Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

801 + 802 + 803 + 804 + 805

Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, Allin, Joyme của acc @VyHy20 - Cỏ Bốn Lá, trang LoveTruyen.me đăng là đang reup không có sự cho phép.

801

Hòa Du còn đắm mình trong dư vị cao trào, không thoát nổi sự dịu dàng an ủi của Kỳ Vân Tranh. Ý thức nàng như bị phủ một lớp sa mỏng, chỉ còn lại những giọt nước mắt vụn vặt và dâm thủy. Cảm giác nguy cơ chậm rãi lắng đọng, kết thành khối, hòa cùng xúc cảm lạnh lẽo khi ngón tay hắn tách đôi môi âm hộ, khiến nàng bất ngờ run rẩy, không chút phòng bị.

“Không… đừng…” Nàng mơ màng, đáng thương, chỉ có thể yếu ớt phủ nhận.

“Không thích thứ ta… tặng?” Kỳ Vân Tranh vẫn dịu dàng, dù kẹp âm đế nàng cũng không quá mạnh, chỉ thỉnh thoảng cố ý dùng khớp ngón tay đè ép viên ngọc bên trong, ép nàng co rút, run rẩy, cất tiếng khóc cao vút.

Câu hỏi của hắn chứa bẫy lộ liễu, nhưng Hòa Du lúc này không thể nhận ra. Nàng chỉ biết lắc đầu bị động, “Không phải… đừng sờ… A… dâm đậu… A… còn đang cao trào…”

“Vậy là thích?” Hắn hỏi lại, ngón tay lặng lẽ tăng lực, nhưng không mang tính trừng phạt, chỉ mềm mại kẹp âm đế, vuốt ve thịt mềm, dùng khoái cảm khó cưỡng như khúc nhạc, từ kẽ tay tràn ra dâm thủy, khiến nàng chìm trong tình dục đầy lỗ hổng, để giọng hắn, động tác, xâm phạm nàng khắp nơi.

“A… A… Phải, phải…” Dâm âm hộ nàng chủ động áp vào tay hắn, miệng khóc lóc thừa nhận, rơi vào bẫy.

“Đã thích, sao lại đối xử với ta thế này?” Giọng hắn trầm xuống, nghe như thật sự tủi thân.

Nếu Hòa Du tỉnh táo, dưới thế công này, nàng cũng sẽ ngẩn ngơ, luống cuống, không phản bác được hắn đang mượn cớ. Hắn như thật sự đáng thương, chân thành. Huống chi, nàng đang chìm trong tình dục, vừa khao khát hắn, vừa tham luyến khoái lạc.

“Ta thật sự… không cố ý…”

“Được, nể nàng lần đầu vi phạm, ta tin nàng một lần. Nhưng nói trước, không được có lần sau.” Kỳ Vân Tranh nói, hai ngón tay tăng tốc trên âm đế nàng. Ý thức nàng không kìm nổi van tình dục, đùi vô thức kẹp chặt, cọ xát, nhưng chút sức ấy vô dụng, chỉ làm nổi bật thịt mềm đầy đặn trên đùi nàng. “Ta đối tốt với nàng, đúng không?”

“…Ân… A… Chậm… chậm chút… Không được… Lại, lại sẽ… A…”

“Nói đi, ta tốt không?” Câu hỏi như lặp lại, nhưng ẩn chứa ý vị, ái muội đến mức xương cốt nàng tê dại.

“Ân… A… Tốt…”

“Thật ngoan…” Kỳ Vân Tranh ôm nàng chặt hơn, cúi đầu hôn lên trán nàng, thân mật như dỗ trẻ. Dù tay hắn làm vậy, nhưng miệng lại nói, “Dâm đậu của Tiểu Du… không, là tao đậu, thật mọng nước. Véo một cái là ra bao nhiêu nước… Tay ta toàn là nước của ngươi, mùi thật tao… Nói ra, lần trước… khi ta về, dù tắm bao nhiêu lần, trên người vẫn đầy mùi tao của nàng…”

“Ô a… Đừng nói… Ô… A…” Da mặt nàng như rỉ máu.

“Sao không nói? Tao đậu của nàng rất thích ta nói… nàng sờ thử, ta vừa nói, nó như hiểu, nhảy loạn trên tay ta.” Hắn vừa nói, vừa nắm tay mềm nhũn của nàng ấn lên kẽ tay hắn. Sau cao trào, viên thịt ấy hưng phấn, sưng to, thò ra một đầu nhỏ từ kẽ tay. Lần trước, hắn đã nhận ra âm đế nàng quá lớn, không cần nghĩ sâu cũng biết, hẳn là do Văn Duy Đức dạy dỗ. Kỳ Vân Tranh vẫn thuần thục, một lòng đa dụng, trong đầu thoáng hiện hình ảnh hôm ở nhà Hòa Du. Có lẽ, cơ thể dâm đãng thế này của nàng, Việt Hoài cũng góp một phần công lao.

“…Ô a… A…” Lúc này, Hòa Du thua thảm dưới ngôn ngữ hắn, chỉ biết rên rỉ đáp lại.

“Mùi càng ngày càng nồng…” Kỳ Vân Tranh đè tay nàng vuốt đầu âm đế, dẫn nàng cùng an ủi nó. “Đúng rồi… Tiểu Du rất biết xoa tao đậu nhỉ… Ngày thường ở nhà cũng tự sờ thế sao?”

“Không… không phải…”

“Vậy…” Kỳ Vân Tranh làm lơ nàng phủ nhận, liếm vành tai nàng, cố ý rên vài tiếng, khiến nàng áp sát tay hắn, “Nửa tháng không gặp ta, có nhớ ta mà tự sờ không?”

Hòa Du kẹp đùi chặt hơn, dù chìm trong tình dục, nàng vẫn cảm nhận được tinh thần căng thẳng, liên tục lắc đầu phủ nhận, “A… Không… Y a!”

Nàng bất ngờ hít ngược, giọng kêu đau, “Đau… A đau quá… Tao đậu… Muốn rách… Đừng… đừng kéo…”

Kỳ Vân Tranh kẹp gốc âm đế, kéo mạnh lên, lực mạnh nhất từ đầu đến giờ, đau đến mức nàng suýt tối mắt. Sau khi chìm lâu trong khoái cảm, đau đớn càng thêm rõ rệt.

“Ta không nghe rõ… Nói to đáp ta.” Kỳ Vân Tranh hôn đi mồ hôi lạnh và nước mắt của nàng.

“…A… A…”

Nhưng lúc này —

“Điện hạ…”

Chi Nhị lại truyền âm.

Kỳ Vân Tranh hừ lạnh, rõ ràng giận hơn lần trước, “Bảo họ đợi.”

Chi Nhị căng da đầu giải thích, “Thuộc hạ đã làm theo lệnh, nhưng… nhưng…”

“Gấp thế, chắc đợi không nổi chết già.”

“…” Chi Nhị không dám đáp.

Đau đớn cũng có lợi, kéo Hòa Du khỏi vũng lầy tình dục một chút. Tỉnh táo hơn, nàng nhớ lại hành vi vừa rồi, kinh sợ, xấu hổ tột độ, giãy giụa trong ngực hắn…

Kỳ Vân Tranh đang truyền âm với Chi Nhị, nhưng cũng để ý — ánh mắt lướt qua người trong ngực, nụ cười sâu hơn, tay khẽ nới lỏng.

Bịch một tiếng.

Hòa Du trượt khỏi đùi hắn —

Nếu không phải Kỳ Vân Tranh phản ứng nhanh, theo bản năng kẹp chân, giữ nửa người trên nàng, để nàng dựa vào đùi còn lại, chắc nàng đã ngã nhào xuống đất.

Hắn như bị cắt ngang truyền âm, nắm cánh tay nàng, nhưng nàng chân mềm, không đứng nổi, huống chi hắn chẳng dùng bao lực.

“Cẩn thận. Đứng lên cho ta xem, có đau chỗ nào không? Có va chạm đâu không?”

Kỳ Vân Tranh quan tâm hỏi, rồi đột nhiên đổi giọng, nhíu mày, “Câm miệng…”

Thấy Hòa Du ngẩng đầu, hắn giật mình, vội nói, “Không, ta không nói nàng… Họ cứ làm phiền ta. Đừng sợ, ta không hung dữ với nàng.”

Hòa Du lắc đầu, đỡ đầu gối hắn định đứng lên, nhưng… vừa rồi nàng trượt từ giữa hai chân hắn, ngã xuống, dục vọng dâng cao, đau đớn đã tê dại. Kỳ Vân Tranh kéo nàng, định đỡ đứng, nhưng lại khiến tư thế nàng thay đổi, ngồi bệt xuống đất, hạ thể chạm sàn lạnh.

“A!” Nàng kêu lên dâm đãng, âm đế sung huyết, dù chưa sưng to như khi động dục, vẫn lồi ra khỏi môi âm hộ, chạm mạnh vào sàn khi hắn kéo. Nàng vừa đau vừa sướng, cong lưng như tôm, cố bảo vệ dâm âm hộ yếu ớt, nhưng tư thế càng thêm bất kham:

Mặt nàng chôn giữa hai đùi hắn.

“…Ô a!” Tiếng kêu dâm đãng bị đè thành rên rỉ.

Kỳ Vân Tranh hít ngược, tay run vì bất ngờ, không giữ nổi nàng, “Hòa Du Du!”

802

Mặt áp chôn giữa hai đùi nam nhân, đến lúc này, Hòa Du mới nhận ra hôm nay Kỳ Vân Tranh ăn mặc khác biệt — nhưng hoàn toàn qua xúc giác. Không như vải dệt mềm mại bóng loáng trước đây, vải trên mặt nàng cứng cáp, dày dặn, bó sát, như quân trang nhưng quý giá, cao nhã hơn nhiều.

Vì lớp vải này, thứ bên trong đang cương cao, căng phồng, khiến vải in rõ dấu vết. Mặt nàng chôn lên đó, dù vải có phần cứng cáp, cũng không ngăn được mùi giống đực, thậm chí vì độ dày của vải, mùi ấy đọng lại trong sợi vải, càng nồng nặc, ập vào mặt: mùi tanh đặc trưng của dương vật hoà với mồ hôi, không bị tin tức tố thanh nhã của hắn trung hòa, mà ngược lại được phụ trợ, càng thêm tà ác, dơ bẩn, gay mũi. Dù chỉ là mùi đơn giản, nó vẫn phô bày rõ ràng dương vật dữ tợn bên dưới, từ ống dẫn tinh đến túi tinh chứa đựng bao nhiêu tinh dịch đặc sệt.

Có lẽ do nước mắt và nước miếng trên mặt nàng thấm ướt vải, bốc lên hơi nóng, phả vào mặt, xuyên qua xoang mũi, ngưng vào họng, lăn vào tim phổi, như một cuộc cường bạo bằng mùi vị. Đầu óc nàng bị hơi nóng làm cho mơ màng, muốn đứng dậy, nhưng thứ áp trên mặt lại trướng nhảy, đè nàng vào ký ức sâu đậm về vật ấy — lý trí cảnh báo nguy hiểm, nhưng bản năng lại kéo nàng chìm xuống.

Lúc này, Hòa Du không nghe rõ, không phân biệt được Kỳ Vân Tranh nói gì, làm gì trên đầu. Nàng như ốc chẳng mang nổi vỏ, đấu tranh với chính mình. Tư tưởng xung đột, bản năng khống chế cơ thể. Nàng miễn cưỡng đỡ đùi hắn, nhích người lên, nhưng chóp mũi lại không kìm được kích thích, như chó ngửi thấy thịt, không dám ngẩng đầu, cũng không rời đi được.

Nhưng chỉ một tia lý trí, như sợi tơ cuối cùng, là vực thẳm nàng tuyệt đối không dám rơi xuống:

Nếu nàng động dục — nơi đây không chỉ có Kỳ Vân Tranh là Thanh nhân, Chi Nhị là Thanh nhân, còn ba lão giả không rõ lai lịch.

Bị cường bạo đã là kết cục tốt nhất, bí mật nàng bại lộ, đời nàng vừa khởi đầu đã đột ngột chấm dứt.

Như hơn hai năm trước, khi bước nhầm qua cánh cửa, lại giẫm lên vết xe đổ.

Kỳ Vân Tranh khẽ nheo mắt. Kỳ lạ. Từ khi hôn đến giờ, hắn đã truyền không ít tin tức tố, nàng ghé sát dương vật hắn, thèm thuồng đến mức chảy nước miếng, rõ ràng phải động dục từ lâu. Nhưng không hiểu sao, nàng vẫn giữ được chút tỉnh táo, treo lơ lửng, cương quyết không chịu thua, còn muốn chạy trốn.

Hắn nhìn sợi dây đỏ buộc tóc nàng, trông rất an tĩnh, không phản ứng. Hay là Văn Duy Đức còn giấu thứ gì trên người nàng mà hắn chưa phát hiện?

Không… không đúng. Chẳng lẽ là…

Kỳ Vân Tranh lại nhớ đến chuyện ở nhà Hòa Du. Là Văn Vọng Hàn, hay… Việt Hoài?

Không sao. Dù là ai —

Hòa Du nhích người, vừa ngẩng đầu, định đỡ đùi hắn đứng dậy. Nhưng…

“Ô ngô!”

Ngón tay Kỳ Vân Tranh luồn qua tóc nàng, nắm gáy, mạnh mẽ ép mặt nàng trở lại hạ bộ hắn. Tóc nàng buộc búi, nhiều sợi quấn vào trang sức trên tay hắn, kéo đau da đầu.

Lần này khác hoàn toàn với khi nàng vô tình ngã vào người hắn. Cái gáy như bị ngàn cân đè, nàng giãy giụa không nổi, vật ấy cứng đến đáng sợ, mũi nàng như bị ép gãy, đau nhức từ xoang mũi dội lên hốc mắt, cùng cảm giác nghẹt thở dữ dội ập tới.

Nhưng Kỳ Vân Tranh dường như không cảm nhận được nàng ngạt thở, khóc rống, hay giãy giụa. Hắn thong dong đè nàng, giọng dịu dàng dỗ, “Hư… nhỏ tiếng chút. Họ đang báo cáo chuyện quan trọng — nàng thật sự sẽ bị nghe thấy, còn biết nàng là ai.”

Như hắn nói —

Hòa Du giờ mới nhận ra, tiếng người bên ngoài rõ ràng, gần gũi. Vừa rồi nàng hoàn toàn không chú ý…

“Điện hạ?” Sau rèm, có người cẩn thận hỏi.

“Không sao, tiếp tục.” Kỳ Vân Tranh nhàn nhạt đáp.

Giữa giọng điệu bình tĩnh của hắn… Hòa Du gần như ngạt thở, âm thanh xung quanh nhanh chóng xa dần, chỉ còn ý niệm sợ bị phát hiện khiến nàng kinh hãi tột độ.

“Hòa Du Du… thật bản lĩnh.” Kỳ Vân Tranh vừa tao nhã trò chuyện với đại nhân vật bên ngoài, vừa hạ giọng thì thầm bên tai nàng, “Trước đám đông, dám động tay động chân với bổn vương.”

Hắn cố ý xưng “bổn vương”, cùng ánh mắt cúi xuống, dịu dàng nhưng đầy lăng ngược.

“…Ô ngô…” Nàng nức nở dưới tay hắn, yếu ớt như muỗi kêu.

“Phải chịu tội gì đây?”

“…”

Bản năng sinh tồn khiến Hòa Du khó nhọc hít thở, nhưng chỉ hút vào mùi dương vật và tin tức tố, chẳng làm được gì. Ngạt thở khiến nàng cong lưng giãy giụa, nhưng hành động này nhanh chóng khiến nàng chịu đau khổ.

Kỳ Vân Tranh hờ hững nhìn hai chân nàng quỳ trên đất, đá đạp lung tung vì ngạt thở. Nàng khó nhọc cong lưng, mông nhích khỏi mặt đất, nhưng…

“Ân, lời Kính Tẩu rất đúng.” Hắn trò chuyện với lão giả sau rèm, ánh mắt chỉ nhìn Hòa Du, nụ cười sâu hơn, tay phải lặng lẽ xoa sau gáy nàng — nơi ấy có lớp da mềm che phủ, nhưng chỉ là che đậy, không thể xóa bỏ tuyến thể.

Cách lớp da, ngón tay hắn dùng sức ấn, từ xúc cảm… chính xác chạm vào tuyến thể đã sưng to của nàng.

Bằng không… nàng sẽ không…

“Ô a!!”

Dù bị ép chôn vào háng hắn, hắn vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hòa Du. Tuyến thể như bị hắn ấn nổ, đau đớn và kích thích cùng lúc xuyên tủy não. Nàng bịch ngã ngồi xuống sàn, dâm âm hộ đập mạnh lên mặt đá thô ráp, âm đế cương cứng bị sàn cọ xát mạnh, đau thấu tim truyền khắp người, như muốn chết, ngạt thở khuếch đại vô hạn.

Nàng đá đạp lung tung, giãy giụa yếu dần, chỉ còn thân thể run rẩy theo bản năng. Kỳ Vân Tranh thoáng thấy sàn thấm ướt một vòng, không rõ là nước cao trào hay nước tiểu mất kiểm soát, mùi tao nồng nhanh chóng tràn lên mũi, mang theo tin tức tố nhàn nhạt của nàng.

Dù vậy, Kỳ Vân Tranh không buông, ngược lại càng mạnh tay đè gáy nàng, ép mặt nàng dán sát dương vật hắn, đến khi nàng chỉ còn phản ứng run rẩy.

“Kính Tẩu đã nói vậy, bổn vương nếu không đồng ý, chẳng phải có phần… thất lễ.”

Kỳ Vân Tranh vẫn trò chuyện với người bên ngoài, cố ý ngắt câu, lúc dừng lại thì cúi người, nắm tóc nàng, kéo đầu nàng khỏi háng. Nàng đã ngất đi, bản năng cầu sinh khiến miệng nàng há to, đầu và cổ kéo thành góc vuông, cổ bị kéo dài, cổ họng lộ ra, thấy được mềm thịt đỏ rực rung động trong hầu huyệt.

Đầu lưỡi Kỳ Vân Tranh lướt qua khóe môi, so với môi mỏng của hắn, môi nàng như đèn lồng bạch tẩu xuân trong đêm lạnh, ánh nến lập lòe, diễm sắc tuyệt thế, độc chiếm xuân phong trong ánh trăng sâu thẳm.

“Tao kỹ nữ.”

803

Hòa Du tỉnh dậy, đầu óc mê man, không còn nhớ đã hôn mê bao lâu. Từ lúc ngạt thở đến khi lịm đi, nàng không hề thấy gì, nghe gì, cũng không có chút ấn tượng nào. Song nàng biết mình chưa ngất quá lâu, vì Kỳ Vân Tranh đang lo lắng nắm lấy cổ tay nàng, muốn kéo nàng dậy khỏi nền đất. Thế nhưng toàn thân nàng mềm nhũn, bị hắn túm dậy cứ trơn tuột như một con cá chạch.

Đầu óc nàng như một khối bột nhão, rối bời, khó mà vận động, chỉ duy trì nổi một ý nghĩ đơn giản nhất đã là rất gắng sức rồi. Nàng nghe thấy Kỳ Vân Tranh đang hốt hoảng gọi tên mình, nhưng nàng phản ứng không kịp. Nàng cảm nhận được một cơn lũ tham lam, tình dục đang cuộn trào từ trong xương cốt. Một khao khát tinh dịch và tin tức tố như một hố đen không đáy, áp đảo tất cả bản năng sinh tồn.

Nàng… động dục.

Ý niệm ấy vừa xuất hiện đã xiết chặt trái tim nàng.

Nàng như người sắp chết đuối trong nỗi sợ hãi, muốn trốn thoát khỏi nơi này bằng mọi giá.

Nhưng…

“Tiểu Du?”

Kỳ Vân Tranh dùng sức một chút, lần này nàng chúi nhủi lên bụng dưới của hắn. Run rẩy ngẩng mặt lên, sắc mặt vì sợ hãi mà càng thêm trắng bệch, làm nổi bật hơn những vệt ửng hồng vì tình dục.

Qua màn sương mờ của nước mắt và dục vọng, nàng loáng thoáng nhận ra nam nhân kia… có vẻ rất tỉnh táo. Hắn không hề phát tán tin tức tố dữ dội như sóng thần khi động dục.

Hắn, hắn không động dục?

Thuốc mà Việt Hoài đưa cho nàng trước khi đi… có tác dụng rồi ư?

“Tiểu Du?” Kỳ Vân Tranh thấy nàng đã tỉnh, lại dịu dàng gọi thêm một lần nữa. Hắn rất chắc chắn nàng đang động dục, nhưng không hiểu sao vẫn giữ được chút tỉnh táo, thậm chí còn đang cố gắng trốn tránh. Nếu là một Trọc nhân khác, lúc này chắc hẳn đã khao khát đến mức như một con chó đói, cầu xin hắn ban ân. “Nàng làm sao vậy? Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ đùa với nàng thôi… Sao ta nỡ trách tội nàng được chứ.”

Hòa Du vẫn ngây người, ánh mắt vô hồn bất động, trên khóe mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Kỳ Vân Tranh vuốt cằm nàng, ngón cái lướt qua đôi môi nàng như có như không, khẽ ấn một cái, môi nàng liền mở ra, ngậm lấy đầu ngón tay hắn. “Nàng… động dục rồi sao?”

Nàng vẫn chưa thể phản ứng lớn, nghe thấy những lời đó, con ngươi  nàng co lại vì sợ hãi.

Nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng không chỉ sợ hắn, cũng không phải sợ bị người ngoài phát hiện.

Điều này… thật thú vị.

So với những điều định làm với nàng sau này, Kỳ Vân Tranh lại càng thích quan sát phản ứng của nàng lúc này hơn. Rõ ràng nàng đang động dục, lý trí bị bản năng hủy hoại, chỉ còn lại ham muốn giao hoan. Mùi tin tức tố đã rất nồng, nhưng nhạt hơn lần trước một chút, hương vị cũng có vẻ hơi khác biệt. Tuy nhiên, hắn lười suy nghĩ sâu xa, bản thân hắn vốn không mấy hứng thú với tin tức tố. Hắn đoán có lẽ là do nàng vẫn đeo lớp da nhu che tuyến thể. Trọc nhân khác với Thanh nhân, các nàng có thể tự chủ phát tán tin tức tố khắp cơ thể. Nhưng nguồn tin tức tố lớn nhất của Trọc nhân là từ tuyến thể. Tuyến thể bị thứ đặc biệt này che đi, mức độ tin tức tố phát tán tự nhiên sẽ yếu đi, đó là lẽ thường.

Lúc này, nữ nhân bị bản năng Trọc nhân chi phối, giống như linh hồn đã trút bỏ hết lớp vỏ, để lộ ra bản chất thuần túy nhất.

Lần trước, hắn cũng động dục nên lý trí không tỉnh táo. Khi nhớ lại, hắn luôn cảm thấy đã bỏ sót vài thứ, một cảm giác khó chịu vi diệu cứ vương vấn mãi trong lòng. Nhưng lần này, hắn không động dục, hoàn toàn tỉnh táo, đủ để hắn quan sát rõ ràng những gì mình đã bỏ lỡ lần trước.

“Đừng sợ hãi như vậy.” Kỳ Vân Tranh nhẹ nhàng ấn ngón cái lên môi nàng, bốn ngón và lòng bàn tay giữ lấy cằm, nâng nàng lên trên bụng dưới của mình. Tay phải kéo nàng đang mềm như sợi bún về phía trước một chút, dẫn nàng đến một tư thế thoải mái hơn, giúp nàng có thể cuộn mình vào người hắn dễ dàng hơn. Dù hiện tại nàng vẫn quỳ giữa hai chân hắn, nhưng tư thế này… trông thật hài hòa, như một con mèo cưng được chủ nhân yêu chiều đang nép vào người hắn, tận hưởng sự âu yếm của chủ nhân.

“Điều này rất bình thường.” Hắn ôn tồn nói, rồi khẽ ngả người về sau, thứ đang nhô lên dưới bụng dưới của hắn cạ vào cổ nàng.

“Ô… Ô…” Nàng phát ra tiếng nức nở, thân thể theo bản năng vặn vẹo. Cảm giác và mùi hương của dương vật ở cự ly gần đã kích thích nàng một cách rõ rệt.

Điều khiến Kỳ Vân Tranh cảm thấy thú vị hơn nữa là hắn nhận ra ngôn ngữ cơ thể của nàng lúc này lại đang phủ nhận. Bản năng Trọc nhân đã thiêu đốt ý thức của nàng, chắc chắn không thể chỉ đơn giản là dụ hỏi.

“Tiểu Du cảm thấy… động dục là bất thường sao?” Hắn lại hỏi.

Thân thể Hòa Du rất trì độn, đã bắt đầu vô thức cọ sát vào dương vật của hắn.

Kỳ Vân Tranh vẫn treo nàng, hỏi nàng, “Nàng… có phải đang sợ động dục không?”

“…Ô a… A… Không thoải mái…” Nàng rên rỉ đứt quãng.

Cái “không thoải mái” này của nàng hẳn là đang nói đến sự khó chịu hiện tại. Nhưng… Kỳ Vân Tranh lại mơ hồ nhận ra một điều khác từ phản ứng của nàng.

“Đã khó chịu đến thế này rồi, phải làm sao bây giờ?” Hắn hỏi.

Nàng ngẩn người… rồi lại khẽ lắc đầu một cách cực kỳ nhỏ bé.

Lại biểu hiện ra sự sợ hãi đó.

Kỳ Vân Tranh cảm thấy mình đã mơ hồ chạm đến một manh mối. Hắn buông cằm nàng, cũng nới lỏng tay nàng. Nàng ngay lập tức mềm oặt xuống đất, xoay đầu muốn hướng ra ngoài, nhưng thân thể lại như bị một sợi xích vô hình khóa chặt, không thể đứng dậy, càng không thể bước đi.

Cạch cạch, tiếng kim loại va chạm thu hút sự chú ý của nàng. Nàng buộc phải quay mặt lại, thấy nam nhân trước mắt đang dựa vào ghế, hai chân dang rộng. Dây lưng đã được cởi ra, ngón tay thon dài đang chậm rãi tháo chiếc cúc quần đầu tiên ẩn dưới vạt áo.

Tầm mắt của Hòa Du đã bị bản năng tách rời. Căn phòng, thế giới bên ngoài, cả hắn, tất cả đều thoái hóa thành những vầng sáng vụn vỡ, tầng tầng lớp lớp. Chiếc cúc kim loại xoay tròn trên đầu ngón tay hắn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những vì sao. Nàng theo ánh sáng đó nhìn lại, ba viên dị bảo trên má hắn cũng đang chuyển động, và trong mắt hắn… ngôi sao kia, lại là ngôi sao sáng nhất, chói lòa nhất nơi đây.

“Tiểu Du. Nàng muốn gì?”

Nàng bị những vì sao mê hoặc.

Nàng không còn trách cứ sự tục tĩu của bản thân nữa.

“Ngươi… không động dục…” Hòa Du lẩm bẩm, quay mặt lại, bò về phía bụng dưới của hắn, nhẹ nhàng, chủ động cọ xát vào hắn. “Muốn… muốn…”

Những tiếng rên rỉ không giới hạn, hỗn loạn.

Và Kỳ Vân Tranh ngay lập tức đã vén màn sương mù.

“Nàng… sợ ta động dục?”

Kỳ Vân Tranh xoa đỉnh đầu nàng, ngón tay mềm mại.

Hòa Du ô ân rên rỉ hàm hồ, đồng tử đã hoàn toàn tràn ngập dâm văn, sự sợ hãi ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Nàng đã hoàn toàn động dục, mất đi lý trí.

Hắn có chút thất vọng, nhưng… “Tê.”

Kỳ Vân Tranh hít một tiếng, bàn tay xoa đầu nàng vô thức co lại. Khi hắn mất tập trung, nàng lại trượt xuống một chút, nghiêng mặt dán vào hạ bộ của hắn, thè lưỡi ra, liếm lên quần.

Dương vật của hắn chắc chắn đã chảy ra một chút tuyến dịch. Dù chưa thấm ra lớp quần ngoài, nhưng đầu lưỡi nàng vẫn nếm được mùi vị của tin tức tố và tinh dịch. Điều này càng kích thích nàng hơn, không bị ngăn cản, nàng tiếp tục liếm. Nàng liếm rất chậm, thè nửa chiếc lưỡi ra, cuộn lên rồi lại rụt vào, rồi lại thè ra, lại liếm, vụng về hơn cả một con mèo con mới sinh. Nhưng dưới sự sai khiến của bản năng Trọc nhân, nàng liếm rất có mục đích, dọc theo hình dáng nổi lên của dương vật, truy đuổi đến nơi có mùi hương đậm đặc hơn.

Dương vật của hắn rõ ràng đã bị kích thích, càng thêm hung hăng nhún nhảy cương cứng. Nàng rên rỉ, ngước mắt nhìn hắn, màn nước mắt đọng lại, phản chiếu sự khao khát dục vọng càng thêm bất mãn.

“Muốn… muốn…”

Kỳ Vân Tranh cởi cúc quần, để lộ chiếc quần lót. Dương vật vẫn chưa lộ ra, nhưng đã bị vải bọc lại, căng phồng một khối lớn dưới hạ bộ rộng rãi, trông vô cùng khiêu dâm. Trên chiếc quần lót có một vệt thấm ướt rõ ràng. Chính hắn cũng hơi ngạc nhiên vì sao mình lại tiết ra nhiều dịch tiền liệt tuyến đến vậy. Hắn phấn khích đến vậy ư?

Không cần dẫn dắt, nàng lập tức dán mặt vào, vừa liếm vệt ướt trên quần lót hắn, tay lại lung tung luồn vào bên cạnh quần lót, cố sức ấn vào, chủ động hơn lần trước rất nhiều. Một tay nàng kéo tuột quần lót hắn xuống, ra sức muốn lôi dương vật của hắn ra ngoài.

Nhưng chiếc quần quá chật, tư thế ngồi cũng không tiện, hơn nữa nó quá thô to. Loay hoay một hồi, Kỳ Vân Tranh không kịp ngăn cản, liền kêu lên một tiếng.

“Tê a…”

Với tư thế này, dương vật của hắn suýt nữa bị bẻ gãy. Sức của nữ nhân này cũng quá lớn.

“Nàng… chậm một chút.” Kỳ Vân Tranh thở dốc, không nhịn được nói, chủ động ấn quần lót xuống. Bụp một tiếng, dương vật từ trong quần lót bật ra, trực tiếp đập vào chóp mũi nàng, kêu một tiếng rất vang, rồi lại nảy trở lại, đổ một bóng lớn lên khuôn mặt nàng.

Nàng ngẩn người. Nàng lúc này đần độn vô tri, nhưng sự khủng khiếp của dương vật này dường như đã khắc sâu vào xương cốt nàng từ lần trước. Giờ đây nhìn thấy nó lần thứ hai, những ký ức kinh hoàng ập về. Dòng ký ức bị cắt đứt, màng nước trên mắt lại ngưng tụ dày đặc hơn, đọng lại ở khóe mi, có thể tuôn ra bất cứ lúc nào vì sợ hãi.

Không để nàng có chút thời gian phản ứng, Kỳ Vân Tranh ấn dương vật về phía chóp mũi nàng. Quy đầu của hắn vốn đã cùn, lớn, được phủ một lớp tuyến dịch ẩm ướt, màu sắc bóng loáng càng thêm đậm. Mã mắt cũng không nhỏ, lúc này còn đang ứ ra một giọt dịch châu treo ở đó, càng làm cho ống dẫn tinh bên trong mã mắt trông càng thô, càng sâu, có thể hình dung được nó sẽ phun ra bao nhiêu tinh dịch mà nàng khao khát, để làm đầy cái dâm âm hộ của nàng.

“Thế nào?” Hắn hỏi, khẽ buông tay, quy đầu lướt qua chóp mũi nàng. Dịch dính trên mã mắt liền quệt vào lỗ mũi nàng.

“A… Ân…” Nàng lập tức phát ra một tiếng rên rỉ dâm đãng, ngẩng đầu lên, “Dương vật… quá lớn…”

Màng nước trong mắt nàng lập tức bị dục vọng phá vỡ giới hạn, từ khóe mắt tuôn thành dòng lệ.

“… Gọi thứ này của ta… là dương vật sao…” Kỳ Vân Tranh lấy tay quẹt đi nước mắt trên khóe mắt nàng, rồi lau vào dương vật của mình. Dương vật như bị bỏng, hung hăng bật lên. “Tiểu Du học cái tốt thì không học, lại hư hỏng, lại dâm đãng.”

“Ô… A… Không phải… không phải…”

“Không sao, đừng sợ… Cứ gọi đi…”

Kỳ Vân Tranh cười, dứt khoát buông lỏng tay, chỉ dựa vào cơ bụng để dương vật bắn ra rồi lại kéo vào giữa không trung, tư thái tựa như một chiếc cần câu. Nàng cũng như một con cá dưới nước, vừa sợ hãi, vừa đói khát, vừa ham muốn. Bị câu mà ngẩng mặt, một mặt khóc lóc lùi lại, một mặt lại chủ động cúi người về phía trước, ngửa cổ lại gần dương vật của hắn.

“Nàng sờ nó trước đi… Dương vật… của ta.” Kỳ Vân Tranh nói, “Hơn nửa tháng rồi, nó rất nhớ nàng.”

Hòa Du run rẩy dùng hai tay đỡ lấy dương vật của hắn, vừa chạm vào, nàng như bị những mạch máu nổi lên trên bề mặt làm bỏng, môi run run.

“Nàng có nhớ dương vật của ta không, Hòa Du Du?”

Hòa Du đã có phản ứng gật đầu, nhưng lại cứng đờ vì sợ hãi. Nắm lấy dương vật của hắn, nàng không biết phải làm sao, chỉ muốn buông tay ra, dường như nó đáng sợ và khó chấp nhận hơn nàng nghĩ.

Bị Văn Duy Đức và những kẻ đó dạy dỗ thành ra cái dạng dâm đãng này, sờ một cái dương vật cũng không biết, sợ hãi đến vậy. Kỳ Vân Tranh nén tiếng chửi rủa, “Nàng động đi… đừng như vậy, ta khó chịu lắm.”

Hòa Du thử nắm lấy dương vật của hắn, lay động một chút, rồi ngây thơ nhìn hắn.

“Ân… A… Đúng rồi… Nhanh lên… có thể nắm chặt hơn một chút…”

Xoa chưa được bao lâu, “Thô quá… không cầm được…” Nàng lại ngước mắt lên, vô tội, cũng không hoảng loạn.

Kỳ Vân Tranh thở phì phò, cọ dương vật vào cằm nàng, “Tinh dịch… có chút chảy ra… Ta hơi khó chịu…”

Hòa Du cúi đầu nhìn, quả nhiên, tuyến dịch từ quy đầu trào ra càng nhiều. Mùi hương thật nồng, thật muốn. Nàng vô thức cúi đầu, môi kề sát vào đó. “Là tinh dịch… Ô ngô…”

Eo Kỳ Vân Tranh hơi dùng sức, quy đầu liền hôn lên môi nàng, một phần nhỏ quy đầu đưa vào bên trong môi nàng. Môi đột nhiên bị dương vật xâm phạm, đầu lưỡi theo bản năng sẽ nhô ra, trực tiếp liếm lên mã mắt của hắn.

“Ha… A…”

Hương vị này còn tuyệt diệu hơn rất nhiều so với những gì Kỳ Vân Tranh đã tưởng tượng. Hắn không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thở dốc dày đặc, thô ráp, sảng khoái đến mức không muốn kiềm chế nữa, trực tiếp thọc dương vật vào cái dâm âm hộ của nàng.

Thế nhưng… miệng nàng quá nhỏ. Nếu có thể trật khớp cằm… chắc sẽ được, nhưng như vậy cái miệng này sẽ mất đi lực đàn hồi, cũng không quá sướng. Hơn nữa… lần này.

Hắn tựa gáy vào thành ghế, giơ tay che nửa khuôn mặt. Ánh mắt từ ngón tay nhìn ra phía ngoài rèm châu. Bọn lão già đó vẫn lải nhải không ngừng, rồi lại nhìn xuống phía dưới. Hòa Du đang vụng về phun dương vật của hắn ra, hoảng sợ lắc đầu, “Không… không ăn nổi… không thể…”

Kỳ Vân Tranh dưới lòng bàn tay liếm khóe miệng, nửa con ngươi cong xuống dưới hốc mắt, giống như đường bờ biển tối tăm nuốt chửng đường chân trời, mỏng manh, lạnh lùng, tà nịnh. “Vậy… nàng giúp ta liếm là được…”

804

Hòa Du ngây người một lúc, cúi đầu nhìn, không nhúc nhích.

Kỳ Vân Tranh dịu dàng dỗ dành nàng, “Vẫn còn sợ sao?”

Nàng gật đầu.

"Vậy nàng nhắm mắt lại." Kỳ Vân Tranh dùng ngón tay vuốt ve mái tóc nàng.

Hòa Du ngoan hơn lúc nãy nhiều, dù động tác vẫn còn chút chậm chạp, nhưng nàng đã nhắm mắt lại.

“Ngoan... Thè lưỡi ra đi...”

Sau khi nhắm mắt, bóng tối khiến các giác quan còn lại của nàng thoái hóa, thính giác và xúc giác trở nên nhạy bén hơn. Giọng nói của nam nhân mềm mại, không có cảm giác xâm lược, như một làn gió nhẹ nhàng nâng cảm giác của nàng lên tầng mây, bao bọc lấy xúc cảm nóng bỏng đang nắm trong tay.

Nàng ngoan ngoãn thè lưỡi ra, mu bàn tay đột nhiên nóng lên. Hắn nắm lấy mu bàn tay trái nàng, cùng nàng nắm chặt dương vật khiến nàng sợ hãi kia. Bàn tay nàng hoàn toàn bị bao bọc, nàng cần hai tay mới có thể nắm lấy dương vật, nhưng bây giờ nó dường như không còn đáng sợ nữa.

Kỳ Vân Tranh nắm tay nàng, ấn dương vật về phía môi lưỡi nàng. Hắn dùng quy đầu tì vào đầu lưỡi nàng. Khoảnh khắc chạm vào, hắn phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế, “A... Ân... Lưỡi của Tiểu Du thật thoải mái...”

Âm thanh ấy còn mê hoặc hơn cả những lời khen thưởng. Tinh thần nàng được hồi đáp tích cực, cơ thể cũng vậy: Tuyến dịch trên đầu lưỡi chạm vào dương vật, mùi tin tức tố và tinh dịch lập tức đáp lại dục vọng của nàng.

Mặt lưỡi dán lên quy đầu, phối hợp với động tác chậm rãi của hắn, liếm xuống phía dưới. Hắn có thể tự mình khống chế lực mạnh nhẹ, khiến đầu lưỡi nàng lướt qua từng phần của dương vật hắn. Hắn cố tình tránh đi những nơi nhạy cảm nhất, chỉ để nàng lướt qua rồi dừng lại, liếm dần xuống phía dưới.

Những gân máu nổi lên là nơi Hòa Du muốn liếm nhất, vì nơi đó đang dồi dào chất lỏng kích thích, tỏa ra mùi tin tức tố khiến nàng mê mẩn. Nhưng mỗi khi đầu lưỡi nàng vừa chạm vào những gân xanh đó, hắn lại cố ý di chuyển dương vật đi chỗ khác. Xuống thấp hơn nữa là hai viên tinh hoàn còn giấu trong quần lót, nặng trĩu tinh dịch mà nàng thèm khát nhất. Điều đó không nghi ngờ gì khiến nàng càng thêm khao khát, chủ động liếm xuống, nhưng hắn càng không để nàng được toại nguyện, bẻ dương vật đi chỗ khác, tránh khỏi môi lưỡi nàng. Dần dần, hắn có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ đang nắm lấy dương vật bắt đầu chống lại lực đạo và phương hướng của hắn, ý đồ tự mình nắm lấy dương vật để tự đút cho mình, trong miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ bất mãn ngày càng lớn.

Nàng nhanh chóng liếm cho dương vật của hắn ướt đẫm nước, trơn ướt đến mức không thể phân biệt được đó là tuyến dịch của hắn hay là nước bọt của nàng. Nhưng nó đủ trơn để tay nàng có thể vuốt ve lên xuống dương vật của hắn. Tuy nhiên, điều này vẫn không thể làm Hòa Du thỏa mãn. Nàng muốn có thêm nhiều tin tức tố hơn, nhưng Kỳ Vân Tranh nắm tay nàng, lại càng dùng sức ngăn cản nàng. Cảm giác an toàn ban đầu trở thành xiềng xích, hệt như một sợi dây vô hình đang siết cổ nàng, món ngon ở ngay gần, ngửi được, nhìn thấy nhưng không thể ăn, điều đó chỉ càng làm nàng chảy nước miếng, bụng đói cồn cào.

Nàng đã mở mắt từ lúc nào không hay. Ánh mắt theo tay nàng cùng đuổi theo dương vật.

Kỳ Vân Tranh nắm tay nàng vuốt ve dương vật của mình, khoái cảm phần lớn chỉ lướt qua rồi dừng lại. Nhưng nữ nhân đang quỳ giữa hai chân hắn, lúc này ngước đầu lên, từ dưới nhìn lên, vẻ mặt tủi thân, đáng thương nhìn hắn. Nàng cố hết sức vươn dài cổ và lưỡi, những tiếng rên rỉ dâm đãng hèn hạ và những lời cầu xin, so với khoái cảm nhục dục đơn thuần, càng khiến hắn được thỏa mãn hơn.

Cảm giác đói khát không được thỏa mãn siết chặt ý thức của nàng, tư duy càng trở nên hỗn độn, chỉ quanh quẩn một ý nghĩ duy nhất. Bị giày vò, nước mắt từ hốc mắt lại vỡ đê, nàng dán mặt vào dương vật hắn, “Vân Tranh... Muốn... Muốn a... Muốn ăn dương vật... Khó chịu quá...”

Kỳ Vân Tranh lại siết chặt dương vật, ấn trở lại trên bụng dưới của mình, nói, “Chỉ cần dương vật là được sao?”

“Được... Được...”

“Không được đâu.”

Kỳ Vân Tranh đột nhiên đổi tư thế ngồi, khẽ nhấc một chân, đặt chân vào giữa hai chân nàng. Mũi giày lập tức chạm vào âm vật nàng.

"Ô a!" Nàng kêu lên một tiếng, mềm nhũn, uốn éo người đỡ lấy chân hắn.

“Chỗ này của Hòa Du Du... Dâm đậu thế này... Không cần quản sao?”

“...... Ô a... Đừng, đừng cọ... Không, không thể cọ a a...! Tao cây đậu... Ngứa... A... Đau... A...”

Mũi giày của Kỳ Vân Tranh cọ qua cọ lại âm vật đang sưng lên của nàng, rất nhanh khiến nàng đỡ lấy bắp chân hắn, liên tục cầu xin, khóc lóc cứng người, kêu la càng thêm dâm đãng, thậm chí tự mình bắt đầu chủ động cọ vào mũi giày hắn, hai bắp đùi đã sắp ngồi lên mặt giày của hắn.

Khoái cảm tích tụ quá nhiều, tràn ra từ khắp lục phủ ngũ tạng . Không chỉ âm hộ dâm đãng chảy nước, ngay cả vú cũng bắt đầu căng tức, sưng to lên vì ứ sữa. Chiếc vải bó siết chặt, vú bị siết chặt đến đau đớn, dịch sữa ứ đọng lại thành những vết kim châm nhỏ, chảy ngược vào bên trong, gây ra những cơn đau nhỏ nhưng lại giày vò bên trong tuyến sữa và mạch máu.

Khi khoái cảm từ âm vật nhờ cọ xát với giày hắn được giải tỏa, cơn đau tích tụ trong vú càng trở nên đối lập mạnh mẽ hơn. Nàng không nhịn được dán vú vào bắp chân hắn, như một con gấu koala, ưỡn ngực cọ xát vào chân hắn.

Nhưng khi Hòa Du tự mình làm, nàng lại vụng về và không buông thả. Cả việc cọ âm vật vào mặt giày hắn hay cọ vú qua lớp vải bó và quần áo dày cộp đều không đúng chỗ, không những không làm dịu đi mà ngược lại còn khiến nàng càng thêm bị dục vọng giày vò.

Nàng rốt cuộc không chịu nổi, ngước đầu cầu cứu nhìn hắn, “Âm vật... Sữa... Ngứa quá... Đau quá... Sưng quá... Giúp, giúp ta với...”

Kỳ Vân Tranh hỏi nàng, “Nàng muốn ta giúp nàng thế nào?”

"... Ô ô..." Không biết là xấu hổ hay ý thức đần độn, nàng không trả lời được, chỉ ú ớ trong miệng.

Kỳ Vân Tranh cũng không làm khó nàng, hỏi, “Còn muốn ta giúp nàng cởi quần áo sao?”

Hòa Du ngây người, ánh mắt bất an mơ hồ. Vẫn có thể nhìn ra, dù đang động dục, sâu trong lòng nàng vẫn sợ hãi và lo lắng người sau rèm có thể nhìn thấy. Nếu là một Trọc nhân khác, lúc này chắc chắn sẽ không còn bận tâm đến điều đó.

Hắn dùng bắp chân dùng sức ấn ấn vào vú nàng. Vú nàng không hề mềm mại, thậm chí nặng trĩu và săn chắc. Có thể tưởng tượng bên trong đã ứ đọng bao nhiêu sữa.

"A... Đau quá... A..." Hòa Du lập tức đổi giọng vì đau. Nhưng đồng thời, vì hắn dùng sức, cơn ngứa trong vú và khoái cảm ở âm vật lại sướng không thể tả, nàng lại bắt đầu dán chân hắn mà cọ loạn.

Nhưng Kỳ Vân Tranh lại đột nhiên thu chân về, khiến nàng không kịp phòng bị, rời xa khoái cảm.

"Ô... A... Vân Tranh..." Nàng không đề phòng, ngã nhào ra sau, nằm liệt quỳ trên mặt đất.

Hắn giống như đang bóp một miếng bọt biển, tùy ý khống chế nàng trong lòng bàn tay, áp chế tất cả các giác quan từ trong ra ngoài của nàng, chỉ còn lại một lỗ hổng đầy dục vọng không được thỏa mãn. Nàng đã hoàn toàn hỏng, ngoài việc muốn được lấp đầy bằng khoái cảm, thì không còn muốn gì khác.

Kỳ Vân Tranh nâng chân lên, mũi giày từ từ đi dọc theo giữa hai chân nàng, dẫm lên bộ ngực căng tròn của nàng. Mũi giày tì vào yết hầu nàng.

“Nàng dâm đãng như vậy, ta phải giúp nàng thế nào đây?”

“Ngô ách...”

Kỳ Vân Tranh co gối lên, mũi giày hơi dùng sức, như thể nghiền nát xương họng nàng trên mặt đất, rồi từ từ, chậm rãi xoay mắt cá chân, dồn lực xuống gót giày, ấn lên bầu vú đang căng phồng của nàng, động tác giống như dùng đế giày nghiền chết một con kiến.

"A!... Đau!... Đừng... Đừng dẫm..." Cảm giác nghẹt thở ở xương họng và đau đớn ở vú đan xen nhau, kẹp ý thức nàng ở giữa, vắt kiệt đến chỉ còn lại những lời cầu xin, “Ô ngô... A...”

Hắn cười hời hợt, ánh mắt lướt qua vệt ướt đang dần lan rộng dưới cổ nàng. Nếu không phải thứ giữa hai chân hắn trông càng thêm hung tợn và cứng cáp, tuyệt đối sẽ không ai liên tưởng một gương mặt như vậy lại có thể làm ra động tác dâm tà như thế. “Hòa Du Du. Nàng sắp sướng đến đái ra rồi kìa.”

"... Ô a..." Nàng vô lực kẹp chân, khoái cảm không được giải tỏa tích tụ càng nhiều. Cả âm hộ dâm đãng lẫn vú đều như muốn nổ tung, khiến nàng khó có thể chịu đựng.

Khi Kỳ Vân Tranh cuối cùng nghiền lên đầu vú nàng, nàng rốt cuộc nhận thua, “Đừng dẫm... Ta... Ta cởi... Ô ô...”

Hắn buông chân xuống, thong thả thưởng thức động tác của nàng. Bộ chế phục Thanh Can Sở  này là đồ nam giới. Vừa cởi bỏ một loạt cúc, một khối thịt lớn phồng lên ở trước ngực liền nhảy ra, thu hút ánh mắt người khác. Vì chế phục Thanh Can Sở  có vạt áo mở thấp, nếu nàng mặc yếm thì dây yếm chắc chắn sẽ lộ ra ngoài.

"Không mặc yếm?" Kỳ Vân Tranh nhướn mày.

"... Không thể mặc... Sẽ bị người khác thấy... Yếm..." Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lớp vải bó màu trắng dày cộm đã ướt đẫm. Hai bên đầu vú có những vệt ướt đậm nhạt khác nhau, trông vô cùng dâm đãng. Nàng đưa tay ra sau lưng, tháo dây buộc. Soạt soạt, lớp vải bó lập tức bị vú đẩy ra, từng vòng từng vòng tuột xuống. Nàng hoảng loạn giơ tay lên che, nhưng đôi tay nhỏ bé ấy so với cặp vú căng mọng này quá nhỏ bé, giống như đang vá một miếng vá vô dụng lên hai bầu vú phì đại, không che được chỗ nào, chỗ nào cũng lộ thịt. Ngay cả kẽ tay cũng có thể nhìn thấy quầng vú bị ép ra, tí tách rỉ sữa ra ngoài. Thật ra lần trước hắn động dục không quá tỉnh táo, không hề quan sát kỹ cặp vú này. Hôm nay tỉnh táo nhìn lại, mới phát hiện vú của dâm phụ này quá mức khoa trương và dâm đãng. Vừa to vừa mềm, lúc này vì ứ sữa mà căng tròn, như một lớp da mỏng manh chực chờ muốn vỡ ra. Nặng trĩu như chứa đá, gân máu nổi lên trên bề mặt. Quầng vú màu đỏ thịt rộng lớn, giống như những quả nhỏ kết trên vú, khép lại với nhau, trông hệt như hai cái lỗ huyệt mọc trên vú nàng vậy.

Có vẻ hắn đã đánh giá thấp Văn Duy Đức. Hóa ra hắn có thể dạy dỗ kỹ nữ như vậy sao.

"Sợ người khác thấy yếm." Kỳ Vân Tranh lặp lại lời nàng, rồi đột nhiên nhấc chân lên, đá văng cánh tay nàng. “Không sợ người khác thấy cặp vú dâm đãng này sao?”

"... Ô a..." Nàng đột nhiên kêu lên một tiếng. Vì Kỳ Vân Tranh đã dẫm một cái lên một bên vú của nàng. Đế giày lạnh lẽo và thô ráp lướt qua bầu vú căng mọng, áp lực như muốn dẫm nát vú nàng ngay lập tức. Nàng không chịu nổi mà ngã ngửa ra sau…

Nhưng.

“Hòa Du Du, dám ngã xuống, ta sẽ thật sự dẫm nát cặp vú dâm đãng của nàng.”

Giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra những lời khiến nàng rùng mình như đùa giỡn. Hòa Du lập tức rùng mình, hai tay chống xuống đất đỡ lấy cơ thể, mặc cho hắn dẫm nát bầu vú phì nộn của nàng.

Dưới áp lực, sữa phụt phụt bị ép ra ngoài, thậm chí cả đầu vú cũng trực tiếp bị dẫm ra . Nàng không ngừng thét chói tai, nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến nàng bị dẫm ác hơn. Sữa tí tách chảy dọc theo đế giày hắn, bắn lên mặt giày bóng loáng.

"A... A... Đừng... Sữa... A..." Nàng vừa chịu đựng đau đớn bị dẫm, vừa không thể phủ nhận, khi sữa bị ép bắn ra, cơn đau ứ sữa cũng được giải tỏa. Khoái cảm từng đợt từ vú tuôn ra, như thể bắn ngược lên đầu nàng. Nàng bị khoái cảm làm cho nổ tung, trợn mắt lên, không kiềm chế được tiếng kêu dâm đãng, tùy ý khóc lóc

Nhưng Kỳ Vân Tranh không dùng sức mạnh, mà dùng đế giày nghiền nát quầng vú đang sưng lên của nàng. Cả trong lẫn ngoài quầng vú nhạy cảm đều bị kích thích. Chút đầu vú khó khăn lắm mới ép ra được, lại bị hắn cọ xát như thể bong da. Sữa từ đầu vú phun ra lại bị đế giày chặn lại, khoái cảm và đau đớn đan xen phức tạp, suýt nữa khiến nàng phát điên.

"Vân Tranh... A... Mau... Giúp... Giúp Hòa Du Du với... Vắt sữa... Sưng chết mất rồi... Đau quá đau quá..." Nàng khóc không ngừng, chiếc lưỡi thè ra đã dính đầy nước bọt, cùng với ánh mắt, tất cả đều là bản năng cầu hoan hèn hạ của một Trọc nhân.

"Còn muốn ta dùng sức nữa sao?" Kỳ Vân Tranh tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Là... Là... Dùng sức... Dùng sức một chút..." Hòa Du sốt ruột nói. Vú nàng bị kích thích mà càng thêm căng lên. Chút sữa khó khăn lắm mới vắt ra, còn không nhiều bằng sữa mới sinh ra.

“Bị dẫm vú mà sướng đến vậy sao? Hòa Du Du có phải quá hèn hạ rồi không?”

"Là... Sướng quá... Thật thoải mái... Vú..." Nàng ngẩng cổ đáp lại, đầu óc đã hoàn toàn bị khoái cảm  khống chế. Nàng đi theo động tác chân của hắn, như một con chó nhỏ, lắc lư mông và eo qua lại, nghiền âm vật của mình trên mặt đất, còn chủ động hơn mà đưa ra yêu cầu với hắn, nâng bên vú còn lại đang bị bỏ trống lên nhìn hắn, “Bên này, bên này cũng muốn... Giúp... Giúp với...”

Ánh mắt nàng đã mất tiêu cự, tất cả đều là vẻ si mê vui sướng. Rõ ràng là khoái cảm đã tích tụ đến một mức độ nhất định, bị người dẫm lên vú cũng có thể lên đỉnh.

Nhưng Kỳ Vân Tranh lại buông chân xuống khi nàng sắp cao trào.

Khoái cảm đột ngột bị làm lạnh, khiến nàng càng thêm đau khổ trong cơn mê man. Nàng ngây người hai giây, chủ động hơn rất nhiều so với lúc nãy, nhào tới người hắn, nắm lấy dương vật hắn mà cầu xin, “Vân Tranh... Muốn... Muốn...”

Kỳ Vân Tranh có vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt ngước lên nhìn về phía rèm châu sau lưng nàng, “Nhưng ta đang bận.”

Nếu là lúc nãy, nàng nhất định sẽ sợ hãi vì những lời này và sợ bị người sau rèm phát hiện. Nhưng bây giờ, nàng ngược lại vì thế mà cảm thấy tủi thân. “Ô a... Không được... Không cần bận... Khó chịu quá... Muốn giúp... Ta... Muốn...”

"Muốn bị thao à?" Kỳ Vân Tranh cười.

"Muốn... Muốn bị thao." Hòa Du gật đầu.

Kỳ Vân Tranh cười, sờ sờ đầu nàng, “Ngoan. Lần sau. Lần này không được. Thế này đi, nàng tự mình làm đi. Được không?”

Hòa Du ngây ngốc, “Sao... Sao mà...”

"Tự mình vắt sữa ra, tự mình chơi dương vật, làm cho nó bắn ra đi." Ngón tay hắn lướt xuống, nâng cằm nàng lên, giống như khiêu khích một con mèo cưng, dùng đầu ngón tay cong lên sờ cằm nàng, “Ngoan.”

Nói xong, hắn thật sự không để ý đến Hòa Du nữa, nâng tầm mắt nhìn về phía mấy người sau rèm châu, tiếp tục nói chuyện với họ. “Ân, lời của Kính Tẩu, bản vương sẽ bẩm báo với Hoàng huynh.”

Lúc này Hòa Du không hiểu họ đang nói gì, cũng không thể chú ý. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn hai câu hắn vừa nói: Tự mình vắt sữa, tự mình làm cho dương vật bắn.

Nàng quỳ dịch lên phía trước, nâng một bên vú của mình, bắt đầu vắt sữa. Nàng moi đầu vú ra khỏi quầng vú. Trong quá trình moi móc, nàng không ngừng rên rỉ. Khó khăn lắm mới kéo được đầu vú ra, một tia sữa cũng theo đó phun ra, bắn thẳng vào dương vật của hắn.

Kỳ Vân Tranh lúc này dường như đang kiên nhẫn nghe người ngoài nói, không để ý Hòa Du đang làm gì. Dương vật bị sữa tưới vào đột nhiên nhảy dựng lên, hắn thở hổn hển hai tiếng kịch liệt, cố nén tiếng rên rỉ hiển nhiên nuốt vào sau lời nói, càng trở nên khiêu dâm hơn. “Bản vương hiểu rõ, Đoạn Bi Quán... A... Ân...”

Dương vật thô to bị tưới vào càng thêm hung tợn. Sữa trắng từ thân dương vật chảy xuống, càng khiến ánh mắt Hòa Du trở nên ngây dại. Nàng mơ hồ cảm thấy, nàng làm như vậy, Kỳ Vân Tranh sẽ rất sướng, dương vật sẽ bắn nhanh hơn. Vì thế, nàng dứt khoát nâng vú lên, nhắm đầu vú vào thân dương vật của hắn, kéo quầng vú ra mà đùa nghịch, ép sữa ra thêm một lần nữa.

Sữa cố ý vắt vào dương vật hiển nhiên kích thích hơn nhiều so với vô tình. Hắn chỉ cảm thấy dương vật như bị một bàn chải mềm mại, nhỏ bé lướt qua, tạo ra cảm giác kích thích đến phát điên. Kỳ Vân Tranh hạ tầm mắt, liếc thấy động tác của nàng, cổ họng càng nghẹn lại, thở dốc liên tục. Hắn phân tâm, hạ giọng chất vấn nàng, “Hòa Du Du... Nàng đang làm gì...”

"... Dương vật... Thích sữa..." Nàng ngẩng cằm, thành thật đáp, lại ép ra một tia sữa nữa. “Ngươi xem... Nó rất thích.”

Kỳ Vân Tranh đặt tay lên tay vịn ghế, siết chặt. Ánh mắt hắn càng thêm đen tối. “Dùng đầu vú liếm dương vật của bản vương.”

Lúc này, giọng điệu hắn đã khác so với lúc nãy, nhưng Hòa Du đã khó có thể nhận ra. Nàng "ô ân" một tiếng, ngoan ngoãn đưa đầu vú lên, tì lên thân dương vật hắn. Không chỉ vậy, nàng còn cúi đầu xuống, ngậm lấy mã mắt của hắn.

“Ngô.”

Làm sao Kỳ Vân Tranh không biết,  ý thức nữ nhân này hỗn độn, cho rằng hắn đã trộn lẫn hai câu nói của hắn thành một mệnh lệnh: một là liếm dương vật hắn, hai là dùng đầu vú cọ dương vật hắn. Nhưng... khoái cảm vượt quá mọi thứ. Hắn cũng khó mà kiềm chế. Hắn không động dục, nhưng cũng không nhịn được muốn sa đọa vào khoái cảm. Hắn ngửa cổ tựa vào lưng ghế, dang chân ra rộng hơn. Ánh mắt hắn lại nhìn xuống người đang vùi đầu giữa hai chân mình, đang ra sức liếm mút, “Đầu lưỡi... liếm vào trong mã mắt... Đúng rồi... A...”

Cùng lúc đó, bên ngoài…

Mấy vị lão giả tuy không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Bàn Vương và nữ nhân kia, nhưng trong giọng nói bình tĩnh của Bàn Vương thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, rõ ràng là không hề giấu diếm họ. Huống chi, tiếng rên rỉ dâm đãng của nữ nhân ấy lại càng vang lên rõ ràng.Hơn nữa, thỉnh thoảng hắn lại như lúc này, đột nhiên không để ý đến họ, mà tập trung đắm chìm vào khoái cảm do được nữ nhân đó hầu hạ.

Nhưng họ không thể làm gì được, càng không dám phất tay áo bỏ đi. Họ thậm chí còn hiểu rõ, lý do hôm nay Bàn Vương làm như vậy.

E rằng ngày lành của Đoạn Bi Quán của họ đã hoàn toàn chấm dứt.

"Ngô..." Bàn Vương nén tiếng thở dốc vào cổ họng, rồi tiếp tục nói, “Bản vương chợt nhớ đến một chuyện nhỏ, Kính Tẩu. Đầu năm nay đưa tới Đoạn Bi Quán năm tấm bia tưởng nhớ, tháng tư…”

Bên trong rèm châu.

Dương vật giữa hai chân Kỳ Vân Tranh dính đầy một lớp nước trắng, tí tách chảy xuống, trông như được bôi một lớp bơ, chỉ càng thêm hung tợn, dâm mỹ.

"... A... Hòa Du Du... Đầu vú thật lớn a... Bắn thật nhiều sữa... Làm bẩn cả dương vật của ta rồi..." Kỳ Vân Tranh nói khẽ, “Tự mình liếm sạch đi.”

"Ân... A..." Hòa Du ngoan ngoãn cúi đầu, bắt đầu liếm sạch từng chút sữa trên toàn bộ dương vật hắn. Trong đó không chỉ có sữa của nàng, mà còn có tuyến dịch của hắn. Mùi hương này khiến nàng càng thêm mê mẩn, càng thêm khao khát, liếm cũng càng ra sức.

“Thích mùi dương vật đến vậy sao.”

“ vâng... thích...”

“Vậy ăn nhiều vào trong một chút đi?”

Hòa Du rất ngoan ngoãn hé miệng, nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể ngậm được một nửa quy đầu. Hắn có ngầm dùng sức, nhưng ngoài việc đỉnh quy đầu nhạy cảm vào hàm răng nàng, cũng không thể mở rộng hơn được nữa.

Kỳ Vân Tranh đã bắt đầu không kìm được sự bực bội trong lòng. Dù sao thì đám lão già ngoài kia thật sự rất vướng bận, những lời họ nói ra cũng không làm hắn hài lòng. Nhưng không thể phủ nhận, cái miệng dâm đãng của nữ nhân này thật sự rất thoải mái, hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng. Đặc biệt là trong miệng nàng còn ngậm một ít sữa. Sữa khác với nước bọt, xúc cảm không bình thường, sệt hơn nước bọt, lỏng hơn dâm thủy, hơn nữa hàm lượng tin tức tố bên trong lại càng cao. Nó thẩm thấu qua lớp da quy đầu nhạy cảm, được cái miệng nhỏ của nàng mút vào phát ra tiếng "tư tư" rung động. Hắn liếm môi dưới, “Hòa Du Du, ngậm đầu vú vào trong miệng đi.”

Hòa Du dù không hiểu ý hắn, nhưng lúc này nàng vô cùng ngoan ngoãn. Nàng nhả quy đầu ra, nâng một bầu vú lên, hé miệng ngậm lấy một đầu vú.

Quá dâm đãng. Hắn chưa từng thấy một cặp vú nào dâm đãng hèn hạ như thế, núm vú dài ra đến mức nàng có thể dễ dàng tự ngậm vào miệng, như một con chó con đang bú sữa.

“Cái núm vú dâm đãng kia, cũng ngậm vào đi.” Kỳ Vân Tranh nói.

Hòa Du lại nâng bầu vú còn lại lên. Hai bầu vú nặng trĩu đến mức che khuất cả bàn tay nàng. Để ngậm cùng lúc hai núm vú, nàng phải dùng sức ép chặt chúng vào nhau. Hai cái, à không, hai núm vú đan xen vào nhau, được cái miệng nhỏ của nàng ngậm lấy.

“Hút đi.” Hắn nói. “Không phải là ứ sữa sao, tự mình hút sữa dâm đãng ấy ra.”

Nàng rên rỉ ngậm mút. Nhưng hai bầu vú quá nặng, nàng đang trong trạng thái mềm nhũn như sợi bún không còn chút sức lực nào để nâng vú. Núm vú nặng trĩu như thể sắp bị chính hai bầu thịt của nàng kéo đứt. Nàng vừa đau vừa sướng, phát ra tiếng rên hàm hồ, trong cổ họng ực ực nuốt dòng sữa do chính mình hút ra.

“Ngậm dương vật vào.” Kỳ Vân Tranh nói.

Hòa Du theo bản năng muốn nhả núm vú ra.

Nhưng Kỳ Vân Tranh lại chặn dương vật, đặt nó thẳng lên quầng vú nàng, “Ngậm cả hai vào cùng lúc.”

“…Ô ngô!”

Điều này đối với Hòa Du thực sự rất khó khăn.

Nói thật, Kỳ Vân Tranh cũng chỉ thử thôi. Ngay cả hắn cũng chưa từng được người khác hầu hạ như vậy, cũng không nghĩ nàng có thể…

“A… Thao… Nàng…”

Khi Hòa Du thực sự ngậm được cả quy đầu và hai núm vú vào miệng, ngay cả Kỳ Vân Tranh cũng không kìm được một tiếng chửi tục. “Thao nàng… đồ kỹ nữ… lại có thể… A… Ha…”

Hắn không thể không thừa nhận, từ khoảnh khắc này trở đi, hắn đã bắt đầu mất kiểm soát bản thân. Nhưng thực sự quá kích thích, đến mức chính hắn cũng không thể trách cứ tình cảnh này.

Hòa Du cố gắng há miệng thật to, hai tay đỡ dương vật hắn. Để dùng sức, mông nàng cong lên mà không hề hay biết. Nàng ngậm lấy quy đầu, đồng thời núm vú cũng không bị rơi ra ngoài. Hai cái núm vú dài cùng quy đầu ép chặt vào nhau, không chỉ khiến miệng nàng căng đến cực hạn, mà còn buộc nàng phải dồn hết sức lực vào hai má và môi, tăng lực hút, để đảm bảo núm vú và quy đầu quá trơn ướt sẽ không bị rơi ra.

Có thể tưởng tượng, quy đầu của hắn bị hút mạnh đến mức nào. Lực hút giống như một cơn gió lạnh lọt vào một cái lỗ hẹp rồi bị rút ra, nhưng lại có hai núm vú mềm mại cọ xát vào vành quy đầu, không theo quy luật nào lướt qua những chỗ nhạy cảm nhất trên dương vật. Vì nàng dùng sức ngậm mút, sữa từ núm vú nàng bị ép ra, cả khoang miệng nhanh chóng tràn ngập dòng sữa ấm áp, ngâm nửa cái quy đầu của hắn trong đó. Mã mắt bị hút chặt không ngừng mở ra, cái lưỡi bị nàng ép đến không còn chỗ đặt, đang run rẩy thè ra.

Lúc này, phía trước quy đầu của Kỳ Vân Tranh có đầu lưỡi nhỏ bé bất lực đang liếm láp, hai bên và vành quy đầu lại bị núm vú và quầng vú nàng cọ xát. Sữa từng đợt dội vào quy đầu, hắn sướng đến mức khó giữ mình, thở hổn hển dồn dập, không còn kiểm soát được mà ấn vào đầu nàng, ý đồ cắm quy đầu vào sâu hơn một chút.

“A… Sâu hơn nữa… đồ dâm phụ… sao nàng lại giỏi ăn dương vật đến thế… A… Sướng chết bản vương… A… Ha…”

Lúc này, Kỳ Vân Tranh đã mặc kệ những người bên ngoài. Dù không động dục, hắn cũng sướng đến mức dần dần có dấu hiệu mất kiểm soát. Hắn ấn vào gáy nàng, bụng dưới không ngừng dùng sức đẩy lên, quy đầu dùng sức thao vào miệng nàng, đồng thời cũng thai vào hai bầu vú và núm vú nàng.

“Hòa Du Du… con điếm nhỏ… bị dương vật thao vào miệng và vú dâm đãng cùng lúc… sướng không…”

“Sướng… Ô ngô…” Nàng không thể nói chuyện, vì vừa nói, núm vú và quy đầu có thể sẽ rơi ra. Nhưng núm vú bị dương vật hắn thao vào quá sướng.

Trải nghiệm này, đối với Hòa Du mà nói, quá mức kích thích. Sữa cuồn cuộn không ngừng bị chính nàng ngậm mút ra. Cơn đau ứ sữa đã sớm bị khoái cảm giải tỏa lấp đầy. Trong miệng, ngoài sữa, còn có không ít tuyến dịch từ dương vật hắn tiết ra. Tất cả đều là mùi vị nồng nặc của dương vật, hòa quyện với sữa, xông thẳng vào đại não, như thể tủy não cũng bị nam nhân xâm phạm. Sữa bị ép bắn ra, những tuyến sữa bên trong đã được lấp đầy bằng khoái cảm. Núm vú bị áp bức quá độ, lỗ sữa bị mở rộng to ra, đủ để dòng sữa lẫn với hơi thở của dương vật chảy ngược vào núm vú, như thể tuyến sữa cũng bị người khác thao nát.

Sự thỏa mãn và sảng khoái chưa từng có này khiến nàng không thể kiềm chế. Nàng tham lam đến mức không nỡ để quy đầu của Kỳ Vân Tranh hay núm vú của chính mình rơi ra khỏi miệng.

“A… Hòa Du Du… Nàng thật biết ăn dương vật… Nói cho ta biết… Ở Bắc Cảnh nàng cũng hầu hạ dương vật của Văn Duy Đức như vậy sao?”

“Ô ngô…” Nàng vụng về lắc đầu.

Không biết khoái cảm ở đâu sâu hơn, Kỳ Vân Tranh kéo quần mình xuống, móc hai viên tinh hoàn ra. Hắn cũng sắp bắn. Khi tinh hoàn được móc ra, Hòa Du càng ra sức hơn, mông lay động đến mức gần như rời khỏi mặt đất. Kỳ Vân Tranh rất thích nàng như vậy, dâm đãng hơn cả một con chó cái. Vì thế, hắn càng cố ý dẫn nàng cong mông lên. Tư thế này của nàng thực ra trông không hề đẹp mắt. Thậm chí trong thẩm mỹ đại chúng, nó vừa quê mùa, vừa tầm thường. Đặc biệt là khi nàng vừa lắc mông với ý đồ đứng dậy, cố dồn hết sức lực vào miệng để hầu hạ dương vật nam nhân, nàng vừa ngậm núm vú của mình vừa liếm quy đầu của dương vật nam nhân, hai tay còn ra sức vuốt ve dương vật hắn. Đôi mắt không ngừng đảo tròng trắng còn trợn trừng nhìn chằm chằm vào hai viên tinh hoàn nặng trĩu của hắn, tham lam đến muốn mạng.

Trên mặt nàng đầy nước mắt và nước mũi. Khóe miệng bị quy đầu và núm vú của chính nàng làm biến dạng, không ngừng chảy ra dịch sữa màu trắng, dính lên cả dương vật nam nhân và vú nàng, trông thật bẩn thỉu. Nhưng mà…

“Hòa Du Du, nàng đúng là một  kỹ nữ nhỏ. Miệng còn dâm đãng hơn cả âm hộ của người khác… A… Thao… âm hộ dâm đãng… đồ chó cái… có thích ta mắng nàng không…” Kỳ Vân Tranh sắp bắn tinh, vô thức đã túm lấy tóc nàng, dùng sức kéo da đầu nàng ấn vào dương vật hắn. Hắn chăm chú nhìn cái dây buộc tóc màu đỏ trên tóc nàng, “Nếu không phải Văn Duy Đức cái đồ không biết tốt xấu kia, nếu không phải cái âm hộ kỹ nữ hạ tiện  quá nhỏ… Ta đã sớm thao nát cái âm hộ dâm đãng của nàng… A… Mẹ kiếp… Sắp bắn rồi…”

Ngay cả khi hắn nhục mạ Hòa Du như vậy, giọng nói và ngữ điệu của hắn vẫn dịu dàng, ngoại trừ những tiếng thở dốc và sự tà ác xen lẫn trong đó, nghe gần như còn tao nhã hơn cả thơ ca của các thi nhân.

Hắn quay đầu, lại thì thầm, “A… Hòa Du Du… Đương nhiên ta không mắng nàng… Chỉ là nàng thật sự quá dâm đãng, quá biết hầu hạ dương vật của ta… A… Há miệng to hơn, sắp bắn rồi… Nuốt hết tinh dịch bản vương vào bụng …”

“Ô ngô…” Lúc này, Hòa Du đã không còn nhận thức nào khác ngoài việc truy đuổi khoái cảm. Nàng chỉ muốn có thêm thật nhiều tinh dịch và tin tức tố. Khi cảm nhận dương vật trong miệng càng lúc càng to, mã mắt không ngừng đóng mở, bên trong chảy ra hơi thở càng thêm nồng đậm, mông nàng lay động càng dữ dội, càng ra sức liếm mút phía trước dương vật nam nhân, hàm hồ chỉ muốn được lấp đầy bằng tinh dịch bên trong. “Muốn…”

Kỳ Vân Tranh một tay nắm lấy tóc Hòa Du, hung hăng ấn xuống.

Hắn có thể cảm nhận được xương má của Hòa Du phát ra tiếng kêu cọt kẹt, thậm chí có thể cảm nhận được khóe miệng nàng bị rách. Nhưng chính điều đó lại mang đến cho hắn khoái cảm gấp bội.

“Bắn… Nuốt vào.”

“Ô… A…”

Có lẽ vì đau đớn kịch liệt, vào giây phút cuối cùng ấy, Hòa Du lại bị ép tỉnh táo một chút. Ánh mắt trợn trừng của nàng thoáng hiện lên một tia phản kháng mỏng manh. Hắn hít một hơi thật sâu liên tiếp, hai tay ấn vào gáy Hòa Du. Nhưng một tia lý trí cuối cùng buộc hắn phải nhìn chằm chằm vào cái dây buộc tóc của nàng. Khi nhìn thấy cái dây buộc tóc ấy ngày càng sáng, đôi mắt hắn híp lại… Rõ ràng đã bị chọc giận. Từng luồng tinh dịch phụt phụt bắn vào trong miệng nàng.

Lúc này, hắn thậm chí còn có thể phân tâm nói ra bên ngoài, “Vào đi.”

Ba chữ này, như thể ấn tia tỉnh táo khó khăn lắm mới xuất hiện của Hòa Du lên một giá hình, hành hạ nàng.

Hòa Du đạt đến đỉnh điểm của sự nghẹt thở và đau đớn khi miệng bị căng rách. Mông nàng cong vút lên, chỉ nghe thấy tiếng nước “xuy” chảy trên mặt đất. Toàn bộ cơ thể nàng bắt đầu run rẩy co giật điên cuồng, cũng không ngậm được núm vú nữa. Núm vú bị dương vật đẩy ra khỏi miệng, trong không trung bắn ra hai đường cong sữa.

Rèm châu khẽ rung.

Một người bước vào, tia sữa bắn ra ấy, không chút bất ngờ, phun vào người vừa đến.

Tia tỉnh táo cuối cùng của Hòa Du chỉ kịp nhớ lại, dòng sữa trắng ngà của nàng, treo trên vạt áo của tên thị vệ kia, tí tách nhỏ xuống đất, tạo ra những vệt nước dâm đãng không thể nhìn thẳng.

Khi Kỳ Vân Tranh buông nàng ra, nàng đã hoàn toàn ngất đi, mềm nhũn như một con chó nhỏ đã chết, ngã vào người hắn.

Hắn kéo nàng vào lòng như thể kéo một bông gòn. Miệng nàng đã hoàn toàn không khép lại được, há to như một cái chậu tinh dịch, ứ đọng chất lỏng trắng đục sền sệt, gồm hỗn hợp sữa và tinh dịch. Ngay cả lỗ mũi cũng trào ra dịch đục. Khóe miệng quả nhiên đã bị rách, máu loãng và tinh dịch trắng đục hòa quyện vào nhau, tí tách lăn xuống cổ nàng. Hai bầu vú còn đang trơ trẽn phun sữa ra ngoài, giật giật bắn ra những tia sữa nhỏ. Phía dưới càng hỗn độn hơn, cái âm hộ dâm đãng chưa từng bị thao lại sưng vù lên, nằm giữa hai chân nam nhân trông thật buồn cười. Nó run rẩy bắn ra những tia dâm thủy và nước tiểu màu vàng, tưới lên cái âm vật đang sưng vù lên, khiến nó rung rẩy như một nhụy hoa màu tím trong gió.

Kỳ Vân Tranh lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng nàng, đóng miệng nàng lại, bắt nàng dùng tinh dịch nuốt đan dược. Hắn cười nói, “Nước tiểu của Hòa Du Du dâm đãng đến mức người ở ngoài cũng có thể ngửi thấy.”

Hắn một tay đùa nghịch núm vú nàng vẫn đang phun sữa, ngước mắt thiếu kiên nhẫn nhìn Chi Nhị đang cứng đờ tại chỗ, “Ngây người làm gì, đồ vật đâu đưa ta.”

Lúc này Chi Nhị mới hoàn hồn, trông như thường ngày, làm như không thấy gì, đưa văn điệp trong tay cho Kỳ Vân Tranh.

805

“ nàng tính cả đời này không ngẩng đầu nhìn ta sao?” Kỳ Vân Tranh hỏi nàng.

Hòa Du chưa từng nghĩ rằng, tỉnh táo lại còn khó khăn hơn cả lúc động dục. Nàng không thể ngẩng đầu, chôn chặt mặt vào ngực hắn, như một con chim nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn. Nàng gập eo, kẹp chặt chân, dồn hết sức lực che giấu cặp vú và âm hộ dâm đãng đang bị phơi bày. Nàng không dám nhúc nhích. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cứng đờ trên người hắn. Phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy của nàng là muốn chạy trốn, nhưng Trọc nhân sau khi kết thúc động dục , dù đã tỉnh táo, cơ thể vẫn cần thời gian để tiêu hóa tin tức tố đã hấp thụ. Nàng rơi vào trạng thái choáng váng tương tự như say rượu, cơ thể mềm nhũn, ý thức mông lung, mệt mỏi và thèm ngủ. Dù tỉnh táo hơn lúc động dục, nhưng cũng giống như lúc đó, nàng không thể có phản ứng quá lớn với thế giới bên ngoài. Chưa kể đến sự tàn phá của khoái cảm và cao trào kịch liệt vừa rồi. Nàng hiếm khi tỉnh lại nhanh như vậy sau khi động dục, thường thì sau khi ngất đi sẽ ngủ một giấc rất dài. Lần này, nàng tỉnh nhanh như thế, hẳn là do Bàn Vương đã cho nàng uống đan dược tỉnh thần. Thứ hai, tình huống này rõ ràng không thích hợp để nàng cứ thế hôn mê.

Hiện tại, Hòa Du vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cảm giác xấu hổ và sợ hãi đã đè bẹp chút lý trí còn lại. Đặc biệt là khi vừa tỉnh dậy, nàng liếc thấy một thị vệ đứng cách đó không xa, suýt nữa hoảng sợ bật dậy tại chỗ. Nếu không phải Kỳ Vân Tranh vội vàng dỗ dành, nàng không biết sẽ hoảng hốt đến mức nào. Sau khi cố gắng trấn tĩnh, nàng cứ như một con đà điểu, không nghe, không nhìn, cũng không nói.

“Được rồi, ta đã bảo Chi Nhị đi rồi.” Kỳ Vân Tranh dịu dàng đến mức cẩn thận quá mức. Sau khi nàng tỉnh lại, hắn luôn tận tình chăm sóc, không tạo cho nàng nửa phần áp lực, ôm chặt nàng, vừa hôn vừa dỗ dành, cũng không nói bất cứ lời thừa thãi nào để tăng thêm sự xấu hổ cho nàng.

Hắn nhận ra sự hoảng sợ của Hòa Du không chỉ đơn thuần là xấu hổ, mà còn là một loại sợ hãi, như thể đã kích hoạt một vết thương lòng nào đó trong nàng.

Có vẻ nàng đã trải qua không ít chuyện.

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Nàng rúc vào lòng hắn. Sau khi tin rằng Chi Nhị đã rời đi, nàng mới nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, thân mình cũng cố gắng lấy lại chút sức lực để đẩy hắn ra. Dĩ nhiên, đầu nàng vẫn không dám ngẩng lên, càng đừng nói liếc nhìn hắn. “Ta còn đang trực… Ta… Ta phải về rồi.”

Kỳ Vân Tranh nghe vậy, ôm nàng chặt hơn, tay luồn vào vạt áo rộng mở của nàng, vuốt ve bụng dưới ướt dính. “Nàng cứ thế này mà trở về sao?”

Nàng bị hắn véo vuốt mà rên rỉ, chưa kịp phản kháng đã cảm thấy tay Kỳ Vân Tranh luồn xuống, sờ vào giữa hai chân đang kẹp chặt. Quần lót của nàng đã bị rạch toang, bàn tay hắn dán lên âm hộ dâm đãng ướt dính. “Đi đi lại lại như vậy, không khó chịu sao?”

“Ô… đừng sờ… Điện hạ a… A…” Nàng khóc thút thít. “A!”

Kỳ Vân Tranh đột nhiên dùng ngón tay búng nhẹ vào âm vật dài và cương cứng của nàng. Dù không dùng lực, nhưng đầu âm vật nhạy cảm ấy lập tức bị búng, tạo ra một khoái cảm quá mãnh liệt. Nàng run lên kịch liệt, phía dưới lại phun ra một dòng nước dâm đãng tưới vào lòng bàn tay hắn. Bị giày vò thảm thương, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên cầu xin, “Ô ô ô… A… Vân Tranh… Không cần, đừng khi dễ ta nữa…”

“Không khi dễ nàng đâu.” Kỳ Vân Tranh dịu dàng hôn đi những giọt nước mắt nàng vừa khóc, rồi hôn lên môi nàng, “Há chân ra, ta giúp nàng làm sạch sẽ.”

Nàng lại theo bản năng kẹp chặt chân hơn, cho đến khi Kỳ Vân Tranh lại kẹp lấy đầu âm vật nàng, nàng mới khóc lóc há chân ra.

Kỳ Vân Tranh vừa ôm chặt nàng, vừa dùng tay lướt lên xuống hai bên môi âm hộ đầy đặn của nàng. Bên trong dính ướt dị thường như làm bằng nước. “Hôm nào đó ao cá trong phủ ta cần thay nước, còn lấy gì là nước sông Thiên Cừ. Hay là mời Hòa Du Du của chúng ta đi đổ nước vậy?”

Nửa câu dâm nhục nàng cũng không có, nhưng lực sát thương còn lớn hơn lời tục tĩu. Nó làm Hòa Du đỏ bừng cả người như bốc khói, nàng lắc đầu, “Không cần… đừng nói…”

“Được, không nói.” Kỳ Vân Tranh chiều theo nàng. “Điều kiện có hạn, không thể đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ. Lần sau… được không? Lần này, ta dùng pháp thuật đơn giản giúp nàng lau qua đã.”

“Ô ân…” Nàng mơ mơ màng màng gật đầu. Đừng nhìn pháp thuật thanh tẩy tưởng chừng đơn giản, nhưng thực tế là một loại pháp thuật tương đối cao cấp, hơn nữa yêu cầu người vận linh cũng rất cao. Đến giờ nàng vẫn chưa học được.

Cảm giác có một dòng nước mát lạnh lướt qua giữa hai đùi nàng, nhưng chỉ có cảm giác, không có thứ gì thật sự. Cảm giác “dòng nước” này thậm chí xuyên qua lớp da ngoài, thấm thẳng vào tâm can, khiến người ta cảm thấy tâm hồn cũng được gột rửa, tươi mát và tinh tế. Ngón tay Kỳ Vân Tranh không hề có cảm giác ham muốn. Ngay cả khi kẹp giữa hai môi âm hộ của nàng, cũng chỉ chạm nhẹ, không cố ý vuốt ve để khơi gợi dục vọng. Theo ngón tay Kỳ Vân Tranh lướt qua, toàn thân nàng như đang trôi nổi trên mặt nước, trôi bồng bềnh, nhưng lại bình yên và thư thái. Cảm giác mệt mỏi càng dâng lên, khiến nàng càng thêm mơ màng, sắp ngủ.

“Hòa Du Du?” Kỳ Vân Tranh cảm thấy đầu nàng cứ gật gù, cúi đầu xuống, thấy mí mắt nàng đã không thể nâng lên. “Mệt mỏi sao?”

Nàng vẫn cố gắng lắc đầu. “… Không mệt, muốn đi trực… Vẫn còn… Không thể đi ra từ bên ngoài…”

Kỳ Vân Tranh đổi tư thế, đặt chân nàng lên hai chân mình, hoàn toàn ôm nàng vào khuỷu tay. “Để ta lo liệu, nàng cứ yên tâm ngủ đi.”

Giọng nói trầm thấp của hắn cùng nụ hôn nhẹ nhàng trên môi như có một loại ma lực, khiến Hòa Du cuối cùng cũng không thể mở mắt được nữa. Nàng dụi vào ngực hắn hai cái, rồi thật sự hôn mê.

Khi Hòa Du tỉnh lại, trời vẫn còn sáng, còn nàng đã về đến nhà, nằm trên giường của mình. Phản ứng đầu tiên của nàng là giật mình vén chăn lên, kết quả thấy ít nhất quần áo ngoài vẫn còn nguyên vẹn, tuy rằng… quần áo trong…

Nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cởi hết chế phục, thay lại nội y, yếm và thường phục. Nàng vội vàng đi tìm Tiểu Trù. Không thấy Tiểu Trù đâu, nghe Ôn Tu Dương nói, Tiểu Trù đã ra ngoài từ buổi chiều. Da đầu Hòa Du lập tức nổi da gà. Ôn Tu Dương thêm mắm thêm muối nói rằng mình đã cố gắng ngăn cản, nhưng bị Tiểu Trù đạp mấy cái, dấu chân trên mông có thể làm bằng chứng cho hắn.

Nhưng mà… A Kiều hình như cũng không có ở đây. Nghe Ôn Tu Dương nói… A Kiều căn bản không quản Hòa Trù, trực tiếp đi theo Hòa Trù luôn. Bất kể Hòa Trù nói gì, hắn cũng phải đi theo.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt đắc chí của Ôn Tu Dương, Hòa Trù hiển nhiên không phải đối thủ của A Kiều.

“Này… đồ hư hỏng, sao nàng lại được nam nhân ôm về thế hả?!” Ôn Tu Dương đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, lại bắt đầu nhảy nhót, “Hả? Sao nàng có thể để thị vệ của Bàn Vương ôm nàng chứ!”

Đang nói thì cửa chính vang lên.

Hòa Du không nói hai lời, bịt miệng Ôn Tu Dương lại, một tay vớt hắn lên ôm vào lòng. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Trù mặt ủ rũ và A Kiều đội mũ đi vào. Vừa thấy Hòa Du, Tiểu Trù lập tức mặt mày hớn hở, không còn nửa điểm khó chịu.

“Tỷ? Sao hôm nay tỷ lại về sớm vậy.”

“ đệ đi đâu?” Hòa Du tức giận, “Không phải đã hứa với ta là không ra khỏi nhà sao!”

Hòa Trù lập tức chột dạ không dám nhìn nàng, giơ túi thịt và thức ăn trong tay lên, rồi chỉ vào cái giỏ cõng trên lưng A Kiều, “Ta đi mua đồ ăn. Gần đây đồ ăn trong nhà sắp hết rồi, mới nửa tháng đã thấy đáy. Ta không ra ngoài thì làm sao bây giờ?”

Hòa Du sững sờ. Nói đến thì cũng đúng, lượng cơm ăn của nàng tăng lên, chưa kể trong nhà còn thêm hai miệng ăn.

“Tỷ, ta mua được đặc sản Thiên Đô là cá Kim Quán. Giờ ta đi làm ngay…” Hòa Trù nói rồi đi thẳng vào bếp, hiển nhiên là biết mình đuối lý.

Hòa Du đột nhiên nhớ lại câu “ao cá” mà Kỳ Vân Tranh đã nói hôm nay. Tai nàng lập tức đỏ bừng, cũng vô cớ đuối lý mà không đuổi theo để giáo huấn hắn nữa. A Kiều đi đến bên cạnh nàng, dừng bước…

Nàng hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn ngươi đã chăm sóc Tiểu Trù, A Kiều.”

Nhưng A Kiều trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên đưa ngón tay lên, khẽ chạm vào môi nàng. Nàng lập tức hoảng sợ né tránh ra sau. A Kiều thu tay lại, chỉ chỉ vào môi nàng, nói, “qiao…”

Hòa Du ngây người. Hắn nói miệng nàng có gì sao? Sau khi được nhắc nhở, nàng mới nhận ra khóe miệng mình thực sự không thoải mái, có cảm giác có dị vật. Nàng dùng lưỡi đẩy ra, sờ lên ngón tay. Khi thấy rõ đó là thứ gì, Hòa Du, người vừa nãy chỉ đỏ tai, giờ đây toàn bộ mặt nàng đỏ bừng như có thể chảy máu. Cả người nàng như hóa đá tại chỗ vài giây, rồi “phịch” một tiếng ném Ôn Tu Dương xuống đất, quay đầu chạy nhanh về phòng mình.

— Trong khóe miệng nàng, vừa rồi thế mà ngậm một sợi… tóc xoăn, là lông mao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com