Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1

Tui cũng chả hiểu sao lại viết cái này, có lẽ là vì u mê bộ này quá, không muốn để các nàng phải buồn. Lâu lâu thì tặng 1-2 chap phiên ngoại cho mỗi bộ, bộ kia thì đang dần edit để hoàn thiện hơn nha <3
____

Chương truyện cuối cùng trên máy tính khép lại, lời cảm ơn chân thành của độc giả suốt khoảng thời gian qua khiến Vy Thanh cảm thấy nghẹn ngào. Cậu chỉ là một tác giả truyện khá nổi trên mạng, những câu chuyện buồn u ám của tình yêu đồng tính khiến người nghe phải cảm thấy đau lòng cho những gì nhân vật đã trải qua.

Những chương truyện ngắn tưởng chừng vô nghĩa, ấy vậy mà lượt xem lại nhiều vô số kể, có lẽ là do thời đến quá bất chợt. Khoảng thời gian gần đây, những chương truyện cứ thế ít dần rồi dần biến mất, cho đến ngày hôm nay cậu up chương truyện cuối cùng lên wattpad khiến độc giả không khỏi xót xa.

Cuộc đời của Trần Thanh Triết quá khổ, ấy vậy mà cậu nở tước đoạt đi thứ ánh sáng cuối cùng của hắn là Lê Thành Dương, để cuộc đời của hắn chìm vào u tối. Cuộc đời của hắn là bản nhạc buồn, giai điệu âm trầm khiến chính cậu cũng cảm thấy đau đớn cho nhân vật, bởi vì cậu Phan Lê Vy Thanh đã mất đi một Lê Thành Dương vĩnh viễn trong vụ tai nạn hơn 2 năm trước.

Thứ ánh sáng ông trời ban tặng cho cậu nơi cuối đường hầm giờ chỉ còn là những tầng kỉ niệm chồng chất lên nhau, khiến Vy Thanh mãi mắc kẹt ở giữa chẳng thể thoát ra khỏi quá khứ đau buồn. Cậu chỉ viết nên cuộc đời của mình, nhưng bi đát, đau khổ hơn chính cậu bên ngoài, bởi vì cậu chỉ muốn mọi người thương xót cho Trần Thanh Triết như họ đã thương xót cho Phan Lê Vy Thanh.

Ngày 5/1/2021, ánh sáng duy nhất lụi tàn.

Cậu nhớ rõ ngày hôm đó cậu mất đi Lê Thành Dương, tối đó cậu và anh đi ăn cùng nhau sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh vẫn như vậy, ân cần từng chút như sợ Phan Lê Vy Thanh sẽ vụt mất nếu anh buông tay cậu ra. Trong ánh đèn mờ ảo của đèn đường vàng ấm, cả hai nắm tay nhau, sự ấm áp sưởi ấm trái tim cậu, cứ ngỡ mọi thứ sẽ yên bình như thế nhưng cậu đã lầm.

Như thường lệ cậu và Thành Dương ghé vào một quá ăn ven đường quen thuộc, anh gọi đồ ăn còn cậu mãi mê lướt mạng xã hội. Nhưng lần này anh quên mất Vy Thanh của anh ghét ăn hành và bị dị ứng chả cá rất nặng.

(Cái này chỉ là tui bịa thôi nhé)

  Vy Thanh nhìn bát phở được đặt trước mặt, ánh mắt phức tạp có chút tức giận nhìn anh, Thành Dương hoang mang lại chẳng hiểu chuyện gì. Nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cậu tự hỏi đã bao nhiêu lần anh quên bẵng chuyện này thế? Cậu không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhưng anh lại mãi quên mất thói quen của cậu thế này khiến cậu tức giận.

Ánh nhìn xuống bát nghi ngút khói, thầm trách bản thân lại quên chuyện này. Không đợi anh xin lỗi, Vy Thanh đã lên tiếng trước, giọng nói đầy sự thất vọng, cậu không trẻ con đến thế, nhưng lần này là lần thứ bao nhiêu cậu chẳng đếm xuể nữa rồi.

"Sao lúc nào anh cũng quên mất em dị ứng với chả cá và không ăn được hành vậy Thành Dương? Dạo gần đây anh làm sao vậy? Hẹn thì đến trễ, đi ăn lại quên mất thói quen của em, rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu vậy!?"

Câu cuối cậu gắt lên, sự thất vọng khiến cậu chả còn bình tĩnh nổi, anh chỉ im lặng, đôi lúc muốn nói rồi lại thôi. Cô chủ quán bước đến muốn đổi cho cậu bát phở mới, nhưng cậu đã từ chối. Nhìn Thành Dương không nói gì khiến cậu càng thêm thất vọng mà thôi.

"Sao vậy anh? Anh không nói được à? Ít ra anh cũng phải có cái gì đó giải thích cho em chứ? Rốt cuộc anh nghĩ đến ai vậy!? Anh đang giấu em chuyện gì à!?"

"Anh không nghĩ đến ai cả, anh xin lỗi em nhiều lắm Vy Thanh à..."

Câu sau anh bỏ lửng không nói gì, anh làm sao nói cho cậu nghe anh đang bệnh? Anh làm sao nói rằng anh còn không nhớ cả tên của bản thân trong vài lúc được chứ? Nhưng anh chưa từng quên cậu, bởi vì cậu là trái tim của Thành Dương, nếu quên mất cậu có lẽ trái tim anh sẽ ngừng đập.

Anh muốn tiến đến ôm lấy cậu, mắt cậu giờ đỏ hoe lên, vì chuyện nhỏ nhặt này mà khóc sao? Có quá trẻ con không? Dù có trẻ con nhưng cậu quá đau lòng, cậu không biết thật sự giữa hia người còn gì để giấu nhau nữa sao? Cảm giác như thể bị lừa gạt khiến tim cậu nhói lên. Cậu né tránh cái ôm của Thành Dương mà chạy nhanh đi.

Anh thanh toán tiền hai bát phở, cuống cuồng đuổi theo Vy Thanh đang chạy trong màn đêm, giờ này thời tiết lạnh quá, lỡ cậu bị cảm phải làm sao đây? Thành Dương cầm điện thoại trên tay, vừa gọi vừa đi tìm, bóng dáng của Vy Thanh đang nghe điện thoại ngay bên đường khiến anh mừng rỡ. Nếu cậu muốn biết Thành Dương sẽ không ngại nói cho cậu biết tình trạng của anh, Thành Dương biết Vy Thanh sẽ không cam tâm nhưng thà như vậy anh không muốn giấu diếm lại làm tổn thương cậu thêm nữa.

Anh chạy vội qua đường, mặc kệ cậu nói như thế nào anh vẫn chạy, không hề nhìn chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ chết người. Thành Dương văng xa, ngã xuống đất trong tiếng la hét của người dân xung quanh, còn cậu đứng yên tại chỗ, đôi mắt mở to chưa tin vào được mắt mình.

Mắt anh vẫn mở to nhìn Vy Thanh đang đến gần, miệng anh chảy máu liên tục nhưng sao lúc này anh lại mỉm cười như thế? Nụ cười này sao đau lòng quá anh ơi, em làm sao mà chịu nổi đây? Xin anh đừng cười nữa được không? Anh ơi làm ơn trả lời em đi mà, sao lại im lặng thế anh ơi?

Những câu Vy Thanh muốn nói lại không thốt ra được, cổ họng cậu đắng nghét, ánh dương của cậu, mặt trời của cậu giờ đây sao lại thế này? Vy Thanh muốn chạm vào Lê Thành Dương nhưng lạn sợ anh đau nên chỉ có thể đứng nhìn, cậu lặng yên tại chỗ mặc kệ người dân xung quanh đã nháo nhào gọi cấp cứu.

Lê Thành Dương được đưa vào bệnh viện nhưng vì gãy xương và mất nhiều máu quá nên anh đã không qua khỏi. Cậu khụy xuống, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều, cậu như người chết chỉ biết ngồi một chỗ, mặt gục vào đầu gối với đôi vai run lên từng hồi. Cho đến khi gia đình anh đến cậu mới vó phản ứng, mẹ của anh ôn cậu vào lòng vỗ về. Bà đau lắm chứ, sao mà không đau khi con trai mình chết đau đớn thế này?

Nhưng bà thương Vy Thanh, bà thương đứa nhóc một lòng yêu Thành Dương khi chẳng có gì trong tay. Cuộc sống của cậu Vy Thanh và anh mới vừa ổn định sao ông trời lại nhẫn tâm thế này? Có trách chỉ trách cả hai có duyên không nợ, đi được một đoạn đường ngắn nhưng lại không thể đi được đến cuối chân trời cùng nhau.

Từ ngày Thành Dương mất, Vy Thanh như người mất hồn, không ăn không lưỡng cũng hơn một tháng không đến công ty làm việc. Cho đến một ngày mẹ anh lại tìm đến nhà Vy Thanh, đưa cho cậu lá thư của Thành Dương mà anh đã cất cẩn thận, chờ một ngày anh chết đi nó sẽ được đưa đến tay cậu nhưng nó sao lại đến sớm thế kia chứ? Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý tại sao anh rờ xa cậu nhanh như vậy?

Anh xin lỗi em nhiều lắm Vy Thanh à, khi em đọc được lá thư này có lẽ anh đã đến một nơi xa xôi, nhưng em đừng lo lắng nhé. Vì nơi này ấm áp và xinh đẹp lắm, tiếc là không có em bên cạnh, anh sợ rằng nếu anh đi rồi sẽ không còn ai chăm sóc tình yêu bé nhỏ của anh nữa, cũng sẽ chẳng còn ai vỗ về em lúc em buồn. Anh xin lỗi Vy Thanh của anh nhiều lắm, chúng ta có duyên mà không có nợ, anh chỉ mong kiếp sau anh được gặp lại em, được là người quan tâm và yêu thương em suốt cả cuộc đời. Lời hứa chưa thành nhưng căn bệnh đến đột ngột quá, anh sợ em buồn anh chẳng dám nói ra, thời gian qua anh làm em tổn thương nhiều lắm đúng không? Anh quên mất em thích gì, là lỗi của anh nhưng xin em đừng trách anh nhé, cũng đừng buồn hay đừng nghĩ suy gì cả. Em đừng tự trách vì cái chết của anh, Vy Thanh của anh mạnh mẽ lắm sẽ không gục ngã phải không em?

Từng dòng chữ như muốn xé nát tâm trí của cậu, sự đau khỏi dằn vặt như muốn giết chết Vy Thanh, cậu ôm lấy lá thư mà khụy xuống, gào khóc trong đau đớn và tuyệt vọng. Bà chỉ biết đứng đó vỗ về và an ủi, nhưng mà biết dù có làm thế nào cũng không thể xóa nhòa nỗi nhớ thương cậu dành cho anh từng đêm, mạng sống ngắn ngủi nhưng cậu lại chẳng trân trọng những gì mình đang có.

Nhưng bất ngờ thay, hơn hai tháng sau Vy Thanh lại trở nên bình thường, tiếp tục cuộc sống sau cú sốc quá lớn của đời cậu. Mẹ của Thành Dương thấy vậy cũng rất vui mừng, lỗi không phải của cậu, nếu cậu sống vui vẻ như vậy nà càng thêm vui mừng, đứa trẻ ngày nhỏ nà yêu thương lớn lên yêu con trai bà, bà biết chẳng cản được tình yêu lớn dần theo từng ngày nên chỉ ủng hộ chứ không ngăn cấm.

Hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, như hình với bóng, bà lại không nở nhìn Vy Thanh u buồn như kẻ mất hồn suốt ngày khóc lóc vì Thành Dương. Nhưng chẳng ai biết được đằng sau nụ cười ấy lại là một kẻ đã chết tâm, không thể yêu thương ai được nữa. Càng không thể ngừng nhớ về Lê Thành Dương trong từng cơn mơ giấc ngủ, nhìn những thứ trong ngôi nhà thân thuộc, mọi ngóc ngách đều có bóng dáng Thành Dương trong đó. Trở về nhà chẳng khác nào địa ngục thu nhỏ, giết chết cậu từng ngày.

Cho đến một hôm cậu đọc được vài câu chuyện trên wattpad, những cuộc đời bất hạnh giống Vy Thanh bây giờ, cậu lấy hết can đảm viết một câu chuyện, bửa thật nửa đùa để không ai biết đó là Phan Lê Vy Thanh. Câu chuyện tưởng chừng vô vị ấy được đón nhận khắp nơi, cậu lại chẳng biết nên vui hay buồn.

Nhưng rồi sau một khoảng thời gian, cậu lại ngưng không viết gì, độc giả khắp nơi gửi mail cho Vy Thanh nhưng cậu chẳng nhớ đến một lần. Đến ngày hôm nay chương cuối cùng được up lên, cậu ngồi đó một lúc lâu, xem xét nó thật kĩ để không mắc sai lầm nào.

Tay cậu kéo ngăn tủ ra, lấy một lọ thuốc ngủ đổ đầy ra tay rồi nốc hết sạch, Vy Thanh từng rất sợ chết nhưng bây giờ sống hay chết chỉ còn là câu nói, Trần Thanh Triết có thể mạnh mẽ sống tiếp vì hắn còn lại nhiều tiết nuối nhưng với cậu, với một Phan Lê Vy Thanh lạc lối trong chính cuộc sống của mình cậu đã không còn gì để mất, không thể mất thêm được gì ngoài sinh mạng này.

Cậu nợ Lê Thành Dương một lời xin lỗi, đến nơi xinh đẹp mà anh nói cậu sẽ xin lỗi anh đàng hoàng, rồi anh và cậu sẽ lại được bên nhau, cùng nắm tay nhau mà không sợ bị chia cắt, gièm pha hay châm chọc của miệng lưỡi thế gian. Nơi yên bình đó chỉ có Lê Thành Dương và Phan Lê Vy Thanh, lãng mạng quá có đúng không?

Hơn 1 tuần sau, báo đài đưa tin một cậu thanh niên tự sát trong này riêng của mình, cậu thanh niên với gương mặt tái nhợt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Không ai biết vì sao, chỉ có cậu mới biết rõ bản thân đã thực hiện được đúng mong ước cuộc đờ của mình là ở bên Lê Thành Dương mãi mãi
______

Ngọt quá các bạn nhỉ? Tui thấy cái này dễ thương xỉu 👉👈. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com