Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 40: ngày và đêm, chỉ hôm nay nữa thôi

Giữa những phút giây như hồi tường. Đi trên những con đường trải bê tông và những vũng bùn còn trộn lẫn với những mẩu pháo. Cô ngẫm nghĩ, cái mùi hương nồng còn vương vấn quyện lại vào với nước mưa. Dường như mỗi lúc lại càng khó khăn hơn bởi có chăng là những hiệp định chồng chất.

- Chỉ một hôm nay thôi, và mọi thứ, sẽ đi theo một quy luật khác. Tốt hơn hết là thế. – Cô đứng thẳng, tâm hồn chợt bình thản đến lạ lùng tựa như chính mình cũng không thể kiểm soát nổi. Nhưng tâm tình vẫn thế, cái thói đã ăn sâu vào trong máu thì cũng khó lòng mà dứt bỏ được, tựa như khi mình đang yêu ai đó vậy.

- Việt Nam! – Allen từ xa chạy lại, với tay ra gọi. Trông thật buồn cười, nhưng có một chi tiết làm Liên thất thần.

- Tôi không bắt anh nói tiếng Việt. Dừng lại ngay cho tôi. – Cô đánh vào đầu anh ta, nỗi sợ hãi len lỏi giữa trái tim đang từng chút bối rối.

- Nhưng, Oliver cũng nói như vậy. – Anh ta ôm đầu, cãi lí.

- Đừng có lí sự cùn ở đây với tôi. Từ giờ trở đi anh sẽ nói tiếng Anh và tôi cũng vậy, đừng mong mà sử dụng tiếng Việt ở đây với tôi. Chấm hết!- Cô khoanh tay, một dự cảm không lành bỗng như mở ra trước mắt.

- Xin lỗi. – Allen thở ra một hơi khó nhọc và nặng nề, lấy làm thất vọng và bước đi loạng choạng cạnh cô.

Nhưng có một thứ gì đó, đúng hơn là một mối lo ngại. Liên không mong muốn những quốc gia thuộc địa của mình sẽ học tiếng Việt thay cho ngôn ngữ mẹ đẻ và học lịch sử Việt Nam thay cho lịch sử đất nước họ. Điều quý giá nhất là người dân phải tự kiên cường đứng lên để bảo vệ cái hay và đẹp cũng giống như giá trị tinh thần quý báu không thể mất đi của mỗi con người. Liên biết, và chính cô cũng phải hiểu điều đó khi bị Francis dạy phổ cập tiếng Pháp.

- Nghe tôi này, tôi rất lo lắng. Rằng nếu các anh học tiếng Việt, các anh sẽ quên đi mất ngôn ngữ của mình. Các anh thì có thể không, nhưng những đứa trẻ sinh ra sau này và tầng tầng lớp lớp những thế hệ sẽ bị mai một những truyền thống tốt đẹp của gia đình, đất nước. Tôi đã cảnh báo anh ngày hôm nay, và chỉ duy nhất một lần này. Hãy ghi nhớ và không được phép quên, phải áp dụng và anh nên nhớ. Đầu tiên là làm chủ ngôn ngữ, văn hóa của mình rồi mới tiến hành học những cái hay cái tốt của nước bạn rõ chưa.

- Rõ.

Tiếng gió reo vang, mát rượi luồn qua từng búp tóc thơm ngào ngạt hương hoa dại. Những bông hoa phía cuối chân trời, rộng mở, tươi sáng, với tình yêu tha thiết và ngọt ngào nhất, hạnh phúc và xinh đẹp nhất. Tựa như sự im lặng lúc này chỉ là lời kết sau chuối ngày kinh hoàng ấy. Mà đẹp, đẹp ngây ngất trước ánh chiều tà đổ xuống mặt đường và từng gốc cỏ như xen lẫn với ngàn hoa và lá xanh.

Và cái sự đẹp đẽ ấy sẽ không dừng lại, bởi trên những cánh đồng, dưới ánh chiều tà tuyệt mĩ chính là sức sống của thiên nhiên, cây cối vạn vật cũng như chính sức sống và cảnh sinh hoạt của con người. Nét ấm áp và đẹp đẽ đấy dường như quá sức trừu tượng và không có thật, nhưng bây giờ nó ở ngay đây trước mặt anh và ẩn trong đôi mắt đỏ như có không ẩn hiện. Thứ vẻ đẹp làm bất cứ một trái tim nào cũng phải xao xuyến nhớ nhung, một khung cảnh yên bình không pha tạp chất. Dù cho một trái tim sùng đạo, một thứ bản năng mà được cho là đen tối nhất, hay rằng những con người cuồng si mê luyến cũng đều cảm nhận được từng hơi thở của đất, của mùi sống và gió biển phả vào mặt.

- Chỉ hôm nay, và chỉ hôm nay thôi. Là ngày chúng ta mong đợi đã đến, những hồi dối gian sẽ kết thúc tại đây, đoàn tụ trên mảnh đất này. Nhưng anh hãy nhớ, mảnh đất này có thể là nhà anh nhưng vĩnh viễn không phải quê hương anh. Có thể sẽ cho anh tình thương, nhưng một lúc nào đấy anh phải chống lại nó. Có thể cho anh sự hạnh phúc và tước bỏ mọi thứ của anh. Nhưng trên hết, khi không ai còn cần các cậu, tôi rất sẵn lòng chìa tay ra để bảo bọc, và cũng chỉ cần nhớ một điều chắn chắn rõ ràng rằng các cậu có gia đình cũng như hoàn toàn tự hào về nó.

- Tôi..... – Allen chần chờ, và cô thấy rõ trong đôi mắt đang toát lên vẻ cựa quậy không thuyết phục. Nhưng biết sao đây, đó là do số phận lựa chọn, quyết định. Điều duy nhất cô đã là trái lại chính là trở thành điểm tựa cho tương lai của họ, chỉ thế thôi là đủ cho tình yêu thương dường như chấm dứt.

Sinh hoạt lại trở về với nhịp sống thường ngày, bận rộn và hăng hái. Từ cửa sổ nhà cô trông ra có thể thấy những cánh đồng bạt ngàn hoa lá cỏ, những bóng người khom khom lưng cấy từng đấu mạ như đang làm cõi lòng thêm xuyến xao trước cảnh đẹp êm đềm. dòng sông, con đò chảy ngược theo dòng, cây cầu khỉ be bé bắc ngang trông thật duyên dáng. Các đất nước lại được tụ họp, trên dãy bàn trải dài không biết bao nhiêu là người trong căn biệt thự nọ. Bởi rất nhiều người, nên dù cô không muốn thì vẫn phải mở rộng căn nhà eo hẹp thành một căn biệt thự hay thì đúng hơn là dinh thự để đón tiếp các quốc gia có dịp sinh sống.

Tiếng chim hót véo von trên cành, nhưng thật đáng tiếc chỉ giây sau con sẻ đã bị viên đạn từ cửa sổ nhắm trúng. Liên giật mình, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt và tiếng xì xào từ bên ngoài. Rón rén vén chăn bước ra, và mở cửa một đám người ập vào suýt đè cô đến ngộp thở.

- JAMES MATHIEU WILLIAM! – cô phát hoảng khi thấy anh ta ập vào mình đầu tiên, buổi sáng thành ra loạn như cào cào.

Tiếng ồn ào phát ra liên tục, hỗn loạn, những người nóng tính đánh nhau suốt và gần như đang tiến hành đập nát toàn bộ căn nhà. Tuy nhiên, sức chịu đựng của cô đã tới giới hạn và cô quyết định sẽ ra ngoài đồng làm ruộng trước khi trở về nhà vào buổi trưa và xử tội đám người cáu bẳn ấy.

Cái mùi thơm của lúa, của rơm rạ. Những thửa ruộng và lối đi bé tẹo xen qua từng sào ruộng đang mùa gặp, những tấm lưng phơi đến cháy bỏng ngoài bờ ruộng. Tiếng trẻ con chạy dọc qua lối mòn, thấp thoáng sau cây lúa nhô cao, nhấp nhô cái đầu và cánh diều bay cao vút, còn vọng tiếng sáo diều vi vu.

Liên nghỉ tay lúc mặt trời đi qua thiên đỉnh, nắng gắt, oi ả và tiếng cười đùa tắt hẳn. Chỉ có nghỉ cho đỡ mệt, nghỉ cho hết cái mệt mỏi dưới gốc cây và những hơi thở nặng nhọc. Thở ra hơi, nhưng vui vẻ và hạnh phúc vì những hạt thóc vàng ươm. Mùa bội thu, nhà nhà đều thấy vui và hạnh phúc. Mặc cho có chiến tranh hay không, cũng đều là hạnh phúc.

- Việt Nam! – François rên rỉ, Liên giật mình nhìn sang anh ta. Cái dáng vẻ lười biếng uể oải giữa trưa nắng.

- Ai bảo anh là phải học tiếng Việt? – Cô ngắt lời anh ta. François chỉ ợm ừ cho có rồi tiếp tục đánh trống lảng.

- Tôi mệt. – Và Liên chỉ còn cách cho anh ta gối lên đùi mình. Lấy cái lá dọc mùng to nhất phẩy phẩy cho đỡ nóng.

Elle voit des films
Cent fois les mêmes
Les mêmes crimes
Et les mêmes scènes

Elle travaille seule
Elle place les gens
Dernier fauteuil
Ou premier rang

Les phrases d'amour
Sur grand écran
La nuit, le jour
Ça lui fait du vent

Elle vit comme ça
L'amour des autres
Mais quelques fois
Y a l'image qui saute

* Elle vit sa vie dans le noir, bizarre
Pour toujours elle maquille son désespoir
Au magic''boul''vard

Elle laisse tranquille
Les amoureux
Qui ratent le film
En fermant les yeux

Elle vend ses glaces
Avec ses rêves
Un sourire passe
Au bord de ses lèvres

* Elle vit sa vie dans le noir, bizarre
Pour toujours elle maquille son désespoir
Au magic''boul''vard

La demoiselle
A lampe de poche
Se voudrait belle
Pour faire du cinoche

Parfois quelle chance
La salle est vide
Pour une séance
Elle devient Ingrid

* Elle vit sa vie dans le noir, bizarre
Pour toujours elle maquille son désespoir
Au magic''boul''vard

Elle voit passer
Des gens connus
Des gens glacés
Qui ne parlent plus

Jamais la foule
Ne prend sa main
Ses larmes coulent
Avec le mot FIN

Tiếng hát khe khẽ truyền vào tai François, ru anh ta về với những kỉ niệm ấm êm. Từng đốt ngón tay mềm dịu lùa vào mái tóc rối bời của anh ta, cũng như nỗi lòng chẳng thể nói lên thành lời.

Và Ming Yue sẽ không để François được yên nếu anh ta tiếp tục gối đầu lên đùi Liên.

- Việt Nam, tôi tìm cô mãi. – Vietnam vuốt mặt, một cái nhìn thất vọng hướng về phía giọng nói. Nhưng khi thấy đó là ai, cô thu lại và trao cho người con gái đó một nụ cười hiền dịu.

- Vâng, Ming Yue. Cô có chuyện gì sao, kể tôi nghe xem nào ? – Vietnam vẫy vẫy cô ta lại gần, nụ cười dễ mến như mọi khi.

Hai cô gái tiếp tục ngồi đó nói chuyện cho đến gần cả tiếng đồng hồ thì Liên chợt nâng đầu François và đặt anh ta xuống chiếu. Cô quay lại cười hối lỗi với Ming.

- Thật xin lỗi cô, nhưng bây giờ tôi phải đi làm đồng. Và này, đừng cố gắng quá sức kẻo có ngày gục ra đấy chẳng chừng.

- Vâng, tôi biết, cô cứ quá lời. và tiện thì tôi cũng rất cảm ơn cô. – Ming cảm thấy thoải mái hơn hẳn, không phải với những cuộc nói chuyện vô nghĩa hay cãi vã và thôi lỗ. Ở bên Liên làm cô ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, không có sự ồn ào hay gây ra những xung đột, Liên biết lắng nghe và sẽ cho cô ta nguồn cảm hứng dồi dào bất tận. Dường như không có bất cứ giọng văn nào có thể diễn tả được cảm xúc của cô ta lúc này hết.

- Đội cái nón này lên đầu nhé, kẻo về lại cảm lạnh đấy. thưa cô đi vui vẻ. – Liên ụp cái nón xuống đầu Ming trong khi sắn ống quần chuẩn bị đi gặt lúa.

Cái nắng vẫn còn, nhưng không chói chang nữa. Chỉ êm đềm, dưới tán lá loang lổ nào những đốm vàng rải rác, to nhỏ. Bóng hơi ướt màu xanh, ngọt thoang thoảng đầu lưỡi vị mật đầu tháng chín.

Những cánh chuồn chuồn liêu xiêu, đậu xuống mặt nước gợn sóng lăn tăn. Tán lá rung rinh, giọt bụi nước văng tung tóe và cánh chuồn khẽ tung bay, vụt qua khuôn mặt tưởng chừng ngây ngất trước cánh đồng.

Đẹp thật, cái sức sống bừng lên khuôn mặt của người con gái. Gò má ửng hồng, đôi mắt sáng rực và chăm chú nâng niu từng hạt gạo cao quý mà trong sạch kia. Ôi thật tuyệt, thật xinh đẹp khiến người ta mến mộ tấm lòng ấm áp vị tha ấy. Từ bàn tay thoăn thoắt, dáng người cong xuống gặt lúa, rồi đến vầng trán lấm tấm mồ hồi, mái tóc buộc gọn trên đầu như thành từng lọn mượt mà lại xoăn xoăn.

- Thật đẹp, một vẻ đẹp mà ai cũng phải chân quý. – Elise cảm thán, đáy mắt xoẹt qua một tia khao khát mãnh liệt về hình ảnh người con gái giữa mùa gặt.

· Ming yue : 2p taiwan

· Elise : elise vogel, 2p lichtenstein.

Bài hát là lời của bài magic boulevard

Sau đúng ngày thi hôm nay tôi xin phép được quay trở lại với một chương mới. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com