Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Thư phòng

Đã vài canh giờ sau khi trở về từ hoàng cung. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều như thở phào nhẹ nhõm, thì ra ở hoàng cung lại ngột ngạt như vậy! Cả hai đều rùng mình cảm thán cái kiến trúc cao lớn vĩ đại kia ở trong cung. Đúng là phải có "căn" lắm mới thiết kế nổi!

Cả hai ngồi bên hồ cùng nhau trò chuyện về chuyến đi hôm nay. Đoạn, Giang Yếm Ly bước đến, đặt tay lên đầu cả hai xoa xoa. Nàng hỏi:

"Thế nào, ở trong hoàng cung hai đệ cảm thấy thoải mái chứ?"

"Không đâu sư tỷ! Trong đó rất ngột ngạt."

Chưa gì hết Ngụy Vô Tiện đã nháo lên kể tất tần tật về chuyến đi hôm nay. Giang Yếm Ly chăm chú nghe Ngụy Vô Tiện than thở mà phì cười. Giang Trừng chen vào lời Ngụy Vô Tiện, cau mày nói với cậu ấy:

"Này này, nói xấu nhiều như thế vậy ngươi có muốn đến đó học không? "

"Không đâu, ta vì bảo vệ an nguy của ngươi nên mới muốn đi thôi!"

"Ta không cần, ngươi tự giữ cái lý đó cho mình đi!"

"Không phải Giang sư muội cũng luôn miệng nói xấu lũ hoàng thất hả? Haha!"

Giang Yếm Ly che miệng cười khúc khích, xoa đầu hai sư đệ ngốc của nàng. Hai đứa nhỏ này cứ cãi nhau mãi như vậy, không biết bao giờ mới chịu kiềm chế. Đúng là hai đứa nhỏ này chưa lớn nổi mà.

_______________

Hai ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày nhập học. Cả hai cùng nhau đến hoàng cung. Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện được sắp xếp học ở gian Bách Viễn, bởi vì bọn họ nhập học là qua lời của Thái tử chứ không phải nhờ thi thố nên tất nhiên chưa ai biết thực lực của họ đến đâu. Dĩ nhiên vì vậy sẽ không thể xếp vào gian Bác Văn, chắc chắn sẽ gây ra dị nghị cũng như tị nạnh.

Lần này quay trở lại hoàng cung, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện dường như đều đã giảm bớt sự xa lạ. Hình như thứ gì đó nhìn một hai lần thì sẽ thấy lạ, nhưng nhìn quá nhiều lần sẽ trở nên quen thuộc nhỉ?

_______________

Vừa dạo quanh, Lam Hi Thần vừa nói với Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện:

"Lần này đến báo tên cho Giám Tự còn phải thông qua thúc phụ của ta, dĩ nhiên ta sẽ đích thân ra mặt. Hai vị công tử không phải bận tâm."

Cả hai người họ đều đồng thanh:

"Đa tạ Thái tử điện hạ."

Quả thực là để báo tên vào Giám tự không phải dễ, phải thông qua thi cử hoặc do những người có quyền có chức. Nếu như không phải vì thông qua quan lại sứ thần thì cũng phải thi thố, tuyệt không có chuyện đút lót.

Đến sảnh điện của Giám tự, Lam Hi Thần ra hiệu cho Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cứ tự nhiên. Ở giữa sảnh điện có một chiếc bàn lớn hình tròn, xung quanh còn có ghế ngồi. Trên bàn có đặt một ấm trà còn nóng. Khói nóng hơi bốc nhẹ lên, rất khẽ, nếu không nhìn kỹ sẽ không tài nào nhìn ra.

Ngụy Vô Tiện tay mân mê tách trà nóng, miệng lại lanh lẹ, câu ấy nói nói với Giang Trừng:

"Ngươi thấy không? Ta đã bảo là ở đây rất phiền phức, mỗi chuyện nhập học đã ngột ngạt nhau vậy rồi đó."

Giang Trừng chống cằm nhìn cậu ấy, lại đáp với chất giọng hết sức khinh bỉ:

"Đừng đừng, ngươi bảo phiền nhưng ngươi còn muốn vào đây làm gì?"

Giang Trừng vừa dứt lời, có tên thị vệ kia đi đến, chậm rãi hành lễ hết sức cung kính. Kẻ đó vừa cúi người vừa nói:

"Bẩm hai vị công tử, Lam lão tiên sinh cho gọi hai vị. Xin mời đi theo ta."

Cả hai cùng nhau đi theo tên thị vệ kia, chưa bao lâu đã có thể đi đến Tàng Thư Các. Lam Khải Nhân nhìn thấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện, mặt liền hơi nhăn lại. Với con mắt nhìn người mấy chục năm nay, ông biết chắc hai đứa trẻ này tuy có tài, nhưng sẽ vô cùng cứng đầu, không phải dạng dễ dạy.

___________


Sau khi báo tên xong, cả hai được sắp xếp Thư phòng (Thư phòng ở đây dùng theo nghĩa giống như ký túc xá ở hiện đại ấy, là phòng riêng) tiện để học tập. Nhưng có vẻ là do dãy Thư phòng này lâu ngày chưa dùng đến, cũng vì vậy mà sinh ra bụi bẩn, tuyệt đối không thể dùng để cho đệ tử của Giám tự.

Chỉ còn một phòng ở cuối dãy là còn được dọn dẹp sạch sẽ. Vốn dĩ dãy phòng kia không được sạch sẽ cũng là bởi ở Giám tự tính ra rất ít người ở trong dãy này, thành ra người hầu cũng chẳng để ý. Vậy là sau việc này đám nha hoàn cũng bị trách phạt một phen.

Xem ra hôm nay một trong hai người Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện phải chịu khổ quay trở về Giang gia rồi. Cơ mà...sắc trời lúc này đã sẫm màu, chỉ sợ có bất trắc trên đường.

Đến khi ra tới sảnh điện, Lam Hi Thần dường như nhìn thấu tâm trạng của họ, hắn lập tức đưa ra lời đề nghị:

"Theo ta thấy, hôm nay hay là Giang công tử cứ ở lại trong cung của ta. Trời đã sắp tối, quay về có ít nhiều bất trắc, chẳng bằng ta sắp xếp cho ngươi ở tạm đêm nay. Ta sẽ thông báo về Giang gia, hai người không cần lo lắng."

"Chỉ sợ mạo phạm Thái tử điện hạ!"

Giang Trừng nghe Lam Hi Thần nói như vậy, lập tức hành lễ, cúi người nghiêm giọng. Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng như vậy cũng theo y mà hành lễ. Lam Hi Thần nhìn y như vậy, vội vội vã vã đỡ y dậy, hắn nói:

"Hai vị công tử không cần khách sáo như vậy."

Khi đã đứng thẳng, Giang Trừng nhìn hắn thở hắt ra một hơi. Lam Hi Thần nhìn thấy như vậy hình như hiểu ý. Hửm? Giang Trừng chấp nhận ở cùng với Lam Hi Thần hả? Nội tâm phong phú của Ngụy Vô Tiện biến tấu nãy giờ.

Khoảng một khắc sau, hai cỗ xe ngựa đã ở bên ngoài đợi sẵn. Giang Trừng đi cùng Lam Hi Thần nên không ở cùng xe ngựa với Ngụy Vô Tiện. Cả hai bên xem như tạm xa đêm nay.

Xe ngựa cứ lộc cộc lộc cộc mãi, đến nơi lại dừng hẳn.

_____________

Lúc này sắc trời cũng đã tối, Lam Hi Thần và Giang Trừng ở cùng một không gian, có vẻ hơi...Khoan? Không đúng? Y phục của Giang Trừng đâu? Thôi xong, hình như là để quên ở bên Ngụy Vô Tiện rồi.

Giang Trừng có vẻ hơi lúng túng, Lam Hi Thần quay sang, nhìn như vậy lập tức nhận ra. Hắn nói với y:

"Vãn Ngâm, ngươi không có y phục sao?"

"Lúc nãy...là ta để quên mất."

Giang Trừng hơi cụp mắt, liếc sang hướng khác.

"Ta cho ngươi mượn."

Hai mắt hơi mở tròn, lộ vẻ sửng sốt. Giang Trừng nuốt một hơi xuống cổ họng, im lặng. Lam Hi Thần thấy lạ lập tức hỏi:

"Vãn Ngâm? Ngươi...sao vậy?"

"Không có gì đâu."

Tuy miệng nói như vậy, nhưng Giang Trừng hình như là...đang ngại!?

Lam Hi Thần nhận ra thì lập tức phì cười:

"Haha, ngươi không cần ngại. Ta và ngươi là bằng hữu với nhau. Đi tắm nào."

Hả? Tắm? Tắm gì cơ?

Giang Trừng ngạc nhiên hỏi lại mấy lần:

"Tắm? Tắm gì cơ?"

"Hửm? Không lẽ ngươi định để như vậy đi ngủ luôn sao?"

"Chỉ là...cùng..."

"Không sao."

"Ta chỉ là...sợ bản thân quá bẩn, mạo phạm đến Thái tử điện hạ. "

Lam Hi Thần nghe như vậy, hơi ngỡ ngàng. Hắn lại cười lên một cái, nụ cười này có vẻ khác. Lại nắm một tay của Giang Trừng kéo đi.

"A?"

"Ta là Thái tử điện hạ, ta lệnh cho ngươi chết thì chết, sống thì sống. Vậy thì ta nói ngươi đi tắm, thì ngươi phải tắm. Có hiểu chưa?"

Giang Trừng chợt sững sờ, từ nãy đến trên môi khô khốc, chẳng nở nụ cười nào. Vậy mà bây giờ y lại bất chợt cong khóe miệng lên, đã lâu rồi mới có một người khác muốn quan tâm y đến như vậy. Y chỉ sợ, hắn lại trở nên lạnh lẽo với y như bao kẻ bạt bẽo ngoài kia. Cũng sẽ chẳng ngờ, hắn vậy mà lại thật sự để y vào mắt như thế.

__________________

Hết chương 6.

Thông báo

Đây sẽ là chương cuối cùng chiếc fanfic nho nhỏ này gắn với cái tên "Bán thu khuyết tình". Cái tên này có lẽ từng là sự yêu thích một thời của mình, cũng không biết vì sao mà dạo này lại thay đổi rồi. Từ nay chiếc fanfic này xin được đổi sang tên "Năm ấy vạn lượng, khó cầu nhành sen". Mình rất cảm ơn, rất mong vẫn sẽ mãi mãi gắn bó với các bạn độc giả. Vẫn mong các bạn sẽ còn đó, mãi mãi còn một tình yêu với hai em bé. 💙💜

(Tuần sau t thi rồi, troi oii chưa thuộc conme gì luôn. Vẫn ráng ngồi đây viết cho các bác nè, quá là bận rồi. Chắc mai t ra hai chương bù, tuần sau t off cũng nên.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com