43/ Em bé xíu xiu.
Mục đích đã hoàn thành, Lee Heeseung chùm mũ áo kéo khẩu trang khăn gói đầy đủ chuẩn bị ra về. Tuy nhiên sự kiện ở bàn số 15 quá đỗi ồn ào và gây nên nhiều sự chú ý trong quán. Hắn tò mò tiến đến khoác vai anh Cảnh ngắm nghía, đang định cất tiếng hỏi nhưng mắt lia trúng bàn bi-a liền hiểu luôn vấn đề. Ôi, chẳng biết khách cố tình không đọc bảng nội quy to oành ngoài cửa, hay là thực sự không để ý nữa. Vì đặc thù của loại thảm trải trên mặt bàn nên bàn bi-a rất khó vệ sinh. Người dùng chỉ có thể lau cho bớt bụi bẩn chứ không được cọ rửa kĩ càng. Mà nước uống vị khách kia làm đổ ra thì cam lè cam lét, lưu lại vết ố trướng mắt cực kì.
Lee Heeseung tặc lưỡi cảm thán, tầm nhìn bắt đầu di dời từ bàn bi-a chuyển sang hung thủ gây nên vụ án. Dường như hung thủ đang dở việc? Tay vẫn còn cầm cơ đấy thi. Và giờ hắn đã hiểu lí do con cưng của mình đột nhiên mất tăm không dấu vết, hoá ra từ sớm đã bị bạn nhỏ này chiếm trước. Hắn hiếm khi gặp phải tình huống ấy, vì Lee Heeseung là khách quen, đa phần người chơi ở đây đều biết hắn và cây cơ hắn thường dùng. Vậy nên gần như cây cơ luôn thuộc quyền sở hữu của Lee Heeseung. Nay bỗng dưng rơi vào tay người khác, sự việc quá đủ để thu hút chú ý từ hắn. Qua vóc dáng cho tới gương mặt, đoán chắc cũng chỉ tầm tuổi học sinh thôi. Kì cục ở chỗ, sao thân hình thì bé con nhưng chọn quần áo toàn size cỡ lớn hơn cơ thể thế?
Rồi hắn lại tự hỏi: thực sự kì cục đấy ư? Hay bản thân hắn mới đang là người kì cục đây nhỉ? Lee Heeseung, hắn không nên và không có quyền đánh giá người khác như vậy. Đúng ra từ "kì cục" phải được dùng để hình dung hắn lúc này, bởi chính sự "kì cục" hắn mặc nhiên gán ghép kia đã vô tình dấy lên một ấn tượng đặc biệt trong hắn về người nọ: bạn ấy trông nhỏ nhỏ xinh xinh giống hệt em bé xíu xiu.
- Anh ơi, em đền cho anh cái bàn này nhé? Bao nhiêu triệu ạ?
Jake Sim, hung thủ của vụ việc vừa rồi lên tiếng. Khi nãy do mải nô nhau với Johson, thấy thằng bạn chuẩn bị uống nước nên Jake nổi hứng trêu đùa đẩy nhẹ một cái. Nước cam không cẩn thận đổ ra và hắt một chút lên bàn. Tưởng vậy là xong, không ngờ Johson còn chơi chó hơn. Thừa biết Jake rất dễ giật mình, nó giả vờ hắt lại nước vào người em, bất cẩn thế đếch nào từ giả thành thật luôn.
- Anh ơi anh đừng mắng nó nha anh, em cũng có tội ạ.
Johson Crayton rón rén tiến lên đứng trước mặt Jake. Cậu hơi sợ, nhưng chắc chắn sẽ không để thằng bạn chịu thiệt thòi một mình.
Anh Cảnh bị mấy cái đứa này hù mà hãi luôn. Sao chúng nó cứ như anh là giang hồ vậy? Mà cả cậu trai tóc xám kia nữa, dây có tí nước nó đòi đền cả bàn, bộ thừa tiền hả?
- Đền bù chút tiền anh thay thảm thôi là được. Không cần đền tiền cả bàn.
Nghe vậy em liền thở phào một tiếng. May quá, đỡ tốn tiền, mà tiền tiêu ít đi tất nhiên không cần phải về sớm nữa rồi. Jake kéo Johson sang bên cạnh hồ hởi cảm ơn anh Cảnh.
- Vâng ạ, bọn em cảm ơn anh nhiều. Vậy hết bao nhiêu hả anh?
- 30 nghìn thôi. Nhưng mà anh bảo mấy đứa này, lần sau nếu gặp trường hợp giống vậy đừng nói đền hết, chỉ hỏi thiệt hại bao nhiêu thôi nhé? Lắm chỗ nó đểu nó chém giá cho, mấy đứa còn là khách du lịch càng bị chặt giá.
Bộ dạng thằng bé ngây ngô ngố tàu lại thật thà quá khiến anh Cảnh hơi ngứa mồm ngứa miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắn nhủ vài lời.
Biết anh có ý tốt, Jake cười khúc khích vâng dạ với anh. Bắt đầu chia tiền cùng Johson. Nhận xong, Anh Cảnh đếm đủ số tiền bồi thường, để ý hắn đứng đằng sau, anh không nghĩ nhiều đưa chỗ tiền đó cho Lee Heeseung và nói.
- Của mày, tự mà mua. Nếu thiếu lát anh chuyển thêm.
Tiền đã có, tức hàng cũng sắp về tay. Hắn cười vui sướng cảm ơn anh Cảnh rồi qua bàn bi-a chào tạm biệt mọi người sau đó mới rời đi.
Phía này, thấy mấy thiếu niên nãy giờ vẫn đứng im tại chỗ, không có ý định di chuyển anh Cảnh đâm ra thắc mắc.
- Sao thế mấy đứa?
- Dạ bàn như vậy liệu bọn em còn được chơi tiếp không ạ?
Jake có hơi ngại khi đặt ra câu hỏi, nhưng bọn họ chưa hết giờ chơi, nếu về thì phí tiền lắm, vả lại em còn muốn phục thù thằng Johson nữa.
- À, mấy đứa cứ chơi thoải mái. Nhớ cẩn thận chút.
Ngoại trừ hơi mất thẩm mĩ, bàn bi-a chung quy vẫn như lúc ban đầu, dĩ nhiên không ảnh hưởng gì đến quá trình chơi.
- Vâng ạ.
Cả bọn phấn khích gật đầu, nối đuôi kéo nhau về bàn. Anh Cảnh xong việc liền ngay lập tức trở về quầy.
.
Có thể nói bàn bi-a số 15 của mấy thiếu niên người ngoại quốc bấy giờ đang là khu vực ồn ào số một tại quán. Và khổ thân nhất chắc hẳn cần phải gọi tên cậu trai tóc xám người châu Á kia. Cả quá trình liên hồi kì trận đều trong vai nạn nhân bị bạn bè trêu ghẹo tới nỗi thẹn đỏ cả mặt.
Johson ôm cây gậy bi-a vào lòng, nhịn cười đến phát khổ, hiếm lắm mới tìm ra cơ hội để lên mặt chọc tức Jake, vậy nên Johson vô cùng trân trọng cơ hội này. Cậu chàng làm điệu bộ nghiêm túc nhưng giọng nói hết sức cợt nhả.
- Jake, cậu chỉ hợp giải đề Lý thôi. Không thể làm bạn với mấy môn thú này đâu.
- Rõ ràng là cậu không chịu dạy tớ tử tế.
Thầy không ra gì thì sao trò có thể thành tài? Jake biết rõ tên trước mặt đang mừng như vớ phải vàng vì đá đểu được mình. Em lập tức chuyển qua tìm một thầy giáo khác.
- Will cậu chỉ tớ đi.
Kịch vui còn đang xem dở, Will rất không đành lòng đi đến gần họ. Trên miệng vẫn treo nụ cười tủm tỉm khoác vai em.
- Bạn ạ, có bao nhiêu chiêu tớ truyền hết cho cậu rồi đấy?
- Gì? Cậu mới dạy tớ mỗi cách đeo găng và cầm cơ. Bài giảng chả lẽ chỉ có thế à?
Jake cau mày hất tay Will khỏi vai mình. Dần hiểu ra điều bất thường nào đó. Lũ này như bắt đầu rửng mỡ lên cơn ngộ, chúng nó đua nhau hùa vào để chọc tức em.
Bị nói trúng mánh nhưng vẫn làm vẻ mặt tỉnh bơ. Will nhún vai đáp hờ hững:
- Gọi bọn anh một tiếng bố đi. Anh dạy cho.
- Phải đấy Jake. Dễ mà đúng không?
Từ phía đối diện, Johson bụm miệng cười, đầy hứng thú với lời đề nghị mà Will vừa nói. Tài thật, trêu thằng này vui thế không biết.
- Thôi đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Mấy ông ác khiếp.
Người còn sót lại chút lương tri cuối cùng trong hội - Finn, sau khi ôm bụng ngồi một bên chứng kiến toàn bộ từ đầu tới cuối cảnh Johson đì Jake không ngóc đầu lên nổi nguyên trận bi-a. Và có lẽ vì sợ mệt tắc thở do cười nên mới miễn cưỡng khó khăn đứng dậy giảng hòa.
- Tớ dạy cậu tớ dạy cậu. Đừng cáu nha Jake.
Finn kéo Jake qua bàn bi-a, bắt đầu nghiêm túc chỉ giáo bạn mình. Cơ mà trình cậu ta cũng chẳng ăn ai, kĩ năng chưa thạo, cách dạy cũng tối nghĩa khó hiểu.
- Finn, cậu có thể nói giống như cách chúng ta học sơ đồ tư duy không? Hoặc công thức cụ thể gì đấy. Chứ cậu giảng dông dài như văn thế thì tớ mơ hồ lắm.
Nghe xong, Finn chỉ biết bối rối gãi đầu. Thú thực, khoản đấy cậu ta chịu chết, cách tư duy của cậu khác với Jake. Thằng này nó học hành có giống người thường đâu? Dĩ nhiên Finn không thể theo kịp nổi lối suy nghĩ của cậu ấy.
Tuy nhiên bài giảng hẵn đang dang dở Jake còn chưa lĩnh hội bao nhiêu. Will bỗng dưng tiến tới vội vàng vỗ vai em giục giã nói.
- Jake, không ổn rồi đừng chơi nữa. Khẩn cấp kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com