Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

6.

Mùa hè luôn là một trong những khoảng thời gian sẽ trôi qua nhanh nhất. Khi nhóc Minh Hiếu còn chưa kịp để ý, chẳng mấy chốc mùa hè đẹp đẽ nhất trong lòng nó đã chỉ còn lại vài ngày.

Kể từ sáng ra, mí mắt dưới bên phải của nó cứ giần giật liên hồi. Nó nghe người lớn nói, mỗi lần gặp phải hiện tượng này là báo hiệu một chuyện xấu sắp sửa ập đến. Cẩn thận nhớ lại, lúc sớm bửng nó ra chợ cùng mẹ mua đồ ăn sáng, đến mấp mé trưa trở về nhà giúp ba vài việc nhà lặt vặt, trong suốt khoảng thời gian đó dường như chưa có việc gì đáng quan ngại xảy ra.

Thế là nó cứ như mọi khi đợi đến trưa trời chạy thẳng qua nhà anh Tài. Thường thì tầm giờ này anh đã thức dậy rồi, có lẽ anh đang dùng bữa trưa cùng gia đình trong khi xem vài bản tin thời sự. Nó nghĩ lần này cũng như mọi lần, có thể ngồi tại sofa mềm mại nhà anh cùng anh xem tivi.

Tuy vậy khi Minh Hiếu tới được sân nhà Tuấn Tài, nó ngoài ý muốn nhìn thấy anh đang khệ nệ xách theo một chiếc vali to tướng, bận rộn đem chất vào trong cốp xe.

Mẹ nói, mỗi khi người ta xếp đồ đạc vào vali là muốn đi đâu đó thật xa, vali càng to thì càng nhiều đồ và thời gian rời đi cũng dài hơn. Minh Hiếu không biết anh định đi đâu, nhưng nghĩ tới việc những ngày về sau không còn có anh chơi đùa cùng nó, nó lại thấy không vui.

Nó tiến tới gần anh với nỗi bất an đang ngày một dâng cao trong lòng rồi dè dặt lên tiếng, trong khi anh đang tất bật di dời đủ thứ đồ đạc.

"Anh Xái. Anh đang làm gì vậy ạ?"

Tuấn Tài nghe thấy Minh Hiếu gọi, anh liền dừng tay. Trên gương mặt anh lúc này vẫn là nụ cười tươi tắn thường nhật, thế nhưng nó có thể nhận ra trong giọng nói của anh lại đang có chút ngập ngừng.

"A, chào em. Anh đang thu dọn đồ đó, chuyện là-"

Tuấn Tài đặt thùng đồ xuống, anh hơi cúi đầu rồi lấy tay xoa đầu Minh Hiếu, nó thì cứ đứng nhìn anh chăm chăm. Thú thật mỗi lần anh ép nó vào tư thế này, lòng nó lại nhộn nhạo không yên. Minh Hiếu vừa thích lại vừa không thích, thích là vì đầu tóc được bàn tay mềm của anh xoa lên, lại không thích là vì những lời anh nói sau những cái xoa đầu này đều là để dụ dỗ nó, xoa dịu nó sau một điều gì đó.

"Chuyện là... vì hết kỳ hè rồi nên anh phải về lại thành phố để tiếp tục công việc của anh. Anh đã định nói với em, nhưng nãy giờ anh lu bu quá. Anh xin lỗi nhé."

Minh Hiếu vốn biết, sau khi hết khoảng thời gian của kỳ nghỉ hè, Tuấn Tài sẽ phải quay về thành phố. Ngay từ những ngày đầu gặp ở bờ sông, nó đã nghe anh nói rồi. Thế nhưng, mấy tuần qua ở cùng anh, nó dường như quên bẵng đi mất chuyện đó. Vậy ra lý do khiến mí mắt nó cứ giật liên hồi và điềm xấu sắp xảy đến chính là việc nó sẽ phải chia ly với anh Tuấn Tài. Anh phải về lại thành phố, nó chưa kịp chuẩn bị tâm lý để nghe một lời này của anh, nỗi bất an của nó vì thế chợt biến lớn thành cảm giác hụt hẫng và buồn khổ một cách vô lý.

Minh Hiếu vốn đã từng nói tạm biệt với một vài người anh chị họ thân thuộc cùng lời tiễn họ lên thành phố để đi học đại học, nhưng lúc đó nó không có cảm giác như thế này. Nó chỉ cảm thấy buồn một chút rồi thôi, sau này thì cũng có nhớ nhung, song nó biết vẫn sẽ liên lạc được với họ, sẽ sớm gặp lại nhau bởi vì họ là người thân của nó. Anh Tuấn Tài thì không như thế, anh chỉ là anh hàng xóm mà nó gặp gỡ trong vòng ba tuần hè, dù hai anh em rất thân thiết, nhưng không có gì đảm bảo nó sẽ gặp lại được anh. Chưa kể đến việc, nếu xa mặt thì sẽ cách lòng mà, liệu khi đắm mình vào guồng quay công việc ở thành phố rồi, anh có còn nhớ đến nó chăng. Dòng suy nghĩ này khiến Minh Hiếu cảm thấy rất bối rối, nó nhận ra mình đang nhen nhóm mong muốn níu kéo anh ở lại.

"Chiều nay anh phải đi rồi. Bé Hiếu nhớ phải học thật tốt đấy nhé."

Tuấn Tài nói rồi khom người xuống, anh vòng tay cho cậu nhóc một cái ôm thật chặt. Minh Hiếu cứ thế đờ người ra nhận lấy chút thân cận cuối cùng từ anh.

Nó khổ sở mấp máy môi, gượng nói vài lời. "Anh... anh sẽ về chơi với em nữa chứ?"

Tuấn Tài mỉm cười dịu dàng. Anh nói. "Tất nhiên rồi. Anh sẽ lại về mà."

"Anh hứa đấy nhé?"

"Anh hứa. Phải về để còn xem em lớn thế nào chứ."

Tảng đá lớn trong lòng Minh Hiếu phút chốc được tháo dỡ chỉ bởi một câu này của anh. Nó chỉ cần có thế để thôi bứt rứt không yên, biết vẫn còn cơ hội gặp lại và biết rằng anh cũng sẽ chẳng bao giờ thất hứa, nó chợt cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Sau đó, Tuấn Tài đã dắt tay nhóc Minh Hiếu đi khắp khu nhà gần kề, lần lượt chào tạm biệt những người hàng xóm. Mấy đứa nhỏ sống xung quanh nghe tin anh sắp rời đi, tụi nó hiển nhiên thấy không vui mà níu lấy tay chân anh, xúm xít bảo anh đừng đi. Minh Hiếu cũng muốn bản thân có thể thoải mái nói ra những lời này, thế nhưng nhớ lại ánh mắt phát sáng của anh khi nói về công việc mình yêu thích, nó lại phải nuốt lời vào trong. Nó muốn anh hiểu rằng nó ủng hộ quyết định đó của anh, và nó thật tâm mong anh làm được điều mà anh thích.

Minh Hiếu lẽo đẽo theo sau anh Tuấn Tài từ dạo trưa đến ban chiều, đến tận khi anh ngồi lên ghế phụ cùng ba mẹ chuẩn bị lái xe rời đi, nó vẫn không rời mắt khỏi anh. Nó nhìn cho bõ khoảng thời gian sắp sửa chia xa, nhìn cho thật kỹ để về sau xem xem anh có gì thay đổi hay không, hay vẫn hoài rạng rỡ như thế.

Tuấn Tài trước khi xe rời đi còn ló đầu ra, vẫy tay về phía Minh Hiếu với nụ cười tươi sáng hệt như lần đầu nó gặp anh. Anh lớn tiếng dặn dò. "Hiếu! Anh đi nha! Tạm biệt em. Nhớ giữ gìn sức khỏe, học cho thật tốt đó!"

Cậu nhóc đứng bên vệ đường, cố sức hét lên thật to. "Anh và cô chú giữ gìn sức khỏe ạ!"

Chiếc xe lăn bánh, Tuấn Tài ngoái đầu nhìn Minh Hiếu một lúc lâu cho đến khi cả người lẫn xe biến mất dạng khỏi con đường.

Minh Hiếu lững thững bước trở về nhà, chợt nhận ra.

Tuấn Tài nói rằng anh sẽ về.

Nhưng không nói với nó chính xác là bao lâu.


7.

Mùa hè của nhóc Minh Hiếu thoáng cái đã kết thúc, và nó phải trở lại trường học.

Những tháng ngày sau đó, nó ngậm ngùi quay về với nếp sống trước khi Tuấn Tài đến. Nó vẫn sống tốt với những người thân yêu của nó luôn ở xung quanh. Hôm nào rỗi thì phụ giúp ba mẹ, sau mỗi giờ học lại tiếp tục nô đùa cùng đám bạn, cuối tuần đến bờ sông chơi, đương nhiên nó cũng không thể bỏ qua góc bí mật nơi hiệu sách cũ bên hông trường học.

Cuộc sống của Minh Hiếu vốn chẳng thay đổi gì, chỉ là mỗi khi tới những nơi đó, lại bất giác nhớ đến anh.

Những bài hát cùng giọng ca ngọt ngào của Tuấn Tài dường như vẫn còn vấn vương ở đâu đây. Mỗi khi đến ngồi tại góc bí mật, khẽ nhắm mắt lại, Minh Hiếu lại nhớ tới những lần anh hát cho nó nghe. Chẳng hiểu sao nó lại nhớ kỹ vô cùng, từng nốt ngân, rung, từng cái lấy hơi, từng cao độ anh thể hiện ra, nó vẫn cứ nhớ mãi, tựa như đã in hằn vào trong tâm trí.

Hơn nữa là những mẩu chuyện nhỏ anh kể, những tựa sách cả hai đã từng đọc, những lời dặn dò, khuyên bảo anh dành cho nó trong suốt khoảng thời gian chơi đùa cùng nhau, Minh Hiếu tựa như ghi nhớ bảng cửu chương mà đều đã nằm lòng.

Quái lạ thật.

Chẳng phải người ta thường hay nói xa mặt thì cách lòng, cớ sao ngày qua ngày nó vẫn cứ thấy nhớ anh da diết.

Phải chăng lòng nó đã nương nhờ nơi anh ở tít xa thành phố kia rồi.


8.

Tuấn Tài từng kể cho nhóc Minh Hiếu nghe về ước mơ của mình. Anh ấy muốn làm ca sĩ, dùng giọng hát và khả năng trình diễn để đem đến niềm vui cho mọi người.

Minh Hiếu đã thử tưởng tượng ra viễn cảnh anh Tuấn Tài đứng trên sân khấu, cùng gương mặt tỏa sáng, tự tin thể hiện bài hát của anh ấy vô số lần. Nó nghĩ nhiều đến nỗi cảm thấy điều này hợp lý vô cùng, đến nỗi không thể gán ghép Tuấn Tài vào một ngành nghề nào khác.

Khi nghĩ rằng Tuấn Tài lên thành phố để theo đuổi ước muốn ấy, để rồi một ngày nào đó hình ảnh anh sẽ xuất hiện đầy rẫy trên báo đài, nó cũng không cần phải dựng nên giọng hát của anh ở trong đầu nữa, nỗi nhớ trong lòng Minh Hiếu bỗng chốc thuyên giảm đi quá nửa.

Có lẽ khoảng thời gian sắp tới anh Tuấn Tài sẽ bận rộn lắm. Minh Hiếu không biết liệu có thể gặp anh vào mùa hè tới hay không, nhưng dù là bao lâu đi chăng nữa, nó tự tin rằng mình vẫn sẽ đợi được anh thôi, miễn là anh đang sống thật tốt, miễn là anh đang hạnh phúc trong nỗ lực theo đuổi giấc mơ mà bản thân anh vẫn luôn khao khát.

Minh Hiếu sau cái mùa hè năm mười một đã cố nhấn chìm nỗi nhớ của mình sâu thật sâu tận nơi đáy lòng, để đè lên bằng những mong cầu và ước ao, mong cho anh Tuấn Tài sẽ luôn mạnh khỏe, bước đường anh đi phía trước trải đầy hoa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com