2
Tiết Dương khôi phục thần trí cho Tống Lam, gắn đầu lưỡi vào, mà hồn phách của A Tinh bị giữ lại quá lâu nên không có linh khí, thêm tinh thần lực quá yếu, không hồi thế được nữa mà chỉ có thể cho nhập vào luân hồi.
"Đạo trưởng." A Tinh không chạm được vào Hiểu Tinh Trần, cũng không nhìn thấy y, lại càng không thể nói được nên chỉ có thể lấy cây gậy trúc viết trên mặt đất. Bởi vì là hồn phách nên nàng muốn khóc cũng không khóc nổi, nhưng nhìn biểu tình kia chắc là cũng đang khóc trong lòng.
"A Tinh, ngươi là đứa trẻ ngoan, ta không chiếu cố tốt cho ngươi, làm khổ ngươi nhiều năm như vậy."
Hiểu Tinh Trần nhìn tướng mạo thê thảm của nữ hài trước mắt, có thể thấy được khi còn sống gặp bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, trong lòng lại sinh oán niệm với Tiết Dương, âm thầm trách cứ chính mình, cũng bởi vì mình nên nó mới chịu liên lụy. Y cúi đầu không đành lòng nhìn nó.
Tiết Dương đứng một bên ôm quyền xem kịch nhìn cái cảnh xa nhau gặp lại rồi chia lìa này, lắc đầu mấy cái, dù sao chuyện không liên quan gì đến mình, đơn giản là không muốn nhìn nữa.
"Đạo trưởng, đến lúc ta phải đi rồi, huynh nhớ bảo trọng." Nàng cũng không còn nhiều thời gian, ngoại trừ viết chữ cáo biệt đơn giản thì không thể viết rườm rà thêm nữa. Cái này là do trước kia Hiểu Tinh Trần rảnh rỗi nên viết lên giấy, A Tinh lén học được cho nên chỉ có thể run rẩy áp chế cảm xúc của mình.
"A Tinh...... Chúc ngươi hạnh phúc." Giọng nói cực kỳ ôn nhu, cầu nguyện chân thành giống như đang cầu phúc vậy. Tuy những lời này không có tác dụng gì nhưng lại phát ra từ nội tâm, y cũng không dám nhiều lời, như vậy chỉ làm nó nhớ tới quá khứ thống khổ trước kia thôi.
A Tinh đứng yên không thể gật đầu, cảm nhận được vị trí của Tiết Dương, cảm thấy mình sẽ nhanh đi thôi nên cũng không sợ Tiết Dương nữa, quyết định cool ngầu một chút: "A a a a" Nó cũng không viết chữ, Tiết Dương dù nghe không hiểu nó nói nhưng cũng biết lời nó nói không nói hay ho gì đâu.
"A a cái gì đấy, ngươi cho rằng ta nghe có thể hiểu được à?"
A Tinh a nửa ngày cũng biết bản thân đang làm điều ngu xuẩn, chỉ chỉ đạo trưởng, lại a lên, sau đó viết trên mặt đất hai chữ: "Thả — ra".
Trong mắt Tiết Dương không rõ cảm xúc, qua một chốc thì giễu cợt một tiếng: "Nằm mơ!"
A Tinh dừng động tác lại, không kêu cũng không viết. Những năm đó Tiết Dương là cái dạng gì nàng cũng đã nhìn rõ hết, biết Tiết Dương sẽ không lấy tính mạng của Hiểu Tinh Trần ra đùa giỡn mới bĩu môi, vẫy tay với Hiểu Tinh Trần một cái, buông nỗi băn khoăn xuống mà hóa thành một vệt sáng bay đi, hẳn là đi đầu thai rồi.
Tống Lam được khôi phục thần trí còn đang bị Tiết Dương nhốt ở trong phòng nát, giải quyết chuyện A Tinh xong mới bắt Hiểu Tinh Trần chờ ở bên ngoài, mình đi vào trước.
Hiểu Tinh Trần vừa tiễn A Tinh đi tâm trạng cũng hoảng hốt, vừa nghe lời này, chốc nữa gặp thì cũng không thể dùng áy náy để nói một lời xin lỗi bằng hữu tốt, nhưng rất khẩn trương, lòng bàn tay mát lạnh chảy đầy mồ hôi. Y đành phải đi đến gốc cây cách phòng không xa, dựa người vào thân cây.
Phải đối mặt như thế nào đây, đối mặt như thế nào đây, y bây giờ đã rất yếu đuối, không nhìn nổi ánh mắt lên án oán hận của bằng hữu.
Là Tiết Dương nói muốn cho y một chút kinh hỉ nên kéo y lại đây, kết quả đúng là rất kinh hỉ, y chưa chuẩn bị gì hết.
Bên này Tiết Dương đi vào, nhìn Tống Lam một thân mét chín to lớn bị trói ở trên cột, đạo phục có hơi rách nát, bộ dáng kìm nén nhịn nhục không khỏi thống khoái một trận. Ở bên kia hắn phục sinh Tống Lam tốn không ít công sức, cũng là nguyên nhân làm hư hại thân thể, lần này sẽ không ngốc như vậy, có thể thả tự do cho hắn đã cực kỳ tốt bụng rồi.
"Tiết Dương! Ngươi buông ta ra!" Ký ức những năm đó đã khôi phục, nhưng hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho Tiết Dương. Hắn không rộng lượng đến mức tha thứ một kẻ làm hại hắn, phá vỡ nhân sinh của hắn.
"Thả ra, chút nữa thả." Tiết Dương đi quanh hắn hai vòng giống như rất vừa lòng bộ dáng hiện tại của hắn.
"Tinh Trần, y......" Hắn mở miệng là muốn hỏi tình huống của Hiểu Tinh Trần, trước khi bị đuổi tới gian phòng này nhìn thấy y, cũng không phải là lo lắng Tiết Dương sẽ làm hại y, chân tình hay giả ý hắn vẫn thấy rõ, chỉ sợ mỗi kích thích nặng nhẹ làm bằng hữu chịu không nổi.
"Lát nữa đạo trưởng gặp ngươi, chớ nói lung tung." Hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn Tống Lam, trong mắt tràn ngập hung ác, dùng tay vỗ vỗ mặt hắn.
"Y chắc chắn sẽ áy náy, ngươi nhất định phải giả bộ không có chuyện gì. Dám lộ ra một tia khó chịu nào, hừ."
Tống Lam không tránh được, bị chạm vào nên phiền chán lắm rồi, lại thêm lời nói của Tiết Dương thì bật cười trong lòng. Cho dù hắn hận cũng sẽ không hận Hiểu Tinh Trần, lo lắng dư thừa. Thực tế hắn luôn áy náy hổ thẹn mình còn chưa nói ra lời xin lỗi với Hiểu Tinh Trần, thấy Tiết Dương nhìn chòng chọc đành phải gật gật đầu.
Tiết Dương chạm vào đạo bào của Tống Lam quẹt vài cái, thành công nhìn thấy hắn đen mặt mới sung sướng cất bước ra ngoài.
"Đạo trưởng, ngươi vào đi." Tiết Dương nhìn thấy Hiểu Tinh Trần đang ngồi bên cái cây không biết muốn làm gì đó mà nhướng mày hô.
"Trước tiên báo chuyện vui, là ngươi không trốn thoát đâu, muốn bàn chuyện rời đi với Tống Lam thì miễn nha. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị ta khống chế." Khi Hiểu Tinh Trần đi qua người hắn, Tiết Dương mau chóng nói một câu, hắn cũng chỉ có thể dựa vào uy hiếp thôi.
Hiểu Tinh Trần sững người lại rồi gật gật đầu, Tiết Dương nhìn y tiến vào lập tức rơi vào trầm tư. Cho dù không phải là Hiểu Tinh Trần kia sống cùng hắn thì hắn cũng không chịu được việc đạo trưởng rời khỏi hắn. Từ sau khi Hiểu Tinh Trần tự sát thì y đã chính là tất cả đối với hắn, nhiều năm như vậy, không có Hiểu Tinh Trần hắn thật sự không biết phải làm gì nữa.
Hiểu Tinh Trần đi vào liền bối rối, Tống Lam bị trói đứng, vẫn khuôn mặt ấy ...... Tống Lam trong hồi ức bất luận lúc nào cũng là một thân hắc y sạch sẽ, cao ngạo thanh lãnh, khi nào lại chật vật như vậy.
"Tinh Trần......" Tống Lam muốn nói lại thôi, không biết nên ôn chuyện hay là nên nhờ Tinh Trần thả hắn xuống trước.
Thậm chí tay Hiểu Tinh Trần đã run run, có thể thấy được kích động bao nhiêu. Một luồng linh lực bay lên cắt đứt dây thừng làm bằng vật liệu đặc biệt, người ở trong dây thừng đặc chế này dù giãy thế nào cũng không thoát ra được, ngược lại càng giãy giụa thì càng siết chặt hơn, mà đối với thân ngoại nhân thì chỉ là một cái dây thừng rắn chắc hơn bình thường một chút thôi.
Tống Lam được thả ra lập tức hoạt động cánh tay một chút, sau đó đi về phía trước hai bước, bình tĩnh nhìn Hiểu Tinh Trần.
"Tống đạo trưởng." Hiểu Tinh Trần hơi dời ánh mắt đi, y không biết Tống Lam còn coi y là bằng hữu nữa hay không, đặc biệt sau khi xảy ra chuyện kia thì Tống Lam trở thành hình dáng như bây giờ có liên quan trực tiếp tới y.
"Xa lạ rồi..." Tống Lam nhíu chặt mày: "Ta...... thừa nhận lúc ấy ta quá kích động, thế nhưng ta không trách ngươi, không phải ngươi sai." Cho nên không cần áy náy.
"Nếu không phải bởi vì ta, ta xen vào việc người khác, ngươi sao......" Hiểu Tinh Trần nhíu mày, trong mắt tràn đầy tự trách. Nếu không phải bởi vì ta, sao có thể liên lụy đến ngươi.
"Đều là vì Tiết Dương!" Tống Lam hít sâu một hơi, bình phục một chút :"Không hề liên quan tới ngươi."
"Lúc nữa ngươi rời đi càng xa càng tốt, đi thực hiện giấc mơ của chúng ta, ta muốn ở lại đây." Hiểu Tinh Trần lắc đầu thở dài.
"Ngươi không đi sao?" Tống lam sửng sốt.
"Ta đã đáp ứng với hắn là không đi, hơn nữa...... không đi được." Căn bản là không thể đi, nhưng mà dù sao mấy ngày gần đây Tiết Dương đối với y cũng bình thường, không có việc gì lớn.
Từ lúc hai người nói chuyện ở nơi này Tiết Dương đã trèo lên trên cây nhìn ánh mặt trời lúc chính ngọ, ánh sáng đầu thu hơi chói mắt, thời tiết vẫn còn oi bức khiến người ta khó chịu. Hắn bẻ rất nhiều cành cây nhỏ từ trên cây nắm trong tay làm cái quạt, không khỏi nghĩ thầm, sớm biết vậy đã lấy theo cây quạt, hoặc mượn Sương Hoa của đạo trưởng để hạ nhiệt độ rồi.
......
"Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần nói chuyện cùng Tống Lam rất lâu, sau khi ra ngoài lại không thấy Tiết Dương đâu, nhìn trái ngó phải mới thấy mảnh vải màu đen rũ xuống trên cây, không ngờ đã thiếp đi rồi.
"Tiết Dương." Hiểu Tinh Trần đi đến dưới tàng cây nhẹ nhàng gọi.
Tính cảnh giác của Tiết Dương rất cao, chỉ ngoại trừ lúc ở bên Hiểu Tinh Trần thôi. Hắn ngồi dậy mới phát hiện mình ngủ thiếp đi lập tức nhảy xuống, ảo não nghĩ, nếu là trước kia thì có lẽ đã sớm bị người khác giết chết không biết bao nhiêu lần, giọng điệu khó chịu hô: "Đạo trưởng."
Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, sau đó xoay người đi lên phía trước, "Trở về thôi."
Thấy Tống Lam phía sau đang nhắc nhở cừu hận của y với Tiết Dương, thái độ vốn thân mật một chút lại hạ xuống đi không ít.
Làm sao Tiết Dương không phát hiện ra, không hỏi cũng không có động tác gì, im lặng đi theo sau.
Tống Lam đứng ở cửa nhìn hai người một trắng một đen xa dần rồi thở dài, hắn vốn đưa ra ý muốn tìm người trở lại cứu y, Hiểu Tinh Trần phản đối không cho, nói sợ Tiết Dương lại hại người vô tội, nhưng khi Tiết Dương nhìn biểu tình của hắn lúc đó thì thái độ không phải là chống lại. Hắn lo lắng phỏng chừng không chỉ như vậy thôi......
Nghĩ nghĩ, chung quy mình chỉ là người ngoài cuộc, xây dựng lại Bạch Tuyết quan đã, đến lúc đó mời Hiểu Tinh Trần tới ôn chuyện cũng không phải là không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com