𝕮𝖑𝖆𝖎𝖗 𝖉𝖊 𝖑𝖚𝖓𝖊
Jaeyun bước lên từng bậc thang được trải thảm đỏ cao lớn của sảnh chính tại cung điện đức vua - nơi tổ chức buổi lễ trưởng thành quan trọng chỉ có một lần trong đời em. Thông thường, hoàng gia tổ chức lễ trưởng thành cho các con em nhà quý tộc đều sẽ rất đông các tiểu thư, thiếu gia trẻ tuổi giàu có ở giới thượng lưu tề tựu về một nơi cùng giao lưu tạo dựng mối quan hệ, và cùng chúc mừng cho sự trưởng thành của vị hoàng tử đáng kính - là máu mủ ruột rà của đức vua.
Nhưng riêng buổi lễ của Jaeyun, xung quanh sảnh lớn vắng hoe chẳng có bóng người. Đồ ăn thức uống vẫn được bày biện đầy đủ tại một cái bàn dài bên góc phòng, phô trương như thể thật sự có nhiều người tham gia yến tiệc dù trước đó Jaeyun đã từ chối việc ăn uống.
Trên đường đến đây, để phòng tránh căn bệnh của Jaeyun tái phát, hắn và em phải cùng nhau ngồi trong một cỗ xe ngựa kín bưng, Jaeyun uống thuốc từ trước, hắn thì luôn bên cạnh quan sát và trấn an em, đường đi cũng phải chọn lối vắng dân, vào đến cung điện khoảng cách của binh lính, gia nhân và các quản gia đều vô cùng xa cách. Chỉ có Heeseung mới có thể đi bên cạnh em khiến không ít người trầm trồ khẳng định tin đồn phò mã của vua mà nhị hoàng tử kết hôn thật sự không khiến căn bệnh tái phát.
Trên đỉnh của bậc thang chính là ngai vàng của quốc vương, sát bên cạnh người là vương hậu. Cả hai giữ nét mặt nghiêm nghị, nhìn chăm chú vào đứa con trai suốt bao năm không gặp lâu đến vậy cũng chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào. Jaeyun cũng chẳng lạ, như thể việc này quá quen thuộc với em.
Bộ hoàng phục cao cổ trắng tinh không tì vết, cùng những hoa văn mạ vàng đầy cầu kì và tinh xảo trên mặt áo khiến nó trông nổi bật hơn, một trong hai bên cầu vai được bắt tréo lên là chiếc đai đỏ bằng nhung bắt mắt, quần tây ôm sát vào đôi chân thon dài của Jaeyun, vẻ ngoài tươm tất và sang trọng như thường ngày nay lại càng diễm lệ hơn bởi tóc mái của em được vuốt gọn sang một bên, để lộ phân nửa khuôn mặt xinh đẹp ra ngoài ánh sáng. Heeseung đứng từ xa bên dưới sảnh ngoái nhìn em, đôi mắt cứ bị bóng hình Jaeyun cuốn lấy không thôi. Em thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến nao lòng, như chẳng thứ gì có thể dứt hoàn toàn khỏi vẻ quyến rũ thần bí toát ra từ khí chất của em, hệt đoá hoa quỳnh kiều diễm với danh mệnh "nữ hoàng bóng đêm" luôn thầm lặng nở rộ trong đêm tối và uốn mình toả sáng dưới dòng sông bạc ngàn của ánh trăng khuya.
Hoàn tất bước đến bậc giữa của cầu thang, nơi được dựng thành mảng rộng và lớn hơn, các tiểu thư và thiếu gia ở những lễ trưởng thành khác bước đến đây để diện kiến và nhận lời phúc từ đức vua và vương hậu. Jaeyun cũng vậy, cung kính thực hiện lễ nghi như những gì mình được chỉ dạy, rất nhanh đã hoàn thành buổi lễ trưởng thành.
Em vừa xong liền đi đến chỗ hắn cười nói vui vẻ, Heeseung trông em vẫn tươi tắn như vậy bản thân không khỏi vui lây, từ chỗ ngồi của đức vua và vương hậu hắn vẫn có thể thấy họ khẽ quan sát cả hai, tuy lòng có chút đanh lại khó tả, nhưng chung quy là hắn rõ mình si mê con người này nên cũng chẳng bận tâm đến ánh nhìn đăm chiêu của hai vị vương gia đáng kính kia nữa.
.
Cả hai cùng trở về dinh thự, đêm nay vừa vặn là ngày trăng tròn, trong khu vườn những loài hoa phấn đua nhau khẽ nở, tô điểm thêm sắc màu tự nhiên cho khu vườn xinh đẹp. Trên cao ánh trăng vằn vặt toả sáng cùng những vì tinh tú, rọi xuống trần thế màu bạc đẹp đẽ thơ mộng như bức hoạ sống được kéo ra khỏi trí tưởng tượng bay bổng của những người nghệ sĩ. Dòng sông luôn từ thượng nguồn đổ đến khắp các sông hồ, mương ruộng nhưng hắn chắc chắn sự sống của 'dòng sông' nằm ở người con trai đang đứng trước mặt hắn lúc này.
Đêm tối gió nhẹ se lạnh, dạo chơi ngang mảnh đất trên đỉnh một ngọn đồi, kéo tung những cánh hoa rơi vãi dưới mặt đất và những cánh hoa khác dũng cảm rời khỏi bông mẹ mà chu du khắp thế gian. Quần áo khẽ lay động, cả mái tóc gọn gàng cũng bị nghịch chút loà xoà, Jaeyun tận hưởng khí trời đêm mát mẻ bên dưới ánh trăng rực rỡ như đang dần hoá thành hào quang của riêng em.
Ôi, Jaeyun, xin em đừng hoá về trời. Đừng đi tới nơi ở của các vị thần tối cao, nơi mà kẻ hèn mọn thấp kém như hắn không thể chạm vào.
Có phải dòng sông bạc này đang cuốn em đi mất không? Giữa câu ngân nga ngẫu hứng từ giọng nói nơi cổ họng thanh thoát, giữa cơn gió khẽ tung cánh hoa chu du khắp bầu trời... Em như hoá thân thành đốm sáng vi diệu nhất, từ từ được gửi về lại nơi xa xăm của những vì tinh tú.
Đôi mắt của hắn trong veo, chứa đựng thứ tình cảm chân chất cùng bóng hình người con trai bé nhỏ mà ánh lên màu buồn man mác, bất giác Heeseung vươn tay đến em. Jaeyun trông thấy, chỉ khẽ cười thật ôn hoà rồi đặt bàn tay mình lên của hắn, hoàn toàn trái với tưởng tượng rằng em sẽ tan biến thành bụi tiên rồi bỏ hắn mà đi.
- Tay của ngài thật ấm!
Trong phút chốc khoảng cách của cả hai đã bị Jaeyun thu hẹp, em nhỏ con hơn hắn gần một quả đầu, đứng đối diện khiến Heeseung phải nhìn xuống mới quan sát được em. Hai bàn tay vẫn đang quấn lấy nhau, Jaeyun nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ấm nóng của hắn lên má mình. Nó rất lớn, bao trọn cả nửa khuôn mặt Jaeyun, dễ dàng sưởi ấm làn da trắng nõn đã nhiễm chút cái lạnh ngoài trời khuya.
- Jaeyun chúng ta cùng vào trong thôi, em sẽ bị cảm mất.
- Được, ta đi thôi!
Em cười vui vẻ dắt tay hắn chạy vào trong dinh thự, bóng hình nhỏ nhắn vẫn linh động hiện hữu trước mắt, Heeseung chợt thấy lòng mình xôn xao khó tả.
Đêm nay hắn muốn cùng em hoà làm một.
Hoàn thành dấu mốc trưởng thành của em cả hai đã làm nốt việc còn dang dở của tối qua.
Cảm giác da thịt ấm nóng va chạm vào nhau vẫn không ngừng rung động bồi hồi bên trong con tim hắn. Dư âm ngọt ngào sau một đêm ân ái nồng cháy, cả hai cùng ôm lấy nhau say giấc đến sáng, Heeseung cảm nhận vị hạnh phúc yên bình đến mức bất an, sự vô thực và vi diệu không ngừng bám lấy tâm trí còn lâng lâng vui sướng, hắn ước gì đây không phải là mơ, hoặc nếu là mơ hắn muốn chết trong cơn mộng này cũng mãn nguyện.
Từng hình dáng, cử chỉ, thân thể, cảm xúc khuôn mặt, giọng nói, hơi thở... mọi thứ của em sau một đêm đều khắc sâu vào tâm thức hắn, đẹp đẽ như một bức tranh được trưng bày trong viện bảo tàng, sau này ngẫu hứng nhớ đến hắn vẫn có thể ghé qua ngắm nhìn.
Cuối cùng hắn cũng vấy bẩn vầng trăng sáng chói này, hiện giờ mở mắt tỉnh dậy sau cơn say hắn vẫn có thể nhìn thấy em nằm trong lòng mình thở đều và ngủ thật ngon. Heeseung quan sát mái đầu đang gối lên cánh tay mình, em vẫn ôm lấy hắn, dính chặt hai thân thể với nhau. Hắn khẽ nhấc tay vờn nghịch mái tóc mềm mượt của em, khoé môi bất giác kéo nhẹ một nụ cười. Nhờ đó mà Jaeyun cũng nheo mắt từ từ tỉnh dậy.
- Tôi nhỡ đánh thức em sao?
- Ưm... Không ạ..
Jaeyun còn ngái ngủ, nhìn hắn một chút rồi lại úp mặt vào lòng Heeseung nũng nịu, đáng yêu như một con vật bông mềm. Rồi em lại ngước đầu lên nhìn hắn, sau chồm tới một chút hôn lên khoé miệng Heeseung.
- Ôi... Trật rồi à? - Vừa thả ra tông giọng em liền buông xuống cáu kỉnh.
- Em định hôn môi sao? - Heeseung bật tiếng khúc khích.
Jaeyun trong lòng hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẫn còn ngái ngủ thấy rõ đã mắt nhắm mắt mở chủ động hôn. Em đáng yêu phát điên lên được. Heeseung sau lại dịu dàng nâng mặt em lên rồi thả xuống đôi môi mọng còn sưng tấy một nụ hôn cưng chiều thật dịu dàng. Người nhỏ hơn mãn nguyện, vui vẻ cười khúc khích trong lòng hắn.
Lòng Heeseung lại càng rạo rực ý nghĩ muốn bảo vệ em, bảo vệ nụ cười cùng vầng sáng xinh đẹp dịu dàng hơn tất thảy thứ thuốc an thần nào trên đời. Em là người đã cứu rỗi, dẫn lối cho hắn. Đã nắm tay kéo hắn thoát khỏi vũng lầy tuyệt vọng lạnh lẽo, đã khiến người ngạo mạn như hắn trong một tích tắc hoá thành vật thể phù du dưới sự rực rỡ thuần khiết. Bắt đầu với mọi thứ bằng vô tình và sự ngẫu nhiên, sau lại hoá thành thứ tình cảm sâu nặng đến mức bản thân hắn giữ em như một cấm địa bất khả xâm phạm trong tâm hồn, trở thành nơi nương náu cho hắn mỗi khi hắn thả mình đi lạc, mỗi khi hắn lại tự khắc lên bản thân một vết thương lòng.
Cho phép tôi được mang hình bóng em đến nơi có đầy máu và nước mắt sa đoạ, nơi hỗn loạn và tàn khốc khác với sự thuần khiết chẳng nhuốm bụi trần của những vị thần tối cao.
- Jaeyun, tôi phải cầm quân ra chiến trường, sắp đến lúc tôi vì em, vì đất nước này mà xả thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com