Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

🧸x5




Chương trình khám-phá-hành-trình-rớt-hồ-bơi của Donghyuck vì quá flop*5, cậu ấy phải lánh mặt đi một thời gian. Yukhei thì vẫn phải đến đi làm - hồ bơi của bọn họ vẫn cần được lau dọn, hiển nhiên rồi, nhưng Donghyuck căn bản không cần ở đó làm gì.

Lâu lâu, Donghyuck nhìn Yukhei làm việc từ cửa sổ phòng cậu ấy. Donghyuck sẽ nhìn một lúc thật lâu rồi lại đóng màn cửa lại, nhớ lại khoảnh khắc rước nhục của mình vài hôm trước.

Có lẽ chàng pool boy nóng bỏng không dành cho Donghyuck rồi. Thật cay đắng làm sao, vì Jaemin đã không ngừng nhắn tin cho Donghyuck về Jeno. Kể nào là hai người họ rất hợp nhau, nào là sau khi Jeno làm việc xong, bọn họ còn bơi cùng nhau. Nghe có chút nào là công bằng với Donghyuck không, khi những gì cậu ấy có được là cái lá dính trên đầu mình.

"Donghyuck!" Mẹ cậu ấy gọi lên từ dưới lầu. Cậu ấy bấm nút dừng trò chơi, trượt tai nghe khỏi đầu. Bên ngoài trời đang mưa lớn, rơi từng hạt nặng nề xuống trần nhà phòng ngủ. "Xuống ăn cơm."

Cậu ấy chồng một cái hoodie vào áo ngủ sau đó chậm rãi lết xuống lầu. Donghyuck nghĩ mẹ đã dọn sẵn cơm nước và chén đĩa cho hai mẹ con - nhưng lại không nghĩ còn thêm một người nữa - là Yukhei.

"Ồ!" Donghyuck nhìn Yukhei gật đầu, "Anh ở lại dùng bữa luôn sao?"

Cậu ấy hối hận nặng nề về sự lựa chọn quần áo của mình, chiếc quần ngắn bóng rổ không làm tôn dáng chút nào, thêm cái áo hoodie rộng thùng thình, che mất mông (vũ khí tối thượng bị vô hiệu hóa).

Nếu biết Yukhei ở lại ăn cơm, cậu ấy đã diện đồ đẹp đi chơi gòi - nhưng làm sao cậu ấy biết? ヽ(≧□≦)ノ

"Chưa nhìn ngoài trời hả con iu?" Mẹ cậu ấy hỏi khi đặt tô salad lên bàn, "Sao để cậu ấy về dưới thời tiết này được, với lại có khách thì mình phải mời khách dùng cơm chứ."

"Thật sự không cần phải vậy đâu Cô Lee ạ," hai má của anh ấy hồng lên một chút vì ngại. Donghyuck nhìn phía bên kia bàn cơm, Yukhei nhìn còn ngon hơn đồ ăn nữa.

"Không có gì phải ngại đâu Yukhei," mẹ Donghyuck vui vẻ nói, múc cho Yukhei một đĩa đầy thịt, "Con cứ ngồi lại, thời tiết này đi về nguy hiểm lắm."

Để chứng minh sự nguy hiểm, ông trời còn cho thêm vài đường sấm sét và Donghyuck giật nảy hết hồn, cắn răng nhìn xuống đĩa thức ăn của mình.

"Cứ ăn tự nhiên nhé," mẹ Donghyuck nhiệt tình, vỗ vai Yukhei.

"Đúng rồi," Donghyuck gật đầu với Yukhei, đồng ý với mẹ, "Mẹ nói đúng đó."

Yukhei ở đây ăn tối thì cũng bình thường thôi, nhưng thật ra là khum.

Bởi vì sao, bởi vì anh ấy mặc một chiếc áo hoodie xám bên ngoài áo ba lỗ trắng, còn không thèm kéo khóa áo thế là lộ ra áo trắng căng đét, phía bên dưới toàn là múi sầu riêng, múi mít. Cổ áo còn trễ xuống, dây chuyền anh đeo nằm ở giữa xương ức, tô điểm thêm cho làn da rám nắng xinh đẹp.

Không chỉ riêng cơ ngực khiến Donghyuck không thể dời lực chú ý. Khi anh ấy bật cười với mấy câu đùa nhạt nhẽo của mẹ Donghyuck, cả gương mặt hoàn hảo cùng làn da khỏe khoắn càng làm nụ cười rạng rỡ ấy nổi bật hơn nữa.

Yukhei đẹp trai nóng bỏng như thể bước ra từ giấc mơ không được trong sáng lắm của Donghyuck và Donghyuck ngồi cạnh Yukhei giống như ngồi trên đống lửa, cậu ấy cố gắng trò chuyện với anh khi cả hai đang dùng bữa.

"Con cũng tầm tuổi Donghyuck đúng không Yukhei?" Mẹ Donghyuck nói, Yukhei nhíu mày.

"Con không biết Donghyuck mấy tuổi nhưng mà con mới học xong năm hai nên-" Yukhei giải thích. Donghyuck thì muốn mẹ mình đừng nói nữa, bởi vì cậu ấy đang xoắn xuýt không yên còn mẹ cậu ấy thì không.

"Ồ, vậy chắc con lớn hơn em nó một chút, Donghyuck mới năm nhất thôi. Đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên của nó."

"Em học đại học rồi?" Yukhei hỏi. Donghyuck không biết câu hỏi đó có ám chỉ gì không - Yukhei nghĩ cậu ấy nhỏ tuổi hơn hả? Yukhei nghĩ cậu ấy trông trẻ con hơn sao? Hay là Yukhei nghĩ nhìn cậu ấy không đủ thông minh sáng dạ để đi học đại học hay gì? "Tốt quá. Em học chuyên ngành gì?"

"Umm..." Donghyuck ấp úng, tự mắng mình nói chuyện cũng không xong. Yukhei cúi người về trước khi đặt câu hỏi và Donghyuck có thể thấy được lông mi và ngửi được mùi chất khử mùi trên người anh, trời đất ơi, tôi đang học ngành gì? Donghyuck không biết nữa.

"Nó học Kinh tế," mẹ cậu ấy trả lời thay, phá vỡ sự im lặng ngượng nghịu giúp Donghyuck vận hành lại đầu óc với không nhìn xuống áo của Yukhei nữa. Nhưng mà cũng không hẳn là thành công.

"Đúng rồi," cậu ấy nói, mong là nghe tự nhiên một chút, "Em chuyên ngành Kinh tế, đề tài phụ là thống kê."

"À," Yukhei gật đầu, vờ như Donghyuck không nhìn mình từ nãy đến giờ, "Anh học ở Đại học Tiểu bang phía Tây, ngành Truyền thông."

"Ồ." Mẹ Donghyuck hồ hởi nói vào, "Donghyuck cũng học trường đó, trùng hợp ghê."

"Trường con lớn lắm mẹ," Donghyuck đảo mắt, dồn cơm vào miệng trước khi nói thêm gì.

"Hai đứa chưa gặp nhau bao giờ sao?" Mẹ Donghyuck hỏi, nhìn Yukhei và Donghyuck với sự hứng thú mới mẻ. Donghyuck có thể đọc được nét mặt đó, (cậu ấy ghét vẻ mặt này), đôi mắt của bà sáng lên vì muốn trêu ghẹo.

"Có cả ngàn sinh viên ở đó, đương nhiên là tụi con chưa bao giờ gặp rồi," Donghyuck giải thích cho bà. Nhưng bà ấy cũng có lý, Yukhei thì cao lớn, trông như người mẫu nội y bán thời gian. Chắc chắn Donghyuck đã phải chú ý đến anh ta từ trước rồi chứ? Nhưng mà khoa Truyền thông nằm phía bên kia của khuôn viên trường và Donghyuck thì rất hay trốn học.

"Con có bạn gái chưa?"

Và giờ thì câu hỏi này làm Yukhei mất tự nhiên nhìn lên mẹ Donghyuck với đôi mắt mở to khó tin, giống như anh ấy cũng không thể tin được mẹ Donghyuck lại hỏi điều đó.

"Mẹ ơi," Donghyuck càu nhàu, cậu ấy muốn cắm mặt xuống đĩa thức ăn của mình. Có hàng ngàn cách nhưng mẹ Donghyuck vẫn muốn hủy hoại đời cậu.

"Hoặc bạn trai, vậy cũng không sao," bà ấy nói tiếp và giờ thì Donghyuck ước gì mình bốc hơi. Có thể nếu Donghyuck đập đầu vô tô cơm đủ mạnh, cậu ấy cũng sẽ biến thành hạt cơm luôn, "Ở đây mọi chuyện đều okay cả, Donghyuck cũng thuộc team đó."

"MẸ!" Donghyuck kêu lên, cắm nĩa vào tấm lót đĩa ăn.

Điều đó gây sự chú ý đến Yukhei và mẹ của cậu ấy, đủ để không ai lên tiếng nữa, và mong rằng điều đó giúp bọn họ quên đi chủ đề đang bàn tới.

"Làm ơn đừng nói về việc này nữa," Donghyuck lịch sự đề nghị, nở nụ cười và nheo mắt nhìn mẹ mình. Một sự im lặng ngượng nghịu xuất hiện khi bà ấy nhìn Donghyuck khó hiểu, giống như bà ấy thật sự mong công sức mai mối của bà sẽ được ủng hộ.

"Ừm, con không..." Yukhei một lúc sau nhỏ giọng nói, "không có bạn trai hay bạn gái gì."

"Tuyệt!" Donghyuck gần như la lên trước khi mẹ mình có thể nói gì tiếp theo, "Salad ngon quá, mẹ trộn gì vào vậy?"

Bà ấy nhìn Donghyuck từ phía bên kia bàn ăn, nhàm chán, nhưng cậu ấy cũng đã thành công đổi chủ đề, mẹ cậu bây giờ bắt đầu nói về món salad.

ಠ▃ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com