Chương 19
Kim Junkyu được hắn trấn an một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Im Ryeonki người này không biết xã giao, không biết làm người, loại người ngu xuẩn mỗi lần chịu thiệt đều ăn ngoài miệng, cậu không cần chấp nhặt với ông ta...
Thật là đáng giận! Tức giận á!
Kim Junkyu dùng sức đẩy Haruto ra, cả giận nói: "Cậu chính là phế vật!"
Có tinh thần mắng hắn, Haruto thở phào nhẹ nhõm, phụ họa nói: "Em nói gì cũng đúng."
Kim Junkyu trợn tròn cặp mắt, một mặt "tôi có thể nói cậu là phế vật nhưng cậu làm sao có thể thực sự là phế vật".
Haruto phản ứng lại, nói: "Không phải, sau này khẳng định anh sẽ giáo huấn bọn họ, anh sẽ cố gắng."
Kim Junkyu cho hắn một đá, khí thế hùng hổ rời đi.
Haruto vội vàng đi theo.
Trong thôn cũng là đường cái trải xi măng, cách thật xa mới có một ngọn đèn đường, tia sáng vô cùng tối tăm.
Haruto còn nhắc nhở Kim Junkyu: "Mùa này thường thường có rắn xuất hiện, cẩn thận dưới chân chút."
Kim Junkyu bĩu môi không để ở trong lòng, kết quả đi chưa được bao lâu thật sự nhìn thấy một con rắn dài hai thước nằm ở giữa đường, không nhúc nhích nằm úp sấp. Kim Junkyu tuy rằng không phản ứng, mà trong lòng thực sự giật mình.
Haruto thấy cậu ngẩn người, kéo cậu qua tránh đi, Kim Junkyu mới phản ứng được, tim đập nhanh, mặt lại bình tĩnh nói: "Cũng không có gì đáng sợ."
"Ừ, cơ bản không động vào nó sẽ không chủ động công kích người." Haruto cười nhẹ một tiếng.
Nhà cũ cách quốc lộ ước chừng có hơn bốn trăm mét, là nhà lầu hai tầng. Haruto lấy dép lê ra cho cậu thay, nói: "Bên này không hay có người ở, nhưng đệm giường đều là mới, nhà ở là mấy năm trước anh chưa về nước đã mua, vốn mẹ anh muốn cho anh dùng lúc cưới vợ."
Kim Junkyu chua lòm: "Ba mẹ cậu đối xử với cậu không tệ."
"Cha mẹ thiên hạ đều giống nhau." Haruto buồn cười véo gò má của cậu.
Thời điểm Haruto trải giường chiếu Kim Junkyu đi dạo bốn phía một chút, có thể nhìn ra nhà này tuy rằng không hay có người ở thế nhưng thường thường quét tước, rất sạch sẽ, hơn nữa hết thảy thiết bị sinh hoạt đều rất hoàn thiện.
Haruto tắm nhanh, trở lại hai người phòng ngủ sắp nghỉ ngơi, bò lên trên giường bày sẵn, nằm xuống lại không buồn ngủ, trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ tới lời Im Ryeonki nói, càng nghĩ càng giận, càng giận cố tình vẫn không nhịn được nghĩ.
Haruto dụ dỗ cậu cùng chơi ma sói trên mạng, chơi mấy màn tâm tình Kim cương cuối cùng cũng coi như khá hơn một chút, sau đó lười nói chuyện bỏ lại điện thoại di động cọ quanh sang ôm cánh tay Haruto nhìn hắn chơi.
Lần này bọn họ bốc được mấy học sinh cấp hai, những người bạn nhỏ tiếng nói trong trẻo, Kim Junkyu còn nghe được đối diện có âm thanh cha mẹ thúc ngủ. Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào chú người sói Haruto mặt không biến sắc lừa bạn nhỏ nhà người ta, hiếu kỳ vươn tay chọt chọt ngực của hắn: "Lương tâm của cậu có đau không?"
Haruto tóm chặt ngón tay của cậu, thấp giọng nói: "Chỉ có lừa em mới có thể làm anh đau lòng."
Kim Junkyu sững sờ, rút tay về, quay người không để ý tới hắn.
Haruto tên khốn kiếp này... Còn rất, kia cái gì.
Kim công tử sờ sờ mặt nóng lên của mình.
Thông minh và hệ thống bài võ song trọng nghiền ép làm chú Haruto dễ như ăn bánh gϊếŧ chết một đám trẻ con, để điện thoại di động xuống, hắn lộn lại ôm lấy đại bảo bối nhà mình, một bộ ngữ khí khoe khoang nói: "Anh thắng."
Kim Junkyu rên một tiếng, cười nhạo hắn: "Không biết xấu hổ."
Haruto dán vào tai của cậu, cười ra tiếng.
Kim Junkyu không vui: "Cười cái gì?!"
"Em ở bên cạnh anh, anh vui vẻ."
Kim Junkyu nửa ngày không lên tiếng, hồi lâu mới phun ra một tiếng: "Hừ."
Lòng cậu lại kỳ dị bình an, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.
Sau khi Kim Junkyu ngủ, Haruto lấy máy tính ra lên website Minh Hạc Trai, hắn đăng nhập vào tài khoản của Kim Junkyu, phát hiện Im Ryeonki nhắn rất nhiều câu trong khung chat riêng, nhất thời mím môi, lạnh lùng gửi tới một tấm thẻ ngân hàng, sau đó trực tiếp đăng lên trang chính thức của Minh Hạc Trai.
Sau logout đổi lại nick của mình.
Phần lớn người vào trang web này đều có áo may ô của mình, chỉ có đến thời điểm xác định giao dịch hoặc là vào phân đoạn đấu giá mới có thể bại lộ thân phận thực sự song phương, dẫn đến phần lớn người trên website khi chưa bại lộ thân phận đều sẽ ra giá, ngược lại khoác áo may ô cũng không mất mặt.
Haruto đăng nhập tài khoản của mình, sau khi vào quả nhiên nhìn thấy dưới ngọc Kỳ Lân có Cá chép vượt Long môn đánh dấu nhắc nhở vật phẩm này.
Hắn chủ động liên lạc đối phương, "Xin hỏi người bán báo giá với anh bao nhiêu?"
Đang muốn thoát ra, phát hiện Im Ryeonki nhắn lại ngay, hóa ra vừa vặn online: "Cậu cũng cần mua ngọc Kỳ Lân?"
Haruto trầm tư chốc lát, đáp: "Dạo này vừa mới làm giàu, muốn treo thẻ ở Minh Hạc Trai, nhưng đáng tiếc vẫn không có đồ gì đem ra được."
Im Ryeonki nhíu mày, Minh Hạc Trai làm đồ cổ, rất ít khi có đồ cổ làm nó động lòng, bằng không Im Yejin cũng sẽ không nhìn chòng chọc ngọc Kỳ Lân không tha.
Chỉ là Im Ryeonki không nghĩ tới là, trừ bọn họ ra dĩ nhiên nhanh như vậy đã có người khác quan tâm đến ngọc Kỳ Lân.
Ông ta hỏi ngược lại Haruto: "Cậu ta báo giá cho cậu là bao nhiêu?"
Haruto trong dự liệu cong khóe miệng lên: "50 triệu."
"Nhân dân tệ?!"
"Ừ."
"Đờ mờ!" Im Ryeonki ném vỡ cốc ngay tại chỗ!
Thằng Kim Junkyu này quả nhiên là cố ý hố ông ta, báo giá cho người khác bình thường như thế, đến bọn họ vô duyên cớ cao nhiều như vậy!
Haruto thoáng suy nghĩ, tiếp tục nói: "50 triệu tôi vốn cảm thấy cao, nhưng sau đó ngẫm lại cái giá này cũng đáng, đang định liên hệ cậu ấy quyết định ngay, không nghĩ tới gọi thì cậu ấy tắt điện thoại."
Kim Junkyu từ khi cúp máy Im Ryeonki là tắt điện thoại, một điểm này Im Ryeonki cũng biết, tất nhiên không hoài nghi.
Haruto nói làm Im Ryeonki bối rối.
Im Yejin hiện tại không thiếu tiền, bà ta chỉ là thiếu một đồ đại biểu thân phận mình, cho nên đồ tuyệt đối không thể bị người khác mua đi, nhưng là phải vô duyên vô cớ cho Kim Junkyu nhiều tiền như vậy, đừng nói Im Yejin, lòng Im Ryeonki cũng khó chịu.
Haruto thấy ông ta nửa ngày không đáp lời, làm ra bộ dáng bất mãn: "Anh còn chưa nói cậu ấy báo giá cho anh bao nhiêu."
Im Ryeonki híp mắt, đáp lại: "30 triệu."
"A?!" Haruto lập tức nói: "Vậy cậu ta gạt tôi rồi! Không được, tôi phải nói với cậu ta một chút, thực sự là bắt nạt người."
Hắn không để ý tới Im Ryeonki nữa, trực tiếp logout.
Tiếp Haruto liên lạc mấy người bạn đáng tin, làm cho bọn họ hỗ trợ quan tâm ngọc Kỳ Lân, đồng thời nói cho đối phương biết, một khi có người hỏi bọn họ người mua báo giá bao nhiêu, toàn bộ đều phải báo 50 triệu trở xuống.
Chuyện nhỏ này dễ như ăn cháo, các bạn bè sáng mai dậy trực tiếp làm.
Ngọc Kỳ Lân vốn là vật hi hữu, người quan tâm cũng không ít, Kim Junkyu chờ hố Im Ryeonki, đối với những khác đến đây hỏi giá đều không thấy.
Im Ryeonki bên này mắt thấy nhân khí ngọc Kỳ Lân đột nhiên tăng vọt, hỏi mấy người hoặc là không được Kim Junkyu trả lời, hoặc là 50 triệu, nhất thời luống cuống.
Ý Im Yejin là muốn ông ta dùng danh nghĩa của mình mua lại một lần nữa đưa cho bà ta, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không xong, phỏng chừng ngày sau chị ông ta sẽ không coi trọng ông ta nữa.
Tất cả mọi thứ hiện tại của Im Ryeonki đều là Im Yejin cho, ông ta sợ nghèo, nghĩ tới nghĩ lui lại chủ động liên lạc với Haruto.
Haruto cũng vạn vạn không nghĩ tới.
Hắn chịu nhịn hàn huyên hai câu với Im Ryeonki, trong đầu cấp tốc bắt đầu điều chỉnh kế hoạch của mình. Quả nhiên rất nhanh người này không nhịn được tự kéo đề tài, một bộ tri tâm: "Cháu xem chúng ta đây đều là thân thích, Kim Junkyu làm như thế sau này chúng ta còn gặp mặt được không? Haruto, cháu là đàn ông, cháu không hiểu chuyện."
"Chuyện này... cậu." Haruto ngồi ở trước bàn lén lút liếc mắt nhìn lên lầu, sợ bị Kim Junkyu phát hiện hắn gọi Im Ryeonki một tiếng này, nhẹ giọng nói: "Cậu nói cháu hiểu cả, kỳ thực cháu cũng cảm thấy Kyu Kyu làm hơi quá rồi... Lúc em ấy đến kim diện trai cháu đã khuyên em ấy rồi."
Im Ryeonki vừa nghe như thế, aiz Haruto này là người hiểu chuyện đấy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nói: "Cháu xem giới tính thứ ba đúng là giới tính thứ ba, đàn ông chúng ta không chấp nhặt với nó. Cháu làm chủ, báo giá cho cậu, bớt chút, được không?"
Haruto cau mày làm khó dễ: "Cậu cũng biết tính cách của em ấy... cháu không nhất định có thể..."
"Haruto." Im Ryeonki lập tức hạ đòn: "Cháu muốn ở cùng với Kim Junkyu không?"
Haruto mẫn cảm lên, nghi ngờ không thôi: "Cậu có ý gì?"
Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, Im Ryeonki vẫn luôn biết Haruto yêu Kim Junkyu, quả nhiên vừa nói như thế hắn đã cuống lên. Ông ta cười một tiếng: "Cháu cho rằng lão gia tử có thể dễ dàng đồng ý Kim Junkyu đi cùng với cháu như vậy? Cậu cho cháu biết, ông ta sẽ chờ cơ hội bắt Kim Junkyu trực tiếp giải đến Bang gia đấy! Đứa bé kia nếu không còn... Cháu cho rằng cháu và Kim Junkyu còn có thể có quan hệ gì?"
Trong lòng Haruto sợ hãi lạnh lẽo, hít một hơi, hỏi: "Cậu... Biết cái gì?"
Trên mặt Im Ryeonki hiện ra một vệt đắc ý, thần thần bí bí nhẹ giọng lại nói: "Hiện tại Kim gia thời khắc chuẩn bị thuốc nạo thai đấy, muốn chờ nó quay về lén lút chuốc..."
Ông tachạm đến là thôi, không tiếp tục nói hết, chỉ là tiếng cười chói tai đến cựcđiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com