Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Cam đoan với Kim Junkyu xong, Haruto đi vào nhà bếp vừa hỗ trợ mẹ Watanabe vừa mở miệng đề cập đến việc này. Nhắc đến thím Gyui, sắc mặt mẹ Watanabe cứng đờ, bà sốt sắng xoa xoa tay vào tạp dề, lắp bắp nói: "Có phải là... Có phải là Kyu Kyu ngại mẹ chăm sóc không tốt không?"

"Không phải." Haruto dịu giọng nói: "Tính của Kyu Kyu không ở nhà được, đầy tháng nhất định có rất nhiều chuyện phải bận rộn, lúc đó một mình mẹ không làm xuể, cho nên con muốn nhờ thím Gyui tới, cũng làm quen với hai đứa nhóc, sau này giúp đỡ mẹ."

Mẹ Watanabe gật đầu, hơi nhíu mày, giơ tay xoa thái dương đầy hoa râm, nỗ lực gượng cười: "Cũng đúng, trước đây Kyu Kyu cũng quản lý doanh nghiệp lớn, sao ở nhà chăm con mãi được..."

Haruto cúi đầu không nói gì thêm, hắn có một số việc muốn mở miệng hỏi, mà nghiêng đầu nhìn mặt mẹ mình đầy nếp nhăn, bỗng không nói ra được câu gì.

Sau cơm tối Haruto về phòng, Kim Junkyu theo thường lệ buổi tối uống một cốc sữa bò, lúc uống liếc người đang nằm trên giường nhìn nóc nhà, mặt không hề cảm xúc, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Kim Junkyu bưng sữa bò lên giường, hỏi hắn: "Uống không?"

Gọi hai lần Haruto mới lấy lại tinh thần, hắn lắc đầu, nói: "Em uống đi, ngủ ngon."

"Dạo này anh là lạ, công ty có chuyện gì à?"

"Không." Haruto xoay người ôm cậu, cong khóe miệng lên: "Anh chỉ nghĩ, lúc con đầy tháng sản phẩm được tung ra thị trường, qua hết năm lại bận một quãng thời gian, chờ tình huống bên này ổn định lại, anh bù cho em tuần trăng mật."

Kim Junkyu không ngờ hắn nghĩ những chuyện này, vội vàng uống cạn sữa bò chui vào cọ bàn chân lạnh lẽo lên người hắn, đắc ý nói: "Đi đâu chơi nha?"

"Về trường học chúng ta, đi dạo phố, tìm lại hồi ức, chỗ khác thì phải xem em muốn đi đâu."

Kim Junkyu ôm lấy cổ hắn cọ mặt vào trong ngực hắn, ngoẹo cổ suy nghĩ một lúc, cười nói: "Vậy chúng ta có cần đưa hai đứa đi không?"

"Anh thì không có ý kiến, em muốn đưa chúng ta sẽ đưa theo."

"... Nhưng mà." Kim Junkyu nói: "Vậy lúc nào chúng ta sinh con gái?"

"Hưởng tuần trăng mật tùy tiện sinh?"

Kim Junkyu bật cười, tức giận nói: "Sinh con còn tùy tiện?"

Haruto thích nhìn cậu cười, nhích đến gần cắn đôi môi cậu, kéo cao chăn nói: "Vậy chúng ta nghiêm túc?"

Kim Junkyu sáng mắt lên, nhào lên muốn hôn hắn, hai người đang ở trong chăn náo loạn một lúc, tiếng khóc oa oa lúc ẩn lúc hiện xuyên qua chăn truyền vào. Kim Junkyu thò đầu ra trước, sau đó Haruto cũng chui ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Kim Junkyu đẩy hắn: "Anh đi xem xem."

Hai giường trẻ con được đặt trong phòng ngủ của hai người họ, tuy rằng phòng trẻ con đã trùng tu xong, nhưng hai đứa bé vẫn quá nhỏ, để bên cạnh người mới an tâm.

Haruto cười một tiếng, đứng dậy xuống giường xem Shinyu, phát hiện con đói bụng.

Sữa bột không thể dùng nước lạnh pha, cho nên trong nhà có đun sẵn nước sôi để nguội và nước nóng để dùng. Haruto nhanh nhẹn pha sữa bột, chạy về phát hiện một bàn tay nhỏ khác cũng vươn lên, miệng nhỏ chóp chép mấy lần, cũng mơ hồ có xu thế muốn khóc.

Hắn nhìn mấy lần, đứa bên này dùng sức mút núm ѵú cao su uống, đứa kia quả nhiên kêu lên. Haruto gọi Kim Junkyu đến trông, mình lại chạy đi một lần. Kim Junkyu tựa vào giường nhỏ chịu phục: "Em thu hồi câu cảm thấy kiếm lời lúc đó, may là giấc mộng của em không linh nghiệm, không thì ba đứa cùng ra chúng ta chẳng làm được gì nữa."

Haruto bật cười, Kim Junkyu thở dài, nói: "Lúc nào mới lớn đây, nhỏ thế này..."

"Đừng nóng vội." Haruto dịu giọng nói, nói: "Anh trông, em ngủ trước."

"Thôi, ngày mai anh còn phải đi làm, hay là để em trông đi."

Haruto không nhịn được hôn cậu, cảm thấy cục cưng nhà mình sao lại đáng yêu như vậy chứ, nói: "Vậy thì chờ một chút, cùng ngủ."

Tối hôm đó quá nửa đêm hai người cơ hồ vẫn chưa ngủ, nửa đêm mẹ Watanabe tỉnh dậy nói với hai người là đẩy giường về phòng bà, người lớn tuổi buổi tối không ngủ được, chăm sóc trẻ con cũng dễ.

Kim Junkyu và Haruto mới miễn cưỡng ngủ ngon giấc.

Bởi vì nhận được điện thoại của Kim Junkyu nên rạng sáng hôm sau thím Gyui đã tới, người đưa bà đến là Gyui Hae, vào cửa xem hai bé cưng, lại đưa mắt nhìn Kim Junkyu. Kim Junkyu cười với hắn, hắn hẵng còn sửng sốt: "Đại, đại thiếu gia..."

"Làm sao?"

Gyui Hae nhìn Kim Junkyu mỉm cười, nhất thời không dám nói gì, mãi mới nói: "Anh thay đổi rồi."

"Thay đổi tốt hơn hay là xấu hơn?"

Trước đây Kim Junkyu luôn vênh váo hung hăng, cho dù đến nhà họ cũng vĩnh viễn duy trì khoảng cách với họ, nhưng bây giờ cậu lại bình dị gần gũi hơn nhiều.

Gyui Hae nghiêm túc nói: "Đại thiếu gia mãi mãi là tốt đẹp nhất."

Kim Junkyu cười một tiếng, xoay mặt đi theo thím Gyui nói bé cưng hành người. Gyui Hae yên lặng nhìn cậu, bỗng nói: "Hay là để tôi làm tài xế cho anh? Tôi nghe nói bây giờ anh còn dùng tài xế nhà họ Kim."

"Không cần." Kim Junkyu nói: "Sau này tôi tự lái xe, tôi cũng không hay gọi chú Wang."

"Nhưng thím nghe nói lần trước cháu đi bệnh viện cũng không tìm được tài xế." Thím Gyui tiếp lời: "Tình huống như vậy nguy hiểm lắm."

"Đó là tình huống ngoài ý muốn mà? Huống hồ anh Jang hàng xóm tốt lắm, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Gyui Hae buồn bực: "Vậy anh cần đầu bếp không? Tôi cũng biết nấu cơm."

"Haruto còn nấu cơm ngon hơn anh cậu đấy." Kim Junkyu cười híp mắt: "Cậu thì càng không sánh bằng."

Gyui Hae: "..."

Chọc trúng chỗ đau.

Thím Gyui thở dài, hỏi Kim Junkyu: "Quanh đây có siêu thị không? Sau này thím cũng nấu cơm, phải tìm hiểu tình huống."

Vốn chú Gyui cũng muốn đến, nhưng Kim Junkyu không cho. Ông có đầu óc kinh doanh ở lại làng du lịch tọa trấn thì cậu mới yên tâm.

Kim Junkyu gật đầu, "Vậy chờ Haruto về cháu bảo anh ấy đưa thím đi dạo, có nhu cầu gì thì thím nói với cháu."

"Ừ."

Buổi trưa Haruto về ăn cơm do thím Quý nấu, ăn cơm xong hắn lái xe chuẩn bị đưa bà ra ngoài. Gyui Hae vốn muốn ở thêm một lúc, bị thím Gyui đuổi đi.

Haruto nhìn, cùng Kim Junkyu nhìn nhau một cái, cậu chớp chớp đôi mắt, hắn lại thở dài.

Trông cậu vô tội thế, hiển nhiên cũng không biết tâm tư của Gyui Hae.

Haruto giới thiệu xung quanh cho thím Gyui, bà nghiêm túc nhớ kỹ. Năm nay bà năm mươi tuổi, tai thính mắt tinh, người cũng chịu khó, quan trọng nhất là thương Kim Junkyu như chính con ruột của mình.

Bà nhìn Haruto, cảm thán: "Thiếu gia có tình người hơn so với trước kia, cũng càng ngày càng giống mẹ."

"Ý thím là Kim phu nhân ạ?"

"Ừm." Thím Gyui cười nói: "Lúc cười lên giống mẹ lắm, trước đây cậu ấy cười rất lạnh nhạt, hiếm thấy người có thể sưởi ấm trái tim cậu ấy."

"Nhà họ Mae không để lại gì cho em ấy dựa vào, không thì em ấy cũng không đến nỗi phải liều mạng."

"Ai nói không để lại? Không phải..." thím Gyui nói chưa dứt lời, Haruto xoay mặt nhìn sang, lại thấy bà lắp bắp: "Không phải là... cho Kim tiên sinh hết rồi sao."

Haruto nói: "Đáng tiếc phu nhân thông minh một đời, di sản lại chia hồ đồ như vậy."

Thím Gyui nhíu mày, như là muốn biện giải gì đó cho Mae Eum, mà cuối cùng đành thôi.

Lúc Haruto tiện đường đưa bữa trưa đến cửa hàng hoa quả thì nhìn thấy Mẹ Watanabe đang ngồi trước quầy thu ngân ngẩn người, hai mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì.

Haruto thả cơm hộp xuống, nói: "Mẹ, thím Gyui đến rồi."

Thím Gyui và mẹ Watanabe nói với nhau mấy câu, hai người phụ nữ trò chuyện một lúc là nhiệt tình. Haruto nhìn, quay người chuẩn bị đi làm.

Ra cửa lại suýt nữa va phải một người.

Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, hai mắt quắc thước, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn. Ông ấy đứng cạnh một người phụ nữ mặc sườn xám, vô cùng tao nhã mỹ lệ, rất ra dáng quý phụ.

Haruto nói một tiếng ngại quá, lướt qua hai người đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đi, bên kia ba Watanabe đứng lên, cười nói: "Lại tới mua hoa quả hả?"

Người phụ nữ đó gật đầu, liếc mắt nhìn bóng lưng Haruto, khẽ hỏi: "Vị kia là..."

"Con trai tôi." ba Watanabe kiêu ngạo nói: "Mở công ty lớn."

Tay của người phụ nữ kia hơi co lại, mãi cho đến khi Haruto lái xe đi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, bà mới lẩm bẩm nói: "Còn trẻ như vậy đã mở công ty rồi à?"

"Ừ." ba Watanabe gật đầu, nói: "Những thứ này là hoa quả mới ngày hôm nay, muốn mua cái gì, tôi lấy cho ngài."

Hai vợ chồng này mỗi lần tới đều đi cùng nhau, mỗi lần mua đều không dưới trăm tệ, liên tục mấy lần ba Watanabe cũng quen mặt họ. Đối phương cũng biết tiệm bánh gato bên cạnh là của nhà họ, mỗi lần mua hoa quả cũng qua mua cái bánh ngọt. Ba Watanabe cảm thấy mình rất lợi hại, bởi vì ông chào hàng hai vợ chồng này luôn thành công.

Người phụ nữ tiến lên nhìn hoa quả, quay mặt nói: "Hôm nay ăn hoa quả gì?"

"Tùy tiện đi." Người đàn ông nói, hỏi: "Con ông lái Mercedes, sao hai ông bà còn ở đây bán hoa quả?"

"Cái xe kia là dùng để đi làm ăn." ba Watanabe cười nói: "Chúng tôi cũng không biết giúp nó cái gì, không liên lụy nó là được, nhân lúc còn đi đứng được thì kiếm chút tiền, đủ cho hai chúng tôi dùng. Nhưng con dâu tôi cũng tốt, cửa hàng này là nó mua, to như vậy, mấy triệu đấy."

Lúc ba Watanabe nói lời này rất kiêu ngạo, hiển nhiên cũng là yêu thương con dâu thật lòng.

Thần sắc người phụ nữ kia có chút phức tạp, lúc bà mới đến ông lão này không nhiều lời như bây giờ, nhưng có lẽ là quen thân, lúc này ông mới nhiều lời.

Người đàn ông lại nói: "Xem ra con dâu ông cũng có bản lĩnh."

"Đó là đương nhiên." ba Watanabe vui cười hớn hở nói: "Con dâu của tôi không chỉ sinh đôi cho con trai tôi, còn rất hiểu chuyện."

Người phụ nữ khẽ cười nói: "Nhìn xem kìa, sung sướng nhất là người làm ông."

Mặt ba Watanabe hơi đỏ, xấu hổ, lấy hoa quả nói sang chuyện khác.

Người phụ nữ đó cười, nói: "Cháu trai ông cũng sắp đầy tháng rồi, lúc đó chúng tôi có thể đến uống chén rượu không?"

"Được." ba Watanabe đáp vô cùng nhanh, nói: "Tiệc đầy tháng của bọn nhỏ vào ngày hai tám tháng này, tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố đấy!"

"Ồ?" người đàn ông nói: "Chẳng lẽ là Hoàng Triều?"

"Đúng đúng." ba Watanabe cười nói: "Chính là chỗ đó, hai người nhìn cũng là người có thân phận, biết đâu lại quen biết ông ngoại của đám trẻ con đấy."

"Cũng có thể." Người phụ nữ tiếp lời: "Là nhà nào vậy?"

"Nhà họ Kim, chủ công ty Thần Đồ."

Người phụ nữ bừng tỉnh: "Hóa ra đại công tử nhà họ kết hôn với con ông, chẳng trách tôi thấy người trẻ tuổi vừa nãy quen mắt."

Ba Watanabe không ngờ họ quen biết Kim Youngok thật, sửng sốt một hồi mới nói: "Kia, cái kia... Haruto nhà tôi tay trắng dựng nghiệp, cũng lợi hại."

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, khẽ nói: "Dĩ nhiên, có thể làm cho đại công tử nhà họ Kim coi trọng, sao kém được?"

Ba Watanabe lúc này mới vui vẻ, đưa hoa quả cho hai người. Vị phu nhân này mỗi lần đều mua quả đắt nhất, một quả sầu riêng hơn một trăm tệ(*), mua cũng không thấy do dự.

(Khoảng 350.000 VND)

Hai người đồng thời về xe, người đàn ông lên xe trước, người phụ nữ ngồi vào theo, vành mắt bà đột nhiên đỏ, nước mắt trong nháy mắt lăn xuống: "Là nó... Con trai của em, sắp ba mươi năm, lần đầu tiên em nhìn thấy con..."

Người đàn ông không nói lời nào, cằm hơi căng, ánh mắt chất chứa mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị.

"Lão tứ, chúng ta phải đưa con về nhà." Ram Binjeong duỗi tay nắm lấy tay chồng, lạnh lùng nói: "Ai dám ngăn cản con trai em về nhà, em sẽ làm thịt con cháu chúng nó! Cho chúng nó chôn cùng đứa bé năm đó!"

Watanabe tứ vỗ vỗ tay của bà, nói: "Chúng ta vừa về không lâu, xem bọn họ muốn làm gì đã. Tiệc đầy tháng nhất định Watanabe Geohyun sẽ đi, xem lão nhị định làm gì rồi chúng ta làm cũng không muộn."

Ram Binjeong lau nước mắt, nói: "Anh nói đúng, chúng ta vừa mới về, quan sát một quãng thời gian trước. Tốt nhất là lão nhị không làm gì, không thì nợ những năm này em cũng phải đòi cho bằng hết."

Watanabe tứ đặt tay trên đầu rồng, xoay nhẫn trên ngón tay cái, chậm rãi nói: "Không biết hai đứa bé kia có giống con nó khi còn bé không..."

"Lúc đầy tháng chúng ta xem, lại hỏi hai ông bà kia... Anh nhớ nói bóng gió với Kim Youngok, nhất định ông ta sẽ mời anh."

Mấy ngày sau, Kim Youngok gửi tên người dự tiệc. Kim Junkyu mở văn kiện ra vừa gặm lê vừa nhìn, liếc mắt về hàng tên của hai người.

Watanabe Beomshin, Ram Binjeong

Hai người này là ai?

Kim Junkyu nghiêng đầu.

Người nhà họ Watanabe.

Nhưng cậu không nhận ra.

Cậu gặm thêm hai quả lê, gọi điện thoại cho ba, hỏi: "Watanabe Beomshin và Ram Binjeong là ai? Sao con chưa từng nghe nói đến?"

"Tên của Watanabe tứ gia."

Kim Junkyu cắn lê mãi mới bắt đầu nhai: "Ba này, ba mời làm gì? Ông ấy phô trương như thế, có đến không?"

"Ba nghe tiếng gió, ông ấy mới về từ Ai Cập, nếu biết tin tức, chúng ta đương nhiên phải mời."

"Ai Cập?" Phỏng chừng phần lớn người không ai biết hành tung của vị tứ gia này, Kim Junkyu nói: "Ông ấy chạy đến Ai Cập làm gì?"

"Cái này ba cũng không biết." Kim Youngok cau mày: "Con hỏi rõ ràng thế làm gì?"

Kim Junkyu nhìn hai cái tên đó, hồi lâu mới nói: "Ba, con cảm thấy chúng ta không thể mời người nhà họ Watanabe."

"Vì sao?"

"Bởi vì con cảm thấy như vậy không tốt với Haruto, nhiều người nói anh ấy muốn víu nhà họ trèo cao, làm như thế là khẳng định còn gì?"

"Gần đây nó giao du với Watanabe Minwoo nhiều lần, làm sao..."

"Ba nói linh tinh gì đấy?" Kim Junkyu nói: "Cái gì mà giao du thường xuyên, đó toàn là Watanabe Minwoo mặt dày mày dạn đến trước mặt anh ấy. Nói chung đây là tiệc đầy tháng của con con, con không muốn mời người nhà họ Watanabe, đặc biệt là Watanabe tứ gia này! Ông ta đến chúng ta còn phải nịnh bợ ông ta, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lúc đấy lại mất mặt xấu hổ."

"Nếu ông ấy mà đến tiệc đầy tháng, đó là..."

"Con tự làm con có thể tỏa sáng, không cần ông ấy đến chống lưng. Ba nghĩ kỹ chút đi, nếu ông ấy đến, danh tiếng của hai đứa con cưng nhà con bị ông ấy cướp đi còn gì? Đây không phải là giọng khách át giọng chủ hay sao?"

"..."

Kim Youngok trầm mặc một hồi, cảm thấy có lý, tức giận: "Tiệc đầy tháng của con con thì theo con đi."

Ông cúp máy, Kim Junkyu gặm sạch lê, phất tay gạt hết người nhà họ Watanabe đi, chỉ chừa Watanabe Seungah và Watanabe Minwoo. Một là tên của mẹ cậu còn ở Minh Hạc Trai, một là Watanabe Minwoo quản lý Hoàng Triều, mời anh ta chắc chắn có thể tiết kiệm không ít tiền.

Kim Junkyu sửa sang lại danh sách, thoả mãn hoạt động gân cốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com