**Chương 14 - Giữa Sóng Biển, Trận Cứu Hộ Và Sự Thật Bị Tố**
### Trôi lững lờ trên biển
Tiếng gảy đàn hòa trong tiếng sóng vỗ dịu dàng. Tabie khẽ ngân lên những giai điệu mỏng manh - không lời, chỉ có nốt nhạc và biển xanh tràn ngập. Cô nhắm mắt, để lòng mình nhẹ nhàng trôi theo sóng biển, tự do và thanh thản, như mọi nỗi lo đã tan biến.
Còn bên kia, Jungkook đứng với dáng vững vàng trên bãi - vừa **canh gác bãi biển**, vừa dõi theo tấm ván trôi của Tabie. Ánh mắt anh luôn hướng về phía cô, sẵn sàng ở bên nếu có điều bất thường xảy ra.
---
### Một tiếng nổ rung chuyển bầu trời
Bất ngờ - một **tiếng nổ vang**, khiến mọi thứ chao đảo. Tấm ván lướt chao đảo, Muối giật mình, rúm người rồi... **rơi tõm xuống biển**. Cảnh tượng diễn ra trong chớp mắt khiến trái tim Tabie như ngừng đập. Trong hoảng loạn, cô nhanh chóng đưa tay xuống nước...
Nhưng may mắn - cô kịp nhấc được Muối lên, còn bản thân cố lấy sức chèo, điều chỉnh ván, và... lướt vội về phía bờ hoặc nơi có thể tiếp cận thuyền cứu hộ của Jungkook. Anh ôm ván vào thành thuyền, không một lời la hét, chỉ hành động nhanh và quyết đoán. Tabie cùng Muối trèo lên thuyền cứu hộ, tim vẫn còn đập thình thịch.
---
### Cuộc phát hiện chấn động
Ngay sau đó, nhìn ra xa, Jungkook nhướng mày - phía trước, một **chiếc thuyền lớn** đang chìm dần, khói đen bốc lên từ mũi tàu. Anh ra hiệu, chiếc thuyền cứu hộ lao tới. Khi tiếp cận, cảnh tượng khiến cả Tabie lẫn Jungkook lặng người:
* Những **chiếc bao tải lớn**, vỡ nát, tung các **gói nhỏ nylon chứa chất bột trắng**, rõ ràng là ma túy - hoặc một chất nguy hiểm - văng ra ngang mạn tàu.
* Thuyền trưởng nằm bất tỉnh gần bánh lái, người mệt nhọc, nước ngập ngụa trong khoang khiến chiếc thuyền từ từ chìm xuống.
Tabie cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt - nỗi sợ cũ, bóng ma quá khứ từng khiến cô ám ảnh trong đội cứu hộ lại tràn về. Jungkook lập tức cùng đồng đội đưa thuyền trưởng lên boong, sơ cứu khẩn cấp và gọi hỗ trợ. Nhưng trong lặng lẽ của khoảnh khắc hỗn loạn ấy, ánh mắt giữa anh và Tabie không thoát khỏi một "hiểu biết sâu sắc" - hai người cùng nhận ra: đây là thử thách không thể lẫn hơn, và là công việc họ không thể tránh né.
---
### Sự thật bị giấu kín
Cuộc điều tra bắt đầu ngay lập tức khi kho báu đáng sợ lộ diện giữa biển: **ma túy, hàng trăm gói nylon, thuyền trưởng mệt mỏi, và nguy cơ chìm tàu**.
Và rồi, người phụ nữ bí ẩn từng xuất hiện trên bờ - người nói những câu liên quan đến "túi chứa túi" - lại xuất hiện, lần này trên bờ cảng, ánh mắt lạnh lùng hướng về Tabie: như muốn nói, Tabie là người cản trở cuộc điều tra, hoặc... biết nhiều điều không nên.
Tabie run rẩy, cảm giác bị truy sát bởi ánh nhìn ấy khiến cô tim đập mạnh, không biết làm sao nói nên sự thật: rằng tất cả chỉ là... một phần lịch sử mà cô đã từng trải qua - chiếc túi tương tự, chiếc túi khiến cô từng sợ hãi, từng né tránh.
---
### Giữa cát, thuyền và sự thật
Nằm trong phòng y tế sau khi chuyến cứu hộ kết thúc, Tabie rửa tay, nhìn dấu nước trên bàn - rồi nhẹ nhàng nhìn về phía cửa.
Jungkook xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng ấm áp và lo lắng:
> "Em ổn không?"
Tabie bẻ cong môi cười nhạt:
> "Em sợ. Sợ ma túy, sợ thuyền, và... sợ người phụ nữ kia."
Jungkook im lặng một lúc, rồi hỏi nhẹ:
> "Cô ta nói gì với em?"
Tabie nuốt khô giọng, mắt nhìn xuống chân bàn:
> "Cô ấy nói... rằng cái túi, cái bao như vậy... không đơn giản là hàng cứu trợ. Rằng em biết, và em đang cản trở công việc của cô ấy ."
Jungkook nắm tay cô:
> "Em không cản trở. Em chỉ... sợ. Nhất là vì chuyện đó từng xảy ra trước đây. Chuyện mà đội cứu hộ và em đã từng đối phó, đúng không?"
Tabie gật đầu, nước mắt bất giác rơi:
> "Em nghĩ mình đã quên hết rồi. Rồi hôm nay chiếc tàu đó... mọi thứ lại trở về với em. Em không muốn lừa dối anh, hoặc đội. Những gì từng xảy ra... em sẽ nói hết."
Jungkook ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói:
> "Cảm ơn em vì đã nói. Anh ở đây, không buộc tội, chỉ muốn đi cùng em, cho đến khi sự thật được phơi bày cả ngoài mặt biển và trong lòng mỗi người."
---
Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn và tiếng sóng rì rào, họ ngồi im. Không cần quá nhiều lời ngọt ngào hay động viên. Vì đôi khi, sự hiện diện kiên định, một bàn tay nắm chặt, và lòng tin trọn vẹn mới là cứu hộ vĩ đại nhất.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com