18
Khưu Vũ Thần nằm dài trên giường, đưa tay chạm vào bộ quần áo khô ráo mình đang mặc trên người, có chút thỏa mãn, muốn nhắm mắt ngủ liền một giấc. Nhưng bên tai Khưu Vũ Thần vẫn đang vang lên tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong nhà tắm, hắn nghiêng người nhìn cánh cửa trước mặt, được vài phút khi thấy tay nắm cửa khẽ động, hắn mới quay lại vị trí ban đầu, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Hoàng Hồng Hiên từ nhà tắm bước ra, khăn tắm vẫn còn phủ trên mái tóc ướt đẫm, đi đến trước cái tủ lớn trong nhà, nhìn tấm hình của Khưu Tín ở trên đó. Khưu Vũ Thần lúc này mới từ trên giường ngồi dậy, chống tay ở phía sau.
"Cậu thích ba tôi lắm à?" Khưu Vũ Thần nhàm chán hỏi đối phương. "Lần nào đến đều phải nhìn một cái."
"Tàm tạm." Hoàng Hồng Hiên đi đến ngồi bên cạnh hắn, kéo khăn tắm xuống cổ. "Tôi thích con của ba anh hơn."
Biểu hiện của Khưu Vũ Thần không chút thay đổi sau câu nói của Hoàng Hồng Hiên, có lẽ nghe nhiều rồi nên hắn chẳng thèm tỏ thái độ cho đối phương xem nữa.
"Tóc còn ướt, ngưng cái gì."
Khưu Vũ Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng Hồng Hiên đem khăn tắm ở dưới cổ đối phương lần nữa kéo lên. Hắn cách một lớp khăn bông, thô bạo xoa mái tóc ướt đẫm của Hoàng Hồng Hiên, nhưng còn cào chưa được hai nhát đã cảm thấy dường như không đúng lắm liền thay đổi lực độ, chầm chậm xoa thêm mấy lần.
Lúc này, Khưu Vũ Thần mới được nhìn kỹ bộ dạng của Hoàng Hồng Hiên, không biết có phải vì ngày thường hắn không để ý đến, hay do người này thật sự gầy đi mà bộ đồ ngủ của hắn lúc mặc trên người đối phương lại có chút rộng. Khưu Vũ Thần từ ở trên lướt mắt nhìn xuống Hoàng Hồng Hiên, lúc ánh mắt hắn đi qua phần cổ áo rộng thùng thình, mơ hồ nhìn thấy cơ thể bên trong của đối phương.
Tuy Hoàng Hồng Hiên trước giờ so với hắn thì phần thân trên có chút gầy, nhưng cơ thể thật sự không tồi, có vẻ do vận động nhiều nên đặc biệt săn chắc, mà thứ gây chú ý với hắn nhất đích thị là phần xương quai xanh lộ rõ cùng làn da trắng phát sáng. Toàn thân Hoàng Hồng Hiên phảng phất hương sữa tắm, quấn quanh mũi Khưu Vũ Thần, dù cho hai người sử dụng cùng một loại, nhưng khi hương bạc hà này ở trên cơ thể đối phương lại giống như được nâng cấp độ nồng nàn, cảm giác tồn tại đặc biệt rõ rệt.
Khưu Vũ Thần dời tầm mắt lên đỉnh đầu Hoàng Hồng Hiên, cảm thấy thật may mắn khi đối phương không nhìn hắn vào lúc này, bởi hắn thừa biết biểu cảm của mình hiện giờ nhất định khó coi vô cùng.
"Anh tính lau tóc đến bao giờ vậy?"
Hoàng Hồng Hiên vừa dứt lời liền vòng tay ôm lấy eo Khưu Vũ Thần, kéo một cái lập tức biến khoảng cách giữa hai người thành con số không. Hắn nhìn đối phương chuẩn bị tựa cằm lên bụng mình, theo quán tính muốn lùi lại nhưng không thể, bất lực mặc người kia sắp đặt.
"Khưu Vũ Thần, tôi lạc mất anh hai lần, quen biết anh tám năm, anh biết nó có nghĩa gì không?"
Khưu Vũ Thần khẽ cau mày, có chút không hiểu ý người kia. "Là gì?"
"Có nghĩa là, sự chiếm hữu của tôi đối với anh hiện tại rất mạnh, tôi nhất quyết bám lấy anh." Hoàng Hồng Hiên dừng lại một chút mới nói tiếp. "Cho nên anh không thích tôi, vậy đừng có để tôi thấy chút sơ hở nào."
"Sơ hở gì cơ?" Khưu Vũ Thần thắc mắc.
"Ánh mắt của anh, . . ." Khóe miệng Hoàng Hồng Hiên chầm chậm kéo lên, đưa tay nắm lấy mấy đầu ngón tay hắn. "Tay anh, cơ thể anh, chỗ nào cũng đừng để lộ sơ hở."
Hơi thở của Hoàng Hồng Hiên lần lượt theo từng câu từng chữ nói ra phả vào nơi thắt lưng của Khưu Vũ Thần, đầu óc của hắn đột nhiên trống rỗng, hắn hiểu nhưng dường như cũng không hiểu.
Khưu Vũ Thần hiểu cảm xúc của mình từ cái ngày Hoàng Hồng Hiên biến mất lần thứ hai trở nên rất kì quái, chính hắn vẫn đang cố gắng để định nghĩa nó. Việc này không phải vì hắn chả biết gọi tên thứ cảm xúc này là gì, ngược lại hắn hiểu rất rõ là đằng khác, bởi hắn đã từng có cảm giác này với ai bao giờ đâu.
Nhưng Khưu Vũ Thần quả thật rất khó chấp nhận việc này, một phần hắn chẳng muốn biến thành Khưu Tín thứ hai, bỏ vợ đi theo một tên đàn ông để rồi chẳng nhận lại được gì, hết lòng với gả kết quả từ đầu đến cuối đều bị dắt mũi, bị lừa đến chả còn lại gì. Nếu như ngày đó Khưu Vũ Thần không một sống hai chết đòi theo ông ta, có khả năng ông ta đến con mình cũng bỏ lại.
Khưu Vũ Thần hiểu rõ hoàn cảnh của Khưu Tín, ông ta sinh ra trong gia đình nghèo khó, đến việc học cũng chả có khả năng mà đi, cả đời chỉ biết tìm cách kiếm tiền, chẳng hiểu kiểu gì lại có thể lọt vào mắt của mẹ hắn. Mà mẹ hắn là một người phụ nữ mạnh mẽ lại quyết đoán, kiên trì theo đuổi Khưu Tín vài năm thì kết hôn, cả khoảng thời gian chung sống đều hết lòng bảo vệ Khưu Tín khỏi sự chán ghét của nhà ngoại hắn. Nhưng suy cho cùng, chẳng ai có thể bảo vệ ai mãi mãi, gắng sức mãi rồi cũng đến lúc từ bỏ.
Ngày trước Khưu Vũ Thần bỏ theo Khưu Tín, bởi vì hắn từ nhỏ đã dính lấy ông ta, sau này vẫn ở cạnh thì chỉ đơn giản là do thương hại cuộc đời khốn khổ của ông ta mà thôi.
Hắn biết, cùng là con người nhưng mỗi người mỗi khác, cho dù chọn lựa cùng một con đường cũng có thể cho ra hai kết quả hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mấy ai đồng ý lựa chọn con đường mà người khác đã thất bại, tự tin nói rằng mình nhất định thành công kia chứ.
"Khưu Vũ Thần." Vòng tay Hoàng Hồng Hiên lại siết thêm chút, kéo Khưu Vũ Thần quay về thực tại. "Lúc nào tôi nói chuyện với anh, anh đều không tập trung vào tôi hết nhỉ."
"Có ý kiến gì . . .sao?"
Lời nói Khưu Vũ Thần còn đang lỡ dở lại bị tiếng động từ phòng bên cạnh cắt đứt, hai bên tai hắn khẽ động, cứ ngỡ có đánh nhau gì đó kết quả sau mấy tiếng ầm ầm đùng đùng vừa rồi thì bắt đầu vang lên một loạt âm thanh kì quái.
Khưu Vũ Thần khẽ nghiến răng, lời chửi thề như nghẹn ở cuống họng.
Không phải Tống Đình nói hôm nay bận việc không về được à?
Bận đến nỗi về nhà rồi còn có thể làm mấy trò vận động mạnh thế à?
"Khưu Vũ Thần, sao vậy?" Hoàng Hồng Hiên ở phía dưới âm trầm đưa mắt nhìn hắn, nhưng khuôn miệng lại mang theo ý cười. "Chịu không nổi?"
"Hoàng Hồng Hiên, nói ít chút không ai nói cậu câm đâu." Khưu Vũ Thần trừng mắt nhìn đối phương.
Ý cười trên gương mặt Hoàng Hồng Hiên càng thêm nồng đậm, đưa tay nắm lấy cánh tay Khưu Vũ Thần kéo một cái, cảm giác vẫn chưa dùng hết sức đã thành công để hắn ngồi lên đùi. Khưu Vũ Thần không hiểu người kia muốn làm gì, đang định đứng dậy thì vòng tay tay đặt trên eo hắn lại càng siết chặt, nhất định không để hắn thoát được.
"Khưu Vũ Thần, . . ."
Giọng nói Hoàng Hồng Hiên thoáng chốc trở nên khàn đặc, gọi được một tiếng đã dừng, Khưu Vũ Thần nhìn gương mặt phía trước từ từ kề sát, cơ thể vô thức muốn lùi lại, nhưng Hoàng Hồng Hiên lúc này lại đưa tay giữ chặt lấy gáy hắn. Hoàng Hồng Hiên ở trước mặt Khưu Vũ Thần, đem ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm môi hắn, kết quả đến khi khoảng cách gần như bằng không, đối phương lại bất ngờ sụp đổ, đem đầu dụi vào hõm vai hắn.
"Tôi, chịu không nổi."
Hơi thở dồn dập của Hoàng Hồng Hiên phả vào cổ Khưu Vũ Thần khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy không thôi.
Khưu Vũ Thần khẽ nhích người muốn tránh đi một chút, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, chỉ vừa động, đầu gối hắn bất chợt đụng phải đũng quần của đối phương.
"Khưu Vũ Thần, . . ." Hoàng Hồng Hiên hít thở không thông, khổ sở mắng hắn một câu. "Anh nghe không hiểu tiếng người à."
Khưu Vũ Thần chẳng biết hồi đáp thế nào, bất chợt vòng tay Hoàng Hồng Hiên được nới lỏng một chút, cơ thể hắn lúc này mới dám thả lỏng. Đầu Hoàng Hồng Hiên vẫn chôn ở vai hắn, thanh âm như bị đè nén ở cổ họng, khó khăn lên tiếng.
"Ngồi yên chút đi."
Hoàng Hồng Hiên nói xong câu đó, tay đã tự luồn vào quần của mình, vừa hít lấy mùi hương trên người Khưu Vũ Thần vừa ra sức ma sát. Mà Khưu Vũ Thần lúc nhìn thấy hành động này, đồng tử liền không ngừng giao động, giật mình, nhanh chóng quay sang hướng khác.
Dù gì cũng đã hơn ba mươi tuổi, Khưu Vũ Thần đương nhiên cũng đã làm chuyện "tự túc" này không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên có người làm thế này trước mặt hắn, hắn tránh không được sự ngượng ngùng của bản thân.
"Cậu phải để tôi xem mới được hả?"
Hàng chân mày Khưu Vũ Thần khẽ cau lại, ánh mắt hướng thẳng đến bức tường phía trước mặt, không dám nhìn xuống lần nào.
"Tôi phải nhìn, nhìn mặt anh mới được."
Lời càn rỡ bị người kia nói đến vừa chân thành vừa thống khổ, Khưu Vũ Thần nghe đến, không tự chủ được mà đưa mắt nhìn xuống người bên dưới, phát hiện ra đối phương cũng đang ngước nhìn mình.
Hoàng Hồng Hiên mang ánh nhìn mê đắm đặt lên người Khưu Vũ Thần, hơi thở càng thêm phần gấp gáp, gương mặt lại giống như đang kiềm chế bản thân đừng làm chuyện gì hơn thế này nữa.
Đuôi mắt Khưu Vũ Thần chầm chậm hạ xuống, đem theo biểu hiện có chút thương cảm nhìn người đối diện, hắn thật không hiểu vì sao Hoàng Hồng Hiên lúc ở cạnh mình lại dè dặt đến thế. Nếu như hôm nay không phải là ngày gặp lại nhau sau hai năm, hắn rất có khả năng sẽ không thể thấy bộ dạng chật vật này của đối phương, bởi đây vốn chẳng phải là lần đầu hai người bọn họ nghe được loại âm thanh này của nhà bên cạnh.
Mà Khưu Vũ Thần đối với sự yêu thích mãnh liệt này của Hoàng Hồng Hiên, làm thế nào hồi đáp cũng chả biết.
Mẹ hắn từng một lòng yêu thương Khưu Tín sau đó mệt mỏi rời đi, Khưu Tín mang cả trái tim mình đặt vào tay người khác, kết quả chẳng qua là tự lừa mình dối người. Có lẽ đến cả lúc nhắm mắt lìa xa cõi đời, ông ta vẫn tin rằng gã đàn ông kia từng yêu mình.
Đúng thật là nực cười vô cùng.
Con người Khưu Vũ Thần trước giờ đều thờ ơ với mọi việc, người xung quanh cũng vì thế đối đáp với hắn y như vậy, bất quá hắn chẳng cho đây là việc gì to tát, ngược lại còn thấy rất tốt, cứ như thế an ổn, chẳng vướng bận mà sống hết một kiếp người là được.
Ai lại ngờ có ngày ông trời ném xuống cho hắn một Hoàng Hồng Hiên . . .
"Này."
Khưu Vũ Thần mệt mỏi ngả lưng trên giường, nghiêng đầu nhìn người nằm bên cạnh mình, đưa tay chạm vào bộ quần áo vừa mới thay của đối phương.
"Ngày mai cậu mà không mang hết đống đồ đó đi giặt thì cậu chết chắc."
"Anh ỷ tôi thích anh nên muốn làm gì làm đúng không?" Hoàng Hồng Hiên ngửa mặt nhìn trần nhà, cười lên vài tiếng khe khẽ. "Được rồi, anh cứ hung dữ với tôi đi."
Khưu Vũ Thần liếc Hoàng Hồng Hiên một cái sau đó trực tiếp bỏ qua cậu ta, quay lưng với đối phương, kéo chăn trùm kín cổ.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, từng tiếng tí tách luân phiên truyền đến tai đột nhiên lại khiến Khưu Vũ Thần khó ngủ không thôi, hắn chớp mắt, trầm giọng lên tiếng.
"Hoàng Hồng Hiên."
"Hửm?"
"Lạnh không?"
"Không?" Hoàng Hồng Hiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Tôi lạnh." Khưu Vũ Thần dùng giọng điệu bình ổn thường ngày giống như đang trò chuyện hết sức bình thường với người bên cạnh.
"Ồ."
Hoàng Hồng Hiên phát ra lời cảm thán như muỗi kêu, không nói gì đã kéo chăn chui vào, dang tay ôm lấy Khưu Vũ Thần.
"Lần sau nói sớm chút nhé."
________________________________
Cái khúc này là hai bên khác nhau nè, tại bên kia vị trí hơi linh hoạt, đã ngu viết mấy cảnh này mà còn phải viết hai phiên bản.
Giỡn hả T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com