1
Chiều chủ nhật, ánh nắng tà tà len lỏi qua khung cửa sổ lớn của căn hộ, vẽ lên sàn gỗ những vệt sáng ấm áp. Jimin cuộn mình trong chiếc sofa quen thuộc, tay ôm tách cà phê còn bốc khói, đôi mắt dịu dàng không rời khỏi Jungkook đang ngồi tại bàn làm việc. Thỉnh thoảng, Jungkook lại ngước lên nhìn anh với nụ cười nhẹ - những khoảnh khắc ngắn ngủi khiến tim Jimin rung rinh, như lần đầu tiên họ gặp nhau cách đây mười năm.
"Kook-ah," Jimin gọi nhẹ, giọng nói mềm mại như làn gió chiều. "Anh còn bận lâu không?"
Jungkook ngừng gõ phím, quay lại và lòng anh tan chảy khi nhìn thấy người yêu với mái tóc bù xù, chiếc áo len oversized màu be bao bọc khung người nhỏ nhắn. Jimin trông như một chú mèo con đang mong được vuốt ve. Nhưng đâu đó trong ánh mắt Jungkook có một tia mệt mỏi mà anh cố giấu đi.
"Chút nữa thôi, baby," Jungkook đáp, giọng anh mềm mại nhưng không thể che giấu được sự chán nản. "Anh cần hoàn thành bản báo cáo này. Xong rồi anh sẽ ôm em và xem phim cùng em, được không?"
Jimin gật đầu hiểu ý, nụ cười tươi tắn nở trên môi, nhưng đôi mắt anh quan sát kỹ hơn. Anh nhận ra sự thay đổi tinh tế trong giọng điệu của Jungkook - sự mệt mỏi không chỉ đến từ công việc, mà từ cái cảm giác bị mắc kẹt mà Jungkook chưa bao giờ nói thành lời.
Những năm tháng bên nhau đã dạy họ cách đọc hiểu nhau, cách tôn trọng không gian riêng, và điều đó càng làm tình yêu họ trở nên sâu sắc hơn. Jungkook với công việc tại tập đoàn - nơi anh đã dành hơn năm năm trong vị trí phó giám đốc mà chưa một lần được thăng tiến. Jimin với studio nhiếp ảnh nhỏ xinh mà anh đã gây dựng từ những giấc mơ ban đầu, giờ đây đã trở thành nguồn thu nhập ổn định và niềm tự hào.
*Đã gần mười năm.* Từ ngữ đó cứ lặp lại trong đầu Jimin mỗi khi anh ngồi một mình như thế này. Những năm tháng sống chung đầy ắp tiếng cười, chia sẻ giường ngủ với những buổi sáng thức dậy trong vòng tay nhau, nấu ăn cho nhau với tình yêu thương tràn đầy, cãi nhau rồi lại làm hòa bằng những nụ hôn ngọt ngào. Họ đã xây dựng một cuộc sống chung vững chắc mà không cần bất kỳ ràng buộc hình thức nào.
Không phải vì họ không yêu nhau đủ sâu. Ngược lại, tình yêu của họ mãnh liệt đến mức đôi khi Jimin cảm thấy như được ngập trong biển cả hạnh phúc. Chỉ là họ chọn cách thể hiện tình yêu theo cách riêng, không theo khuôn mẫu mà xã hội đặt ra.
Phía bên kia phòng, Jungkook nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, nhưng tâm trí anh lại lang thang về cuộc họp tuần trước. Chủ tịch lại một lần nữa giao dự án quan trọng cho Jung Hoseok - người chỉ vào công ty sau anh hai năm nhưng giờ đã leo lên vị trí giám đốc điều hành. Jungkook hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao, luôn đúng deadline, luôn vượt target, nhưng anh vẫn đứng yên ở vị trí phó giám đốc như một bức tượng.
*Có phải vì anh quá im lặng? Hay vì anh không biết chơi chính trị văn phòng?* Những câu hỏi này cứ văng vẳng trong đầu Jungkook mỗi ngày đi làm. Anh nhìn thấy những đồng nghiệp kém năng lực hơn leo lên trên anh, thấy những ý tưởng của mình được người khác thực hiện và nhận danh tiếng. Cảm giác bất lực và thất vọng ăn mòn anh từng ngày.
"Anh nhớ lần đầu chúng ta chuyển về đây sống chung không?" Jimin hỏi, giọng anh nhẹ nhàng hòa vào không gian yên tĩnh, kéo Jungkook ra khỏi những suy tư đen tối.
Jungkook dừng lại hoàn toàn, đóng laptop và quay hẳn người về phía Jimin. Anh nhận ra giọng điệu quen thuộc này - giọng của những đêm dài họ chia sẻ với nhau về quá khứ và tương lai. Cũng là giọng điệu mà Jimin dùng khi anh cảm nhận được sự bất an từ Jungkook và muốn xua tan chúng.
"Tất nhiên rồi," Jungkook mỉm cười - nụ cười đầu tiên thật lòng trong ngày, bước về phía sofa và ngồi xuống bên cạnh Jimin. "Em khóc vì phải bỏ lại cây lưỡi hổ ở nhà cũ."
"Đó là món quà của mẹ em mà!" Jimin phản bác, nhưng anh cũng cười theo. "Còn anh thì lo lắng tủ lạnh mới có đủ chỗ cho bộ sưu tập bia không."
"Và rồi chúng ta đã đi IKEA cả ngày để mua đồ đạc," Jungkook tiếp tục, tay anh tự nhiên ôm Jimin vào lòng. Cảm giác quen thuộc này làm tan biến những căng thẳng trong anh. "Em cứ tranh luận với anh về việc nên chọn sofa màu xanh hay màu xám."
"Cuối cùng chúng ta lại chọn màu be này," Jimin nói, tay anh vuốt nhẹ lên chiếc sofa quen thuộc. "Và giờ em không thể tưởng tượng nó có màu khác."
Họ ngồi yên lặng, cả hai chìm trong dòng ký ức. Jimin nhớ lại cảm giác hồi hộp khi lần đầu có chìa khóa chung, khi lần đầu đi mua sắm với tư cách là một cặp đôi chung sống, khi lần đầu thức dậy mỗi ngày và biết rằng họ sẽ về cùng một nơi. Còn Jungkook nghĩ về thời gian đó, khi công việc vẫn còn mang lại cho anh niềm vui, khi anh còn tin rằng nỗ lực sẽ được đáp lại xứng đang.
"Kook-ah," Jimin gọi nhẹ, giọng anh trầm sâu hơn. "Anh có bao giờ nghi ngờ về những gì chúng ta có không?"
Jungkook im lặng một lúc, tay anh vuốt qua mái tóc mềm mại của Jimin. Câu hỏi này khiến anh phải đối mặt với những suy tư mà anh đã cố gắng chôn vùi. "Tại sao em lại hỏi vậy?"
"Không có gì đặc biệt. Chỉ là..." Jimin dừng lại, tìm từ ngữ phù hợp. "Đôi khi em thấy các cặp đôi khác, họ có những dấu mốc rõ ràng, những cam kết công khai. Em tự hỏi liệu cách của chúng ta có đủ vững chắc không."
Nhưng thực ra, điều Jimin thực sự muốn hỏi khác hẳn. Anh muốn hỏi tại sao những buổi tối gần đây, Jungkook về nhà với gương mặt mệt mỏi và tâm trí đâu đó xa xôi. Anh muốn hỏi tại sao ánh mắt Jungkook có lúc trống rỗng như thể anh đang mất dần niềm tin vào chính mình. Nhưng Jimin không biết làm thế nào để hỏi mà không khiến Jungkook cảm thấy bị xâm phạm.
Jungkook hôn nhẹ lên đỉnh đầu Jimin, hương thơm quen thuộc của dầu gội khiến lòng anh yên bình. "Em muốn kết hôn à?"
"Không," Jimin đáp nhanh, nhưng sau đó anh suy nghĩ kỹ hơn. "Em chỉ... em chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta đã chọn đúng cách để yêu thôi. Em muốn biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ bên nhau."
Câu nói cuối khiến Jungkook giật mình. Có phải Jimin đã cảm nhận được sự thay đổi trong anh? Có phải tình yêu của họ thực sự vững chắc như anh vẫn nghĩ?
"Chúng ta đã bên nhau mười năm rồi, Jimin-ah. Không có bất kỳ ràng buộc nào ngoài tình yêu thuần khiết, và chúng ta vẫn ở đây, vẫn chọn nhau mỗi ngày." Jungkook nói, nhưng trong lòng anh tự hỏi liệu điều đó có đủ khi cuộc sống bắt đầu thử thách họ bằng những cách mà họ chưa từng nghĩ tới. "Anh nghĩ đó là minh chứng mạnh mẽ hơn bất kỳ lễ cưới nào."
Jimin gật đầu, lòng anh ấm lại nhưng vẫn còn một chút bất an mơ hồ. "Anh có hạnh phúc không, Kook-ah? Thật sự hạnh phúc?"
Câu hỏi bất ngờ này khiến Jungkook không biết trả lời thế nào. Anh hạnh phúc khi ở bên Jimin, điều đó không bao giờ thay đổi. Nhưng có phải hạnh phúc chỉ có thế thôi? Còn những ước mơ nghề nghiệp, những tham vọng mà anh đã ấp ủ từ lâu thì sao?
"Anh hạnh phúc khi được ở bên em," Jungkook trả lời thật lòng. "Còn những thứ khác... anh không biết nữa."
Jimin hiểu. Anh đã biết Jungkook đủ lâu để nhận ra rằng người đàn ông anh yêu đang đấu tranh với chính mình. Anh ôm Jungkook chặt hơn, muốn truyền cho anh tất cả sức mạnh mà anh có.
"Anh yêu em," Jungkook thì thầm, hôn nhẹ lên má Jimin.
"Em cũng yêu anh," Jimin đáp, tim anh tràn ngập tình yêu thương. "Và dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở đây."
Họ ngồi ôm nhau trong ánh nắng chiều tà, không ai biết rằng đây sẽ là một trong những khoảnh khắc bình yên cuối cùng trước khi bão tố ập đến. Không ai biết rằng chỉ vài tháng sau, Jungkook sẽ phải đối mặt với lựa chọn giữa ước mơ nghề nghiệp và cuộc sống ổn định bên Jimin. Không ai biết rằng tình yêu - dù mãnh liệt đến đâu - đôi khi cũng không đủ để giữ hai con người lại với nhau khi họ đi theo những con đường khác nhau.
Đêm hôm đó, khi Jungkook đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh, Jimin nằm thao thức nhìn lên trần nhà. Anh cảm thấy có gì đó đang thay đổi - một sự bất an mơ hồ như làn sương mỏng bao phủ lấy hạnh phúc của họ. Có thể là vì công việc của Jungkook ngày càng trở thành gánh nặng thay vì niềm vui, có thể là vì anh cảm thấy khoảng cách vô hình đang lớn dần trong chính tâm hồn của người anh yêu.
Jimin không biết chắc. Anh chỉ biết rằng anh muốn bảo vệ tình yêu này khỏi mọi thứ có thể làm tổn hại đến nó. Anh không biết rằng đôi khi, chính việc cố gắng giữ chặt lại có thể khiến mọi thứ trở nên mong manh hơn. Anh cũng không biết rằng những thử thách lớn nhất đôi khi không đến từ bên ngoài, mà từ chính bên trong - từ những ước mơ dang dở, từ những khát vọng bị kìm nén, từ cảm giác bị mắc kẹt trong cuộc sống mà người ta tưởng là hoàn hảo.
Bên cạnh anh, Jungkook cũng không ngủ được. Anh nằm đó, mắt nhắm chặt, nhưng tâm trí anh đang quay cuồng với những suy tư. Năm năm ở vị trí phó giám đốc, năm năm làm việc chăm chỉ mà không được ghi nhận.
Đêm đó, cả hai đều không ngủ được. Họ nằm bên nhau trong im lặng, mỗi người chìm trong suy tư riêng, không biết rằng người kia cũng đang thức. Họ nằm cách nhau chưa đầy một gang tay, nhưng khoảng cách trong tâm hồn từng chút một đang lớn dần.
Sáng hôm sau, Jungkook thức dậy sớm như mọi ngày. Anh chuẩn bị trong im lặng, cố gắng không làm phiền Jimin. Nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi phòng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Kook-ah."
Jungkook quay lại, thấy Jimin đang nằm nhìn anh với đôi mắt còn đầy buồn ngủ nhưng tràn đầy tình yêu thương.
"Hôm nay anh về sớm nhé. Em sẽ nấu món pasta mà anh thích."
Jungkook mỉm cười - một nụ cười có chút gượng gạo mà anh hy vọng Jimin sẽ không nhận ra. "Anh sẽ cố gắng."
Nhưng cả hai đều cảm nhận được sự không chắc chắn trong lời hứa đó. Jungkook bước ra khỏi căn hộ với trái tim nặng trĩu, anh mệt mỏi với tham vọng của mình. Còn Jimin nằm lại trên giường, cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ ràng hơn.
Họ không biết rằng đây là buổi sáng cuối cùng của sự ngây thơ, của niềm tin tuyệt đối rằng tình yêu có thể vượt qua mọi thứ. Không biết rằng những thử thách thực sự đang chờ đợi họ phía trước, và lần này, chỉ riêng tình yêu sẽ không đủ để giữ họ bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com