Chương 48
"Đặng Bảo Khang?"
Bà Ngọc Phương đứng bật dậy, rốt cuộc biểu tình ôn nhu trên mặt đã bị phá vỡ. Bà đã có chuẩn bị, rất có khả năng Thành An yêu đương nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng đứa nhỏ nghe lời như Bảo Khanh lại cũng sẽ có tình huống.
Hơn nữa Bảo Khanh là Omega, sẽ có hại nếu không thể khống chế tin tức tố.
Bảo Khang hít sâu một hơi, rồi giương mắt cười nói:
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Bà Ngọc Phương liếm liếm môi, gãi gãi tóc cố nén bạo phát:
"Mẹ chỉ hỏi về người yêu thích thôi, con khẩn trương cái gì?"
Bảo Khang quá hiểu biết bà Phương, cho nên anh chỉ thoáng hoảng loạn một chút, lập tức trở nên tự nhiên.
"Bởi vì con cũng có người thích nha, đây không phải điều bình thường sao, nhưng người ta lại không thích con."
Ngay sau đó Bảo Khang rũ mắt xuống có chút mất mát, nhặt lên miếng cánh gà vừa rớt trên bàn.
Bà Phương dừng một chút, thả lỏng không ít.
Nếu là yêu thầm thì thuyết minh chưa nói ra, ở cái tuổi này yêu thầm là chuyện bình thường, nhưng bà không nghĩ tới từ nhỏ
Bảo Khang vốn đào hoa vậy mà cũng sẽ bị người cự tuyệt.
"Là ai vậy, ai còn chướng mặt Bảo Khang nhà chúng ta vậy?"
Bảo Khang thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
"Là một học trưởng năm 3, người ta đã thành niên, còn tìm được Omega có độ xứng đôi rất cao, hiện tại mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt, hơn nữa hai người đều thuộc top 5 của trường, khẳng định có thể cùng vào được trường TOP, con chủ yếu là sùng bái người ta đi."
Sau khi nghe xong, bà Phương không còn sốt ruột.
Người ta đã có đối tượng, lại còn có độ xứng đôi cao, nhất định sẽ không ảnh hưởng tới Bảo Khang.
Hơn nữa, Bảo Khang sùng bái những học trưởng học giỏi cũng bình thường, bởi vì từ nhỏ bà Phương đã dạy dỗ bọn họ phải cùng chơi với những đứa trẻ tốt, như vậy mới có thể càng ngày càng tốt được.
Bảo Khang càng bằng phẳng thì càng không có việc gì.
Thành An lại dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Bảo Khang một cái. Tựa hồ cậu chưa từng nghe trong top 5 của năm 3 có người nào thành đôi cả.
Bà Ngọc Phương lại chuyển ánh mắt hướng về Thành An một lần nữa:
"An An, anh của con như vậy mẹ không quá lo lắng, bởi vì thành tích của nó vẫn luôn ổn định, mẹ muốn biết có phải dạo này cảm xúc của con dao động rất lớn hay không?'
Thành An thầm nghĩ, xem ra cậu phải tìm một lý do cho mẹ cậu mới được, bằng không sẽ bị chụp mũ yêu sớm lên đầu.
Thành An dùng chiếc đũa chọc chọc con tôm mới cắn được một nửa, trầm mặc không nói.
Bà Phuonhw hít sâu một hơi, ngồi xuống, quan tâm nói:
"An An, có chuyện gì thì con nên nói với người trong nhà, như vậy ba mẹ mới có thể giúp được con, thật ra các con ở tuổi này ba mẹ cũng đều lý giải, hôm nay dì Đường của các con gọi điện cho mẹ nói, ngay cả Thân Hoằng Phương cũng đã yêu sớm. Mẹ cũng không thể tưởng tượng được, Hoằng Phương là một đứa trẻ nghe lời như vậy mà lại như thế, nhưng dì Đường đã nói chuyện với đạo lý rõ ràng với nó, nó cũng đã hiểu và nghĩ thông suốt được."
Thành An mím môi, lông mi run rẩy nói:
"Con không phải yêu sớm."
Hiển nhiên bà Phương không tin.
Biểu tình Thành An khẽ run rẩy:
"Hôm nay thầy Bùi lớp con cũng đã nói, con có chút xung đột với bạn học trong lớp. Thật ra là đánh nhau, cậu ta dẫm giày lên ghế của con, còn vặn đinh ốc ghế dựa của con."
Bà Phương kinh ngạc nó:
"Ôi! Đứa trẻ kia tại sao lại có thể làm như vậy? Không biết sẽ có nguy hiểm khi ghế sụp hay sao!"
Hầu kết của Thành An khẽ động, cậu nắm chặt chiếc đũa khiến cho nó để lại một dấu vết nhợt nhạt trong lòng bàn tay cậu.
"Con cũng rất tức giận, nhất thời không kiềm chế được, đánh cậu ta chảy máu mũi."
Bà Ngọc Phương nhíu nhíu mày. Bà vẫn luôn dạy dỗ Thành An không được gây chuyện, phải tạo mối quan hệ tốt với bạn học, nhưng lại nghĩ tới tình trạng của lớp A3 kia, lại cảm thấy Thành An nên trút giận.
Thành An tiếp tục nói:
"Vốn dĩ thì cũng không có việc gì lớn, nhưng mẹ của đối phương chính là chủ nhiệm của năm 1, bà ấy lén tới tìm con, tuy rằng có Trần... bạn học Trần cùng thầy Bùi giúp đỡ nhưng áp lực trong lòng con rất lớn, cho nên trong khoảng thời gian này trạng thái của con không được tốt."
Bà Phương thở dài, dựa người vào ghế, nói chuyện với ông Đặng Giang Dân:
"Ông nói đi, tại sao lại có vị chủ nhiệm như vậy chứ? Con nhà bà ta là con quý con hóa, con của người khác thì có thể để mặc con bà ta khi dễ, bắt nạt hay sao?"
Bà Phương bị bộ dạng uể oải của Thành An thuyết phục.
Mặc cho đứa trẻ nào bị phụ huynh tạo áp lực thì trong lòng sao không có khúc mắc cho được. Mặc dù Thành An kiên cường nhưng từ trước tới nay chưa từng trải qua trường hợp này, trước khi lên cao trung, đứa nhỏ này cũng được giáo viên nâng niu trường học để ý.
Ông Đặng Giang Dân trầm trọng nói:
"Chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không bà dành thời gian đi tìm hiệu trưởng nói chuyện xem sao?"
Bà Ngọc Phương vừa muốn nói đã bị Thành An ngăn cản:
"Đừng ạ, sự việc đã qua rồi, người bạn kia cũng đã xin lỗi con, thôi bỏ đi mẹ, con muốn dành hết tinh lực trong việc học tập."
Bà Ngọc Phuonhw vừa nghe lời này thì tức khắc đánh mất ý niệm tìm người lý luận. Cũng đúng, học tập vẫn là quan trọng nhất, Thành An còn phải học trong trường, đắc tội chủ nhiệm khoa cũng không có chỗ nào tốt.
"Vậy con....."
Bảo Khang nói:
"Mẹ, con đói bụng, nhanh ăn cơm thôi."
Bà Ngọc Phương:
" A.... Ăn đi, nhanh ăn đi."
Bà vốn dành cả một buổi chiều để tìm lời đả thông tư tưởng nhưng hiện giờ một từ cũng chưa dùng.
Sự tình không nghiêm trọng như bà tưởng tượng. Cũng đúng, bà chỉ là bị những lời của Đường Lệnh Mỹ dọa sợ, nói cái gì mà yêu sớm.
Yêu sớm nào có không cần dùng tiền, Thành An lại là Alpha, nếu thật yêu sớm thì chỉ có chút tiền tiêu vặt ít ỏi làm sao đủ được, hơn nữa cũng không thấy đứa nhỏ này chú ý vẻ bề ngoài, lượng thuốc ức chế cũng dùng bình thường, thuyết minh không có tiếp xúc thân mật với Omega.
Cuối cùng, cả hai đứa nhỏ đều thành thật kiên định ăn xong bữa cơm, Thành An lấy danh nghĩa cùng thảo luận bài tập mà kéo Bảo Khanh vào phòng của mình.
Cửa phòng vừa đóng lại, cậu xác định cha mẹ sẽ không ở bên ngoài nghe lén, Thành An hạ giọng hỏi:
"Học trưởng năm 3?"
Bảo Khang biết không thể gạt được Thành An vì vậy anh ngồi xuống giường của cậu, đơn giản, thẳng thắn nói:
"Em trai sơ trung."
Thành An nhanh chóng bắt lấy bờ vai của anh, kéo cổ áo nhìn tuyến thể ở gáy anh, không thấy dấu vết bị đánh dấu.
Bảo Khanh ngượng ngùng rụt rụt cổ:
"Em nghĩ cái gì vậy, đứa nhỏ kia còn chưa phân hóa đâu."
Thành Na nhíu mày nói:
"Từ bao giờ anh lại quen biết một đứa nhỏ học sơ trung vậy, hai người đã xác định yêu đương?"
Bảo Khang hàm hồ nói:
"Còn chưa tính, nhưng đứa nhỏ kia cực kỳ dính người, haizzz, có đôi khi thấy rất phiền, ném cũng không thể ném được, luôn quấn lấy anh."
Bảo Khang vừa thì thầm vừa làm bộ không hề để ý. Tuy rằng từ ngữ tràn đầy sự ghét bỏ nhưng Thành An nhìn ra được, anh đích xác rất để bụng.
Thành An có chút đau đầu.
Từ nhỏ tới lớn, tuy rằng Bảo Khang rất đào hoa nhưng người thích anh phần lớn đều là Alpha, hoặc biết là mình sẽ phân hóa thành Alpha.
Bọn họ đều muốn Bảo Khang là 'bà xã' của mình, cho nên anh không thích một ai cả.
Khẳng định đây là lần đầu tiên Bảo Khang đụng phải một kẻ dính người như vậy, cho nên lập tức bị rơi vào.
"Đứa nhỏ kia..... sẽ phân hóa thành gì?"
Trước khi phân hóa, bình thường mọi người sẽ có cảm giác mình sẽ phân hóa thành gì, còn như Thành An và Bảo Khang cảm giác này không được chuẩn là trường hợp đặc biệt,
Bảo Khang ngửa đầu nhìn trần nhà.
"Cậu ta nói là Omega."
Thành An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Omega là được, hai Omega ở bên nhau, sẽ không nháo mạng người nha.
Bảo Khang đá đá cẳng chân Thành An:
"Anh đây, còn chưa hỏi đâu, đừng tưởng rằng em có thể dùng cái lý do lừa mẹ kia để làm anh tin nhé."
Thành An tránh đi ánh mắt của anh:
"Em không lừa mẹ."
Bảo Khang hừ nhẹ, tuy rằng anh luôn cảm thấy Thành An có chút khác lạ, nhưng xác thật anh không có chứng cứ.
Trừ Quốc Bảo có chút gì đó với Thành An ra thì anh thật sự chưa nghe nói Thành An có đào hoa nào khác.
"Thôi, em dừng khóa học kia rồi, sau này thì sao, nếu không, anh đưa bài giảng của anh cho em xem nhé?"
Thành An lắc đầu:
"Xem bài giảng của anh cũng không có trợ giúp gì nhiều, lỗ hổng trong kiến thức của hai ta lại không giống nhau."
Bảo Khang ngước mắt lên, nghiêm túc nói:
"Nếu không lại tìm giáo viên dạy thêm đi, chọn người tốt một chút, tiền tiêu vặt của anh cũng cho em, góp góp vào thì cũng có vẻ đủ còn hơn so với học trên mạng."
Thành An cười:
"Không cần, đừng gia tăng gánh nặng cho ba mẹ nữa, hôm nay ở văn phòng, giáo viên lớp em đã kiến nghị, nhưng em thấy mẹ rất khó xử, phỏng chừng dạo này ba lại không có hạng mục mới."
Bảo Khanh buồn bã nói:
"Haizz, làm lập trình viên thật khó, qua 40 đã đi xuống rồi, anh đây tương lai sẽ học tài chính hoặc pháp luật, vừa kiếm được nhiều còn càng già càng nổi tiếng."
Thành An gật gật đầu:
"Ừ."
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng đã bật đèn làm cho cảnh tượng ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ.
Thành An đi tới kéo bức màn lại.
"Được rồi, anh về phòng đây."
Bảo Khang tùy ý nhìn lướt qua mặt bàn học của Thành An, anh nói:
"Bình sữa chua này em đã để vài ngày rồi, đã uống hết rồi đúng không, anh ra ngoài ném luôn cho?"
Lập tức Thành An nói:
"Không cần!"
Bảo Khang giật mình quay mặt nhìn cậu.
Thành An chớp chớp mắt nói:
"Em.... em để lại làm lọ cắm chút hoa đào hay gì đó."
Thành phố đã vào xuân, lá non mới nảy mầm, nụ hoa nở rộ, đích xác là có không ít người bẻ chút cành hoa mang về nhà, chậm rãi đợi hoa nở.
Bảo Khang "Ồ" một tiếng, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thành An ngồi trên ghế, cầm bình sữa chua lên, thở dài. Tại sao cố tình lại là người kia, tại sao cậu lại có chút thích người mà tuyến thể tâm linh có phản ứng á.
***
Minh Hiếu ngồi trên sô pha, y đang xoay xoay hai quả hạch đào khô trong lòng bàn tay, người đàn ông ở đối diện nhìn y, trầm giọng nói:
"Mẹ con gọi điện cho ba, nói gần đây con lại chọc không ít chuyện, bảo ba phải quản giáo lại con."
Sau khi bà Hoàng Nga ly hôn với ông Trần Minh Tuấn, Minh Hiếu được tòa trao quyền nuôi nấng cho ông Trần Minh Tuấn.
Bởi vì lúc đó công việc làm ăn của ông khá phát triển, tiền thu vào rất nhiều, bà Nga dập khuôn theo nguyên tắc "tiền của mẹ vĩnh viễn là của con, nhưng tiền của ba thì rất có thể sẽ là của tình nhân tương lai" vì vậy bà ném Minh Hiếu cho ông Trần.
Nhưng việc làm ăn của ông Trần quá bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, không rảnh để chăm sóc cho Minh Hiếu cho nên lại ném y về cho mẹ ông.
Sau đó khi Minh Hiếu trưởng thành, đã dọn ra ở một mình, lúc này tình cảm hai cha con đã trở nên xa cách, cho nên trừ bỏ không ngừng nhét tiền thì ông cũng không có phương thức giao lưu nào tốt hơn.
Vì vậy mà bà Hoàng Nha vẫn luôn trách cứ ông Minh Tuấn, nói Minh Hiếu biến thành người như hôm nay tất cả đều do ông không có trách nhiệm.
Nhưng chính bà cũng có khác gì ông Trần đâu, trừ bỏ nhét tiền ra thì cái gì cũng không có.
Ông Trând thở dài nói:
"Con có thể tranh đua một chút cho ba được không, đừng để cho mẹ con thỉnh thoảng lại gọi điện mắng ba, nói không quản lý con tốt."
Minh Hiếu ngừng động tác trên tay lại, y cúi đầu cười nhạo:
"Ba có quản con à?"
Ông Trần không nhịn được nói:
"Ba sao không quản con chứ, nhưng con có nghe không."
Cái mà ông gọi là quản ở đây chính là mỗi lần gặp chỉ dặn dò Minh Hiếu một tiếng, phải cố gắng học tập, không cần gây chuyện, không cần tiêu xài phung phí, không cần bắt nạt bạn bè.
Lăn qua lộn lại vẫn mấy câu này, Minh Hiếu cảm thấy ông cứ lặp lại giống như cái máy.
Nhưng y lười tranh luận với ông Trần về vấn đề này, chuyện đã tới hiện giờ, tranh luận cũng chẳng làm được gì.
Minh Hiếu buông hai quả hạch đào xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, lười nhác nói:
"Nhưng mà gần đây con muốn học tập nhưng cơ sở lại quá kém, giáo viên giảng không theo kịp."
Ông Trần ngưng mi nói:
"Giáo viên giảng quá nhanh sao? Nếu con có tâm học hành thì hiện tại ba sẽ gọi điện cho hiệu trưởng của con."
Minh Hiếu giơ tay ngăn ông lại:
"Đừng, không cần phải thế, ba tìm cho con người dạy kèm là được."
Phảng phất như ông Trần nghe được chuyện thiên phương dạ đàm. Đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp của ông chuẩn bị muốn học tập, còn tích cực học bù sao.
Bà Nga không phải nói đứa nhỏ càng ngày càng quá mức hay sao?
Đây rõ ràng càng ngày càng thành thục nha!
Ông Trần tất nhiên có thể bỏ tiền cho Minh Hiếu rồi.
"Được, học bù thì học bù, con muốn muốn học toàn bộ các môn hay là...."
"Chỉ hóa học, hóa con kém nhất." Minh Hiếu nói.
Ông Trần nói thầm:
"Môn nào con chẳng kém."
Minh Hiếu lại cầm một quả hạch đào trên tay, dùng chút lực nắm chặt, ép vỡ vỏ hạch đào, lấy nhân bên trong ra đưa cho ông Trần.
Khó có được lúc nào y xum xoe như vậy.
"Ba phải tìm cho con giáo viên dạy tốt nhất thành phố nhé."
Ông Trần cầm lấy nhân quả hạch đào mà trong lòng ấp áp.
"Nếu con đã có tâm học hành thì muốn người tốt nhất nước ba cũng đào tới cho con."
Ông nhét nhân hạch đào vào trong miệng, giòn nộn, còn có hương vị thật ngọt ngào.
Ông đã không còn nhớ rõ lần trước Minh Hiếu lột vỏ hạch đào cho ông là lúc nào nữa, tóm lại rất khó có được đi.
________________________________
‼️ Người thật, truyện giả. Không mang ra khỏi W
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com