1
Hai vạch...
Bác sĩ Lam nhìn ống nghiệm dựng trong tay. Run run...
Cuối cùng bao công cày cấy cũng có kết quả! Bác sĩ Lam suýt mừng ra nước mắt.
À đương nhiên không phải là bác sĩ Lam mang thai, mà là "vợ" của bác sĩ Lam, họ Giang tên Vãn Ngâm.
Cái ống nghiệm dựng này là gần đây bác sĩ Lam len lén mua, len lén cất giấu, rồi cứ đều đặn mỗi tháng một lần len lén mang ra xài trên người vợ. Rõ ràng mục đích vô cùng cao cả mà hành động cứ phải lén lén lút lút như ăn trộm. Còn việc bác sĩ Lam làm thế nào để lừa lấy được cái ấy ấy của bà xã thì không tiện nói rõ. Xấu hổ chết~
Vợ của bác sĩ Lam là tổng giám đốc, trăm công nghìn việc, tâm sự nghiệp to bự, công ty quan trọng hơn chồng.
Năm đầu cưới nhau vợ chồng trẻ người ta đi tuần trăng mật tạo đứa trẻ, tổng giám đốc Giang đi ba ngày du lịch mang theo đúng một bộ ngủ, một bộ casual, hai bộ vest, còn thêm một vali chất đống toàn giấy tờ với kế hoạch. Bác sĩ Lam mặt méo xệch ôm gối, niềm vui ôm vợ đẹp thỏa mãn nhu cầu sinh lý trước đó nửa tiếng bay mất tăm mất tích, trằn trọc nguyên đêm. Bác sĩ Lam nhìn vợ lật văn kiện, khuôn mặt nghiêm túc, cũng không dám giục người ta lên giường đi ngủ. Sợ bị mắng. Đến đêm thứ ba, bác sĩ Lam không chịu được nữa, quyết tâm dùng bạch tuộc thần chưởng khóa tay khóa chân vợ đến tận sáng hôm sau, không cho làm việc. Cơ mà bác sĩ Lam không biết rằng, thực ra hôm đấy tổng giám đốc Giang cơ bản làm xong việc rồi, khách gặp xong rồi, cần nghỉ ngơi, mới chịu nằm yên cho bác sĩ Lam quấn lấy làm nũng.
Năm thứ hai, năm thứ ba, công việc cuồng ma Giang Vãn Ngâm cứ dăm bữa nửa tháng lại bò đi khu A, thành B, nước C, gặp ông X, bà Y, cô Z bàn chuyện làm ăn, bỏ bê đời sống tinh thần của chồng. Cái bụng nhỏ sau ba năm kết hôn vẫn cứ im thin thít. Bác sĩ Lam vô số lần bày tỏ sự bất mãn, thế nhưng chưa kịp ủy khuất thì bị dội ngay chậu nước lạnh.
"Anh vội cái gì! Anh là đàn ông 35 tuổi chứ không phải ông lão 53 tuổi. Anh ở bệnh viện còn bận hơn cả em, thời gian đâu mà vội con cái. Em thấy chú Lam vội bế cháu thì có."
Bác sĩ Lam rầu thúi ruột. Bác sĩ Lam không cam tâm!! Không, anh cũng muốn bế bảo bảo mà!!
Vậy nên bác sĩ Lam nhân dịp vợ trẻ đi xã giao về say quắc cần câu, đè người ra ăn cả đêm, rồi tiếp tục quấn lấy người ta cả hai ngày cuối tuần, một bộ dục cầu bất mãn. Tổng giám đốc Giang say rượu lẫn say tình, cả người ra bã rên hừ hừ, mặc kệ. Bác sĩ Lam ôm người trong lòng, bấm ngón tay. Ừ, lần này khả năng thành sự!
Sự thành thiệt! Nên giờ bác sĩ Lam đang đứng cười ngu trong nhà vệ sinh, nâng niu ống nghiệm dựng như bảo bối.
"Lam Hi Thần~ Anh đêm nay định ngủ trong đấy đấy à? Nhanh lên tắt đèn, sáng quá không ngủ được." – tiếng gọi lười biếng của Giang Trừng vọng vào nhà vệ sinh, kéo thần hồn đang điên đảo của bác sĩ Lam trở về mặt đất.
"Anh ra ngay."
Bác sĩ Lam cẩn thận gói lại ống nghiệm dựng, nhét vào túi quần, quay lại phòng. Nương vầng sáng của đèn ngủ, y rón rén đến bàn làm việc, mở cặp công văn thả chứng cứ phạm tội vào, rồi lại rón rén chui vào chăn ôm vợ, tắt đèn.
Giang Vãn Ngâm người vợ này của y a, có biết có bảo bảo khéo cũng vẫn ngày đêm liều mạng. Thân làm chồng dù bận cũng cố dậy sớm chăm ông bầu này ăn uống ngủ nghỉ vậy. Dù sao sớm muộn gì cũng ăn bế môn canh mấy ngày vì dám tự chủ trương "kế hoạch gia đình". Muộn thêm được ngày nào hay ngày đấy.
—————–
Dạo này tinh thần thép của bác sĩ Lam bị thử thách, bởi tổng giám đốc Giang thỉnh thoảng cứ nhìn y chòng chọc.
"Sao dạo này anh toàn dậy sớm hầm canh thế? Lại còn bắt em gói mang đi công ty."
"Sao trứng anh lại rán chín rồi?? Bình thường em vẫn ăn tái mà!"
"Hôm nay khách hẹn ở nhà hàng Nhật. Menu á? Sushi với lẩu. Không ăn sushi thì đi hàng Nhật làm gì? Thôi được rồi, biết rồi. Em không ăn là được chứ gì. Ăn chín uống sôi. Anh phiền quá!!
"Lam Hi Thần!!! Mấy hộp cafe với thuốc lá của tôi đâu hết rồi? Anh cất hay anh vứt khai mau! Tôi-không-uống-sữa!"
Gần nhất là lần nấu bữa khuya, bác sĩ Lam quá tay đổ nửa lọ giấm. Vậy mà anh vợ nhỏ thì ăn ngon lành, còn bác sĩ Lam phải cố gắng lắm để khống chế cơ mặt không giật lên giật xuống. Tư thế nhai nuốt của y khoa trương đến mức tổng giám đốc Giang phải ghé mắt nhìn, mặt đầy đề phòng và nghi ngờ.
Bác sĩ Lam giật mình thon thót. Không, Vãn Ngâm, em không nhìn thấy gì hết. Không gì hết. Đây vẫn là chồng em!
———–
Tháng thứ ba, tổng giám đốc Giang rốt cuộc cũng ngộ ra điều gì đó. Quần hơi chật, mỡ bụng hơi nhiều. Dạo này đúng là bận đến mức không đến phòng gym được, cơ mà cơ bụng biến mất nhanh một cách không bình thường. Lại còn chuỗi hành động kỳ lạ của Lam Hi Thần mấy tháng nay... Có gì đó sai sai.
Tổng giám đốc Giang véo véo vỗ vỗ "mỡ" bụng mấy phát, tròng cái áo hoodie freesize vào người, xuống bếp tìm ai kia hỏi tội.
Vậy nên mới có tình huống như giờ: Tổng giám đốc Giang nghênh ngang ngồi vắt chân, hai tay khoanh trước ngực, mặt nhỏ nhếch lên lười biếng nhìn ông chồng tôi nghiệp ngồi đối diện. Cái bộ dạng thấp thỏm kia là sao? Dám làm không dám nhận?
"Anh không định nói gì hả?" – Định im chờ tôi mềm lòng hả? Mơ đẹp lắm!
"Vãn Ngâm em đừng giận! Anh chỉ là sợ nói cho em rồi, em lại không đồng ý giữ. Anh biết thời gian này là giai đoạn quan trọng của công ty, em không bỏ được. Anh không nỡ giam em ở nhà, cũng không nỡ con, nên mới tự chủ trương." – Lam Hi Thần tủi thân.
"Anh chắc chắn tôi không muốn giữ? Lam Hi Thần anh nghĩ tôi là loại người gì thế?"
Bác sĩ Lam ngớ người.
"Vãn Ngâm... Ừm, anh sai rồi. Là anh không tốt." – Vãn Ngâm của y chưa bao giờ dùng giọng điệu thất vọng như thế nói chuyện với y. Lam Hi Thần càng cảm thấy tội lỗi. Lam Hi Thần sợ phát khóc. Cô vợ sẽ không bỏ tôi chứ?? Từ từ....
"Vãn Ngâm, em.... Nói vậy tức là..."
"Con anh bộ không phải con tôi hả? Hừ! Đã đến rồi thì nuôi thôi."
"Đúng đúng đúng! Vãn Ngâm, em tốt nhất trần đời. Anh thề, sau này việc gì cũng hỏi ý kiến em, được chứ? Giờ đừng giận nữa, ảnh hưởng đến bảo bảo. Nhé?" – Bác sĩ Lam nhanh như chớp sáp lại gần vợ nhỏ, đỡ eo nhỏ, cầm tay nhỏ, một bộ vuốt lông lấy lòng.
"Hừ, lá chắn mới kiếm được cũng tốt đấy! Coi như anh gặp may!" – Tổng giám đốc Giang cũng không nỡ giận, thở dài, rồi lại như không cam lòng – "Haiz, thực ra cũng định bàn với anh việc có con cuối năm nay, không ngờ lại đến sớm vậy. Hừ hừ, Lam Hi Thần anh có biết nửa năm nữa tôi phải lên phát biểu khai trương chi nhánh mới không hả? Hả hả hả? Tôi vác cái bụng bầu to oành lên sân khấu được à?? Anh làm hỏng hết kế hoạch của tôi! Đền mạng đi!!"
"Được rồi được rồi~" – bác sĩ Lam nghiêng người tránh vuốt mèo, rướn người hôn lên môi nhỏ cầu làm lành – "Được rồi mà, Vãn Ngâm. Đến lúc đó anh giúp em nghĩ cách."
Bác sĩ Lam đêm đó chuyển nguy thành an, thành công thoát chết, lại còn không phải ra sopha, công lớn nhờ vào lòng bác ái của vị đang nằm ngủ một cách ngọt ngào cạnh y.
________ Còn tiếp __________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com