Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 70

Bị hắn mạnh mẽ áp chế dưới thân, cậu hướng người phía trên mà nhỏ giọng

" Em cả buổi chiều chuẩn bị bữa tối..."

" Thế nào?"

" Cho em ở trên một lần nhé?"

Cậu bắt đầu giở cái giọng nũng nịu. Cách đây năm năm hắn đâu có nghe được cái giọng này, sao bây giờ nó lại phát ra làm tim hắn mềm nhũn như thế

Hắn im lặng một lúc, sau đó là đỡ cậu ngồi trên người mình, còn bản thân thì nằm xuống phía dưới. Thành Dương trong phút chốc là vui mừng, sau đó là kì lạ. Hắn đồng ý dễ dàng như vậy? Hắn vươn tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn, cuốn cậu vào vị ngọt của tình yêu. Chiếc lưỡi hắn rất tốt, mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng, đem cậu ngấm vào cơn say của sóng tình. Thời cơ cậu không phòng bị, phía dưới lập tức tiến công, nhanh chóng xâm nhập vào huyệt động đỏ hồng. Cậu là vẫn còn mê man trong nụ hôn của hắn, phía bỗng chốc thít chặt khiến nhất thời cậu không thể thở được. Do ở tư thế này, cái của nợ kia đi vào rất sâu. Cậu thở gấp, tức giận mắng

"Minh Hiếu, anh.. Ah~~"

" Em đó, mở miệng ra là Minh Hiếu, khép miệng lại là Minh Hiếu. Chẳng ngoan gì cả! Gọi một tiếng Ông xã nghe xem!"

" Mơ.. a~ ... đi..~"

Hắn bên dưới liên tục thúc khiến cậu nói cũng chẳng thể thành câu, chỉ biết thầm rủa trong lòng. Đồ nuốt lời!

Xoa nắn cặp mông căng tròn, hắn hài lòng nhìn cậu vừa tức vừa sướng đến đỏ mặt. Trong đêm, tại phòng khách vang lên những âm thanh ám muội. Bác quản gia vì khát mà tìm đến nhà bếp uống nước, đến cuối cùng là không may mắn nghe được những tiếng rên cùng giọng cười khoái chí trầm khàn. Khẽ lắc đầu, ông nhanh chóng trở về phòng, nhường lại không gian trong hai con người kia.

Một đêm vận động kịch liệt, cái tên kia cuối cùng cũng tha cho cậu. Ánh nắng ban mai chiếu lên tấm kính dày, hắt lên mặt cậu khiến cậu không yên ổn mà tỉnh giấc. Vừa mở mắt đã thấy con Sói đêm qua đang chỉnh chu mặc quần áo. Hắn đã thức từ rất sớm và ngồi lặng lẽ trước cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó. Cậu cau mày, không chịu được tò mò mà hỏi

" Đi đâu mà anh mặc chỉnh tề vậy?"

" Đi có chút chuyện! Em cả đêm mệt rồi, nghỉ ngơi đi!"

Nhìn hắn bước ra cửa, cậu khó chịu mà cau mày. Chuyện gì mà phải giấu diếm như thế? Đến cuối cùng vẫn không chịu được mà bước vào toilet, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi theo hắn. Ngồi trong xe, cậu thấy hắn đi đến một cửa hàng bán hoa. Một lúc sau người bán hoa đem ra cho hắn hai đóa hoa cúc trắng, được bó rất tỉ mỉ.

Xe lại tiếp tục lăn bánh.

Cậu yên lặng đuổi theo hắn. Và sau đó lại một lần nữa bất ngờ khi cậu thấy hắn huống về phía nghĩa trang tại ngoại ô thành phố. Bước xuống xe, cậu chậm rãi bước theo hắn và tuyệt đối ẩn mình, không để hắn phát hiện.

Hắn nghiêm trang quỳ trước hai nấm mộ, nhẹ nhàng đặt hai bó hoa ở trước bia, lặng lẽ cuối đầu. Cậu đưa tay chặn môi mình, khóe mắt bỗng chốc cay xiết. Hắn... là đang quỳ trước mộ cha mẹ cậu. Làn gió nhẹ thổi qua, nhưng lại làm mái tóc hắn rối đi. Cúi đầu một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói

" Con... xin lỗi! Con thật không ngờ mình lại gây ra tội lỗi lớn như vậy. Mà cũng thật trớ trêu, người con yêu lại chính là người bị con cướp đi tuổi thơ hạnh phúc. Con xin hai bác, hãy tha thứ! Hãy cho con một cơ hội để có thể bên cạnh em ấy, bù đắp lại tất cả cho em ấy!"

" Con sẽ quỳ ở đây, hai bác cứ việc trừng phạt con. Con chỉ xin một điều, cho con được ở bên cạnh em ấy! Đối với con, như vậy đã đủ rồi!"

Mây đen kéo đến, làm u ám cả một góc trời. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, thấm ướt mái tóc đen rối bời. Cậu im lặng đứng đấy, một một lệ trong suốt từ khóe mi rơi xuống. Nhìn hắn yên lặng ngồi dưới mưa như vậy, nơi ngực trái cậu bỗng chốc nhói đau. Hắn thấy bóng người bước đến, ngước mặt thì con người mà hắn yêu thương cả người cũng ướt sũng đứng đấy, khóe mi đỏ hoe. Cởi áo khoác, hắn bật dậy. Nhưng do chân quỳ một lúc lâu khiến đầu gối đã tê rần. Khó khăn bước đến bên cạnh cậu, hắn nhẹ nhàng choàng tấm áo dày lên đôi vai nhỏ bé, lo lắng hỏi

" Em đến đây khi nào?"

Cậu không đáp, đôi tay nhanh chóng ôm lấy hẳn, khẽ thì thầm

"Minh Hiếu ...cám ơn anh! Cám ơn anh vì tất cả!"

Tình yêu là thế đấy. Nó có thể khiến trái tim hạnh phúc đến chết đi và cũng có thể đau đớn đến tê dại. Cậu cũng vậy! Suốt năm năm qua, tình yêu trong cậu được nuôi lớn. Và đã trải qua rất nhiều cảm xúc. Đau đớn khi bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại. Hụt hẫng khi hắn tự nhận mình là Johny. Rồi hạnh phúc vỡ hòa khi hắn hôn cậu và nói: "Kết hôn nhé!"

Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ và cậu chưa hề nghĩ rằng giấc mơ đó sẽ đến với mình khi còn ở Lâu đài Sát thủ.

Hiện tại, cậu chỉ muốn nói với hắn rằng:

"Minh Hiếu  à, cám ơn anh nhé!"

Trời hôm nay rất đẹp. Màu xanh ngắt bao quanh cả một vùng cùng những đám mây bồng bềnh như bông xốp. Cái nắng không gay gắt nhưng chẳng dịu dàng lại làm cho người khác không hề khó chịu. Và trong một căn biệt thự xa hoa, hai nam nhân đang chỉnh chu kéo lại cavat. Minh Hiếu nhìn người bên cạnh, ôn nhu giúp cậu vén đi mấy lọn tóc lòa xòa. Ngước mắt, cậu liền bắt  gặp nụ cười đầy yêu thương của hắn. Kéo khóe môi, bàn tay có phần chai sạn đưa lên, giúp hắn chỉnh lại áo vest, rồi nhỏ giọng nhắc nhở

" Đến giờ rồi, đi thôi!"

" Ừm, đi thôi!"

Bước vào thánh đường, cả hai không hẹn cùng nhìn nhau. Tim đập đến thở không thông, hai bàn tay tuyệt đối siết chặt, ánh mắt mang màu hạnh phúc sáng rực. Vị linh mục từ lâu đã đứng đó chờ đợi. Hai thân ảnh cao lớn nhanh chóng bước vào dưới sự chúc mừng của những người thân. Đứng đối diện nhau, hẳn hướng đôi mắt sắc bén mà nhìn cậu. Cậu cũng chẳng ngại ngần, mỉm cười đáp lại hắn. Hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh được đối phương đeo cho nhau cùng lời thề tận trái tim. Cùng nhau đi hết con đường em nhé!

Như thế đấy. Qua bao nhiêu trắc trở, đến cuối cùng họ cũng tìm được nhau và nắm tay đi hết quãng đường còn lại. Đối với họ, như thế là đủ! Không cần những lời hứa hẹn trăng sao, cũng chẳng cần cái hôn nồng nàn mà chỉ cần cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng vững chắc

***

Mắc chiếc áo vest ngay ngắn vào tủ, cậu chậm rãi hướng về giường, chăm chú nhìn ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Hắn từ phòng tắm bước ra thấy cậu ngơ ngẩn ngồi ở giường nâng niu chiếc nhẫn liền bật cười. Nằm đè lên người cậu, hắn yêu thương hôn lên đôi môi hồng nhuận, nghiêm khắc nhắc nhở

" Em đó, từ đây đến cuối đời, dù thế nào cũng không được tháo chiếc nhẫn này ra. Nếu không, thì đừng có trách anh!"

Câu nói nghe tuy nhẹ nhàng nhưng đối với cậu, nó như mà một lời đe dọa rằng cậu không được phản bội hắn. Phải tuyệt đối yêu hắn, không được nghĩ đến nam nhân nào ngoài hắn. Một câu nói mang đầy chiếm hữu!

Ôm lấy cổ người kia, cậu hôn hẳn, thì thầm bên tai

"Vâng ~~"

Nở nụ cười hài lòng, hắn ranh ma nhìn cậu. Sau đó là như hổ đói mà vồ lấy người trước mắt.

Đêm xuân hạnh phúc!

Minh Tuấn cùng Vy Thanh trở về sau ngày kết hôn giữa Minh Hiếu và Thành Dương. Cậu hôm nay là tuyệt đối mệt mỏi, hai vai đã đau đến mặt cậu nhăn nhó. Nằm phịch xuống ghế sofa, khoảnh khắc lúc sáng lại hiện về. Lúc Minh Hiếu nhìn người bạn thân của cậu cười đến vạn phần ôn nhu, rồi nhẹ nhàng đeo nhẫn cho cậu ấy. Không hiểu sao, cậu lại khao khát cái cảm giác đó! Cảm giác được cùng Minh Tuấn bước vào lễ đường, cùng đeo cho anh chiếc nhẫn cưới mà cho chính cậu và anh lựa chọn. Suy nghĩ đó làm cậu ngơ ngẩn đến mức anh đã đứng trước mặt cậu lúc nào cũng chả hay.

Minh Tuấn hôm nay bỗng rất nghiêm túc đứng trước mắt cậu. Vy Thanh vì khuôn mặt kia của anh làm cho lo lắng ngồi bật dậy, hướng anh hỏi

" Anh à, có chuyện gì sao?"

" Vy Thanh à, anh xin lỗi!"

" Tại sao phải xin lỗi chứ? Em đâu có trách anh cái gì đâu! Mau đứng lên." Cậu hoảng hốt khi thấy anh quỳ trước mặt mình, khuôn mặt điển trai gục xuống

" Anh xin lỗi vì để em phải đau khổ, xin lỗi vì không cho em một danh phận. Để em sống trong bóng tối cùng thiệt thòi!"

" Em không trách anh. Em không trách anh bất kì điều gì cả. Đối với em, mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh là đủ rồi. Còn lại, em không cần!"

Im lặng một lúc lâu, Minh Tuấn bỗng ôm lấy cậu mà hôn. Trong phút chốc, cậu bất ngờ đến chẳng thể phản ứng, chỉ yên lặng để anh hôn mình. Đến khi rời ra thì cậu đã ôm ngực thở dốc. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, anh yêu thương nói

"Vy Thanh à, cùng anh kết hôn nhé!"

Chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo và đẹp mắt được hướng đến bàn tay cậu, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út.

Mọi thứ diễn ra khiến cậu chẳng thể tiêu hóa hết được. Đến khi hoàn hồn lại thì khóe mắt đã ướt nhem. Ôm lấy anh, cậu vội vàng nói

"Minh Tuấn à, em yêu anh!"

Tình yêu sẽ bền vững nếu chúng ta biết cách giữ gìn. Không phải yêu thương là trao cho nhau những lời nói ngọt ngào, những nụ hôn nồng thắm mà còn cả sự tin tưởng cùng lòng vị tha. Và cuối cùng, hạnh phúc cũng đã tìm đến họ. Hãy giữ gìn cùng trân trọng nó nhé!

END

Chời ơi, vậy là cuối cùng tui cũng hoàn thành xong bộ này rồi. Có ngọt, có ngược và bây giờ đã là Happy Ending. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhiệt tình và vẫn ở đây chờ fic này. Yêu mọi người rất nhiều.🙆❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com