Chương 25
Edit: Nì
Beta: Wan
Trần Túy thấy Chân Điềm lại gọi đến, có vài phần kỳ quái. Anh đeo tai nghe bluetooth lên, nhận điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"
"Học trưởng!" Giọng Chân Điềm nghe thập phần nôn nóng, như gặp phải chuyện lớn khó giải quyết: "Ba em và anh em hôm nay không đi làm!"
"Ừa?" Trần Túy có chút không hiểu ý cô.
"Cho nên giữa trưa hôm nay bọn họ cũng ở nhà ăn cơm!"
Trần Túy im lặng trong chốc lát, chậm rãi trả lời: "Ừ."
Chân Điềm nói: "Nếu không hôm khác anh lại qua đây đi, em sợ bọn họ dọa đến anh."
Trần Túy cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: "Cũng không đến mức đó."
Bởi vì nói chuyện với Chân Điềm nên hệ thống hướng dẫn trên điện thoại cũng gián đoạn, bất quá anh nhớ rõ sau giao lộ hẳn là quẹo trái. Anh quay tay lái hướng đến bên trái, hỏi Chân Điềm ở đâu dây bên kia: "Đúng ra trưa hôm nay ba em và anh trai em không có ở nhà sao?"
"Dạ, hôm nay là thứ hai bọn họ hẳn là phải ở công ty, nhất định là phu nhân Vương Thục Trân bí mật nói cho họ nghe." Chân Điềm nói xong, lại giải thích một câu: "Phu nhân Vương Thục Trân chính là mẹ em."
Trần Túy không nhịn được cười hai tiếng, nói với cô: "Nếu đã như vậy, cho dù có đổi thời gian khác, mẹ em cũng vẫn lại nói cho bọn họ nghe."
"..." Có đạo lý.
"Nếu người nhà em đều đang chờ anh, cũng không nên đổi thời gian. Đúng rồi, bọn họ thích ăn gì? Anh thuận đường mua vài thứ qua."
"Không cần không cần đâu, học trưởng anh không cần phải tốn kém đâu." Chân Điềm nhanh chóng ngăn cản anh: "Anh đến là mẹ em đã vui muốn phát điên rồi." Có idol nào tới gặp fan, còn có đạo lý mang theo quà cho fan không.
"Như vậy không quá hợp lễ nghĩa."
"Nhà em không có nhiều quy củ như vậy đâu." Chân Điềm lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, nếu lão Chân và Chân Hi đều phải thấy được thần tượng của phu nhân Vương Thục Trân, vậy thì để cho bọn họ thấy đi: "Em không nói với anh nữa, anh lái xe cẩn thận đó."
"Ừ." Trần Túy cười theo, nghe thấy bên kia cúp điện thoại mới tháo tai nghe Bluetooth ra.
Lúc Chân Điềm từ trên lầu xuống dưới lần nữa, trong phòng khách ba người đồng loạt nhìn nhìn về phía cô như cũ. Vương Thục Trân nữ sĩ đoán nhất định vừa rồi cô về phòng gọi điện thoại, lập tức hỏi cô: "Bạn của con chừng nào đến nơi ?"
"Chắc là còn một chút nữa, con đi ra ngoài đón anh ấy." Cô nói xong đi tới cửa, mở cửa đổi giày, pudding nhảy nhót đi theo phía sau cô, giống như là muốn cùng cô đi ra ngoài.
"Pudding cũng muốn đi sao?" Chân Điềm đổi giày xong, khom lưng ôm Pudding lên. Pudding ở trong ngực cô kêu một tiếng, Chân Điềm sờ đầu của nó nói: "Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nha."
Cô đeo dây xích lên cho Pudding ôm nó ra cửa, cô vừa đi, ba người trong nhà lại có một cuộc thảo luận nhỏ.
"Tôi còn tưởng rằng người ta sẽ bị hai người dọa chạy rồi chứ, thật là may mắn." Tối hôm qua phu nhân Vương Thục Trân nói với lão Chân chuyện Chân Điềm dẫn bạn về nhà ăn cơm, ông liền lôi kéo Chân Hi hôm nay cùng nhau ở nhà chờ. Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ kia của Chân Điềm, cô vẫn còn tức giận lão Chân phá hỏng bữa ăn này cũng may mà đối phương vẫn đến đúng hẹn.
Chân Hi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Con và ba hai người mà có thể khiến cho anh ta sợ tới mức lâm trận bỏ chạy, người đàn ông này cũng không cần giữ lại nữa."
Lão Chân một mình trầm mặc trong chốc lát, đưa ra ý kiến bất đồng: "Lỡ như Điềm Điềm dẫn bạn về là bạn nữ thì sao?"
Chân Hi và phu nhân Vương Thục Trân đồng thời trợn trắng mắt, nếu như ông cảm thấy là nữ thật, vậy thì còn lì lợm ở nhà làm gì?
Chân Điềm ở cửa đợi hơn nửa giờ, mới nhìn thấy Trần Tuý chậm rãi lái xe tới. Cô theo bản năng đi về phía trước hai bước, vẫy tay với anh "Học trưởng!"
Trần Túy dừng xe xong, hạ cửa sổ xe xuống nhô đầu ra: "Em vẫn luôn chờ ở đây sao?"
"Dạ." Trong lòng Chân Điềm còn ôm Pudding, Pudding nhìn thấy Trần Túy, tò mò nhìn anh kêu một tiếng. Chân Điềm giới thiệu với Trần Túy: "Đây là con trai của em A Kim, mẹ em đặt tên cho nó là Pudding. Rất đáng yêu đó."
Trần Túy cúi đầu nhìn chú chó con, cười gật gật đầu: "Ừa, rất đáng yêu."
Nói xong, anh mở cửa xe nói với Chân Điềm: "Em lên đi."
"Được, anh không ngại Pudding chứ."
"Không ngại."
Chân Điềm mở cửa ghế phụ ra, ôm Pudding ngồi xuống. Bởi vì có Chân Điềm đi cùng nên bảo an cũng không yêu cầu Trần Túy đăng ký, để anh trực tiếp đi vào.
Xe Trần Tuý ở trong tiểu khu chậm rãi chạy về phía trước, anh cũng thuận tiện đánh giá nơi Chân Điềm ở: "Nơi này của em hoàn cảnh cũng không tệ"
Chân Điềm cười hai tiếng, khiêm tốn tỏ vẻ: "Đều là ba em mua đó."
Trần Túy nhìn nhìn cô, khóe miệng cũng nhếch lên: "Tự em mở quán pub, cũng không kém."
"Không không không, vẫn là học trưởng lợi hại, ABA không dễ vào đâu."
Trần Túy hơi gật đầu: "Yêu cầu của ABA tương đối nghiêm khắc nhưng cũng không giống như bên ngoài nói đâu."
"Vậy anh cũng là thần tượng của mẹ em đó." Chân Điềm nói:"Trên đời này chỉ có hai người đàn ông chinh phục được mẹ em, người thứ nhất là ba em, người còn lại chính là anh."
Cách nói này làm cho Trần Túy buồn cười: "Em nói như vậy làm anh hơi sợ."
"Ha ha ha ha." Chân Điềm nở nụ cười, Pudding nghe cô cười cũng gâu gâu hai tiếng.
Hai người trò chuyện vài câu, xe Trần Túy đã chạy đến cửa nhà Chân Điềm. Sau khi xuống xe, Chân Điềm đặt Pudding xuống đất, để nó đi cào cửa. Cô chờ Trần Túy xuống xe, rồi cùng anh đi vào trong.
Pudding còn ngồi xổm cửa chờ bọn họ, Chân Điềm cầm một đôi dép lê đưa cho Trần Túy thay, mở cửa cùng anh đi vào trong.
Trước cửa vào, Trần Túy lại hỏi một lần nữa: "Thật sự không cần chuẩn bị quà sao?"
Chân Điềm cười nói: "Thật sự không cần đâu, bản thân anh chính là lễ vật tốt nhất rồi!"
Mặc dù biết Chân Điềm nói đến là việc mẹ cô thích anh, nhưng Trần Túy vẫn muốn hiểu sai ý một chút. Anh nhìn cô, lộ ra nụ cười lơ đãng, rồi đi theo cô đi vào trong phòng.
Ba người trong phòng khách từ lúc Pudding ở cửa đã nghe thấy âm thanh. Bất chấp trong lòng tò mò muốn chết, bọn họ vẫn làm bộ làm tịch ngồi ở trên sô pha, chờ bọn cô đi vào.
"Mẹ ơi, bạn của con đến rồi." Chân Điềm dẫn Trần Túy đi đến phòng khách, nói với người bên trong một tiếng.
Ba người lại lần nữa đều nhịp xoay đầu lại, khi nhìn thấy người đàn ông đi theo sau Chân Điềm đồng thời mở to hai mắt nhìn.
"Con chào chú chào dì, con là Trần Túy, quấy rầy chú dì rồi." Giọng của Trần Túy vang lên trong phòng khách , giọng nói dễ nghe thật đúng là làm người ta say mê trong đó.
Lúc này ba người nhà họ Chân không chớp mắt, ngay cả miệng cũng mở to.
Mọi người đều biết, điều khiển từ xa TV nhà họ Chân nằm trong tay phu nhân Vương Thục Trân. Vì vậy dù lão Chân và Chân Hi đều không phải fans của Trần Túy nhưng mỗi buổi sáng, mỗi buổi sáng, mỗi buổi sáng! Bọn họ đều ngồi ở bàn cơm xem tin tức buổi sáng của ABA cùng phu nhân Vương Thục Trân.
Hôm nay, hiện tại, giờ phút này, MC kia trong TV bỗng nhiên đứng ở trước mặt mình!
Tuy không phải thần tượng của bản thân, bỗng nhiên nhìn thấy người mà ngày thường ở TV mới có thể thấy được, chân thật xuất hiện ở trước mặt mình, cũng làm cho lão Chân và Chân Hi rất bất ngờ.
Phu nhân Vương Thục Trân càng không cần phải nói, bà dại ra nhìn Trần Túy vài giây: "Vèo" đứng dậy, không thể tin được nói: "Trời ơi, là Trần Túy đây sao! Thật sự là Trần Túy đây sao! Lão Chân ông mau cắn tôi một cái đi!"
"..." Lão Chân không dám vì thế yên lặng giơ cánh tay của mình lên: "Vẫn là bà cắn tôi đi."
Vương Thục Trân nữ sĩ hung hăng mà cắn một ngụm, lão Chân phát ra tiếng hô đau kinh thiên động địa.
Chân Điềm: "..."
Cô không quen biết với đôi vợ chồng thần kinh này. :)
Trong lòng Chân Điềm xấu hổ đến gió nổi mây phun, vẻ mặt Trần Túy vẫn thản nhiên đứng bên cạnh cô, trên mặt thậm chí có mỉm cười gãi đúng chỗ ngứa.
Sau khi xác nhận thanh niên trước mặt này đúng là MC Trần Túy của ABA, phu nhân Vương Thục Trân lập tức sửa soạn vẻ ngoài một chút, sau đó nhìn về phía Chân Điềm: "Điềm Điềm, con nói bạn con chính là Trần Túy sao?"
Chân Điềm nhất thời không thích ứng được giọng điệu dịu dàng của bà, căng da đầu cười nói: "Đúng vậy, Trần Túy là học trưởng thời cao trung của con, bởi vì việc phỏng vấn lần trước chúng con mới bắt đầu liên lạc lại."
"À." Nụ cười của phu nhân Vương Thục Trân như có dao, Chân Điềm tin chắc nếu không phải bà muốn duy trì hình tượng ở trước mặt Trần Túy, khẳng định bà đã xử lý cô rồi: "Nếu đã như vậy, tại sao con không nói cho mẹ biết sớm hơn?"
Chân Điềm cũng cười: "Chẳng phải con muốn cho mẹ bất ngờ sao."
"Ha ha." Phu nhân Vương Thục Trân che miệng cười hai tiếng, nhìn về phía tiểu thần tượng mình: "Trần Túy à, con mau đến bên này ngồi đi. Cả nhà chúng ta đều rất thích xem chương trình của con."
Trần Túy khéo léo cười cười, đi đến chỗ bà chỉ ngồi xuống: "Cảm ơn dì ạ."
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Vương Thục Trân nữ sĩ ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn anh: "Thật là làm cho người ta bất ngờ quá, thế nhưng thật sự Trần Túy. Dì có thể sờ con không?"
Chân Điềm: "..."
Cầu xin phu nhân Vương Thục Trân không nên già mà không đứng đắn!
"Có thể ạ." Trần Túy vô cùng dễ nói chuyện gật gật đầu.
Trong mắt phu nhân Vương Thục Trân rõ ràng cực kì vui sướng, nâng một ngón tay nhẹ nhàng chọc trên mặt Trần Túy một chút.
"Lão Chân, là người thật, là người thật đó!" Sau khi phu nhân Vương Thục Trân chọc xong, rõ ràng có chút kích động, nói chuyện cũng không quá nhanh nhẹn. Lão Chân cũng tò mò mà chồm đến nhìn Trần Túy: "Phải không? Bác cũng có thể sờ một chút không?"
Chân Điềm: "..."
Cô còn trông cậy vào lão Chân có thể ngăn cản được mẹ của cô, bây giờ không cần suy nghĩ nữa!
"Ba, mẹ, hai ngươi làm gì vậy!" Chân Điềm đành phải chính mình đi qua, ngăn cản ma trảo vươn đến hướng Trần Túy: "Thật mất mặt quá đi."
Cô hạ giọng nói với hai lão đại.
Vợ chồng Lão Chân cuối cùng cũng hồi thần một chút, tìm được điểm dáng vẻ trưởng bối nên có.
Phu nhân Vương Thục Trân khụ một tiếng nói: "Cái kia, nếu như người cũng tới rồi, chúng ta trước ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lão Chân vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Được ạ." Trần Túy đứng lên, theo chân bọn họ đi đến nhà ăn.
Chỗ ngồi của Trần Túy ở bên cạnh Chân Điềm bên, đối diện là ba mẹ và anh trai Chân Điềm. Ngày thường đi làm tan tầm anh đều mặc âu phục, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lão Chân nhìn tây trang trên người anh, lại nhìn quần áo đơn giản trên người mình, thấp giọng hỏi Vương Thục Trân nữ sĩ: "Tôi có cần đi thay một bộ tây trang không? Có phải tôi ăn mặc quá tùy tiện không?"
Vương Thục Trân nữ sĩ cũng hạ giọng nói: "Lúc này mà còn thay cái gì mà thay? Sao không thay từ sớm đi?"
Lão Chân nhấp nhấp môi nói: "Không phải bà cũng không trang điểm sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Trời ơi, vậy mà bà không trang điểm!
"Cái kia, các con cứ ăn trước đi, mẹ cùng lão Chân đi lên thay quần áo một chút."
Phu nhân Vương Thục Trân nói xong liền đứng lên, nhìn thấy Chân Điềm muốn đỡ mình. Còn Trần Túy mở miệng gọi bọn họ lại: "Không cần phiền toái đâu dì, dì như vậy đã rất đẹp rồi."
Phu nhân Vương Thục Trân sửng sốt một chút, sau đó ôm mặt ngồi về chỗ.
Lão Chân: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com