Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 11

"hả"

"tôi thích cậu"

haruto thẳng thắn lặp lại những gì vừa nói, nói xong mà vô sĩ mà nhìn chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác của cậu. hắn nhẹ mỉm cười, hỏi.

"cậu có đồng ý làm người yêu của tôi không?"

junkyu đứng dậy, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào hắn, giọng có chút hoảng loạn.

"tôi nhớ ra hình như mẹ tôi dặn tôi về sớm, tạm biệt cậu"

nói xong cậu liền quay lưng chạy đi, không để hẳn kịp tiêu hóa những gì vừa diễn ra. lúc định đuổi theo thì cậu đã chạy đi xa mất rồi.

hắn dở khóc dở cười. dù đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh khi tỏ tình cậu, nhưng thật lòng hắn chưa nghĩ đến việc cậu lại chạy đi như vậy.

vậy cậu đồng ý hay là không?

bên này, junkyu ngồi trên xe buýt, tay giữ chặt lấy ngực áo, thở hổn hển. cậu không ngờ haruto sẽ tỏ tình với cậu vào lúc này, cũng chưa từng nghĩ rằng hắn thích mình nên không biết phải trả lời thế nào.

cậu đúng là thích, đúng là có tình cảm. nhưng không hiểu sao cậu lại không muốn đồng ý lời tỏ tình của hắn, hết cách nên đành bỏ trốn.

vò đầu bức tóc một lúc cậu cũng không tài nào hiểu rõ bản thân thật sự muốn gì. cậu muốn đường đường chính chính ở bên hắn, nhưng cũng không muốn mất đi tình bạn này khi cả hai chia tay. song từ chối chẳng khác nào đánh mất tình bạn.

cậu khó xử muốn khóc. về đến nhà vẫn cứ ngơ ngẩn như trên mây, đầu óc văng vẳng giọng nói trầm ấm của hắn.

tôi thích cậu
cậu có đồng ý làm người yêu của tôi không?

"làm sao mà tôi biết được. cậu đừng hỏi nữa"

đang ăn cơm tối, bỗng cậu đập bàn đứng dậy. ba mẹ đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu, cơ hồ còn tưởng cậu bị sốt, lo lắng mà hỏi thăm cậu.

nhưng tâm trí cậu nào còn ở đây. cậu trả lời quoa loa cho có rồi nói muốn lên phòng nghỉ ngơi.

cậu bĩu môi, ánh mắt nhìn vô định lên trần nhà. kỳ thực cậu vẫn khó xử làm sao, nửa muốn từ chối, nửa lại muốn đồng ý nhanh nhanh.

hằng ngày hắn đều đến trước nhà đợi cậu cùng đi học. với tính cách của hắn, kiểu gì cũng áp bức cậu trả lời bằng được cho xem.

thôi cậu quyết rồi, cứ xem như chưa có chuyện gì vậy. mắt không thấy, tai không nghe thì không phải trả lời.

hôm sau, junkyu vừa ra khỏi nhà liền thấy hắn đang tươi cười đứng đợi. cậu miễn cưỡng vẫy tay chào, song miệng vẫn không nói lời nào, mặt đỏ hây hây.

"chào cậu, hôm qua cậu ngủ có ngon không?"

ngon cái đầu cậu, vì cậu mà hôm qua tôi không tài nào ngủ được đấy!

lời này đương nhiên chỉ được phép tồn tại trong suy nghĩ của cậu. cậu nở một nụ cười đầy xã giao, lí nhí trả lời hắn.

"tôi ngủ ngon lắm.."

"cậu không hỏi lại xem tôi ngủ có ngon không sao?"

hắn lại giở giọng trêu chọc, dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn cậu. cậu thấy hình như mình đang bị hắn bắt nạt, ủy khuất muốn chết nhưng biết mình không đủ sức đấu khẩu với người bên cạnh bèn hỏi xem hắn ngủ ngon không.

"tôi ngủ ngon lắm. chắc do tối qua tôi mơ thấy cậu"

hắn là một kẻ biết chọc đúng chỗ ngứa. cậu hiếu kỳ quay mặt sang nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi hắn mơ gì về cậu.

"tôi mơ thấy chúng ta là một cặp"

cậu cau mày, tỏ vẻ không thích. vì chuyện này mà đêm qua cậu không ngủ được, vậy mà hắn lại vì chuyện này mà ngủ ngon cả đêm. thật sự chẳng công bằng tí nào.

hắn thấy cậu nhíu mày thì có chút hụt hẫng, lẽ nào cậu không thích hắn... hay tệ hơn, cậu kì thị gay sao?

vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng cũng không thể thoát ra. cậu thấy hắn thôi huyên thuyên mà cúi mặt nhìn xuống đất nom có vẻ không vui thì khó xử.

đúng là cậu không muốn hắn mãi nói về chuyện hắn thích cậu, nhưng cậu cũng không muốn hắn im lặng như vậy tí nào.

cậu hít sâu một hơi, mỉm cười thoải mái rồi dùng tay kẹp lấy cổ hắn, trêu đùa.

"cậu là bánh tráng sao? vừa mới cười đùa đó mà giờ lại ỉu xìu vậy. đúng là lật mặt nhanh thật"

hắn bất ngờ, bị cậu kẹp cổ đến đỏ mặt cũng không có ý định muốn nói cậu bỏ ra, chỉ chăm chú cười đùa với cậu.

tiếng reng chuông, báo hiệu đã đến giờ nghỉ trưa. học sinh trong các lớp học ùa ra như bầy ong vỡ tổ.

hắn kiên nhẫn đợi cậu cất sách vở rồi cả hai cũng nhau cười đùa bước ra khỏi phòng học.

"junkyu này, ban nhạc của tụi tôi đã được thầy hiệu trưởng chấp nhận rồi đấy! từ nay tụi tôi đã có thể nhận được trợ cấp của nhà trường, cũng như thoải mái luyện tập ở trường rồi"

hắn phấn khích kể chuyện cho cậu nghe, cậu thấy hắn vui vẻ vậy thì cũng vui lấy, chúc mừng hắn rất nhiệt tình.

hắn cũng ngầm hiểu ra, có lẽ cậu không muốn hắn nhắc đến chuyện yêu đương. thôi thì ở bên cậu thế này cũng tốt, không là gì cũng được.

"haruto.."

cậu níu lấy gấu áo hắn, nỉ non gọi tên khiến hắn quay người, cúi thấp người yêu chiều nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi.

"cậu bị làm sao hửm?"

mặt hắn lúc này thật sự rất gần cậu, từng hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt cậu. cậu đỏ mặt, ngượng nghịu đưa mắt nhìn xuống đất, nói nhỏ như thể sợ hắn nghe được, vừa sợ hắn không nghe được.

"tôi muốn uống sữa dâu.."

hắn phì cười vì sự đáng yêu của cậu. gật đầu như đã hiểu rồi đi mua sữa cho cậu, trước khi đi còn xoa đầu cậu một cái.

hành động này khiến ba người nọ cùng hyunsuk, jihoon nhìn từ xa, cứ ngỡ hai người đang yêu nhau mà nóng mắt. ba người kia thì cay cú vì haruto là người đầu tiên trong hội có người yêu, sau này nhất định sẽ bỏ bê tập luyện.

jihoon ngồi đút cơm cho hyunsuk từng muỗng một, im lặng lắng nghe hyunsuk nói xấu haruto. nó nói cậu nhất định sẽ không hiểu rõ tâm lý người yêu rồi đâm ra giận dỗi, lại chia tay thì mệt.

jihoon nói nó lo xa, nó lại bảo chuyện gì cũng phải nghĩ trước thì mới có cách giải quyết tốt nhất cho tương lai. jihoon yêu chiều khen hyunsuk chu đáo, hyunsuk cũng vì thế mà cười tươi để nó đút cho ăn.

cậu cầm hộp sữa dâu uống ngon lành để yên cho hắn khoác vai cậu. lúc sáng cậu ăn hơi nhiều, bây giờ không đói bụng nên chỉ uống sữa.

hắn mua một cái bánh ngọt, cùng cậu đi đến nhà thể thao của trường. nơi này chỉ khi có đại hội thể thao mới đông đúc, còn bây giờ đã qua đại hội từ lâu, đương nhiên rất vẳng vẻ.

cậu dù đã uống sữa nhưng nhìn thấy hắn đang ăn cái bánh kia vẫn không nhịn được mà đưa mắt trong veo ngước nhìn như cầu xin. hắn hiểu ý cậu, phì cười rổi chia đôi cái bánh trong tay.

cậu đón lấy miếng bánh từ tay hắn, cười hì hì như con nít được mua đồ chơi. ngoan ngoãn ăn hết phần bánh hắn chia cho.

đến giờ ra về, trời lại bỗng dưng đổ mưa. hắn nhìn cơn mưa bất chợt, toan cởi áo khoác ra che cho cả hai như lúc trước nhưng cậu lại ngăn lại.

"tắm mưa một lần đi cho biết"

nói rồi cậu kéo tay hắn, cả hai cùng chạy ra sân trường, nơi những giọt mưa đang rơi không ngớt.

cậu hạnh phúc nhảy nhót, dang rộng hai tay đón lấy cơn mưa. hắn cũng rất vui vẻ, nắm lấy tay cậu chạy ra khỏi cổng trường rồi đi mất.

cả trường nhìn cảnh tượng như phim ngôn tình kia mà không khỏi cảm thán. ai nấy cũng rất vui vẻ khi nói về hắn và cậu. chỉ có hyunsuk là đực mặt ra, nhìn mà bất lực. jihoon thấy nó hình như không vui, vội hỏi han.

"hyunsuk không sao, jihoon đừng lo. chỉ là hyunsuk đang nghĩ xem, nếu ngày mai junkyu lại bị cảm, thì tên haruto kia còn vui vẻ được như vậy nữa không thôi"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com