Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

HỆ LIỆT TRẦN HÀNH CHI 5: ÂM HÔN- CHIÊU ĐỆ QUAN


Trong phòng treo đầy những tấm màn trắng, ở giữa đặt một chiếc giường gỗ lớn màu trắng.

Trên giường lại đặt một cỗ qu/an t/ài lớn màu đỏ m//áu.

Đầu giường dán chữ Hỷ, vây quanh một vòng người giấy mặt trắng không mắt.

Miệng tôi bị khâu bằng chỉ, bố mẹ tôi đứng bên cạnh đầy mong đợi: "Con gái ngoan, mau chui vào đi, chui vào rồi con sẽ có em trai!"

.

Tôi tên là Trần Hành Chi, là một thầy phong thủykhông môn không phái, đồng thời cũng là một kẻ t/ànt/ật.Bẩm sinh đã bị m/ù một mắt, từ nhỏ không bố khôngmẹ, được sư phụ m/ù lòa thu nhận, học nghệ mườinăm, nhập đạo ba mươi năm, dần dần kế thừa y bátcủa ông, tiếp quản quầy bói nhỏ này từ tay ông.Âm môn, nhập vào ắt phạm Ngũ Đế Tam Khuyết, góabụa cô đ/ộc t/àn t/ật ắt có một, tôi mệnh phạm ThiênSát, kiếp trước tạo nghiệp quá nhiều, ứng với câu nóicủa sư phụ, kiếp này tôi đến trả n/ợ, sống qua 40 tuổicoi như ông trời ngủ gật rồi.Hôm đó, tôi như thường lệ ra bày quầy, người đầu tiênđến hỏi quẻ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, tên làMã Hoán Nam.Cô gái này trán cao đầy đặn, cằm vuông vắn, xươ/nglông mày hơi nhô ra, giữa lông mày có nốt ruồi, dái taicó sao rủ, pháp lệnh văn nhạt, là tướng phú quý điểnhình.Cô ta nói cô ta đã liên tục một tháng mơ thấy cùngmột cảnh tượng."Đại sư... đó là một nơi giống như căn phòng, treo đầyrèm trắng, giữa phòng có một chiếc giường gỗ lớnmàu trắng!""Trên giường, đặt một cỗ qu/an t/ài, là qu/an t/ài lớnmàu đỏ, trên tường đầu giường, còn dán chữ Hỉ màuđỏ..."

"Cuối giường có nến, bên cạnh giường còn có ngườigiấy, bọn họ không có mắt, chỉ dùng tròng trắng mắtnhìn chằm chằm vào tôi.""Miệng tôi bị khâu bằng chỉ!""Bố mẹ tôi đầy mong đợi nói với tôi: Con gái ngoan,mau chui vào đi, chui vào rồi con sẽ có em trai!"Khi nói những lời này, sắc mặt Mã Hoán Nam rất tiềutụy, giọng nói có chút r/un r/ẩy.Để không mơ thấy giấc mơ này, cô ta đã thử rất nhiềucách.Thức trắng đêm, đi khám bác sĩ tâm lý, uống th/uốcan thần, v.v.Nhưng đều vô dụng.Cô ta bắt đầu trở nên không dám ngủ, nhưng dù saocô ta cũng là người, dù có thể thức đến đâu cũng cómột ngày không chịu được.Tối qua, cô ta hai ngày hai đêm không ngủ thực sựkhông chịu được nữa, liền ngủ thiếp đi, kết quả lại mơthấy cảnh tượng tương tự.Tôi gật đầu, rót cho cô ta một tách trà, cô ta uốngxong, sắc mặt rõ ràng tốt hơn một chút.Tôi vừa suy diễn bát tự của cô ta, vừa trò chuyện vớicô ta."Gần đây còn gặp phải chuyện kỳ lạ gì không?""Không còn nữa... đại sư, tôi sẽ ch//ết sao? Cỗ qu/ant/ài đó có phải chuẩn bị cho tôi không?"Tôi không nhìn cô ta, nhưng vẫn cảm nhận được cô tarất câu nệ, rất căng thẳng.Nghe cô ta nói, cảnh tượng này tám phần mười là âmhôn.Cái gọi là âm hôn, chính là dùng thân thể người sốngkết thành hôn sự với th* th/ể người ch*t, dùng dươngthọ của người sống, dưỡng h/ồn của người ch//ết.Phương pháp này tuy có lợi ích cực lớn đối với qu//ỷh/ồn, nhưng đối với người dương mà nói, là cực kỳ tạonghiệp. 

Bởi vì khi âm hôn, người dương sẽ bị chấp phong hình,dùng kim khâu kín thất khiếu, sau đó đ//ánh g//ãy tứchi, ném vào qu/an t/ài cùng với h/ài c/ốt người ch//ết, sống dở ch//ết dở, tà/n nh/ẫn đ/ộc địa nhất.Tôi im lặng một lát, tuy không nỡ, nhưng vẫn nói thật:"Cô đoán đúng rồi, cỗ qu/an t/ài đỏ đó là chuẩn bịcho cô!"Cô ta bị dọa sợ, r/un r/ẩy cả người, hoang mang nhìntôi.Sau đó, tôi đưa cho cô ấy hai lá bùa vàng và số điệnthoại của tôi, dặn cô ấy hễ thấy gì, nghe thấy gì, hoặcgặp phải chuyện gì, thì lập tức gọi điện cho tôi.Có bùa vàng hộ thân, tạm thời cô ấy sẽ không sao. MãHoán Nam thì hoàn toàn không biết gì, muốn trừ tậngốc mầm họa này đương nhiên là không thể, nhiềunhất chỉ có thể chờ thời cơ hành động sau này.Nhưng, tại sao Mã Hoán Nam lại gặp phải chuyện này,tôi đại khái đoán được một vài nguyên nhân.Là vì mệnh cách của cô ấy quá tốt.Cô ấy là mệnh "Thiên nhân thiên tướng Tử Vi nhậpmệnh", kiếp trước là phu nhân cáo mệnh do hoàng đếban, mệnh cách này rất hiếm thấy, kiếp này chỉ cómột đại kiếp nạn, một khi vượt qua được, về sau sẽ cóđại tạo hóa.Tôi nghĩ vậy, tiếp tục suy đoán bát tự mệnh cách củacô ấy.Đột nhiên, ngòi bút của tôi dừng lại ở cung Huynh Đệtrong Mệnh cách thập nhị cung.......Vốn tưởng rằng có bùa vàng hộ thân, Mã Hoán Nam ítnhất cũng phải hai ngày sau mới gọi điện cho tôi,nhưng không ngờ, cuộc gọi của cô ấy lại đến nhanhnhư vậy.Vào buổi tối hôm đó, tôi đã nhận được cuộc gọi của côấy.Chuyện c/ứu người là chuyện khẩn cấp, tôi không dodự mà lập tức đi đến địa chỉ mà cô ấy cung cấp.Nơi Mã Hoán Nam ở cách xa đường lớn, vị trí khá tốt,yên tĩnh, không có nhiều bụi bẩn, nhưng có lẽ khu dân cư hơi cũ, hành lang chất đầy rác thải giấy vụn, trongkhu chỉ thấy vài ông bà lão đi lại.Khi tôi thấy cô ấy dưới lầu, cô ấy rõ ràng rất hoảng lo/ạn, vừa cầm điện thoại vừa nhìn xung quanh. Vừathấy tôi, cô ấy vội vàng bước đến."Đại sư...""Đừng vội, lên xem thử đã."Tôi an ủi cô ấy, cô ấy gật đầu, dẫn tôi lên lầu, nhà côấy ở tầng ba, hành lang chất đầy chai nhựa và giấyvụn các loại. Thậm chí suýt chút nữa đã chất đếntrước cửa nhà Mã Hoán Nam.Mã Hoán Nam chỉ vào góc trước cửa nhà, lo lắng nói:"Chính là cái này... Lúc tôi tan làm về thì thấy, bìnhthường tôi chưa bao giờ làm như vậy, không biết aicắm ở trước cửa nhà tôi."Là hương vàng, tổng cộng ba cây, đã ch/áy được mộtnửa, cắm ở chân cửa.Thấy vậy, tôi nheo mắt lại, nhổ phăng hương xuốngbẻ g/ãy, rồi kéo mạnh đống giấy vụn bên cạnh ra.Quả nhiên giống như tôi nghĩ, bên dưới đống giấy vụnlà một viên đ/á, dưới viên đ/á lót một xấp giấy vàngnhỏ và một xấp tiền giấy âm phủ!"Gan lớn thật đấy."Tôi cầm những thứ này lên, trầm giọng nói.Thấy những thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của MãHoán Nam trắng bệch: "Đại sư, đây... đây là chuyện gìvậy..."Tôi nhìn xung quanh, lấy một lá bùa vàng dán lên cửa,rồi nói: "Đây là hương dẫn h/ồn, còn có tiền giấy âmphủ và giấy vàng, nếu thật sự là âm hôn, những thứnày là để cho tiểu qu//ỷ đi đón dâu mở đường!"

Nghe tôi nói vậy, mắt Mã Hoán Nam lập tức đỏ hoe,nước mắt lã chã rơi xuống, không biết từ lúc nào đãnắm ch/ặt lấy tay áo tôi, bất lực nhìn tôi.Tiểu qu//ỷ dẫn đường tới, đồng nghĩa với việc MãHoán Nam cũng không sống được nữa.Nhưng có tôi ở đây, chắc chắn không thể để bọnchúng dẫn Mã Hoán Nam đi."Trong hành lang có camera không?"Hương dẫn h/ồn và tiền giấy vàng mã chắc chắn cầncó người đặt, muốn phá giải cục diện này, cách đơngiản nhất là bắt đầu từ người đó.Và ngay khi Mã Hoán Nam vừa lắc đầu chuẩn bị nói...Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.Cộc cộc cộc!Mã Hoán Nam như bị dọa sợ, ch//ết trân nhìn chằmchằm vào cửa, đến thở mạnh cũng không dám.Tôi nheo mắt lại, thò tay vào túi quần, nắm ch/ặt lệnhbài."Cài 110 thành một nút gọi khẩn cấp, chỉ cần cảmthấy không ổn, lập tức bấm gọi. Đừng mở cửa, hỏixem ai, nếu không trả lời, thì hỏi ba lần."Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy đi, cô ấy vộivàng gật đầu, lau nước mắt, lấy điện thoại ra hít sâumột hơi, đi về phía cửa. Còn tôi ngồi trên ghế sofa,nhìn chằm chằm vào cửa. 

"Cộc cộc cộc"Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng."Ai... ai vậy?"Mã Hoán Nam liếc nhìn tôi, lấy hết can đảm hô mộttiếng, tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại nhưng lại khôngcó ai trả lời.Hỏi liền ba lần, đều không có ai đáp lại.Tôi tiến lên kéo Mã Hoán Nam ra, nhìn qua mắt mèo.Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.Tôi biết, người ngoài cửa có lẽ cũng đang nhìn vàotrong, tôi ra hiệu cho Mã Hoán Nam tránh ra một chút.Đang chuẩn bị mở cửa ra thì điện thoại của Mã HoánNam vang lên.Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng chuông đặc trưngcủa điện thoại iPhone vang lên có chút chói tai. Cô ấygi/ật mình, suýt chút nữa làm rơi điện thoại, cô ấy nóilà mẹ cô ấy gọi điện tới.

Tôi bảo cô ấy ra ban công nghe máy, đồng thời tôinắm ch/ặt lệnh bài, mở cửa ra, bước ra ngoài.Lúc này trời đã tối, khu nhà cũ này không có đèn,hành lang cầu thang đều có chút tối, nhưng vẫn cóthể nhìn rõ.Đang lúc tôi chuẩn bị đóng cửa lại, vô tình cúi đầunhìn xuống cầu thang, thấy một chuỗi dấu giày in trênbụi.Là dấu giày mới, cỡ giày không lớn, khoảng 37, 38.Người để lại dấu giày này, hẳn là một người phụ nữ,trong không khí còn vương lại một chút mùi sữa tắm.Ngay khi tôi đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa lại thì nghethấy tiếng bước chân dưới lầu. 

"Cộp, cộp, cộp, cộp..."Qua khe hở của tay vịn cầu thang, tôi thấy một ngườiphụ nữ, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc mộtchiếc váy đỏ, tóc xoăn.Lúc này, Mã Hoán Nam nghe điện thoại xong đi ra,trên mặt có vẻ vui mừng khôn tả: "Đại sư... mẹ tôiđến."Mã Hoán Nam lúc này cũng thấy người phụ nữ mặcváy đỏ kia, cô ấy vẫy tay, mở cửa ra, hưng phấn chạytới: "Mẹ!""Khu nhà của con khó đi quá, mẹ m/ua đồ đến nấucanh cho con. Ừm? Vị này là..."Mẹ của Mã Hoán Nam nghi hoặc nhìn tôi, trong mắtcó sự thận trọng và cảnh giác, còn tôi, lại nhìn vàochiếc túi đỏ trong tay bà ấy, trong đó có mùi tanhnồng nặc, mùi này tôi rất quen thuộc, là m//áu gàtrống.Mã Hoán Nam nói với mẹ về lai lịch của tôi.Mẹ cô ấy lập tức chua ngoa kh/inh bỉ: "Chuyện nàycon cũng tin à? Ngủ nhiều vào thì sẽ không có chuyệngì cả. Đã đưa tiền cho người ta chưa? Tối bố con cũngđến, chúng ta ăn tối."Vừa nói, bà ấy vừa lấy ví ra, rút một tờ tiền đỏ: "Xin lỗinha, làm phiền cậu một chuyến rồi, nhà chúng tôikhông có chuyện gì đâu, cậu mau rời đi đi!"

Tuy nhiên, khi bà ấy đưa tiền cho tôi, tôi lại ngửi thấymột mùi khác, là mùi sữa tắm còn vương lại ở cửa lúcnãy. 

Tôi liếc nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ, rồi lại nhìnthoáng qua Mã Hoán Nam, trầm giọng nói: "Việckhông làm xong, tôi không lấy tiền, cô Mã, nếu cóchuyện gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, như vừa rồi đãnói."Nói xong, tôi nghiêng người lách qua người phụ nữ, đixuống lầu."Con, đừng có dẫn những người không ra gì về nhà.""Mẹ... mẹ đừng nói vậy... anh ấy tốt lắm mà....""Tốt cái gì mà tốt! Vào nhà! Không được phép liên lạcgì với anh ta! Đưa điện thoại cho mẹ!"Theo tiếng cửa đóng sầm lại, bước chân xuống lầucủa tôi khựng lại, vừa rồi tôi để ý thấy lá bùa vàng trêncửa đã bị x/é xuống.Để an toàn, tôi không đi xa, ngồi yên trong một cáiđình ở dưới lầu khu dân cư.Từ đây, có thể nhìn thấy ban công nhà Mã Hoán Namvà cửa khu nhà, đợi một hồi, đợi mãi cho đến nửa đêmmười hai giờ tôi vẫn không nhận được điện thoại củaMã Hoán Nam.Đèn nhà cô ấy vẫn sáng, lẽ nào, là tôi đa tâm rồi sao?Đang do dự có nên rời đi hay không thì tôi thấy mộtngười đàn ông b/éo phì đi vào cổng khu dân cư.Trong màn đêm, tôi nhìn không rõ mặt anh ta, chỉcảm thấy anh ta có vẻ b/éo, trên tay hình như cầm cái gì đó, vừa đi vừa rải, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó,người này cũng đi lên khu nhà của Mã Hoán Nam.Đợi anh ta đi xa, tôi tiến lên nhặt đồ trên đất lên xem,phát hiện ra là tiền giấy trắng.Thứ này là chuyên dùng để mở qu//ỷ lộ!Chắc chắn là kẻ muốn hại Mã Hoán Nam phát hiện rahương dẫn h/ồn bị tôi ngắt, nghĩ ra chiêu sau!Tôi móc bật lửa trong túi ra, chuẩn bị đ/ốt hết từng tờtiền giấy vương vãi trên đất.Đúng lúc này, tôi mơ hồ nghe thấy từ xa vọng lại mộttràng tiếng kèn đám m/a!Tôi đơn tay kết ấn mở thiên nhãn, xông ra cổng khudân cư, móc hai lá bùa vàng dán lên tường.Vừa dán xong, liền quay đầu nhìn thấy trên con đườngâm u, có một đạo ánh sáng đỏ như m/áu đột ngộtxuất hiện.Dưới ánh sáng đỏ đó, là từng người chập chờn đangđ/á/nh chiêng, gõ trống, thổi kèn, rải kẹo hỷ.Đồng nam đồng nữ bưng giỏ hoa mở đường, kiệu hoađỏ tám người khiêng ở chính giữa đám người.Nhìn kỹ lại, bên cạnh kiệu hoa đỏ, còn có một cỗqu/an t/ài lớn màu đỏ!Trên qu/an t/ài lớn buộc một bông hoa lụa đỏ tươi.Ngoài ra, còn có sáu con tuấn mã hộ vệ đi kèm, trênngựa không có người cưỡi, nhưng áo giáp lại tựa nhưcó người ngồi vậy.Đội khách kỳ dị này âm khí bao quanh, thậm chí ngaycả ánh trăng cũng mang theo một tia đỏ m//áu.Cảnh tượng này vui mừng đến tột độ, nhưng vào lúcnửa đêm mười hai giờ, cũng rùng rợn đến tột độ, bởi vìnhững thứ này, tất cả đều là làm bằng giấy.Bám vào bên trên, tất cả đều là qu//ỷ!"Sắc kỳ luật lệnh!"Tôi quát lớn một tiếng, từ trong tay áo ba lá cờ đỏvàng lam bay lên lơ lửng sau lưng!Tay áo bào không gió mà tự động lay động, con ngươitròn trong mắt biến thành con ngươi dọc, dưới mắt Qu//ỷ Vương, không thể giấu được bất kỳ yêu m/aqu//ỷ quái nào!Tôi tay cầm sắc lệnh, đứng ở cổng khu dân cư, mộtngười đã đủ giữ ải.Cờ đỏ cờ vàng ngửi thấy khí tức của qu//ỷ h/ồn đã rụcrịch, tùy thời nghe theo điều lệnh của tôi.Lúc này, đội đón dâu ở đối diện cũng đều dừng bước,tĩnh lặng không một tiếng động."Các ngươi mau mau lui đi!"Tôi tay cầm sắc lệnh, chỉ cờ vàng lam, đối với đội qu//ỷ đón dâu gi/ận dữ quát!Việc cấp bách là Mã Hoán Nam ở trên lầu, tôi khôngthể ở lại đây lãng phí quá nhiều thời gian.Ai ngờ những qu//ỷ h/ồn này không những không lui,trong đó sáu con tuấn mã hộ vệ càng xông lên phíatrước đội hình, giáp trụ rục rịch, nhìn động tác thìdường như đang lấy xuống binh khí gì đó.Thấy cảnh này, ánh mắt tôi lạnh đi: "Thấy sắc lệnhnhư thấy Qu//ỷ Vương, không kính Qu//ỷ Vương lệnhgiả ch//ết!"Ba lá cờ sau lưng cùng xuất hiện, khí thế của ba màucờ sắc lệnh đỏ vàng lam tăng vọt!Trong khoảnh khắc, trên cờ vàng tiếng khóc than từmười tám tầng địa ngục hóa thành chữ "Sát" lơ lửngtrên không trung, lao thẳng về phía một con ngựaxông tới!

Đối phương hầu như không có cơ hội phản kháng,chạm vào là vỡ!Con qu//ỷ kỵ sĩ này vĩnh viễn mất đi tư cách luân hồi,tan biến hoàn toàn.Tôi vừa giơ cờ lệnh đỏ định triệu hồi trăm qu//ỷ dướiđịa phủ ra hành sự, thì đội rước dâu kia đồng loạt quayđầu bỏ chạy, biến mất không dấu vết, chỉ để lại nhữngcơn gió âm thổi lạnh.Tôi hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong túi vải ra một hìnhnhân giấy, dùng m//áu đầu ngón tay vẽ một đạo phùchú, hình nhân giấy liền tự động vặn vẹo, tò mònghiêng đầu nhìn xung quanh."Đi."Tôi chỉ tay về phía xa, hình nhân giấy bay vút đi vềphía đội rước dâu, biến mất cùng với đám qu//ỷ h/ồncuối cùng.Làm xong những việc này, tôi mới thu cờ lệnh về, vộivàng lên lầu.Vừa đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng tranh cãi bêntrong."Thật không công bằng! Dựa vào cái gì?! Con cũng làngười mà!""Dựa vào cái gì? Dựa vào việc con là con của chúngta! Chúng ta nuôi con ăn học, cho con lên đại học, conkhông thể báo đáp chúng ta một chút sao?""Ba con nói đúng đấy, Nam Nam à, con cũng biết, đâylà tâm nguyện bao lâu nay của chúng ta. Nghe lời mẹ đi, chắc chắn sẽ không sao đâu, chỉ năm năm thôimà.""Ba mẹ bắt con kết hôn với người ch//ết, đây là phạmpháp!""Pháp? Cái thứ luật pháp nào quản được chuyện nhàcủa tao?!"Nghe thấy trong nhà bắt đầu vang lên tiếng x/é quầnáo và tiếng kêu c/ứu, tôi vội vàng gọi điện báo cảnhsát, sau đó dùng sức đạp cửa!Đạp hai cái, cánh cửa đột nhiên bị kéo ra, mẹ của MãHoán Nam xuất hiện trước mắt tôi, khoảnh khắc nhìnthấy tôi, trên mặt bà ta lộ ra một tia kinh ngạc, rồingay lập tức chuyển thành vẻ cực kỳ chán gh/ét."Sao lại là mày? Nửa đêm nửa hôm đạp cửa nhà tao,bị đi/ên à?!" Bà ta chỉ vào mũi tôi bắt đầu ch/ửi rủa.Tôi thở dài: "Người sống kết hợp với người ch//ết vốnđã trái với lẽ thường đạo trời, nếu thật sự gả Mã HoánNam cho người ch//ết, con cháu đời sau của cácngười dính phải nhân quả này, không ai sống yên ổnđâu.""Đây là chuyện nhà của tao! Tao thích thì tao làm,liên quan đéo gì đến mày! Giờ cút ngay cho tao!""Đám tiểu qu//ỷ đến đón dâu đã bị tôi đuổi đi rồi, mọiviệc vẫn còn kịp trước khi xảy ra, các người đừng nêncố chấp nữa. Bất kể vì mục đích gì, giao dịch với qu//ỷh/ồn, nghiệp chướng các người không trả, đều phảido con cháu gánh chịu!""Mày nói gì?!"Nghe tôi nói vậy, Mã Hoán Nam hét lên một tiếng, tứcgi/ận như phát cuồ/ng, hung hăng lao về phía tôi!"Vì lần đón dâu này bà đây đã bỏ ra ba mươi vạn! Cáithằng thầy bói chó má như mày có biết ba mươi vạnlà cái đéo gì không hả?"Người phụ nữ này tuôn ra đủ thứ lời lẽ bẩn thỉu, dùngmóng tay cào cấu tôi đi/ên cuồ/ng, vẻ mặt dữ tợn,như thể không ch*t không thôi!Tôi không muốn dây dưa với bà ta, một tay nắm ch/ặtcổ tay bà ta, dùng sức hất lên, vẻ mặt dữ tợn của bàta lập tức trở nên đ/au đớn. 

Đang định đẩy bà ta ra, thì phía sau bà ta vang lênmột tiếng quát gi/ận dữ:"Đệt mẹ mày! Dám đ/á/nh vợ tao?! Ông đây gi3t ch//ết mày!"Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy lưỡi d/ao sáng loáng, ch/ém thẳng vào đầu tôi!Trong tình thế cấp bách, tôi không kịp nghĩ có làm bịthương người khác hay không, chỉ đành đ/á một cúvào người mẹ của Mã Hoán Nam, thoát khỏi sự kìmkẹp, nhưng nhát d/ao đến quá bất ngờ, tôi không thểtránh kịp!Lưỡi d/ao ch/ém thẳng vào thịt trên vai tôi.Tôi đ/au đến hít một ngụm khí lạnh.Người đàn ông trung niên kia còn muốn rút d/ao ch/ém tiếp."Sắc Lệnh Kỳ Lệnh!"Cơn đ/au trên vai, nửa bên vai nhuộm đầy m//áu,khiến ngọn lửa gi/ận trong lòng tôi không thể kìm nénđược nữa!Giây phút này, đồng tử trong mắt tôi biến thành hìnhdọc, cờ hộ mệnh màu vàng phía sau lưng tôi trỗi dậy,lưỡi d/ao không thể đến gần tôi nửa bước!Mà phía sau tôi, là tiếng khóc than từ những h/ồn m/ahóa thành từ mười tám tầng địa ngục!"Mày...."Con d/ao phay trong tay người đàn ông trung niên rơixuống đất, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, toàn thânkhông ngừng r/un r/ẩy!Hắn... vừa nhìn thấy địa ngục!

Mà lúc này, dưới lầu truyền đến những tiếng bướcchân dày đặc.Cảnh sát đến rồi.Tôi thu công, dựa vào tường, từ từ ngồi xuống.Không biết có phải do mất m//áu quá nhiều haykhông, một cảm giác hoa mắt chóng mặt ập đến, đếnnỗi tôi không nghe rõ cảnh sát đến trước mặt hỏi gì.Ý thức của tôi dần dần mơ hồ. 

Trong cơn mơ màng, tôi thấy mình đang ở trong mộttòa điện nguy nga tráng lệ, ở giữa là một tượng ĐịaTạng Vương Bồ T/át khổng lồ.Địa Tạng Vương nhìn tôi với ánh mắt từ bi và gật đầu.Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà trắng xóavà một chai dịch truyền đang treo."Đại sư tỉnh rồi."Mã Hoán Nam bưng một chậu nước từ ngoài cửa bướcvào, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, rồi dần chuyển thành áynáy.Cô ấy rót cho tôi một cốc nước, điều chỉnh độ cao củagiường và giúp tôi uống.Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."Đại sư, xin lỗi ngài. Bố mẹ tôi... Haizz. Cũng may cóanh báo cảnh sát, tôi mới thoát được kiếp nạn, họ đãbị cảnh sát bắt rồi..."Khi Mã Hoán Nam nói điều này, tôi không thấy cô ấynhẹ nhõm hơn chút nào.Từ lời cô ấy, tôi biết mình đã ngủ hai ngày.Bố của Mã Hoán Nam đã bị tạm giam vì tội dùng d/aogây thương tích cho người khác. Ông ta không chốngcự, nhưng có vẻ tinh thần không ổn định, từ ngày bịbắt, ông ta thỉnh thoảng lại nói mình nhìn thấy qu//ỷ,hỏi gì cũng không nói rõ được.Nhưng mẹ cô ấy rất khôn ngoan, đã bắt đầu lên kếhoạch để ông ta thoát tội với lý do th/ần ki/nh không bình thường.Về việc gả Mã Hoán Nam cho người ch//ết, mẹ của MãHoán Nam kiên quyết phủ nhận, còn nói con gái bà cóvấn đề về th/ần ki/nh, là do tôi, tên l/ừa đ/ảo gianghồ, dụ dỗ, còn đ/á/nh cả mẹ của Mã Hoán Nam, bố côấy trong lúc nóng gi/ận mới cầm d/ao ch/ém tôi.Còn bà ta, cũng kiên quyết tuyên bố mình tự vệ chínhđáng.Cũng may là Mã Hoán Nam ra mặt làm chứng, khẳngđịnh mình không hề bị t/âm th/ần, còn đưa ra nhữnggiấy khen và thành tích mà cô ấy đạt được ở trườngvà công ty, cũng như lời khai của bạn học và đồngnghiệp, chứng minh rằng cô ấy không hề có vấn đề vềth/ần ki/nh.Nếu không có cô ấy, cái quầy bói toán và cần câucơm của tôi đã bị tịch thu rồi.Tôi không có sức để nói, cô ấy kiên nhẫn kể cho tôinghe từng câu từng chữ.Trong những ngày nằm viện, hầu như đều do cô ấychăm sóc tôi, bà Cửu, đồng nghiệp hành nghề cúngbái, đến hai lần, hầm cho tôi một nồi canh gà.Trong những ngày này, tôi cũng dần hiểu ra, tại sao bốmẹ của Mã Hoán Nam lại muốn gả cô ấy cho ngườich//ết.Suy cho cùng, tất cả đều là do tư tưởng trọng namkh/inh nữ, hai người họ muốn có một đứa con trai.Họ không biết nghe ngóng từ đâu một loại tà thuật,chỉ cần gả con gái cho người ch//ết kết âm hôn, họ cóthể mang th/ai con trai, hơn nữa, âm hôn cũng chỉ tồntại trong năm năm, sau năm năm con gái sẽ được tựdo.Nhưng tôi quá hiểu những mánh khóe trong đó, MãHoán Nam nếu thật sự lấy, còn sống được năm nămsao?Sống qua được năm ngày, cũng phải đội ơn trời đấtrồi. 

"Đại sư, chuyện này không phải lần đầu xảy ra vớitôi."Mã Hoán Nam thở dài, ánh mắt buồn bã.Từ nhỏ, cô đã không được yêu thương gì mấy, trongnhà trọng nam kh/inh nữ rất nặng, bố không thươngmẹ không yêu, ông bà lại càng không xem cô ra gì, chỉvì muốn một viên kẹo cũng phải trả một cái giá rấtlớn.Cô luôn bị xem là tội đồ đã cư/ớp mất vị trí th/ai nhicủa em trai.Là kẻ tội đồ không thể tha thứ trong mắt ông bà.Khi đó, điều kiện gia đình không tốt, bố mẹ đi làm ănxa, cô chỉ có thể sống với ông bà."Lần đầu tôi có kinh nguyệt, tôi không hiểu tại saomình lại chảy m//áu, tôi nói chuyện này với bà, bànhìn tôi với vẻ gh/ê t/ởm, ném năm đồng vào mặt tôi,bảo tôi tự đi m/ua băng vệ sinh.""Lúc đó tôi không có nhiều quần áo, tôi chỉ có thể lấyáo lót vào quần, để mình không quá khó coi, rồi tự đisiêu thị m/ua băng vệ sinh.""Trên đường đi, rất nhiều người nhìn tôi, đến siêu thịtôi mới biết, quần và áo lót bên trong đều đã ướt đẫmm//áu. Phía sau tôi đỏ rực một mảng, ánh mắt củanhững người đó khiến tôi cảm thấy vô cùng x/ấu hổ.""Đến siêu thị, tôi mới phát hiện năm đồng không đủm/ua, may mắn là bà chủ siêu thị tốt bụng, bà ấy chotôi một gói, còn dạy tôi cách dùng."

Ông bà đối xử với cô, còn hơn những gì cô nói ra bacâu hai lời.Khi đó, cô thậm chí còn không dám khóc trước mặtông bà, điện thoại của bố mẹ rất khó gọi.Nơi duy nhất có thể trút bỏ cảm xúc, chỉ có chiếcchăn rá/ch nát thủng lỗ chỗ.Để sinh con trai, bố mẹ cô gần như đã thử đủ mọicách từ khoa học đến huyền học, đủ loại đường chínhđạo lẫn tà môn, đến nỗi Mã Hoán Nam cũng phải chịukhông ít khổ sở.Ví dụ như bố mẹ rút m//áu của cô để tế lễ, trải đườngcho em trai; ví dụ như phải đến miếu Bà Đá nào đó, ởtrong một cái hang đ/á tồi tàn với một đống tượng đ/á đ/áng s/ợ cả tuần trời, vân vân.Tên hồi nhỏ của cô cũng không phải Mã Hoán Nam,mà là Mã Chiêu Đệ, Mã Hoán Nam là cái tên cô tự đặtkhi lớn lên.Nhưng dù có giày vò thế nào, bụng của bố mẹ vẫnkhông có động tĩnh gì.Mãi đến khi ông bà qu/a đ/ời, bố mẹ cô mới yên phậnhơn nhiều, Mã Hoán Nam kết thúc mười sáu năm dàiđằng đẵng bị hành hạ.Có lẽ là sự ra đi của ông bà đã khiến mẹ Mã Hoán Namnghĩ thông suốt, thái độ đối với Mã Hoán Nam thay đổirất nhiều.Hỏi han ân cần, gửi tiền đúng hạn, m/ua quần áo mớigiày dép mới, tan học sẽ đến đón cô, vân vân.Điều này khiến Mã Hoán Nam, người đã lâu khôngcảm nhận được tình mẫu tử, rất trân trọng, trong cuộcsống hàng ngày đều cẩn thận từng li từng tí, sợ mìnhlàm sai điều gì, những tình yêu này sẽ lại rời bỏ cô.Ai ngờ, năm nay cô mới 22 tuổi, tuổi xuân phơi phới,khó khăn lắm mới bước ra khỏi bóng m/a tuổi thơ, lạisuýt chút nữa bị bố mẹ kéo xuống vực sâu một lầnnữa."Tôi không ngờ họ vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu khôngcó đại sư đến c/ứu tôi, tôi thật sự không biết mình sẽ ra sao, có lẽ đang ở trong qu/an t/ài nào đó, làm bạnvới một bộ xươ/ng khô rồi!"Mã Hoán Nam nở một nụ cười có chút tự giễu, khiếnngười ta xót xa.Tôi rất ít khi an ủi người khác, nên cũng không biết nênan ủi cô ấy thế nào.Chỉ khẽ nói bây giờ không sao là tốt rồi.Nhưng thật sự có thể không sao được sao?Trong thời gian rảnh rỗi ở bệ/nh viện, tôi đã bói choMã Hoán Nam ba quẻ.Ba quẻ không giống nhau, nhưng cả ba quẻ đều chỉđến tử cục.Cô ấy sắp gặp đại nạn.Mà bây giờ tôi vẫn đang nằm viện dưỡng thương, đếnlúc đó có kịp giúp cô ấy phá giải cục diện này không?Lẽ nào, thật sự là số mệnh?Tôi có chút không cam tâm, cô gái này gặp quá nhiềubất hạnh, đây không nên là số phận của cô ấy.Để Mã Hoán Nam không xảy ra chuyện gì, tôi gọi LụcLễ đến bệ/nh viện giúp luân phiên canh giữ, và bảoMã Hoán Nam đừng rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.Lục Lễ là một con hồ ly tinh tu luyện ở nhân gian,giống đực, tôi đã giúp hắn, nên rất nể mặt tôi.Mã Hoán Nam dường như cũng có thể dự cảm đượcđiều gì đó, luôn rất nghe lời chúng tôi.Thời gian trôi qua, đến ngày thứ bảy, tôi sắp xuất viện.Hôm đó, cảnh sát đến bệ/nh viện lấy lời khai của tôi.Lục Lễ đi cùng Mã Hoán Nam làm thủ tục xuất việncho tôi.

Mà cảnh sát vừa đi, Lục Lễ đã vội vàng chạy về phòngbệ/nh: "Đại sư! Cô Mã biến mất rồi!" 

"Chuyện gì vậy?"Tôi có chút bực mình, đề phòng kỹ thế này rồi mà vẫnxảy ra chuyện, con hồ ly tinh kia có phải là ăn khôngngồi rồi không vậy?Lục Lễ hổ thẹn nói: "Vừa nãy ở dưới lầu, tôi đột nhiêncảm thấy âm khí, liền quay đầu lại xem xét một chút,tôi đảm bảo, chỉ một chút thôi, rồi cô Mã đã biếnmất!"Nghe anh ta nói xong, tôi vội vàng xuống lầu.Nhưng bệ/nh viện này người đông như kiến, nhìn mộtcái thấy đen nghịt một mảng, tìm người không hề dễdàng.Tìm ki/ếm mấy lần không có kết quả, tôi cảm thấykhông thể kéo dài thêm nữa, thế là liền cùng Lục Lễbắt xe đi đến một thôn trang hẻo lánh ở ngoại ô thànhphố.Xuất phát vào buổi chiều, đến nơi thì đã tối.Ở đầu thôn còn đỗ một chiếc Toyota Prado.Trong thôn không có nhiều người, lúc này mới chỉ cóchín giờ tối, nhưng trong thôn đã tắt hết đèn, tĩnhlặng như tờ.Chỉ có mấy con chó thấy tôi thì không ngừng sủa.Tôi dùng một tay kết ấn, dùng m//áu ngón giữa chấmmạnh vào giữa trán.Lập tức, trong tầm mắt của tôi xuất hiện mấy h/ồnphách nđang trốn trong góc tối. 

Tôi không có thời gian để ý đến chúng.Lục Lễ tò mò hỏi: "Đại sư, chúng ta đến đây làm gì?""Anh có cảm thấy gì không?" Tôi không trả lời anh tangay, chỉ là không ngừng đi về phía rìa thôn, sau thônlà núi lớn.Lục Lễ hít hít mũi, nhíu mày nói: "Âm khí rất nặng,nặng một cách dị thường."Vừa nói, chúng tôi vừa đi đến bìa thôn, rất nhanh, mộtmảnh giấy rơi vào lòng bàn tay tôi.Là người giấy tôi thả ra ở trước khu chung cư của MãHoán Nam, có nó chỉ đường, chúng tôi đi sâu vào núilớn.Trên đường đi, chúng tôi phát hiện một số dấu vết ch/ặt cây mở đường bằng d/ao phay, còn có một số dấuchân lộn xộn.Rất nhanh, chúng tôi đến một bãi đất trống.Trên bãi đất trống dựng năm tượng đ/á, mỗi bên cónăm tượng, giữa tượng đ/á, có một con đường kéo dàivề phía trước."Văn võ mã hổ dương thạch tượng sinh, thần đạo, tửsơn ngọ hướng, đây có m/ộ, nhìn trang phục củatượng đ/á này, còn là m/ộ thời Tống?"Lục Lễ đi theo sau tôi nhìn xung quanh, đột nhiên cóchút kinh ngạc nói một câu."Anh còn biết cả Tầm Long Phân Kim?"*(Tầm long có nghĩa là tìm ki/ếm long mạch, Phân kimlà thuật ngữ chỉ công việc định hướng của thầy phongthủy mà thường là tiến hành ngay trên thực địa.)Tôi liếc anh ta một cái, anh ta lập tức rụt cổ lại:"Không có không có, học lỏm thôi, anh đừng nhìn tôinhư vậy, ánh mắt đó còn thú tính hơn cả tôi, tôi thấyớn lạnh, yên tâm, tôi chưa từng xuống đấu, ki/ếmtoàn tiền sạch."Thật ra anh ta nói không sai, thời Tống trọng vănkh/inh võ, thần đạo gần m/ộ nhất là tượng văn quan,văn trên võ dưới, là có thể biết được niên đại của ngôim/ộ này, và thân phận lúc còn sống của chủ m/ộ.

Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đến trước cửa m/ộ,nhưng phát hiện cửa m/ộ mở toang, bên trong có ánhlửa, còn có tiếng kêu thảm thiết nhỏ xíu, nghe có vẻ làMã Hoán Nam.Lục Lễ vừa muốn xông vào bên trong, bị tôi một tayngăn lại.Tôi nhìn anh ta trịnh trọng dặn dò: "Anh phải tu hành,lát nữa đừng làm tổn thương đến tính mạng, tất cảlấy c/ứu người làm đầu, qu//ỷ quái h/ồn phách anhkhông cần quản."Lục Lễ gật đầu, móc ra một chiếc găng tay đ/ấm bốclàm bằng gỗ bị sét đ/á/nh đeo vào, nắm nắm tay, khíthế bắt đầu tăng vọt, sau lưng mọc ra từng cái đuôi.Thấy anh ta lấy ra trang bị, tôi cũng lại tế ra pháp bảoTam Sắc Kỳ: "Sắc Kỳ Luật Lệnh!"Sau đó dùng cờ vàng mở đường."A!"Tiếng kêu thảm thiết của Mã Hoán Nam càng thêmthê lương, vang vọng dưới khu rừng già núi sâu này,nghe có chút rợn người.Một cô gái tốt như vậy, lại sắp bị tr/a t/ấn thành qu//ỷ.Tạo nghiệt a!May mà ngôi m/ộ này không lớn, rất nhanh chúng tôiđã nhìn thấy m/ộ thất.Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại khiến tôi suýt chútnữa nổi gi/ận.M/ộ thất đã được trang trí lại, lụa đỏ thẫm in ra nhữngbóng quái dị dưới ánh lửa, trên qu/an t/ài lớn màu đỏbuộc hoa đỏ, hình nhân thế mạng, ngựa giấy, nến,pháo đầy đủ, thậm chí còn có cả đội kèn trống! 

Tại hiện trường có tận mười mấy người, một ngườiphụ nữ tay cầm kim chỉ đang chuẩn bị khâu miệngcủa Mã Hoán Nam lại, đó là mẹ cô ta!"Lại là mày!"Mẹ của Mã Hoán Nam nhìn thấy tôi, ánh mắt âm đ/ộc.Người phụ nữ này lúc này đã hoàn toàn m/a chướng,không còn th/uốc chữa.Ngay sau đó, một bà lão chống gậy từ phía sau qu/ant/ài bước ra, mái tóc bẩn thỉu che khuất đôi mắt,nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sự thờ ơ bên trong.Tôi lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng thốtra hai chữ: "Thả người."Cờ đỏ sắc sau lưng đã vút lên cao, từng vòng từngvòng khí tức đỏ như m//áu như biển cả cuồn cuộndâng trào, từng con từng con chiến qu//ỷ đến từ mườitám tầng địa ngục bỗng nhiên xuất hiện sau lưng tôi!

"Tao thật sự không hiểu nổi, chuyện này thì liên quangì đến mày? Nó là con gái tao, đây là chuyện gia đìnhtao. Tại sao mày cứ hết lần này đến lần khác cản trở?Mấy người làm nghề bói toán rảnh rỗi lắm sao?"Có lẽ là có chỗ dựa nào đó, khi đối diện với tôi, bà tatuy có sợ hãi nhưng lại rất tự tin."Cái kiểu âm hôn sống này ngoài hại người ra thìchẳng có lợi ích gì, bà mở miệng ra thì nói cô ấy là congái bà, giờ bà quay đầu nhìn kỹ cô ấy xem!" Tôi gầnnhư nghiến răng nói ra những lời này.Lúc này Mã Hoán Nam đã chẳng còn hình dáng conngười.Trên làn da trắng nõn có những vết m//áu chằng chịt,mắt sưng húp vì khóc, khóe miệng cắn ch/ặt đến mứcrỉ m//áu, miệng bị khâu bằng chỉ, tóc tai rũ rượi, trongmắt tràn đầy tuyệt vọng.Rõ ràng là một người sống, nhưng lại còn giống qu//ỷhơn cả qu//ỷ."Không quan tâm đến cảm nhận của người sống, đichiều lòng ý nguyện của người ch//ết, bà có xứngđáng làm một người mẹ không? Có xứng đáng làmngười không? Bà hỏi tôi tại sao phải xen vào, chính làvì những yêu m/a qu//ỷ quái như các người, bà nghĩpháp luật không quản được bà, vậy thì Trần Hành Chinày sẽ thay trời hành đạo! Đồ chó má gây họa chonhân gian, gặp một con gi3t một con! Lục Lễ, đ/ậpnát cái qu/an t/ài đó cho tôi!"

Mẹ của Mã Hoán Nam vội vàng ngăn cản: "Mày dám!"Tiếc là Lục Lễ căn bản không nghe bà ta.Chỉ thấy Lục Lễ thoăn thoắt tiến lên, nắm đ/ấm nhưhổ mang theo lôi kích mộc, vung ra tạo thành tiếnggió rít, một quyền nặng nề đ/ấm lên chiếc qu/an t/àiđỏ chót kia!Chiếc qu/an t/ài đỏ chót vỡ tan tành trong nháy mắt,lộ ra bên trong là bộ xươ/ng khô mặc trang phục tânlang!"Ch//ết mấy trăm năm rồi còn không an phận, ngươicũng tạo nghiệp quá rồi."Lục Lễ túm lấy đầu bộ xươ/ng khô, hung hăng đ/ấmmột quyền!"Bốp!"Bộ xươ/ng khô vỡ vụn ngay lập tức!Bà lão kia kêu quái dị một tiếng, dường như vẫn cònmuốn kháng cự, móc từ trong túi ra một nắm hìnhnhân giấy dùng sức tung ra!"Sắc kỳ luật lệnh! Chiến!"Tôi gi/ận dữ quát một tiếng, địa ngục bách qu//ỷ phíasau tôi hung hãn xông ra, những hình nhân giấy đạohạnh không đủ kia chạm vào là vỡ tan!Mẹ của Mã Hoán Nam gần như phát đi/ên, chỉ vào tôigi/ận dữ hét: "Lần nào cũng phá chuyện tốt của tao,gi3t chúng cho tao, một người năm mươi vạn!"Mà lúc này những người bình thường kia thấy thân thủcủa Lục Lễ thì đã sớm sợ vỡ mật, đâu dám phảnkháng, ném cả kèn sona và những đồ nghề khác, chỉbiết cắm đầu bỏ chạy!"Đập qu/an t/ài linh thiêng của ta, ngh/iền n/át linhcốt của ta, ngươi thật là uy phong quá!"Đột nhiên, một giọng nói quái dị phát ra từ miệng mẹcủa Mã Hoán Nam.Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía bà ta.Lúc này bà ta toàn thân khí thế bừng bừng, hai mắtđỏ ngầu.Tôi trong lòng đã hiểu rõ.

Đây là m/ộ chủ nhập vào người rồi.Dời tầm mắt, tôi thấy bà già kia đang ngồi xổm trênmặt đất, trong miệng nước bọt hòa lẫn với vết m//áu,trong tay lại kết ấn, miệng lẩm bẩm không biết đangnói cái gì, đây là nghi thức gọi h/ồn của thầy cúng."Ở đây còn có một bà đồng biết làm thật đây."Lục Lễ con hồ ly tinh này nhếch mép, không hề để ýđến việc mẹ của Mã Hoán Nam đã bị m/ộ chủ nhậpvào người, dùng sức một chân giẫm nát bộ xươ/ngkhô kia thêm lần nữa!"Ngươi muốn ch//ết?!"Mẹ của Mã Hoán Nam thét lên một tiếng chói tai, haitay vung lên, vô số đ/á vụn lơ lửng trên không, nặngnề nện xuống Lục Lễ!

Tôi dùng lệnh bài điều động cờ vàng, khi cờ bay đi,những tiếng kêu than ai oán biến thành chữ "Sát" baotrùm lên người của mẹ Mã Hoán Nam.Những mảnh đ/á vụn kia cũng bị Lục Lễ dễ dàng hóagiải.Khi cờ vàng phát uy, con qu//ỷ nhập vào người mẹ MãHoán Nam cũng phát ra từng tràng kêu la thảm thiết."Rốt cuộc các ngươi là ai?""Bọn ông là ông nội mày! Quỳ xuống!"Tôi trợn mắt gi/ận dữ, đồng tử dựng đứng tràn đầy lửagi/ận!Âm thanh vang vọng khắp trong m/ộ thất, khí thếcuồn cuộn!Qu//ỷ Vương lệnh xuất, tất cả qu//ỷ quái đều phải quỳgối hành lễ, không quỳ chính là bất kính với Qu//ỷVương!Nhưng mẹ của Mã Hoán Nam nghiến răng kiên quyếtkhông quỳ, bà cắn ch/ặt răng, tức gi/ận nói:"Ta là An Lan Hầu! Quỳ trời đất, quỳ thiên tử, tuyệt đốikhông quỳ thứ dân! Ngươi chỉ là một tên hạ cửu lưuthảo dân học được vài ba đạo pháp mà muốn ta quỳxuống, ch//ết đi!"Tôi không còn nói nhảm với bà ta nữa, lệnh điều độngcờ đỏ, địa ngục trăm qu//ỷ tiến lên mượn uy cờ vàng,nuốt sống đối phương.

Chưa đến nửa nén hương, tên tàn dư triều Tống tựxưng là An Lan Hầu này đã bị triệt để xóa sổ.Mẹ của Mã Hoán Nam lúc này cũng trở lại bìnhthường, nhưng lại như mất h/ồn, ngã xuống đất, haimắt trống rỗng vô thần.Vào lúc này, bà đồng xem tướng bị Lục Lễ bắt giữ némtới.Bà ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với tôi,c/ầu x/in:"Đại sư, chuyện này không liên quan đến tôi... ngài đạinhân đại lượng tha cho tôi, là bà ta, tất cả đều là bàta làm..."Trong mắt bà ta lúc này, có sự sợ hãi sâu sắc.Vẻ mặt đ/au khổ khóc lóc của bà ta khiến tôi cảmthấy gh/ê t/ởm vô cùng: "Ngươi đã làm nghề âm,đáng lẽ phải hiểu quy tắc của nghề này, chính vì cónhững kẻ làm nghề âm như các ngươi, vì tiền màkhông màng đến giới hạn, không cần quy tắc, h/ủyho/ại niềm tin đạo đức trong lòng người! Các ngươikhông phải là qu//ỷ, nhưng lòng các ngươi còn á/chơn cả qu//ỷ!"Đối mặt với sự m/ắng nhiếc gi/ận dữ của tôi, bà ta chỉkhông ngừng dập đầu.Thế tục có luật pháp, bà ta là người, cho nên tôi gi3tbà ta là không thỏa đáng, nhưng tôi có thể phế bỏbản lĩnh của bà ta.Mà đến giờ phút này, tôi cuối cùng cũng đã biết đượctất cả sự thật, không khác gì những gì Mã Hoán Namnói.Bố mẹ cô ấy, từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ ý địnhmuốn có con trai, bà đồng xem tướng này, chính là dohọ tìm đến.Bà đồng xem tướng hứa với cha mẹ Mã Hoán Nam, chỉcần hiến dâng thân thể con gái, nhất định có thể đổiđược một đứa con trai.Âm hôn, chỉ là cái cớ bề ngoài.Thực ra An Lan Hầu còn có mưu đồ lớn hơn, hắn ta ýđồ sống lại. 

Hắn ta sớm đã biết mệnh cách của Mã Hoán Nam rấttốt, dùng mệnh cách này làm mồi dẫn, chỉ cần cùngMã Hoán Nam đồng quan cộng tồn, hắn ta có thểdung hợp linh h/ồn và tinh huyết của Mã Hoán Namđể sử dụng cho mình, đến lúc đó lại dùng bà đồngxem tướng làm dây dẫn, hắn ta có thể tránh khỏi luânhồi đầu th/ai làm người, mượn bụng mẹ của Mã HoánNam để trùng sinh.Nhưng như vậy, cả Mã Hoán Nam, lẫn mẹ cô ấy, đềusẽ ch//ết.Khi chúng tôi đến, họ đã bắt đầu khâu miệng thựchiện chấp phong hình.Chỉ cần chậm trễ thêm một chút nữa, đợi Mã HoánNam nhập quan, bị âm khí của An Lan Hầu xâm nhập,cô ấy chắc chắn sẽ ch//ết."Đại sư!"Ngay khi dây thừng được cởi ra, nước mắt Mã HoánNam rơi lã chã, cô ấy ô ô khóc nức nở, khóc đếnthương tâm vô cùng.Cô ấy là một người đáng thương.Nhiều người dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời,tôi nghĩ, cô ấy cần dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổithơ.......Toàn bộ bản lĩnh của bà đồng xem tướng bị tôi thaymặt Qu//ỷ Vương thu hồi, cả đời này bà ta hại ngườivô số, biết rõ mình không còn bản lĩnh này, tuổi lạicao, liền không thể sống tiếp được nữa, cho nên đã tựtìm đến cái ch//ết, đ/âm đầu vào m/ộ thất mà ch//ết.Còn mẹ của Mã Hoán Nam, đã được chúng tôi đưađến bệ/nh viện.

Trên xe, Mã Hoán Nam đắp áo khoác của Lục Lễ, gốilên đùi tôi ngủ thiếp đi.Lúc này, trời vừa hửng sáng.Ngoài cửa sổ xe có đồng cỏ xanh, có sương m/ù loãngtrên những ngọn núi xa, có người chăn bò ngồi trênlưng trâu ngậm cọng cỏ, có khói bếp bốc lên từ mỗigia đình.Những người bác, người chú, người thím vác sọt trênlưng chào hỏi nhau, tay xách cuốc hoặc gánh gồng,dường như muốn xuống ruộng làm việc.Nhân gian này, thật đẹp thật tốt!–Hết– 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com