Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Phiền Muộn của Arthur

Tại Anh quốc...

Một chàng trai với đôi mắt xanh lục bảo cùng mái tóc vàng bù xù đang đi đi lại lại trước bàn hội nghị với vẻ mặt bực bội không hề che giấu, sốt ruột chờ đợi các thống lĩnh dưới quyền của mình tới phòng họp và bắt đầu cuộc bàn bạc. Anh đến sớm trước cả tiếng đồng hồ, trong đầu đang quay cuồng vì lo lắng cho nhóm Bắc Âu có lẽ giờ này đã bắt đầu chiến đấu với quân đội châu Á. Hai bên đều rất mạnh, việc dự đoán kết quả do vậy cũng trở nên khó khăn. Anh dừng lại đột ngột khi một cô tiên nhỏ nhắn bay vụt đến chắn trước mặt.

"Arthur, cậu đừng quá lo lắng. Cứ như thế thì bệnh đau nửa đầu của cậu sẽ lại tái phát đó." – nàng tiên bé nhỏ sốt sắng khuyên nhủ, chỉ có Arthur, Romani và Lukas là có thể nhìn thấy cô.

"Vì chúa, tôi không thể không lo lắng được. Cuộc chiến tranh này đã kéo dài hơn hai trăm năm, phá hủy không biết bao nhiêu thành phố và giết chết quá nhiều nhân mạng rồi. Trận đấu mà tất cả chúng ta đang dõi theo sẽ quyết định phần thắng cuối cùng thuộc về phe nào. Cô đã chứng kiến nó từ những ngày đầu, làm sao mà cô lại chẳng hề lo lắng chút nào thế?"

Chàng trai người Anh buông người xuống ghế, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng đang thít chặt lồng ngực mình. Dù có chút quá lạc quan và phiền phức nhưng Matthias lại rất biết lắng nghe ý kiến của người khác và là một vị thủ lĩnh tuyệt vời, nhất là khi nó liên quan tới các quốc gia Bắc Âu. Arthur thở dài, hi vọng rằng họ có thể làm một điều gì đó đủ mạnh để xoay chuyển thế cục, mang lại lợi thế cho châu Âu.

"Ừm, chúng tôi vẫn có thể tồn tại dù những người bình thường xem ra chẳng có cách nào nhìn thấy chúng tôi, và cuộc chiến tranh này cũng chỉ ảnh hưởng có chút xíu đến sự tồn tại của chúng tôi thôi dẫu nó đã tàn phá rất nhiều vùng đất. Chúng tôi luôn luôn tìm được một nơi để sống thanh bình." – nàng tiên đáp lại. Nàng bay xung quanh đầu Arthur, cất tiếng hát trong trẻo của mình và vỗ về tâm trí hỗn loạn của anh. "Cậu còn tận hơn ba mươi phút nữa mới đến buổi họp cơ mà. Sao không ra ngoài hít thở ít không khí trong lành và xem thử đã có ai đến chưa?"

"Tôi đoán là cô nói đúng. Chúng ta có thể bàn về tất cả những vấn đề này sau." – Arthur rời khỏi tòa nhà, hướng thẳng đến khu vườn gần đó. Một tòa vọng lâu nằm ngay trung tâm khu vườn, được bao quanh bởi những bụi hồng nhung đỏ thắm. Vài bộ bàn ghế xếp bên dưới tòa vọng lâu, một số người dân đang nghỉ ngơi và ăn uống ở đó.

Ước gì thế giới của chúng ta chỉ tồn tại hòa bình và hạnh phúc như thế này...

Bộ đồng phục của Arthur khiến mọi người chú ý khi anh đi lướt qua vọng lâu. Những đứa bé đứng đó nhìn anh với nụ cười thán phục.

Arthur mỉm cười đáp lại và vẫy tay chào. Anh tiếp tục bước đi cho tới khi bắt gặp một vài người đại diện của các quốc gia khác đang đi về phía mình. Một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng được chải ngược ra sau đi cùng một chàng trai khác, thấp hơn anh chút xíu, tóc nâu và đeo kính. Họ đang cùng thảo luận về điều gì đó nhưng ngay lập tức dừng lại khi nhìn thấy Arthur.

"Cũng lâu rồi không gặp nhỉ, ngài Ludwig và ngài Roderich?" – Arthur lên tiếng chào. Tư thế của anh lịch sự và cứng rắn hơn khi đối mặt với hai đồng minh của mình.

"Đúng vậy Arthur. Mà, cậu không cần phải dùng kính ngữ như thế đâu. Cậu biết mà." – chàng trai người Áo đáp lại.

Arthur và Ludwig để ý thấy Roderich không hiểu tại sao lại đang nhịp nhịp bàn chân. Bình thường thì anh chàng người Áo sẽ chỉ làm vậy mỗi khi cậu ta nghe nhạc nhưng ngay bây giờ thì chẳng có bản nhạc nào được chơi cả. Roderich nhận ra vẻ khó hiểu trên mặt hai người kia.

"Tôi đã nghe được một bài hát trước khi đến đây và nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi suốt. Đừng bận tâm."

Arthur và Ludwig gật đầu thấu hiểu.

Ba người cùng đi tới phòng họp, đã có rất nhiều người tập trung tại đây. "Xem ra mọi người đều có mặt cả rồi." – Arthur nói. Sự có mặt của chủ tọa khiến căn phòng im ắng và mọi người tự động ngồi xuống. An tọa trên chiếc ghế tựa lớn, Arthur đảo mắt một vòng khắp căn phòng, hít thật sâu. Một khi đã có được sự tự tin cần thiết, Arthur sẽ điều hành cuộc họp một cách trơn tru giống như rất nhiều lần trước đây anh chỉ đạo hội nghị giữa người đại diện của các quốc gia.

"Như chúng ta đã biết, nhóm Bắc Âu sẽ trong tuần này hoặc ngay hôm nay đổ bộ vào Seoul, đối đầu với một trong những đội quân mạnh nhất của châu Á. Dù có thắng trận này hay không, chúng ta cũng tuyệt đối không thể để mất cảnh giác. Tôi đang chờ đợi bạo động hoặc những cuộc phản công từ phía châu Á khi họ nghe tin về trận chiến này. Tôi mong đợi góp ý của mọi người về việc bảo vệ đường biên giới giữa châu Âu và châu Á."

Từng đại biểu trong căn phòng chăm chú lắng nghe từng lời thốt ra từ Arthur.

"Vee~ Chúng ta có thể đi tới đó và tặng họ pasta!" – Italia reo lên. Và Ludwig, chàng trai Đức ngồi ngay cạnh cậu, không chút nương tay gõ mạnh vào đầu cậu một cái.

"Nghiêm túc đi Feliciano, đây không phải lúc cho cậu mơ mộng đâu. Chúng ta sẽ thiết lập những vùng đất trống ngăn chặn những đợt tiến công đầu tiên của họ, sau đó chúng ta có thể phản công bằng những loại vũ khí hiện đại vừa được chế tạo."

"Ý anh là súng và loại pháo mới phải không, Ludwig?" – Lars, chàng trai Netherland lên tiếng hỏi.

"Đúng rồi, Lars. Kể cả có thua trận Seoul đi chăng nữa, chúng ta vẫn có lợi thế về vũ khí và công nghệ."

"Vậy chúng ta đã có một sự lựa chọn. Còn ai có ý kiến khác không?" – Arthur quét mắt một vòng nhưng không ai giơ tay. Thay vào đó, một cô gái đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh một phút trước khi cất lời.

"Chúng ta phải đảm bảo họ sẽ không làm tổn hại đến những người dân ở gần biên giới. Chúng ta không thể mạo hiểm mạng sống của những người dân sống trên đất châu Âu được."

Mái tóc xoăn dài ngang hông. Tóc mái lệch một bên và được giữ lại nhờ chiếc cặp hoa. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh lá cây cùng chiếc tạp dề trắng. Sự quan tâm trong mắt Elizaveta đều được Arthur nhận ra và thấu hiểu.

"Nếu tình hình trở nên xấu hơn, chúng ta có thể di tản người dân gần biên giới và đưa họ tới những khu vực an toàn hơn. Khu vực cũ sẽ được thiết lập để trở thành căn cứ chiến đấu. Như vậy đã được chưa, cô Elizaveta?"

"Oui, oui! Không còn gì để chê luôn, Arthur!" – Francis gật gù.

"Còn ai có ý kiến nữa không?" – Arthur hỏi lần cuối cùng. Tất cả mọi người lắc đầu. "Tốt rồi. Vậy cuộc họp của chúng ta kết thúc tại đây."

Các quốc gia hoặc tụm lại nói chuyện hoặc chậm rãi rời khỏi phòng họp. Arthur quay người đi nhưng một bàn tay ai đó đã giữ vai anh lại. Ngạc nhiên quay người về phía sau, Arthur nhận ra đó là Ludwig, Roderich và Elizaveta.

"Chúng ta cần nói chuyện riêng, Arthur." – Ludwig nói khẽ.

Arthur đưa ba người tới phòng làm việc của mình, ra hiệu cho một nhân viên chuẩn bị trà và điểm tâm nhẹ.

"Thành thật thì, bọn tôi không có tâm trạng để ăn nên anh cũng không cần phải chuẩn bị đồ ăn đâu." – Elizaveta phẩy tay.

"Cô chắc chứ?" – Arthur bối rối hỏi lại.

"Chắc chắn." – Lần này là Roderich trả lời – "Dù sao, chúng tôi muốn nói chuyện với cậu về nhóm Bắc Âu và cuộc chiến của họ. Có lẽ giờ này nó đang diễn ra rồi."

"Chuyện gì cơ?"

Germany lên tiếng trước, trả lời câu hỏi của Arthur.

"Cậu không nghi ngờ lý do họ tình nguyện chiến đấu ở một nơi khí hậu thất thường như vậy hay sao? Họ dù tỏ ra sẵn sàng nhưng dường như họ còn có một động lực khác ngoài việc giành chiến thắng và "trả thù" – như họ nói – cho châu Âu. Elizaveta đã nghe thấy họ bàn bạc về một chuyện khá đáng ngờ."

"Phải rồi. Tôi nghe Matthias nói với Berswald rằng người châu Á có thứ kho báu hay sức mạnh nào đó có thể khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là về một quả cầu, hoặc hai, có sức mạnh kiểm soát biển cả và bầu trời. Bọn tôi không muốn tiết lộ điều này trong cuộc họp vì vẫn chưa chắc chắn lắm và tôi cũng không muốn ai đó biết chuyện lại quay ra phản bội các quốc gia châu Âu."

"Qủa cầu điều khiển biển cả và bầu trời? Hmmm...." – Arthur trầm ngâm.

"Bọn tôi nghĩ có thể cậu sẽ biết ít nhiều về điều này, dù sao cậu cũng rất quan tâm tới trận chiến ở Seoul. Cậu nghĩ sao?"

"Tôi có nghe qua chút chút về chuyện này, nhưng thú thực là tôi không tin lắm. Tôi dám chắc nó có liên quan đến phượng hoàng cai quản bầu trời và đem lại sự ấm áp cho hạ giới và long thần trị vì biển cả và băng giá. Chúng có sức mạnh hủy diệt và hồi sinh. Đó là những gì tôi nhớ được. Đoạn quả cầu nghe cũng quen lắm, nhưng tôi không chắc là nó được nhắc tới trong truyền thuyết. Có lẽ chúng ta phải biết chắc được mục đích thật sự của bọn họ đã..." – chàng trai người Anh giải thích.

"Chờ chút. Ý cậu là, với sức mạnh của những sinh vật đó, bọn họ có thể tiêu diệt chúng ta chỉ trong một cái chớp mắt?"

"Có thể lắm, nhưng ai biết nó có thật hay không. Tôi có lòng tin vào những câu chuyện như vậy, nhưng thú thật là bản thân tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó bao giờ nên có lẽ nó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Tôi sẽ điều tra kỹ thêm nếu mọi người muốn. Mà chúng ta đang nói về Matthias và Berswald đúng không. Chẳng có lý nào họ lại nghiêm túc về chuyện đó cả."

"Matthias có vẻ quyết tâm lắm đấy Arthur. Có khi nào quả cầu đó đang nằm ở châu Á không?" – cô gái Hungary lo lắng.

"Cũng có khả năng. Như đã nói, tôi sẽ điều tra thêm. Mọi người cũng có vẻ rất nghiêm túc, tôi sẽ lưu ý điều này. Khi Matthias và những người kia quay về, mọi người hãy để ý tới họ."

"Rõ rồi."

Cuộc nói chuyện kết thúc, người phục vụ đẩy cửa bước vào với bộ ấm tách trên tay.

"Ừm, đằng nào thì cũng ở đây hết rồi, mọi người dùng chút trà chứ?"

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Phần còn lại của ngày hôm ấy trôi qua thanh bình với vài sự kiện chính trị nhỏ xảy ra ở cả châu Á lẫn châu Âu. Điều duy nhất mà bốn người đại diện không biết là vụ việc chim lửa xuất hiện tại trận chiến Seoul và vụ mất tích của hai vị chỉ huy ở hai bên chiến tuyến đã khiến cục diện cuộc chiến tranh thay đổi hoàn toàn vài tháng sau.

Nghi ngờ và hỗn loạn nhấn chìm sự chú ý của tất cả mọi người, chặt đứt sợi hy vọng mong manh về ngày mà cuộc chiến tranh dai dẳng này kết thúc. Câu chuyện chân thực của tình yêu và nỗi buồn bắt đầu từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com