Chap 66
Trong căn phòng tối mịt, Lâm Y Vân chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt thập phần đáng thương. Cánh cửa bật mở, Minh Hiếu chậm rãi bước vào, theo sau là Minh Tuấn. Nhìn nữ nhân trước mắt, hắn khuôn mặt không biểu tình bước đến, tay cầm khẩu súng gõ xuống nền nhà lạnh lẽo. Trong căn phòng yên ẳng bỗng vang lên những âm thanh chói tai, kéo Lâm Y Vân ra khỏi giấc mộng.
Nhìn Minh Hiếu ở cự li gần, cô khuôn mặt bỗng chốc biến sắc mà cố gắng lùi về phía sau, đến khi lưng đã chạm vào thành tường thì mới tuyệt vọng mà bật khóc. Trên khuôn mặt nước mắt giàn giụa, khóe môi thấp thoáng nhếch lên. Nhưng không may mắn là, hắn đã kịp thu nụ cười ấy vào mắt.
Không để hình ảnh đau thương kia vào mắt, hắn trên tay là con dao sáng bóng, hướng cô mà di tới. Y Vân nhìn thấy hành động kia liền sợ tới tái mặt. Nhưng con dao là đang hướng đến tay cô, cắt bỏ sợi dây đang siết lấy đôi tay thanh mảnh hằn rõ những vết bầm. Nhìn cô, hắn lạnh giọng
" Nói! Quay về đây bao lâu rồi?"
Ngữ điệu của nam nhân làm cô hoảng hốt, lắp bắp mà nói ra từng chữ
" Vụ ám sát lần trước, là do cô đứng đầu?"
"..." Chìm trong sợ hãi, cô không dám lên tiếng đáp lại
" NÓI!" Không kiên nhẫn, hắn quát lớn
" P... phải!"
Quay sang Minh Tuấn an tĩnh đứng bên cạnh, hắn lạnh lùng ném khẩu súng cho anh, trầm giọng nói
" Xử lí đi!"
Lâm Y Vân nhíu mày, sau đó là cật lực van xin tha mạng. Minh Tuấn giương súng về phía cô, ngón tay đã chạm vào cò súng nhưng chưa kịp ra tay thì ngoài cửa đã vang lên
" Dừng lại!" Thành Dương đứng ở đấy, lên tiếng ngăn cản
Minh Hiếu thấy sự xuất hiện của cậu làm hắn ngạc nhiên. Bước đến bên cạnh, hắn ôn nhu hỏi
" Sao lại đến đây?"
" Đừng giết cô ta." Đối diện với người kia, cậu nhỏ giọng
" Tại sao?"
"Dù sao cô ấy cũng từng là người yêu của anh, với lại những chuyện ngày xưa, cô ấy cũng chính là nạn nhân. Nên tha mạng cho cô ta!"
" Cô ta đã từng có ý định giết em!"
" Em không để tâm."
Nghe cậu nói vậy, hắn khẽ nhíu mi tâm, sau đó lại mỉm cười, yêu thương nói
" Em muốn là được!"
Nói rồi liền lấy khẩu súng trên tay Minh Tuấn ném xuống sàn nhà. Quay sang Minh Tuấn, hắn lạnh giọng
" Đi thôi!"
Xoay lưng rời đi, hắn ôn nhu vòng tay qua eo cậu, hướng cánh cửa mà đi tới. Lâm Y Vân nhìn theo, mày liễu cau lại.
Cô nhanh chóng nhặt khẩu súng dưới đất, nhắm ngay bóng lưng cao lớn mà bóp cò. Nhưng hắn đã nhanh chóng ôm cậu tránh đi, trong túi là khẩu súng lục, không chút lưu tình mà bắn đi. Viên đạn chuẩn sát nơi ngực trái mà ghim vào, thân ảnh kia lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Đôi mắt sắc bén không một tia thương xót nhìn nữ nhân đang bị máu nhuốm đậm kia, sau đó là quay sang cậu, nghiêm khắc nói
" Em là tha thứ không đúng người rồi!"
Thành Dương nhất thời bất ngờ nhìn những sự việc vừa xảy ra. Từng là một sát thủ, chuyện máu me bê bết thế này không phải là lần đầu nhìn thấy, chỉ là... cậu không ngờ Lâm Y Vân lại dám làm như vậy. Cậu cứ ngỡ là cô ấy sẽ rất cảm ơn hắn vì không ra tay nhưng không ngờ cô lại nhân lúc hắn quay đi mà làm như vậy. Thấy người kia thất thần, hắn lại lo lắng nói
" Sao vậy?"
" Không! "
" Chúng ta đi thôi!"
Nói rồi liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kéo đi
Đỗ xe vào gara, hắn chồm qua người cậu, nhanh chóng nằm đè lên. Cậu bị người kia làm loạn liền nhắc nhở
" Gì vậy?" Hắn nằm lên người cậu, thì thầm
" Chỉ muốn ôm em một chút!"
Thành Dương thở hắt một hơi, khó chịu nhíu mày. Hắn nặng như vậy, ngộp chết mất
" Ngồi dậy a, khó thở!"
Hắn nghe nói liền ngồi dậy, miệng ríu rít nói
" Anh xin lỗi!"
" Không có gì. Vào nhà thôi!"
Thấy người kia vẫn còn ngồi im, cậu liền rướn người đến, hôn nhẹ lên môi hắn, mỉm cười nói
" Chúng ta vào được chưa?"
Hắn mỉm cười véo đôi má phấn nộn, sau đó cùng cậu bước vào nhà. Vừa đến phòng khách liền thấy Hoàn Mỹ ở đấy, Thành Dương trong lòng liền khó chịu. Rời khỏi bàn tay hắn, cậu chậm rãi nói
" Tôi lên phòng trước!" Nói rồi liền rời đi
Hiện tại phòng khách chỉ còn lại hai người, hắn ngồi xuống đối diện cô, hắn nhỏ giọng
" Em đến đây có việc gì à?"
" À, em đến tìm Bảo My!"
" Bảo My nó đi du lịch rồi. Vài hôm nữa mới về!"
" Ah~ Tiếc quá! Cuối tuần này là sinh nhật của em, anh đến dự nhé?"
Nhận ra ý đồ của cô, hắn mỉm cười trả lời
" Được chứ!"
Cả hai say sưa trò chuyện mà không hề phát hiện rằng, Thành Dương đang đứng ở trên lầu nhìn xuống. Cậu khó chịu, cậu không muốn hắn tươi cười với cô gái kia. Hắn nói cậu ghen? Không! Cậu không phải đàn bà. Nhưng những cảm giác đó là gì?
Aishhh... nhức đầu quá!
Đêm xuống, Thành Dương trằn trọc nằm trên giường. Ánh trăng bàng bạc bên ngoài chiếu vào, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp. Đôi mắt mông lung nhìn ra cửa sổ, nhuốm đậm nỗi buồn. Hắn lúc chiều... đã đồng ý đi dự sinh nhật của cô gái tên Hoàn Mỹ gì đó. Mà cậu biểu tình khó chịu như vậy hắn dường như vẫn không nhận ra! Quay nhìn nam nhân bên cạnh, con người kia đang say giấc ngủ. Hôm nay...hắn cũng không ôm cậu!
Thành Dương tự trấn tỉnh bản thân mình, từ khi nào cậu đã để ý những thứ nhỏ nhặt như vậy chứ! Tuy nói như vậy, trong lòng vẫn không khỏi đau nhói. Phải chăng... hắn thích cô gái kia rồi? Trước giờ, con người băng lãnh ấy chưa hề tươi cười nói chuyện với ai ngoài cậu, bây giờ lại vô tư đối với cô ta.
Ngón tay thon dài trượt trên khuôn mặt kia. Từ vầng trán, cánh mũi rồi đến đôi môi. Hắn thầm thở dài trong lòng, đôi mắt vẫn nhắm chặt như thế, bàn tay nhanh chóng vòng qua, ôm con người đang suy diễn lung tung kia vào lòng, theo thói quen hôn lên trán cậu rồi tiếp tục đi vào giấc ngủ. Cậu trong lòng hắn cảm xúc hỗn loạn một phen, đến cuối cùng là mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi. Khóe môi vẫn còn vô thức chu lên, mang đầy ủy khuất cùng đáng yêu.
Thấy người trong lòng đã an ổn, hắn mới mở đôi mắt sắc bén nhìn xuống, khóe môi khẽ cong lên. Sau đó lại tham lam hôn lên môi cậu thêm một cái rồi siết chặt vòng tay, mùi hương dưa lưới tươi mát tỏa ra đem tâm trí hắn thư giãn, sau đó cũng dần dần đi vào mộng đẹp!
Sáng, cậu xuống nhà đã không thấy hắn đâu, hỏi quản gia thì ông nói là hắn đã đi làm từ sớm, cũng không ăn sáng ở nhà. Khó chịu ngồi xuống ghế, cậu buồn chán cầm lấy điều khiển, mở tivi lên xem. Hết tin tức này đến tin tức nọ, một chữ cậu cũng không bỏ vào tai. Trong đầu chỉ lo mắng chửi tên chết bầm kia. Sáng ra là đi, không thèm ngó đến đến cậu! Mà sao cậu dạo này cứ như mấy con bánh bèo thế nhỉ? Cứ đòi hỏi hẳn quan tâm này nọ!
Aishhhhhh!
Xem tivi chưa được bao lâu lại bực dọc đi lên phòng. Mọi thứ trong ngày hôm nay bắt đầu chìm trong nhạt nhẽo. Trưa thì quản gia gọi cậu xuống ăn. Ăn xong thì lại lên phòng. Đi đi lại lại, chán chết được!
Gần chiều, Minh Hiếu quay trở về. Bước đến phòng bếp, hắn hướng ông quản gia đang bận bịu lau dọn mà hỏi
" Chú, Thành Dương em ấy hôm nay thế nào?"
Nghe câu hỏi, ông có phần ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó liền trả lời
" À... trông có vẻ buồn chán lắm, cứ đi đi lại lại. Lúc nãy vừa ngủ một giấc rồi, có lẽ là chưa tỉnh lại!"
Hắn không đáp, lặng lặng đi lên lầu. Cánh cửa gỗ mở ra, trước mắt hắn là thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường đang say giấc. Không muốn phá vỡ giấc ngủ của cậu, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi xuống nhà, sau đó lại tiến đến gara rồi rời đi.
Ánh hoàng hôn buông xuống, Thành Dương bị những tia nắng cuối cùng kia nhó rối liền tỉnh giấc. Bước xuống, cậu hướng mọi người hỏi
" Minh Hiếu... anh ta chưa về sao?"
" À, cậu Hiếu lúc chiều có về, rồi lại đi nữa ạ!" Một cô người làm gần đó đáp lại
Cậu cau mày nhìn ra khoảng không. Về rồi cũng không lên gặp cậu!
" Chị có nghe anh ta đi đâu không?"
" Hình như là.... đi chọn phụ kiện"
Nhớ ra điều gì đó, cậu trầm mặt sau đó bước lên lầu. Mọi người trong nhà thấy vậy liền hoảng hốt. Mình lỡ nói ra điều gì sai sao? Đôi chân dài chậm rãi bước lên từng bậc thang. Hôm nay chẳng phải là sinh Nhật của cô Hoàn Mỹ gì sao. Mà cần gì hẳn phải tự thân đi chọn trang phục? Phải là quan trọng lắm, hắn mới chỉnh chu đến như vậy!
Đêm nay, cậu cô đơn rồi!
Đang ngồi trong phòng, cậu nghe được tiếng xe của hắn. Nhìn lên đồng hồ, giờ này chẳng phải buổi tiệc sắp bắt đầu rồi sao hắn trở về làm gì? Thân ảnh tiêu soái bước vào, hắn làm những cô người làm trong nhà một phen tròn mắt. Việc hẳn ăn diện đẹp như vậy không phải lần đầu họ nhìn thấy, mà là lần nào hắn cũng đẹp đến mức tim bọn họ xốn xang cả lên! Giữ biểu tình vui vẻ đó, hắn hướng phòng riêng của mình mà đi lên. Cánh cửa mở ra, đã thấy cậu ngồi ở ghế, mắt hướng ra cửa sổ, quay lưng về phía hắn. Khẽ bước đến, hắn yêu thương gọi
"Thành Dương !"
" Không phải hôm nay anh phải đi dự tiệc sao?"
" Phải! "
" Vậy sao không đi đi? " Giọng nói phát ra mang theo vài phần chán ghét, cả người cư nhiên vẫn không động đậy. Cậu không muốn thấy mặt hắn!
" Đến đón em!" Hắn nói, đồng thời bước đến vòng tay ôm lấy cậu
" Đón?"
"Ừm!"
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn lên tiếng ra lệnh bước vào. Là người mang trang phục tới. Mắc bộ vest đắt tiền lên giá, cậu thanh niên nhanh chóng cúi chào rồi rời đi. Thành Dương hiện tại là một mớ khó hiểu, cậu hướng hắn
" Gì đây?"
" Là trang phục của em!"
" Mang đến làm gì?"
" Cùng anh đi dự tiệc!"
Vẫn không cáu gắt với những câu hỏi kia, hẳn ôn nhu nhìn cậu mà mỉm cười. Cậu quay phắt đi, lạnh giọng
" Không đi!"
" Ngoan nào!" Vẫn kiên nhẫn dỗ dành
" Đã nói là không đi!"
" Vậy anh sẽ thay đồ giúp em!"
Chưa để cậu phản ứng, bàn tay đã nhanh chóng cởi mất hai cúc áo
" Không cần!" Nói rồi liền đẩy hắn ra, cầm bộ quân áo bước vào toilet.
Hắn ở lại khẽ mỉm cười. Đối với con người ương bướng này, chỉ còn cách đó! Lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, hắn chậm rãi ngã lưng ra ghế, chờ đợi. Thành Dương bước ra, không nói gì chỉ im lặng liếc người đang nhìn cậu đến chết trân kia. Minh Hiếu bị ánh mắt kia quét qua liền giật mình, chỉ biết cúi đầu xấu hổ.
" Còn chưa đi? Đứng đó nhìn gì vậy?" Khó chịu với cái mặt lơ ngơ của người kia, cậu cáu gắt
Hắn chỉ biết nhìn cậu cười trừ. Ai bảo em đẹp đến như vậy! Cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên bàn, hắn chậm rãi mở ra. Bên trong là một chiếc ghim cài áo, phía trên là những viên kim cương nhỏ lấp lánh. Tiến đến gần, hắn tỉ mỉ cài lên áo cậu, sau đó nắm lấy bàn tay trắng mịn bước ra ngoài....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com