Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#Take my heart


Midoriya đang thư giãn trong ký túc xá thì nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng của người bạn cùng kí túc xá trên lầu. Đó là điều bình thường, Denki khá vụng về. Midoriya chỉ nghĩ cậu bạn tóc vàng bị vấp ngã, hoặc có thể vô tình lăn khỏi giường.

Anh quay lại với cuốn sách của mình khi một tiếng thịch khác, yên tĩnh hơn phát ra từ trần nhà. Midoriya một lần nữa nói với bản thân rằng không có chuyện gì. Denki đôi khi thích gõ nhẹ vào chân khi ngồi dậy trên giường, vì chân anh dễ bị tê do năng lực của mình.

Một lần nữa, không có gì to tát, Midoriya quay lại đọc sách. Đến cú đập thứ ba, mạnh hơn hai cú còn lại, Midoriya bắt đầu lo lắng. Chắc chắn, đã xảy ra vấn đề, nhưng chúng chưa bao giờ khó đến thế. Những cú đập của anh ấy không bao giờ có ý gây hại cho anh ấy, đặc biệt là vì Denki rất dễ bị bầm tím. Có một trò đùa đang diễn ra rằng Denki bầm tím như một quả đào, thậm chí đó còn là biệt danh trong lớp của anh ấy sau khi Denki cho biết rằng việc trở thành 'cục sạc' trong cuộc trò chuyện nhóm thực sự làm tổn thương cảm xúc của anh ấy. Vì vậy, Midoriya xỏ đôi dép đi trong nhà vào và bắt đầu đi bộ một đoạn ngắn tới cầu thang. Khi Midoriya bước xuống sàn, anh nhìn thấy Ilda, Kouda và Ojiro ở cửa. Ilda đang định gõ cửa thì nhận ra Midoriya.

“Izuku, cậu cũng nghe thấy à?” Ilda đặt câu hỏi. Midoriya gật đầu và tiếp tục đi về phía cửa.

“Tai của Kawaii-chan cứ giật giật nên tớ hỏi cô ấy có chuyện gì vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy liên tục nghe thấy tiếng đập trên sàn nên tớ bước ra và nghe thấy một tiếng đập khác phát ra từ cửa phòng Denki. Ilda và Ojiro đến sau tớ” Ojiro gật đầu.

“Tiếng đập khoảng ba phút, chúng rất nhỏ nên tớ đã không bận tâm. Nhưng mấy cái cuối cùng ồn ào quá nên tớ hơi lo” Ilda dùng nhận xét đó để gõ cửa phòng Denki.

“Denki, mọi chuyện ổn chứ?” Ilda hỏi qua cửa. Bốn chàng trai đều im lặng để có thể nghe được câu trả lời. Nhưng không có câu trả lời. Ilda định gõ cửa lần nữa thì Midoriya rùng mình.

Cảm giác nguy hiểm trỗi dậy từ sâu thẳm tâm hồn anh, đang cố nói rằng Denki đang gặp nguy hiểm. Khả năng 'Nhận biết Nguy hiểm' của đệ tứ đã phát triển rất nhiều kể từ sau cuộc chiến, giờ đây anh có thể cảm nhận được mối nguy hiểm theo nghĩa chung. Anh ta có thể cảm nhận được những người nguy hiểm, những ý định nguy hiểm, thậm chí cả những điều kiện nguy hiểm như carbon monoxide hay cây thường xuân độc. Cảm giác nguy hiểm thường khiến tay Midoriya tê cứng, đó là một dấu hiệu nhỏ mà chỉ những anh hùng khác mới thực sự chú ý. Kouda, Ilda và Ojiro ngay lập tức tránh đường. Midoriya lập tức dẫn đầu, đạp tung cửa, chuẩn bị chiến đấu.

Điều mà không ai trong số các các chàng trai ngờ đến là Denki nằm trên sàn, co giật và sùi bọt mép. Anh ấy có điện thoại, màn hình bị nứt và hiển thị đồng hồ hẹn giờ hơn bốn phút, ngay trên tay anh ấy. Denki nằm ngửa, nghẹn ngào vì nước bọt của chính mình. Đầu, lưng và cánh tay của anh ấy đang co giật, điều này giải thích cho những tiếng đập mà Midoriya, Kawaii-chan và Ojiro nghe thấy. Chỉ mất vài giây trước khi tình hình hiện tại được tính toán trong đầu họ và ngay lập tức hành động.

“Denki!” Ilda và Midoriya hét lên khi chạy đến bên anh, mỗi người chiếm một vị trí dọc theo cơ thể của Denki.

“Anh ấy đã bị co giật bao lâu rồi?!” Kouda hỏi khi chuẩn bị nghe điện thoại, “Tớ sẽ gọi cho Aizawa-sensei,” Ilda nhìn vào điện thoại của Denki.

“Bốn phút bốn mươi giây và không có dấu hiệu dừng lại!” da và Midoriya đảm bảo giữ thẳng cổ khi đưa Denki vào tư thế hồi phục. Kouda gật đầu và ngay lập tức áp điện thoại vào tai. Ojiro đã rời đi để lấy máy (*)AED và hộp sơ cứu ở cuối hành lang rồi chạy trở vào.

“Chúng ta có cần gì nữa không?” Ojiro có sở trường kiềm chế, nhưng dù là vậy cả hai người họ  cũng đều có thể thấy sự căng thẳng đang xảy ra trong giọng nói và tư thế của Ojiro. Aizawa vừa nói vừa bước vào, có vẻ như rất hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra. Rất có thể anh ta đang ngủ trong phòng của mình nên nhận thức này là minh chứng xác thực cho kỹ năng anh hùng và sự quan tâm của anh ta đối với lớp học.

“Ilda, đi tìm Recovery Girl! Ojiro, đi lấy thuốc từ tủ thuốc bị khóa đi,” Aizawa đưa chìa khóa cho Ojiro. Phần lớn lớp học được sử dụng nhiều loại thuốc sau cuộc chiến: lo lắng, trầm cảm và kiểm soát sinh sản (đoạn này theo tui hiểu thì là thuốc tránh thai, nhưng không biết đúng không nên tui giữ nguyên) là những loại thuốc phổ biến nhất. Tuy nhiên, Denki phải dùng nhiều thuốc hơn do chứng dị ứng của mình, anh ấy bị ADHD và hai loại thuốc trị bệnh động kinh, cùng với một loại thuốc xịt mũi chống dị ứng được kê đơn và thuốc ức chế dị ứng nhẹ. Ojiro lao ra khỏi phòng, “xe cấp cứu đang tới!” Midoriya nhìn đồng hồ.

“Aizawa, đã hơn năm phút rồi,” anh thông báo với giáo viên với vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Bên trong Midoriya đã suy sụp, một cơn động kinh kéo dài hơn năm phút phần lớn là một bản án tử hình. Aizawa đang bắt mạch cho Denki.

“Nhịp tim tăng vọt, nhưng vẫn ổn,”những người khác bắt đầu tập trung ở hành lang

“Aizawa-sensei! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!” Hagakure hét lên. Một nhóm các cô gái đã đến phòng Jiro để đi chơi khi mọi chuyện bắt đầu nhộn nhịp. Jiro, vì jack cắm của mình, biết chuyện gì đang xảy ra và bảo họ đừng kiểm tra. Nhưng Hagakure và Mina không nghe.

“DENKI!” Mina hét lên, “SENSEI! ĐIỀU GÌ ĐANG XẢY RA VỚI DENKI! ĐIỀU GÌ ĐANG XẢY RA VỚI QUẢ ĐÀO NHỎ THÂN THIỆN CỦA CHÚNG TA!” Kirishima đã từ ký túc xá đi xuống cùng với Bakugo và Sero, bộ ba được xếp thành một nhóm lại để thực hiện một dự án. Denki cũng có mặt trong nhóm nhưng phải quay lại ký túc xá để lấy sổ ghi chép. Sero và Kirishima giữ Mina không cho chạy vào. Trong khi đó, Bakugo xông vào và dùng lòng mình làm điểm tựa cho đầu Denki. Anh liếc nhìn đồng hồ, đôi mắt mở to.

“Sáu phút bảy giây,” anh nói một cách cộc cằn, “Recovery Girl và chiếc xe cứu thương chết tiệt đó ở chỗ quái nào thế?!” anh tức giận, mọi người đều có thể nói là anh đang tức giận. Tuy nhiên, giọng nói của anh ấy ngang bằng với một tấm ván sàn. Đó là một kiểu giận dữ kỳ lạ, có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể trở thành nạn nhân của cơn thịnh nộ của hắn. Đúng lúc đó, Ilda cùng Recovery Girl bước vào. Lớp trưởng đặt cô xuống và cô ngay lập tức bắt tay vào việc. Sau ba mươi giây và vượt qua mốc bảy phút, cơn động kinh của Denki đột ngột dừng lại bằng một cú đập đầu cuối cùng. May mắn thay, Bakugo đã đỡ được đầu anh, nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên má Denki. Cơ thể của Denki đã ngừng co giật nên Recovery Girl đã dành thời gian đó để kiểm tra cơ bản.

“Tôi không thể làm được gì nhiều, cơ thể của nhóc ấy đang ở trạng thái căng trương lực. Đồng tử của anh ấy phản ứng nhanh và hơi thở của anh ấy khó khăn. Nhóc ấy sẽ cần phải chụp MRI để xem anh ấy đã nhận được tổn thương não như thế nào. Dù có điện hay không thì não của anh ấy đã được chứng minh là không miễn dịch với các cơn động kinh và dư chấn, anh ấy có thể vẫn bị thiếu oxy não. Chúng ta nên giữ anh ấy thoải mái cho đến khi (*)EMT đến,” xe cấp cứu đến vài phút sau đó, Ojiro ngay lập tức đưa cho một trong số họ thuốc của Denki trong khi hai người còn lại đặt Denki nằm trên cáng. Cả lớp chỉ có thể nhìn trong lo lắng khi Denki vẫn còn bất tỉnh bị đưa đi với tiếng còi báo động vang vọng từ xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~

Denki đã bị lạnh trong mười ba giờ. Chụp MRI đã được thực hiện trong thời gian đó và bác sĩ đã cố gắng liên lạc với dì của Denki, người giám hộ hợp pháp của anh ấy. Thật không may, cô ấy đã không trả lời các cuộc gọi của bệnh viện, vì cô ấy là một anh hùng và rất có thể đã được điều động đi làm nhiệm vụ. Vì vậy, họ đã liên hệ với Aizawa, người liên lạc khẩn cấp hàng đầu sau dì của Denki. Aizawa đến bệnh viện trong thời gian nhanh nhất, bỏ dở buổi học để tìm hiểu tình trạng của học sinh. Khi đến bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa anh đến khu vực chờ yên tĩnh, cách xa phòng chờ chính một chút. Nó trống rỗng và riêng tư, khiến tâm trí Aizawa căng thẳng.

“Eraserhead, tình trạng của học sinh của anh khá nghiêm trọng,” bác sĩ thông báo, “Tôi sẽ không làm gì khác, cậu ấy chỉ còn sống được vài tháng nữa. Cậu bé đã mất rất nhiều chức năng vận động, cậu bé gần như không thể nhấc nổi một chiếc thìa. Chúng tôi dự đoán cậu ấy chỉ có thể sống được ba tháng trước khi não của cậu ấy chết hoàn toàn. Những tuần cuối cùng của cậu ấy sẽ chẳng là gì ngoài sự tra tấn, cậu ấy sẽ trở thành một cái xác không hồn. Cậu ấy sẽ cần được hỗ trợ mọi lúc, ngay cả trong những công việc hàng ngày như ăn uống hoặc đi vệ sinh. Đó là một sự thay đổi lớn, nếu không muốn nói là ngắn gọn, trước một sự ra đi đau đớn.”

“Tại sao cậu lại nói với tôi những thứ này? Tại sao cậu lại nói như thể thằng bé thà chết còn hơn?” Aizawa cắn răng. Bác sĩ thở dài và lấy ra một tập tài liệu. Việc che giấu sự thật với người anh hùng chẳng có ích gì, người cựu chiến binh (đoạn này tui không hiểu nên giũ nguyên á) có thể nhìn thấu 'sự đồng cảm' của anh ta ngay lập tức.

“Cô bé này có kosei điện, và không giống như học sinh của anh, trái tim của con bé không được trang bị để đối phó với  kosei của mình. May mắn thay, tất cả các cơ quan khác của cô đều không có dấu hiệu vấn đề gì, kể cả não. Chỉ là trái tim cô ấy tỏ ra khó khăn thôi,”

“Việc này thì liên quan gì đến học sinh của tôi?” Aizawa có thể biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, nhưng anh cầu nguyện rằng linh cảm của mình đã nhầm. Bác sĩ lại thở dài và xoa gáy.

"Cậu Kaminari hoàn toàn phù hợp với cô bé. Chúng tôi đang hy vọng thảo luận về việc cậu Kaminari có thể hiến tặng” Aizawa vọt lên.

“Sao ông dám làm thế!” Aizawa hét lên, “Sao ông dám nghĩ đến việc nói chuyện với học sinh của tôi về việc tự rút phích cắm của thằng bé!”

“Làm ơn Eraserhead,” bác sĩ cố gắng tranh luận. Nhưng năng lực của Aizawa đã được kích hoạt, quai hàm anh nghiến chặt và mắt anh đỏ rực. Cơn thịnh nộ tột độ mà Aizawa cảm thấy đang sôi sục trong máu khiến mặt anh chuyển sang màu tím. Anh nắm chặt tay và lắc đầu.

“Ông sẽ không nói hay thảo luận với học sinh của tôi về chủ đề này! Thằng bé sẽ tự hỗ trợ cuộc sống của mình vào thời gian của nó, và đó là nếu thằng bé muốn! Và nếu tôi phát hiện ra ông kể cho bất kỳ ai khác về chuyện này, tôi sẽ tước giấy phép y tế của ông và kéo thanh danh của ông xuống bùn!” Aizawa đứng thẳng dậy, “Giờ thì, nhóc con của tôi ở phòng nào?” bác sĩ lặng lẽ đứng dậy ra hiệu cho Aizawa đi theo. Khi đến phòng Denki, anh thấy thiếu niên tóc vàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng là cách Denki cử động cổ cho thấy anh ấy phải dùng hết sức lực để nhìn vào cánh cửa. Tuy nhiên, ngay khi Denki nhìn thấy Aizawa, anh ấy đã nở một nụ cười rạng rỡ.

“Này Dadzawa!” giọng anh yếu ớt. Điều đó khiến trái tim Aizawa nhói đau, mặc dù anh cố gắng không thể hiện ra ngoài. Học trò của anh ấy đã tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng hết sức để trở nên cứng rắn vì lợi ích của anh ấy. Aizawa chỉ nở một nụ cười nhẹ, bước tới giường và ngồi cạnh anh.

“Này, Kaminari. Trò cảm thấy thế nào?" Denki cười khúc khích và cố gắng vẫy tay, nhưng Aizawa nhận thấy mọi chuyển động đều đi kèm với tật nói lắp.

“Không  thể tốt hơn!” Denki liếc nhìn xuống, quá mệt mỏi để di chuyển đầu theo hướng nhìn của anh ấy, “Em không nghĩ mình còn nhiều thời gian nữa,” Aizawa cứng người, “Em tình cờ nghe được các y tá nói rằng em chỉ có còn vài tháng nữa, điều đó có đúng không ạ? Bác sĩ có nói với thầy là em sắp chết không?” Aizawa chỉ gật đầu, “Ông ấy cũng kể cho thầy nghe về cô bé ạ?” Aizawa ngẩng đầu lên, “Em cũng nghe lỏm được điều đó. Em đã giả vờ ngủ trong khi các y tá đang nói chuyện. Một cô bé cần trái tim của em sẽ chết sớm nếu em không hiến tặng. Và em đã đưa ra quyết định đó rồi,”

“Kaminari, không ai hỏi trò-”

“Em biết, sensei. Nhưng ước mơ duy nhất của em là trở thành anh hùng. Em sẽ không thể làm điều đó nữa,” Denki bắt đầu rơi nước mắt, “Em sẽ không thể sống để trở thành anh hùng nữa, em cũng sẽ không thể sống để chứng kiến lễ tốt nghiệp của chính mình,” anh bắt đầu khóc, “Em sẽ không thể nhìn thấy lễ tốt nghiệp của mình và bạn bè lớn lên, hoặc trở nên nổi tiếng, hoặc cứu mạng. Em sẽ không thể có được cuộc sống mà bản thân muốn” anh khịt mũi và mỉm cười, “nhưng cô bé đó có thể. Cô bé đó có thể sống một cuộc sống tràn ngập tình yêu, tiếng cười và sự thỏa mãn. Cô bé có thể sống cuộc sống mà em sẽ không có được nếu em chết, nếu cô bé có được trái tim tôi,” Ánh mắt của Denki quay lại Aizawa, người cũng đã bắt đầu khóc, “Aizawa sensei, em muốn trở thành một anh hùng. Nếu em là người phải ra đi, rm sẽ chọn cứu cô bé đó,” anh mỉm cười với Aizawa, “Đó là một quyết định lớn, nhưng em đã chấp nhận điều đó. Em biết mình sắp đi, đó là sự thật về mặt y học. Vì vậy, trong khi nội tạng của em vẫn còn khỏe mạnh, em muốn cống hiến tất cả những gì có thể cho thế giới này,” Aizawa gật đầu, vẫn khóc.

“Đó là một quan điểm rất trưởng thành, Denki, và là một quyết định rất khó khăn mà trò đã đưa ra cho chính mình,” anh ấy sụt sịt, công khai khóc trước mặt Denki.

“Em biết sensei, nhưng cái chết của em sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp. Em biết rồi! Bộ não của em sẽ để nghiên cứu khoa học, để những người có kosei điện trong tương lai có thể có những nguồn tài nguyên và thuốc tốt hơn ngoài thuốc ức chế. Nội tạng của em có thể đến tay những người cần, những người sẽ chết nếu không có chúng. Điều đó sẽ tuyệt vời, từ đó em sẽ nhẹ nhàng hơn. Khi em được hỏa táng, nó sẽ rẻ hơn,” Aizawa đứng dậy và ôm lấy Denki, “và em muốn được chôn cùng một cái cây. Em muốn tro của em được trộn với đất, rồi em muốn được trồng bằng cây liễu non. Bằng cách này, em có thể tái sinh thành một thứ gì đó sẽ tồn tại lâu dài và trở thành mấu chốt của rất nhiều tình bạn, những giấc ngủ ngắn trong bóng râm, nơi trú mưa, những buổi học tập và những chuyến dã ngoại. Có thể một cặp đôi sẽ khắc tên viết tắt của họ vào lòng tôi, hoặc có thể sẽ có một vài cuộc chia tay. Nhưng, em vẫn muốn trở thành một dấu hiệu của sự cung cấp, ngay cả sau khi em rời đi,” Aizwa ôm Denki chặt hơn trước khi buông ra, gật đầu lịch sự với chàng trai tóc vàng.

“Ta nghĩ đó là một ý tưởng hay Kaminari,” Aizawa thừa nhận. Denki mỉm cười nhẹ trước khi xụ mặt.

“Sensei đừng nói cho những người khác biết nhé? Em muốn tự nói với họ khi họ đến thăm em,” Aizawa gật đầu và vỗ nhẹ vào đầu Denki, nội tâm đang suy sụp.

Khi tan học trong ngày, tất cả đều chạy về ký túc xá để thay đồ. Họ biết Aizawa đã rời đi giữa ngày để đến bệnh viện. Họ hoàn toàn nhận thức được kết quả có thể xảy ra nhưng họ mong muốn duy trì thái độ tích cực. Sau khi thay đồ ngày thường, họ chuẩn bị rời đi thì Aizawa bước vào ký túc xá. Các học sinh đều có thể nhận ra Aizawa đã khóc, đôi mắt Aizawa đỏ hoe và khuôn mặt sưng húp. Trước khi mọi người kịp hỏi, Aizawa chỉ gật đầu với họ.

“Tốt, mấy đứa bây đã sẵn sàng để đi rồi. Mấy đứa đi ra ngoài đi, chuyến tàu tiếp theo sẽ khởi hành trong mười lăm phút nữa. Mấy đứa có sự cho phép của ta để ở lại quá giờ giới nghiêm,” câu cuối cùng đó đã gióng lên hàng triệu hồi chuông cảnh báo. Aizawa không bao giờ để họ ra ngoài quá giờ giới nghiêm trừ khi đó là dịp đặc biệt hoặc trường hợp khẩn cấp. Không cần phải nói cũng biết mọi người đều chạy đến ga xe, lòng lo lắng tột độ. Khi tất cả đến bệnh viện, họ không lãng phí thời gian chạy lên cầu thang. Thang máy sẽ quá chậm đối với họ. Tất cả họ đều đến tầng của Denki chỉ trong một phút, những người khác kéo theo những người không thể theo kịp. Khi đi xuống hành lang, họ thoáng thấy một cô gái đang được đẩy ra khỏi phòng của Denki. Tất cả đều chạy vào, nhìn Denki mỉm cười với TV. Khi Denki nhận thấy sự hiện diện của họ, anh quay đầu lại và mỉm cười.

"Này các cậu!" anh hét lên với nhiều năng lượng nhất có thể. Mina là người đầu tiên chạy vào, ôm Denki vào vòng tay ấm áp. Denki hít thật sâu, yêu thích mùi dầu xả đắt tiền của Mina.

“Xin chào, Đào... cậu cảm thấy thế nào?" cô nhẹ nhàng hỏi khi đưa đôi bàn tay được cắt tỉa cẩn thận của mình vào da đầu anh. Denki ngân nga hài lòng trước khi nhìn cô ấy.

“Khá hơn một chút,” mọi người đi vào phòng anh, mỉm cười dịu dàng với anh. Denki có thể biết một số người trong số họ đã khóc, anh cảm thấy tội lỗi, nhưng anh không thể làm được gì nhiều. Anh chỉ cầu nguyện rằng tin tức của anh sẽ không tiêu diệt họ.

"Cậu có cần gì không?" Kirishima hỏi từ bên cạnh, nhẹ nhàng siết chặt tay anh. Denki mỉm cười với chàng trai tóc đỏ, chú gấu bông to lớn rõ ràng đang khiến anh sợ hãi. Ejiro có một trái tim mềm yếu, điều này trái ngược với tính cách cứng rắn của anh. Nó thực sự làm cho cô gái tóc vàng cười khúc khích.

“Tớ cần tất cả các cậu được hạnh phúc. Nhìn thấy mọi người ủ rũ như vậy khiến tớ buồn...”, điều đó khiến cả lớp cùng cười khúc khích. Khuôn mặt của Denki sáng bừng lên khi tất cả họ đều cười, trước khi khuôn mặt anh ấy cứng lại trở lại, “Tớ cũng cần tất cả các cậu bình tĩnh để tớ kể cho các cậu nghe điều gì sẽ xảy ra trong tuần tới. Và tôi cần lưu lại tất cả các câu hỏi và câu phát biểu ở cuối, được chứ?” điều đó khiến cả lớp tò mò.

“Chắc chắn rồi, Sparky, tụi tao sẽ không nói chuyện hoặc không làm gì cả,” Bakugo khoanh tay nói, “Mày hãy nói cho tụi tao biết chuyện gì sẽ xảy ra,” Bakugo luôn có được sự tự tin mà Denki vô cùng mong muốn, điều đó khiến anh thấy thoải mái hơn khi Bakugo nói điều đó. Điều đó có nghĩa là không ai có thể bác bỏ anh ta. Denki hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh.

“Ngày mai tớ sẽ được an tử,” câu nói đột ngột gửi đến sự cứng nhắc khắp căn phòng, “Tớ chỉ còn sống được tối đa ba tháng, và trong những tháng đó, tớ sẽ không thể cử động được. Tớ sẽ không bao giờ muốn bắt bất kỳ ai trong số các cậu phải làm nô lệ trong những ngày cuối cùng của mình,” rõ ràng là một số người sắp phản đối, nhưng Bakugo liếc nhìn căn phòng khiến mọi người im lặng, “nhưng, bên cạnh đó, có một cô bé, người cần trái tim tớ để sống tiếp. Trái tim cô bé ấy không thể chịu đựng được kosei của cô bé, cô bé sẽ chết vào tuần tới nếu không có trái tim phù hợp, của tớ. Các cơ quan khác của tớ cũng có thể cứu sống và bộ não của tớ đang được hiến tặng cho nghiên cứu y học để những người có kosei điện trong tương lai sẽ không cần phải sử dụng các chất ức chế năng lực cơ bản để hỗ trợ kosei của họ. Sau khi tất cả nội tạng của tớ được lấy đi, tớ sẽ được hỏa táng và chôn cất trong khuôn viên của UA cùng với một cây liễu non. Tớ không muốn một đám tang, tớ muốn tất cả các cậu trồng cây đó trong bộ quần áo sáng sủa và đẹp nhất mà các cậu có, và dùng buổi lễ đó để cười và nhớ đến tớ. Tớ không muốn các cậu khóc trừ khi các cậu kể lại một trong những câu chuyện cười của tớ, tớ không muốn mọi người thương tiếc vì đã mất tớ, tớ muốn mọi người mỉm cười vì những kỷ niệm của chúng ta. Tớ muốn tất cả các cậu cùng buồn, không phải trong nỗi buồn mà trong niềm vui,” anh ấy nhìn cả lớp của mình, những người đã bắt đầu khóc. Ngay cả Ilda và Tokoyami cũng rơi nước mắt: “Tất cả các cậu đều là những điều tuyệt vời nhất xảy ra với tớ và tớ hy vọng tất cả các cậu biết rằng tớ yêu mỗi người các cậu rất nhiều. Tớ hứa rằng tớ sẽ theo dõi mọi nhiệm vụ, mọi khoảnh khắc, mọi cột mốc quan trọng. Tớ sẽ luôn ở đó bên cạnh tất cả các cậu,” anh ấy dừng lại, “Mọi người có thể cho tôi câu hỏi và câu nói của bạn n-” Denki bị Bakugo ôm vào giường bệnh, người đã khóc vào cổ và tựa vào gáy anh ấy.

“Mày là tên ngốc dũng cảm nhất mà tao từng hân hạnh được biết, luôn là một con bò đực bướng bỉnh, thì điều này vừa đáng sợ vừa vô cùng cao quý. Mày là một người tuyệt vời, Denki Kaminari, người bạn tốt nhất mà bất cứ ai cũng có thể có,” Denki mỉm cười và rơi nước mắt, ôm lại Bakugo.

“Cảm ơn, Katsuki. Hãy trở thành anh hùng hàng đầu vì tao, được không?" Bakugo chế giễu, nhưng nó bị che đậy bởi một tiếng kêu.

“Tất nhiên là tao sẽ làm vậy, đặc biệt là vì danh dự của mày,” Bakugo buông ra, Denki ôm và an ủi từng người bạn cùng lớp của mình. Cả lớp quyết định dành đêm cuối cùng đó trong phòng bệnh, ngủ lại lần cuối cùng với chú Pikachu yêu thích của họ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~

Aizawa đã đến để bảo cả lớp quay về ký túc xá và nghỉ ngơi trong tuần. Anh ấy sẽ ở lại trong khi Denki đang chuẩn bị cho việc 'điều trị' của mình. Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, Aizawa bắt đầu chải chuốt cho Denki, nhẹ nhàng chải tóc cho anh ấy. Denki luôn thích khi mọi người làm tóc cho anh ấy, điều đó khiến anh ấy cảm thấy thoải mái.

“Ta hy vọng nhóc biết rằng mọi người đều tự hào về nhóc,” Denki gật đầu.

"Dì của em đã liên lạc chưa?" Aizawa im lặng. Denki cười khúc khích đến nghẹt thở, “vâng, dì ấy luôn tập trung vào sự nghiệp hơn. Dù vậy thì không sao đâu,” Denki bắt đầu run rẩy. Rõ ràng là sự thiếu quan tâm từ dì của anh ấy thực sự đã ảnh hưởng đến anh ấy. Aizawa đặt lược xuống và ôm lấy Denki, bình tĩnh vuốt tóc anh trong khi Denki thút thít. Đó là lúc bác sĩ lăn kim, đã đến lúc. Denki hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn khi họ đặt giường của anh ấy lại. Họ chuẩn bị sẵn kim và Denki bắt đầu run rẩy, Aizawa biết anh đang sợ hãi.

“Sợ hãi cũng được thôi Denki, nhóc đang nhìn thẳng vào cái chết đấy. Nhưng nhóc sẽ đi theo ý mình,” Aizawa nhắc nhở. Denki nhìn Aizawa và Aizawa ngay lập tức xoa đầu Denki.

“Nếu không có phía bên kia thì sao, nếu nó chẳng là gì thì sao?” Denki run rẩy.

“Denki, ta không nghĩ là không có gì cả. Ta nghĩ nhóc sắp có một đôi cánh xinh xắn và bạn sắp được gặp bố mẹ mình,” khi nhắc đến bố mẹ, Denki lập tức bình tĩnh lại. Denki mỉm cười dịu dàng khi bác sĩ tiêm kim vào nút IV.

“Cậu đã sẵn sàng chưa, cậu Kaminari?” Denki gật đầu. Bác sĩ bắt đầu ấn kim xuống, chất lỏng từ từ đổ vào ống truyền. Denki run rẩy nhưng Aizawa cứ xoa xoa thái dương, thì thầm rằng Denki dũng cảm, mạnh mẽ và tốt bụng như thế nào. Cuối cùng, khi Denki cảm thấy chút năng lượng cuối cùng của mình cạn kiệt, đôi mắt anh bình tĩnh nhắm lại và ôm lấy bóng tối đang che phủ tâm trí anh. Màn hình của anh ấy phẳng và một trong những y tá gọi thời điểm chết. Aizawa chỉ khóc và hôn vào thái dương Denki khi các bác sĩ nói về việc rửa sạch hệ thống của anh ấy trước khi cắt bỏ nội tạng của anh ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~

Ba ngày đã trôi qua và cả lớp đều đứng trong sân trường, một cái hố mới đào sẵn sàng cho cây non đã được vùi trong đất một bao tro của Denki. Các nhân viên và học sinh của UA được chào đón đến xem buổi lễ cũng như các anh hùng. Vòng ngoài của sân tập đầy học sinh, các nhân viên và các anh hùng, tất cả đều ở đó để tưởng nhớ Denki Kaminari. Mina và Jiro đặt cây vào hố, trong khi Bakugo, Kirishima, Sero và Ilda đều lấp đầy hố.

Đúng như kế hoạch của Denki, không một mảnh quần áo đen nào được phát hiện giữa biển người than khóc. Mọi người đều mặc những bộ quần áo kỳ lạ, sáng sủa và độc đáo nhất của họ. Cuối cùng, khi cái hố đã được lấp đầy, tất cả các thành viên Lớp A đều lấy một cốc nước nhỏ và lần lượt đổ lên cây non. Khi buổi lễ trồng cây cuối cùng cũng kết thúc, những người khác trong khu vực được chào đón tham gia cùng lớp trong ‘lễ kỷ niệm’.

Mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, hầu hết mọi người đều mỉm cười. Tất cả đều tôn trọng mong muốn của Denki là không rơi một giọt nước mắt nào khi đứng trước cái cây. Đúng lúc đó một cô bé chưa tới tám tuổi xuất hiện. Cô bé có những lọn tóc màu gừng uốn xoăn và đôi mắt xanh lấp lánh.

“Xin lỗi,” mẹ cô bé bắt đầu, thu hút sự chú ý của Aizawa và một số thành viên Lớp A, “đây có phải là lễ kỷ niệm của cậu Kaminari không?” Aizawa gật đầu khi anh đến gần cô bé và bố mẹ cô bé, "Con yêu, chúng ta đến nơi rồi" người mẹ nói với cô bé. Cô gái mặc bộ váy màu vàng tươi, tay ôm một con gấu bông màu xanh bước tới chỗ cây non mới trồng. Cô quỳ xuống cạnh nó và mỉm cười.

"Anh trai anh hùng ơi, tên em là Kana. Anh gặp đã em ở bệnh viện đấy ạ, anh đã nói với em rằng em sẽ ổn thôi,” cô  bé bắt đầu rơi nước mắt, “Em đã không biết tại sao anh lại nói vậy với em, nhưng giờ thì em hiểu rồi,” cô bé hạ gấu và mọi người xuống. tất cả đều nhìn thoáng qua bộ ngực được băng bó của cô bé, “Anh biết em sẽ ổn vì anh sẽ cứu em” cô nhóc cúi đầu và lau nước mắt, “cảm ơn anh đã trao cho em trái tim của anh, em sẽ trân trọng nó mãi mãi,” bố mẹ cô gái bước tới, quỳ xuống bên cạnh và ôm lấy cô. Hầu hết những người xem bắt đầu khóc khi nhìn thấy cảnh tượng này, đặc biệt là những người ở Lớp A. Bakugo nhẹ nhàng bước đến gần họ ngay khi họ đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Anh...có thể nghe được không?” Anh lo lắng hỏi. Bakugo hiếm khi rụt rè, nhưng anh biết điều mình đang yêu cầu rất kỳ lạ. Nhưng Kana lại mỉm cười và gật đầu. Bakugo quỳ xuống áp tai vào ngực cô bé, mỉm cười nhẹ nhàng trong khi nước mắt rơi xuống đất từ cằm Bakugo, “vẫn mạnh mẽ,” anh ngừng nghe, “cảm ơn,” anh đứng dậy. Các thành viên khác của Bakusquad đứng đằng sau anh, lúng túng đứng nhìn xuống đất. Kana đến chỗ từng người và để họ lắng nghe một chút trước khi rời đi. Đám đông dường như tan dần từ đó, không muốn phá vỡ ước muốn không khóc buồn trước cây non của Denki.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~

Một tuần nữa trôi qua và các lớp học trở lại bình thường, Aizawa đang giảng bài giữa chừng thì có tiếng gõ cửa. Anh nhìn về phía đó, có vẻ khó chịu.

“Vào đi,” anh nói cộc lốc. Một người phụ nữ có lông hươu bước vào trong khi mang theo một chiếc hộp, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Xin chào, đây có phải là lớp 3A không?” Cô ấy hỏi và nhìn về phía tất cả học sinh. Aizawa gật đầu và người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ hơn.

“Những thứ này dành cho tất cả các bạn,” cô ấy nhặt một tấm thiệp được dán sang một bên, “Như đã đọc, 'Món quà cuối cùng, từ tớ dành cho tất cả các cậu. Với tình yêu, Denki '. Xin hãy tận hưởng việc giao hàng,” cô cúi chào và rời đi. Aizawa nhẹ nhàng đặt viên phấn xuống và lấy con dao bỏ túi ra, nhẹ nhàng cắt băng dính. Mọi người hồi hộp chờ đợi khi Aizawa mở hộp. Bên trong là những chiếc hộp nhung nhỏ xíu, mỗi chiếc đều có tên thêu vàng.

“Ta sẽ gọi từng đứa dậy, đừng mở nó cho đến khi mọi người đều nhận được hộp của mình,” Aizawa gọi từng học sinh một, mọi người sẽ quay lại bàn của mình sau khi nhận được hộp của mình. Khi Aizawa đọc đến cuối và thấy nó có tên riêng của mình, anh ấy mỉm cười, “được rồi, mở chúng ra đi,” cả lớp, bao gồm cả Aizawa, cùng nhau mở hộp của mình.

Bên trong mỗi hộp là một mặt dây chuyền có màu sắc bổ sung, mỗi chiếc lấp lánh một loại bột kỳ lạ: của Aoyama màu tím hoàng gia, của Mina màu hồng kẹo cao su, của Tsu màu xanh ngọc lục bảo, của Iida màu xanh nước biển, của Ochako màu hồng neon, của Ojiro màu xám đậm, của Eijiro màu đỏ tươi, của Koda màu vàng mù tạt, của Sato màu vàng chuối, của Shoji màu xanh chàm, của Jiro là tím, của Sero là cam quýt, của Tokoyami là màu tím cà tím, của Shoto là màu bạc, của Hagakure là màu trắng như tuyết, của Midoriya là màu xanh thông, của Bakugo là hổ phách màu cam, của Mineta là màu tím rượu vang, của Shinso là màu tím hoa cà, của Momo là màu đỏ anh đào, và của Aizawa là màu đen mun. Aizawa sau đó nhặt tấm thẻ ở dưới cùng lên.

“Tấm thẻ nói gì vậy ạ, Aizawa sensei” Midoriya hỏi. Môi Aizawa bắt đầu run rẩy nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh.

“‘Những mặt dây chuyền này đều chứa một ít tro cốt của tớ được hòa vào thủy tinh, để tớ có thể luôn ở bên mọi người. Đeo chúng hay không cũng được, chỉ cần biết rằng mỗi chiếc đều được chế tạo với sự quan tâm dành cho từng người trong số các bạn. Với lời tạm biệt cuối cùng của tớ, Peach của bạn, Denki Kaminari'” Aizawa ngay lập tức đeo mặt dây chuyền vào cổ. Mỗi học sinh đều đeo mặt dây chuyền qua đầu, mỉm cười ôm chặt chúng. Aizawa đã tan lớp sớm để họ có thể có thời gian còn lại trong ngày để khóc trong không gian an toàn của mình.

Cả lớp cầu xin Nezu cho phép họ đeo mặt dây chuyền thay vì cà vạt thông thường, và Nezu khó có thể từ chối khi nhận thấy Aizawa cũng đeo một chiếc. Khoảng thời gian còn lại ở UA, lớp 3A và cô giáo đã đeo trên cổ bạn cùng lớp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~

Khi tốt nghiệp, họ đã dành cho anh một chỗ ngồi.

Khi Bakugo và Midoriya thành lập công ty, họ đã dành cho anh một căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất.

Khi mỗi người trong lớp A kết hôn, họ đã dành cho anh ta một chỗ ở bàn phù rể.

Khi mỗi người trong số họ có một đứa con, họ đảm bảo rằng khi lớn lên chúng sẽ biết về chú Peach.

Khi Kana lớn lên, cô trở thành một anh hùng, với trái tim của Denki thúc đẩy cô tiến về phía trước.

Trong một lần làm nhiệm vụ, Kirishima đã cứu được một người đàn ông có đôi mắt màu vàng sáng. Sau đó, anh phát hiện ra rằng người đàn ông đó đã nhận được chúng từ Denki, người đã hiến tặng đôi mắt hoạt động hoàn hảo cùng với các cơ quan nội tạng của mình.

Và khi mỗi anh hùng bọn họ đều đạt được một cột mốc quan trọng, Denki đã giữ lời hứa của mình. Anh quan sát họ từ trên cao, với bố mẹ ôm anh bên cạnh.

===========================================================================

(*) AED: AED là chữ viết tắt của Automated External Defibrillator, dịch tiếng Việt gọi là “Máy khử rung tim ngoài tự động” được sử dụng để điều chỉnh nhịp tim bằng cách gây sốc điện.

(*) EMT: Kỹ thuật viên ý tế khẩn cấp

#Tranfic

Anhonseo mọi người!!!! tui đã quay trở lại sau bao ngày bỏ đứa con cưng này rồi nè (⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧

Nói thật, tui vừa suy vừa edit luôn á :_)

Trong fic có nhắc đến Kawaii-chan, nhưng tui không biết là ai nên giữ nguyên á

Cụ thể là tui lượm trên Ao3, nên tui sẽ để link ở dưới nếu mọi người muốn đọc bản gốc

https://archiveofourown.org/works/56362792?view_adult=true

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com