Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88

Hỏa Diễm Nhung Trang (88)

Từ trên xà nhà xuống dưới, Nhậm Diệc phát hiện Cung Ứng Huyền đang đứng kiểm tra Khẩu Bắc ở hành lang, vừa thấy đến hắn, liền lạnh mặt nói: "Lên xe cứu thương kiểm tra một chút đi."

Nhậm Diệc nghĩ thầm, cậu ta là đang đợi mình sao?

Nhậm Diệc bi ai phát hiện, chẳng sợ không thoát khỏi cái tình cảnh này, anh vẫn cứ vì một chút ý tốt của Cung Ứng Huyền mà lòng rung động không thôi. Anh vội vàng nói: ''Cậu cũng nên kiểm tra một chút."

"Đi thôi." Cung Ứng Huyền nhấc chân đi bộ ra ngoài.

Nhậm Diệc đuổi kịp bước chân Cung Ứng Huyền, anh mười phần chắc chắn rằng quan hệ của bọn họ hiện tạicũng xem như hòa hảo, Cung Ứng Huyền vẫn là nguyện ý cùng anh khôi phục quan hệ bằng hữu, anh không nghĩ họ vẫn là duy trì sự tiếp xúc này. Trong lòng đầy thắc mắc nhưng anh không dám hỏi.

Hai người đi vào xe cứu thương trước, nhân viên cấp cứu phổ biến cho họ một số về đề về phần nội tạng: "Đi bệnh viện làm kiểm tra đi."

"Không cần." Cung Ứng Huyền lạnh mặt nói.

"Đi mau đi." Khâu Ngôn đã đi tới, khoanh tay trước ngực nhìn hắn, "Em nghĩ mình có thể so sánh với chuyên môn của nhân viên cấp cứu chuyên nghiệp sao? Chị yêu cầu em mau mau tới bệnh viên kiểm tra, mau lên xe cho chị."

Cung Ứng Huyền ban đầu còn muốn cự tuyệt , nhưng từ xa thấy Tống Cư Hàn đang đi gần đến phía họ, hắn lập tức quay đầu bước lên xe cứu thương, còn đem cửa xe đóng lại. Hắn nghĩ đến bộ dạng hòa hợp dính như sam của hai người kia tiến lại gần, sẽ bắt đầu sấn đến lân la nói chuyện với Nhậm Diệc khiến hắn và Nhậm Diệc trở nên xa cách.

"Nhậm đội trưởng."Ai ngờ Tống Cư Hàn đi đến trước mặt Nhậm Diệc, nghiêng nghiêng đầu nhìn Nhậm Diệc "Cảnh sát Cung bị thương sao? Tôi muốn gặp anh ta nói lời cảm ơn."

"Không phải chuyện gì to tát đâu." Nhậm Diệc bất đắc dĩ cười, " Cậu ấy không biết xã giao với người khác, anh không cần để ý."

Tống Cư Hàn nhún vai: "Nếu không phải ra loại chuyện này, tôi còn không tin anh ta là cảnh sát."

"Khâu đội trưởng, Nhậm đội trưởng, cảm ơn hai người." Nhậm Diệc duỗi tay ra bắt tay với họ, chân thành mà nói, "Cũng thay mặt cảnh sát cùng nhân viên phòng cháy chữa cháy, đêm nay các ngươi đã cứu mọi người."

Khâu Ngôn cười nói: "Công lao gì, chúng tôi mới cần cảm ơn cậu, không có cậu phối hợp trợ giúp, chúng tôi không có khả năng tìm thấy nơi đặt quả bom."

"Đúng vậy, công lao gì chứ, nhưng ít nhiều anh cũng thật sự rất trâu bò." Nhậm Diệc quơ quơ tay, "Còn về Tống lão sư, cảm ơn anh đã nhiệt tình phối hợp, cuối cùng này bài hát thật là quá khéo léo, làm hủy đi đạn tạo thành công tìm được quả bom, hơn nữa cũng không khiến cho người xem khủng hoảng."

Tống Cư Hàn nhìn về phía họ, hai người hiểu ý cười: "Nhậm đội trưởng, tôi chưa bao giờ trải qua lần nào nguy hiểm như vậy, cũng may mà có các anh, giúp chúng tôi và nhiều người xem như vậy có thể bình an trở về nhà. Rất cảm ơn."

Nhậm Diệc mỉm cười gật gật đầu.

"Anh!" Nơi xa truyền đến một tiếng kêu to.

Thanh âm làm thần kinh Nhậm Diệc lập tức căng chặt, anh nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Kỳ Kiêu đang phất tay với hắn ở xa xa.

Fan của Tống Cư Hàn đều bị giữ ở bên ngoài, lực lượng bảo an lại không đủ nên các nhân viên chữa cháy cũng giúp họ giữ gìn chật tự.

Nhậm Diệc giả vờ không nhìn thấy, Kỳ Kiêu lại đứng ở bên Lưu Huy nói: "Lưu Huy đại ca, cho tôi đi vào một chút a."

Lưu Huy không biết bọn họ có vấn đề gì liền cho Kỳ Kiêu đi vào

"Anh, sao lại thế này a? Sao có nhiều xe cảnh sát và cứu hỏa như vậy." Kỳ Kiêu chạy đến bên người Nhậm Diệc, vừa khẩn trương vừa hưng phấn mà nhìn Tống Cư Hàn, cung kính mà kêu lên, "Hàn ca."

Tống Cư Hàn không đặt Kỳ Kiêu trong mắt, chỉ là tùy ý gật gật đầu.

"Anh, anh biết Hàn ca sao?" Kỳ Kiêu đôi mắt tỏa sáng mà nhìn Nhậm Diệc.

"Ách, anh tìm Tống lão sư để xin chữ ký."

Kỳ Kiêu ân cần mà nói: "Hàn ca, em là diễn viên mới, em đang ở cùng chị Coco, sau này nếu thành công cũng sẽ đầu quân cho anh." ( huhu tui đang edit linh tinh, thật sự khó hiểu, gà mờ này muốn đầu hàng )

Tống Cư Hàn nhướn mày: "Ồ, phải không." Hắn nhìn nhìn Kỳ Kiêu, lại nhìn về phía Nhậm Diệc, "Đây là em của anh sao?"

Nhậm Diệc không được tự nhiên gật gật đầu: "Là bằng hữu của tôi."

Kỳ Kiêu thân thiết ôm bả vai Nhậm Diệc: "Em cùng anh ấy quen biết đã nhiều năm, cũng chiếu cố em rất nhiều."

Khâu Ngôn lơ đãng liếc nhìn Kỳ Kiêu một cái, nhận thấy được miệng lưỡi cùng thần thái của hắn không quá tầm thường, nhưng trên mặt lại hiện lên chút thần sắc cổ quái.

Cung Ứng Huyền nhìn xuyên qua cửa kính xe cứu thương, nhìn Kỳ Kiêu thân mật ôm bả vai Nhậm Diệc, nửa người trên cũng dựa vào người Nhậm Diệc, hai tròng mắt ánh lên tia hàn ý, hắn chụp lấy tấm ngăn cách tài xế trong xe rồi nhẹ nói: "Lái xe."

Cấp cứu viên khó xử nói: "Cung tiến sĩ, chúng ta đợi Nhậm đội trưởng đi,đã không còn xe nào khác rồi."

Cung Ứng Huyền cúi đầu, hai mắt đỏ đậm, không kìm được mà có chút thương tâm.

Hắn từ nhỏ đến lớn, vật chất đầy đủ nên luôn được thỏa mãn mọi thứ, cho nên dù là đồ vật hay thứ gì, cho dù vất vả thế nào cũng đều muốn có được, tới khi muốn độc chiếm một người thì người ta đã sớm thuộc về người khác.

Đạo đức, tự tôn, kiêu ngạo của hắn, đều đang ngăn cản hành vi đáng khinh thường của hắn, nhưng trong lòng chứa đầy nỗi cố chấp, điên cuồng, không nghĩ nổi gì nữa.

Cảm thấy Kỳ Kiêu đang làm trò trước mặt Tống Cư Hàn, Nhậm Diệc không quan tâm đến mặt mũi của Kỳ Kiêu, anh nhẹ nhàng đi lên phía trước đồng thời né tránh tay của Kỳ Kiêu, bình tĩnh cười nói: "Kỳ Kiêu cũng coi như một diễn viên không tồi, nếu có thể hợp tác, tôi hy vọng Tống lão sư chiếu cố nó một chút."

Tống Cư Hàn gật đầu: "Không thành vấn đề,tôi cũng nợ Nhậm đội trưởng đây một mối ân tình."

Kỳ Kiêu hưng phấn đến một trương khuôn mặt tuấn tú sáng cả lên: "Cảm ơn Hàn ca, cảm ơn Hàn ca."

Hàn huyên dăm ba câu, Tống Cư Hàn liền lấy cớ cáo từ trước, Nhậm Diệc nhìn bóng dáng hai người họ sóng vai bên nhau, hâm mộ cực kỳ.

Khâu Ngôn dặn dò anh phải kiểm tra kỹ thân thể, cũng vội vàng đi giải quyết công việc.

Cuối cùng chỉ còn lại Nhậm Diệc và Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu lộ ra vẻ mặt với tia xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói: "Anh, cảm ơn anh, em thật sự rất cần sự chiếc cố từ Tống thị, một câu nói của Tống Cư Hàn với em cũng có thể nói là long trời lở đất''.

"Chúng ta đối với nhau không có gì, chúc em thành công."

Kỳ Kiêu thở dài: "Thực ra em đã sớm đoán ra mối quan hệ giữa anh và cảnh sát Cung, là em...... Đã bước qua ranh giới, bây giờ em thực sự rất xấu hổ với anh."

Nhậm Diệc nhìn thoáng qua xe cứu thương, bởi vì cửa sổ tương đối cao, ở bên ngoài là nhìn không tới bên trong, anh hy vọng Cung Ứng Huyền cũng không thấy một màn vừa rồi, anh nói: "Kỳ Kiêu, anh cùng cảnh sát Cung không phải kiểu quan hệ như em tưởng, cậu ta là thẳng, là anh một bên tình nguyện thích cậu ta, nhưng dù vậy chúng ta về sau cũng không cần gặp mặt nhau nữa."

"Thẳng?" Kỳ Kiêu không tin, "Sao có thể, hắn đã có phản ứng như vậy, có chỗ nào giống thẳng, rõ ràng là sự ghen tuông''

"Không phải, cậu ấy trước kia bị đồng tính quấy rầy quá, hắn căn bản không tiếp thu được, anh vẫn luôn gạt cậu ấy, cho nên......"

Kỳ Kiêu nhíu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ mà nói: "Được rồi, nhưng mà...... em cảm thấy hắn vẫn rất để ý đến anh."

Nhậm Diệc trong lòng đau xót: "Cậu ấy chỉ coi anh như bằng hữu."

Kỳ Kiêu cười khổ nói: "Anh vì cái gì một hai phải thích một tên thẳng nam , nhất quyết chịu lấy đau khổ về mình, kỳ thật em......" Cậu cô đơn mà cúi đầu, "Em nghĩ là, anh à, anh là người đặc biệt tốt, em hy vọng anh có thể hạnh phúc."

Nhậm Diệc miễn cưỡng cười: "Được."

"Em đi đây." Kỳ Kiêu có chút lưu luyến mà nhìn Nhậm Diệc.

"Hẹn gặp lại."

Kỳ Kiêu lùi lại vài bước, cười cười: "Có lẽ có một ngày, anh có thể quan sát em từ nhiều nơi khác nhau, nhiều đến mức anh nơi nào anh cũng có thể thấy em."

Nhậm Diệc cũng cười: "Hy vọng có một ngày đó."

Kỳ Kiêu xua xua tay, chịu đựng sống mũi cay cay, xoay người rời đi.

Nhậm Diệc mở cửa xe cứu thương, anh bước lên xe.

Cung Ứng Huyền ngồi ở trong xe, liếc xéo anh, ánh mắt lạnh băng.

Nhậm Diệc ngối  ở vị trí đối diện với Cung Ứng Huyền, gõ gõ tấm ngăn: "Đi thôi."

Bánh xe di chuyển, Cung Ứng Huyền biểu tình vô cảm nói: "Tên đó không đưa anh đi bệnh viện sao."

Nhậm Diệc nghĩ thầm, cậu đã thấy được mất rồi. Nhậm Diệc không trả lời vấn đề này, mà là hỏi: "Thân thể cậu cảm giác thế nào?"

"Nếu hôm nay tôi không thấy được, anh còn định giấu tôi tới khi nào."

Nhậm Diệc thở dài, gian nan mà nói: "Ứng Huyền, tôi cũng không có cố tình gạt cậu, tôi biết mình là một bộ phận đó, tôi không cảm thấy cảm thấy hổ thẹn, nhưng tôi biết xã hội này chưa đủ khoan dung độ, vì tránh cho phiền toái, tôi sẽ không cầm loa bô bô nói cho mọi người đều nghe. Tôi biết cậu không tiếp thu được, nhưng tôi cũng không thể thay đổi được , tôi cũng chưa từng có có suy nghĩ trêu đùa cậu, tôi hy vọng cậu có thể...... Có thể tự hiểu rõ, tôi ngoại trừ là cái kia, còn lại cái gì đều không có thay đổi."

"Mọi thứ đều thay đổi rồi." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói.

Nhậm Diệc vô lực mà cúi thấp đầu xuống.

Cung Ứng Huyền lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Nhậm Diệc: "Như lời anh nói, coi như là...... Cái gì cũng chưa phát sinh đi."

"...... Được thôi" Nhậm Diệc cũng không cảm thấy dễ chịu gì, bởi vì như lời Cung Ứng Huyền nói, "Mọi thứ  cũng đều thay đổi rồi". Bọn họ không có khả năng lại trở lại từ trước. Anh đã từng vì quan hệ thân cận của họ, mà không ngừng muốn nhiều hơn, hiện giờ mọi thứ đã trở lại như ban đầu, mọi hy vọng đều là xa vời rồi.

Anh luôn sợ hãi sự tình trở nên như vậy, không chút lưu tình chút nào mà đã đến, thậm chí không đợi anh tự mình nói ra.

Cung Ứng Huyền trong lòng mặc niệm cái tên "Kỳ Kiêu" , hắn đã nghĩ đủ phương pháp để Kỳ Kiêu rời xa Nhậm Diệc, nhưng bây giờ hắn phải thực sự làm một kẻ tiểu nhân đê tiện sao? Huống hồ, Nhậm Diệc đã nói rõ ràng với hắn, đối hắn không có suy nghĩ nào khác, hắn bắt đầu có sự hoảng hốt, bây giờ mọi chuyện đến là như nào?

Hai người đều có tâm sự hỗn loạn, không cách nào lý giải cho nhau, chỉ có thể trầm mặc mà chìm đắm trong suy nghĩ.

Không khí trong xe chặt hẹp, rõ ràng khoảng cách có họ vươn tay cũng có thể với tới nhưng sao lại như tồn tại một tầng vực sâu vô hình ngăn cách, ai cũng không dám bước ra ranh giới của chính mình vạch ra.

Rơi xuống vực sâu không đáng sợ, đáng sợ chính là trong vực sâu không có người đó...

( Oa oa oa, thật là mệt mỏi á. Cớ gì tâm cùng hướng về nhau mà ẩn nhẫn không nói, thật là khó chịu :(( )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com