Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

22/ Có phải em mình rung động rồi không?

Khoảng thời gian sau thi luôn là khoảnh khắc được xếp ngang với những điều đáng trân quý nhất trên đời.

Tiết sinh hoạt ngày thứ hai đầu tháng, thông thường vào ngày này giáo viên chủ nhiệm của các lớp sẽ phải đi họp. Tuy đa phần giáo viên trước khi đi đều dặn dò lớp trưởng và cán bộ lớp cần quản giáo các bạn thật nghiêm, giữ trật tự và lấy bài ngày hôm nay ra đọc trước. Nhưng dù gì cũng mới thi xong, chẳng ai có thể ác tới mức đó cả. Lee Heeseung cũng thế, hắn dĩ nhiên cũng là học sinh, tâm lí thích chơi đương nhiên hơn thích học, nên cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ với sự rối loạn trong lớp. Làm gì cũng được, đừng đi quá giới hạn là được.

Mấy ngày gần đây A1 lên lớp như đi hội, bởi vì kì thi vừa kết thúc không lâu, tinh thần thập phần thoải mái. Gái trai tụm năm tụm ba lại với nhau, không đánh game thì cũng chia nhau mua hạt dẻ, hạt dưa đủ vị để cắn buôn chuyện, thiếu mỗi bộ ấm trà để mở tiệc cho các em ấy dẩy đầm nữa thôi.

Bỗng loa phát thanh trong trường thông báo lớp trưởng của các lớp lên phòng giáo viên nhận tờ điểm tổng kết của lớp mình.

Lee Heeseung đang chinh chiến với anh em ở bình nguyên vô tận, thánh chỉ ban xuống lúc nào không ban, lại nhằm đúng lúc cao trào thế này. Hắn đành bực dọc thoát game.

- Đm, mất rừng rồi!

- Thằng Jay đi rừng đi.

- Khùng hả? Cầm Helen chơi thế đếch nào được?

Đúng là vừa mất đi quân chủ chốt, lượng vàng trong trận giảm sút đi hẳn. Park Sunghoon ngồi bên cạnh đá chân Jongseong liên hồi, thiếu điều muốn nắm đầu cậu chàng ngồi lên nữa thôi. Tay gõ màn hình điện thoại như gà mổ, rõ là đang chơi game bằng tay nhưng cái miệng lại hoạt động năng suất không kém cạnh gì. Mấy thanh niên gào còn to hơn cả thầy quản sinh lúc cầm loa bắt tội học trò. Lee Heeseung nhìn một màn này sợ sẽ ảnh hưởng đến bạn học đang say giấc nồng bên cạnh mình, hắn liền nhanh chóng lùa cả lũ như lùa gà phắn hết qua góc khác ngồi, đồng thời thằng nào có dấu hiệu chuẩn bị hò hét ầm ĩ hắn lập tức cao tay vả thẳng không thương xót.

Hắn toan định bước đi nhưng lại vô tình trông thấy bạn học nào đó giữa tiết trời mùa đông mấy độ chỉ mặc đúng một áo dài tay mỏng manh ngủ gục trên bàn, dù đang vội nhưng vẫn cố nán lại lấy áo khoác đồng phục của mình chùm kín kẽ cho bạn học nhỏ mới yên tâm rời đi.

Bữa tiệc trà của A1 không những phải tạm ngừng mà thậm chí còn có xu hướng sôi động hơn vì vừa hay tin điểm giả đã ra lò. Đây là lúc đài phán quyết mở cửa, đời em sẽ lên hương hay xuống dưới đáy, đều phụ thuộc hết vào thời khắc này đây. Cũng bởi phấn khích quá độ mà lớp học từ đầu vốn đã ầm ĩ, nay đích xác hoàn toàn biến thành khu chợ con trong lòng trường học.

Sim Jaeyun ngủ không sâu, bị sự náo loạn xung quanh làm cho thức giấc. Bên tai nghe thấy mọi người nhắc đến gì đó về điểm số, bề ngoài yên tĩnh nhưng đâu ai biết rằng bạn nhỏ trong cơn mơ màng đang rơi vào một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt, chính là nên để lí trí hay con tim chiến thắng.

Lí trí nói mau dậy xem thành quả của sự cố gắng, phải cho Lee Heeseung thấy em đã tiến bộ như thế nào. Nhưng con tim lại khuyên rằng, không gì quan trọng bằng sức khỏe hết, ngủ cho khỏe mới có sức mở mắt nhìn đời chứ? Đúng rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, học hành như thế nào cứ để đấy đã, đằng nào mà chẳng biết điểm? Nếu Jaeyun chưa xem thì em đoán chắc bạn lớp trưởng đẹp trai của mình cũng sẽ xem hộ thôi.

Và rồi tia lí trí yếu ớt chính thức bại trận sau cuộc đấu tranh ấy.

Ngọ nguậy một lúc mới để ý trên người ấm áp lạ thường, mí mắt miễn cưỡng nâng lên, nhưng khi đầu mũi cảm nhận được thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, em liền dễ dàng nhận ra chiếc áo kia là của ai. Lee Heeseung có thói quen dùng nước hoa, mùi hương này đúng chuẩn độc quyền của riêng hắn. Không phải loại phổ biến nồng mùi cồn gắt mũi, nó rất dễ chịu và đặc biệt hợp với Lee Heeseung.

Jaeyun vùi mặt vào cánh tay, chiếc áo khoác vì cử động của em mà dần lệch xuống khỏi người. Bạn nhỏ bỗng bất động một hồi lâu. Tài thật, dù không có mặt ở đây, nhưng chẳng hiểu vì sao Sim Jaeyun vẫn luôn cảm nhận được sự bao bọc của hắn xung quanh mình. Hắn chẳng cần làm gì, chỉ với một chiếc áo khoác.

Rất nhanh kéo bản thân khỏi sự mơ hồ ấy, Jaeyun dứt khoát lấy chiếc áo kia xuống và mặc lại cho tử tế. Hẳn rồi, thế này thoải mái hơn nhiều.

.

Đâu đó tại lớp A1, học sinh đang gần như đứng hẳn lên đầu nhau để dò tờ điểm tổng kết mới ra lò.

- Trời ơi Lee Heeseung cậu bị điên hả? Mắc gì điểm tuyệt đối tận ba môn vậy?

- Đm đề khó vậy mà?

- Toán 10, Hóa 10, Sinh 10? What the fuck cậu là cái loại gì vậy lớp trưởng?

Lee Heeseung ban nãy vừa cầm được tờ điểm bước vào lớp, lúc đầu hắn còn rất nguyên vẹn, lúc sau suýt chút nữa thì bị đẩy cho ngã chổng vó úp đầu vào cái thùng rác bên cạnh. Hắn nhìn một lượt toàn bộ đám loi nhoi trước mặt thì chỉ có thể thở dài bất lực. Mãi đến tận khi sắp không chịu nổi nữa, hắn đành lên tiếng.

- Tất cả về chỗ, muốn biết điểm lát tôi sẽ đọc. Còn giờ thì đưa tờ điểm đó đây.

Đúng là lời nói của lớp trưởng có khác, toàn thể con dân ngay lập tức đứng hình lại. Đứa nãy giờ vẫn đang ôm khư khư tờ điểm trong tay, thấy Lee Heeseung lên tiếng liền đứng dậy và đưa tờ điểm cho hắn.

Lúc này Lee Heeseung mới được nhìn kĩ điểm số của chính mình. Tất cả đều nằm trong dự tính nên cũng chẳng bất ngờ là mấy. Thi xong bình thường luôn có đáp án ngay để học sinh tự chấm trước, đến khi điểm chính thức tới tay, nếu lệch trong tờ phơi thì sẽ tiện hơn trong việc tiến hành phúc tra.

Hắn xem xong của mình thì lập tức tìm tên của Sim Jaeyun.

Toán: 9,8

Vật Lí: 10

Hóa: 9,4

Sinh: 9,6

Tiếng Anh: 10

Ngữ Văn: 8,0.

Tổng điểm: 56,8

Hạng lớp: 2/50

Hạng ban: 2/250

Hạng khối: 3/500

Tiến bộ hơn hẳn lần trước một cách rõ rệt. Hắn hài lòng bước về chỗ, vừa hay bắt gặp chiếc áo ban nãy đắp vội lên cho Jaeyun, giờ lại được mặc gọn gàng trên người em.

Bên cạnh có tiếng kéo ghế, dù rất khẽ nhưng vốn dĩ đã thức giấc một lần, vì tiếng động ấy mà Jaeyun lần nữa bị đánh thức. Biết rằng bạn học nhỏ đã tỉnh, nhưng Sim Jaeyun lại làm ngơ không để ý tới hắn, Lee Heeseung có chút mơ hồ.

- Jaeyun?

Sim Jaeyun từ đầu đã nằm nghiêng mặt về phía hắn, lúc này nghe thấy tiếng gọi, tư thế vẫn không buồn thay đổi, chỉ chậm chạp ngước mắt nhìn lên. Lee Heeseung tưởng em vẫn đang thiu thiu buồn ngủ liền đè nén lại cảm xúc, không định trêu chọc nữa. Hắn rảnh tay nghịch vài lọn tóc đang rủ trước trán của em.

- Vừa nãy nhìn điểm của em mình rồi. Giỏi lắm, rất tiến bộ.

Tầm mắt thu về ngón tay đang chơi đùa trên mái tóc mình. Lee Heeseung chỉ mặc một chiếc sweater màu trắng ngà, chưa đến tuổi trưởng thành nhưng vóc dáng đã dần phát triển đầy đủ, khuôn cằm góc cạnh, bờ vai rộng được tôn lên kĩ càng. Những tia sáng từ ô cửa sổ phản chiếu lên thành từng vệt nắng lung linh nơi đáy mắt hắn. Và tại đó, em còn thấy được cả hình bóng của chính mình. Không phải bất cứ điều gì khác, chỉ có một mình em thôi. Hắn dịu dàng nhìn em, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phiếm mắt hồng hào, cũng nhẹ nhàng chạm khẽ lên tâm can của thiếu niên.

- Heeddeungie.

- Ơi.

- Bạn mình ơi?

- Anh ở đây.

...

Một người liên tục gọi hỏi không có mục đích, một người kiễn nhẫn đáp lại không chút ngần ngại. Và cũng có một loại rung động nho nhỏ, đang từng ngày, từng ngày, từng chút một, gắn kết hai trái tim thiếu niên lại với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com