Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

một người vì chờ em mà quên đi mình.

Ngày mai chính thức là ngày mà Đội tuyển Quốc gia Hàn Quốc lên đường sang Hàng Châu tham dự Thế vận hội năm nay. Choi Wooje cầm hai ba túi đồ to, đứng nghệt ra trước cửa phòng mình ở Bootcamp luyện tập mà chẳng chịu di chuyển. Ryu Minseok ở phía sau vì cũng đang bận tay xách nách mang mà đụng phải em nhỏ cao kều đứng chắn đường ở phía trước mặt.

"Ê! Mày khùng hay gì mà chắn trước cửa vậy, cho anh đi nữa?"

Lúc này Choi Wooje mới giật mình nhận ra mình đã đứng trước cửa phòng được một lúc lâu rồi, trong khi anh Sanghyeok bảo hai đứa nhanh ra xe để về trụ sở lẫn ký túc xá lấy đồ cần thiết một lượt.

"Nghĩ gì vậy? Đăm chiêu thế." Ryu Minseok mở ví kiểm tra một vài giấy tờ quan trọng, cũng không quên trêu chọc em nhỏ mấy câu.

"Không có ạ." Choi Wooje nhún vai, "Em nghĩ xem mai đến Hàng Châu sẽ ăn món gì đầu tiên."

Người chơi hỗ trợ nghe em nói xong chỉ muốn cóc đầu tên nhóc này một cái rõ đau, "Hâm! Đi ra xe kìa, anh Sanghyeok chờ."

Choi Wooje cũng ậm ừ, hồn của em không hiểu vì sao đến giờ phút này dường như đã lưu lạc khắp nơi, không còn tâm trí để suy nghĩ chuyện gì nữa. Thật ra em ngẩn ngơ như vậy chắc chắn đều có nguyên nhân, em không hiểu vì sao ngày xuất phát đến Hàng Châu lại đến nhanh như thế.

Nhưng cơ bản cũng không phải chỉ vì thế mà làm em suy nghĩ đến hồn bay phách lạc, bởi có một người làm em phiền lòng hơn tất thảy.

Phải, anh ấy.

Choi Wooje từ khi sáng sớm đã băn khoăn, không biết nên ghé về trụ sở lẫn ký túc xá lúc nào để không phải bắt gặp Moon Hyeonjun. Kỳ lạ nhỉ, ai sắp đi xa đều muốn gặp thân mến của mình lần cuối để chào tạm biệt họ kia mà. Nhưng em sợ cảm giác lưu luyến, sợ khi em trông thấy anh sẽ đau lòng đến không muốn rời đi, em không muốn cảm xúc cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến công việc, huống hồ gì, lần này em đại diện cho cả một quốc gia của mình. Và vì Choi Wooje hiểu rõ cảm xúc của chính mình, em biết rằng, khi chỉ cần nhìn thấy anh trìu mến chúc mình may mắn và cố lên, em cũng sẽ rơi nước mắt.

Cách đây vài ngày, Choi Wooje cùng đội tuyển có trả lời một vài câu hỏi trong buổi họp báo sau hai tuần luyện tập tại Bootcamp cùng nhau. Trong số các câu hỏi, có một phóng viên đặt ra một câu khiến em băn khoăn một hồi lâu mới lựa chọn trả lời.

"Tuyển thủ Oner và Gumayusi có nói gì với bạn không?"

Em đã trả lời rằng, Moon Hyeonjun không nói gì với em.

Nhưng thực ra, Moon Hyeonjun luôn gọi điện cho em những đêm em cảm thấy mệt mỏi vì quá trình luyện tập và mỗi lúc bật khóc đến không thở được vì quá nhớ anh.

Moon Hyeonjun không phải là người dễ dàng nói ra những lời đường mật, nhưng anh ấy lại là người sẽ dùng mọi cách để thể hiện chân thành của mình bằng hành động. Như việc, trước ngày em đến Bootcamp luyện tập cùng đội tuyển, Moon Hyeonjun đã ôm em ngủ suốt cả đêm, miệng luôn thủ thỉ 'Em sẽ đạt được Huy chương vàng.' Choi Wooje khi ấy mới bật cười, dụi dụi vào lòng ngực anh mà lưu luyến níu giữ ấm áp không muốn rời.

Moon Hyeonjun vẫn không quên đều đặn nhắn tin về cuộc sống mỗi ngày cho em như sáng ăn gì, trưa và tối cũng vậy. Đến tối thì luôn cố gắng thức khuya cùng em để canh em tập luyện, hay đợi đến lúc em ngủ hẳn mới dám tắt cuộc gọi, cũng có nhiều đêm vẫn treo máy như thế cho đến sáng.

Bởi vì lẽ vậy, nên Choi Wooje ngày hôm nay mới không dám về trụ sở để lấy đồ của mình.

Em vừa bước ra xe vừa suy nghĩ, giờ này chắc là anh ấy kết thúc phát sóng trực tiếp rồi, sẽ không phải gặp mặt đâu.






Nhưng Choi Wooje đã sai hoàn toàn.

Em nghĩ mình giấu được Moon Hyeonjun, nhưng anh lại thừa biết em sẽ trở lại để lấy đồ đạc.

Choi Wooje vừa bước đến trước cửa phòng tập, căn phòng còn sáng đèn khiến em ngỡ ngàng.

"Chắc không phải anh Hyeonjun đâu nhỉ? Chỉ là huấn luyện viên thôi—"

"Sao không phải là anh?"

Bất chợt, Moon Hyeonjun đẩy cửa làm Choi Wooje giật bắn người.

"Ơ?.."

Em nhỏ ngơ ngác, suýt thì làm rơi toàn bộ ba túi đồ đang cầm trên tay xuống dưới đất. Moon Hyeonjun thấy em như vậy liền bật cười, không nghĩ ngợi gì nhiều mà cầm lấy mấy túi đồ trên tay em đi.

"Em về lấy đồ hả?"

Choi Wooje ngập ngừng một hồi lâu, cúi mặt xuống đất, đôi chân cứ vẽ vời nguệch ngoạc, không trả lời anh.

"Wooje?"

Cả hành lang chỉ có duy nhất ánh đèn đến từ phòng tập, Moon Hyeonjun cũng không rõ vẻ mặt em hiện tại là như thế nào. Chỉ là đợi mãi không thấy em trả lời mình.

Một lúc lâu sau, Moon Hyeonjun lại nghe thấy tiếng sụt sùi.

Em ấy khóc.

"Wooje! Sao lại khóc?"

Người đi rừng vội vã buông đồ đạc trên tay mình xuống mà tiến về phía em, nhẹ nhàng nâng mặt em nhỏ lên. Mắt mũi tèm nhem, khuôn mặt đỏ lên hết cả rồi.

"Sao vậy? Anh làm em không vui hả? Ở Bootcamp có chuyện gì—"

"Em không muốn phải nhìn anh lần cuối trước lúc em khởi hành, em sẽ nhớ anh đến không muốn đi.."

"Em không muốn.. hức.. Em sẽ yếu đuối muốn ở lại với anh.."

Moon Hyeonjun nhìn thấy em nhỏ của mình gục đầu trên vai mà nức nở thật sự không khỏi xót xa. Đây là lần đầu tiên Choi Wooje phải đi đến một nơi khác để thi đấu mà không có anh bên cạnh, nên Moon Hyeonjun cũng hiểu được đôi phần. Người đi rừng dịu dàng xoa lấy tấm lưng nhỏ, âu yếm hôn lên từng vạt tóc bị rơi ra.

"Wooje, Wooje nghe anh nói chứ?"

Người đi đường trên không đáp, chỉ xoay nhẹ người, hồi âm cho câu hỏi trên.

"Vì anh vốn biết em sẽ quay trở lại trụ sở để lấy đồ, còn biết cả chuyện cố tình tránh mặt anh trước khi đi. Nhưng mà Wooje này, anh muốn lần cuối được gặp em trước khi đi là muốn được trao cho em những nụ hôn ngọt ngào, những cái ôm động viên em nơi phương trời xa kia. Anh biết em cảm thấy khó khăn thế nào và buồn lòng ra sao, nhưng hãy hứa với anh, nhất định đeo lên mình tấm Huy chương vàng, có được không?"

Moon Hyeonjun nói rồi dịu dàng buông em ra, lau đi những giọt nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng lăn dài trên má của em.

Rồi anh hôn lên đỉnh đầu, rải xuống mí mắt nhẹ tênh, dừng lại thật lâu ở đôi môi rồi cuối cùng là vầng trán mà anh vẫn luôn hôn lên trước khi cả hai chìm vào giấc mộng thay cho lời chúc ngủ ngon.

"Anh vĩnh viễn cả đời này là yêu thương em, là luôn chờ đợi em trở về cùng vinh quang."

Moon Hyeonjun đan tay mình lấy bàn tay nhỏ của em, dùng nhiệt độ ấm áp của mình để sưởi ấm.

Cuối cùng, vẫn luôn là cái nhìn dịu dàng dành cho em ấy, thân mến của riêng mình anh.

"Anh yêu em, Choi Wooje."



















hôm nay anh sanghyeokie, minseokie và em wooje đã lên đường khởi hành để đi thế vận hội rồi. mình thật sự đã bật khóc đến không kiểm soát hai lần, một lần là vì hyeonjun giải thích lý do tại sao em không nói động viên cho wooje, một lần là vì mới hôm qua wooje trở về trụ sở để lấy đồ, hyeonjun nhìn em rồi cười rất tươi.

mình yêu hai em ấy rất nhiều.. thật sự rất rất nhiều.

mình chỉ biết cầu bình an cho cả ba cùng đội tuyển quốc gia, đi trong hy vọng và trở về trong hò reo mà thôi.

tối cuối tuần vui vẻ, mọi người nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com