Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

nothing and no one

Chuyện là thế này:

Tàu điện ngầm ọp ẹp dừng lại bên đường ray, từng hạt mưa rơi xuống vỏ ngoài của từng khoan tàu sau một lớp màn nước; trượt qua nóc, qua cửa kính, dưới đường ray. Trời cũng trong xanh nữa, bị từng đường trắng như những cành cây mỏng trong hàng cây. Mùi đất như mới, như bị cắt làm đôi.

Hoặc đó chỉ có mỗi Jongseong thấy thế.

Cậu đã thấy thế, khi cậu ở trong nhà vệ sinh công cộng ở ngoài quán Daze — một cái club cậu hay lui tới— khi đang cởi đồ ra định sơ cứu nhanh, một vài vết cắt nhỏ nhưng có một vết lớn trên cánh tay cậu. Những cuộc ẩu đả mà cậu tham gia vào — đều là những trận đánh vô nghĩa. Cậu không tài nào biết được người đứng đối diện là ai, ai sẽ tấn công mình, và cậu phải xài chiến thuật phòng thủ nào cho đến khi chúng đang đứng trước mặt cậu. Tên này là một người sói, răng nhọn, ánh mắt kiên định, thể lực dồi dào. Có một vết cào trên ngực cậu, từ chỗ hắn trượt những móng vuốt mòn của hắn qua, và một vết thương vẫn còn tuôn máu trên cánh tay từ lúc Jongseong không để ý rằng hắn đang đến, khi hắn đã cắt qua da cậu và Jongseong biết rằng nếu cậu không từ bỏ thì cậu sẽ chết.

Tuy cậu không biết quá nhiều trong thế giới này. Nhưng cậu biết điều này: nếu cậu chết thì Heeseung sẽ giết cậu, và điều đó khiến cậu sống. Hầu hết là vậy.

Ở Ring thì không có luật lệ. Hôm nay, cậu đã mất một đống tiền và một nhà tài trợ nào đó, đã tức giận vì cậu đã rời cuộc chơi của ổng trong vài tháng đổ lại đây. Mai, có khi cậu sẽ thua nhiều hơn. Vì một vài lí do nào đó, cậu vẫn sẽ quay lại. Cứ lặp lại như vậy đấy. Heeseung chế giễu cậu, bảo rằng anh nghĩ Jongseong sẽ cứ tiếp tục như vậy cho đến khi nó giết chết cậu.

Bán thần, và Jongseong biết cô ấy là bán thần dựa vào đốm sáng trong vắt trong mắt cô ấy khi nhìn cậu và những dây leo xanh ngát quấn quanh mắt cá chân của cô ấy không biết mọc ra từ đâu, nhìn cậu với một ánh mắt kì lạ khi cậu đứng đó, giậm chân tận hai lần. Cậu thấy choáng, có khi liên quan đến cú đánh mạnh vào sau đầu hồi nãy lúc cậu không để ý. Có khi cô ấy có khả năng nhìn thấu cậu, xuyên qua tầng áo denim tối màu và thấy những vết thương kinh khủng đằng sau đó.

Cậu ngả người, đầu tựa vào tường. Lòng mong rằng cậu không làm bẩn phần tường trắng của tàu, mong rằng cậu không vương máu ở mỗi chỗ cậu dựa. Thế thì sẽ rất tệ, dù cho cái chuyến này đã thấy nhiều thứ tồi tệ hơn trước đó nhờ vào những người với hình thù quái dị. Tám trạm nữa là đến trạm Jegidong và Chúa ơi, trước giờ chưa có chuyến nào chậm như chuyến này. Yongsan, hoặc ít ra là Namyeong, giờ thì bị rào lại chiếm đóng sau đợt tấn công gần đây ở Walls. Có thể là phải tốn nhiều thời gian hơn bình thường để đến nơi và cậu thì đang lo rồi, mãi luôn. Có khi Heeseung đã đúng, rằng hôm nay cậu không nên ra ngoài làm gì cả.

Nhưng đây luôn là cách mà câu chuyện này bắt đầu.

'Đáng ra anh nên thấy gã kia,' Jongseong kể với Heeseung ngay sau khi anh mở cửa.

Tới năm tiếng sau Jongseong mới dừng ở trạm của mình vì sự cố đường ngầm. Nước tràn từ hành lang của Toà nhà Amnesty thuộc Khu Chiếm đóng 5. Phải mất một lúc để khắc phục và phía lãnh đạo của Amnesty thì không tử tế tí nào về việc này, như mọi khi. Giờ đã cỡ 8 giờ tối rồi và mắt Heeseung trông sưng như anh đã ngủ và kì lạ khi anh nghĩ về Jongseong với những suy nghĩ gần như là ác độc. Jongseong không còn nhớ đã bao lâu rồi kể từ khi anh có ánh mắt đó với cậu, không hoàn toàn vô cảm— trước hết là, nó chỉ bị giam đằng sau một tảng đá của sự xem thường.

'Anh mày chưa bao giờ cần một cái đồ kẹp mũi như lúc này,' anh nói, thay cho câu trả lời, tay đưa cửa mở rộng ra. Bỏ qua lời nói của anh và cách hành xử, thì anh không chặn Jongseong ngay cửa, còn né ra một chút để người kia vào. Jongseong theo đó mà vào cửa, mà– tuy khoảng cách hai năm giữa họ kể từ Sự kiện đó đã trôi qua— bất ngờ bởi việc căn hộ của mình có mùi giống phòng khám đến thế nào. Nó như một chiếc bóng đối lập với phố xá xô bồ ngoài kia, mùi như bất cứ thứ gì ngoài thuốc sát trùng. Căn hộ của Heeseung ắt hẳn là căn hộ sạch sẽ nhất trong vùng, cho dù anh ấy không phải là kiểu người ngăn nắp như vậy trước đây, thì, trước Sự kiện đó.Không có gì nhiều để nói. Trong tủ lạnh của anh có mấy bịch máu. Mấy miếng protein nữa, nhưng mà đó là chuyện của sau này. Có túi máu trong tủ lạnh của anh và trên tay Jongseong có máu và có rất nhiều lỗi lầm trong cả cuộc đời của cậu mà cứ lặp lại mỗi ngày nhưng, nếu có một chuyện cậu thực sự hối hận, thì nó là chuyện này.

Tháng Một là thời điểm giữa câu chuyện; Jongseong mười chín, Heeseung hai mươi. Cả Seoul chìm đắm trong sắc màu và cuối tuần này có hội thả đèn lồng. Heeseung diện một cái hoodie vàng, Jongseong thì đang rất vui. Đêm này đáng ra không nên hết, nhưng sau đó nó hết. Và chỉ thế.

Heeseung lôi ra hộp sơ cứu mà anh luôn mang theo bên mình chủ yếu là vì Jongseong. Căn hộ của anh khá nhỏ, không rộng bằng mấy căn hộ khác ở đâu đó cuối đường. Nó rộng cỡ căn phòng này gồm một cái tủ đồ, một cái nệm hơi, một cái bàn làm việc và cửa sổ tròn được dính vào cuối một bên tường nhìn ra đến mấy toà công ty ở trung tâm thành phố. Nếu Jongseong nhíu mắt lại, cậu còn có thể thấy ánh vàng từ những toà soạn báo thế giới và những con drone dịch chuyển quanh những cây cầu, báo cáo từng sự kiện một đang xảy ra trực tiếp. Cậu nghĩ đây đã có thể là nơi ngột ngạt nhất trong thành phố nếu không phải vì cái cách Heeseung chịu đựng nó.

Bản thân cái bàn làm việc được quấn quanh bởi dãy LED tím, không quá chói nhưng đủ để tô điểm, có cả mấy biển neon trên tường— đỏ và xanh. Một vài trong số đó là mấy tấm áp phích tích cực, số còn lại là mấy tấm polaroid lúc trước Jungwon chụp và bây giờ vẫn chụp đều đặn. Hồi đó, Heeseung rất thích xuất hiện trong mấy bức ảnh. Giờ anh thích cầm máy chụp hơn, giữ cho mình mỗi phiên bản của một bức ảnh. Có một bàn tay xoay trong bụng cậu khi Jongseong thả trôi suy nghĩ của mình xa thật xa để tìm hiểu sao Heeseung làm thế, nhưng chuyện này không thường xuyên xảy ra lắm. Anh ấy khá giỏi để cảm xúc của bản thân trong tầm kiểm soát, như đã thấy đấy, kể cả khi những cảm xúc này văng đến nơi anh chưa từng khám phá ra và vá lại. Đó là lý trí của con người Heeseung chính là vấn đề.

Cậu biết Heeseung ghét điều này đến mức nào, nhưng cậu không biết đến chỗ ai nữa cả.Cả hai ngồi trên sàn, Heeseung khoanh chân lại, đặt hộp ở trên đùi, nhìn chằm chằm Jongseong. Tóc bây giờ đã có một tí xanh lục rồi, Jongseong tự hỏi liệu tóc nó có bị hư vì tẩy tóc quá nhiều mỗi lần anh lâu lâu làm hay nó là một phúc lợi được thêm vào khi làm đứa con của màn đêm là mãi mãi có một mái tóc hoàn hảo  sao.

Theo cậu tin rằng, Heeseung sẽ không lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra. Jongseong đã cởi bỏ cái áo khoác đầy bùn đất trong phòng tắm rồi, tay áo bây giờ được xắn lên, đợi Heeseung lấy thuốc sát trùng. Lần chấm bông gòn đầu tiên luôn rát nhưng mỗi lần Jongseong phản ứng, Heeseung càng trông như anh sẽ giết cậu nên hầu như lần nào cậu cũng cố nhịn.

Theo Jongseong, thì đây là cách duy nhất để sống mà cậu biết. Còn theo Heeseung, Heeseung sẽ— nếu được lựa chọn— tránh xa bản thân Jongseong cả nghìn feet, ít máu của Jongseong hơn.Jongseong là nguyên nhân của mọi chuyện. Nếu không phải vì Jongseong thì—

'Nếu muốn tôi sống dai đến thế,' Heeseung nói, chấm vào cuối vết thương mà không chút cảnh báo. Jongseong vẫn, cố không phản ứng. Nó làm cậu đau chứ, chắc chắn là vậy rồi. Nhưng Heeseung mím chặt môi lại, mồ hôi đọng trên trán và Jongseong biết— Jongseong biết nó cũng làm Heeseung đau. 'Thế đéo nào mà cậu cứ tìm đường chết vậy, hmm?'

Đời là phù du mà, Jongseong muốn nói nhưng dựa vào tình hình này thì không vui lắm. Nó sẽ tệ, đúng hơn là. Kinh khủng. Cậu không nói điều này, thay vào đó, cậu để Heeseung ngắt lời cậu bằng cách nhấn bông gòn mạnh hơn và mong cậu không rên rỉ. Đó là điều ít nhất Heeseung có thể làm.

Cậu càng mong tất cả mọi chuyện này chưa từng xảy ra, thì nó đã xảy ra rồi. Tệ thật nhưng mà nó đã xảy ra rồi đấy. Có một tí xíu sự thật trong những câu chuyện kiểu này nhưng đây là một trong số đó.


'Jongseong—ah,' Heeseung tiếp tục khi Jongseong không trả lời. 'Cậu biết cái mùi duy nhất tôi ngửi được trên người cậu lúc này là gì không?

Heeseung, sau ba tháng đầu tiên của cuộc sống bất tử, nói với cậu rằng anh vẫn chưa phân biệt được máu của hai người khác nhau. Rằng chúng đều có mùi hấp dẫn đối với Heeseung, rằng đứng giữa dòng người cứ như đang chực chờ để phạm tội vậy. Jongseong đã nắm tay anh, không biết nói gì. Từng ngón tay của cậu thì run còn tay Heeseung thì lạnh, nhưng cùng nhau thì mang lại được tí ấm áp. Tay chạm tay, nhịp đập đến nhịp đập, đời này đến đời khác. Từng giây trôi qua, bằng một cách nào đó họ luôn khiến việc ghét nhau trở nên hiệu quả.

Họ đã từng là bạn của nhau. Giờ, họ là một kiểu mối quan hệ nào đó mà Jongseong không biết nên gọi là gì. Heeseung gần như là không còn người bạn nào và những chuyện đó, toàn bộ, là lỗi của Jongseong. Đây là điều ít nhất mà Jongseong có thể làm.

'Là gì vậy?' cậu hỏi, tuy nhiên, dù cậu nghĩ cậu biết câu trả lời đi nữa. Heeseung không thể phân biệt máu của hai người khác nhau nhưng lại phân biệt được mùi không khí của hai chỗ khác nhau. Anh biết Jongseong đã đi đâu, anh luôn biết được. Thậm chí khi anh chọn cách im lặng, anh vẫn biết.

'Một tên người sói,' anh ấy không giễu cợt nhưng mà cũng khá là giống như đang làm vậy đấy, 'và rất nhiều máu, không phải của mình cậu.'

'Nói anh rồi,' Jongseong cố thử nở một nụ cười, 'Anh phải thấy gã kia cơ.'

Tên kia có lẽ ở trong tình trạng tốt hơn cậu. Người sói nhanh nhẹn nhờ được hưởng thêm sự mạnh mẽ và tên này là tên nhanh nhẹn nhất mà cậu từng thấy trước giờ. Thêm vào đó, Jongseong đã không cảm thấy quá tốt trong vài tháng. Theo một cách nào đó, nếu cậu nghĩ về nó, thì cậu và Heeseung rất hợp nhau. Nhận nhiều hơn những gì họ xứng đáng, mọi lúc, thậm chí là không yêu cầu nó. Thậm chí không báo trước khi làm. Tiến thêm, tiến thêm một bước là đủ— chỉ để chứng minh cả hai có thể. Chỉ để nói rằng cả hai có thể. Chỉ vì cả hai có thể.

'Nếu mà muốn chết như vậy, thì để tôi giết cậu cho, đồ khốn.' Heeseung hừm và ném miếng bông sang một bên, đổ thuốc sát trùng vào một miếng mới. 'Đời với con người các cậu dễ thật, mấy người chưa bao giờ nghĩ kĩ trước khi liều cả.'

Jongseong biết anh đang đùa, nhưng giữa hai người họ, cậu sẽ nghĩ về nó đấy. Đó là lỗi của cậu. Là cậu sai. Chỉ ít đó là những gì cậu có thể làm.

'Đừng nghĩ ngợi nữa,' Heeseung bảo cậu. Mắt dán vào vệt máu đang khô trên cổ tay Jongseong và trong tâm trí cậu, Jongseong nghĩ đến một hình ảnh khác, của vài tháng trước— chính xác hơn, là năm— Khi Heeseung ấn môi mình vào, một cái hôn ma mị và một cái cắn. Một cơn đau như bị đinh ghim trước khi nó biến mất, trước khi nó chưa từng ở đó. Cái chạm như không, đầy khăng khăng và vô hình. Sau đó, Heeseung nhìn cậu và rồi kí ức vỡ tan, hiện thực dần mở ra và xen vào giữa những vết nứt. Đây là nơi nó đưa họ đến, nơi mà nó sẽ luôn đưa đến. 'Cậu luôn nghĩ nhiều như thế.'

Anh cũng nghĩ nhiều đấy, Jongseong muốn nói thế, nhưng với tình hình này, và giữa họ, cậu không nghĩ nó sẽ hài hước đâu.

Năm tháng trước, tháng Năm, câu chuyện này đột ngột kết thúc. Jongseong nói ràng, anh có thể hút máu em. Heeseung đã từ chối nhưng rồi cũng đồng ý. Anh ngăn bản thân lại được mà, anh sẽ không bị cuốn theo đâu. Đó là Jongseong— là Jongseong— điều tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?

Họ dựng hiện trường. Một cái sân, của một ai khác. Có lẽ của Riki vậy. Họ đã mượn trang trại của gia đình nhóc cho buổi đêm hôm ấy, cách xa thành phố và các khu lân cận. Xa những câu khẩu hiệu, tội ác và hiểm nguy. Trong ánh đèn vàng nhẹ họ có thể chộp lấy trong tầm tay, giữa những tấm rèm lụa, khi họ đã từng yêu nhau và chẳng còn gì hơn.

Sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu họ được cảnh báo. Nếu như có ai đó nói với họ, kể cả khi trên đường, ở trường, bất cứ đâu— nếu có ai đó nắm lấy tay họ, ngăn họ lại, để họ biết rằng câu chuyện này từ đầu không nên có sự hiện diện của tình yêu.

Một điều về cuộc chia ly là không thể giải quyết theo hướng công bằng cho cả hai bên. Heeseung lơ cậu, cởi bỏ phòng bị và chưa bao giờ nhìn lại cho đến khi bị bắt buộc làm thế. Jongseong mặc kệ mọi người, đánh lộn, cứ nhìn lại nếu như có một ngày ai đó lại xuất hiện với nụ cười quen thuộc và ánh mắt sáng ngời ấy. Cậu cứ nhìn lại cho đến khi người đó xuất hiện, nhưng người này không phải người mà cậu nhìn thấy lần cuối ở phía ánh đèn lập loè của phòng cấp cứu. Người này cao hơn, có chút khó chịu trong cách anh thể hiện chính mình. Người này diện một biểu cảm mà Heeseung không thể làm được, cái cách mà một người được định sẵn phải sống mãi mãi đã học được.

Một điều về chia ly, hoặc nói chung là rời khỏi nơi nào đó, là Jongseong không quen với việc bước tiếp. Cậu sẽ luôn luôn nắm chặt những mối quan hệ đang dần vuột mất. Cả đời cậu, cậu biết duy nhất điều này. Cố gắng giữ mọi thứ ở mức độ ổn định, hy vọng không có gì sụp đổ. Cuối cùng khi đã tìm thấy một sợi dây ổn định, bất chấp mọi thứ, vẫn ở đó trong tầm tay cậu — thì không biết phải làm gì. Cả đời này cậu đã quá quen với việc ở lại, không biết phải rời đi như thế nào. Ngay cả khi cửa đóng và đèn tắt. Ngay cả khi không có ai ở đó, trước cửa nhà, dự đoán sự trở lại của cậu hoặc cái vẫy tay chào tạm biệt. Ngay cả sau đó, đứng lặng lẽ, lắc lư khi cơn gió nhẹ ập đến khi cậu chờ đợi cho đến khi ai đó gặp phải thảm họa mà cậu tự cuốn vào và đưa cậu đi. Hoặc bảo cậu về đi, bảo cậu đi là được rồi. Dù sao thì nó cũng đã lâu lắm rồi.

Một điều về chia ly, hay việc rời bỏ mọi người, là Jongseong không quen thuộc với nó, đến nỗi cậu sẽ đợi mãi mãi trong ngôi nhà quạnh hiu của một tòa nhà, chờ đợi trong sự trong sáng như thủy tinh của một đêm nào đó cho đến khi gương mặt chết tiệt đó xuất hiện. Ngay cả khi không còn tồn tại lấy một người biết tên mình ở đây. Ngay cả khi không còn lý do gì để ở lại.


'Làm ơn hãy nhẹ nhàng thêm một tí nữa thôi,' Jongseong cố hết sức để không chau mày lại trong suốt quá trình nhưng Heeseung lại làm nó trở nên khó khăn hơn. Giờ anh đang băng bó cánh tay cậu, cái chau mày vẫn hiện hữu trên khuôn mặt. 'Em thật sự, bị thương theo đúng nghĩa đen luôn đấy.'

'Tôi đâu có mượn cậu đi đánh nhau,' Heeseung đáp lại, ánh mắt tập trung vào miếng băng ở giữa hai hàm răng. 'Tôi không mượn cậu xuất hiện ở nhà tôi. Tự cậu làm hết, nên là. Im lặng đi. Tôi biết cậu làm được mà, ít ra là vậy?'

'Biết ngay là em nên qua chỗ Sunghoon lúc nó gọi mà,' Jongseong lầm bầm, chỉ để nói rằng. 'Nó đối tốt với em hơn anh, cũng hiểu em hơn nữa.'

Heeseung hai tay siết chặt cổ tay cậu, khớp tay trắng bệch. Jongseong biết mình đang yêu cầu Heeseung quá nhiều nhưng ngoài anh ra— thì không còn ai khác. Ngay cả Sunghoon cũng không, không cần phải hỏi. Heeseung đã luôn xử lí chúng, và đặc biệt là bây giờ anh ấy thế này, theo mong muốn và ý chí một mình. Tất cả những điều này, anh đang làm bởi vì anh có thể. Bởi vì nó ổn. Nếu không phải Heeseung sẽ nói như vậy. Heeseung sẽ cho cậu biết.

"Thì," anh nói, quấn bông trắng quanh vết thương đủ chặt để nó không đau. 'Cậu đã không. Xin lỗi, cậu đã chọn chịu khổ với tôi. Mong là cậu sẽ rút kinh nghiệm và làm tốt hơn vào lần sau.'

Bất chấp những lời nói của anh, Heeseung mềm lòng khi nhận ra rằng mình đã ép quá mạnh. Anh tức giận, tất nhiên, anh tức giận. Đó là điều dễ hiểu, tất cả, tất cả mọi thứ. Anh là một đứa nhóc bị mắc kẹt trong cõi vĩnh hằng, cả người lớn tuổi nhất anh ấy đã từng và nhỏ tuổi nhất mà anh ấy đã từng tồn tại cùng một lúc. Jongseong hiểu tại sao anh lại nổi điên, cậu không sao với sự tức giận của anh nếu nó có nghĩa là cậu được nhìn thấy anh thế này.

'Em không cố ý, anh biết chứ? Anh ghét em nhiều lắm không? Em cũng cần phải sống. Em có nắm đấm và em có thể suy nghĩ nhanh chóng và đôi khi thì giành chiến thắng. '

"Cậu yếu xìu," Heeseung nói và không cố tỏ ra tử tế nhưng điều đó vẫn rất đau. Jongseong biết anh đang muốn nói gì, anh thật tệ khi có thể nói về điều gì đó. Cái cách mà cậu thậm chí không thể nhìn anh, luôn chỉ cách nơi đôi mắt anh nằm một tiếng thì thầm. 'Cậu yếu xìu, cậu biết mà. Mấy tháng qua cậu không hề thằng trận nào cả.'

Và đó là lỗi của ai? Nhưng điều đó sẽ quá tàn nhẫn. Đó không phải lỗi của ai khác. Ngay cả khi, đôi khi, Jongseong thấy mình đang bực bội với Heeseung — nó thậm chí không phải của anh. Đó không phải là trách nhiệm của ai khác mà là của chính cậu.

'Em phải cố gắng đấy.' Jongseong không có gì khác, không gia đình, không nhà, không có gì để gọi là của riêng mình. Heeseung đã có, cho đến khi Jongseong cướp nó khỏi tay anh. Cô bán thân trên xe buýt có thể nhìn thấy cậu chảy máu khắp người, người sói đó đã đánh bật ánh sáng ban ngày của cậu. Heeseung, từng là con người, giờ mãi mãi— thương hại cậu. Người cuối cùng anh muốn ở cuối đoạn tình cảm đó, người duy nhất cậu muốn như thế này. 'Em phải cố gắng.'

Bởi vì Heeseung sẽ không hiểu được. Bởi vì đó là mở đầu của câu chuyện và cũng là cái kết. Một ngày nào đó, họ thức dậy, và Heeseung đã chết chôn dưới lòng đất. Sau đó anh bò lên và phóng đến chỗ Jongseong, sau đó thì anh từ chối gặp lại cậu cho đến khi Jongseong đứng ở trước cửa nhà trong mấy ngày liền để được vào, để xin lỗi kể cả khi đó là lần cuối cùng. Và nó đã thành công, vài lần thì thành công. Heeseung đã học được cách tạo cho mình một cuộc đời, một cuộc đời vẫn đón chào Jongseong, và một ngày nào đó, cậu lại thức dậy, và đây là một sai lầm. Là một sai lầm không thể sửa đổi. Đây là những đường gãy đoạn. Không thể chối cãi. Không thể nhầm lẫn. Đây là những miệng núi lửa trên nền tảng mối quan hệ của hai người, là những tia sét đánh tan nền đất, là cơn gió cuốn theo sự xói mòn. Đây là một cơn bão tố.

Jongseong thì hiểu. Hiểu chứ. Cậu chỉ ước— rằng mọi thứ không trở nên thế này. Trước khi cậu có bất cứ ai, cậu có Heeseung. Bây giờ cậu vẫn có anh, nhưng không phải như trước.Cậu còn không thể nhìn anh mà.


Xong rồi. Heeseung đặt băng xuống đất và thở hắt ra. Anh vẫn toát mồ hôi, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong. Jongseong thả tay xuống giữa hai người họ và rồi cảm nhận cơn đau từ mấy vết cắt và vết thương còn lại rát lên như thể tìm kiếm sự chú ý.

'Em xin lỗi,' Cậu nói, đầu gục xuống.

Heeseung nhìn lên và cười chỉ một chút thôi. Đau đớn như chàng trai khi trước cậu biết. 'Chi vậy?'

'Chỉ là. Mọi thứ. Em xin lỗi.'

'Ngu ngốc quá đi mất.'

Jongseong không nhịn được. 'Anh ghét em đến vậy sao?' cậu hỏi thẳng, gần như không nhịn được muốn tát vào miệng mình một phát.

Heeseung nhìn cậu. Anh đang nhìn cậu, nhưng cậu cảm thấy như anh đang đang nhìn thấu cậu vậy. 'Tôi không bao giờ có thể ghét cậu được,' anh trả lời, trông một chốc anh trông như có ý đó thật. 'Nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc tôi phải ưa cậu.'

Heeseung luôn chạy vòng vòng quanh cậu, ở đây ở kia, cố hết sức để lẩn trốn. Jongseong biết, cậu biết chứ. Đôi mắt anh luôn tìm thấy cậu đầu tiên.

Jongseong ngả người ra sau, giữ thăng bằng trong lòng bàn tay và hối hận ngay lập tức khi cơn đau ập đến dưới lớp da. "Tụi em luôn suy nghĩ kỹ trước khi mạo hiểm tính mạng của mình, hyung," cậu vẫn nói, hy vọng vẻ đau đớn không hiện trên khuôn mặt của mình. 'Đó là những lí do mà nó có lý đấy.'

Có lẽ điều đó xảy ra bởi vì Heeseung nghiêng đầu. Bây giờ trông anh rất hoàn hảo, da không tỳ vết, khuôn mặt rõ ràng, tóc bù xù và hất ra sau một cách dễ dàng. Chiếc áo liền quần màu vàng, bộ đồ ngủ màu đỏ xấu xí. Những chiếc nhẫn mỏng bằng bạc đó, trên ngón cái, ngón út và ngón trỏ của anh. Jongseong nghĩ nhìn anh thì đau lắm. Nhưng cậu thích nhìn Heeseung. Đặc biệt, khi anh ấy không nhìn cậu.

Heeseung lắc đầu. 'Nhìn thấy cậu tôi không chịu được, ngay bây giờ. hãy đi đi, ra ngoài đi.'Chà, điều đó cũng có thể chấp nhận được. Điều đó có thể chấp nhận được và một điều mà anh biết là mong đợi. Điều này xảy ra thường xuyên. Jongseong đánh nhau, chảy máu khắp người, được Heeseung khâu lại những mũi trông ghê rợn hơn và tự mình xử lí những phần còn lại. Sau đó, Heeseung bảo cậu đi. Sau đó, cậu đứng dậy, lắc đầu và nở một nụ cười nhẹ.

Bất chấp mọi thứ.

Đôi mắt của Heeseung hồng hồng long lanh. 'Cậu thực sự sẽ rời đi sao?' anh hỏi, như thể người vừa đuổi cậu đi không phải anh vậy.

Jongseong mỉm cười, dừng lại. Khi tôi nói với cậu rằng đi đi, tôi thực sự không muốn cậu đi. Một cuộc trò chuyện rất kỳ quặc.

'Anh có ramyeon mà, phải không?' Cậu nhún vai. 'Em sẽ không rời đi trước khi ăn đâu.' Heeseung đã rất buồn trong vài tháng đầu tiên khi khẩu vị của an vẫn chưa trở lại và phải ăn ramyeon một mình vì cái kết cấu, phàn nàn suốt về việc anh thậm chí không thể thưởng thức nước dùng. Phải mất một thời gian để anh thích nghi với việc trở thành— ma cà rồng, nhưng anh đã làm được. Trong một thời gian. Anh ấy đã làm được.

Những ngón tay của Jongseong run rẩy ở bên cạnh anh. Cuối cùng, Heeseung nhăn mặt. 'Nếu đó là tùy thuộc vào tôi, tôi đã đuổi cậu ra ngoài rồi.'

Nhưng anh không bao giờ làm vậy. Heeseung không bao giờ làm vậy.




Đây là cách câu chuyện này luôn bắt đầu.

Tuy nhiên, cái kết, đã được viết từ rất lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com