TẬP 28
TẬP 28
Một khung cảnh thiên nhiên mở ra trước mắt. Cỏ non xanh rạp dưới chân, đâu đó còn tô điểm một vài bông hoa tạo nên khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp.
Khác hẳn những gì họ tưởng tượng. Ở giữa khung cảnh có một cỗ quan tài bằng thủy tinh. Bên trong có một người phụ nữ đang nằm bất động, nhìn qua mọi người sẽ tưởng bà ấy đang ngủ nhưng... họ cảm nhận được không có một sự sống nào thoát ra từ bà ấy.
Vẻ mặt của bà ấy rất hiền hòa, đâu đó có vài nét giống... anh và hắn? Anh và hắn nghi hoặc nhìn ông. Ông đến chạm vào nắp thủy tinh nói:" Đây là mẹ của hai con"
Anh và hắn mở to mắt nhìn ông. Từ lúc sinh ra đến giờ hai người chưa từng gặp mẹ. Hay nói đúng hơn chỉ có hắn là chưa gặp, còn anh lúc đó quá nhỏ nên không nhớ rõ mặt của bà ấy. Mặc dù nghe tin bà ấy mất nhưng vẫn không tìm thấy ảnh của bà ấy ở đâu.
" Bà ấy không thể gặp hai con vì sợ hai con sẽ lo lắng. Sau khi bà ấy sinh Anry, vài năm sau bà ấy lại có Enru nhưng cũng là lúc bà ấy mắc bệnh nặng. Bà ấy đã cố đến hơi thở để có thể sinh Enru ra. Khi Enru chào đời, vì kiệt sức bà ấy đã mất. Nhưng trước khi mất, bà ấy luôn nhắc đến hai con. Trong thâm tâm bà ấy luôn muốn hai con được hạnh phúc. Ta muốn giữ lại hình ảnh của bà ấy để một ngày nào đó như chính hôm nay, các con gặp lại bà ấy. Nên ta đã để thi hài bà ấy vào cổng Sinh Mệnh. Ở đây mọi thứ đều dừng lại."
Anh và hắn đi đến trước cỗ quan tài, đưa tay chạm nhẹ vào đó. Ánh mắt của họ hiện lên nét buồn.
" Không, không thể nào! Không thể có chuyện đó!" Simon đột nhiên hét lên.
Ông lạnh lùng nhìn Simon:" Thế nào, đó là nguốn sức mạnh để ta sống tiếp"
Simon quỳ phục xuống đất, ánh mắt trở nên dại đi:" Các ngươi muốn giết thì cứ giết đi"
Ông cười lạnh:" Ta không phải loại người giống như ngươi. Ngươi sẽ bị giam trong ngục suốt quãng thời gian còn lại để chuộc lại lỗi lầm"
Sau đó Simon bị giam vào ngục, trong ngục ông gặp lại cô, Salen và những ma cà rồng hoàng gia khác. Họ chỉ bị đánh ngất, họ phải sống ở đó để nghiềm ngẫm lại sự việc họ đã làm.
Sau khi từ giã ông, bốn người họ ra về. Anh nắm tay cậu, hắn nắm tay nhóc thơ thẩn ra về. Gương mặt họ bỗng hiện lên nét cười hạnh phúc đến khó tả.
Họ đứng trước cổng nhà, nhỏ mở cửa chạy ra ôm chầm lấy họ:" Mọi người đã bình an trở về"
Cậu xoa đầu nhỏ. Mọi người vào trong nhà, cậu và nhóc mệt mỏi nên lên giường đi ngủ.
Cậu đang thiêm thiếp nằm thì cảm nhận có người nằm bên cạnh. Cậu không phản ứng gì chỉ quay lại ôm người ấy mà ngủ. Anh mỉm cười ôm cậu, che chở cho cậu để cậu ngủ ngon hơn, và anh đã cùng cậu đi vào giấc mơ.
Nhóc cảm thấy lành lạnh khi đang mơ màng, nhóc lười ngồi dậy bèn quơ quơ tay với lấy tấm chăn. Nhưng có một cánh tay ôm nhóc vào lòng, nhóc bèn thu tay lại, ôm chặt người đó mà ngủ. Hắn mỉm cười nhìn nhóc, ôm chặt nhóc để nhóc cảm thấy ấm áp, hắn ngủ cùng nhóc.
Một tháng trôi qua. Họ sống vui vẻ bên nhau. Nhóc đã hoàn thành năm học đại học nhanh hơn dự định, cậu cũng xin anh mở quán ăn. Anh và hắn lúc nào cũng bên hai người họ. Nhỏ cũng được đi học. Mọi chuyện đều diễn ra êm đềm cho đến một ngày rất đổi kì là...
Nhỏ cảm thấy sáng hôm nay không khí trong nhà có chút kì quái. Lúc đầu, anh và cậu nói sẽ đi ra ngoài. Lúc sau, hắn và nhóc cũng có việc bận ra ngoài. Bỏ lại nhỏ ở nhà bơ vơ, thơ thẩn ở nhà nhìn hai cặp đôi không biết từ lúc nào đã biến mất. " Hồn" về thì nhìn trời cao... Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà mình không biết vậy Aaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com