Chương 47
"Đặng Thành An?"
"Đặng Thành An!"
Bà Ngọc Phương hô tên Thành An hai lần nhưng cậu chỉ đứng ở cửa lớp nhìn bà một cái, chưa nói gì, mà đi vào phòng học.
Gió lùa lạnh vào hành lang, cơn gió còn mang theo những thanh âm ồn ào từ trong phòng học rót vào màng tai bà.
Nhưng thanh âm ồn ào rất nhanh biết mất, cánh cửa phòng học đóng lại ngăn cách không gian bên ngoài và bên trong với nhau.
Bà Ngọc Phương cảm thấy hốt hoảng, bà nhận ra khoảng cách giữa bà và Thành An tựa như càng lúc càng xa.
Nhưng cảm giác vi diệu này chỉ xảy ra trong chớp mắt, bà kéo lại vạt áo trước ngực, hít sâu vài hơi. Tự nhủ có lẽ đứa nhỏ dần trưởng thành, bà càng ngày càng không hiểu chúng nghĩ gì, cũng không thể tiến vào trong lòng bọn chúng.
Điện thoại của bà rung lên, bà Ngọc Phương phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một dãy số xa lạ.
Công việc của bà thường xuyên nhận được những cuộc gọi từ số lạ, bà cũng không quá để ý, lập tức chỉnh đốn lại cảm xúc, nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo, Xin chào."
"Chào cô ạ, lúc trước cô có đăng ký khóa học bổ sung kiến thức hóa trong Web của chúng tôi, nhưng hôm qua cô có xin ngừng khóa học, vì vậy chúng tôi muốn hỏi......"
Bà Ngọc Phương không chờ đầu dây bên kia nói xong đã kết thúc cuộc gọi, thuận tay chặn danh bạ lại, cho vào sổ đen. Nếu là một giờ trước, bà vẫn còn muốn Thành An tiếp tục khóa học trên, nhưng hiện tại, bà đã biết, vô luận thế nào Thành An cũng sẽ không học tiếp khóa học này nữa.
Bà đã xin nghỉ nửa ngày, vì vậy cũng không đi tới cơ quan mà nấu cháo hơn 1 giờ điện thoại với bà Đường Lệnh Mỹ.
Tuy rằng bà Ngọc Phương và bà Đường Lệnh Mỹ luôn thích so sánh thành tích của mấy đứa nhỏ với nhau, nhưng khi có việc phiền lòng thì luôn nghĩ tới nhau. Bởi vì hai người quá giống nhau, cho nên càng thấu hiểu lý giải lẫn nhau.
Bà Ngọc Phương nhịn không được oán giận nói:
"Tôi cảm thấy hiện tại An An càng ngày càng không nghe lời, có chuyện gì cũng không nói với tôi hay ba của nó, bây giờ có chút li kinh phản đạo, tôi lo rằng nó học cái hư tật xấu mất."
Bà Đương Lệnh Mỹ đương nhiên an ủi bà rồi, phương thức an ủi tốt nhất chính là so sánh càng thảm hơn:
"Hiện tại bọn nhỏ đã tới tuổi dậy thì, cái tuổi phản nghịch này, đứa nhỏ nào mà chẳng trải qua giai đoạn này chứ, ở bên bộ phận của tôi có chị Lưu đó, con gái chị này vào thời kỳ phản nghịch còn rời nhà sống bên ngoài cơ!"
Bà Ngọc Phương thở dài nói:
"Nhưng mà Bảo Khang lại rất tốt, vừa hiểu chuyện lại nghe lời, thành tích học tập cũng rất ổn định, tôi thấy chắc chắc do cái lớp mà An An theo học không được tốt, mà giáo viên của nó lại không đồng ý đổi lớp."
Bà Đường ậm ừ một lát, đơn giản nói thẳng:
"Dù chị không thích nghe nhưng tôi vẫn phải nói một câu, hiện tại vị phụ huynh nào mà không biết, lớp 3 Alpha kia là một bãi rác, bên trong là một đống phú nhị đại (con cái của giới nhà giàu), không thích học tập, luôn gây chuyện, lúc trước khi An An mới chuyển lớp, chị nên cự tuyệt cho nó vào lớp này, hiện tại mới nói thì đã chậm mất rồi."
Bà Phương thở dài cúi đầu:
"Chị đừng nói nữa, mỗi ngày chúng ta bận rộn thế nào chứ, làm sao có thời gian đi tới trường học ồn ào được, hơn nữa An An từ trước tới giờ vẫn luôn tự hạn chế, tôi cho rằng nó không thể...."
Bà Đường nhẹ a lên một tiếng rồi nói:
"Điều này chị không hiểu, hoàn cảnh chung quanh ảnh hướng rất lớn tới một con người, đặc biệt hiện tại nó đang tuổi dậy thì. Bên cạnh có bạn học chống đối phụ huynh, đều không học tập, chị cảm thấy nó có chịu ảnh hưởng hay không.
Lấy ví dụ ngay cả chúng ta đây, chúng ta làm bao nhiêu lâu trong bộ phận này rồi, những người có chút cầu tiến đều đã chạy tới bộ phận khác rồi, làm cơ sở dữ liệu này, xin chuyển cơ quan khác này, người ta đều phất lên rồi chỉ có chúng ta vẫn dậm chân ở đây, sau khi kết hôn muốn tiến lên cũng vô tâm rồi, đây là ảnh hưởng của hoàn cảnh."
Trong lòng bà Ngọc Phương như nghẹn lại, muốn phát hỏa cũng thấy mệt mỏi, bà quẳng chiếc túi lên sô pha, mặc kệ nó có đắt như thế nào đi nữa, bà nói:
"Vậy chị bảo tôi nên làm gì bây giờ, đổi lớp cho nó cũng không được rồi, hiện tại nó còn đang đối nghịch với tôi đây này, vị giáo viên mà nó học bù kia còn đăng bài trên mạng nói nó vài câu, tôi thấy ý nó còn muốn trả thù người ta nữa."
Bà Đường nói:
"Tôi giới thiệu cho chị vị giáo viên kia thật sự là rất tốt đấy, nếu không phải môn hóa của Thân Hoằng Phương nhà tôi không tồi thì tôi đã đăng ký cho nó đi học rồi."
Bà Phương vừa nói vừa gật đầu:
"Sao tôi có thể không tin chị được, nhưng xác thật An An học hành không tiến bước, nó nói vị giáo viên kia khi dạy học luôn kể truyện cười, kiến thức nó cần học lại quá ít."
Bà Đường thần thần bí bí hỏi:
"Tôi cảm thấy, a... An An nhà chị có phải yêu đương gì hay không? Nó có toàn bộ dấu hiệu yêu đương đấy, không câu thông với phụ huynh, cuối tuần còn trốn ra ngoài, cãi nhau với người khác, đi học còn thất thần, thành tích tuột dốc, nó còn thần thần bí bí, có phải luôn khóa cửa phòng hay không?"
Bà Phương kinh ngạc nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, yêu đương sao? Nó ở lớp Alpha mà, có thể yêu đương với ai được chứ?"
Bà Đường:
"Haizzz, hiện giờ yêu đường ai cần tìm người cùng lớp nữa chứ, không sợ chị chê cười chứ khoảng thời gian trước tôi phát hiện Hoằng Phương nhà chúng tôi nói chuyện phiếm với một Omega, còn viết ông xã, bà xã gì đó, thật buồn nôn."
Bà Phương hít hà một cái:
"Không thể đi, Hoằng Phương nhà chị thành thật như vậy mà!"
Bà Đường nói:
"Vừa nhìn đến làm tôi tức điên lên, mà chị có thấy tình cờ hay không, Omega kia lại học cùng lớp với Bảo Khang, tôi lập tức phải chỉnh đốn lại Hoằng Phương, nói rõ ràng lợi và hại trong việc này, nói tới nó phải khóc lóc, lúc này mới đồng ý chia tay với Omega kia."
Bà Phuonbw:
"Vậy thì tôi có phải nên tán gẫu với An An một chút không?"
Bà Đường:
"Tôi nói với chị thế này nhé, theo lời chị nói thì có khả năng An An yêu đương kia chưa dài, lúc này mới dễ dàng cắt đứt, nhưng ngàn vạn lần chị đừng vội vàng, gấp gáp, với tính tình của chị thì dễ dàng tạo hiệu quả ngược lại, năm trước ở trường, chị còn nhớ không, đứa nhỏ vì bị ép chia tay mà nhảy lầu tự tử đó, hiện tại còn nằm liệt ở nhà kia kìa. Nếu muốn nói chuyện thì chị phải thật kiên nhẫn, phải giữ bình tĩnh, lời nói phải thấm thía, đạo lý rõ ràng.".
Bà Phương xoa xoa tóc rồi đi rót cho mình một ly nước lạnh:
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ khống chế lại một chút."
Buổi tối khi hai đứa nhỏ về nhà, bà Phương cố ý làm vài món ăn ngon. Cánh gà chiên Coca, còn có tôm nướng mà Thành An thích.
Bà nhớ tới hôm trước, mình tức giận với cậu, Thành An cũng không ăn gì, bà hít sâu đè lại tính tình của mình.
Tuy rằng bà rất tức giận, tuy rằng áp lực đè xuống rất lớn, nhưng nghĩ tới bà Đường nói tới chuyện có đứa nhỏ nhảy lầu, bà cũng không dám tùy tiện phát giận.
Ông Đặng Giang Dân bận việc cả một ngày, đầu bù tóc rối trở về, nhìn thấy bàn đồ ăn thì kinh ngạc nói:
"Nha, hôm nay ngày gì vậy, có nhiều đồ ăn như vậy."
Bà Phương miễn cưỡng đánh lên tinh thần nói:
"Bổ sung dinh dưỡng cho bọn nhỏ, ông đi rửa tay đi, rồi lấy bánh kem tôi mua trong tủ lạnh ra."
Ông Đặng hít hít mũi:
"Còn mua bánh kem nữa?"
Bà Phương ho nhẹ một cái:
"Hôm qua tôi không phải nói chuyện có chút không hay hay sao, mua cho Thành An."
Bánh kem là loại Tiramisu mười mấy đồng một miếng nhỏ, bà Phương cố ý mua ở cửa hàng bánh kem.
Khi còn nhỏ Thành An rất thích ăn loại này nhưng tuyệt đại đa số bà Tống cự tuyệt mua cho cậu, bà cho rằng bé trai thì không thể nuông chiều, bằng không kiều kiều khí khí nhõng nhẽo giống cái gì chứ.
Lúc Thành An về cùng Bảo Khanh, cậu đã chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của bà Phuonhw. Thậm chí cậu còn mua sẵn một cái bánh mỳ trong siêu thị nhét vào trong cặp sách, chờ bà Phuonhw lại hò hét, cậu sẽ trốn trong phòng, ít nhất cũng có cái bánh mỳ để gặm, không tới mức đói bụng như hôm qua.
Nhưng không nghĩ tới, trong nhà tường hòa một cách dị thường, trên mặt bàn còn bày đầy đồ ăn ngon.
Thành An dừng một chút, mồ hôi lạnh đổ ra không lý do, cậu cảm thấy giống như Hồng Môn Yến.
Bà Phương cố nặn ra một nụ cười ôn nhu nói:
"Nhanh vào rửa tay rồi ăn cơm, chờ các con nửa ngày rồi, bánh kem cũng sắp chảy rồi."
Thành An và Bảo Khang liếc nhau một cái, ai cũng không mở miệng nói chuyện, yên lặng đi rửa tay sau đó yên lặng ngồi vào bàn ăn.
Ông Đặng tùy tiện duỗi đôi đũa gắp một con tôm thì bà Phương ho khan một tiếng, lập tức ông lại buông chiếc đũa xuống.
Thành An nhìn ba mẹ, trong lòng không hiểu được.
Bà Tống gắp cho Thành An và Bảo Khang mỗi người một con tôm và một chiếc cánh gà. Bà nói:
"Cao trung rồi, học tập quá vật vả, nên bổ sung dinh dưỡng, Bảo Khang con ăn nhiều một chút, sức ăn của con quá nhỏ. Thành An cũng vậy, càng ngày càng gầy, giống như không ăn cơm vây."
Bảo Khang ngoan ngoãn nói:
"Con cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn đi."
Thành An rũ mắt, dùng đũa kẹp lấy đầu tôm.
Bà Phương trầm ngâm một lát rồi nói:
"An An khóa học kia con định không học phải không?"
Thành An nhàn nhạt nói:
"Con không học, chỉ bình luận và đánh giá rồi sau đó xin ngừng."
"Ồ." Bà Phương yên tâm, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, tuy rằng lời nói của vị giáo viên có chút hằn học không buông tha người, nhưng bà cũng không muốn Thành An đắc tội người khác.
Thành An vứt đầu tôm ra, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Bọn họ nói không khai báo có thể học miễn phí một tiết bất kỳ trong khóa học, con thuận tay tố cáo với cục thuế vụ rồi."
Bà Phương hít hà một hơi: "...."
Ông Đặng lại cười ha ha nói:
"Không có việc gì không có việc gì, trốn thuế nên phạt."
Bà Phương bình ổn lại tâm thần, liếm liếm môi nói:
"Đúng vậy, tố cáo thì tố cáo, ăn cơm đi, ăn cơm đi."
Lúc này mọi người mới động đũa, Bảo Khang gắp một chiếc cánh gà, cúi đầu gặm, Thành An cũng bóc xong vỏ tôm, nhét vào trong miệng.
Bà Tống nặn ra một nụ cười tươi, cúi sát người tới bên Thành An, cẩn thận thử:
"Tuổi các con này, có phải có người mình yêu thích hay không?"
Thành An lơ đãng, bị sặc ớt: "Khụ, khụ, khụ...."
Đũa của Bảo Khang cũng run lên, cánh gà rơi xuống bàn.
Bà Ngọc Phương: "...."
Bà Phương không thể tin tưởng được nhìn về phía Bảo Khang.
________________________________
‼️ Người thật, truyện giả. Không mang ra khỏi W
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com