TRẦN HÀNH CHI 4: ÂM DƯƠNG KHUYỂN
Tôi là một người m/ù, sống bằng nghề xem phong thủy.
Hôm đó, sạp bói của tôi có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đến, nói rằng ngày nào cô ta cũng mơ thấy một người đàn ông tìm mình.
Sau khi tôi đến nhà cô ta, con chó cô ta nuôi đã thu hút sự chú ý của tôi.
Rõ ràng đó là một con chó âm dương!
.
Tôi tên là Trần Hành Chi, một thầy phong thủy khôngmôn phái.Giúp người ta hỏi chuyện, xem chuyện, coi phongthủy, bói toán đã trở thành phương tiện ki/ếm sốngcủa tôi, vì thân thể yếu ớt, những việc khác muốn làmcũng không làm được.Sư phụ m/ù đã mất cách đây mười năm, trước khi điđể lại cho tôi một sạp bói và một hộp gỗ nhỏ, tôikhông cha không mẹ không anh em, những thứ nàytrở thành tất cả tài sản của tôi.Nghề này không hề hào nhoáng như mọi người nghĩ,người có thể vào nghề không phải tam khuyết ngũ tệ*thì cũng là trời sinh thiếu n/ợ, hơn nữa số mệnh đềuđã định sẵn, chỉ có thể duy trì cuộc sống, không thểdùng nó để ki/ếm tiền, rất thảm thương, giống như sưphụ tôi, ch//ết cũng không thể khắc bia ch/ôn cất, chỉcó thể cuộn một tấm chiếu cỏ mà ch/ôn.(Ngũ tệ tam khuyết là lý thuyết về số mạng. Ngũ tệ là"Quan, quả, cô, đ/ộc, tàn" (Mất vợ, góa chồng, mồcôi, cô đơn, tàn phế). Tam khuyết là chỉ trong sốmạng thiếu ba thứ "Tiền, mạng, quyền".)Thậm chí ngay cả qu/an t/ài cũng không được nằm.Chúng ta tồn tại trên đời, việc duy nhất có thể làm, làtích thêm chút âm đức, cầu mong kiếp sau đầu th/aivào một nơi tốt đẹp.Hôm đó, trên sạp bói của tôi, có một người phụ nữđến.
Chính x/á/c mà nói, là một người phụ nữ rất xinh đẹp,dáng người cao ráo, mắt cáo cổ thiên nga, chưa đếnba mươi tuổi, nhưng đã có một chút phong thái lẳnglơ.Đến xem bói hỏi chuyện, thường là các cô chú bác,ông bà lớn tuổi, bây giờ có mấy người trẻ tuổi tin vàonhững chuyện này, đặc biệt là những người không cótổ sư môn phái như chúng tôi, phần lớn đều bị coi là l/ừa đ/ảo.Cho nên có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đến,rất thu hút sự chú ý."Đại sư, tôi muốn xin một quẻ."Người phụ nữ ngồi xuống, còn mang theo một giọngnói nũng nịu, khiến tôi nổi da gà.Đại sư?Cách xưng hô này khiến tôi có chút vui mừng tronglòng.Vì tôi trời sinh đã bị m/ù một mắt, sư phụ lại là ngườim/ù, nên người trong trấn đều gọi tôi là thằng chột,đây là lần đầu tiên được gọi là đại sư, khiến tôi đượcyêu thương mà lo sợ.Tôi gật đầu, bảo cô ta tháo khẩu trang xuống, vén tócmái lên.Người phụ nữ này thiên môn phúc đình có hắc khí, hốcmắt sâu, hai má hóp lại, tinh thần uể oải, bọng mắtđen như gấu trúc, không biết có phải thức khuyakhông, ở cái tuổi này chưa cười đã có vết chân chim.Mà vết chân chim này lại lộn xộn.Xét về tướng mạo, vết chân chim có thể đoán ra vậnđào hoa của một người, như cô ta vết chân chim lộnxộn và lỏng lẻo như vậy, phần lớn là gặp phải đào hoax/ấu.Nghiêm trọng hơn, là đào hoa kiếp."Gặp phải chuyện gì rồi?""Dạo gần đây tinh thần tôi rất kém, làm gì cũng lơđãng, buổi tối ngủ thì như ngủ mà lại như không ngủ,uống th/uốc ngủ cũng không có tác dụng, tóc thì rụngtừng nắm, sắp khiến tôi phát đi/ên rồi."
Ngồi xuống chưa nói được ba câu, trong giọng nói đãmang theo tiếng khóc.Người phụ nữ tên Lưu Tuệ, năm nay 28 tuổi, là trưởngphòng quản lý sản phẩm của một công ty mỹ phẩm.Nghe cô ấy kể những tình trạng này đã kéo dài gần haitháng, tìm ki/ếm trên Baidu cả đông y, tây y, thậm chícòn hỏi cả bà đồng trong thôn, nhưng đều vô dụng.Đặc biệt là gần đây, tình hình ngày càng nghiêmtrọng hơn, bắt đầu rụng tóc, kinh nguyệt không đều,thường xuyên ngất xỉu, đã ảnh hưởng nghiêm trọngđến cuộc sống của cô ấy.Tình cờ một khách hàng của cô ấy từng tìm tôi xemphong thủy, nên đã giới thiệu cô ấy đến chỗ tôi."Cô có bạn trai không?"Tôi vừa lấy cuốn lịch vạn niên, vừa tính toán bát tựcủa cô ấy, vừa hỏi."Không có. Nhưng hai tháng nay, tôi luôn gặp mộtgiấc mơ kỳ lạ, trong mơ có một người đàn ông khôngnhìn rõ mặt, ngày nào cũng... ân ái với tôi."Cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng trong mắt dườngnhư còn có chút sợ hãi."Tôi đang nghĩ liệu có phải mình bị trúng tà không?Trước đây khi đi hỏi bà đồng, bà ấy nói tôi bị trúng tà,cho tôi uống một bát nước tro hương, nhưng uốngxong hình như còn nghiêm trọng hơn."Ân ái?Tôi dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô ấy.Chuyện người và qu//ỷ giao hoan, phần lớn xảy ra khinữ qu//ỷ hoặc tinh quái đòi hỏi dương khí của đànông, chuyện này không phải là hiếm.
Theo tôi biết đã từng có một trường hợp, một gia đìnhở Đông Bắc thờ cúng Bảo Gia Tiên, Liễu Gia (tức là XàTiên), đã xảy ra tình huống hút âm khí của phụ nữ,người gặp nạn là con dâu của gia đình đó, trong vòngmột năm rưỡi không ai để ý, cuối cùng ch//ết bất đắckỳ tử trên giường, không chỉ vậy, sau khi ch//ết cònsinh ra một ổ rắn con.Có thể nói là kinh khủng tột độ.Tình hình của Lưu Tuệ hiện nay dường như tương tựnhư vậy."Trong nhà có mời thứ gì về không?""Không có ạ."Người phụ nữ lắc đầu.Nghe vậy, tôi nhíu mày, sau khi hiểu sơ qua tình hìnhcủa cô ấy, tôi quyết định đến nhà cô ấy xem xét.
Ăn vội vàng chút gì đó, cô ấy dẫn tôi về nhà.Cô ấy sống ở khu ổ chuột trong thành phố, nhà cửasan sát nhau, khó thấy ánh mặt trời.Trên đường đi, cô ấy lải nhải với tôi về thứ nước trohương bà đồng cho uống và những pháp sự đã làm,có vẻ không hài lòng lắm, cảm thấy chắc chắn bàđồng đã làm gì đó không tốt cho cô ấy.Tôi không có ý kiến gì nhiều về chuyện này, đều làngười làm nghề cả, chỉ cần không đi quá giới hạn, quytắc lớn nhỏ vẫn phải hiểu.Không thể phá nồi cơm của người khác.Nhưng thật lòng mà nói, thứ nước tro hương này uốngvào, ngoài việc đ/au bụng ra thì tôi không nghĩ ra cótác dụng gì.Đến dưới nhà cô ấy, tôi khựng lại.Đây là một tòa nhà sáu tầng, trông có vẻ đã cũ, gạchốp bên ngoài rụng khá nhiều, lại vì môi trường tươngđối ẩm ướt nên chân tường mọc đầy rêu và cỏ dại.Cổng chính nằm trong ngõ, nhìn về phía trước, khôngthấy điểm cuối, chỉ có người gia hàng chạy xe qua lại.Thứ khiến tôi dừng chân, là ở góc đông nam của tòanhà, cách chưa đến một trăm mét, có một bãi rác vàmột nhà vệ sinh công cộng.Độc âm sát.Tôi nheo mắt nhìn vị trí của tòa nhà, thầm nghĩ tronglòng.
Nếu chỗ này có chợ, có nhân khí và sát khí của đồ tểđể trấn áp thì còn đỡ, nhưng đằng này toàn là nhà,khiến cho nơi này tràn ngập âm khí.Ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không chiếu tới,chuột, gián và các loài bò sát sinh sôi nảy nở, bướcvào đã thấy khó chịu.Hơn nữa mèo hoang rất nhiều, lại toàn là hai màu đentrắng, thứ này không giống mèo cưng, là có thể thôngâm.Trên đường đi, đã thấy không dưới năm con."Đại sư, có chuyện gì vậy?"Lưu Tuệ đã mở cửa."Không có gì."Tôi xua tay, ra hiệu đi lên lầu.Kinh tế giờ khó khăn, những chỗ vài trăm tệ mộttháng thế này thành lựa chọn hàng đầu của đámthanh niên đi làm xa, môi trường tốt hay không khôngquan trọng, sống sót đã khó khăn rồi, lại có mấy aikhông dựa vào bố mẹ, hai mươi mấy tuổi tự mìnhm/ua xe m/ua nhà?Chẳng phải là một sự bất đắc dĩ sao.Nhà Lưu Tuệ ở tầng bốn, chắc cũng là chủ nhà muốnchừa nhiều chỗ hơn để mở thêm vài phòng, tầng chưađến tám mươi mét vuông, trừ cầu thang ra, cứ thế mởnăm phòng.Loại nhà này, thì chẳng có điều kiện mà nói đến vuôngvắn hay thông gió nam bắc gì cả."Không phải cô là trưởng phòng quản lý sản phẩmcủa công ty mỹ phẩm sao? Theo lý thuyết thu nhậpcũng không tệ, sao không tìm chỗ nào tốt hơn mà ở?"Nhân lúc cô ấy mở cửa, tôi hỏi thêm một câu.Ngẩng đầu nhìn số phòng, năm phòng, cô ấy lại ởđúng phòng 404."Khu tốt tốt bên ngoài mấy nghìn tệ một tháng, bốmẹ tôi sức khỏe không tốt, chỗ dùng tiền nhiều. Với lạitôi cũng có một mình, không sao cả."Cô ấy cười, mở cửa.
Trong nhà không bật đèn, tôi đứng ngoài cửa, thấytrong nhà có một đôi mắt, đang lẳng lặng nhìn chúngtôi.Tôi nheo mắt lại, đưa tay vào túi vải.Ngay sau đó, một tràng tiếng chó sủa vang lên.Là một con chó chăn cừu màu xám trắng cao đến đầugối, nhe răng, vểnh mông, vẻ mặt hung dữ.
"Tiểu Bối."Lưu Tuệ gọi một tiếng, vội vàng bật đèn, túm lấy taichó, bảo nó im lặng."Cô còn nuôi chó à?"Tôi rụt tay lại, nhìn chằm chằm con chó."Ừ, tôi nhặt được nó. Nó chỉ hơi lạ người thôi, khôngcắn đâu."Lưu Tuệ có vẻ hơi ngại ngùng, lấy đồ ăn ra cho nó, từtừ nó mới chịu im.Nhưng dù ăn, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm tôi.Liếc nó một cái, tôi ra ban công xem xét.Vừa ngẩng đầu lên, đ/ập ngay vào mắt là tòa nhàcủa bệ/nh viện thành phố.Ba chữ "Khu Nội Trú" đối diện thẳng ban công.Tôi ngẩng đầu nhìn.Trên tường chịu lực có một cái đinh, chắc là trước đâydùng để treo gương bát quái, nhưng không biết vì saolại không treo."Đại sư, anh xem việc mà không mang đồ nghề à? Labàn, ki/ếm gỗ đào các thứ?"Lưu Tuệ rót cho tôi một cốc nước, đứng cạnh con chóchăn cừu, có chút nghi hoặc nhìn tôi."Tôi có trong lòng."Tôi quay đầu lại, nhìn con chó lần nữa.
Nó đã im lặng.Nhưng ánh mắt từ đôi mắt dị sắc kia truyền đến chotôi, không giống như ánh mắt mà một con s/úc si/nhcó thể phát ra.Giống người.Sau khi xem xong phòng ngủ, bếp và nhà vệ sinh, tôiquay trở lại phòng khách.Lưu Tuệ không làm phiền tôi, trong phòng khách yêntĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ treo trên tường."Cô chuyển đến đây khi nào?"Tôi bảo cô ấy không cần phải câu nệ như vậy.Sau khi ngồi xuống, tôi vẫy tay với con chó.Nhưng nó không hề nhúc nhích, chỉ nằm im ở cửa nhàvệ sinh, nhìn chằm chằm vào tôi."Mùng mười bảy tháng Giêng năm ngoái. Có phảingày không tốt không?"Lưu Tuệ ngồi thẳng lưng, có chút hoảng hốt nhìn tôi.Nghe cô ấy nói vậy, tôi dừng ngón tay đang tính toán,ngẩng đầu lên nhìn cô."Đều không tốt lắm, nhà vệ sinh công cộng, bệ/nhviện, bãi rác đều là nơi tụ âm, ở trong khu ổ chuột lạikhông hấp thụ được ánh nắng, âm khí càng nặng, bancông chỗ thoát khí của cô lại đối diện với khu điều trịnội trú của bệ/nh viện, mỗi ngày không chừng đều cóngười ch//ết, chuyện này không cần tôi phải nóinhiều, vị trí phạm phải đ/ộc âm sát, nếu có điều kiệnthì chuyển nhà đi.""Nhưng tôi ở hơn một năm rồi vẫn không sao, xungquanh không tìm được căn nào rẻ như vậy nữa."Lưu Tuệ thở dài, hỏi tôi còn cách nào khác không.Bố mẹ cô ấy sức khỏe không tốt, công ty lại đang đixuống, thật sự là kinh tế eo hẹp.Mạng sống quan trọng, nhưng tiền cũng quan trọngkhông kém."Thật ra, tôi cũng đã nhờ người xem rồi, nhưng đềubảo tôi chuyển nhà, chỉ là tôi không muốn chuyển.Nếu anh không giúp được thì tôi chỉ có thể tìm ngườikhác thôi."
Đến nước này, giọng điệu của Lưu Tuệ bắt đầu có mộtchút không tin tưởng."Ra cửa hàng b/án tro cốt ở phía tây thành phố m/uamột cái gương bát quái treo ở ban công. Đây có bốnlá bùa, dán một lá ở đầu giường, một lá ở cửa chính,một lá ở nhà vệ sinh, lá còn lại mang theo người làkhông sao đâu."Tôi đặt bốn lá bùa đã vẽ lên bàn, liếc mắt ra hiệu chocô ấy ra ngoài nói chuyện.Cô ấy tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.Đóng cửa rồi xuống lầu."Con chó này từ đâu ra?"Tôi hỏi lại lần nữa, lần này giọng tôi bắt đầu nghiêmtúc hơn."Thì... thì nhặt được thôi mà."Cô ấy cẩn thận nói."Nhặt ở đâu, nhặt khi nào? Con chó này mắt âmdương, lông xám trắng, hoặc là thông âm, hoặc làdẫn tà, giữ nó bên cạnh sẽ hại cô đấy."Vừa bước vào nhà tôi đã thấy con chó này không ổnrồi, hai mắt tụ âm, lại sinh trưởng ở nơi âm sát này,nếu dẫn tà m/a đến, thì nó sẽ là một lệ qu//ỷ hạingười đấy.Nguy hiểm đến tính mạng đấy!Có lẽ là bị tôi dọa sợ, sắc mặt Lưu Huệ trắng bệch,giọng nói cũng có chút r/un r/ẩy."Thì... thì nhặt ở công viên gần bệ/nh viện, thấy nóđẹp, bạn bè đều bảo nó quý... nuôi lâu như vậy cũngcó sao đâu, trước đó một thầy bói khác nói với tôi,chuyện không phải do con chó gây ra.....""Ăn nói bậy bạ!"Tôi thật sự có chút tức gi/ận rồi.Người phụ nữ này là ngốc hay là gan lớn vậy? Đồ gầnbệ/nh viện cũng dám nhặt bừa về?"Vậy, bây giờ tôi phải làm sao? Đem nó cho ngườikhác?"
Trong mắt Lưu Huệ tràn đầy k/inh h/oàng, sắc mặt táimét, vai r/un r/ẩy.
Tôi cau mày, trong lòng tính toán."Nó chỉ là một vật trung gian thôi, thứ cần tìm đến côvẫn sẽ tìm đến. Bây giờ mới sáu giờ chiều, vẫn cònthời gian, cô đi m/ua gương bát quái đi, tối tôi sẽ quaylại một chuyến. Nhớ kỹ, về nhà cứ làm mọi việc nhưbình thường, cứ ngủ nếu buồn ngủ, dán bùa xong thìcoi như không có chuyện gì xảy ra, đợi tôi đến.""Tôi... tôi không dám.""Có bùa hộ thân, nó không động được vào cô đâu.Nhớ kỹ mấy vị trí tôi nói với cô, dán bùa cho cẩn thận."Tôi thở ra một hơi, an ủi cảm xúc của Lưu Tuệ.Đợi cô ấy đi m/ua gương bát quái xong, tôi đứng dướilầu, ngẩng đầu nhìn lên lầu bốn, ban công nhà LưuTuệ.Con chó đó ở ngay đó, ánh mắt một xanh một lam,đang u u nhìn tôi.Tôi nheo mắt lại, xoay người rời đi.Trở lại sạp hàng, tôi lấy ra chiếc hộp gỗ mà sư phụ đểlại cho tôi.Bên trong có mấy lá cờ, còn có một tấm thẻ gỗ, đây làlần thứ ba tôi lấy thứ này ra trong mười năm sau khiông ấy đi.Nhìn chữ "SẮC" màu đỏ tươi trên đó, ánh mắt tôi dầntrở nên sắc bén.Lời dạy của sư phụ như văng vẳng bên tai.
"Chúng ta không phải là người tu đạo, cho nên khôngmôn phái không tổ sư, luận về bói toán phong thủy, cólẽ không bằng Võ Đang Mao Sơn, nhưng nếu luận vềbắt qu//ỷ, bọn họ chỉ có nước đuổi theo chúng tacũng không kịp!""Chúng ta thụ phong vâng mệnh từ Thập Điện DiêmLa, là người chấp lệnh! Hành Chi, con nhớ kỹ, nhângian gặp phải qu//ỷ thần tà m/a, phàm là hại người,ta chỉ có một yêu cầu với con.""Chỉ gi3t không độ!"Màn đêm buông xuống rất nhanh, vầng trăng khuyếtnhuốm một màu đỏ thẫm.Giờ Hợi, tôi bước vào con hẻm nhỏ của khu ổ chuộtnày.Đêm nay là lần thứ tư tôi khai nhãn kể từ khi theo sưphụ học đạo.Trong tầm mắt, những góc tường, thùng rác, ngõ c/ụtvà những nơi ẩm thấp tối tăm, đâu đâu cũng lảngvảng những vo/ng h/ồn vất vưởng.Chúng thường là những kẻ thiếu h/ồn thiếu phách,không thể đến được qu//ỷ môn quan, không thể đầuth/ai chuyển kiếp, lâu dần, không ai dẫn đường,không ai siêu độ, linh thể còn sót lại sẽ ngày càng yếuđi, cuối cùng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.Nếu may mắn, gặp được đệ tử Phật giáo hoặc Đạogiáo siêu độ cho, thì còn có cơ hội đầu th/ai, nhưngngày nay người tu đạo thực sự trên đời đã rất hiếm,trong thâm sơn cùng cốc thì không thấy, trong chốnthị thành thì hữu duyên mới gặp, còn những kẻ đi xinăn, kết duyên, tặng bùa Phật, vòng tay hạt gỗ ngoàiđường để xin tiền, thì nên kính nhi viễn chi. (Kính nhiviễn chi: kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoàithì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảngcách..)Bọn họ có lẽ chẳng giúp được gì cho bạn, nhưng chắcchắn có cách h/ãm h/ại bạn.Còn những người livestream b/án hàng, nào là bùachú khai quang, vòng tay tràng hạt mười tám hạt, hoàn toàn là mượn danh nghĩa Phật đạo, mặc áo đạosĩ, áo nhà sư, giả danh cao nhân đại sư để l/ừa đ/ảo.Vì tiền, quy tắc gì cũng vứt bỏ hết.Tôi không giống như đạo sĩ hay nhà sư, tôi không độqu//ỷ, cho nên đối với những vo/ng h/ồn vất vưởngnày, tôi không có tâm trí mà quản, chỉ cần không hạingười, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Lần nữa đến nhà Lưu Tuệ, cô ấy đã dán bùa theo lờitôi dặn, gương bát quái cũng đã treo lại.Con chó chăn cừu kia, khi thấy tôi lần nữa thì trở nênđặc biệt yên tĩnh.Tôi bảo Lưu Tuệ đi ngủ, rắc một ít tro hương ở bancông, sau đó ngồi thiền ở giữa cửa chính, con chó kialiền canh giữ cửa phòng Lưu Tuệ, tuy không sủa,nhưng ánh mắt u u trong đôi mắt âm dương kia, chưatừng rời khỏi người tôi.Tôi nheo mắt, nhìn về phía ban công.Để có thể thuận lợi bắt được con qu//ỷ này, tôi lấy ramột lá bùa dán lên ng/ực, việc này có thể khiến tôikhông hiển lộ trong tầm nhìn của nó.Chính là cái thường gọi là tàng hình, chỉ có tác dụngvới qu//ỷ, không có tác dụng với người.Con chó nhìn tôi nghiêng đầu.Không để ý đến nó, tôi nhắm mắt dưỡng thần.Đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc, xung quanh yêntĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, Lưu Tuệ có tôi ởtrong nhà, ngủ có vẻ rất an tâm, đã bắt đầu khẽ ngáy.Mở mắt ra lần nữa, đã là giờ Tý.Không đến sao?Tôi nhíu mày.Và ngay lúc này, tôi thấy tai con chó chăn cừu kiađộng đậy, rồi ngẩng đầu nhìn về phía ban công.
Lòng tôi chợt lạnh toát.Trên ban công, tro hương bắt đầu xuất hiện một chuỗidấu chân.Một người đàn ông mặc áo sơ mi xám bắt đầu xuấthiện trong tầm mắt tôi, hai mắt không có con ngươi,đầu chảy m//áu, mặt trắng bệch, môi lại đỏ tươi nhưm//áu!Hắn ngước nhìn chiếc gương bát quái trên ban công,dường như đang suy nghĩ điều gì.Con chó bắt đầu bất an, đi đi lại lại trên mặt đất, bắtđầu phát ra tiếng gầm gừ khó chịu.Tôi nheo mắt, không vội ra tay với hắn.Bốn lá bùa linh trấn giữ nhà, chỉ cần dám bước vào,hôm nay hắn chắc chắn phải ch//ết.Đột nhiên, hắn nhìn vào trong nhà, nghiêng đầu vềphía tôi.Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền nhấc chân bước vàonhà.Nhưng tôi cần phải chờ đợi thêm.Có thể phớt lờ gương bát quái, đủ để chứng minh hắnđã có một chút đạo hạnh.Rất nhanh, hắn cúi xuống trước con chó, linh thể nhưbị sa lầy, nhập vào thân chó.Khoảnh khắc này, con chó đứng im, hai chân chậm rãinhấc lên, đôi mắt âm dương u u phát ra ánh sáng, đi thẳng đứng giống như con người.Nó đẩy cửa bước vào phòng Lưu Tuệ, chậm rãi ngậmchiếc chăn đắp trên người Lưu Tuệ xuống.Thảo nào Lưu Tuệ hay gặp á/c mộng, hóa ra cănnguyên là ở đây!Đây là qu//ỷ mượn x//á/c chó!Mà ngay lúc nó cúi xuống, sắp chạm vào người LưuTuệ, một luồng sáng xám bỗng bùng n/ổ từ người cô!Con chó bị hất văng ra, đ/ập mạnh vào tường!Nó như ý thức được điều gì đó, bắt đầu đi/ên cuồ/ngchạy về phía phòng khách!Nhưng, tôi đã canh sẵn ở ban công!Ngay khi nó lao ra, con ngươi tròn của tôi biến thànhcon ngươi dọc, cổ tay lật một cái, tế ra Sắc Lệnh Kì!Tay áo tự động phất phơ trong gió, ba lá cờ lơ lửngtrên không!Thấy không thể chạy thoát khỏi ban công, con chóbắt đầu quay đầu đ/âm vào nhà vệ sinh, cửa chính,cửa sổ, nhưng đều không có lối thoát!Đâm đến đầu rơi m//áu chảy, nó đứng trước mặt tôi,nhe răng trợn mắt, hung quang lóe lên trong đôi mắtâm dương!Muốn liều mạng!"Đạo sĩ thối, đừng cản ta!"Con chó thốt ra tiếng người!"Không nhận ra Sắc Lệnh Kỳ, vậy ngươi tu luyện uổngcông rồi."Tôi nhìn chằm chằm nó, từ trên cao nhìn xuống!"Ta cầm Sắc Lệnh, phụng mệnh Thập Điện Diêm La,không bị Tam Giới Ngũ Hành trói buộc, chuyên gi3tq/uỷ thần gây họa nhân gian! Sát Kỳ Luật Lệnh!""Giáng!"Trong ba lá cờ xanh, vàng, đỏ lơ lửng trên không, cờxanh nhận lệnh của tôi, lúc này bỗng bùng n/ổ!Dưới cờ xanh, tổng cộng mười tám chữ "Sát" độtnhiên hiện ra, vây quanh thân chó!
Mười tám tầng địa ngục, tiếng than khóc của hàngvạn qu//ỷ h/ồn hóa thành chữ "Sát", một con á/cqu//ỷ nhân gian như nó, làm sao có thể chống đỡnổi?!Đúng như tôi dự đoán, âm "Sát" chữ "Sát" vừa xuấthiện, con chó bắt đầu chảy m/áu ở bảy lỗ, thân chó bịmười tám chữ "Sát" đ/è xuống đất, ra sức chống cự,tiếng kêu thảm thiết vang lên!Ngay khi tôi giơ ki/ếm chỉ vào cờ vàng, chuẩn bị lấymạng nó, dị tượng liên tục xảy ra!Chỉ thấy con chó dùng sức cắn đ/ứt lưỡi, khoảnh khắctiếp theo tôi thấy con ngươi của con chó dần trở nênxám xịt, ngay sau đó qu//ỷ thân này liền chui ra từ đôimắt âm dương của con chó, mượn Sát Kỳ trói buộc h/ồn chó trong khoảnh khắc, không tiếc n/ổ tung mộtphách, phá tan sự trói buộc của Sát Kỳ, đi/ên cuồ/ngchạy trốn về phía ban công!Mượn h/ồn chó để n/ổ phách cầu sinh?Tôi nhíu mày, không đuổi theo, bắt đầu dùng ngón taytính toán.Sát Kỳ lúc này đã hoàn toàn đ/è ch//ết h/ồn chó, nóđể lại nửa đoạn lưỡi trên mặt đất, đã hoàn toàn khôngcòn sinh khí.Đột nhiên, tôi liếc thấy trên bụng nó, dường như cómột chỗ phồng lên bất thường.Tôi đưa tay sờ vào.Giống như một đ/ốt xươ/ng.
Đúng lúc tôi đang nghi hoặc thì Lưu Tuệ bước ra, ănmặc hở hang, ôm gối, trên mặt còn vương nét h/oảngs/ợ.Vẻ ngoài thật đáng thương."Tiểu Bối..."Khi cô ấy nhìn thấy con chó đã ch//ết trên mặt đất, côấy khựng lại một chút, rồi có chút sợ hãi nhìn tôi."Đại sư... đã ổn chưa ạ?"Tôi lắc đầu, khép hai mắt lại cho con chó, thu lại cờsắc lệnh."Người xuất hiện trong giấc mơ của cô, có qu/an h/ệgì với cô?"Tôi nhìn vào mắt Lưu Tuệ, lúc này tôi vẫn chưa thucông, hai mắt vẫn là đồng tử dọc, có lẽ bị đôi mắt củatôi nhìn đến phát hoảng, cô ấy kêu lên một tiếng, ngãxuống đất, cợ hãi lùi lại phía sau."Không... tôi không có qu/an h/ệ gì với anh ta...""Đến nước này rồi mà cô còn muốn gạt tôi?!"Tôi rất tức gi/ận.Con lệ qu//ỷ kia không tiếc n/ổ phách mà trốn thoát,đủ để chứng minh chấp niệm sâu đậm đến mức nào,chấp niệm này, chắc chắn có liên quan đến Lưu Tuệ,hơn nữa môi đỏ như m//áu, thông thường loại lệ qu//ỷnày, oán khí trên người rất nặng rất nặng.Cho nên hắn hoặc là ch//ết bất đắc kỳ tử, hoặc làch//ết oan khuất, tâm kết chưa giải, đại th/ù chưa báo!Trong chuyện này, chắc chắn có gì đó.Dưới sự chất vấn của tôi, cuối cùng Lưu Tuệ cũng nói."Anh ấy... anh ấy là bạn trai của tôi. Nhưng tôi khôngbiết tại sao anh ấy lại tìm đến tôi..."Ánh mắt Lưu Tuệ có chút né tránh, không dám nhìntôi.Con q/uỷ bị đ/á/nh tan phách mà bỏ chạy này, khicòn sống là bạn trai của Lưu Tuệ, tên là Lục Sâm, quaTết năm nay thì gặp t/ai n/ạn xe mà ch//ết.Tức là hai tháng trước.Khi còn sống, hai người cãi nhau một trận, Lục Sâmtức gi/ận lái xe ra ngoài, vượt mấy đèn đỏ, cuối cùngđ/âm vào xe ben.Xe nát bét, Lục Sâm ch//ết ngay tại chỗ."Tôi... sau khi anh ấy ch//ết, tôi thật sự không đếnthăm anh ấy, cũng luôn trốn tránh không dám gặpngười nhà anh ấy, nhưng... nhưng anh ấy gặp t/ai n/ạn xe ch//ết không liên quan gì đến tôi mà...."Lưu Tuệ vừa nói vừa khóc.Khóc đến mức lê hoa đái vũ. (Vốn miêu tả dáng vẻ khikhóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêutả sự kiều diễm của người con gái.)Tôi im lặng không nói gì.Một lúc lâu sau, tôi ra hiệu muốn mang con chó nàyđi."Gần đây đừng đi đường vào ban đêm, tốt nhất cũngđừng ở đây, anh ta tuy bị thương, nhất thời không đếnđược, nhưng chắc chắn sẽ quay lại, ngày mai thu dọnđồ đạc, ra ngoài ở mấy ngày, những chuyện khác giaocho tôi. Tôi sẽ liên lạc với cô.""Bát tự của Lục Sâm, cô có không?"Lưu Tuệ đi/ên cuồ/ng gật đầu, lấy ra một quyển sổ,viết bát tự của Lục Sâm đưa cho tôi.Làm xong những việc này, tôi liền rời đi.Lục Sâm tuy có nỗi khổ riêng, nhưng chuyện nhângian nên giải quyết ở nhân gian, ch//ết rồi mà không an phận, không muốn nhập luân hồi, còn dùng th/ủđo/ạn ti tiện đ/ộc á/c này để hại người, dù thế nàocũng không thể chấp nhận được.Tuy nhiên, dù Lưu Tuệ đã nói ra nguyên nhân, tôi vẫncó chút nghi hoặc.Bởi vì quẻ tôi bói ra, đến giờ vẫn còn lo/ạn.Lúc này đã là giờ Dần, tôi đến một lò mổ, ném con chócho đồ tể, bảo hắn giúp tôi lấy đồ trong bụng chó ra.Lấy ra một đoạn xươ/ng màu đen phát sáng.Cầm trong tay lạnh lẽo vô cùng, âm khí nặng nề, trênđó còn cắm một cây đinh sắt màu đen.Nhìn thấy thứ này, lông mày tôi lại nhíu ch/ặt.Đây không phải xươ/ng chó, cũng không phải xươ/ngđộng vật.Mà là xươ/ng tay người."Ê, thằng thầy bói m/ù, thịt chó này mày còn lấykhông?"Đôi mắt nhỏ của đồ tể lóe lên tinh quang, cười hề hềvới tôi."Không lấy nữa, tôi khuyên ông đừng b/án cũng đừngăn, thứ này bị qu//ỷ ám rồi, ăn vào sẽ sinh bệ/nh. Cứxử lý như đồ tạp nham là được."Nói xong, trả tiền mổ chó, quay người rời đi.
Trở lại sạp hàng, tôi ngẫm nghĩ một chút, đặt nửa cântiền vàng mã, một xấp giấy tiền, một xấp giấy vàngxuống đất, dùng m//áu gà trống làm dẫn, định triệuhồi qu//ỷ sai.Lục Sâm giờ không biết tung tích, tôi cần tìm anh ấy,pháp thuật tìm qu//ỷ tôi không biết, chỉ có thể dùngcách ngốc nghếch này thôi.Qu//ỷ sai là những người phụng lệnh bắt qu//ỷ, tìmmột con qu//ỷ đối với họ mà nói là chuyện đơn giản,chỉ là không biết tôi có thể mời được họ không.Tuy có sắc lệnh, nhưng dùng ngôn ngữ hiện đại mànói, chúng tôi là hai hệ thống khác nhau, muốn ngườita giúp đỡ, chỉ có thể nhờ vả thôi.Bố trí xong mọi thứ, tôi thở ra một hơi, bắt đầu niệmchú.Thật lòng mà nói, trong lòng tôi cũng hơi bất an, bởi vìđây là lần đầu tiên tôi thỉnh qu//ỷ sai.Niệm xong chú, có thể cảm nhận rõ ràng, âm khí từbốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập, tôi nghiến ch/ặt răng, nắm ch/ặt sắc lệnh.Chỉ có nó ở đây, mới có thể khiến tôi cảm thấy an tâmphần nào.Trong chớp mắt, tôi cảm thấy âm khí trước mặt hóathành thực thể, một bóng người mặc trang phục bộđầu thời xưa, không nhìn rõ mặt, tay cầm xích sắt vàđ/ao lớn xuất hiện!
"Triệu ta có việc gì?"Hắn vừa mở miệng, khiến tôi không khỏi r/un r/ẩy.Giọng nói trầm đục, tựa như có thể đ/âm vào linh h/ồn người ta!Qu//ỷ sai rất khôn ngoan, khả năng quan sát cũngnhiều, sư phụ tôi từng dặn, nếu không đến đườngcùng thì đừng giao du với chúng.Dù sao mình cũng là người dương gian, phá vỡ quytắc tiếp xúc với qu//ỷ sai ít nhiều cũng hao tổn tuổithọ.Tôi cung kính nói rõ lý do, trình ra thân phận và sắclệnh, thỉnh cầu hắn giúp đỡ."Nửa cân vàng mã và tiền giấy trên mặt đất này, coinhư là chút lòng thành. Xin qu//ỷ sai đại nhân tạođiều kiện."Tô chắp tay, hơi khom người.Qu//ỷ sai phần lớn là người xưa, đã gặp thì phải giữ lễnghĩa cho đủ.Nghề của chúng tôi tuy diệt qu//ỷ thần, nhưng cũngkính qu//ỷ thần.Hắn không nói gì.Lẽ nào không đủ?Tôi nhíu mày, lại lấy ra nửa cân vàng mã đặt xuốngđất.Lần này chắc là đủ rồi, một trận gió âm thổi qua, vàngmã và tiền giấy trên mặt đất đều biến mất, chỉ còn lạitờ giấy viết bát tự của Lục Sâm trên mặt đất."Hắn ở Khôn phương Kim địa*, ngươi tự đi tìm đi." (Nóiphương hướng trong bát quái..)Nói ngắn gọn một câu, âm khí tiêu tán.Khôn phương Kim địa...Tôi bấm đ/ốt ngón tay, hình như ở đó có một nhà máybỏ hoang, năm xưa từng xảy ra n/ổ lớn, oan h/ồn vôsố, năm xưa đạo sĩ Long Hổ Sơn từng đến độ hóa,nhưng âm khí còn sót lại quá lớn, cũng không ai đếnthu hồi đất, cứ thế mà bỏ hoang.Lục Sâm rất có thể ở đó.
Thu dọn đồ đạc xong, tôi nhìn thời gian, còn chút thờigian nữa là đến giờ Mão, tôi phải nhanh chóng đi thôi.Đến nơi, sao vẫn đầy trời, nơi này dường như vẫn ẩnhiện một làn sương m/ù.Lạnh lẽo tột độ.Tôi thở ra một hơi, bước chân vào nhà máy bỏ hoangnày.Nơi này chỉ có một lối ra, tôi dán một lá bùa ở cửa,cắm sắc kỳ xuống đất.Giờ thì dù hắn có bản lĩnh thông thiên, cũng khôngchạy thoát được."Đạo sĩ thối, chưa xong à?!"Ngay khi ta vừa cắm cờ xuống, trong nhà máy gió âmnổi lên ầm ầm, một giọng nói gi/ận dữ vang vọngtrong nhà máy bỏ hoang rộng lớn.Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí lạnh thấuxươ/ng đột ngột xuất hiện, vô số thùng sắt và đ/á vụnbay tới từ khắp mọi phía!"Hừ!"Tôi gi/ận dữ quát lên một tiếng, hai tay kết ấn, lá cờvàng sau lưng tung bay lên không trung, xoay tròn vớitốc độ cực nhanh!Những thứ tạp nham này không thể đến gần tôi, tấtcả đều bị cờ vàng chặn lại giữa không trung rồi rơixuống."Tôi cho anh một cơ hội nói chuyện với ta, nếu anhbiết điều, tự mình ra đây!"Giọng nói của tôi vang vọng trong nhà máy.Đợi khoảng 10 phút, không có bất kỳ âm thanh nàovọng lại, những viên đ/á trên mặt đất lại rục rịch.
"Ngoan cố không tỉnh ngộ."Ánh mắt tôi dần trở nên sắc bén, cắn ngón trỏ, cầmlấy lá cờ đỏ tam giác cuối cùng, mạnh mẽ quệt lênđó!"Ta mang theo sắc lệnh, phụng mệnh Thập Điện DiêmLa, không bị Tam Giới Ngũ Hành trói buộc, chuyên sátqu//ỷ thần gây họa nhân gian! Sắc kỳ luật lệnh! TriệuĐịa Phủ trămh qu//ỷ!""Gi3t!"Lập tức, chiến kỳ trong ba lá cờ sắc lệnh khởi thế,từng luồng huyết khí trong không khí cuồn cuộn nhưthủy triều!Mà sau chiến kỳ, từng bóng chiến qu//ỷ tay cầm binhkhí, sát khí ngút trời xuất hiện từ hư không!Chúng đứng sau chiến kỳ, chỉ cần tôi giơ cao sắc lệnhtrong tay, trăm qu//ỷ này sẽ nghe theo hiệu lệnh củatôi, trực tiếp tiêu diệt Lục Sâm!Ngay khi tôi sắp ra lệnh, một bóng người xám xịtchậm rãi bước ra từ góc cầu thang.Tôi nheo mắt lại.Sắc lệnh không giơ lên, cũng không hạ xuống.Hắn bước đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi."Quỳ!"Tôi gi/ận dữ quát lên một tiếng!Hắn dường như vô cùng giãy giụa và không cam tâm,nhưng cuối cùng vẫn r/un r/ẩy quỳ xuống."Chuyện nhân gian giải quyết ở nhân gian, tại sao lạihại Lưu Tuệ? Người qu//ỷ khác đường, điểm này ngươikhông hiểu?""Cô ta là đồ đĩ! Cô ta gi3t tôi, còn tìm thầy bùa phongấn một h/ồn của tôi vào xươ/ng cho chó ăn! Hại tôikhông được luân hồi! Thâm cừu đại h/ận, tôi khôngthể không báo!"Lục Sâm hung hăng đ/ấm xuống đất, hai mắt trốngrỗng, nhưng tôi có thể thấy được sự oán h/ận vàkhông cam tâm mãnh liệt của hắn!Nghe những lời này, tôi nhíu mày.Lấy ra khúc xươ/ng tay kia.
Nghĩ đến khúc xươ/ng tay kia.Phong ấn h/ồn là một loại pháp thuật cực kỳ âm đ/ộc, cũng được coi là một trong mười đại cấm kỵ thuậtsố, người bị phong ấn h/ồn, không những không thểsiêu độ, mà còn đời đời kiếp kiếp không thể nhập luânhồi, hơn nữa còn phải chịu đựng sự dày vò hàng ngàycủa vật phong h/ồn.Thảo nào oán khí của Lục Sâm lại nặng như vậy.Trong lời kể sau đó của hắn, tôi cuối cùng cũng biết tạisao quẻ tượng luôn hỗn lo/ạn không rõ ràng.Lưu Tuệ đã lừa tôi.
Lục Sâm và Lưu Tuệ yêu nhau năm năm, khi cả haisắp kết hôn, Lục Sâm phát hiện Lưu Tuệ ngoại tình.Trong lúc hai người cãi vã, tranh luận, Lục Sâm bị LưuTuệ đẩy mạnh, gáy đ/ập vào góc tường. Vốn dĩ có cơhội c/ứu chữa, nhưng Lưu Tuệ đã không đưa Lục Sâmđến bệ/nh viện, dẫn đến việc Lục Sâm mất mạng.Sau khi gi3t người, Lưu Tuệ cũng không chọn báo cảnhsát, mà cùng với người tình hợp lực giấu x//á/c LụcSâm.Vì Lục Sâm là trẻ mồ côi, không có người thân trênđời, Lưu Tuệ đã tiêu hết tiền tiết kiệm, m/ua chuộccục trưởng cục cảnh sát thị trấn, dựng chuyện thànhcư/ớp vào nhà gi3t Lục Sâm.Còn th//i th//ể của Lục Sâm, cô ta xử lý qua loa.Vốn dĩ mọi chuyện đã êm xuôi, nhưng trớ trêu thay, côta lại là người m/ê t/ín, sợ Lục Sâm ch//ết oan sẽ vềb/áo th/ù, nên không biết từ đâu tìm đến một thầyphù thủy Thái Lan, mượn danh nghĩa làm pháp sự ch/ôn cất Lục Sâm, thực chất là để thầy phù thủy ch/ặt một đoạn xươ/ng tay của Lục Sâm, đợi đến ngày đầuthất, bắt một h/ồn trong ba h/ồn sáu phách phong ấnvào đoạn xươ/ng tay đó, đồng thời thỉnh một tượngđồng tử linh giữ đoạn xươ/ng.Như vậy, Lục Sâm mất một h/ồn, mất đi khả năngnhận biết, không những không thể hại Lưu Tuệ, màcòn không thể đầu th/ai, lâu dần chỉ có thể tan biến.Ai ngờ con chó chăn cừu mà Lưu Tuệ nuôi lại làmhỏng chuyện, hất đổ bàn thờ đồng tử linh giữ xươ/ngtay, nuốt luôn đoạn xươ/ng đó.Chính vì vậy mà Lục Sâm có thể nhập vào thân chó,từ đó đi h/ãm h/ại Lưu Tuệ."Cô ta ch/ửi tôi, trên giường, tôi còn không bằng chóngoài đường, vô dụng, nguyên nhân ngoại tình là dotôi chứ không phải do cô ta!""Tôi h/ận cô ta!"Tôi cau mày.Lưu Tuệ sao có thể đ/ộc á/c đến vậy?"Tôi biết hôm nay tôi chắc chắn phải ch//ết, anh bằnglòng nghe tôi nói những lời này, để lại di ngôn cho tôi,trong lòng tôi tuy không cam tâm, nhưng tôi khônghối h/ận, tôi không trách anh, chỉ trách cái thế đạonày! Sống không được nói lý, ch//ết rồi b/áo th/ùkhông xong, đây là cái lẽ trời chó má gì! Cái nhân gianch//ết tiệt này, không đến cũng được!"Nói xong, Lục Sâm tự mình làm tan nát hai h/ồn sáuphách còn lại, từ đó tiêu tan.Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không còn Lục Sâm.Có lẽ anh ta biết, ngay khi nhìn thấy sắc lệnh, anh tanhất định phải ch//ết, nên cũng không giãy giụa.Chỉ là không cam tâm mà chấp nhận số phận.Về việc này, tôi không biểu lộ quá nhiều cảm xúc dưthừa.Cách ch//ết này, tuy đáng buồn, nhưng cũng coi nhưtiêu sái.Nói cho cùng, dù anh ta có nỗi khổ riêng, thì vẫn làanh ta sai.
Người qu//ỷ khác đường, Lưu Tuệ làm sai chuyện, tựcó pháp luật, nhưng anh ta coi thường quy tắc tamgiới h/ãm h/ại người, đây chính là cái sai của anh ta.Đây là lần đầu tiên trong ba mươi năm vào nghề, tôigặp phải một con qu//ỷ có khí phách như vậy.Lúc này, tôi lại sờ thấy khúc xươ/ng tay kia.Nghĩ ngợi một hồi, tôi đưa nó cho một bà đồng có tài ởđịa phương.Tôi không làm chuyện siêu độ, trên người không nuôiqu//ỷ h/ồn, nên chỉ có thể giao cho bà ấy, sau này cóđược siêu độ hay không, có thể tái nhập luân hồi haykhông, thì hoàn toàn tùy thuộc vào ý trời.
Sau đó, Lưu Tuệ vô cùng cảm kích tôi, gặp lại, đưa chotôi một phong bao lì xì rất lớn."Đại sư, thật sự quá cảm ơn ngài. Hai ngày nay lànhững ngày tôi ngủ ngon nhất trong suốt thời gianqua, tôi đã làm một bức trướng lụa tặng ngài, ngàinhất định phải nhận."Nói xong, lấy ra một bức trướng lụa từ trong túi.[Bậc Thần Nhân Diệt Yêu Trừ M/a]Bảy chữ lớn rắc kim tuyến, không khiến tôi có bất kỳcảm giác vui mừng nào, chỉ cảm thấy chói mắt.Tôi không nhận, mà chỉ rút ra một tờ tiền đỏ từ phongbao lì xì lớn kia.Sau đó móc từ trong túi ra chín mươi chín đồng, nhétlại vào phong bao, bảo cô ta cầm lấy.Tôi chỉ nhận một đồng."Đại sư... đây là ý gì?"Lưu Tuệ có chút nghi hoặc nhìn tôi."Tiền của cô, tôi không nhận, một đồng này là để kếtthúc nhân quả. Tôi vốn không nên nhiều lời, nhưng tôiphải khuyên cô một câu, người làm trời nhìn, nhiềuchuyện không phải là không báo, chỉ là thời cơ chưađến, cô tự lo liệu đi."Nói xong, tôi liền định đứng dậy rời đi.
Đối với người phụ nữ này, tôi đã không còn bất kỳthiện cảm nào."Đại sư, ngài đã biết chuyện gì sao?"Nghe thấy lời này, tôi dừng bước.Trong cánh cửa kính trước mặt, xuất hiện nụ cười qu//ỷ dị của Lưu Tuệ."Cô bảo tên Giáng đầu sư sau lưng cô liệu h/ồn đấy.Lần này là hắn ta gặp may, dấu vết còn sót lại trêncây đinh đã phai nhạt rồi, nếu để tôi tìm được hắn,hắn sẽ ch//ết."Bỏ lại một câu, tôi hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa rời đi.Trong khúc xươ/ng tay, Lục Sâm còn một h/ồn ở đó.Nếu may mắn, bà Cửu làm cho anh ta một pháp sự,thì vẫn còn cơ hội nhập vào s/úc si/nh đạo, mười kiếpluân hồi rồi lại nhập vào nhân đạo.Đương nhiên, những chuyện này, đã không còn liênquan đến tôi nữa rồi.Người biết qu//ỷ đ/áng s/ợ, qu//ỷ hiểu lòng người đ/ộc.Thế gian này, nhiều khi qu//ỷ không đ/áng s/ợ, đ/ángs/ợ là lòng người.Đây cũng là nguyên nhân Phật - Đạo hai nhà suy tànở nhân gian.Có thể thấy quá nhiều chuyện, nhưng lại nhiều khi bấtlực, càng tu luyện, càng thấy mình nhỏ bé, càng thấythế gian lạnh lùng.Mà tôi may mắn hơn, không mặc đạo phục tăng y,cũng không cần có quá nhiều tình cảm và tiếc nuối.Nhận nhân quả, có được nhân quả, gi3t á/c qu//ỷ, trừnghiệt chướng, làm tốt phận sự của mình, là đủ rồi.Mệnh của tôi, khi bước chân vào nghề này đã địnhsẵn, không có người thân, không có vợ con, thiên sátcô tinh, cuối cùng chỉ có thể ch*t một cách thê lương.Nhưng tôi nhìn rất thoáng, cái gì luân hồi, tiền kiếpkiếp này kiếp sau, tôi đều không quản.Sống ở hiện tại, khi có năng lực, làm nhiều việc thiện,trừ nhiều á/c qu//ỷ, tận nhân sự, thính thiên mệnh là đủ.Còn về sau này?Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến.Vốn tưởng rằng chuyện Lưu Tuệ Lục Sâm này sẽ cứthế tan biến trong dòng sông thời gian.Tuy nhiên, vài tháng sau, một chuyện tôi không ngờtới đã xảy ra.Lưu Tuệ ch//ết.Thông báo trên bản tin, Lưu Tuệ trên đường tan làmvề nhà, bị ba gã s/ay rư/ợu lôi vào rừng cư//ỡng hi//ếp đến ch//ết, vứt x//á/c ph//ân thâ//y ở vùng núihoang.Đến giờ vẫn chưa bắt được ba gã s/ay rư/ợu đó.Sở dĩ biết là ba gã s/ay rư/ợu, là do cảnh sát tríchxuất camera giám sát của một cửa hàng tiện lợi gầnhiện trường nhất vào đêm hôm đó mới phát hiện ra.Hiện trường nằm ngay bụi cây ven đường, nhưng trớtrêu thay, ngày hôm trước xảy ra giông bão, cameragiám sát đường ở hiện trường lại đang bảo trì!Đến giờ, th//i th//ể bị ph//ân th//ây của Lưu Tuệ vẫnchưa tìm thấy đủ.Trời đất bao la, ai còn nói trời không có luân hồi?
Lặng lẽ tắt bản tin, ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữđã ngồi trước quầy bói toán.Trán cao rộng, mặt mày hồng hào, có phúc tướng."Cô muốn xem gì?""Đại sư, tôi đang mang th/ai, tôi muốn xin một cáitên."Tôi gật đầu, nhìn xung quanh một lượt, không thấychồng cô ấy đâu.Nhưng tôi không hỏi nhiều, chỉ hỏi cô ấy bát tự."Họ gì?"Tôi vừa tính toán, vừa nhẹ nhàng hỏi."Họ Lục."Nghe thấy vậy, tôi dừng bút, ngẩng đầu nhìn ngườiphụ nữ này.Cô ấy mỉm cười.Trên mặt lộ rõ vẻ mong chờ và hy vọng sắp đến ngàysinh nở."Sao vậy đại sư?"Người phụ nữ có chút nghi hoặc, lại có chút sợ hãi."Không có việc gì."-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com