Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 + 28

Chương 27: Thời gian cho độc dược

Ngoài cửa sổ cơn mưa mùa đông đang tí tách rơi xuống, màn đêm bao phủ cái lạnh lẽo ẩm ướt đặc biệt của Forks, Harry thậm chí cảm thấy trong khoảng vài giờ nữa sẽ có tuyết rơi, chứ không phải là mưa đá.

Vài giờ trước cậu nhận được thư của Bella, trong đó nói cô ấy cuối cùng cũng thuyết phục được Renee, nhưng phải gần 1 tháng nữa mới đến thị trấn Forks học. Đương nhiên trong thư còn đặc biệt nhắc tới chuyện bạn trai của Harry.

". . . Em đến bây giờ vẫn không thể tin được, Harry, anh thật sự tìm 1 người bạn trai, ý em là em vẫn cho rằng anh đang nói đùa. Nhưng dù sao, em cũng rất muốn biết anh ta là người thế nào. Nhưng anh tuyệt đối đừng cho Charles biết, bởi vì mặc kệ bạn trai của anh là ai, ông ấy cũng sẽ mang theo súng lục trực tiếp tìm tới cửa. . ."

Đúng vậy, cậu và Edward gần như luôn có những"cuộc hẹn hò" vào ban đêm trong phòng ngủ của cậu, có thể Charles hoàn toàn không biết. Nếu người cha nghiêm khắc ít nói kia của cậu đột nhiên phát hiện chuyện này, ông ấy nhất định sẽ đem cậu nhốt lại đến hết đời, càng đừng nói tới chuyện thân phận ma cà rồng của Edward nếu bị ông ấy biết thì . . .

Nghĩ đến đây Harry không khỏi rùng mình một cái. Nhớ tới Renee. . . Cậu thở dài, hành động của người mẹ này đến nay cậu vẫn không thể đoán trước. . .

"A, chàng trai yêu dấu của lòng ta, chàng không thích hợp với vẻ mặt cau mày, chàng rất hợp với nụ cười ngọt ngào như hoa bách hợp, tuy rằng đó hoa kia không phải nở vì ta. . ." Con rắn nhỏ xanh biếc dọc theo góc bàn bò tới cổ tay Harry, đem thân thể của mình quấn thành dạng vòng tay.

Giọng tê tê của Medusa cắt ngang suy nghĩ của cậu. Tóm lại, đến lúc đó rồi nói sau. . . Chỉ lát sau tinh thần lạc quan của 1 Gryffindor đã loại bỏ lo âu trong lòng của Harry.

Ít nhất bây giờ vẫn an toàn, bởi vì cảnh sát trưởng Swan vừa mới về phòng ngủ của ông ấy, trước khi trời sáng ông ấy sẽ không đến phòng của cậu.

"Cám ơn cô, Medusa." Harry ôn hòa nói, "Nhưng sao cô không đi ngủ đi? Tôi muốn bắt đầu công việc của đêm nay."

Cậu gỡ Medusa từ cổ tay xuống, thả lên giường.

Ngoài trừ cửa sổ, vách tường chung quanh phòng ngủ đều bị thi triển thần chú phòng ngự và cách âm.

Cách sử dụng thì gần giống nhau, nhưng bề ngoài thì không giống, Harry nhìn chằm chằm đống dược liệu lộn xộn mà mình mua từ trên mạng thở dài.

Trước đó cậu đã thí nghiệm qua hai lần.

Đống vật liệu rốt cuộc có thể giúp cậu chế thành công thuốc làm dịu hay không, Harry cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Lúc này cậu vô cùng nhớ tới vị giáo sư độc dược vĩ đại nhất, thuộc nhà Slytherin với mái tóc bóng nhẫy. . . Nếu có ông ấy, vấn đề phép thuật của cậu đã sớm giải quyết được.

Mấy phút đồng hồ sau, Harry cắn chặt răng, cau mày đem một ít vật liệu thật cẩn thận cho vào trong nồi, lấy một thanh thủy tinh dài dùng trong phòng thí nghiệm hoá học cẩn thận khuấy lên.

Chỉ lát sau, trong nồi toát ra bọt khí, tỏa ra 1 mùi gay mũi khó chịu.

Harry nhìn chằm chằm thứ chất lỏng đang sôi ùng ục đầy nguy hiểm, chuẩn bị sử dụng cho mình một câu Protego bất cứ lúc nào.

Màu dung dịch dần dần thay đổi, biến thành màu tím sậm. Tính chất cũng coi như ổn định, không có gì nguy hiểm.

Màu sắc hoàn toàn không giống, lại thất bại ư? Việc này rất bình thường, dù sao cũng chỉ là vật liệu thay thế, liều lượng và phương thức có lẽ cũng nên sửa đổi.

Harry đỡ mắt kính, cúi đầu ghi chép lại tỉ lệ nguyên liệu của lần thất bại này. Hai lần trước sau khi thất bại cậu cũng đều ghi chép lại, Harry tin tưởng mình sớm muộn gì cũng thành công từ những kinh nghiệm này.

Hơn nữa những lần thất bại cũng không phải là không có chút tác dụng nào, bởi vì chúng nó có thể là một loại độc dược mới. Ví dụ như hỗn hợp lần trước có chứa tính chất say rượu, hơn nữa còn chậm phát tác, Harry cho đặt tên cho nó "thuốc say" ."Thuốc say" khoảng hơn một giờ sau mới phát tác, khi đó Edward vừa tới không lâu. Harry chỉ nhớ rõ mình loạng choạng ngã vào lòng Edward, khiến mắt kính dập vào mũi.

Chuyện gì xảy ra sau đó cậu không nhớ rõ, sáng sớm vừa mở mắt đã Edward ngồi ở đầu giường im lặng nhìn cậu hồi lâu, rồi sau đó cau mày hỏi: "Tối hôm qua vì sao em lại uống rượu?"

Harry vội vàng phủ nhận, cậu vừa định hỏi tối hôm qua cậu đã làm gì, Edward đã vội vàng biến mất qua cửa sổ, ngay sau đó Charles tới gọi cậu rời giường nấu bữa sáng.

Chẳng lẽ mình sau khi say đã làm gì anh ấy sao? Harry đến bây giờ vẫn còn tò mò, thật ra cậu luôn cảm thấy khi mình say rượu vẫn rất đứng đắn. Bây giờ nhớ lại, cậu vẫn chưa nói với Edward mình không phải vì uống rượu mới bị say. Đồng thời cậu cũng cảm thấy may mắn, phép thuật trong lúc đó không bị dao động, trở thành 1 quả bom người.

Viết xong ghi chép, Harry quan sát dung dịch kia 1 lần nữa, lấy 1 cái bình thủy tinh ở bên cạnh, chuẩn bị lấy một ít dung dịch, để lưu trữ.

Phương pháp thí nghiệm là cậu học từ trong phim. Nếu Hermione ở đây, nhất định không thể tưởng được người từng Kẻ Được Chọn lại chịu quyết tâm nghiên cứu độc dược đến như thế. Dù sao thì cậu đã chịu đủ cái loại này tình trạng mỗi ngày phép thuật đều dao động hoặc phép thuật bị biến dị mà phải lo lắng đề phòng trong cuộc sống. Đương nhiên, lúc ở bên cạnh Edward, cậu rất dễ dàng quên mất chuyện này.

Cậu thật cẩn thận rót đầy sản phẩm thất bại vào bình, đang muốn đậy miệng bình thì 1 bóng người thình lình xuất hiện khiến tay cậu run lên, bình thủy tinh rơi vào nồi, làm vài giọng chất lỏng màu tím sậm bắn ra ngoài.

1 câu Protego bật ra, đồng thời, Harry thấy hoa mắt, một cánh tay cứng rắn lạnh như băng kéo cậu lập tức lùi đến sau bàn.

Chất lỏng vừa chạm vào sàn nhà liền phát ra tiếng "xì xèo", khói trắng bốc lên, sàn nhà bằng gỗ bị đục thủng 1 lỗ nhỏ, sàng bê tông phía dưới cũng bị ăn mòn thành 1 cái lỗ mờ nhạt.

Harry trợn mắt há hốc mồm nhìn kiệt tác của mình.

Loại này thuốc thất bại này so với a- xít sun-phu-rit còn có tính ăn mòn mạnh hơn. . .

"Trời ạ, Harry, em đang làm gì vậy?" Edward buông thiếu niên trong lòng mình ra, vẫn còn sợ hãi nhìn chằm chằm chất lỏng kỳ quái đang tạo ra bọt khí kia, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt ném nó ra ngoài cửa sổ. Sau đó anh tức giận chuyển sang nhìn Harry, "Anh chỉ đến sớm có 1 chút, em đã cho anh thấy điều kinh ngạc đáng sợ này sao!"

Harry đúng thật là chưa từng ở trước mặt bạn trai thích lo lắng này của mình điều chế độc dược, hơn nữa cũng hoàn toàn quên nói cho anh biết chuyện này.

"Khụ ——, hôm nay anh tới sớm hơn một giờ." Vô tội chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, Harry nhìn thấy Edward đang cau mày thì chậm rãi nói, "Edward, anh nên nhớ em là một phù thủy, nhớ lại tiết mục trên TV. . . Anh nghĩ xem em đang làm gì? Đây không phải rất bình thường sao!"

Edward nhìn chằm chằm "cậu phủ thủy" một lúc sau, mới thấp giọng mở miệng nói: "Đúng vậy. . . em làm như thế đúng là rất bình thường , nhưng anh chỉ quá ngạc nhiên mà thôi, thần chú của em có thể bảo vệ em. . . Được rồi, sớm muộn gì anh cũng sẽ quen." Anh ngồi xuống giường, trong giọng nói còn có một chút cảm giác thất bại.

Có lẽ là bởi vì vừa gặp phải loại chuyện này, hệ thần kinh phản xạ của ma cà rồng so với tốc độ truyền thông tin của đại não còn nhanh hơn. Harry ở trong lòng yên lặng trêu chọc bạn trai của mình, sau đó cậu do dự một chút rồi dựa vào người Edward, bĩu môi: "Trên thực tế em cũng không giỏi chuyện này, nhưng em không thể không thường xuyên thử nghiệm, bởi vì phép thuật của em không đủ ổn định, em cần có thuốc trợ giúp. Cho nên. . . Lúc em điều chế độc dược, anh không cần phải ở đây, bởi vì em không biết hiệu quả của những thứ độc dược này đối với ma cà rồng có khả năng sát thương hay không, không chừng nó có thể ăn mòn làn da cứng rắn của các anh."

Edward liếc mắt nhìn cậu, dường như có chút chán nản, nhưng không biết vì sao lại trở nên vui vẻ. Đôi mắt màu vàng của anh sáng lên: "Anh tránh được, em cũng biết tốc độ của anh mà. Harry, cho nên anh muốn ở bên cạnh trông chừng em. . ."

Trong 1 giây, Harry gần như bị đôi mắt màu vàng xinh đẹp kia mê hoặc.

Cậu rất muốn hôn Edward, nhưng cậu chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm ánh mắt của anh trong chốc lát, bắt buộc chính mình dời tầm mắt. Sau đó khô khốc mở miệng nói: "A, đúng vậy, ma cà rồng cũng hiếu kỳ, dù sao em là phù thủy đầu tiên mà các anh gặp được."

Sau đó cậu quay đầu, lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, tự khinh bỉ hành vi "chưa thỏa mãn dục vọng" của chính mình.

Trong khoảng thời gian này, màu mắt của Edward phần lớn đều là màu vàng mà cậu thích, gần như không thấy màu đen sâu thẳm khiến người khác sợ hãi trước kia, xem ra tâm tình của anh rất tốt. Harry đối với điều này rất hài lòng, tuy rằng cậu và anh không thể hôn nhau như những cặp tình nhân bình thường khi thân thiết, nhưng cậu vẫn rất hài lòng vì có thể khiến Edward vui vẻ.

Cho nên Harry không thèm để ý chút nào nhún nhún vai: "Em cũng sẽ kịp thời cho anh thêm một câu Protego. Edward, câu thần chú này em đã rất thuần thục."

Cậu xoay đầu lại thì thấy Edward đang nhìn thật sâu vào cậu, ánh mắt rất chăm chú dịu dàng.

Cậu lại dời tầm mắt âm thầm thở dài, từ trong tủ lại lấy ra một cái bình thủy tinh thật cẩn thận đổ đầy độc dược.

Một câu "Úm ba la chà rửa!" Sau đó, chất lỏng màu tím đậm trong nồi hoàn toàn biến mất, thêm một câu "Sửa chữa!", cái lỗ trên mặt đất cũng hoàn toàn biến mất, sàn nhà đã khôi phục nguyên dạng.

Khi cậu quay đầu lại thì Edward đã đứng bên cạnh cậu.

Trong giọng nói của anh có 1 chút hào hứng: "Đây là phép thuật gì? Thật thần kỳ!"

"Úm ba la chà rửa! Và Sửa chữa!. Thật sự thì, tên và tác dụng của chúng nó cũng không có gì khác biệt." Harry giải thích. Gần đây cậu không hề kiêng dè ở trước mặt Edward sử dụng phép thuật, nhưng đại đa số đều là một chút phép thuật đơn giản dùng trong cuộc sống, hơn nữa bởi vì phép thuật không ổn định mà thường xuyên xảy ra một ít vấn đề nhỏ. Cho dù Edward không nói gì, Harry cũng biết anh nhất định cho rằng cậu là một phù thủy không đủ tư cách cho lắm. Nhưng cậu không có ý định vì vậy mà tranh luận gì cả, bởi vì hiện tại mà nói, thật sự thì cậu rất không đủ tư cách.

Sau đó cậu không dám mở miệng, chỉ cúi đầu cất đi bình đựng thuốc, còn Edward cũng tiếp tục im lặng.

Chương 28: Tình thú

"Anh nghĩ, em nên đi ngủ, Harry." Sau một hồi, Edward thấp giọng mở miệng nói, "Bởi vì anh, em luôn thiếu ngủ. Hôm nay anh đến sớm, là muốn để em đi ngủ sớm một chút."

"Nhưng em không muốn ngủ." Harry sử dụng phép thuật lên ngăn tủ chứa mẫu thuốc, để Charles không thể nhìn thấy. Sau đó hơi quay đầu, ngẩn lên mở miệng nói: "Có lẽ sở thích của anh là nhìn em ngủ. . . Edward, em nghĩ lúc mình ngủ cũng nên cho anh 1 câu Stupety như vậy mới công bằng." Không biết khả năng kháng cự của ma cà rồng là bao nhiêu.

"Harry. . . em đúng 1 phần, anh thích nhìn em khi ngủ. Nhưng . . ." Sau đó, ánh mắt Edward nghiêm túc lại, như đang quyết định gì đó.

Một lát sau, anh bỗng nhiên đưa tay kéo Harry đến bên giường, thấp giọng mở miệng gọi tên của cậu: "Harry. . ."

"Sao vậy?" Harry giương mắt lên nhìn gương mặt đẹp trai tái nhợt của Edward, khó hiểu mở miệng nói.

"Đúng vậy, anh thật ra vẫn còn chưa chắc chắn." Edward do dự một chút đem hai tay đặt trên vai Harry, thấp giọng mở miệng nói, "Nhưng anh nghĩ nên thử một chút. . ."

Sau đó tay anh dời từ vai sang phần cổ lộ ra ngoài áo ngủ của Harry. Anh biết bên dưới ngón tay của anh là vị trí động mạch cổ, nơi đó có máu tươi đang lưu chuyển, duy trì sinh mạng trước mặt này.

Harry lập tức ngây người, cậu mơ mơ màng màng nhìn anh, mãi đến khi bàn tay lạnh như băng dán trên cổ ấm áp, sự chênh lệch nhiệt độ mãnh liệt khiến cậu lập tức rùng mình một cái.

Edward nhẹ nhàng dời ngón tay, chăm chú nhìn cậu thấp giọng mở miệng nói: "Dọa em sợ sao? Có thể hơi đột ngột. Nhưng đừng nhúc nhích, anh nghĩ. . . anh sẽ không tấn công em, Harry. Trong khoảng 1 tháng nay, anh có lẽ đã khắc phục được sức hấp dẫn từ máu của em. Ở bên cạnh em, thì mùi máu có là gì. Nhưng anh vẫn chưa thử . . ." Sau đó Edward chần chờ một chút lại đưa hai tay nâng...mặt Harry lên.

Giọng nói trầm thấp chậm rãi kia nhất thời khiến Harry toàn thân nóng lên, cậu cảm thấy tim của mình đập cực nhanh , cậu vẫn không dám cử động. Cậu tự nói với mình bây giờ có lẽ nên hành động, nhưng lại sợ sẽ khiến anh chàng ma cà rồng rất vất vả mới chịu thử đến gần mình này phải hoảng hốt. Vì thế cậu chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, cảm nhân đôi tay lạnh như băng của Edward ở trên gương mặt cậu vuốt ve, giống như anh đang dần thích ứng với mùi của cậu.

Harry toàn thân cứng ngắc, đôi tay lạnh như băng của Edward dường như khiến trong lòng cậu ngứa ngáy.

Sợ mình ngay sau đó sẽ lập tức nhịn không được mà nhào tới, cậu quyết định nên nói chút gì đó để đổi vị trí chú ý của mình.

"Edward. . ." Cậu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay anh, "Em. . . Anh khi nào thì phát hiện mình có thể khắc chế đối với em. . . Ý em là, sự đói khát đối với máu của em?" Cậu cảm thấy giọng của mình có chút run rẩy, nhưng thật ra đó là ảo giác của cậu.

"Không biết, anh chỉ muốn xác nhận lại. Có lẽ, là sau cái đêm em uống say đó thì phát hiện. Harry, anh nghĩ đêm hôm đó em chắc là không ăn bữa tối. . . Nhưng cũng vào lúc đó anh phát hiện cho dù mình tiếp gần quá gần với em cũng có thể khắc chế sự đói khát của mình. . ." Edward nói như đang đùa giỡn.

Ngày hôm đó mình quả nhiên đã làm gì rồi, chẳng lẽ mình thật sự đã nhào tới bắt đầu "cắn" . Hay là anh đang nói đùa. . . Harry lập tức đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngùng muốn xoay đầu. Nhưng ngón tay của Edward rất mạnh, mặt của cậu bị cố định chặt chẽ.

"Đừng nhúc nhích, Harry, em làm anh căng thẳng đấy." Giọng Edward vang lên bên tai, nghe hơi khô khốc, anh đúng là đang căng thẳng.

Harry lập tức nín thở, do dự một chút, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Edward thở dài 1 hơi, anh vẫn dùng một bàn tay nâng mặt Harry, tay kia thì ôm lấy hông của cậu. Tiếp theo anh thật cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên mặt Harry. Cậu khép hờ mí mắt run rẩy, nhưng không có mở ra.

Edward ngừng một chút, theo hai má cậu chậm rãi trượt đến trên môi.

Vẫn là nụ hôn hời hợt bình thường, bắt đầu từ khóe miệng, nhưng rất dịu dàng.

Harry phát ra tiếng thở dài từ khoang mũi, sau đó hai tay cậu từ tay cánh tay Edward chậm rãi dời đi, ôm lấy bả vai cứng rắn.

Nhưng nụ hôn này kết thúc rất nhanh, nó chấm dứt khi đối phương vô thức mở miệng ra. Edward cảm nhận được hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, trong nháy mắt lập tức giật mình tỉnh lại, liền quay đầu đi.

"Sao thế? Lại muốn hút máu sao?" Harry mơ mơ màng màng mở mắt, khó hiểu nhìn bạn trai của mình.

Mắt kính của Harry bị lệt, trông rất đáng yêu. Edward đưa tay chỉnh lại mắt kính giúp cậu, thấp giọng nói: "Không. . . , việc đó đã không ảnh hưởng nhiều tới anh nữa. Nhưng, chúng ta hẳn nên từng bước một. . . Harry."

"Cái gì?" Harry cũng tỉnh táo lại, cậu khó hiểu nhìn bạn trai của mình, "Hôn nhau cũng phải từng bước một sao? Thôi mà, Edward, chúng ta cũng không phải học sinh tiểu học."

"Đương nhiên không, nhưng . . ." Edward do dự trong chốc lát, như đang lựa lời, "Ý anh là, khi đang hôn, em tốt nhất không nên tiếp xúc với răng của anh. Bởi vì nơi đó có nọc độc của ma cà rồng, nó có thể chết người, một khi không cẩn thận làm miệng hoặc môi của em bị thương. . ."

Trời ạ, điều này cũng có nghĩa sau này khi hôn nhau chỉ có thể như vậy thôi. Hoặc nên nói, anh ấy có thể vói đầu lưỡi vào trong miệng mình, mà mình thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện ngược lại. . . Anh ấy nhất định không cho phép mình làm như thế! Đúng là không công bằng!

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc tính toán chuyện này, Harry buồn bực đem ý tưởng đột nhiên xuất hiện đầu mình chôn trở về. Có lẽ mình nên nghiên cứu thuốc giải độc cấp cao trước, bởi vì biết đâu nó có thể khắc chế nọc độc của ma cà rồng.

Harry uể oải đẩy Edward ra, tựa vào đầu giường. Dù nói thế nào, thì cũng coi như đã có tiến triển , cậu không nên không biết thỏa mãn như vậy được. . . Ít ra, bây giờ anh đã có thể chủ động tới gần cậu.

Nghĩ như vậy, Harry quỳ trên giường ôm lấy cổ Edward, muốn hôn anh. Nhưng nữa đường lại do dự một chút rồi nghiêng mặt đi, đem mặt má vội vàng dán vào gương mặt lạnh như băng mà tái nhợt của Edward.

Cậu tự nói với mình tương lai còn dài, loại chuyện này không gấp được.

Edward yên lặng ôm hông của cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh vang lên bên tay: "Harry?"

"Không có gì." Harry thấp giọng lẩm bẩm, dưới đáy lòng âm thầm răng đe chính mình không nên biến thành 1 kẻ cuồng hôn. . .

Hai má dán vào nhau, làn da lạnh lẽo của ma cà rồng cũng làm cho nhiệt độ trên mặt Harry dần dần giảm xuống.

Sau một hồi, Edward cười một tiếng, gỡ tay Harry ra, nhẹ nhàng đem cậu đẩy ngã xuống giường, dịu dàng nói: "Em nên ngủ đi, Harry, hôm any anh đến sớm hơn, nhưng nếu em vì vậy mà ngủ càng muộn thì anh sẽ áy náy."

"Khó mà làm được, Edward." Harry mở to hai mắt, một lần nữa ngồi đậy, gãi gãi mái tóc bị cái giường làm rối tinh rối mù, ôm chăn ngồi đối diện với Edward, lại phát hiện một nửa cái chăn đã rơi trên mặt đất.

Edward nở nụ cười, anh đứng lên nhặt cái chăn rơi trên mặt đất. Phát hiện trên đó là con rắn nhỏ màu xanh biếc thì lập tức nhíu mày.

"A, Medusa. . ." Harry lập tức giữ chặt cánh tay anh, thật cẩn thận đem con rắn Mamba xanh kia đặt ở trên gối đầu.

Con rắn nhỏ màu xanh biếc ngẩng đầu lên, đối với cậu tê tê, phun đầu lưỡi, sau đó đem chính mình cuộn lại rúc vào chân giường.

Harry nhìn chằm chằm Medusa trong chốc lát ngẩng đầu lên nói với Edward: "Nó nói nó mệt, nhưng . . . nó sẽ không cản trở chúng ta. . . hẹn hò, cho nên anh không thể ném nó xuống giường."

"Em biết xà ngữ, năng lực thật thần kỳ." Edward liếc mắt nhìn Medusa một cái, rồi đưa ánh mắt dừng trên người Harry, "Anh từng nghe nói tới một ma cà rồng có năng lực đặc biệt có thể nói chuyện với động vật họ mèo cỡ lớn, không ngờ phù thủy cũng có khả năng bẩm sinh, nói chuyện được với rắn."

"Không, đối với phù thủy. . . Người nói được xà ngữ cũng không có mấy người, bọn em đều gọi là người thừa kế của Slytherin(1)." Harry thấp giọng giải thích.

"Khụ. . . Em lại nói sang chuyện khác, Harry." Edward bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nên có chút bất đắc dĩ nói.

Harry xoay mặt đi.

Edward bỗng nhiên dừng một chút, tới gần đầu giường, nắm lấy Harry.

Harry nghi hoặc nhìn bạn trai của mình, không đợi cậu kịp phản ứng, một cánh tay đè cậu xuống. Cả người cậu đã nằm trên chiếc giường mềm mại.

"Edward, anh không nên dùng cách này để khiến em ngủ có được không?" Harry bất mãn nói, cậu đẩy cánh tay anh, nhưng không hề nhúc nhích, "Được rồi, như anh mong muốn."

Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Edward, Harry bất mãn bĩu môi sau đó nhắm hai mắt lại.

Cánh tay Edward chỉ 1 nhoáng đã đem cậu ôm vào lòng, một cảm giác lạnh lẽo phả vào phần quần áo phía sau lưng khuếch tán ra, lại khiến cho cậu có một loại cảm giác đang ngâm mình dưới biển sâu tĩnh lặng.

Nếu như là ngày hè, sẽ càng thoải mái hơn, Harry yên lặng nghĩ, sau đó chìa tay kia kéo chăn.

Một lát sau, cậu lặng lẽ mở một mắt, xoay người lại, ôm eo Edward, như muốn đem bạn trai của mình ôm vào lòng. Nhưng từ bề ngoài, thì cả người cậu vẫn đang nằm trong lòng anh.

Edward dừng một chút, rồi cúi đầu ở trên trán cậu nhẹ nhàng hôn 1 cái, thấp giọng mở miệng nói: "Cần anh hát ru cho em không?"

"Thôi đi. . ." Harry nhỏ giọng lẩm bẩm, đem mặt mình đặt bên cổ anh thổi vài hơi thở.

Edward run lên một cái, đưa tay đem mặt của cậu xoay lại.

Trên thực tế Harry sớm biết rằng với tuổi tâm lý của mình hoàn toàn không cần anh dỗ cậu ngủ, nhưng cậu lại cố ý làm như vậy. Đây chỉ là tình thú tranh luận trước khi ngủ mà thôi, Harry tự nói với mình. Nhưng bế ngoài cậu vẫn làm bộ như đang bất mãn, mở to mắt nhìn Edward.

Edward cười đè đầu của cậu xuống, tắt đèn, sau đó trong bóng đêm tháo mắt kính của cậu ra.

Chuyện này rất tốt, không phải sao? Harry híp mắt trong bóng đêm nở nụ cười.

"Đang cười gì thế?" Bên tai truyền đến giọng của Edward.

Nguy rồi, cậu hoàn toàn quên khả năng nhìn ban đêm của ma cà rồng. Harry lập tức ho hai tiếng, nhỏm người qua ấn lên môi Edward một cái hôn: "Suýt chút nữa quên mất, đây là đáp lễ lại, nụ hôn chúc ngủ ngon."

Chú giải:

(1) Thật ra bản raw là như vầy: 蛇老腔, qt đại ca dịch như vầy: xà lão khang. Ta thấy kỳ quái, nên nhớ tới nguyên tác HP thì có liên can tới Slytherin cho nên dịch như vậy^^

—End chương 27 + 28—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com