5
Minh Hiếu cầm điện thoại lên xem, không phải Thành An, là một người bạn khác tìm anh, Minh Hiếu lập tức ngừng cả hát, khôi phục lại nét mặt không chút cảm xúc, trả lời bạn xong thì tiếp tục làm nốt bài tập.
Một lát sau, Hậu nằm xoài người trên bàn, ôm lấy bụng kêu ca, "Con đói quá các bố ơi."
"Mày là heo chuyển thế đầu thai đấy à?" Hiếu Đinh là người đầu tiên lên tiếng mắng.
"Mày có thấy con heo nào ốm lòi xương như tao chưa?!" Hậu cả giận đập bàn, huơ tay chỉ vào người mình.
"Suốt ngày chỉ có ăn rồi ỉa, có bao giờ thấy mày lên cân đâu, đừng ăn nữa, lãng phí của cải tài nguyên." Bảo Khang đặt bút xuống, vươn vai đáp.
"Tao sắp chết đói rồi đây này!" Hậu lập tức quay sang nhìn người chẳng nói chẳng rằng duy nhất ở đây, lố lăng nói, "Anh Hiếu tốt nhất trên đời của bé ơi, anh có muốn đi nhà ăn hông dạ?"
Minh Hiếu nghểnh lên nhìn, Hậu đang chắp hai tay đặt dưới cằm, chớp chớp đôi mắt long lanh đến độ sắp sinh tật của mình để cầu xin, Minh Hiếu đoán mình mà không đồng ý thì có khi cậu ta sẽ tật thật luôn, "Đi."
"Đúng là chỉ có bố Hiếu tốt với con, hai cái đứa kia toàn là bọn yêu ma quỷ quái." Hậu rời khỏi ghế, lúc vươn vai vẫn không quên diss hai tên trời đánh kia.
Bảo Khang chẳng thèm đoái hoài giận dỗi, "Anh Hậu ơi, mang bữa khuya về cho bé với?"
"Mày cút xéo cho ông nhá!" Hậu phẫn nộ la toáng, "Gọi mày đi mày đéo đi, tới lúc tao đi thì mở mồm đòi ăn!"
" Hậu đẹp zai của tụi em rộng lượng mà, mang giùm em đi." Bảo Khang vẫn không chịu buông tha.
"Con nữa!" Hiếu Đinh giơ tay đầy khí thế, "Bố Hiếu ơi bố mua về giúp con với."
"Muốn ăn gì thì nhắn tin vào group." Minh Hiếu giục Hậu, "Mau nào, về còn phải làm bài tập nữa."
"Đây đây." Cậu ta vội đáp, lòng lo sợ Minh Hiếu đổi ý không chịu đi với mình nữa.
Hai người cùng nhau đi đến nhà ăn số 2, vừa bước chân lên lầu, Minh Hiếu liền bắt gặp Thành An cùng với cô gái đang ngồi bên cạnh cậu.
Minh Hiếu nghĩ bụng, hèn nào không thấy nhắn tin cho mình, thì ra là đang học bài với cô khác.
"Nhìn gì đấy?" Hậu men theo ánh mắt của Minh Hiếu ngó về phía đó, "Kia chẳng phải Thành An khoa Toán học đây sao?"
"Hai người quen nhau à?" Minh Hiếu cụp mắt, trong lòng dấy lên nỗi tò mò không biết Hậu và cậu đã quen nhau bằng cách nào.
"Tao biết em ấy, nhưng em ấy không biết tao." Tầm mắt Hậu dời sang quầy thức ăn ngon không sao kể xiết, nuốt nước miếng một cái rồi nói, "Mày thật là, chả bao giờ để ý chuyện gì, người ta là học sinh giỏi siêu cấp vip pro, có tiếng trong trường không thua gì mày đâu, người tỏ tình đầy ra đấy, nhưng em ấy khiêm tốn lắm, ai giống con chim công như mày."
"Sao tao lại giống con chim công?" Minh Hiếu cảm thấy bản thân cũng đâu sồn sồn đến nỗi ai ai cũng biết.
"Hoạt động của trường mày tham gia gần hết, bản mặt của mày nơi nào chả gặp, đi đâu cũng phải trêu ong ghẹo bướm mới toại." Hậu phân vân không biết nên ăn món gì, nếu không chọn được thì dứt khoát mua luôn cả hai,
"Trong những người có tiếng của trường mình, chai mặt mày là nhất, ngại gặp mặt em ấy nhất."
"Ai xếp hạng đấy?" Sinh viên trường này đều nhàm thế à?
"Tao!" Cậu ta nắm tay lại rồi dùng ngón cái chỉ thẳng vào người mình, "Mới xếp hạng đấy!"
"Cút lẹ cho tao, đi mua bữa khuya của mày đi."
Minh Hiếu giận dỗi khẽ đẩy Hậu đến trước quầy bán Malatang, sau đó lại nhìn về phía Thành An, nghĩ bụng rằng chẳng lẽ cậu định thay lòng đổi dạ, không thích mình nữa sao?
Không đúng, hẳn không phải như thế, nếu thay lòng đổi dạ thì sao có thể gửi những dòng tin ấy cho mình được.
Minh Hiếu tìm bừa một chỗ để ngồi đợi Hậu, lúc này đàn chị bỗng nhắn tin, chị ta lại nhắc đến chuyện chụp ảnh cho câu lạc bộ: Để không lãng phí cái mặt đẹp trai này của cưng, chị đây sắp sửa nhờ vả trai đẹp "nhà" bên, đảm bảo cưng vừa lòng.
Minh Hiếu "Chậc" một tiếng, thấy không mấy thỏa lòng: Vấn đề không nằm ở chỗ có đẹp hay không.
Đàn chị: Sao vậy? Trai đẹp mà không đủ vừa lòng em ư? Hôm trước đồng ý với chị rồi mà? Giờ muốn nuốt lời hả?
Minh Hiếu: Không thân quen gì, em ngại lắm.
Đàn chị: Em? Ngại á? Đây là chuyện cười hài nhất đời này chị bây nghe đó.
Minh Hiếu sầu muộn không thôi, sao mọi người đều ngầm mặc định anh là người nhẵn mặt thế nhỉ? Thôi được rồi, dù mình có nhẵn mặt thật thì chẳng thể nào cứ chuyện tới tay đều giải quyết gọn ghẽ được.
Chị ta lại nhắn: Chứ chị có thấy mày với Thành An quen biết gì đâu, chẳng lẽ thấy ẻm là mày thân à?
Minh Hiếu: Dù gì hai đứa cũng chung câu lạc bộ.
Đàn chị: Thế chị tìm người trong câu lạc bộ cho mày nhá? Chỉ là không đẹp bằng bên đó thôi.
Minh Hiếu: Để em nghĩ xem.
Đàn chị: Có mình mày lắm chuyện, vậy là chỉ ưng mỗi Thành An thôi đúng không?
Anh nhìn đoạn thoại này của chị mà cứ ngỡ cô nàng đang bảo mình với cậu yêu đương với nhau, Minh Hiếu bèn đánh chữ: Không phải chỉ ưng mỗi Thành An, chẳng qua em thấy thân thiết với cậu ấy thôi, người ta đẹp theo thẩm mỹ của đại chúng, lúc chụp sẽ có hiệu quả hơn.
Đàn chị: Mệt nha, muốn làm sao thì làm, tự cưng đi mời Thành An đi, tối ngày mai vẫn chưa có câu trả lời thì chị đi nhờ vả đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com