Chương 30
Haruto tự mình đi ra ngoài mua hoa quả cho cậu, Kim Junkyu thì lại ngồi ở trên ghế xem báo biểu, Han Minjun đi tới phát hiện là cậu còn sợ hết hồn: "Giám, giám đốc Kim."
Kim Junkyu ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Cậu tìm Haruto à? Đi mua đồ ăn cho tôi rồi."
Trong giọng điệu này toàn mùi yêu đương chua loét, Han Minjun nói đàng hoàng: "Vậy tôi trở lại sau."
"Trong tay cậu có cái gì?" Kim Junkyu nói: "Không bằng để xuống sau rồi tôi giao cho anh ấy, không cần phải đi một chuyến nữa."
Han Minjun vội vàng đặt đồ lên, cười nói: "Sao tôi không nghĩ tới nhỉ."
Thần sắc Kim Junkyu không vui: "Cậu làm trợ lý giám đốc nhất định phải tăng cao hiệu suất làm việc, qua loa như thế sao được? Công ty của các cậu ai cũng giống cậu à?"
Han Minjun liên tục xua tay: "Không có không có, tôi vừa nãy nhất thời mất não."
"Cậu còn có gì khác muốn nói với Haruto không? Nói với tôi cũng giống vậy, tôi cần lời ít ý nhiều."
"Không... Không còn, tôi chỉ là đưa tư liệu."
"Cậu còn kiêm chức làm thư ký cho Haruto? Rãnh rỗi tự mình đưa tư liệu như vậy?"
Han Minjun: "... Không phải, thư ký cô ấy..."
Kim Junkyu cau mày, nói: "Được, cậu đi ra ngoài đi, lần tới nếu như không cần thảo luận gì với Haruto, loại chuyện nhờ vả này cũng không cần tự mình làm, dùng giá trị năng lực của cậu, không cần thiết lãng phí thời gian ở đây."1
"Vâng..."
"Đi ra ngoài đi."
Han Minjun lùi về sau hai bước kéo cửa ra, phát hiện Haruto chính diện treo nụ cười đứng ở bên ngoài, cậu ta lập tức đóng cửa, kéo Haruto một mặt khổ bức nói: "Anh đã nghe được?!"
Haruto gật gật đầu, mang trên mặt thần sắc kiêu ngạo và sủng nịch giao hòa: "Tôi cảm thấy em ấy nói rất đúng, giá trị năng lực của cậu không nên lãng phí ở loại chuyện ai cũng làm được này, cố lên."
Hắn vỗ vỗ vai Han Minjun, cũng đưa cho cậu ta một quả táo tây, đã rửa sạch.
Đặc biệt tri kỷ.
Han Minjun một mặt bi phẫn.
Cậu ta chính là ngồi không yên! Thích làm chân chạy vặt! Không được à!!
... Nhưng Kim Junkyu đại khái sẽ trực tiếp nói: Không được.
Haruto vào cửa, ý cười trên mặt chưa tan: "Không mua được dâu tây, táo tây, được không?"
"Mua cũng mua về rồi, cứ như vậy đi." Kim Junkyu nói: "Tài vụ các cậu tỉ mỉ đấy, làm không tệ."
Haruto tìm ra dao gọt hoa quả gọt táo tây cho cậu ăn, vừa nói: "Mới tốt nghiệp một năm, là em họ của Han Minjun, Han Minjun đề cử đến."
"Không tệ, nhân viên Han Minjun này không tệ." Kim Junkyu gật đầu liên tục, một mặt khen ngợi, để Haruto đút một miếng táo tây nói: "Công ty chúng ta hiện tại cần thanh niên nghiêm túc như vậy."
Haruto bị hai chữ "chúng ta" này ngọt thành chó, hôn bẹp một cái lên mặt cậu, nói: "Bảo bối, xem xong chưa?"
Kim Junkyu thay đổi sắc mặt nguýt hắn một cái: "Sắp rồi."
"Em thật năng suất." Haruto khen cậu, đẩy đĩa táo tây ra, nói: "Lập tức có thể tan tầm rồi, chúng ta lại đi siêu thị, em xem một chút muốn ăn cái gì."
Kim Junkyu vui vẻ nói: "Được!"
Watanabe Junyeong trở lại tại oanh tạc Kim Junkyu trên WeChat một lần, Kim Junkyu không để ý tí nào, ngược lại là Haruto lúc cậu đi tắm phát hiện —— Tiểu Han mời gọi video.
Hắn lấy điện thoại di động hơi nghi hoặc một chút, trong ký ức không có người này, cũng không xác định có quan hệ gì với Kim Junkyu, trực tiếp từ chối, gõ chữ muốn giải thích nói Kim Junkyu đang tắm, đối phương lại kiên nhẫn gọi lại.
Liên tục mấy lần, Haruto trầm mặt nghe.
Một khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi xuất hiện ở trước mặt hắn, Watanabe Junyeong nhìn thấy Haruto nhất thời sững sờ, chưa kịp phản ứng, Haruto đã lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Watanabe Junyeong nuốt một ngụm nước miếng, trước đây chỉ xem qua Haruto ở trong ảnh, không nghĩ tới người đàn ông này xuất hiện trong màn hình lại... Đáng sợ.
"Tôi... Tôi tìm Kim..."
"Em ấy không ở đây." Haruto cũng không quen biết Watanabe Junyeong, hắn hiện tại chỉ hoài nghi thằng nhóc này không phải lại là tình địch thèm nhỏ dãi vợ hắn đấy chứ, lòng vô cùng khó chịu vì Kim Junkyu có thể hấp dẫn thằng nhóc còn trẻ như vậy, địch ý cũng rất rõ ràng: "Cậu tìm em ấy làm gì?"
Watanabe Junyeong kinh kinh sợ sợ nói: "Hỏi mấy câu..."
Haruto lạnh nhạt nói: "Hỏi tôi cũng giống vậy."
... Nói có lý.
Watanabe Junyeong nghĩ, ho khan một cái, nói: "Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Chẳng lẽ là muốn so tuổi trẻ với mình? So đàn ông, tuổi trẻ có thể không tính là ưu thế.
Ánh mắt Haruto âm trầm nói: "Ba mươi."
"Tuổi thật thì sao?"
"Ba mươi."
"Aiz..." Watanabe Junyeong không thể làm gì khác hơn là nói rõ ràng, nói: "Tuổi của anh có bị báo sai không?"
Đôi mắt Haruto lóe lên, cảm thấy không đúng, nói: "Có."
Đôi mắt Watanabe Junyeong xẹt sáng: "Có phải là hai tuổi?!"
Kim Junkyu từ buồng tắm đi ra, bọc áo tắm, trên đầu chụp khăn lông lớn, đi vào thần sắc lười biếng, dường như lúc nào cũng có thể sẽ ngủ thϊếp đi.
Đi tới trước cửa, vừa vặn nghe câu này của Watanabe Junyeong, cậu lập tức đẩy cửa ra, tinh thần cũng cao lên, nghe Haruto đáp: "Đúng."
Watanabe Junyeong ở bên kia tàn nhẫn đập một cái vào lòng bàn tay của mình, kích động không thôi: "Watanabe ... Không không, chú..."
Tim Kim Junkyu đập nhanh hơn, ánh mắt không chớp một cái nhìn Haruto, kết quả Watanabe Junyeong bên kia nói lắp mãi không nói ra, Haruto cắt ngang cậu ta: "Tôi báo sai hai tuổi, năm nay 32 tuổi."
Watanabe Junyeong ngẩn ra, tim Kim Junkyu nhất thời buông xuống.
Haruto vẫy vẫy tay với cậu, Kim Junkyu sải bước đi qua, đoạt lấy điện thoại di động: "Còn có vấn đề gì? Nói mau!"
Watanabe Junyeong bị dọa ngốc nhìn thần sắc cậu dữ dằn, nhất thời tay run một cái tắt video.
Kim Junkyu vứt điện thoại di động đi, không khắc chế được tính tình, quay đầu đánh Haruto một cái: "Cậu làm gì mà nhận video!"
Haruto nhíu nhíu mày, nắm chặt tay cậu, hỏi: "Người kia là ai?"
"Có quan hệ gì với cậu?" Kim Junkyu kỳ thực nghĩ mà sợ, tim đến bây giờ còn đang đập liên hồi, Haruto nhìn đôi mắt cậu, trầm mặc một chút, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Kim Junkyu trừng hắn.
Haruto đàng hoàng nhận sai: "Anh không nên nhận video của người xa lạ."
Kim Junkyu bị thái độ ngoan ngoãn nhận sai của hắn làm cho hết cách, buồn phiền nói: "Thôi."
Haruto bật cười, hai tay ôm cậu vào trong lòng: "Thằng nhóc này đạo hạnh không đủ, muốn hại anh còn non lắm... Bảo bối quan tâm anh như vậy anh thật vui vẻ."
Kim Junkyu xoay mặt kinh ngạc nói: "Cậu làm sao thấy được?"
"Tuổi của anh đúng là báo lệch hai tuổi, nhưng bị báo lớn hai tuổi, là bởi vì năm đó anh nhập học tuổi tác quá nhỏ giáo viên không nhận, việc này không có ai biết, cậu ta hỏi như vậy nhất định là đã điều tra anh. Không thù không oán, tại sao muốn điều tra anh?" Haruto phân tích: "Cho nên anh thử hai câu, phát hiện thái độ rất kỳ quái..."
"Cho nên, cậu nửa thật nửa giả trêu đùa cậu ta, cuối cùng giội nước lạnh, đúng hay không?"
"Ừm." Haruto nói: "Nhưng làm anh chú ý cũng là em, em không hy vọng anh nói cho cậu ta biết chân tướng, đã vào rồi tại sao không cắt ngang?"
"Nếu tôi vào thời khắc mấu chốt cắt ngang hai người, cậu ta càng nghi ngờ." Kim Junkyu sờ sờ hắn, dường như rất hài lòng biểu hiện của hắn: "Cậu cũng lanh lợi đấy."
"Nếu anh nói thật, em làm sao bây giờ?"
"Vậy tôi giúp anh gạt cậu ta." Kim Junkyu chẳng coi là gì.
"Mục đích của cậu ta là gì?"
Kim Junkyu chớp chớp đôi mắt, vô tội nói: "Tôi không biết."
Haruto bóp má cậu, cười: "Nghịch ngợm."
Haruto không xoắn xuýt vấn đề này, Kim Junkyu cảm thấy dường như hắn nhìn ra cái gì rồi, cậu cầm điện thoại di động muốn mắng Watanabe Junyeong một trận, mà cuối cùng vẫn bỏ qua.
Vào lúc này càng tỏ thái độ càng dễ bị hoài nghi.
Kim Youngok nói muốn gặp người nhà Haruto trước lễ cưới, Kim Junkyu cũng liên lạc với ông ta sau khi hai ông bà đến, ông ta đều vẫn luôn nói không có thời gian, trước lễ cưới một ngày, ông ta cuối cùng cũng coi như rút ra thời gian.
Hai ông bà chuẩn bị đi gặp thông gia, Kim Junkyu cân nhắc đến lần trước Kim Youngok làm cho cậu và Haruto đợi quá lâu, ra cửa bảo Haruto trực tiếp đưa ba mẹ hắn đến trung tâm thương mại mua quần áo.
Kim Youngok bên này chậm rãi ở nhà cắt sửa hoa cỏ, mãi đến tận khi quản gia nhắc nhở: "Cách giờ hẹn đã qua một giờ."
Ông ta lúc này mới nói: "Gọi Yejin, lên đường thôi."
Ông ta lần này thật ra là cảm thấy như vậy có thể làm cho cha mẹ Haruto cảm nhận được ông ta là người bận bịu, đồng thời cũng làm cho bọn họ ý thức được Kim Junkyu ở nhà bọn họ đó là "gả thấp", chống lưng cho Kim Junkyu.
Ngồi xe đi tới, Kim Youngok còn đang suy nghĩ tới chỗ nói câu đầu tiên thế nào với thông gia từ nông thôn tới.
Mãi cho đến nơi, ông nhanh chân đi vào nhà hàng, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười quen thuộc, đó là Kim Junkyu lúc chọc tức ông... cười manh manh.
"Ai nha ba!" ông nhìn ra sau, Kim Junkyu đang cười với cha mẹ Haruto vui vẻ nói: "Ba mẹ xem con đấy, cha con là người bận bịu, khẳng định không thể chạy tới đúng giờ."
Có thể tưởng tượng được sắc mặt Kim Youngok.
Kim Junkyu vui vẻ cùng Haruto dắt cha mẹ đi tới, giới thiệu: "Hai vị này là ba mẹ Haruto, bên này là cha con, đây là mẹ kế, đi thôi, chúng ta đi vào trước."
Cậu nhiệt tình chào hỏi, nụ cười căn bản không dừng, Kim Youngok quả thực bị cậu chọc tức đau bụng, một đường đi vào, sắc mặt vẫn luôn xanh.
Thời điểm Kim Junkyu vào cửa còn cố ý lộn lại kéo ông một cái, thân mật đòi mạng: "Ba làm sao thế? Đi chậm như vậy, lại đau chân à?"
Vừa nghe lời này, mẹ Watanabe một mặt đồng bệnh tương liên nói: "Ông cũng đau chân à? Aiz, tôi và ba nó cũng thế, đều trước đây làm việc ở đội sản xuất, đứng mệt, ngày khi đó khổ cực..."
Kim Youngok cười khan đáp một tiếng, ngồi xuống bên bàn, luôn cảm thấy ba Watanabe thành thật ít lời và Mẹ Watanabe nói nhiều đều là cố ý.
Ông nghi thần nghi quỷ.
Im Yejin thấy thế cười nói: "Bên này chưa từng làm việc nhà nông, nhưng ba nó phải quản lý một công ty lớn, hơn vạn công nhân, dốc hết tâm huyết, thêm vào tuổi tác cao, khó tránh khỏi không chịu nổi."
Mẹ Watanabe gật đầu liên tục, nói: "Xí nghiệp lớn mà, nuôi nhiều người như vậy, có bản lĩnh."
Im Yejin cười: "Người lao tâm nuôi người, người lao lực ăn bám người."
Mẹ Watanabe ba Watanabe đều không có văn hóa gì, căn bản không nghe ra trào phúng trong lời nói, nhưng Haruto và Kim Junkyu thì không giống như vậy. Haruto giương mắt nhìn sang, Kim Junkyu thì cong khóe miệng lên, trực tiếp mỉa mai.
"Tôi ngược lại thật ra cảm thấy, lao tâm lao lực đều bình đẳng giống nhau, nói lại, con hát mới là không ra hồn nhất."
Kim Youngok nhíu mày lại nhìn Kim Junkyu một cái, ý là bảo Kim Junkyu ở trước mặt người nhà Haruto thu liễm chút, mà Kim Junkyu sao là người có thể thu liễm.
Cậu xoay mặt, làm nũng tự đắc hỏi: "Mẹ, mẹ nói có đúng hay không ạ? Con hát có phải là hạ lưu không?"
Mẹ Watanabe cùng ba Watanabe cũng không biết Im Yejin xuất thân con hát, mẹ Watanabe càng là vô cùng giản dị tiếp lời nói: "Còn không phải à, trước kia là như thế, còn có kia cái gì... Cắt tóc cũng thế, cái khác không nghĩ ra."
"Mẹ biết diễn viên hiện tại không? Người nào ấy? Trước đây nổi tiếng lắm ấy?"
"Mẹ nhớ mẹ nhớ chứ, cái người kia diễn (XX), cô ta phá hoại hôn nhân người ta đấy!" Mẹ Watanabe không biết có phải là cảm thấy được Im Yejin cũng là phụ nữ hay không, có thể có tiếng nói với bà, vẫn cảm thấy cần phải thân thiết với thông gia, kề sát vào Im Yejin nói: "Cô kia đẹp lắm! Sau đó chết thật thê thảm, nghe nói bị phân thây... Aiz, làm cái gì không tốt cố tình làm tiểu tam."
Im Yejin: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com