Chương 3: Thế giới thứ nhất: Thiếu gia trở về (2)
Quả thật 225 không hiểu, nó không được cài đặt cảm xúc, nó chỉ cảm nhận được tâm trạng của ký chủ đang xuống dốc thôi. 225 chần chờ một lúc rồi lại trở nên im lặng, có lẽ lúc này, ký chủ của nó cần ở một mình.
Đau buồn không quá lâu, Cố Miên đã đứng dậy, hắn phủi hết bụi trên người mình, chuẩn bị đi về phía thư viện. Lúc nãy khi vừa bước chân vào thành, hắn đã thấy được một thư viện khá lớn, mà những thư viện kiểu này thường thuê mấy thư sinh đễ chép sách. Cố Miên sống nhiều năm như vậy nhưng hắn cũng chỉ có tài viết chữ mà thôi, ít nhất nhìn cả kinh thành, chưa có quý công tử nào có thể vượt qua chữ hắn.
Mà thứ Cố Miên cần nhất bây giờ chính là tiền, suy đi tính lại, cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Chưởng quỹ đang sắp xếp lại giá sách phía sau, tháng này lượng học sinh đến tiệm ông mượn và đọc sách rất nhiều. Cung không đủ cầu, có nhiều lần ông nhận được phản ảnh từ mấy người quen, đề nghị ông nên mượn thêm mấy người về chép sách cho qua thời kỳ này. Dù sao, huyện Phú Châu cũng ngày càng một phát triển.
Lúc Cố Miên bước vào, hắn đã thấy được dáng vẻ rối rắm đấy của ông. Hắn cũng không để ý dáng vẻ rách rưới gây chú ý của mình mà lên tiếng hỏi.
"Xin hỏi, ở đây có thuê người chép sách không ạ?"
Nghe thấy âm thanh khàn khàn bất thình lình vang lên, chưởng quỹ giật mình quay lưng lại. Trước mắt ông là một thanh niên gầy gò ốm yếu, nhưng bù lại đôi mắt của thanh niên trong sáng linh động. Ông âm thầm đánh giá đối phương, "Có, vừa lúc chúng ta cũng đang tìm người chép thuê. Ta tên là Lưu Bình. Xin hỏi, ta phải xưng hô với tiên sinh thế nào?"
Cố Miên nở nụ cười hữu lễ: "Lưu chưởng quỹ, tiểu sinh họ Nhạc."
"Có thể cho tiểu sinh biết quy định được không?"
Lưu chưởng quỹ vươn tay, mời hắn đi về phía sân sau: "Mời Nhạc tiên sinh đi theo ta!"
Hai người dừng lại bên bàn đá, chưởng quỹ cất tiếng gọi: "Tiểu Phúc, mang trà lên tiếp khách."
"Vâng ạ!"
Tiếng thiếu niên vang lên ở đằng xa, Cố Miên theo chưởng quỹ ngồi xuống.
Nhìn động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều mang chút phong phạm của người quyền quý, trong lòng Lưu chưởng quỹ lại có nhiều suy đoán hơn. Sau khi thiếu niên Tiểu Phúc mang trà lên thì hai người mới bắt đầu trò chuyện.
Lưu chưởng quỹ cất tiếng: "Dạo gần đây nhiều trường học mở cửa, mà thư viện ở trong thành chỉ có mình nhà ta cho nên lượng học sinh đến đọc sách ngày càng nhiều. Mà ta lại chưa tìm được người nào nguyện ý chép sách, dù sao công việc này vừa cực, tiền công lại chẳng cao. Nếu Nhạc tiên sinh không chê..."
Lưu chưởng quỹ thở dài, ánh mắt ẩn ý nhìn Cố Miên. Cố Miên cũng không ngại, để cho ông đánh giá mình. Hắn nhấp một ngụm trà, dùng trạng thái linh hồn quá lâu, trà gần như đã trở thành một món ngon xa xỉ với hắn.
"Nếu tiểu sinh đã đến nơi này thì chắc chắn là cần công việc này." Dừng một lúc, Cố Miên mới tiếp: "Không giấu gì, tiểu sinh gặp nạn trên đường lịch lãm, hiện tại trong người đã không còn đồng lẻ nào. Cũng may lúc nãy ở trên đường, tiểu sinh gặp được một vị tiểu ca tốt bụng giúp đỡ. Tiểu sinh không cần gì nhiều, chỉ cần chút tiền làm lộ phí là được."
Lưu chưởng quỹ mỉm cười: "Nếu Nhạc tiên sinh không ngại có thể ở lại nơi này. Tuy phòng nơi đây có hơi nhỏ nhưng cũng sẽ tiện hơn là tìm một nơi đắt đỏ khác. Tiên sinh ngại thì có thể thanh toán tiền thuê trước khi rời đi cho ta là được."
Cố Miên đứng dậy, thành tâm chắp tay cúi đầu.
"Đa tạ Lưu chưởng quỹ!"
Cố Miên được dẫn tới một căn phòng nhỏ ở cuối sân, tuy nhỏ nhưng có ánh sáng. Tiện nghi đầy đủ, Cố Miên cảm thấy rất tốt, hắn quay sang nói với Lưu Bình: "Tiểu sinh thấy nơi này rất tốt. Tiểu sinh còn từng lưu lạc đầu đường xó chợ, có một chỗ ở đàng hoàng đã là xa xỉ lắm rồi."
"Nhạc tiên sinh đừng khách khí, nếu có gì cần giúp cứ nói một tiếng với ta nhé!"
Trước khi chưởng quỹ rời đi đã để lại cho Cố Miên vài quyển sách và giấy bút.
"Tiên sinh cứ nghỉ ngơi cho tốt, công việc bắt đầu từ ngày mai cũng được, đừng gấp! À, còn cơm, một ngày ba bữa, ta sẽ bảo Tiểu Phúc mang đến phòng cho tiên sinh. Có gì cứ để đến khi phát tiền công, Nhạc tiên sinh trả lại cho ta sau cũng được."
Cố Miên bước vào căn phòng nhỏ, căn phòng này còn chẳng lớn bằng phòng chứa củi của Cố gia nhưng lại khiến lòng hắn ấm áp. Cố Miên ngồi thừ trên ghế nhỏ suy nghĩ về Nhạc gia.
Nhạc gia mấy trăm năm làm điều chế hương, đến thế hệ của Nhạc Dương đã gần suy tàn. Cứ tưởng chừng ngón nghề này sẽ mai một theo năm tháng, nhưng Nhạc gia lại xuất hiện một thiên tài điều chế hương là Nhạc Dương. Từ khi còn nhỏ, Nhạc Dương đã có thiên phú cảm nhận mùi hương và khả năng sáng tạo vô hạn.
Chớ trêu thay, Nhạc Dương sinh thiếu tháng, cơ thể hắn yếu ớt tới mức đi ba bước cũng phải dừng lại thở dốc. Thế nhưng Nhạc gia nhất quyết muốn bắt lấy ánh sáng hy vọng duy nhất này, bọn họ đặt toàn bộ kỳ vọng lên người Nhạc Dương. Nhạc Dương thông minh, hiếu học nhưng không thắng nổi bệnh tật, mà chính khuyết điểm này lại trở thành cái gai trong mắt Nhạc Dung.
Sự ghen tị được hình thành từ rất sớm. Ban đầu, Nhạc Dung còn lẽo đẽo bám theo chân hắn, mềm giọng gọi "đại ca", chỉ là không biết tự bao giờ, Nhạc Dung không còn theo chân hắn nữa, ánh mắt nhìn hắn cũng đầy thù hằn. Nhạc Dương lại chỉ quan tâm đến việc điều hương, không hề biết sóng ngầm đã tích tụ qua từng năm tháng. Đến khi Nhạc Dương phát hiện ra mọi chuyện thì đã trễ mất rồi.
Đây là sai lầm của Nhạc Dương, điều này không thể phủ nhận, cho đến khi chết đi, Nhạc Dương vẫn không ngừng hối hận. Mà Cố Miên lại hiểu được lòng Nhạc Dương, hắn biết cảm giác của Nhạc Dương là gì. Không phải cũng giống như hắn lúc đó hay sao, trách mình quá vô tâm, trách mình đi sai một bước khiến vạn bước sai?
Cố Miên vuốt ve trang giấy, đây không phải loại giấy tốt nhất mà hắn từng dùng ở kiếp trước, nhưng cái cảm giác hoài niệm lại lấp đầy tâm trí hắn. Rõ ràng hắn vẫn luôn nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào, từng người từng đồ vật cứ thế rơi vào quên lãng. Cố Miên từng hận chứ. Hắn hận Hoàng đế nuốt lời, hận phụ thân quá mềm yếu không chống đỡ nổi Cố gia, hận đệ đệ hắn ngu xuẩn đi tin lời kẻ gian, lại cũng hận chính bản thân mình.
Không nghĩ đến việc này nữa, Cố Miên lắc đầu, điều quan trọng hiện giờ là mau chóng lập ra kế hoạch quay trở lại Nhạc gia, thay Nhạc Dương hoàn thành ước nguyện. Nhạc Dương có thiên phú trong điều chế hương, Cố Miên không có điều ấy, cho dù có ký ức và bản năng mà Nhạc Dương để lại Cố Miên cũng không cách nào dung hoà được.
Dù sao, đây cũng là cơ thể của Nhạc Dương, không phải của hắn.
May thay, từ nhỏ, Cố Miên đã có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc qua sẽ không quên được, hiện tại hắn chỉ cần tìm cơ hội để học tập mà thôi.
Lại nói, cuộc sống ở huyện Phú Châu rất yên bình, trong khoảng thời gian Cố Miên ở lại thư viện, hắn chưa từng nghe được tin xấu nào trong thành. Cố Miên từng đi dạo phố vài lần với Tiểu Phúc để mua thêm giấy mực, người dân Phú Châu mang lại cảm giác thân thiện mà ấm áp. Giống như một gia đình lớn đang bao bọc lấy hắn vậy.
Nhưng dù nơi này tốt đẹp thế nào, Cố Miên cũng không có quyền lựa chọn, hắn chỉ có thể ở lại nơi này ba tháng. Ba tháng này có lẽ là ba tháng bình yên nhất trong cuộc đời Cố Miên. Lúc rời đi, hắn được Lưu chưởng quỹ tặng cho một ít lương khô và thêm vài văn tiền làm lộ phí.
"Nhạc tiên sinh định rời đi thật sao?"
A Phúc ở bên cạnh Lưu Bằng lưu luyến nhìn hắn, Cố Miên mỉm cười xoa đầu nó: "Phải, tương lai nếu có thời gian ta sẽ quay trở lại thăm ngươi."
Đoạn, hắn quay sang nhìn Lưu Bằng, chắp tay: "Cảm ơn Lưu chưởng quỹ đã thu lưu ta ba tháng."
Lưu Bằng vỗ vai hắn, thở dài: "Khi nào công thành danh toại thì nhớ quay trở lại huyện thành nhỏ này chơi với ta nhé."
Cố Miên xoay lưng rời đi, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, cuộc gặp gỡ nào cũng sẽ đến ngày chia tay. 225 nhỏ giọng vang lên trong đầu hắn: "Mong ký chủ đừng quá đau lòng. Ký chủ sẽ phải trải qua rất nhiều thế giới, tình huống như thế này sẽ lặp lại rất nhiều lần, nếu mỗi lần ký chủ đều buồn bã thì không ổn đâu."
Cố Miên biết, nhưng...
"Nhưng ta là con người."
Là con người thì sẽ có tình cảm.
Câu này hắn không nói ra, nhưng 225 lại hiểu. Nó được cài đặt một cách nhân tính hoá nhất, nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là máy móc mà thôi.
Lúc Nhạc Dương chạy trốn, hắn đã chọn huyện thành cách xa hơn hai mươi dặm, cũng vì đường đi quá xa như vậy cho nên hắn mới chết vì mất máu và kiệt sức. Cố Miên không lập tức quay trở lại Nhạc gia mà hắn men theo đường cũ, đến trấn Giao Thuỷ. Trấn Giao Thuỷ, theo trí nhớ của Nhạc Dương thì nơi đây có một cửa hàng điều phối hương nho nhỏ, không lãi cũng chẳng lỗ.
Giang gia kinh thành, Nhạc gia huyện Bình Lục, Phương gia đất Vĩ Thanh, ba đại gia tộc nắm giữ phương pháp điều phối hương nổi tiếng khắp cả nước. Tuy vậy, Nhạc gia dần xuống dốc, hơn trăm năm nay không còn thành tựu gì đáng tuyên dương. Ngược lại, xung quanh nơi ở của Nhạc gia lại xuất hiện kha khá nhà bắt đầu công việc điều hương.
Trước kia Nhạc Dương không đánh giá cao bọn họ, dù sao cũng là người ngoài nghề, có thế nào đi chăng nữa cũng không lọt vào trong mắt xanh của thiên chi kiêu tử. Nhưng với Cố Miên thì khác, một tiệm điều phối hương bất kỳ nào đó cũng có thể làm bàn đạp cho hắn quay trở lại, cướp lấy quyền gia chủ của Nhạc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com