Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Cảnh báo đầu chương:

- Chương này có ngược có ngọt.

- Sẽ có vài câu thoại xưng hô của Keigo đối với Touya hơi loạn nhưng mà đây là do cá nhân của mình cảm thấy chỗ đó nên xưng hô vậy thôi nha mn. Chứ tác giả không có nói gì về việc đổi cách xưng hô hết.

- Endeavour là một tên khốn nạn như cũ.

- Miêu tả vết thương. Nếu bạn nào không ổn thì cứ lướt qua đoạn đó nha.

- Chương này dài khoảng 18k từ, nên ai thấy lỗi dịch hay chính tả nào khó hiểu thì cứ nói tui nha ☺

========

Một tháng.

Keigo ngồi bên giường bệnh của Touya trong một tháng. Đó là tháng dài nhất trong cuộc đời anh, giúp thầy thuốc Chiyo chăm sóc vết thương, quạt cho cậu bằng đôi cánh của mình mỗi khi anh lên cơn sốt, cố gắng nhỏ giọt nước canh và nước lọc vào người cậu khi anh nửa tỉnh nửa mê.

Trong tuần đầu tiên, mọi người đều tin rằng Touya sẽ chết. Chiyo dành hầu hết mọi khoảnh khắc tỉnh táo để chăm sóc hoàng tử, cho cậu ấy nhiều lọ thuốc chữa bệnh, thuốc mỡ và thuốc hơn bất kỳ ai mà Keigo từng thấy trong đời. Fuyumi, Natsuo và Shouto thay phiên nhau túc trực, không muốn anh trai mình chết một mình mà không có ai trong gia đình bên cạnh. Natsuo cố gắng chịu đựng, nhưng Fuyumi và Shouto hầu như lúc nào cũng khóc. Vua Enji không đến thăm Touya một lần, thậm chí không một khoảnh khắc nào.

Keigo hầu như không ngủ, chỉ ngồi canh với đôi mắt không chớp, luôn theo dõi và đếm hơi thở của hoàng tử, chờ đợi hơi thở cuối cùng. Anh không rời khỏi Touya ngoại trừ lúc ăn và tắm. Anh ngủ một lúc ngắn trên bệ cửa sổ, hoặc đôi khi trên một đống lông thú bên lò sưởi. Đôi khi, vào lúc nửa đêm, khi thầy thuốc Chiyo và gia đình Todoroki đều đi ngủ, Keigo bò vào giường, chỉ một lúc thôi.

Keigo quấn mình quanh hoàng tử hấp hối cẩn thận nhất có thể, tuyệt vọng muốn được gần gũi cậu lần nữa, sợ hãi rằng anh sẽ thấy cậu lạnh ngắt và chết vào sáng hôm sau. Touya thậm chí không bao giờ cử động, nhưng vẫn luôn thở nông khi bình minh đến.

Keigo đã chứng kiến ​​hàng trăm người chết. Anh là một người lính, anh đã tử trận, anh ngồi cùng vô số người lính bị thương khi họ trút hơi thở cuối cùng. Hàng trăm mạng sống mà Keigo đã chứng kiến ​​rời khỏi trái đất này không bao giờ có thể chuẩn bị cho anh cho điều này. Nhìn Touya gần như không còn sức sống là hình thức tra tấn khủng khiếp nhất mà anh có thể tưởng tượng, cảm giác kinh hoàng liên tục và bất lực hoàn toàn đang xé nát anh.

Anh hầu như không ăn, anh hầu như không ngủ, một phần phi lý trong anh tin rằng nếu anh bỏ đi, dù chỉ một lúc, thì đó là lúc Touya cuối cùng sẽ chết. Cảm giác tội lỗi quá lớn, Keigo dành hàng giờ đồng hồ để tua lại những sự kiện của đêm đó trong đầu, hết lần này đến lần khác.

Keigo chỉ bị giữ chặt trong vài phút trước khi ngọn lửa xanh chói lòa thiêu rụi căn phòng, biến hầu hết đồ đạc và lính canh thành tro. Làn sóng tử thần xanh lam bao trùm lấy Keigo, thậm chí còn chẳng hát lên quần áo của anh. Cơn thịnh nộ bảo vệ của Touya đã mang cái chết đến cho mọi thứ trên đường đi của nó, kể cả chính cậu.

Harpy đã bị đông cứng, đứng đối diện với hoàng tử, nhìn chằm chằm trong nỗi kinh hoàng tột độ vào thứ mà anh thực sự tin là một người đàn ông đã chết đang đi lại. Hầu hết da thịt của cậu đã hoàn toàn đen lại, máu nhỏ giọt từ khuôn mặt cậu, hình ảnh của chính Thần Chết. Hoàng tử đã trụ được khoảng 30 giây trước khi cậu ngã gục, và Keigo đã bế cậu chạy nước rút đến chỗ người chữa bệnh của lâu đài Chiyo, chỉ cầu nguyện rằng hoàng tử vẫn chưa chết.

Cảnh tượng Touya bị thiêu sống là điều đáng sợ nhất mà anh từng chứng kiến.

Mỗi lần anh nhắm mắt lại, tất cả những gì anh thấy là máu chảy xuống mặt và tràn ra sàn. Có quá nhiều máu...

Nếu Touya chết (Keigo từ chối nghĩ đến 'khi nào', mặc dù mọi người khác cứ nói từ đó. Sẽ luôn là 'nếu'), thì đó là vì cậu ta đã tự tử để cứu Keigo. Cậu ta đã tự thiêu đến chết, giết chết chính những người lính của mình, để đảm bảo rằng thú cưng chiến thắng của cậu ta không bị thương. Đó là món nợ cả đời mà Keigo không bao giờ có thể hy vọng trả được, và anh ta vô cùng mong muốn Touya đã không làm điều đó. Nó không đáng. Keigo sẽ sống sót qua đêm đó, đầy sẹo, nhưng vẫn còn sống. Nhưng thay vào đó, Touya thực sự đã tự thiêu sống mình, nấu chín thịt khỏi xương, chỉ để đảm bảo rằng Keigo xuất hiện mà không có một vết xước nào trên người.

(Xét cho cùng, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Keigo đã sống sót sau sáu tháng được Ủy ban huấn luyện để sống trong hậu cung của bệ hạ, và anh cũng sẽ sống sót sau lần này.)

Keigo chưa từng thấy ai sống sót sau những vết thương như thế này, hầu như không còn chút da nào. Mọi thứ từ môi dưới đến đỉnh ngực, cả hai cánh tay, một đường sọc chạy ngang bụng và lưng, hai quầng thâm dưới mắt và những đường sọc chéo nhau dọc theo chân đều hoàn toàn đen kịt và chết. Cậu ta liên tục mất máu và dịch qua những vết bỏng lớn, nhiều hơn lượng nước và nước dùng có thể thay thế được bằng nước lọc đổ xuống cổ họng.

Chiyo nói rằng việc mất dịch liên tục khiến mạch của cậu ta yếu đến vậy, không có đủ áp lực trong tĩnh mạch để máu lưu thông bình thường. Ngón tay và ngón chân của cậu ta đóng băng do lưu thông máu kém, và người chữa bệnh bắt đầu lo lắng rằng các cơ quan của cậu ta sẽ sớm ngừng hoạt động. Trong nỗ lực tuyệt vọng để ngăn chặn tình trạng mất dịch lớn qua phần thịt đã nấu chín, Chiyo phủ lên hoàng tử từ đầu đến chân một loại thuốc mỡ màu xanh lá cây có mùi kinh khủng được yểm bùa để thúc đẩy quá trình hình thành sẹo nhanh hơn.

Keigo gần như đã nổi điên và giết chết người chữa bệnh ngay tại đó và khi đó, chỉ trong vòng một phút sau khi bôi thuốc mỡ, toàn bộ cơ thể của Touya bắt đầu sôi lên và nổ tung, và hoàng tử hét lên trong đau đớn tột cùng. Natsuo và Shouto phải vật con quái vật xuống đất, Keigo gần như bóp cổ người chữa bệnh vì cơn thịnh nộ thuần túy, không pha tạp. Natsuo cố gắng trấn tĩnh Keigo, cho đến khi tất cả những gì anh có thể làm là giữ đầu Touya trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt tóc anh và cố gắng nói chuyện với cậu, nước mắt tuôn rơi trên mặt cậu trong khi Touya quằn quại và hét lên như thể cậu đang bị lột da sống. Phải mất gần một giờ, nhưng phép thuật khủng khiếp đó đã có tác dụng, cuối cùng Touya cũng mềm nhũn nhưng vẫn còn sống trong vòng tay anh.

Khi Chiyo lau sạch hết thuốc mỡ, Keigo rùng mình và phải nhìn đi chỗ khác. Những vết sẹo được tạo ra một cách kỳ diệu, và trông không giống bất kỳ vết sẹo tự nhiên nào mà anh từng thấy. Chúng có màu tím sẫm, kinh hoàng, gồ ghề và lồi lõm như da voi. Chúng lạnh và hơi cứng khi chạm vào, giống như lớp da chết dày được phủ lên tất cả các vết thương của anh. Nó khiến Touya trông và cảm thấy như một xác chết, và Keigo gần như không thể chịu đựng được.

Khi Chiyo tiết lộ rằng Touya đã sử dụng loại thuốc mỡ trị sẹo khủng khiếp, bị nguyền rủa trong nhiều năm, Keigo gần như phát điên. Rõ ràng là thứ... mô màu tím chết chóc, không tự nhiên này hầu như không giữ được cậu ta lại đã ở dưới quần áo của cậu ta suốt thời gian qua, chỉ là không bao giờ đến mức này. Keigo phải mất một giờ trên nóc tòa tháp phía đông chỉ để khóc và hét lên khi nghĩ đến cảnh Touya trốn một mình trong bồn tắm, tự mình chịu đựng điều đó vài ngày một lần trong chín năm chết tiệt này.

Fuyumi không thể chịu đựng được, cô ấy bật khóc trong vòng tay Natsuo, than vãn về việc cô ấy không bao giờ biết. Cô ấy không hiểu, tại sao Touya chưa bao giờ nói gì? Tất cả họ đều biết phép thuật của anh ấy đã đốt cháy anh ấy, họ đã thấy điều đó bắt đầu xảy ra khi họ còn nhỏ, nhưng họ nghĩ rằng vấn đề đã được giải quyết phần lớn, hoặc Touya đã làm điều hợp lý và chỉ cần ngừng sử dụng ngọn lửa xanh hoàn toàn.

Shouto trông có vẻ suy sụp, đôi mắt vô hồn khi cậu bé nhìn chằm chằm vào bức tường, nhận ra rằng phần lớn những vết thương của Hoàng tử lớn tuổi nhất đều do cậu bé gây ra trong nhiều năm trời thay thế em trai mình trong 'buổi huấn luyện' của Vua Enji. Ngày hôm đó, Keigo phát triển một mối hận thù mới sâu sắc đối với Vua Enji mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể trải qua.

Trong vài ngày tiếp theo, Touya dần ổn định, mạch đập mạnh hơn, hơi ấm dần trở lại ở tay, hơi thở dần đều hơn. Cậu vẫn ngủ gần như liên tục, chỉ thức dậy từ 5 đến 10 phút mỗi lần trong trạng thái mê sảng hoàn toàn. Mỗi lần cậu tỉnh dậy, họ có thể ép cậu uống nước và nước dùng, nhưng rõ ràng là cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt cậu thường đảo quanh, hoang dã và vô hồn, lẩm bẩm những điều vô nghĩa không thể hiểu được. Đôi khi cậu không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không.

Điểm duy nhất không đổi là Touya luôn có vẻ sợ hãi , hơi thở thoát ra trong tiếng thở hổn hển sợ hãi cho đến khi cậu trượt trở lại trạng thái mất ý thức. Thật kinh khủng khi chứng kiến, nhưng Keigo vẫn ở lại, giúp đỡ người chữa bệnh hết sức có thể bằng bất cứ điều gì cô ấy nói có thể giúp cậu hồi phục. Cậu ấy khá hơn, và Keigo cùng các anh chị em hoàng gia bắt đầu nhen nhóm hy vọng rằng hoàng tử có thể sống sót một cách kỳ diệu. Sau đó, các vết sẹo và phần da còn lại bắt đầu nứt ra.

Phần thịt tím chết chóc, không tự nhiên này không thể bám chặt vào da người sống. Các đường khâu bắt đầu rách ra, và chỉ trong vòng một ngày, Touya phủ đầy những vết thương hở khổng lồ, chảy máu rất nhiều. Rõ ràng đây cũng là một vấn đề mãn tính đã biết. Các vết sẹo không bao giờ có thể liền lại với nhau, và Touya bằng cách nào đó liên tục phải đối mặt với tình trạng da của mình bị rách ra ở một số chỗ cách ngày. Vào thời điểm đó, Fuyumi ngừng đến thăm, cô không thể chịu đựng được việc nhìn anh trai mình từ từ tìm ra những cách mới, kinh hoàng để chết nữa mà không mất trí vì đau buồn.

Chiyo thử mọi phương thuốc hiện có để cố gắng chữa lành những vết nứt lớn trên da, để buộc các vết sẹo và phần thịt còn nguyên vẹn phải gắn kết với nhau. Có vẻ như bà ấy tạo ra hỗn hợp từ toàn bộ khu vườn treo Babylon, nhưng không có tác dụng gì. Những giọt nước mắt lành lại, máu ngừng chảy, chỉ để lại mở ra vào ngày hôm sau. Họ chiến đấu với vết thương trong nhiều ngày, mất ngày càng nhiều máu mỗi lần chúng mở ra. Touya trở nên nhợt nhạt, rất, rất nhợt nhạt, và mạch của cậu ấy một lần nữa trở nên yếu ớt, hơi thở bắt đầu thở ra trong những tiếng thở hổn hển nhỏ. Vào ngày thứ tư cố gắng kiểm soát làn da nứt nẻ, cơn sốt bắt đầu xuất hiện. Đó là lúc Natsuo cũng ngừng đến thăm.

Những vết thương hở mãn tính đã cho phép nhiễm trùng thấm vào máu. Touya nhanh chóng mất cân bằng sau đó, đủ để một linh mục được triệu tập để thực hiện nghi lễ cuối cùng cho hoàng tử. Keigo bắt đầu cầu nguyện với một vị thần mà anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng, cầu xin hoàng tử sống sót. Phép màu xảy ra sau đó thật kinh hoàng đến nỗi Keigo không thể không tự hỏi vị thần nào đã trả lời lời cầu nguyện của mình.

Ghim bấm. Gần một trăm chiếc ghim thép, được phù phép được đóng khắp cơ thể của hoàng tử, giữ chặt phần thịt sống và chết bằng vật lý và phép thuật. Bản thân kim loại giúp ngăn vết thương mở lại, trong khi phép thuật liên tục buộc các đường nối phải lành lại. Đây chắc chắn là một giải pháp xuất phát từ tâm trí của một pháp sư tử linh điên cuồng, buộc sự sống và chuyển động vào thứ không bao giờ được phép đi lại nữa.

Kết quả cuối cùng vô cùng khó chịu và đáng lo ngại khi nhìn vào đến nỗi cuối cùng Shouto cũng ngừng đến thăm. Keigo không thể trách cậu bé, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu chưa chuẩn bị cho bất cứ điều gì giống như thế này. Tuy nhiên, điều đó khiến Chiyo và Keigo ở lại một mình, hai người cuối cùng vẫn đang cố gắng chống lại cái chết.

Phải mất thêm vài ngày nữa cơn sốt mới hạ, cuối cùng Touya cũng bắt đầu phản ứng với lượng lớn thảo mộc và phép thuật mà Chiyo đã truyền vào cơ thể yếu ớt của mình. Keigo làm những gì có thể, nhưng anh không phải là người chữa bệnh. Anh giúp bà lão nhỏ bé di chuyển hoàng tử đến bất cứ nơi nào bà cần, giúp làm sạch vết thương và đường khâu, bế hoàng tử đến bồn tắm để ngâm hoàng tử trong nước thảo mộc, lật anh từ bên này sang bên kia, giữ anh ngồi dậy trong khi họ cố gắng cho anh ăn bất cứ khi nào anh tỉnh dậy.

Bà bảo anh quạt cho hoàng tử bằng đôi cánh của mình, để lưu thông không khí và giúp anh hạ nhiệt. Keigo làm tất cả mà không phàn nàn, tận tụy làm theo mọi yêu cầu. Đến cuối tuần thứ hai, Touya thực sự bắt đầu hồi phục, ngày nào cũng trông khá hơn, và cuối cùng Chiyo chỉ đến vài lần một ngày chỉ để kiểm tra tiến triển của cậu. Người chữa bệnh bảo Keigo cố gắng nói chuyện với hoàng tử, trong trường hợp cậu vẫn có thể nghe thấy họ trong cơn mê sảng.

Anh không biết phải nói gì, nên anh bắt đầu đọc The Abduction of Persephone cho hoàng tử nghe. Đây là lần thứ ba Keigo đọc nó vào thời điểm này, nhưng giờ anh thấy câu chuyện quen thuộc này thật dễ chịu.

Khi một chút màu sắc bắt đầu trở lại trên làn da của Touya và mạch đập của cậu ấy dường như liên tục mạnh mẽ, Chiyo cuối cùng cũng cho phép Toga đến thăm hoàng tử. Cô ấy đến nhanh nhất có thể vào ngày hôm đó, ngập ngừng rón rén bước vào qua cửa phòng ngủ đến nơi Keigo đang ngồi, luôn ngồi, bên giường. Khi cánh cửa đóng lại, dhampir để lớp ngụy trang của mình tan chảy, lớp da giả tan chảy thành từng dòng trên khuôn mặt cô ấy. Keigo nở một nụ cười nhỏ, mệt mỏi để chào cô ấy, và cô ấy đáp lại bằng một nụ cười khẽ của nanh.

Keigo lê bước đến bên chiếc ghế dài mà anh ấy đã kéo đến bên giường của Touya, tạo cho cô ấy một chút không gian để ngồi xuống. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh harpy, khóa đôi mắt vàng sáng của mình vào phần còn lại của khuôn mặt hoàng tử. Nước mắt ứa ra trong mắt cô ấy và cô ấy bắt đầu vặn vẹo tay trong váy.

"Họ nói với tôi rằng anh ấy đang khá hơn... Tôi nghĩ anh ấy sẽ khá hơn..."

Giọng của Toga vỡ ra, và cô ấy bắt đầu lắc lư qua lại một chút. Keigo đưa cánh ra, quấn nó quanh vai cô ấy như một chiếc chăn lông vũ khổng lồ và kéo cô ấy lại gần.

"Này, Toga, ổn rồi, cậu ấy đang khá hơn nhiều, tôi hứa đấy. Cơn sốt của cậu ấy đã giảm, sắc mặt cậu ấy đang trở lại, và hơi thở của cậu ấy cũng đều hơn nhiều. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thôi."

Toga khịt mũi, vòng cánh tay gầy gò của mình quanh eo của harpy. Anh ấy quấn chặt cánh quanh cô ấy hơn một chút và đưa bàn tay có móng vuốt lên vuốt phẳng mái tóc vàng nhọn được buộc thành hai búi. Cô ấy vùi mặt vào ngực anh ấy.

"Trông anh ấy như thể đã chết rồi vậy, Hawksie. Tại sao, tại sao anh ấy lại trông như thế?"

Keigo thở dài, tựa cằm lên đầu cô.

"Phức tạp lắm, Toga. Họ đã phải làm rất nhiều thứ để giúp cậu ấy khỏe hơn, vết bỏng quá lớn để có thể tự lành. Cậu ấy mất quá nhiều máu."

Toga ôm chặt anh hơn, một tiếng nấc nhỏ khẽ làm rung chuyển cơ thể cô.

"Tôi ước gì mình có thể trả lại... Tất cả máu, anh ấy đã cho tôi rất nhiều máu trong những năm qua, tôi ước gì mình có thể trả lại. Có lẽ, có lẽ nếu anh ấy không chia sẻ máu của mình với tôi, anh ấy sẽ mạnh mẽ hơn, có lẽ anh ấy sẽ không-"

"Này, này, Toga, dừng lại."

Harpy nhẹ nhàng đưa bàn tay có móng vuốt lên cằm cô, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên để đối diện với anh.

"Đây không phải lỗi của cô. Em không thể nghĩ như vậy được chứ? Đó không phải là lý do cậu ấy bị bỏng. Hơn nữa, cậu ấy muốn em có nó Toga. Cô là một cô gái trẻ, đang lớn và cần thức ăn. Cô đói, và Touya muốn chăm sóc cô. Cậu ấy quan tâm đến cô rất, rất nhiều Toga. Cả cô và anh đều biết rằng ảnh ấy sẽ làm điều tương tự một lần nữa."

Anh để cô vùi mặt vào ngực anh một lần nữa, vòng tay ôm lấy cô.

"Touya hy sinh bản thân mình vì những người cậu ấy quan tâm, bởi vì đó chỉ là con người cậu ấy. Đó là lý do tại sao chúng ta yêu cậu ấy, phải không?"

Cô gật đầu vào ngực anh, khịt mũi và phủ đầy nước mắt và nước mũi lên áo anh. Cô từ từ duỗi người ra, ngẩng đầu lên nhìn Touya vẫn nằm ngủ say trên giường.

"Tôi có thể... tôi có thể chạm vào anh ấy không?"

Keigo mỉm cười nhẹ với cô.

"Được rồi Toga, cô có thể chạm vào cậu ấy. Chỉ cần cẩn thận với những chiếc ghim bấm và những phần màu tím, được chứ? Nhìn này, tôi đã nắm tay anh ấy, như thế này này."

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay dài và gầy của hoàng tử. Những vết sẹo bắt đầu từ cổ tay Touya, khiến đôi bàn tay cậu trông trắng và mỏng manh như mọi khi. Những ngón tay của cậu giờ đây luôn hơi lạnh, có lẽ là do lưu thông máu kém. Keigo xoa một vài vòng tròn nhỏ vào mu bàn tay lạnh cóng của cậu trước khi buông ra, để Toga nắm tay cậu tiếp theo.

"Anh nghĩ anh ấy có thể cảm nhận được chúng ta không?"

Cô hỏi, nắm chặt bàn tay mềm nhũn của hoàng tử. Keigo mỉm cười dịu dàng với cô, dịch chuyển gần giường hơn một chút và đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng mềm mại của Touya. Những móng vuốt đen đã mọc lại, vì vậy anh cẩn thận không vô tình làm xước cậu bằng những móng vuốt ngày càng sắc nhọn.

"Tôi nghĩ vậy. Đôi khi cậu ấy di chuyển và nói chuyện khi tôi chạm vào cậu ấy. Hầu hết là lẩm bẩm, nhưng tôi nghĩ cậu ấy biết chúng ta ở đây."

Như thể để chứng minh quan điểm của mình, Touya thở dài và nghiêng đầu vào cái vuốt ve nhẹ nhàng, lẩm bẩm điều gì đó không thể hiểu được khi móng vuốt cào nhẹ vào da đầu cậu ấy. Keigo đáp lại bằng tiếng xuýt xoa, cúi xuống để chống đầu lên gối của hoàng tử, lướt qua dải da nhỏ còn nguyên vẹn che phủ xương gò má của cậu ấy bằng mũi. Toga mỉm cười một chút khi nghe vậy.

"Anh nghĩ anh ấy có thể nghe thấy chúng ta không, Hawksie?"

Keigo đứng thẳng dậy, dành một giây để duỗi cánh trước khi nhẹ nhàng đáp chúng trở lại vai cô.

"Ừ, tôi nghĩ là anh ấy có thể. Tôi đã đọc cho cậu ấy nghe, mình nghĩ là điều đó có ích. Cô cũng muốn nghe chứ?"

Toga gật đầu, nằm xuống mép giường Touya, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cậu. Keigo cầm cuốn The Abduction of Persephone trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng mở cuốn sách nhỏ trên đùi để tránh làm hỏng thêm phần gáy màu tím đã nứt. Anh bắt đầu từ đầu, vì Toga. Cuốn sách không dài lắm, chỉ mất khoảng hai giờ để đọc từ đầu đến cuối. Keigo giữ giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu, hy vọng có thể mang lại cho cả ba người một chút thoải mái. Anh đọc một lúc, một tay tiếp tục vuốt ve mái tóc trắng của Touya một cách vô thức. Trong vòng một tiếng rưỡi, anh sắp đọc hết, giọng nói hơi khàn vì sử dụng.

"Hades nhanh chóng ra lệnh cho Persephone thông minh. "Bây giờ, Persephone, hãy đến với người mẹ mặc áo choàng đen của con, hãy đi và cảm thấy tử tế trong lòng đối với ta: đừng quá chán nản; vì ta sẽ không phải là người chồng không xứng đáng với con trong số các vị thần bất tử, là anh trai của cha Zeus. Và trong khi con ở đây, con sẽ cai trị tất cả những gì sống và chuyển động và sẽ có quyền lớn nhất trong số các vị thần bất tử: những kẻ lừa dối con và không xoa dịu quyền lực của con bằng các lễ vật, thực hiện các nghi lễ một cách tôn kính và trả những món quà phù hợp, sẽ bị trừng phạt mãi mãi." Ông ấy nói như vậy. Và Persephone cao thượng vui mừng. Cô ấy nhanh chóng lên đường, với niềm vui. Nhưng ông ấy đã lén lút đưa cho cô ấy quả lựu ngọt như mật ong để ăn, nhìn xung quanh. Ông ấy không muốn cô ấy ở lại đó mãi mãi, bên cạnh người mẹ đáng kính của cô ấy, người mặc áo choàng đen."

Keigo dừng lại, khẽ ngân nga một mình. "Này Toga? Cô đã nghe rồi, đúng không?" Toga ngẩng đầu lên khỏi nơi cô đang nằm nửa chừng trên giường của hoàng tử.

"Ừ, tôi đã nghe rồi. Tôi nghĩ mình đã từng nghe bài này rồi, thực ra, hoặc ít nhất là một phiên bản nào đó của nó." Keigo lại ngân nga, một tay vẫn vùi trong mái tóc nhợt nhạt của Touya.

"Cô có nghĩ rằng có lẽ cô ấy cố tình ăn hạt lựu không?" Toga ngồi thẳng dậy, nhíu mày nhẹ. Đôi mắt vàng thường có vẻ điên cuồng của cô ấy trông yên tĩnh hơn, trầm ngâm hơn.

"Ý anh là sao? Anh ta không lừa cô ấy sao?" Keigo cắn môi dưới, duỗi cánh và vỗ nhẹ vài cái.

"Tôi không biết. Cô ấy là một nữ thần, đúng không? Tất cả các vị thần dường như đều biết rằng nếu bạn ăn thức ăn ở thế giới ngầm, bạn phải ở lại, tại sao cô ấy lại là người duy nhất không biết điều đó?" Toga đưa tay lên bắt đầu kéo một lọn tóc vàng đã rơi ra khỏi một trong hai búi tóc của cô ấy.

"Có thể. Vậy thì tại sao cô ấy lại ăn nó? Tại sao không về nhà luôn đi?"

Keigo chải ngón tay qua mái tóc của hoàng tử, mỉm cười một chút khi Touya dịch chuyển, lẩm bẩm lần nữa. Đôi mắt xanh băng giá mở ra trong giây lát, mơ hồ nhìn lên trần nhà. Toga thở hổn hển, và Keigo chỉ cúi xuống, đặt tay lên má cậu và nhẹ nhàng xoa ngón tay cái có móng vuốt dọc theo dải da hẹp còn lại giữa vết sẹo dưới mắt và mảng màu tím ngoằn ngoèo bao phủ toàn bộ hàm dưới của cậu. Keigo khẽ thủ thỉ, và Touya đáp lại bằng một tiếng lầm bầm khó hiểu khác, trước khi mắt cậu lại nhắm nghiền. Harpy tiếp tục vuốt ve má cậu một cách cẩn thận, nhìn xuống hoàng tử đang ngủ với một nụ cười trìu mến.

"Tôi không biết, Toga. Hades thả cô ấy ra, cô ấy không còn bị mắc kẹt ở đó nữa. Tôi không nghĩ đó là sự trùng hợp khi anh ta đưa cho cô ấy quả lựu sau khi giải thoát cô ấy. Anh ta có thể ép cô ấy ăn nó ngay sau khi bắt cóc cô ấy và nhốt cô ấy ở đó mãi mãi, nhưng thay vào đó, anh ta giải thoát cô ấy, rồi đưa cho cô ấy quả lựu. Tôi đoán theo một cách tượng trưng, ​​anh ta khiến cô ấy tự lựa chọn bị ràng buộc với thế giới ngầm cùng anh ta. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã đưa cho cô ấy sự lựa chọn, và cô ấy chọn chia sẻ một nửa cuộc đời mình với anh ta." Toga nhìn thẳng vào Keigo bằng cái nhìn vàng rực của cô ấy.

"Vậy tại sao chỉ ăn sáu hạt? Tại sao không ăn hết nếu cô ấy muốn ở lại với anh ta?" Keigo lại vung cánh.

"Cô ấy là nữ thần mùa xuân, đúng không? Bản chất của cô ấy là mang lại sự sống cho trái đất, thế giới ngầm hoàn toàn trái ngược với mục đích của cô ấy. Có lẽ đó là sự thỏa hiệp của cô ấy, dành nửa năm ở ngoài thế giới, mang lại sự sống, niềm vui và sự phát triển, và nửa năm ở vùng đất của người chết với anh ấy. Cô ấy yêu anh ấy, nhưng đồng thời cô ấy phải trung thành với bản chất của mình." Toga thổi một lọn tóc vàng hoe xõa ra khỏi mặt cô ấy.

"Hoặc có thể cô ấy chỉ thích lựu. Tôi nghĩ rằng việc bị kẹt trong căn phòng này trong nhiều tuần khiến cô phải suy nghĩ quá nhiều, Hawksie. Đó chỉ là một câu chuyện." Keigo cười khúc khích, tiếng cười đầu tiên anh ấy có thể làm được kể từ ngày Touya bị bỏng.

"Có lẽ anh đúng đấy Toga. Có lẽ tôi đang trở thành một trong những kiểu người uyên bác, dành quá nhiều thời gian với những cuốn sách cũ. Tôi chưa bao giờ giỏi các lớp văn học khi lớn lên, tôi luôn được huấn luyện như một người lính. Nghĩ là tôi đang mềm lòng à?" Toga cười khúc khích, đưa tay ra để chộp lấy cánh tay anh và cắn nhẹ anh bằng một chiếc răng nanh sắc nhọn, hút một giọt máu mà cô nhanh chóng liếm sạch.

"Ôi, cái quái gì thế Toga? Đau lắm đấy, anh biết không." Cô ấy lại cười khúc khích.

"Ừ, anh đang mềm lòng đấy Hawksie. Một con harpy chiến đấu phàn nàn về một vết cắn nhỏ? Anh nên ra ngoài và giết một số người, làm ướt đôi cánh của anh và lại đẫm máu. Anh sẽ cảm thấy giống chính mình hơn với một ít máu, tôi biết tôi luôn làm vậy." Keigo lại cười, tát vào sau đầu tên dhampir trẻ tuổi.

"Đồ đỉa nhỏ đáng sợ. Được thôi, có lẽ khi Touya khỏe hơn, tôi và cô có thể đi săn. Nhưng không có gì có tri giác, được chứ? Tôi không muốn thêm giết người vào danh sách sở thích kỳ lạ của cô đâu." Toga cười khúc khích và gật đầu.

"Được rồi Hawksie, có lẽ chúng ta có thể đi vào mùa xuân." Cô liếm môi, như thể cô vẫn đang thưởng thức giọt máu duy nhất mà cô nhận được từ Keigo. Anh ấy đột nhiên có một suy nghĩ.

"Này Toga, cô ăn đủ chưa?" Toga lập tức tỏ vẻ tội lỗi, cúi mặt nhìn chằm chằm vào chân mình. Cô bắt đầu vặn vẹo tay một cách lo lắng trên đùi.

"Ừ, tôi có nhiều lắm. Đừng lo cho tôi, Hawks." Keigo cau mày. Anh không tin cô.

"Toga, những người duy nhất cho phép anh uống từ họ là Touya và Uraraka, và Touya đã bị thương gần ba tuần. Tôi biết lý do cậu ấy chia sẻ với cô là vì cô cần nhiều hơn những gì cô có thể nhận được một cách an toàn từ chỉ một người. Nói cho tôi biết sự thật đi Toga, cô đã ăn đủ chưa trong khi Touya bị ốm?" Toga cắn môi dưới, răng nanh sáng bóng lóe lên trong ánh sáng buổi tối.

"Không, tôi chưa làm. Ochako đã cho tôi nhiều nhất có thể nhưng thực sự vẫn chưa đủ. Thật khó khăn..." Keigo thở dài, quấn cánh quanh thiếu niên. Anh kéo tay áo lên, đưa cổ tay ra. Đôi mắt Toga sáng lên màu vàng rực rỡ, nhìn về phía khuôn mặt của harpy trong sự kinh ngạc.

"Cậu... cậu chắc chứ?" Keigo chỉ mỉm cười nhẹ với cô.

'Ừ, chắc chắn rồi, nhóc ạ. Touya không muốn em đói đâu. Em giống như em gái của cậu ấy vậy, và nếu cậu ấy không ở đây để chăm sóc em thì tôi sẽ ở đây, được chứ? Không sao đâu, cứ ăn đi. Tôi có thể xử lý được. Chiến binh Harpy, nhớ không?' Toga mỉm cười.

"Cảm ơn, Hawksie. Chỉ đau một lúc thôi, tôi hứa."

Keigo nghi ngờ điều đó, nhưng anh không bận tâm. Đó là điều ít nhất anh có thể làm, Touya muốn anh chăm sóc cô gái dhampir nếu anh có thể. Toga nắm lấy cổ tay anh trong tay cô, cúi xuống cắm nanh cô vào cánh tay anh. Thực ra thì rất đau, răng cô như dao găm cắm vào bơ. Keigo phải nhìn đi chỗ khác, hơi rùng mình khi thấy máu của mình trào ra từ vết thương và vào cái miệng đói khát của cô gái, một dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống cằm cô.

Cô bắt đầu uống thật sâu, ngân nga trong sự thỏa mãn thầm lặng. Tuy nhiên, trong vòng nửa phút, vết thương đột nhiên tê liệt, toàn bộ cánh tay anh bắt đầu cảm thấy ấm áp. Thực sự thì cảm giác thật dễ chịu, và Keigo thấy khá dễ dàng để phớt lờ sự thật rằng mình đang bị lợi dụng như một thùng rượu. Cô uống khoảng mười lăm phút trước khi rút lưỡi ra, liếm hai lỗ thủng song song bằng lưỡi. Nước bọt nhuốm máu hơi lấp lánh, hai lỗ nhỏ khép lại, đông lại gần như ngay lập tức. Toga liếm sạch môi, rõ ràng là thỏa mãn, tặng Keigo một nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn Hawksie. Đã bảo là không đau mà, nọc độc của tôi có tác dụng gây mê mà. Bạn thấy ổn chứ?" Harpy cảm thấy hơi choáng váng, nhưng không có gì là anh ta không thể chịu đựng được.

"Tôi ổn mà Toga. Bạn biết đấy, bạn có thể hỏi những người còn lại trong PLF, tôi chắc chắn họ sẽ giúp bạn." Dhampir trẻ tuổi mỉm cười.

"Ừ, có lẽ tôi sẽ thử." Cô đứng dậy, giơ tay lên cao trên đầu. "Có lẽ tôi nên bắt đầu về nhà, Ochako sẽ lo lắng nếu mình không về kịp. Cậu sẽ ở lại đây với Touya, đúng không?"

"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không rời xa cậu ấy đâu, tôi hứa. Thôi nào, về nhà trước khi quá muộn. Cô có thể ghé qua bất cứ lúc nào, được chứ?" Cô mỉm cười và gật đầu, dành một giây để biến trở lại thành khuôn mặt người của Uraraka trước khi rời đi vào ban đêm.

====

Keigo thức thêm vài tiếng nữa, thực hiện thói quen hằng đêm của mình là cẩn thận lau sạch tất cả các vết sẹo và kim bấm của Touya bằng một lọ thuốc tiên có mùi nồng mà Chiyo đã hướng dẫn anh dùng. Anh thoa một loại thuốc mỡ làm dịu vết bỏng mà bà kê đơn lên khắp các vết sẹo màu tím, sau đó cẩn thận mặc lại cho hoàng tử một bộ quần áo vải lanh mềm mại, sạch sẽ. Touya nửa tỉnh nửa mê trong suốt thời gian đó, đôi mắt xanh băng giá hầu như không mở và nhìn chằm chằm vào hư không, lẩm bẩm và rên rỉ một chút vì đau mỗi khi bị di chuyển.

Hoạt động này đánh thức hoàng tử đủ để Keigo có thể bế cậu lên, nhẹ nhàng nhỏ một thìa súp loãng vào miệng cậu. Keigo xuýt xoa động viên trong khi Touya vật lộn để ăn, mắt vẫn còn mơ màng và không tập trung. Gần ba tuần gần như bất tỉnh và chỉ được cho ăn súp loãng và nước dùng để không bị nghẹn khiến người đàn ông vốn đã gầy này sụt cân nhanh chóng, khiến con yêu quái vô cùng thất vọng. Tuy nhiên, anh đã cố gắng hết sức, cố gắng bắt Touya uống hết một bát trước khi hoàng tử lại ngất đi. Anh nhẹ nhàng đặt cơ thể gầy gò của mình trở lại giường, chui xuống dưới tấm chăn bên cạnh cậu. Keigo phủ đôi cánh của mình lên hoàng tử như một tấm chăn lông vũ, giữ lại một ít nhiệt và giữ ấm cho cậu.

"Chúc ngủ ngon, Touya."

Anh lẩm bẩm, áp mặt vào mái tóc trắng của hoàng tử. Tim anh đau nhói vì sự im lặng sau đó. Anh nghĩ ngày mà cuối cùng anh có thể nghe được câu 'Chúc ngủ ngon, Keigo' đáp lại có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.

Trong vài ngày tiếp theo, Touya lấy lại sức, cố gắng duy trì trạng thái hôn mê tỉnh táo lâu hơn thay vì ngủ hoàn toàn trong phần lớn thời gian trong ngày. Được khích lệ bởi tin tức, anh chị em của cậu bắt đầu đến thăm cậu lần nữa, nhưng chỉ ở lại trong thời gian ngắn. Keigo có thể nói rằng họ khó có thể quen với vẻ ngoài thay đổi đáng kể của hoàng tử. Keigo thấy mình không còn quan tâm đến những vết sẹo nữa, anh đã khá quen với điều đó. Touya dần trở nên tỉnh táo hơn, phản ứng nhiều hơn với giọng nói và sự đụng chạm của Keigo. Vào đầu tuần thứ tư, cậu thực sự nói chuyện lần đầu tiên.

Đang là giữa trưa và Keigo đỡ Touya ngồi trên một chồng gối, nhỏ từng giọt súp vào miệng cậu. Touya đã chuyển sang món hầm thịnh soạn hơn, thịt và rau được băm nhỏ nhưng cung cấp nhiều dinh dưỡng hơn so với nước dùng. Đôi mắt Touya, thường mờ đục và không tập trung, dường như sáng lên, như thể cậu đột nhiên hiểu được mình đang nhìn gì.

"...Kei?"

Giọng cậu ta cực kỳ trầm và khàn, sự kết hợp giữa việc không sử dụng và những gì Keigo lo sợ có thể là tổn thương dây thanh quản của cậu ta do vết bỏng nghiêm trọng quanh cổ. Tuy nhiên, Keigo mỉm cười rạng rỡ, vô cùng sung sướng trước khoảnh khắc tỉnh táo đầu tiên của hoàng tử kể từ vụ hỏa hoạn.

"Này Touya, tôi ở ngay đây. Cậu thấy thế nào?"

Anh ta cong đôi cánh của mình quanh cả hai người, mỉm cười nhìn xuống khuôn mặt đang ngước lên của Touya. Đôi mắt xanh sáng rực của hoàng tử khóa chặt vào đôi cánh.

"Lông vũ của anh... Kei, chúng đã mọc lại..."

Keigo chớp mắt ngạc nhiên, quay đầu nhìn chiếc cánh mà anh quấn quanh cả hai. Hoàng tử nói đúng, vào một thời điểm nào đó trong vài tuần trở lại đây, những chiếc lông vũ chính cuối cùng của anh đã rụng, thay vào đó là những chiếc lông vũ đỏ thẫm khổng lồ. Anh thậm chí còn không để ý. Keigo kêu lên một tiếng líu lo bối rối, nhìn xuống hoàng tử. Touya mỉm cười nhẹ với anh, mắt nhắm nghiền. Giọng cậu khàn khàn và nhỏ nhẹ, nhưng vẫn có thể hiểu được.

"Chúng đẹp quá, Kei. Giờ anh có thể bay đi rồi, không sao đâu."

Giọng nói của cậu bắt đầu nhỏ dần thành tiếng thì thầm. Keigo ôm chặt hoàng tử hết mức có thể, cẩn thận với những đường ghim giữ chặt cậu lại.

"Tôi sẽ không đi đâu cả Touya, cho đến khi em khỏe hơn, được chứ? Hãy tiếp tục khỏe hơn, vì tôi, được chứ?"

Tuy nhiên, Touya lại lẩm bẩm, yếu ớt cuộn tròn trong vòng tay của harpy. Keigo vùi mũi vào mái tóc trắng, nhắm mắt lại và để một giọt nước mắt mệt mỏi chảy dài trên khuôn mặt và thấm vào mái tóc của hoàng tử.

Đêm đó Keigo nằm thức, cuộn tròn quanh Touya và bao bọc cả hai trong đôi cánh đỏ khổng lồ của mình. Anh đã chuyển Touya sang một bên, anh liên tục di chuyển cậu để cố gắng ngăn ngừa vết loét do nằm liệt giường quá lâu. Anh đã cố gắng cuộn Touya vào tư thế ngủ bình thường của cậu, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ ở một bên. Harpy đẩy trán và mũi của họ lại với nhau, ôm chặt đôi bàn tay lạnh ngắt của hoàng tử vào ngực mình, khóc thầm.

"Làm ơn đi Touya... làm ơn hãy tỉnh dậy đi. Tôi nhớ em chết tiệt, làm ơn hãy tỉnh dậy đi. Tôi biết em có thể làm được, em ở rất gần anh mà."

Hoàng tử im lặng, giống như mọi đêm kể từ vụ hỏa hoạn. Hơi thở của cậu nhẹ nhàng và đều đặn, không còn tiếng thở hổn hển khàn khàn ám ảnh những đêm của Keigo trong hai tuần đầu tiên. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chắp vá mà giờ đây anh đã trở nên quá quen thuộc, những hàng ghim sáng bóng đã cứu mạng Touya lấp lánh gần như đẹp đẽ dưới ánh trăng. Anh luôn thích những thứ sáng bóng, vì là một phần của loài chim, có lẽ đó là lý do tại sao anh không bận tâm đến những chiếc đinh tán kim loại trên toàn bộ cơ thể Touya nhiều như lúc đầu.

Những vết sẹo giờ không còn tệ nữa, anh đã quen với kết cấu hơi thô ráp, những bóng tối sâu thẳm khiến các đường nét của anh có vẻ góc cạnh hơn rất nhiều. Anh giữ chặt đôi bàn tay gầy lạnh của Touya vào ngực mình bằng tay trái, còn tay phải thì đưa ra, nhẹ nhàng, lướt ngón tay cái dọc theo hàng ghim chạy dọc má Touya, móng vuốt đen kêu leng keng nhẹ trên kim loại.

"Tôi vẫn nghĩ em xinh lắm, Touya. Em vẫn có đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Em mở mắt ra cho tôi nhé, làm ơn? Em đã làm rồi, làm ơn, chỉ một lần nữa thôi. Làm ơn, hãy nhìn tôi này."

Im lặng.

Keigo khóc to hơn một chút, quấn chặt đôi cánh của mình quanh họ. Anh kéo Touya lại gần nhất có thể, cho đến khi toàn bộ cơ thể họ hòa vào nhau. Anh ấn mặt họ vào nhau, thì thầm dưới ánh trăng mờ.

"Làm ơn hãy tỉnh lại đi. Nếu như anh... nếu như anh nói với em... rằng anh nghĩ... anh có thể yêu em. Em sẽ tỉnh lại và nói lại điều đó chứ?"

Keigo khép lại khoảng cách nhỏ nhoi cuối cùng, áp môi họ vào nhau. Nụ hôn nhẹ nhàng, cảm giác đôi môi không cân xứng thật lạ lẫm nhưng không khó chịu. Anh có thể nếm được vị nước mắt của chính mình. Anh tách ra sau vài giây. Mắt Touya vẫn nhắm, hoàn toàn tĩnh lặng và im lặng.

Đêm đó, Keigo khóc thầm cho đến khi thiếp đi, ôm chặt lấy cơ thể bất tỉnh của hoàng tử đã chọn chết vì mình.

Ngày hôm sau, Touya lại tỉnh dậy, nhưng kết quả còn đau khổ hơn nhiều.

Keigo lại đỡ Touya dậy, vừa mới lau sạch vết sẹo và ghim bấm trong ngày và thay quần áo. Anh đang chải mái tóc trắng của hoàng tử (tóc thường bị rối ở phía sau vì bị đè quá nhiều) líu lo và líu lo với chính mình, khi Touya mở mắt ra lần nữa. Keigo phát ra tiếng gù nhỏ nhẹ nhàng.

"Touya? Cậu tỉnh rồi à?"

Anh mỉm cười với hoàng tử, đôi mắt cậu lại sáng suốt. Chúng lóe lên sự hiểu biết và nhận thức trong một khoảnh khắc, trước khi chuyển sang vẻ kinh hoàng tột độ. Tim Keigo ngừng đập trong cổ họng.

"Touya? Mọi chuyện ổn chứ?"

Anh ta đột nhiên nắm lấy cánh tay của con quái vật, siết chặt nó như muốn giết chết nó, đôi mắt hoang dại và sợ hãi.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi nhiều lắm Kei, làm ơn đừng ghét tôi, tôi xin lỗi nhiều lắm."

Touya rõ ràng đang hoảng loạn, móng tay bấu chặt vào da Keigo một cách đau đớn. Keigo líu lo khe khẽ.

"Này, Touya, bình tĩnh nào, không sao đâu, cậu đang nói gì vậy?"

"Làm ơn Kei, tôi không giống anh ta đâu. Tôi thề, tôi biết, tôi biết tôi đã giết họ nhưng... Tôi không thể, họ đã giữ chặt anh, tôi không thể... Làm ơn Kei..."

Giọng cậu nghẹn lại. Một cơn sợ hãi đột nhiên chạy dọc lồng ngực Keigo khi những vết sẹo dưới mắt Touya bắt đầu rỉ máu, nhỏ giọt nóng hổi và đỏ rực khắp mặt anh. Anh đưa tay lên ấn vào những đường khâu dưới mắt, cố gắng ngăn máu chảy.

"Touya, cậu phải bình tĩnh lại, cậu đang tự làm mình bị thương."

Anh cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng anh đang hoảng loạn, đôi cánh bắt đầu run rẩy. Anh phải tìm Chiyo, cô ấy sẽ biết phải làm gì để cầm máu. Hoàng tử chỉ bắt đầu cào cấu cánh tay của Keigo, gãi và cào yếu ớt, cố gắng giữ anh không kéo ra. Giọng cậu nghe như đang khóc, nhưng nước mắt không bao giờ rơi, chỉ có máu chảy ra nhiều hơn.

"Tôi không thể để họ làm hại anh, tôi rất xin lỗi Kei..."

Tiếng cào cấu và túm lấy yếu dần, Touya bắt đầu ngã về phía sau, anh đã kiệt sức rồi. Keigo ôm mặt, cố lau máu chảy ra từ các đường khâu bằng ngón tay cái. Máu đang bắt đầu chảy chậm lại, tạ ơn Chúa.

"Này, này, tôi không ghét cậu Touya, tôi biết mà. Tôi không ghét cậu. Cậu nghĩ tôi giận vì cậu giết những người đàn ông đó à?"

Hoàng tử chỉ gật đầu yếu ớt, bắt đầu bình tĩnh lại. Keigo khẽ thủ thỉ, kéo hoàng tử lại gần. Hơi thở của hoàng tử dần đều lại.

"Tôi không giận, Touya. Tôi không bao giờ có thể giận cậu vì chuyện đó. Tôi đã giết nhiều người hơn thế mà lại ít hơn thế. Tôi không ghét cậu, được chứ? Tôi không bao giờ có thể ghét cậu."

Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, ngã về phía trước vào vòng tay của Keigo. Anh quấn đôi cánh của mình quanh cả hai, nhẹ nhàng lay cơ thể gầy gò, yếu ớt của Touya, cố gắng tiếp tục làm cậu bình tĩnh lại. Không lâu sau, hoàng tử lại bất tỉnh. Keigo từ từ đặt chàng nằm xuống, lấy một chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch máu trên mặt chàng. May mắn thay, máu đã ngừng chảy, điều này cuối cùng cũng khiến anh cảm thấy mình có thể thở lại. Keigo vuốt lại mái tóc trắng giờ đã bết lại vì mồ hôi, khẽ thủ thỉ.

"Anh không bao giờ có thể ghét em, Touya."

Anh cúi xuống và đặt môi mình lên vầng trán hơi sốt của mình. Khuôn mặt đầy sẹo của cậu trông lại bình tĩnh trở lại, trở lại với giấc ngủ không mơ đã chiếm lấy anh trong nhiều tuần nay. Keigo nằm xuống bên cạnh cậu, đặt đôi cánh của mình lên cơ thể nhỏ bé mong manh của cậu. Anh ngủ thiếp đi trong tiếng thở nhẹ nhàng của lồng ngực Touya, hy vọng rằng lần tới cậu có thể thức dậy mãi mãi.

Sáng hôm sau, khi Keigo thức dậy, anh được chào đón bằng màu xanh sáng chói, vô tận. Touya đã thức dậy, nhìn chằm chằm vào harpy với vẻ mặt dịu dàng. Keigo vẫn quấn hoàng tử trong vòng tay, phủ lên cả hai bằng lông vũ và nhiều lớp lông thú. Keigo mỉm cười nhẹ nhàng, trời ơi anh nhớ đôi mắt đó quá. Anh hơi nghiêng mặt về phía trước, ngân nga và nhẹ nhàng chạm trán họ vào nhau. Touya chỉ ngân nga một cách mãn nguyện.

"Đây là một giấc mơ đẹp..."

Touya lẩm bẩm, nhẹ nhàng cọ mũi mình vào mũi Keigo. Harpy chỉ mỉm cười.

"Cậu không mơ đâu Touya. Lần này cậu tỉnh rồi."

Touya im một giây, trước khi lộ ra vẻ mặt hạnh phúc nhất mà Keigo từng thấy trên khuôn mặt cậu. Cậu nhắm đôi mắt xanh biếc của mình lại và đẩy khuôn mặt họ lại gần nhau hơn, đưa bàn tay gầy gò, nhợt nhạt lên vuốt ve khuôn mặt của harpy.

"Anh thực sự ở đây sao?"

Cậu thì thầm, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái trên má Keigo. Harpy khẽ rung lên đáp lại.

"Ừ, tôi ở đây đom đóm."

Touya từ từ mở mắt ra, nhìn nhẹ vào đôi mắt vàng. Cậu mở miệng, định nói gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại. Lông mày cậu nhíu lại, và mắt cậu khóa chặt vào cảnh tượng bàn tay mình đặt trên mặt Keigo. Keigo kêu lên lo lắng khi biểu cảm của Touya ngày càng sợ hãi, hơi thở dồn dập. Cậu nhấc tay khỏi mặt Keigo, run rẩy. Touya từ từ ngồi dậy, nhìn chằm chằm trong nỗi kinh hoàng tột độ vào hàng ghim bấm ở cổ tay và bò lên mu bàn tay, và vết sẹo màu tím đậm biến mất dưới tay áo. Keigo cũng ngồi dậy, bắt đầu vòng tay qua vai cậu.

"Này, tôi biết, ổn mà, giờ thì cậu ổn rồi Touya, thế là đủ. Tôi có thể giải thích."

Hơi thở của Touya lúc này trở nên khó nhọc, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay bằng kim bấm trên cả hai cổ tay. Cậu bắt đầu kéo tay áo lên, nỗi sợ hãi tăng lên khiđể lộ ngày càng nhiều cánh tay đầy sẹo của mình. Touya bắt đầu cảm thấy ngực mình, tay run rẩy khi cậu cởi cúc áo, dừng lại ngay khi cậu cởi được một nửa và nhìn thấy đường kim bấm chéo giữa ngực theo đường chéo, giữ chặt phần da còn lại của mình.

"Không, không, không, không..."

Touya lẩm bẩm, tay cậu run rẩy không kiểm soát được. Cậu đột nhiên nắm lấy cổ họng mình, cơn hoảng loạn ngày càng tệ hơn.

"Giọng của tôi. Đó không phải là giọng của tôi..."

Giọng cậu khàn khàn và trầm, rất có thể là do cổ họng bị tổn thương. Bây giờ cậu đang run rẩy, mắt mở to và sợ hãi. Cậu bắt đầu cảm thấy vết sẹo xóa sạch cổ và ngực trên của mình, cảm nhận xương đòn và cổ, mắt mở to khi cảm giác vết sẹo thô ráp, dày và tan chảy cứ tiếp diễn. Keigo cố gắng với tay ra và nắm lấy cánh tay cậu, cố gắng ngăn cậu lại trước khi cậu có thể cảm nhận được khuôn mặt của chính mình, nhưng Touya chỉ giật tay lên, mắt mở to trong nỗi kinh hoàng tột độ khi cậu cảm thấy đường ghim khâu vắt ngang má mình.

Vết sẹo màu tím, bị hủy hoại hoàn toàn xóa sạch nửa dưới khuôn mặt, kim loại ghim chặt hai khóe miệng lại với nhau. Đầu ngón tay cậu chạm vào đường cong của ghim khâu dưới mắt, và Touya bắt đầu thở gấp.

"Suỵt, Touya, không sao đâu, anh có thể giải thích..."

"Gương. Làm ơn, tôi cần..."

Tay Touya run rẩy không kiểm soát được, vẫn cảm thấy tuyệt vọng với khuôn mặt của chính mình. Keigo líu lo buồn bã.

"Touya, tôi không nghĩ là-"

"Làm ơn, tôi cần phải nhìn, tôi phải nhìn..."

Giọng hoàng tử vỡ ra, tuyệt vọng. Keigo nhắm chặt mắt, cố gắng chuẩn bị. Anh lặng lẽ ra khỏi giường, đào một chiếc gương cầm tay phủ bụi, ít khi sử dụng từ ngăn kéo bàn làm việc của Touya. Anh ngập ngừng đưa nó cho Touya.

Touya nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong im lặng trong ba mươi giây, mắt mở to trong nỗi kinh hoàng tột độ. Máu từ từ bắt đầu rỉ ra từ các đường nối dưới mắt cậu, và Keigo nhận ra với một nỗi đau đớn rằng đây hẳn là cách hoàng tử khóc bây giờ. Bàn tay của hoàng tử run rẩy ngày càng tệ hơn, cho đến khi cậu vô tình làm rơi chiếc gương xuống giường. Touya thở gấp, bắt đầu ôm mặt trong tay khi cậu lắc qua lắc lại, bật ra tiếng than khóc thảm thiết.

Keigo ôm cậu, khóc khẽ, trong khi Touya lắc qua lắc lại, khóc không ngừng vào vòng tay của harpy. Máu được coi là nước mắt nhỏ giọt giữa các ngón tay và xuống cánh tay anh, và khi Touya nhận thấy những dòng máu nhỏ thấm đẫm bộ lông ngà trên giường, tiếng khóc của anh biến thành tiếng hét chói tai.

Suốt cuộc đời mình, Keigo sẽ bị ám ảnh bởi tiếng hét kinh hoàng của Touya.

Touya mất kiểm soát.

Cậu la hét và khóc lóc thảm thiết trong gần một giờ, trong khi Keigo chỉ cố gắng hết sức để trấn tĩnh cậu.

Khuôn mặt của cậu. Khuôn mặt chết tiệt của cậu chắc chắn là thứ kinh hoàng nhất mà Touya từng thấy. Hầu hết da của cậu đã biến mất hoàn toàn và những gì còn lại được đóng đinh vào như thể một thầy pháp ghê rợn nào đó đã hồi sinh bộ xương của mình. Đôi mắt xanh sáng của cậu, từng là đặc điểm thể chất duy nhất cứu rỗi, giờ trông giống như bóng ma, được bao quanh bởi những vòng tròn màu tím và kim loại sáng bóng nhuộm máu.

Ngay cả miệng cậu cũng được đóng đinh lại với nhau, những chiếc mắc cài bằng kim loại ở khóe môi giữ cho toàn bộ khuôn mặt hắn không bị tách ra như một bộ xương kinh hoàng. Miệng cậu bây giờ hơi rộng hơn một chút, để lộ ra một vài chiếc răng quá nhiều. Khi máu bắt đầu rỉ ra từ hàng ghim dưới mắt, cuối cùng cậu đã thả chiếc gương xuống, không thể chịu đựng được cảnh tượng này nữa.

Mỗi lần nhắm mắt lại, Touya chỉ thấy cơn ác mộng đang nhìn cậu từ trong gương.

Cuối cùng hoàng tử ngừng la hét và cào cấu vào mặt mình, Keigo nắm chặt ngón tay cậu ta và ngăn hoàng tử xé hết những chiếc ghim. Cậu ấyrơi vào trạng thái gần như mất trí, nhìn chằm chằm về phía trước trong im lặng hoàn toàn trong khi con harpy giải thích những gì đã xảy ra, những nỗ lực to lớn mà họ đã trải qua để giữ Touya sống sót.

Rõ ràng là Keigo, Keigo xinh đẹp, đã nhìn cậu, chạm vào cậu, trong nhiều tuần. Anh đã nhìn thấy mọi thứ, chạm vào làn da kinh tởm, tan chảy của cậu, chăm sóc các đường may của cậu và, chết tiệt, thậm chí còn chăm sóc cả những chiếc ghim gây ác mộng. Touya ghê tởm và xấu hổ, một sinh vật xinh đẹp như vậy đã bị buộc phải nhìn và chạm vào... cậu.

Thật đáng khinh và sai trái, và đó là minh chứng cho lòng tốt vô tận và bản chất đức hạnh của Keigo khi anh chịu đựng một nhiệm vụ hạ thấp như vậy trong một thời gian dài như vậy. Nó thấp kém đối với anh, và anh vẫn cố gắng tiếp tục làm điều đó. Touya từ chối buộc con Keigo làm bẩn mắt và tay anh thêm nữa.

Keigo cứ cố gắng giúp cậu, chạm vào cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt vàng buồn to tròn mỗi khi Touya cố đứng dậy, chỉ đi được vài bước trước khi hoàng tử ngã quỵ. Hoàng tử cứ đẩy con harpy ra mỗi khi anh với tay ra, cố gắng giúp cậu đứng dậy, hoặc mặc quần áo, hoặc Chúa ơi, giúp cậu tắm. Touya đẩy đôi bàn tay có móng vuốt ra mỗi lần trong sự ghê tởm tột độ, quát tháo và la hét và cố gắng không khóc.

Hoàng tử tàn tật không là gì nếu không phải là một tên khốn cứng đầu, vật lộn giận dữ với những nhiệm vụ cơ bản nhất trong nhiều giờ liền, từ chối mọi sự giúp đỡ. Cậu ta đá Keigo ra khỏi phòng mỗi lần phải thay đồ, ngay cả khi mất nửa buổi sáng để tự mình hoàn thành. Bộ quần áo len đen dài, cổ cao từng mang lại cho cậu ta chút thoải mái giờ đây không thể che giấu được những vết sẹo, nhất là khi Touya cuối cùng đã tự thiêu rụi khuôn mặt của mình.

Touya không thể chịu đựng được việc nhìn vào gương một lần nữa, nhưng cậu ta biết mình trông như thế nào bây giờ, hình ảnh kinh hoàng của cái xác sống hồi sinh đã nhìn chằm chằm.

Fuyumi, Natsuo và Shouto đến thăm cậu, phấn khích trước tin Touya cuối cùng đã tỉnh lại. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi và lặng lẽ, không một anh chị em nào của cậu có thể nhìn thẳng vào mắt cậu nữa. Họ bồn chồn và nhìn vào chân mình, hoặc tay mình, hoặc bức tường, mọi thứ trừ khuôn mặt của anh trai mình. Touya không trách họ. Họ chỉ ở lại khoảng mười lăm phút, hỏi cậu cảm thấy thế nào, bày tỏ rằng họ vui vì cậu đang khỏe hơn, trước khi vội vã rời khỏi phòng.

Keigo ở lại.

Anh ấy luôn ở lại.

Đêm đầu tiên đó, Touya suy sụp, nuốt nỗi xấu hổ và lặng lẽ hỏi Keigo rằng anh có còn giữ tấm màn lụa đỏ thẫm từ đêm trước khi anh được tặng cho Touya làm thú cưng không. Yêu cầu này khiến Keigo nổi điên, gầm gừ với hoàng tử với đôi cánh và nanh nhe ra, từ chối chấp nhận thứ mà anh gọi là 'một yêu cầu vô lý'.

Tất nhiên, những vết sẹo là hình phạt thần thánh của Touya cho bản chất giết người và hung dữ của cậu ta. Keigo hẳn muốn cậu ta chịu đựng hình phạt của mình một cách trọn vẹn, vì giờ đây anh ta cũng ghê tởm ở bên ngoài như cậu ta vẫn luôn ở bên trong, không ẩn sau tấm màn che như một kẻ hèn nhát. Touya luôn là một kẻ hèn nhát khốn khổ như vậy.

Lòng căm ghét bản thân của Touya càng tăng lên khi ánh nhận ra rằng cậu đã thiêu rụi hoàn toàn căn phòng của Keigo trong cơn thịnh nộ của mình, buộc con chim phải ngủ chung giường với cậu một lần nữa. Đó hẳn là lý do tại sao cậu thức dậy trên giường với Keigo vào sáng hôm đó; Keigo tội nghiệp, bất hạnh này đã bị buộc phải ngủ cùng cậu trong nhiều tuần.

Không phải là Keigo sẽ chọn ngủ chung giường với cậu. Touya không thể tin được rằng anh đã nghĩ, dù chỉ trong một khoảnh khắc, rằng việc thức dậy bên cạnh anh ấy có thể có ý nghĩa gì đó. Thật là một giấc mơ tuyệt vời, khi nghĩ rằng Keigo xinh đẹp, công bằng có thể quan tâm đến mình.

Nó mãi mãi chỉ là một giấc mơ.

Đêm đó Touya cố gắng ngủ trên sàn nhà cạnh lò sưởi, càng xa giường càng tốt. Keigo, với lòng từ thiện vô tận của mình, khiển trách hoàng tử và buộc cậu trở lại giường. Touya cố gắng tránh xa nhất có thể, cuộn tròn trên mép giường và quay lưng lại với Keigo. Touya nhét khuôn mặt bị hủy hoại của hoàng tử vào trong lớp lông thú, sợ rằng Keigo sẽ gặp ác mộng nếu anh phải ngủ thiếp đi khi nhìn mình. Harpy chỉ thở dài, chui vào giường và cuộn tròn càng xa giường càng tốt ở phía bên kia, đôi cánh đỏ thẫm khổng lồ tụ lại ở khoảng không giữa chúng, giống như đêm đầu tiên anh đến lâu đài.

"Chúc ngủ ngon Touya."

Anh lẩm bẩm, giọng nói nghe nhỏ và yếu ớt. Touya không trả lời, chỉ cuộn chặt hơn, khóc thầm và nhuộm đỏ tấm ga trải giường một cách xấu xí. Tiếng thì thầm nhẹ nhàng của những chiếc lông vũ mềm mại, ấm áp vừa chạm nhẹ vào lưng cậu quả là cực hình.

Touya khóc cho đến khi thiếp đi, tự hỏi tại sao Keigo không để mình chết.

Sự bướng bỉnh tuyệt đối của Touya đã khiến cậu đứng dậy và đi lại chỉ trong vài ngày, mặc dù yếu ớt, bám vào tường và thở hổn hển vì kiệt sức chỉ sau vài phút. Touya kiên quyết đi về phía bồn tắm, đã từ chối để con harpy mang cậu đến đó trong ba ngày qua. Keigo (chết tiệt anh ta và sự thương hại không thể chịu đựng được của anh ta) đi theo sau cậu ta, ríu rít và rung cánh một cách lo lắng, chờ Touya ngã.

"Thưa bệ hạ, xin hãy để thần giúp-"

"Dừng cái trò ríu rít chết tiệt của mày lại! Con yêu quái khốn kiếp, để tao yên,"

Touya quát. Keigo ngừng cái trò ríu rít đầy lo lắng, nhưng vẫn tiếp tục đi theo hoàng tử. Đôi mắt vàng của anh mở to và lo lắng, điều đó chỉ khiến cơn giận dữ và oán giận cay đắng bùng cháy như ngọn lửa địa ngục trong lồng ngực cậu. Touya loạng choạng trên bậc thang lên bồn tắm dành cho người hầu nhỏ mà cậu đã chiếm làm của riêng mình nhiều năm trước, và cậu ngã xuống, quá yếu để tự đỡ mình.

Tuy nhiên, cậu không đập vào đá, Keigo đã ở đó trong chớp mắt để đỡ cậu bằng đôi cánh tay khỏe mạnh, có khả năng và một cái kén lông vũ mềm mại. Anh nhẹ nhàng giúp hoàng tử đứng dậy, phát ra tiếng ngân nga buồn bã khiến Touya muốn thiêu cháy anh ta. Cậu giật mình tránh ra ngay khi có thể, đẩy mình về phía trước và đập mạnh qua cánh cửa vào bồn tắm.

"Bệ hạ, xin hãy để thần-"

"Để tao yên, Keigo!"

Cậu ta hét lên, đóng sầm cửa vào mặt con harpy. Touya hít một vài hơi thật sâu, tay chân run rẩy vì phải đi bộ cả quãng đường dài đến đây.

Cậu ghét điều này, cậu ghét từng phút từng giây của chuyện này.

Có lẽ, khi cậu có thể đi lại tốt hơn, cậu ấy có thể trèo lên tòa tháp phía đông của lâu đài và đi bộ xuống.

Tại sao Keigo không để cậu chết luôn đi? Sẽ tốt hơn nếu cậu chết luôn đi.

Touya loạng choạng đi về phía bồn tắm, bám vào mép gỗ và vặn vòi. Nước nóng bắt đầu tràn vào, vì vậy Touya dành một giây để ngồi xuống sàn và lấy lại hơi thở, dựa lưng vào bồn tắm. Cậu ngả đầu ra sau để nghỉ ngơi trên bồn tắm, đập mạnh vào gỗ. Mắt cậu nhắm nghiền, cố gắng hít thở sâu và bình tĩnh lại. Khi đã lấy lại hơi thở, cậu với tay xuống để từ từ cởi cúc áo sơ mi bằng những ngón tay trắng bệch, run rẩy.

Touya chống lại cơn buồn nôn khi từ từ cởi áo, run rẩy vì ghê tởm khi nhìn thấy cơ thể của chính mình. Cậu đã quá gầy, nhưng một tháng không hoạt động đã làm hao mòn tất cả các cơ, chỉ còn lại da và xương. Những vết sẹo và ghim kẹp quấn quanh ngực và bụng, đe dọa sẽ rách ra và chảy máu nếu di chuyển sai cách. Touya kéo mình lên bằng mép bồn tắm, đứng dậy để cởi quần, khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở phía bên kia phòng.

Chiếc gương.

Cậu quên mất cái gương chết tiệt đó rồi.

Touya nhìn chằm chằm, và một xác chết cũng nhìn lại.

Touya nhìn chằm chằm khi hình ảnh bắt đầu rung chuyển và nhỏ giọt, một làn sóng màu xanh nhấp nháy êm dịu làm tan chảy hình ảnh thành một vũng thủy tinh nóng chảy.

Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màu xanh nhấp nháy và vũng nước đỏ rực đang lan rộng chậm rãi khi Keigo xông vào phòng, đôi cánh xòe ra và đôi mắt mở to trong hoảng loạn. Cậu vẫn đang nhìn chằm chằm vào hư không khi cậu được quấn trong vòng tay mạnh mẽ và đôi cánh đỏ thẫm, nhẹ nhàng hạ xuống đầu gối. Chỉ đến khi Keigo ôm chặt cậu, bao bọc cả hai trong một lớp lông vũ đỏ thẫm mềm mại, Touya mới nhận ra rằng cậu đã hét lên suốt thời gian đó.

Keigo lắc cậu qua lại, giữ chặt cậu, lẩm bẩm những lời ngọt ngào vào mái tóc trắng nhờn. Touya ngừng la hét, thở hổn hển và nghẹn thở. Cổ họng đau rát.

"Suỵt, không sao đâu Touya, có anh đây, ổn rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

Touya vùi mặt vào vai con yêu tinh, muộn màng nhận ra rằng áo mình đang đẫm những giọt nước mắt đẫm máu.

"Tại sao... Tại sao anh không để tôi chết? Anh nên để tôi chết."

Touya nức nở, tay run rẩy khi cậu nắm chặt lấy áo của con harpy. Keigo chỉ lắc đầu dữ dội, bám chặt vào cơ thể gầy gò, tan nát của Touya như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào nó.

"Đừng có mà, đừng có mà nghĩ thế Touya. Tôi mừng chết đi được vì em còn sống, em đừng có nghĩ đến chuyện cướp mất nó khỏi tôi, đồ khốn ích kỷ."

Touya bắt đầu ôm chặt lại con harpy, cẩn thận tránh chạm vào chỗ cánh gặp lưng anh. Cậu nấc lên vài tiếng vào cổ. Cậu có thể cảm thấy nước mắt bắt đầu thấm vào tóc mình, nơi Keigo ấn mặt vào đỉnh đầu.

"Tôi rất mừng vì em còn sống, Touya. Shouto cần em, Fuyumi và Natsuo cần em. Toga và PLF cần em. Tôi cần em. Em không biết tôi cần em đến mức nào đâu. Tôi đã sợ chết khiếp Touya, tôi đã ở bên giường em nhiều tuần, cầu nguyện với mọi vị thần mà tôi từng nghe đến để em được sống. Tôi đếm từng hơi thở, sợ rằng đó sẽ là hơi thở cuối cùng của em. Với tất cả sự tôn trọng, bệ hạ, tôi chẳng quan tâm em trông như thế nào. Nhờ một phép màu chết tiệt nào đó mà em vẫn còn sống, và đó là tất cả những gì tôi quan tâm."

Touya nhắm chặt mắt, vùi mặt vào hõm cổ anh. Cánh tay anh bỏng rát vì phải ôm chặt anh. Keigo liên tục lắc cậu qua lại, tạo ra tiếng kêu buồn nhất mà hoàng tử từng nghe. Đó là tiếng mà cậu tưởng tượng một con chim đang than khóc phải kêu như thế nào.

"Tôi... tôi xin lỗi..."

Keigo chỉ lắc đầu lần nữa.

"Đừng xin lỗi, tôi không thể tưởng tượng được nó khó khăn đến thế nào. Nhưng em có thể làm được, tôi biết em có thể. Em phải tiếp tục đi Touya, làm ơn, nếu không phải vì em thì vì tôi. Tôi cầu xin em, hãy để tôi giúp."

Touya nhắm chặt mắt vì xấu hổ, lắc đầu nơi nó đang chôn vùi trong cổ Keigo. Con yêu tinh phát ra một tiếng gù nhỏ nhẹ.

"Tôi muốn giúp em, Touya. Tôi biết em, tôi biết rằng trong đầu em tự thuyết phục mình rằng em là gánh nặng, hoặc là quái vật, hoặc một dạng tự ghét bản thân ngu ngốc nào đó mà em nghĩ ra, nhưng điều đó không đúng Touya. Tôi muốn giúp, tôi muốn ở đây vì em, để giúp em khi anh ngã, tôi muốn chứng kiến ​​mọi khoảnh khắc xấu xí nhất, thất bại nhất và sự sụp đổ chết tiệt của em bởi vì tôi quan tâm đến em, tôi tin vào em, vào những gì em làm. Lòng trung thành của tôi dành cho em, hoàng tử của tôi. Tôi thề sẽ trao đôi cánh của mình cho em vì tôi tin vào em, và tôi sẽ chiến đấu vì em, bằng cả răng và móng vuốt, cho đến khi em mệt mỏi vì sự hiện diện của tôi hoặc tôi chết vì tham vọng của em."

Keigo kéo họ ra xa nhau một chút, nhẹ nhàng nâng cằm Touya lên cho đến khi họ nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Tôi, Takami Keigo, thề sẽ trao đôi cánh của mình cho em, Todoroki Touya, cho đến hơi thở cuối cùng."

Touya cảm thấy như mình không thở được, nhìn chằm chằm vào màu vàng vô tận, đẫm nước mắt, được bao quanh bởi những chiếc lông vũ đỏ thẫm đẹp nhất mà cậu từng thấy trong suốt cuộc đời mình. Cậu không có lời nào để nói, vì vậy cậu chỉ gật đầu im lặng, nắm chặt tay mình vào chiếc áo sơ mi đẫm máu của Keigo. Keigo chỉ mỉm cười, đưa tay lên đẩy mái tóc bết dầu, chưa gội của cậu ra khỏi khuôn mặt đầy sẹo.

"Bây giờ, làm ơn, vì Chúa, hãy để tôi giúp em tắm một cái. Đã ba ngày rồi và em có mùi kinh khủng."

Touya không nhịn được cười khúc khích, khiến Keigo cười tươi đáp lại. Cậu gật đầu, để Keigo giúp cậu đứng dậy và rời khỏi sàn nhà.

Keigo giúp cậu cởi phần quần áo còn lại, khiến những dải da khỏe mạnh của Touya đỏ bừng vì xấu hổ. Harpy chỉ đảo mắt, ném Touya vào bồn tắm gần như tràn nước trước khi bắt đầu cởi quần áo của mình. Touya cảm thấy dạ dày mình trào lên cổ họng khi Harpy cởi đồ, giơ tay lên che mắt. Cậu đỏ bừng, ma thuật bắt đầu phun ra và làm nóng nước vì xấu hổ.

"Keigo, anh làm gì, tại sao anh lại... ôi trời ơi..."

Keigo chỉ cười khúc khích trước khi trèo xuống nước, gù lên như một chú chim khi chìm vào bồn tắm hơi, rung đôi cánh một chút. Touya ấn mạnh lòng bàn tay vào mắt mình hết mức có thể, xấu hổ. Đó là một bồn tắm nhỏ, được xây dựng cho một hoặc hai người là nhiều nhất, không phải là hồ bơi công cộng khổng lồ mà phần còn lại của gia đình hoàng gia sử dụng. Nó vừa khít với hai người, đặc biệt là với khoảng không gian bị chiếm dụng chỉ bởi đôi cánh và cái đuôi của Keigo. Touya vẫn từ chối nhìn cho đến khi con chim kia kêu lên một tiếng khó chịu, buộc đầu Touya phải chìm xuống nước một lúc.

Touya thở hổn hển, cố gắng bám vào thành bồn tắm.

"Trời ạ, em thật là đạo đức giả, Chỉ là tắm thôi mà Touya."

Touya hét lên một chút khi xà phòng lạnh đổ vào tóc cậu, Keigo bắt đầu chà móng vuốt của mình lên da đầu cậu. Ồ... được rồi, cảm giác thật sự, thật sự tuyệt. Touya hòa mình vào việc gội đầu, ngân nga một chút.

"Được rồi, thế là tốt hơn rồi. Cứ thư giãn đi, được chứ? Anh đã tắm cho em gần một tháng rồi Touya, đừng có lố bịch thế. Tin anh đi, giờ thì việc này dễ hơn nhiều rồi vì em đã tỉnh táo và có thể giữ đầu mình trên mặt nước. Em có biết giữ mình không bị chết đuối khi bất tỉnh khó khăn thế nào không?"

Touya chỉ lắc đầu, quay người lại để lưng cậu hướng về phía con harpy. Keigo tiếp tục xoa xà phòng vào da đầu cậu, liên tục phát ra những tiếng líu lo và rung rung. Touya làm mọi cách trong khả năng của mình để không nghĩ đến sự thật rằng con harpy tuyệt đẹp chết tiệt mà cậu vô cùng yêu đơn phương hiện đang khỏa thân sau lưng và đang gội đầu cho mình.

"Nó... ngay từ đầu anh không nên làm thế Kei, nó... không đứng đắn."

Harpy phía sau chỉ khịt mũi, nhúng đầu Touya xuống nước lần nữa để rửa sạch xà phòng. Hoàng tử lại thở hổn hển, đẩy mái tóc ướt khó kiểm soát ra khỏi mắt.

"Hoàng tử hư hỏng. Em biết rằng đại đa số mọi người không có được sự xa xỉ của một phòng tắm riêng, đúng không? Một gia đình khá giả có một bồn tắm duy nhất cho cả gia đình. Những người bình thường còn lại chúng ta được chia sẻ một nhà tắm công cộng nếu đó là một thị trấn đủ lớn, hoặc một dòng sông lạnh cóng nếu đó là một ngôi làng nhỏ hơn."

Touya đỏ mặt vì xấu hổ. Hầu hết mọi người trên thế giới có thể phải chia sẻ một phòng tắm, nhưng hầu hết mọi người trên thế giới không phải chịu đựng nỗi đau khổ của sự hấp dẫn đồng giới. Con quỷ này sẽ khiến cậu ta bốc cháy. Theo nghĩa đen.

"Anh là Seelie Takami của Triều đình Seelie Vương quốc Yagi, tôi chắc rằng anh có phòng tắm riêng."

Keigo chỉ cười một chút, đổ thêm xà phòng lên lưng hoàng tử.

"Không đúng, thưa bệ hạ. Tôi đã chia sẻ phòng tắm doanh trại với những người lính khác. Thực ra thì nó khá hữu ích, ngài sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu sự gắn kết diễn ra trong nhà tắm. Đó là nơi mọi người nói chuyện và buôn chuyện, tìm hiểu nhau, ngài biết không? Tôi luôn biết người lính nào của mình đang ngủ với cô gái nào, ai đang gặp rắc rối trong hôn nhân, ai có thói quen xấu là uống rượu hết tiền lương, những thứ như vậy."

Liên kết, đúng không. Đó có phải là điều họ đang làm lúc này không, liên kết?

Keigo dịch chuyển trong làn nước phía sau cậu, và anh nghĩ có lẽ một phần ngực của con harpy chạm vào lưng cậu. Nước nóng lên thêm vài độ.

Touya không biết mình có thể chịu đựng được bao nhiêu "sự gắn kết" nữa trước khi bùng nổ.

Keigo hoàn thành việc bôi thứ gì đó có mùi giống hoa dành dành lên tóc Touya (cậu không biết đó là gì, cậu chưa bao giờ bôi thứ gì lên tóc ngoài xà phòng thông thường trong đời) và cậu nghĩ rằng mình sắp hoàn thành hình thức tra tấn kỳ quái này mà cậu sẽ nghĩ đến trong một thời gian RẤT dài khi mà-

"Em có thể giúp tôi với đôi cánh của tôi không? Lông vai của tôi rất khó với tới."

Đụ mẹ.

Ôi trời ơi.

"Cái gì?"

Âm thanh phát ra như tiếng rít vô lễ, khiến Touya đỏ bừng mặt trong khi Keigo chỉ cười.

"Rửa cánh của tôi, Touya. Em có phiền không?"

Hoàng tử nuốt khan và từ từ quay lại, quyết tâm sử dụng mọi chút ý chí mà cậu có để hoàn toàn, tích cực, trông càng ít giống con người càng tốt. Quyết tâm của cậu kéo dài khoảng một giây.

Keigo đã là sinh vật ngoạn mục nhất mà Touya từng thấy, nhưng một Keigo ướt át, khỏa thân? Có đủ xà phòng và bong bóng trong nước vào thời điểm này khiến mọi thứ bên dưới mực nước đều bị che khuất (cảm ơn Chúa), nhưng điều đó vẫn để lộ mọi thứ từ giữa ngực trở lên. Và Keigo thì... tuyệt đẹp.

Harpy hơi thấp so với hầu hết đàn ông loài người, Touya có khoảng một cái đầu, nhưng điều đó không làm anh ta nhỏ bé. Ngực anh ta rộng gần gấp đôi (mặc dù, công bằng mà nói, Touya gầy bất thường) và có nhiều cơ bắp để có thể bay. Cánh tay của anh ta cũng có nhiều cơ bắp, chắc chắn là do nhiều năm huấn luyện quân sự. Touya biết rằng Keigo chủ yếu chiến đấu bằng nanh và móng vuốt của mình, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi cánh tay của anh ta trông như vậy. Có một số vết sẹo nhỏ trên ngực anh ta, nhưng tất cả đều mỏng và nhợt nhạt, rất có thể là vết thương do dao hoặc tên cũ, không có gì mà người ta không mong đợi từ một người lính. Những vết sẹo không làm giảm đi vẻ đẹp của làn da rám nắng mịn màng của anh ta, một sự tương phản rõ rệt với làn da nhợt nhạt như xác chết của chính Touya.

Và khuôn mặt của anh ấy, trời ơi, khuôn mặt của anh ấy. Mái tóc vàng óng mượt của anh ấy trông dài hơn khi ướt, một vài lọn tóc đủ dài để rủ xuống cổ anh ấy. Một lọn tóc khác dính vào xương gò má sắc nét của anh ấy, một lọn khác nữa dính vào đường viền hàm, và nó khiến toàn bộ khuôn mặt của anh ấy trông góc cạnh và tuyệt đẹp đến nghẹt thở. Những vệt đen sắc nét xung quanh mắt khiến anh ấy luôn có vẻ ngoài săn mồi, và đôi mắt của anh ấy hơi sụp xuống trong điều kiện ánh sáng yếu. Trời ơi, đôi mắt của anh ấy, chúng là một màu vàng không tự nhiên không tìm thấy ở con người, nhưng điều đó chỉ khiến chúng trở nên quyến rũ hơn. Touya nhìn một giọt nước nhỏ xuống má anh ấy, chạy dọc theo đường xương hàm sắc nét của anh ấy, xuống chiếc cổ dài của anh ấy, tiến về phía ngực anh ấy...

Keigo trông giống như thiên thần được phái đến để dụ dỗ Touya.

Đây là một cám dỗ mà Touya sẽ vui vẻ lao vào bất chấp mọi hậu quả.

Và rồi Touya nhớ ra rằng cậu ta cao sáu feet và có lẽ nặng khoảng 120 pound, nhợt nhạt như xác chết, và, ôi trời, 60% vết bỏng và phần còn lại của khuôn mặt cậu ta được ghim lại.

Và, quan trọng nhất, Touya là một người đàn ông.

Vì vậy, Touya cố gắng tránh mắt hết mức có thể vì sự tôn trọng, bởi vì Keigo xứng đáng được đối xử tốt hơn là bị nhìn chằm chằm như một kẻ lang thang bình thường trên phố.

Cậu cũng vô cùng biết ơn vì nước đủ đục và xà phòng để che giấu mọi thứ bên dưới ngực Touya, bởi vì không phải tất cả mọi thứ đều nhận được thông điệp "hãy tôn trọng".

"Anh, ừm, chắc chứ? Tôi chưa bao giờ, ý tôi là, anh chưa bao giờ cho phép tôi chạm vào đôi cánh của anh trước đây..."

Keigo chớp mắt một chút ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

"Tôi biết. Điều đó thật bất thường, em biết đấy. Hầu hết con người luôn muốn vuốt ve đôi cánh."

Touya hơi đỏ mặt, sự xấu hổ bùng cháy sâu trong ruột. Đó chính xác là điều cậu muốn làm kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy đôi cánh. Cậu đã rất muốn luồn tay qua những chiếc lông vũ trông như lụa, để cảm nhận lớp xương mỏng bên dưới, để đan những ngón tay vào những chiếc lông vũ nhỏ mỏng manh nơi đôi cánh gặp lưng anh. Touya, rõ ràng, giống hệt những con người khác và rất muốn vuốt ve đôi cánh, nhưng anh chưa bao giờ có đủ can đảm để thực sự hỏi.

"Tôi... Chúng là một phần của anh giống như bất cứ thứ gì khác, tôi sẽ không chạm vào anh nếu không có sự cho phép của anh. Tôi không muốn anh cảm thấy như..."

Keigo chỉ mỉm cười buồn bã.

"Giống như một con vật cưng?"

Touya nhăn mặt, nhìn chằm chằm xuống nước một lần nữa. Cậu gật đầu nhẹ. Keigo phát ra âm thanh ríu rít, líu lo (gần đây anh ấy phát ra nhiều tiếng chim hơn, có phải anhấy chỉ cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh hoàng tử không?) và quay lưng lại, xòe đôi cánh ra một chút để khoe cơ bắp nở nang của lưng.

Trời ơi, vai của anh ấy. Ôi trời ơi.

Có một cụm lông vũ nhỏ xíu ngay tại nơi cánh gặp lưng của nó, và một dải lông vũ màu đỏ mềm mại nhỏ chạy dọc theo xương sống của nó. Những chiếc lông vũ nhỏ trông rất nhỏ và mỏng manh so với những chiếc lông bay khổng lồ trên thân cánh của nó.

"Chúng được gọi là lông vai, những chiếc nhỏ hơn ở lưng tôi. Những chiếc lớn ở cuối được gọi là lông chính, những chiếc lớn ở giữa được gọi là lông phụ."

Anh ấy uốn cong và lắc lư từng phần khi giải thích, và đôi cánh chuyển động nhẹ nhàng tạo ra những vòng xoáy trong nước xà phòng.

"Sau đó, có những lớp lông phủ chính và phụ trên những lớp lông đó, và những lớp lông phủ bên lề ở mép trên. Phần trông giống như ngón tay cái là lông alula."

Touya đang cố gắng lắng nghe, thực sự là vậy, nhưng não cậu ấy chủ yếu chỉ đang bị đoản mạch.

"Tôi gặp rất nhiều khó khăn khi chải lông vai, tôi không thực sự với tới. Em chỉ cần chải ngón tay qua chúng và sắp xếp tất cả chúng theo cùng một hướng, và chải sạch bất kỳ chiếc lông xỉn màu hoặc gãy nào đang bắt đầu rụng."

Miệng Touya cảm thấy như đầy bông.

"Vậy là anh muốn tôi chỉ cần, ừm, chải lông cho anh bằng tay à?"

Keigo kêu lên một tiếng có vẻ đồng tình, rung nhẹ đôi cánh trước khi xòe rộng chúng ra trong sự mong đợi. Touya hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bàn tay run rẩy của mình bình tĩnh khi đưa tay ra. Cậu do dự đặt lòng bàn tay lên tay Keigo, đó là gì vậy? Scapulars? Cậu giữ nguyên bàn tay của mình tại chỗ trong một lúc, chờ đợi để được bảo rằng mình đang quá khắc nghiệt hoặc làm tổn thương harpy theo một cách nào đó. Không có lời khiển trách nào đến, thay vào đó, Keigo chỉ hơi ngả người ra sau, đẩy những ngón tay của Touya sâu hơn vào cánh của mình. Hoàng tử cố gắng hít một hơi bình tĩnh, và cong những ngón tay của mình sâu vào trong những chiếc lông vũ, bắt đầu chải qua như đã được bảo.

Thật ngạc nhiên, lớp lông ngoài cùng hơi ẩm vì tắm, nhưng bên trong thì khô hoàn toàn, lông hẳn là không thấm nước. Các lớp lông bên dưới cực kỳ mềm mại và mịn màng, và Touya phải ấn ngón tay vào sâu một cách đáng ngạc nhiên trước khi chạm vào lớp da mỏng manh bên dưới. Cậu để đầu ngón tay lướt qua lớp da khi từ từ đưa tay xuống.

Keigo rên lên một tiếng nhỏ, dang rộng đôi cánh hơn một chút khi một cơn rùng mình dữ dội chạy qua chân tay. Âm thanh đó khiến một làn sóng nhiệt chạy khắp cơ thể Touya, và cậu cố gắng giữ cho bàn tay không tự nhiên bốc cháy. Cậu lặp lại động tác đó, khiến anh rên lên một tiếng nhẹ nhàng khác.

Touya sẽ ngồi đây và chải lông cho Keigo cho đến hết đời nếu cậu ấy cứ tiếp tục phát ra âm thanh đó.

"Mm, em đang làm ấm tay mình à? Cảm giác thật tuyệt."

Giọng nói của Keigo trầm và khàn khàn, và cánh tay lại uốn cong và run rẩy.

Và bởi vì Touya là một sinh vật nhỏ bé ghê tởm, đồi trụy, nên giọng nói khàn khàn của Keigo gần như khiến cậu ta phát điên.

Cảm ơn Chúa vì nước hiện đang tràn ngập bọt khí.

Touya dành thêm mười phút tận tụy vuốt ve những chiếc lông vũ của con harpy, và nhận được một cơn rùng mình dữ dội khi cậu chuyển sự chú ý của mình sang hàng lông vũ nhỏ mỏng manh chạy dọc theo sống lưng của Keigo. Những âm thanh mà nó liên tục tạo ra là hình thức tra tấn ngọt ngào nhất mà Touya có thể tưởng tượng ra. Cậu cố gắng ghi nhớ từng giây, một ký ức mà mình xấu hổ khi thừa nhận rằng bản thân sẽ tua lại trong tâm trí mình mỗi khi ở một mình, có lẽ là trong suốt quãng đời còn lại.

Keigo cuối cùng cũng vẫy đôi cánh của mình lần cuối trước khi gấp chúng lại gọn gàng trên lưng, và Touya coi đó là dấu hiệu cho thấy việc chải chuốt đã xong. Cậu nhanh chóng rút tay lại và nhúng nó trở lại nước. Cậu bắt đầu bấu móng tay mạnh nhất có thể vào một hàng ghim trên chân, cố gắng tuyệt vọng để thoát khỏi vấn đề của mình trước khi họ phải ra khỏi nước. Nó có hiệu quả hơi quá, móng tay của cậu bấu quá sâu và có một cơn đau dữ dội khi cậu cảm thấy da và vết sẹo tách ra. May mắn thay, Touya là một chuyên gia trong việc không để nỗi đau thể hiện trên khuôn mặt. Keigo quay lại, duỗi tay lên trên đầu.

"Mm cảm ơn, tôi cần thứ đó lắm. Tôi không bao giờ với tới được, và tôi luôn có những người xung quanh có thể giúp tôi chải chuốt trước đây."

Touya chỉ gật đầu và hướng mắt xuống nước xà phòng, vô cùng xấu hổ vì mức độ thích thú tột độ mà anh có được từ điều đó.

"Rất vui được giúp đỡ"

Hoàng tử lẩm bẩm, hy vọng rằng khuôn mặt ửng hồng của mình là do nước nóng. Keigo kêu lên một tiếng nhỏ vui vẻ và đột nhiên đứng dậy, trèo ra khỏi nước để lấy cho cả hai chiếc khăn (Touya cúi mắt xuống. Cậu ta đã thoát khỏi vấn đề của mình, cậu ta không cần nó quay trở lại. Vào thời điểm đó, lựa chọn duy nhất là đốt cháy thứ chết tiệt đó). Keigo nhanh chóng quấn mình trong một chiếc khăn lớn (cảm ơn Chúa) và quay lại để giúp Touya đứng dậy và ra khỏi bồn tắm. Đôi chân yếu ớt của cậu rẩy và gần như ngã, nhưng harpy chỉ cẩn thận giúp Touya đứng thẳng khi anh ta nhanh chóng quấn chiếc khăn được đưa cho quanh người càng nhiều càng tốt.

Keigo phải giúp Touya mặc quần áo, khiến cậu vô cùng xấu hổ và thất vọng, nhưng Keigo dường như không bận tâm chút nào. Anh giúp hoàng tử ngồi xuống để lấy lại hơi thở trong khi con chim xả nước bồn tắm, đặt các lọ xà phòng, dầu và bất cứ thứ quái quỷ nào mà nó đã đổ lên người Touya khi cậu không chú ý, và nhanh chóng mặc quần áo cho mình. Anh quay lại bên cạnh Touya, giúp cậu đứng dậy và bước vài bước loạng choạng về phía cửa. Touya rít lên trong sự thất vọng, bám chặt vào eo Keigo để cố gắng không ngã. Cậu lại rất cẩn thận tránh chạm tay vào cánh, cơ hội chạm vào có lẽ chỉ xảy ra một lần.

"Chết tiệt... Tôi ghét điều này. Tôi thậm chí còn không thể đi nổi nữa."

Giọng cậu hơi nghẹn lại, bực bội. Keigo khẽ gọi, vòng cánh tay mạnh mẽ quanh eo Touya và đỡ hoàng tử tiến về phía trước.

"Cậu đã ngủ một tháng rồi, điều đó là bình thường. Rồi cậu sẽ thấy, cậu sẽ đi lại được ngay thôi, đặc biệt là nếu cậu bắt đầu ăn uống đúng cách."

Touya hơi đỏ mặt, nhưng Keigo chỉ mỉm cười với cậu.

"Cậu sẽ thấy, trong vài tuần nữa cậu sẽ chạy nhanh hơn tôi."

Điều đó khiến Touya bật cười một chút, và họ bắt đầu cuộc hành trình dài trở về phòng ngủ của mình. Đi chậm, nhưng Keigo rất kiên nhẫn, dừng lại bất cứ khi nào hoàng tử cần một chút thời gian để nghỉ ngơi. Touya quàng tay một cách vụng về quanh giữa người của harpy để tránh chạm vào đôi cánh mềm mại, điều mà cuối cùng Keigo cũng nhận ra.

"Cậu có thể chạm vào đôi cánh mà."

Touya dừng lại, nhìn con quái vật với vẻ không chắc chắn.

"Anh... Anh chắc chứ? Tôi không muốn anh cảm thấy như anh, tôi không biết nữa, đang vuốt ve anh..." Giọng cậu khẽ khàng và ngập ngừng, nhìn chằm chằm vào đôi cánh đỏ thẫm khổng lồ liên tục chuyển động và giật giật theo từng cảm xúc mà con harpy cảm thấy. Keigo cười một chút.

"Không sao đâu, Touya. Tôi không phiền khi là cậu. Cậu có thể chạm vào chúng bất cứ khi nào cậu muốn. Hơn nữa, cảm giác... thật tuyệt."

Đến lượt Keigo đỏ mặt một chút, đôi mắt vàng nhìn xuống chân mình. Một luồng nhiệt nóng bỏng chạy qua ngực và mặt hoàng tử.

Ồ. Ồ.

Có lẽ...?

"Ừm, ừ, ừ. Được rồi. Tôi có thể, ừ, ừ..."

Touya ta hắng giọng, dịch chuyển tay vài inch để hạ cánh xuống gốc một trong những chiếc cánh, những ngón tay chạm vào những chiếc lông vũ mềm mại. Cánh của Keigo lại rùng mình một chút. Cả hai đều đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào bất cứ thứ gì ngoại trừ nhau. Keigo ho một cách ngượng ngùng.

"Chúng ta nên, à, tiếp tục đi thôi, sắp đến giờ ăn tối rồi."

Touya gật đầu hơi nhanh.

"Vâng, đúng vậy, xin lỗi. Tôi biết anh đói."

Cậu ta lại bắt đầu bước đi, nhưng lần này cậu ta vẫn giữ chặt ngón tay mình trong lớp lông vũ đỏ mềm mại, ngay tại chỗ chúng biến mất vào trong chiếc áo của harpy.

"Cậu cũng cần phải ăn, cậu biết đấy. Ý tôi là, tôi không để cậu thoát khỏi việc chọn mọi thứ nữa đâu. Cậu đang ăn hết đĩa của mình rồi."

Touya mỉm cười, cong ngón tay vào những chiếc lông vũ. Đầu ngón tay của cậu đặt trên lớp da mỏng manh bên dưới những chiếc lông vũ, bắt đầu lần theo xương rỗng, mỏng. Keigo lại rùng mình, nhưng không ai trong số họ bình luận về điều đó.

"Yeah, yeah, birdie. Tôi biết. Chúng ta có thể bắt đầu với thịt trắng, như thịt gà hay gì đó không? Tôi không biết liệu tôi có thể ăn thịt bò hay thịt nai ngay bây giờ không."

Keigo gật đầu.

"Được thôi Touya, miễn là cậu hứa sẽ thực sự ăn nó. Tôi nghiêm túc đấy, tôi sẽ nhét nó vào cổ họng cậu nếu tôi phải làm vậy."

Touya lại cười khúc khích, và Keigo tặng cậu một nụ cười rạng rỡ.

"Tôi hứa là tôi sẽ ăn nó, chú chim ạ."

"Tốt. Vậy thì là gà. Tôi sẽ lấy cho cậu một ít bánh mì trắng ngon, nó sẽ dễ hơn bánh mì lúa mạch đen. Cậu muốn ăn loại rau nào-"

Ngay khi Keigo đẩy cửa phòng ngủ, anh đột nhiên đông cứng tại chỗ, đôi cánh xòe ra và dựng đứng. Touya nhìn lên từ nơi anh đang tập trung vào cách đặt chân của mình.

Vua Enji đang đứng giữa phòng ngủ, vẫn tức giận như thường lệ.

"Touya."

Cậu không trả lời, chỉ nheo mắt nhìn cha mình. Keigo gầm gừ trong cổ họng. Họ lê bước vào phòng, con harpy giúp Touya ngồi vào ghế cạnh bàn ăn nhỏ của họ. Anh ta không rời khỏi bên cạnh hoàng tử sau khi đã ngồi xuống, thay vào đó, anh ta trèo lên tay vịn và lưng ghế để đậu một cách kỳ lạ trên cả bốn chân như một con quỷ trên vai cậu, đôi cánh và đuôi xòe ra hung hăng. Tất cả họ đều nhìn nhau với vẻ thù địch công khai, trước khi cuối cùng Keigo phá vỡ sự im lặng.

"Ngài cũng gan đấy, đức vua, giờ lại đến thăm bệ hạ sau ngần ấy thời gian. Con trai cả của ngài đã nằm trên giường bệnh cả tháng trời và ngài không hề lộ mặt."

Giọng nói của Keigo không giống bất kỳ giọng nói nào mà Touya từng nghe từ người đàn ông đó, trầm thấp, rít lên và gầm gừ. Enji chỉ cười khẩy.

"Thành thật mà nói, ta hy vọng hắn sẽ giúp ta một việc là chết và rời khỏi dòng dõi hoàng gia. Chúng ta đều biết hắn hoàn toàn không phù hợp để trở thành người thừa kế ngai vàng."

Keigo nhe nanh và rít lên, những móng vuốt khổng lồ trên tay và bàn chân giống như chim của hắn đập vỡ gỗ của chiếc ghế nơi hắn đang ngồi. Hắn cong người bảo vệ hoàng tử, đôi cánh xòe ra trong một màn đe dọa. Touya chỉ nghiến răng. Enji khịt mũi, vòng cổ lửa của hắn bùng cháy.

"Touya, kiểm soát thú cưng của ngươi hoặc ta sẽ kiểm soát nó thay ngươi."

Keigo gầm gừ, cắn vào không khí. Touya gầm gừ, nắm chặt tay vào đầu tay vịn.

"Đừng có gọi anh ấy như thế."

Cậu ta quát. Touya đưa tay lên, nhẹ nhàng cào vào những chiếc lông vũ mọc ra từ lưng của con harpy. Keigo hạ cánh xuống một chút khỏi tư thế đe dọa của chúng, tiếng gầm gừ hoang dã lắng xuống thành tiếng gầm gừ thấp trong cổ họng.

"Keigo, xuống bếp và lấy bữa tối cho chúng ta. Chỉ mất năm phút thôi, bất cứ điều gì đức vua muốn nói với tôi, ngài ấy đều có thể nói trong thời gian đó."

Harpy liếc đôi mắt vàng của mình xuống hoàng tử, tạo ra một âm thanh lách cách, rít lên kỳ lạ. Anh ta do dự một lúc, nhưng rồi gật đầu, từ từ trèo xuống khỏi chỗ đậu của mình dọc theo lưng và tay vịn của chiếc ghế bành lớn. Anh ta tiếp tục trừng mắt nhìn đức vua, nhưng dừng lại một giây để vuốt cánh quanh vai Touya, một vài chiếc lông vũ để lại một cái vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo má bị khâu của hoàng tử, trước khi Keigo xông ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng. Enji chỉ trừng mắt nhìn cánh cửa đóng trong giây lát, trước khi liếc nhìn con trai mình bằng ánh mắt độc địa.

"Trông ngươi ghê tởm quá Touya. Tốt hơn là ngươi nên chết đi."

Touya cười một cách xấu xí.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày đó sẽ đến, nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự đồng ý với ông về một điều gì đó. Ông muốn cái quái gì thế Enji."

Nhà vua hơi căng thẳng.

"Thật kỳ diệu, toàn bộ sự việc này không khiến gia đình Yaoyorozu hủy bỏ lời cầu hôn, nhưng họ đã rút ngắn thời gian. Mày có thời gian cho đến mùa xuân để ký hợp đồng hôn nhân với con gái họ hoặc lời đề nghị sẽ bị hủy bỏ."

Mật đắng dâng lên trong cổ họng Touya.

"Ông đã có câu trả lời của tôi rồi. Cô ấy bằng tuổi Shouto, tôi không đồng ý gả một đứa trẻ."

"Năm sau cô ấy sẽ đủ tuổi trưởng thành, cho đến lúc đó buổi lễ mới được tổ chức."

"Tôi không quan tâm. Tôi hơn cô ấy mười tuổi, và tôi sẽ không kết án một cô gái mười bốn tuổi phải lấy tôi làm chồng trong tương lai."

Vòng cổ lửa của nhà vua bùng cháy sáng hơn nữa.

"Ngươi nghĩ cô ta không muốn vinh dự trở thành nữ hoàng sao?"

Touya đập nắm đấm, ngọn lửa xanh bùng lên trong giây lát.

"Cô ấy sẽ là nữ hoàng của một người đàn ông không bao giờ có thể yêu cô ấy. Câu trả lời của tôi là không."

Enji nheo mắt.

"Ta có thể bị thuyết phục để ngươi giữ con harpy. Mẹ ngươi và tôi đã tách phòng riêng, tôi chắc con nhỏ đó cũng có thể bị thuyết phục làm như vậy nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn tiếp tục quan hệ với sinh vật đó."

Touya gầm gừ phát ra một luồng sáng màu xanh lam từ miệng, vô tình làm cháy góc tấm thảm. Cậu nhanh chóng giẫm nát nó bằng chân.

"Tôi đã nói với ông rồi, đừng có nói về anh ấy như thế. Tôi sẽ không bao giờ làm mất danh dự anh ấy theo cách đó, ông biết mà."

Enji dừng lại một lúc, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

"Ngươi thực sự chưa lên giường với con yêu tinh đó, đúng không?"

Touya nhắm chặt mắt và nghiến răng, cơn giận dữ khiến da cậu nóng lên, ngọn lửa đe dọa bùng phát.

"Không."

Touya nghiến răng. Enji chỉ khịt mũi một chút ngọn lửa màu cam.

"Nó có biết về... sự đồi trụy của ngươi không?"

Touya ấn chặt tay vào tay vịn, nắm chặt gỗ hết mức có thể. Khói bạc bắt đầu cuộn lên và thoát ra từ giữa những chiếc ghim trên cổ tay và ngực cậu. Tay cậu nóng lên, bắt đầu khiến tay vịn gỗ rít lên và bốc khói nhẹ.

"Không, anh ấy không biết."

Có một sự im lặng căng thẳng kéo dài.

"Ngươi đã yêu nó rồi, phải không?"

Touya không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn xuống sàn. Sự im lặng của cậu là tất cả câu trả lời mà nhà vua cần. Enji tiến lên vài bước, nghiêng người cho đến khi ông và Touya đối mặt với nhau, trừng mắt nhìn nhau với sự căm ghét lộ liễu.

"Được thôi, vậy thì để ta thuyết phục ngươi theo cách khác. Nếu ngươi không ký hợp đồng đó vào cuối mùa xuân, ta sẽ đảm bảo rằng những người đàn ông tiếp theo ta thuê để hãm hiếp và giết con vật cưng nhỏ bé của ngươi thực sự hoàn thành công việc. Bây giờ ta biết cách kiềm chế ngươi trước, để ngươi không cố can thiệp. Có lẽ ta sẽ bắt ngươi xem ta cắt cánh của nó. Ngươi có thể giữ chúng sau đó, nếu ngươi muốn, làm kỷ niệm."

Toàn thân Touya lạnh ngắt, tầm nhìn của cậu thu hẹp lại chỉ còn một điểm.

"Ông vừa nói cái quái gì thế?"

Cậu thì thầm. Khói bốc ra từ đường may của cậu ta ngày càng dày hơn, căn phòng bắt đầu nóng lên.

"Ngươi đã nghe ta nói rồi đấy."

Ngọn lửa xanh bùng lên trong tay cậu, biến ống tay áo sơ mi của cậu thành tro bụi. Lần này Touya thậm chí còn không cảm thấy nó, những vết sẹo mới hoàn toàn tê liệt trước ngọn lửa, và bất kỳ nhiệt lượng dư thừa nào cũng đang thoát ra ngoài qua các lỗ hở giữa các chiếc ghim.

" Ông đã cử những người đó đi theo Keigo?"

Giọng cậu khàn khàn, cánh tay run rẩy trong cơn giận dữ khó che giấu.

"Đúng, và tao sẽ làm lại nếu đó là điều cần thiết để khiến mày tuân theo."

Touya nhìn chằm chằm vào hư không trong khi ngọn lửa trong tay cậu bùng lên. Tay ghế của cậu giờ đang bốc cháy, nhưng cậu không để ý đến điều đó.

"Được thôi. Tôi sẽ ký hợp đồng với ông vào mùa xuân. Giờ thì cút khỏi phòng tôi ngay."

Touya nghiến răng, giọng nói chỉ hơn tiếng thì thầm một chút. Enji đứng thẳng dậy với nụ cười tự mãn.

"Ta mừng là con đã tỉnh táo lại, Touya. Cuối cùng con sẽ thấy quyết định này là tốt nhất."

Ông ta bắt đầu sải bước ra khỏi phòng, mở cửa cùng lúc Keigo quay lại với một khay thức ăn được đậy kín. Enji chỉ cười toe toét một trong những nụ cười tàn bạo của mình xuống con yêu tinh lùn, gật đầu chào một cái.

"Chúc buổi tối tốt lành, harpy."

Keigo chỉ nheo mắt, quay lại nhìn nhà vua bước ra khỏi phòng và đi xuống hành lang. Anh ta đóng sầm cửa lại.

"Anh ta muốn cái quái gì thế- Touya!"

Keigo ngay lập tức đặt khay xuống bàn, vội vã cố gắng dập tắt ngọn lửa đang thiêu rụi tay vịn của chiếc ghế trước khi hoàng tử có thể tự nấu chín mình một lần nữa. Touya thở dài, nhắm mắt lại và cắt đứt dòng chảy của phép thuật, dập tắt cánh tay của mình. Keigo chỉ thốt lên một tiếng rền nhỏ đầy ngạc nhiên.

Cánh tay của Touya đáng ngạc nhiên là không bị bỏng, phần lớn nhiệt lượng dư thừa đã thoát ra khỏi các đường nối ở cổ tay. Những chiếc ghim đang phát sáng màu cam sáng, nhưng kim loại truyền ma thuật đã buộc các khoảng trống vẫn còn bốc khói giữa vết sẹo và da của anh ta khép lại. Anh ta líu lo khẽ nói, đặt một bàn tay có móng vuốt lên những ngón tay gầy gò, nhợt nhạt của Touya.

"Touya? Cậu ổn chứ?"

Cuối cùng hoàng tử cũng ngừng nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn lên đôi mắt vàng đầy lo lắng. Cậu đẩy mình lên cho đến khi đứng dậy, hơi loạng choạng trên đôi chân vẫn còn yếu ớt. Cậu ôm chặt lấy harpy, vùi mặt vào mái tóc vàng óng mượt của anh. Keigo kêu lên một tiếng kêu ngạc nhiên nhưng nhẹ nhàng ôm lại hoàng tử.

"Bệ hạ?"

Touya vùi mũi vào mái tóc mềm mại có mùi hoa nhài, đưa một tay lên ôm lấy gáy của harpy. Cậu mỉm cười, hít vào mùi hương yêu thích nhất trên thế giới, một gánh nặng đột nhiên trút khỏi vai cậu.

"Tôi sẽ giết ông ta, Keigo. Tôi sẽ giết nhà vua nếu đó là điều cuối cùng tôi làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com