Chap 69
New York về đêm thật đẹp. Trước ban công, một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng đấy, trên người chỉ là chiếc áo choàng, đôi mắt hướng vào xa xăm. Bỗng một vòng tay rộng lớn vươn tới, đem con người ấy ôm chặt vào lòng. Hơi thở nam tính liên tục phả vào vùng cổ mẫn cảm
" Khuya rồi, đứng đây dễ bị cảm lắm đấy!"
" Cảm thì đã có anh chăm sóc rồi!" Cậu tựa vào vai hắn, giở giọng nũng nịu
Minh Hiếu hắn trong phút chốc bỗng ngây ra. Đây là lần đầu tiên cậu làm nũng trước hẳn. Trong lòng đầy hạnh phúc, lực đạo ở tay hắn tăng lên, càng đem con người kia siết chặt. Đồng thời, đôi môi cũng thả xuống má cậu một nụ hôn.
Cậu ngước mặt nhìn nam nhân phía sau, sau đó lại nhẹ nhàng đáp lại. Do hắn cao hơn cậu cả một cái đầu, vì thế, cậu phải nhón chân để hôn hắn, giữa nụ hôn liền thì thầm
" Em yêu anh!"
Minh Hiếu nghe xong đôi mắt liền sáng rực, hạnh phúc lan tỏa. Nhưng sau đó lại thấy bộ dạng cậu khó khăn kiễng gót chân liền bật cười. Tay vòng qua chiếc eo tinh tế, hắn mạnh mẽ nhấc bổng cậu lên.
Hắn tối hôm nay đã ngạc nhiên rất nhiều. Cậu liên tục chủ động trong mọi chuyện. Từ việc trở nên yếu đuối hơn trước hắn, chủ động hôn hắn, chủ động nói yêu hắn. Bao nhiêu đó cũng đủ để hắn hạnh phúc đến chết đi.
Chìm đắm trong cơn sóng hạnh phúc, hắn say mê hôn cậu. Hắn yêu hương vị thanh mát này, hắn yêu đôi môi này, yêu tất cả của con người này. Từ khi cậu xuất hiện, hắn dường như đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cậu đã khiến hắn sống thật với con người của chính mình, không phải bao bọc bởi sự lạnh lùng, băng lãnh kia. Cậu cho hắn biết được tình yêu là gì. Cậu cho hắn biết rằng, hắn suốt cuộc đời này là cần có cậu ở bên!
Thành Dương à, cám ơn em!
Da thịt va chạm, âm thanh ám muội, hai con người mạnh mẽ quấn chặt lấy
nhau. Sau cao trào vẫn là ôm chặt đối phương, không rời dù chỉ một chút.
Nhớ đến câu chuyện của hai mươi năm về trước, tâm hắn lại một phen đau xót. Ngày xưa, chính hắn đã phá vỡ đi hạnh phúc của cậu. Phá vỡ tuổi thơ đáng lẽ ra phải là một gia đình đầm ấm chứ không phải trong Lâu Đài Sát thủ đầy mùi máu tanh. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp phía dưới, hắn khẽ vuốt dọc theo xương hàm, sau đó là khẽ hôn lên đôi môi hồng nhuận, nhỏ giọng
"Thành Dương à, anh xin lỗi!"
" Tại sao phải xin lỗi?"
" Anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em!"
Hắn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ phun ra một câu sau đó là ôm chặt người bên cạnh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu do cả người kiệt sức, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ ngợi đến câu nói của hắn. Chỉ an ổn nằm trong vòng tay của ai kia mà đi vào mộng đẹp...
***
Sau hơn hai tuần ở nước ngoài, hắn và cậu cũng quay trở về. Vừa về đến nhà, hắn đã ngay lập tức đến công ty vì có một cuộc họp quan trọng với các cổ đông. Trước khi đi vẫn không quên ôm lấy con người nhỏ bé kia mà hôn một cái, sau đó là ám muội nói
" Vợ à, anh đi nhé! Có gì tối nay anh sẽ đền bù cho em sau."
" Ai cần anh đền bù. Mau đi đi!" Nói xong liền đỏ mặt đi lên lầu
**
Sau cuộc họp, hắn mệt mỏi trở về phòng làm việc riêng của mình, theo sau là Minh Tuấn. Ngã lưng ra ghế, hắn trong vô thức lại khéo léo kéo khóe môi. Minh Tuấn thấy biểu tình vui vẻ kia liền hỏi
" Anh có chuyện gì vui à?"
Hắn không đáp, chỉ hướng anh cười một cái hạnh phúc. Minh Tuấn lúc này mới phát hiện ra chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay người kia.
" Chúc mừng nhé!"
Không gian im lặng. Anh nhìn con người kia cứ ngồi một mình cười như kẻ ngốc liền không khỏi khinh bỉ
" Một Thiếu chủ của Hắc Long mà tôi biết đây sao?"
Hắn không tức giận mà còn vui vẻ hướng anh nói
" Cậu cũng nên quyết định đi. "
Nghe hắn nói, anh lại ngây dại nhớ đến con người nhỏ bé kia. Cậu đã vì anh mà thiệt thòi quá nhiều rồi. Đã đến lúc, cho cậu một danh phận!
Trời về khuya, hắn trên đường lái xe về vẫn không khỏi khó chịu. Đáng lẽ ra, hắn đã về nhà với cậu từ sớm, nhưng lại phải đi gặp với đối tác lớn của công ty đành gọi điện bảo cậu ăn trước. Bảo bối một mình ăn như vậy sẽ buồn như thế nào?
Hắn đưa tay vào túi lấy chìa khóa, tự mình mở cổng. Hắn đã quen với việc tự mình làm như vậy từ lúc điều trị và làm việc năm năm ở nước ngoài. Lúc đó, để bảo mật danh tính, hắn chỉ sống đơn độc một mình, vì thế những việc nhỏ nhặt này, đều phải tự làm lấy. Bước vào trong, đối mặt với hắn là bàn thức ăn với đầy đủ các món hắn thích. Còn bên cạnh là con người con trai hắn yêu thương. Vì đợi hắn mà ngủ gật ngay trên bàn ăn. Đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa, hắn ôn nhu hôn lên vầng trán. Cậu bị động mà giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra đã thấy ngay khuôn mặt nham nhở của hắn...
Đang trong mộng đẹp liền bị quấy rối, cậu là không tự nguyện mở mắt. Đôi mi vừa hé mở liền bị khuôn mặt điển trai kia gần trong gang tất, trên môi còn không quên nở một nụ cười nham nhở. Cậu dụi mắt, hướng hắn hỏi
" Anh về khi nào vậy?"
" Vừa về thôi! Mà anh nói rồi, cứ ăn tối trước, không cần đợi anh!"
Cậu lạnh mặt quay đi, miệng không quên lầm bầm: Tên đáng ghét nhà anh! Tôi đây bỏ cả buổi chiều học nấu ăn đấy. Làm cho anh mấy món anh thích. Cuối cùng lại nói một câu vô tình như vậy!
Xoa xoa bàn tay có phần đỏ ửng của mình, cậu yên lặng quay sang hướng khác. Hắn thấy người kia có biểu tình bất thường, sau đó là phát hiện trên bàn tay trắng mịn kia là chi chít dấu đỏ do bị bỏng. Cau mày, hắn nhanh chóng đem bàn tay ấy xem xét, lạnh giọng
" Sao vậy? Bỏng nhiều đến vậy?"
" Chẳng phải là nấu bữa tối cho anh sao!"
Nghe câu trả lời của đối phương, hắn ấm lòng mà mỉm cười. Cậu hôm nay xuống bếp nấu ăn rồi đợi anh về? Thật là giống một đôi vợ chồng mới cưới a!
Cậu đang bực dọc thì liền thấy hắn đứng cười như ngốc liền lên tiếng
" Này, anh không định ăn à? Đói chết rồi này!"
Nói rồi liền tự mình lấy bát xúc cơm, sau đó là chậm rãi dùng bữa
Minh Hiếu từ đầu đến cuối vẫn là ngây người đứng đó. Đến khi hoàn hồn đã gặp cậu ngồi thư thái ăn cơm. Cười khì, hắn cởi áo vest bỏ qua một bên, nhanh chóng ngồi vào. Chậm rãi thưởng thức từng món ăn trên bàn, hắn khẽ cười khổ. Cá rán có phần cháy xém, súp thì lại quá nhạt, đến món mặn thì lại mặn đến mức không thể ăn được.
Thành Dương tuy làm mặt lạnh nhưng trong lòng lại thập phần hồi hộp. Cậu lúc chiều nhờ bác quản gia chỉ mình làm vài món, sau đó là mượn nhà bếp để nấu bữa tối. Bao nhiêu công sức từ chiều đến giờ, chỉ đợi một câu nhận xét từ hắn. Nhìn người kia ăn đến quên trời đất, liền vui vẻ hỏi
" Thế nào?"
" Rất ngon! "
Hắn nhìn cậu mỉm cười, sau đó là tiếp tục gắp miếng cá cho vào miệng
Nghe hắn nói vậy, cậu vui vẻ mà mỉm cười. Thấy cậu vui như vậy, hắn trong lòng liền hạnh phúc. Thành Dương của hắn vui là được rồi!
Tối, cậu đang trằn trọc trên giường thì hắn từ đâu xuất hiện, trên tay là tuýp thuốc chữa bỏng. Nâng bàn tay nhỏ nhắn kia, hắn chậm rãi thoa đều kem lên vùng da bị bỏng. Cảm giác mát lạnh lan tỏa làm cậu dễ chịu mà khép hờ đôi mắt. Hắn sau khi thoa xong còn hôn nhẹ lên đầu ngón tay, yêu thương nói
" Sau này có nấu ăn thì nhớ cẩn thận một chút!"
Mà không nấu luôn thì cũng tốt đi! Nhưng những từ đó lại được hắn nuốt vào. Nếu không thì đêm nay khó mà ngủ yên!
Nằm trong lồng ngực rắn chắc, cậu an ổn hít hà mùi hương nam tính mê người kia. Hắn vòng tay ôm lấy cậu, đặt lên mái tóc mềm mượt một nụ hôn nồng nàn, ôn nhu nói
" Nghỉ sớm đi! Em cả buổi chiều nay mệt rồi."
Cậu lại không an ổn. Ngón tay thon dài vừa được thoa thuốc chậm rãi vẽ trên ngực hắn, sau đó lại trượt xuống vùng bụng rắn chắc. Hắn trong màn đêm mở to mắt, nhịp thở ngày càng trở nên gấp gáp. Lại giở trò gì nữa đây? Trong ngực hắn, cậu chậm rãi đặt lên cổ hắn từng nụ hôn ám muội. Lúc lâu còn cắn nhẹ để lại những dấu ấn đỏ hồng đẹp mắt. Ngồi bật dậy, cơ thể nhỏ nhắn quỳ trên người hắn, cúi người xuống chạm vào đôi môi khô khốc kia, ra sức càng quấy. Chiếc lưỡi nhỏ nhanh chóng xâm nhập khoang miệng ẩm ướt, tìm đến vật mềm đang vẫn còn đình trệ kia.
Thân dưới đang trướng đến phát đau, hắn đang định lật người cậu lại thì người kia liền bật dậy bước ra cửa
" Em hơi khát. Em xuống bếp uống nước!"
Sau đó là hoàn toàn đi khỏi
Hắn ở lại tâm trí vẫn còn ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiềm chế ngọn lửa trong người, hắn yên ổn đợi cậu trở lại. Nhưng
10 phút...
15 phút....
20 phút...
Con người kia vẫn không hề quay trở lại. Hắn là không còn kiên nhẫn, nhanh chóng bước đi tìm. Vừa xuống đã thấy cậu an ổn ngồi ở phòng khách xem tivi, trông vẫn là thư thái lắm. Nhanh chân bước đến đè con người kia ra sofa, hắn trầm giọng hỏi
" Em là đang muốn cái gì?"
Lê Thành Dương chơi dại rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com