Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

𝖔

Người kia từ từ bước xuống cầu thang, bên tay cầm một quyển sách bìa da dày cộm, bộ com-lê hoàng gia đắt tiền màu trắng gạo gọn gàng kia, cũng chỉ làm nền cho vị thiên sứ trong trẻo vừa giáng xuống trần thế.

Hắn đang tròn mắt chú tâm nghĩ, là ai đã cướp đi mất đôi cánh của em?

Tuyệt sắc mỹ nhân đang đứng trước mặt hắn, chưa từng nghe thấy trong bất kì chủ đề nào của người dân khắp xứ kinh đô chật người dưới kia.

Em là ai? Sao một quý tộc hoàng gia lại bị lu mờ trong tiềm thức của công chúng?

Ethan còn ngỡ, nụ cười em dành cho hắn đã xoá tan mọi căm phẫn lẫn mâu thuẫn bên trong tâm trí hắn. Em nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện kẻ còn mang bộ dạng bùn đất lấm lem, hôi thối mùi máu tanh tưởi khắp người, rút chiếc mùi xoa ra lau khẽ bên gò má còn dư âm một vết thương của hắn.

- Ngài bị thương rồi này. Ngài không sao chứ?

Hắn giật mình tỉnh lại khỏi cơn si mê, lập tức phủ định. Ethan nhào người ra sau né xa khỏi tầm tay của thiên sứ đối diện, em nhìn hắn ngơ ngác, còn hắn thì tránh nhìn vào mắt em. Thu lại tất cả sự mê mẩn ban nãy thì giờ trong tầm nhìn của em, đáy đồng tử hắn sẽ chỉ chứa nộ phẫn.

- K-không cần cậu lo.

Ethan hơi bàng hoàng, rồi chợt nhận ra những binh lính ban nãy áp giải mình đều đã đứng rút ra tít ngoài cửa. Hắn hơi nghi hoặc, rõ ràng đem hắn vào dinh thự của hoàng tộc chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, thậm chí hoàng tử của họ đang ở ngay trước mặt hắn, lại không sợ em sẽ bị đồ sát mà còn rời khỏi chẳng bảo vệ?

- Ngài cần phải đi tắm thôi. Cả người đều bẩn hết cả rồi.

Em đứng dậy, dù trông ra vẻ chán ghét của hắn nhưng thay vì gọi người tống xuống ngục, em chỉ cười thật dịu dàng còn muốn ưu tiên chăm sóc hắn chu đáo. Ethan thật sự càng bị cám dỗ, càng muốn đề phòng vị thiên sứ bí ẩn này.

- Có cần em tắm cho ngài không? - Em khúc khích buông câu đùa.

- Không! Chắc chắn không, tôi sẽ tự mình làm!

- Được. Em gọi gia nhân.

Rồi sau khi em đi khuất, rất nhanh người hầu kẻ hạ đã vây lấy Ethan đưa hắn đi tắm. Nhưng hắn nào cho người khác động tới thân thể mình nên đến nơi liền tống tất cả gia nhân đi, vết thương vặt vặt rải rác khắp thân thể hắn, còn có những nơi vẫn đang rỉ máu. Ethan tốn kha khá thời gian cho tắm rửa, cuối cùng cũng thanh tẩy sạch sẽ trở ra.

Cả người hắn như nhẹ đi, bộ com-lê mặc trên người cũng vô cùng vừa vặn, thiết kế đơn giản mà lại thanh lịch, hệt như bộ cánh ban nãy em đã khoác lên người...

Ethan lắc lắc đầu.

Hắn chưa biết tên em.

Lại lắc đầu.

Hôn thê của hắn còn chưa xuất hiện, hắn dám mãi để tâm đến người khác, lại còn là một hoàng tử. Thật sai trái.

Ethan trở ra, cả hành lang cung điện rộng lớn chẳng có lấy một bóng người. Cũng phải thôi, hoàng gia cũng thường chẳng có bao nhiêu thành viên lại xây lên nơi ở rất rộng lớn, xa xỉ, hào nhoáng và phung phí. Bản chất của những người trên đỉnh tháp luôn như vậy, Ethan hắn cũng từng như thế, bản thân đã trải qua cảnh sụp đổ mới thấy sự kinh khủng của nó ám ảnh thế nào.

Hắn mơ hồ suy nghĩ, vừa đi dạo khắp nơi. Mà thật ra thì nơi này hơi nhỏ. Vị trí địa lý cũng không tốt và phù hợp với một vị vua. Ethan ngẫu nhiên đi đến một cái sảnh nhỏ, liền gặp đám gia nhân đứng tụ tập xì xầm, mấy cô hầu trông thấy hắn liền mặt xanh mặt tím, vội vã tản ra quay trở về làm việc.

- Các ngươi cho ta hỏi-

- Cậu Ethan Heeseung Lee?

Hắn quay đầu lại nhìn, vị quản gia cao tuổi dáng vẻ trang nghiêm, cúi người cung kính chào hắn.

- Cậu chủ đang đợi người.

Ông đưa tay về phía cửa mời hắn tiếp bước, Ethan thở hắt một hơi rồi đi theo vị quản gia. Hắn có rất nhiều chuyện để hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, huống hồ chi Ethan vẫn còn nghi hoặc lòng tốt của những người nơi đây, để tâm trí mình lạc trôi trong những ý nghĩ vu vơ, cuối cùng Ethan đã dừng bước trước một thư phòng.

Vị quản gia lùi về sau, gật đầu ý bảo hắn hãy tự mình vào trong. Ethan đẩy cửa mở, căn phòng rộng lớn, xung quanh có kha khá kệ sách, chính giữa phòng có một bàn trà và khung cửa kính lớn hướng tầm nhìn ra ngoài khu vườn xinh đẹp, chàng thiên sứ nhỏ người hơn hắn gần một cái đầu, tuổi tác có vẻ không lớn, ngoái lại nhìn hắn rồi cười thật hiền hoà.

- Ngài mau lại đây ngồi.

Ethan như bị thôi miên, hắn mơ hồ nhấc chân bước đến, mắt cứ chăm chăm nhìn vào người kia mà đi tới, cuối cùng đã ngồi xuống đối diện em từ khi nào.

- Xin tự giới thiệu với ngài, em là Jaeyun Sim, nhị hoàng tử. Ngài gọi em bằng Jaeyun là được rồi.

- Ethan Heeseung Lee.

Hắn sống chết tránh đối mắt với Jaeyun. Em cũng không thắc mắc mấy, đưa tay rót trà cho hắn. Không khí chìm vào sự im lặng ngượng ngùng, Ethan như nín thở trải qua từng giây từng phút trong căng thẳng dù chả biết sao mình lại mang tâm trạng như vậy. Hắn lén nhìn sang người kia trông thấy nét mặt em chẳng chút gợn sóng, khiến hắn thoạt nhiên bất ngờ.

- Tuy hỏi câu này hơi kì cục, nhưng không biết là ngài đã quen với nơi này chưa? - Thình lình Jaeyun bắt chuyện, khiến hắn giật mình đảo mắt đi.

- H-hả? À.. Ừm, một chút?

- Ngài đã lẩn trốn dưới kinh đô suốt một tuần, thời gian đó em mong ngài có thể làm quen được một chút.

- ...

- Vì chắc là ngài biết, thời gian tiếp theo ngài sẽ ở đây là người của vương quốc này mà đúng không?

Nhắc đến đây Ethan lại có hơi không cam tâm, nhưng ý vị thoát ra từ lời nói của Jaeyun chẳng có chút ác ý, mỉa mai hay gì cả. Em chỉ đang muốn xoa dịu con thú bên trong hắn. Ethan thở dài, cảm thấy mình càng ở cạnh người này càng không an toàn, nên hắn vờ điềm tĩnh chuyển chủ đề.

- Được rồi, em hay chị gái của cậu đang ở đâu?

Jaeyun xoe tròn mắt, nghệch ra không hiểu câu hỏi của hắn. Ethan hơi lúng túng, phản ứng nằm ngoài dự đoán của hắn rất nhiều.

- Không phải... tôi sẽ kết hôn với ai đó sao? Cậu biết mà... cuộc hôn nhân chính trị ấy!

Nét mặt em hơi dừng lại rồi giây sau liền nhoẻn miệng cười.

- Không ai nói với ngài hết ạ?

- Gì... cơ?

Jaeyun dùng nĩa găm vào mẩu bánh nhỏ trên đĩa rồi đưa đến trước miệng Ethan, hắn ngơ ngác đầu óc trống rỗng, vô tình bị hút vào đôi mắt màu nâu hạt dẻ long lanh như kim tuyến, là cặm bẫy nguy hiểm nhất quyến rũ hắn vào tròng liền khó mà thoát thân.

- Em là người có hôn ước với ngài đây. Có vẻ ngài sẽ hơi sốc?

Thật sự rất sốc, chưa có ai nói qua với hắn về chuyện này. Còn không phải rất lạ hay sao? Hai hoàng tử kết hôn vì định ước chính trị, chưa từng có ngoại lệ nào về một cặp đồng tính có thể hợp pháp bên nhau, huống hồ chi hắn và em đều là quý tộc hoàng gia.

Từ sau đầu Ethan oang lên một thứ âm thanh kì lạ, khiến hắn có chút choáng váng vì khó tin. Còn lại, một góc nhỏ trong tâm thức hắn, nhem nhóm vào đấy sự vui mừng lạ thường, nhẹ nhõm mà đến chính bản thân Ethan cũng không biết nó mang ý vị gì.

Miếng bánh chạm đến đầu môi hắn, vị ngọt lập tức chiếm trọn vị giác, khiến hắn vô thức mở miệng ra đớp lấy.

Như cá đã cắn câu.

Như con thiêu thân đã không kiềm mình mà lao vào ngọn lửa.

Kết cục hắn mắc kẹt vĩnh viễn trong thứ cạm bẫy ngọt ngào mà đến cả bản thân cũng chẳng muốn trốn thoát.

- Em có thể gọi ngài là gì?

- Eth.. - Hắn ngừng lại.

- ?

- Heeseung... là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com