Chương 143: Vẫn Chưa Kết Thúc
#hosophapy
#linhlinh
“Chuyện này liên quan gì đến Đỗ Phàm?” anh Ba yếu ớt hỏi.
“Anh vậy mà không biết?” Lôi Chính Long cố ý nói lớn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh Ba từ xương cốt của Tiền Thành sang chỗ khác.
Anh Ba hỏi ngược lại: “Ta đây phải biết sao?”
“Tất nhiên rồi! Đỗ Phàm là bạn gái của Tiền Thành!” Lôi Chính Long nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng mức độ quan hệ giữa hai người như thế nào có lẽ chỉ có họ mới rõ.
“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa!” anh Ba vươn tay túm lấy cổ áo Lôi Chính Long.
“Tôi nói Đỗ Phàm là bạn gái của Tiền Thành!” Lôi Chính Long lặp lại một cách rất nghiêm túc.
Anh Ba trợn to hai mắt: “Không thể, chuyện này làm sao có thể!”
Do dự vài phút, Anh Ba lại hỏi: “Cái này tôi không biết, cậu làm sao biết được?”
Lôi Chính Long vẻ mặt khó xử, tôi nhanh chóng chạy lại đánh mắt ra ý hắn không được bán đứng tôi. Kết quả anh Ba vừa hỏi 1 câu hắn liền chỉ tay về phía tôi ngay lập tức.
Anh Ba quay đầu lại nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu pháp y, làm sao cậu biết?”
“Ừm… chuyện này…” Dù gì đây cũng là chuyện riêng tư của Đỗ Phàm, cô ấy còn dặn dò tôi phải giữ bí mật.
“Tiểu pháp y!” anh Ba cau mày.
Tôi nhanh chóng nói: "Đây là Đỗ Phàm nói với tôi, cô ấy cũng nói về nhiều chuyện của Tiền Thành. Cô ấy đang tìm tung tích của anh ta. Vụ án này có thể giải quyết nhanh như vậy cũng do Đỗ Phàm đã cung cấp cho chúng tôi nhiều manh mối quan trọng."
"Đỗ Phàm là hóa ra là bạn gái của Tiền Thành, Đỗ Phàm ......" Anh Ba liên tục lặp lại một câu như vậy, hôm nay tinh thần của anh ấy kích động quá nhiều, tâm trạng cũng thay đổi thất thường.
Bằng hữu cũ mất tích nhiều năm qua đời, thi thể chỉ còn bộ xương khô. Một bác sĩ pháp y khác làm việc dưới quyền bấy lâu nay hóa ra lại là bạn gái của một huynh đệ cũ, hơn nữa còn một mực tìm kiếm tung tích của người bạn cũ. Bất chợt nhìn lại, ba người trẻ hăng hái cùng nhau bước vào đồn cảnh sát, thời gian trôi qua chỉ còn lại một mình anh Ba già đi.
Trong khoảnh khắc tôi thấy được chân tình của anh Ba, thấy được sự yếu đuối trong trái tim anh ấy. Trước mặt chúng tôi, anh Ba luôn trong trạng thái cứng rắn và quyết liệt. Cảm giác chân thật này khiến tôi hiểu rõ về anh Ba hơn. Dưới lớp ngụy trang kia hóa ra vẫn có mặt này.
Có lẽ đây mới thực sự là anh Ba. Chỉ là không có bằng hữu, anh ấy mới không biểu hiện ra mặt này.
Anh Ba không nói, tôi và Lôi Chính Long cũng không dám xen vào.
Qua khóe mắt, tôi thấy những người áo đen lần lượt đưa vào trong xe cảnh sát. Cách đó không xa, các phóng viên tụ tập ngày càng đông, phóng viên đến càng ngày càng nhiều. Các đồng chí từ đồn cảnh sát gần đó đã căng một sợi dây màu vàng để ngăn họ.
Đây là tất cả sao? Các vụ án tồn đọng trong 5 năm đã được giải quyết? Tôi như thế nào cũng cảm thấy hơi bất an, trong lòng vẫn trống rỗng, dường như có điều gì đó tôi chưa nhận ra.
Khoảng năm sáu phút sau, anh Ba định thần lại, thở dài nói: “Gọi cho Đỗ Phàm, bảo cô ấy mang hộp dụng cụ đến, kiểm tra lại hiện trường xem có sơ sót gì không.”
“Tôi sẽ liên lạc!" Tôi lấy điện thoại di động gọi cho Đỗ Phàm, Lôi Chính Long đỡ anh Ba dậy.
Tít! Tít! Tít.
Điện thoại của Đỗ Phàm vang lên ba hồi, giọng nói có phần khàn khàn trả lời cuộc gọi: “Tiểu Thạch có chuyện gì vậy?” Giọng nói vẫn còn yếu ớt, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Tôi vẫn còn hơi lo lắng, không biết Đỗ Phàm có thể chống lại được cú sốc lớn này không. Anh Ba cứng rắn như vậy đã gục ngã.
“Tiểu Thạch, cậu đã tìm được gì?” Giọng Đỗ Phàm trở nên có chút gấp gáp, khả năng đã linh cảm được gì đó.
"Đỗ Phàm, bình tĩnh, tôi có tin tức không tốt lắm, tôi..."
“Cậu nói thẳng đi!” Đỗ Phàm ngắt lời tôi.
"Chúng tôi tìm thấy một bộ xương trắng của một nam nhân trưởng thành, có lẽ từ 30 đến 40 tuổi. Nó có thể là Tiền Thành, hy vọng cô sẽ đến để xác nhận điều đó."
"Ở ... ở đâu ...?" giọng nói Đỗ Phàm bắt đầu run lên.
Tôi cho Đỗ Phàm biết địa chỉ, dặn dò cô ấy trên đường đi chậm một chút. Lời mới nói được một nửa đã bị cúp máy.
Tôi dám khẳng định Đỗ Phàm sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây. Sau khi cúp máy, tôi nhìn đống xương trong sân một lần nữa, nó là Tiền Thành sao? Có một dấu hỏi lớn trong lòng tôi.
Lôi Chính Long đi tới, nói với tôi: "Anh Ba cuối cùng đã bình tĩnh lại. Tất cả đều do vụ án này.".
"Chân tướng luôn tàn khốc, sớm muộn cũng xảy ra, như vậy cũng tốt, về sau trong lòng họ sẽ bớt đi một mối lo, đây cũng là một chuyện tốt. ”
“ Tôi không muốn nói những thứ này với cậu.”Lôi Chính Long nhìn quanh phát hiện không có ai chú ý đến chúng tôi, sau đó anh ta liền nói nhỏ: "Cậu nghĩ vụ án này có liên quan gì đến nhà thờ bóng tối không? Những kẻ mặc áo choàng đen mà chúng ta đã bắt được ..."
Tôi nói; "Đừng nghĩ đến nữa, có lẽ nhà thờ bóng tối đứng sau trường hợp này, nhưng những người áo đen không thể nào là người của nhà thờ bóng tối. Cho đến nay, chúng ta mới chỉ xác nhận chỉ có một người thuộc nhà thờ bóng tối. Làm sao bây giờ lại có thể đột ngột xuất hiện một nhóm người lớn như vậy. "
"Suy nghĩ một chút không được sao! Đem đám người kia đi thẩm vấn nói không chừng sẽ có thể có được một số manh mối quan trọng. "Lôi Chính Long nghiến răng nói:" Một ngày nào đó trong tương lai, tôi sẽ một mẻ tóm gọn nhà thờ bóng tối. "
Mục tiêu này là tốt, còn có thể thực hiện được hay không ... tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.
Mặc dù mặt trời ló dạng, nhưng hôm nay trời cực kỳ lạnh, tôi và Lôi Chính Long đứng trong gió lạnh ở hiện trường hơn 20 phút, một chiếc taxi dừng lại bên ngoài sợi dây phong tỏa, Đỗ Phàm mang theo hộp dụng cụ xuyên qua đám người, chạy tới chỗ chúng tôi.
“Chậm thôi!” Tôi lo lắng Đỗ Phàm sẽ bị ngã.
“Của cậu đây!” Đỗ Phàm ném hộp dụng cụ cho tôi và sốt sắng hỏi: “Ở đâu?
Tôi không thể mở lời, môi mấp máy rồi thôi, chỉ đành chỉ hướng trong sân.
Đỗ Phàm quay người lại nhìn thấy trong sân có một bộ xương loanh lổ máu, thân thể liền lảo đảo một cái, Lôi Chính Long định đỡ, cô ấy khẽ xua tay bỏ qua.
Dưới cái nhìn của chúng tôi, Đỗ Phàm loạng choạng đi tới cửa sân. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống đất trước, chắc chắn rằng không có dấu vết quan trọng nào trước khi nhấc chân lên và bước vào.
Tôi thấy xấu hổ, trong hoàn cảnh như vậy, Đỗ Phàm vẫn có thể duy trì thói quen làm pháp y chuyên nghiệp của mình.
Đỗ Phàm đi đến bên cạnh chiếc xương và quan sát cẩn thận bộ xương, trên mặt hiện lên rất nhiều biểu cảm: đau đớn, hoài nghi, hoang mang, buồn bã ...
Lôi Chính Long thì thầm vào tai tôi: "Cô ấy sẽ không xác định được, đúng không?"
Đỗ Phàm đưa tay ra, nhẹ nhàng nhìn hàm răng trên, sau khi quan sát vài phút, cô ấy từ từ khép nó lại, vẻ mặt không thay đổi, sau đó Đỗ Phàm dùng bộ đồ pháp y màu trắng lau vết máu trên xương rất nhẹ và chậm.
Khi vừa lau vết máu trên sọ, Đỗ Phàm người mềm nhũn ngã xuống đất.
Lôi Chính Long vài bước liền đi tới bên cạnh Đỗ Phàm, vừa kịp nhìn một cái Đỗ Phàm liền ngất đi.
Không cần phải nói, xương này chính là của Tiền Thành! Đỗ Phàm cuối cùng thông qua hàm răng đã xác nhận điều đó.
“Lại đây!” Tôi gọi mấy huynh đệ cùng Lôi Chính Long bế Đỗ Phàm lên xe cảnh sát.
Tiếp theo là công việc của tôi.
Trược tiên lấy máy ảnh ra, chụp lại hiện trường. Sau đó bắt đầu lấy mẫu, vết máu trên xương, vết máu trong hai chai thủy tinh lớn, tóc trên hai chiếc áo choàng đỏ, tất cả đều là bằng chứng quan trọng.
Sau hai giờ làm việc bận rộn, những thứ nhỏ nhặt này đã hoàn thành, bộ xương sẽ được xử lý tiếp theo. Dù sao, đây cũng từng là tiền bối của tôi.
Các khớp xương của bộ xương được nối bằng dây thép, tay nghề rất tinh xảo. Tôi đặt chiếc túi đựng xác xuống đất và gọi Lôi Chính Long, hai chúng tôi cùng tốn sức mới lấy bộ xương ra khỏi kệ và đặt nó vào túi đựng xác.
Công việc đến đây đã hoàn thành, bước tiếp theo là tiến hành giám định tại phòng pháp y số 2 thông qua các kỹ thuật giám định khoa học. Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, phòng thành phố đã cử nhiều cảnh sát đến tiếp viện, công tác giải quyết còn lại cứ để họ gánh vác.
Lôi Chính Long và tôi là những người đầu tiên rời khỏi hiện trường, anh ta quay lại để thẩm vấn nghi phạm.
Xe cảnh sát lái ra khỏi đoàn phóng viên rất chậm, mấy phóng viên gõ cửa kính nói: "Anh cảnh sát có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Lần này cảnh sát bắt rất nhiều người, bản chất là như thế nào?" "
Nhìn nó khiến tôi bực bội, Lôi Chính Long nói:" Tôi thấy lạ khi phóng viên và anh Ba đến hiện trường gần như cùng lúc. Phóng viên không thể biết tin tức nhanh như vậy! "
" Tôi nghĩ rằng vụ án này vẫn chưa kết thúc.! ”
“ Ý cậu là gì? ” Lôi Chính Long nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com