồi.

"Chú ấy không sao đâu! Mình sẽ về sống với chú ấy. Expecto patronum! Victor, giúp mình với! Expecto patronum!"

Victor cũng hét lên:

"Expecto patronum! Expecto patronum."

Nhưng cậu không thể nào làm được phép trừ tà này. Đến giờ vẫn vậy, kí ức vui vẻ của Victor chợt hiện lên, nhưng ngay sau đó lại bị bao phủ bởi những gam màu u tối của khói bụi và chết chóc. Cây đũa phép của cậu cứ xẹt ra những tia màu bạc, rồi biến mất tăm. Bọn giám ngục Azkaban đang tiến sát tới rồi, chỉ còn cách tụi nó chừng ba thước nữa mà thôi. Bọn chúng hình thành cả một bức tường vững chắc quanh Harry và Victor, mối lúc một đến sát hơn...

Harry thét lên, cố gắng át tiếng kêu khóc trong tai:

"EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM!"

Một cuộn khói mỏng màu bạc thoát ra từ đầu đũa phép của Harry và lơ lửng như sương mù trước mặt nó. Cùng lúc đó, Harry cảm thấy Victor sụm xuống bên cạnh. Bây giờ cậu chỉ còn có một mình... hoàn toàn cô độc...

"Expecto... Expecto patronum!"

Harry cảm thấy đến lượt đầu gối cậu sụm xuống chạm vào cỏ lạnh. Sương mù như mây che phủ làm mờ cả mắt nó. Bằng một cố gắng khổng lồ, Harry vùng lên đấu tranh để nhớ rằng chú Sirius vô tội... vô tội... "Chú cháu mình sẽ ổn cả thôi... cháu sẽ về ở với chú..."

Harry hổn hển la lớn:

"Expecto patronum!"

Bằng ánh sáng mong manh của vị thần Hộ mệnh chưa đầy đủ hình vóc, Harry nhìn thấy một tên giám ngục Azkaban chựng bước, dừng lại sát ngay bên cậu. Tên giám ngục đó không thể nào bước qua lớp mây bạc bao bọc Harry mà cậu vừa tạo ra. Một bàn tay chết chóc nhầy nhụa thò ra từ dưới lớp áo khoác. Bàn tay đó làm một động tác như gạt vị thần Hộ mệnh qua một bên.

Harry hổn hển kêu:

"Đừng! đừng... chú ấy vô tội... Expecto... Expecto patronum!"

Cậu có thể thấy bọn giám ngục Azkhaban trừng trừng ngó cậu, nghe cả tiếng thở phì phò như làn gió đông thổi xung quanh. Tên giám ngục đứng gần Harry nhất dường như đang đánh giá Harry. Rồi hắn giơ cả hai bàn tay thối rữa lên, kéo cái nón trùm đầu của hắn xuống...

Nơi đáng lẽ ra là đôi mắt thì chỉ có lớp da sứt sẹo màu xám mỏng dính bít kín hai hố mắt trống rỗng một cách vô hồn. Nhưng trên gương mặt đó có một cái miệng... một cái lỗ há hốc không ra hình dạng gì hết đang hút không khí gây ra âm thanh nghe như tiếng hớp hơi của kẻ đang hấp hối.

Một cơn kinh hoảng điếng người xâm chiếm toàn thân Harry đến nỗi cậu không nói năng hay nhúc nhích gì được nữa. Vị thần Hộ mệnh của cậu lung linh bập bùng rồi chết ngắc...

Màn sương trắng làm Harry mù mịt không thấy gì cả. Cậu phải chiến đấu... Expecto patronum!... Cậu không nhìn thấy gì nữa... và cậu nghe tiếng gào khóc quen thuộc vẳng lại từ xa xăm... Expecto patronum!... Cậu mò mẫm tìm chú Sirius trong màn sương mù, rồi tìm được cánh tay của chú... hình như họ không định bắt chú ấy...

Nhưng một đôi tay nhớp nháp cứng khoẻ đã xiết vòng quanh cổ Harry, buộc cậu phải ngẩng đầu lên... Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của tên giám ngục. Hắn sắp thanh toán Harry trước tiên... Harry ngửi thấy hơi thở thối rữa của hắn... Tiếng gào khóc của mẹ Harry vang vang trong đầu... Tiếng khóc của mẹ sẽ là điều cuối cùng mà Harry còn nghe được...

Và rồi, xuyên qua màn sương mù đang nhấn chìm cậu, Harry cảm giác như nhìn thấy một tia sáng màu bạc, càng lúc càng sáng hơn... Cậu cảm thấy mình rơi tòm xuống cỏ...

Nằm sấp, mặt úp xuống đất, Harry yếu đến nỗi không nhúc nhích được, buồn nôn và run lập cập, nhưng cậu cố mở mắt ra. Ánh sáng chói loà đang mờ dần trên lớp cỏ quanh cậu... Tiếng kêu khóc của mẹ cậu đã ngừng bặt. Cái lạnh thấu xương cũng tan biến rồi...

Có cái gì đó đã xua đuổi bọn giám ngục Azkaban đi khỏi... cái đó vẫn còn đang lượn vòng quanh cậu, Victor và chú Sirius... Tiếng hút không khí và tiếng thở phì phì của bọn giám ngục Azkaban đang mờ đi... Bọn chúng đang phải bỏ đi... không khí đang ấm dần lại...

Thu hết tàn lực còn sót lại trong người, Harry ngóc đầu lên được vài phân và thấy một con vật ở giữa vầng sáng đang phi như bay qua mặt hồ. Mắt mờ đi vì mồ hôi, Harry cố gắng nhìn kỹ xem đó là con gì... Con vật đó rạng rỡ như một con bạch kỳ mã. Cố giữ cho mình đừng ngất đi, Harry dõi theo con vật phi nước kiệu rồi ngừng vó câu khi đến được bên kia hồ nước. Trong một thoáng, Harry nhìn thấy, trong ánh sáng rạng rỡ của con vật, có một người đang đón con vật quay về... người đó giơ tay lên vỗ về con vật... người đó trông quen một cách lạ lùng... nhưng mà người đó đâu có thể là...

Harry không còn hiểu gì nữa. Cậu cũng không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Cậu cảm thấy hơi sức cuối cùng đã lìa bỏ mình, và đầu cậu đập xuống nền đất, bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com