Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27: Chuyến du lịch (2)

Sau khi hai thiên tài bắn súng Hayami và Chiba xử lí xong tên sát thủ cuồng súng thì hiện tại họ đang trên sân khấu ăn mừng. Nhưng Sakura lại nghe thấy một tiếng động lạ.

Cạch!

"Hử? Tiếng gì thế?"

Leng keng!

"Cái gì vừa rơi vậy? Đây là... một chiếc ốc vít ư?" - Sakura nhặt lên xem xét rồi ngẩng lên trần sân khấu. Một thanh sắt liền với dàn đèn điện trên sân khấu đang rơi xuống.

- HAYAMI!!! COI CHỪNG!!!!

- Hả? Gì.... Ááááá!!!!!!

Vùùù-----

- ....

- Hơ... Sao...

Hayami từ từ ngẩng lên. Vẫn là thanh sắt nặng trịch đó. Nhưng.... nó đã bị đóng băng liền với hai bên sân khấu nên rất may thanh sắt đó đã dừng kịp thời ngay trên đầu cô. May thật! Nếu mà bị rơi trúng đầu thì hậu quả sẽ không thể đoán trước được. Mà.... tại sao nó lại bị đóng băng?

- Sakura... Làm sao cậu...

Tất cả quay ra. Sakura vẫn đứng im lặng. Mắt nhìn chằm chằm vào phần mặt đất dưới chân đã bị đóng băng men theo hai bên tường nơi đã cố định thanh sắt vừa rồi.

- Chuyện này... Tớ sẽ giải thích sau...

- Không! Tất cả chúng tớ cần phải biết! Cậu thực sự là ai? Tại sao cậu lại tới đây? Và cả cái sức mạnh kì lạ đấy nữa. Toàn bộ sự thật cậu giấu chúng tớ suốt bấy lâu nay - Karma lên tiếng. Quả thật suốt khoảng thời gian qua anh đã chịu đủ rồi. Cái cách cô lảng tránh mỗi khi mọi người hỏi về các tài năng đặc biệt của cô. Cách cô nói dối với những lí do giả tạo. Vì thế anh đã cố gắng tìm hiểu cô. Từ khi bước chân vào căn nhà đó anh đã do thám mọi căn phòng. Chỉ riêng có một nơi là bị mã hóa khiến anh không thể đột nhập được. Karma tin rằng trong đấy chứa một điều gì đó rất đặc biệt.

"Sakura... Quả thật quá bí ẩn"

Cô thì sao? Đừng tưởng cô không biết anh đã cố điều tra cô. Vì thế cô đã phải suy nghĩ rất kĩ trước khi nói ra điều gì đó. Tất cả những thứ liên quan tới quá khứ của cô, đều bị cất hết vào trong căn phòng nơi Yukimura-sensei đang nằm hồi sức. Mỗi ngày... đều phải giấu giấu diếm diếm...

"Chẳng phải nói ra sẽ tốt hơn sao Sa-chan?"

Không hiểu sao cô lại nghĩ tới câu nói của "người ấy". Cô đã cố quên đi rồi cơ mà. Nhưng... cũng đúng ha! Có lẽ cô nên... nói ra thôi... Nghe xong có lẽ họ sẽ rất ngạc nhiên đây. Cả... sợ hãi nữa. Dù sao...mình cũng sống cô độc một lần rồi, sống như vậy lần nữa đâu có sao.

Nhếch mép một cái, Sakura chống tay lên hông, nghiêng đầu nói:

- Tớ sẽ nói... chừng nào chúng ta thắng được boss và tập trung đầy đủ tất cả mọi người.

- Cậu...

- Sao vậy? Chẳng phải tất cả cùng biết sẽ tốt hơn sao? Nhất là khi chúng ta sống sót trở về nữa.

- Nhưng... Thôi được! - Isogai thở dài.

- Mina... Chúng ta đi tiếp thôi... - Kayano lí nhí.

- Ukm! Đi thôi! Các bạn đang chờ ta mang thuốc giải về đấy!

===============

Sorry, chap này chỉ ngắn zậy thui.

Bonus thêm một câu chuyện ngắn nè~ Lưu ý: Có H nhẹ.

==================

Sakura từ từ nâng mí mắt nặng trĩu của mình. Ư... Trận sốt đêm qua quả thật khiến cô mất quá nhiều sức. Mấy giờ rồi ta? Hả? 10:00? À mà hôm nay là chủ nhật, ngủ tới 2 giờ chiều chắc không sao đâu. Mình ốm mà:)) ( Au cũng đã từng dùng cách này)

Bỗng Sakura cảm thấy có cái gì đó khiến chiếc giường trở nên chật chội một cách bất thường và cô không thể nào cử động được, còn có một chút nóng hổi phả vào cơ thể cô từ ba nơi khác nhau nữa.

Dụi mắt rồi nhích nhẹ người để nhìn, Sakura thấy quả đầu màu đỏ đang dụi vào ngực cô ngủ hết sức ngon lành, tay cậu quàng qua người Sakura để cơ thể cô xích lại gần mình hơn. Quay đầu sang phải là quả đầu màu cam đang vùi mặt vào cổ cô, liên tục phả ra hơi nóng. Tay thì để đầu cô gối lên. Dịch tầm mắt xuống dưới một chút là tên Pan đầu đen đang ôm eo Sakura mà ép mặt vào, bàn tay biến thái không yên phận mà thò vào lớp áo ngủ cô sờ soạng. Có thật cậu ta đang ngủ không vậy?

(Au: Chắc là đang mơ bậy bạ đây mà~ Yukito biến thái quá nha~

Yukito: Anh đây biến thái từ bé rồi. Giờ mi mới biết hả?

Au:....)

Mặt Sakura dần nóng lên vì tức giận lẫn xấu hổ. Dự định khi tỉnh hẳn sẽ cho ba người này một trận. Nhưng hiện tại cô mệt quá, sức không thể làm gì được.

Khéo léo thoát khỏi vòng tay của họ, Sakura từ từ bước xuống giường, chợt một bàn tay rắn chắc đột ngột kéo cô lại. Trán cô tựa vào lồng ngực ấm áp của Karma, Sakura tự khi nào đã nằm gọn trong lòng của quỷ đỏ. Cô tròn mắt, cố gắng thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ kia. Nhưng vô dụng, bây giờ sức cô chẳng thể so bì với sức của anh do đã kiệt sức. Trong khi Sakura loay hoay nghĩ cách, Karma nở một nụ cười ranh mãnh, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô, thì thầm:

- Yên nào Sakura-chan~

- Kar....Karma-kun... Thả ra mau....

Sakura đỏ mặt, nắm lấy bả vai của Karma cố gắng đẩy ra, nhưng lại bị anh tóm cổ tay lại. Cô nhắm tịt mắt lại, người hơi run rẩy, mím chặt môi lại cố gắng không phát ra tiếng, chân liên tục vùng vẫy.

Karma thấy phản ứng quá đỗi đáng yêu của Sakura liền nhếch mép, tiếp tục lấn tới. Anh bất ngờ cắn mạnh vào phần khung ngực cô, thô bạo liếm mút để lại ấn ký màu đỏ thẫm trên đó. Thỏa mãn trước dấu hôn mà mình để lại, Karma từ từ di chuyển xuống, định tạo thêm vài cái nữa cho đẹp thì.....

- Như thế là gian lận, tên đầu đỏ kia.

- Định ăn mảnh mà không rủ bọn này hả?

Hai giọng nói quen thuộc làm cho động tác của Karma chợt ngừng lại, gương mặt thể hiện sự khó chịu vì bị cắt ngang giữa chừng. Sakura chưa kịp vui vì được giải vây thì bất ngờ bị kéo mạnh về phía sau bởi Asano và Yukito. Asano ôm lấy eo cô, cắn mạnh vào vai cô và để lại đó dấu ấn màu đỏ. Yukito thì đưa lưỡi mình lướt nhẹ lên tai Sakura làm cô kêu "A..." một cái. Dù sao cậu cũng biết tai là chỗ nhạy cảm nhất trên người cô mà. Khi đụng vào đây thì cho dù người trong lòng có quật cường đến mấy cũng trở thành mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Sau khi nghe thấy âm thanh dâm đãng ấy, ba người kia không thể kiềm chế nổi nữa mà nhanh chóng đè Sakura nằm xuống giường. Yukito nắm chặt hai cổ tay cô đưa lên đầu, tiếp tục đưa đầu lưỡi ướt át mà chuyển động quanh vành tai khiến cô thêm kích thích. Asano thì áp môi mình lên môi Sakura, khuấy đảo bên trong làm cho cô nhanh chóng mất dần lí trí, khóe mắt đã có vài giọt nước. Karma lại tiếp tục công cuộc đánh dấu chủ quyền của mình, nhưng lần này anh tháo dần dần từng cúc áo của cô, từ đấy môi lưỡi Karma cũng từ từ lui xuống, và...

RẦM!!!!

- Phát hiện mục tiêu!!! Alice!!!! Ra tay đi!!!

- Rõ!! Levi-san!!

Levi không ngần ngại đạp tung cửa, ra lệnh cho Alice tấn công ba tên biến thái kia. Cô ngay lập tức quăng dây như cao bồi trói cả ba lại, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng, vừa đi vừa mắng:

- Lũ đáng ghét dám ăn trộm mật khẩu khóa phòng Sakura. May mà Levi thấy mấy người không có trong phòng liền đi tìm, chứ không thì... Phen này tụi bây chết với ta!!!

- Aaaa!!! Cứu!!!!

- Tha đi mà Alice-chan!!!!!

- ......*im lặng và không nói gì*

--------------------------

Sakura bước vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi nhìn bản thân mình trong gương. Cô có thể thấy vết hôn đỏ thẫm va một vết cắn trên vai. Tai cô vẫn còn đỏ ửng sau chuyện vừa nãy. Khoan, cái ấn kí sau gáy kia là sao chứ? Chắc chắn là Yukito rồi. Cậu ta làm lúc nào mà mình không biết thế? Mà bọn họ cũng kì lạ thật. Đói thì tự lết người xuống bếp mà tìm đồ ăn, lại đi cắn người lung tung như vậy. Hừ! Sau chuyện này phải chấn chỉnh lại mới được.

(Asano + Yukito + Karma:.......

Levi: Không ngờ con bé còn trong sáng tới như vậy.

Alice: May quá....)

=================

Hết rồi nha~ Mina thấy thế nào? Quà đền bù có thích không?

Không biết bao giờ mới có xôi thịt đầy đủ mà ăn đây nhỉ? *đen tối mood*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com