Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Căn phòng vẽ trở lại với những nhịp thở quen thuộc, nhưng hôm nay, không khí có gì đó khác lạ.

Ánh nắng buổi sớm rọi nghiêng qua ô cửa, vắt mình lên giá vẽ như muốn sưởi ấm những vùng tối chưa kịp tan. Những tia sáng nhạt nhòa kia cứ chập chờn như chính tâm trạng An Tĩnh-mờ mịt, đầy bộn bề.

An Tĩnh ngồi đó, tay cầm cọ với một sự ngại ngùng kỳ lạ. Trước mặt là một khung toan trắng tinh-trắng như tâm hồn cô vẫn muốn dành trọn cho ký ức.

Cô đang cố gắng vẽ lại An Triết-nụ cười dịu dàng từng khiến tim cô bỏ lỡ nhịp, ánh mắt sâu như hồ thu tĩnh lặng, bờ vai từng là nơi cô yên lòng tựa vào. Những ngón tay cô run run, cố gắng tái hiện từng nét quen thuộc mà cô yêu thương.

Nhưng lạ lùng thay-càng cố, càng xa.

Mỗi nét cọ tưởng là An Triết, lại dần chảy theo ý muốn riêng của chúng về một hình ảnh khác. Khuôn mặt sắc sảo hơn, góc cạnh hơn, ánh mắt trầm mặc và sâu thẳm, khí chất như gió mùa đông tĩnh lặng nhưng đầy sức hút: Lục Diệp Phàm.

*Không! Không phải anh ấy!*

An Tĩnh giật mình, cọ vẽ rơi xuống sàn với tiếng động nhỏ. Cô cúi xuống nhặt, tay run lên bần bật. Lòng như có muôn ngàn suy nghĩ đang xung đột, khiến cô choáng váng.

Cô đặt cọ xuống, thở dài như muốn thở ra cả những rối bời trong lòng.

*Tại sao anh ta cứ xen vào hoài thế này?*

Trên bàn, đóa hoa lưu ly tím khô run lên khe khẽ khi gió lùa qua khe cửa.

An Tĩnh nhìn nó bằng ánh mắt đầy xót xa. Đóa hoa ấy từng là ký ức thiêng liêng-giờ đây, lại giống như một tấm gương tàn nhẫn. Nó phản chiếu không chỉ hình ảnh An Triết mà cô mãi mãi yêu thương, mà còn phác lên cả điềm báo âm thầm về một ai đó đang len lỏi vào trái tim cô, thay đổi dòng chảy của những cảm xúc.

Cô chạm nhẹ vào cánh hoa khô, lòng đầy tội lỗi.

*Mình có đang phản bội anh không, An Triết?*

Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cắn môi nén lại.

Đêm ấy, gió thổi dịu nhẹ ngoài hiên, nhưng lòng An Tĩnh không hề bình yên.

Cô nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ quay cuồng như cơn lốc. Hình ảnh Lục Diệp Phàm cứ lởn vởn trong đầu-cách anh nhìn cô khi nhắc đến "người tôi yêu", cách giọng anh khàn khàn khi nói "tìm lại điều gì đó cũ kỹ".

*Có phải anh ấy cũng đang giấu điều gì?*

An Tĩnh thiếp đi trong mệt mỏi và băn khoăn, không biết từ lúc nào. Những suy nghĩ chưa dứt, giấc ngủ đã cuốn cô vào một thế giới khác.

Và cô mơ...

Cánh đồng hoa lưu ly tím trải dài bất tận, đẹp đến nao lòng.

Sương sớm giăng đầy, từng cánh hoa nhỏ như những đốm sáng lấp lánh trong mơ hồ. Không khí trong lành, mát mẻ, nhưng lòng An Tĩnh lại đầy bất an.

Cô đứng giữa đồng hoa, một mình, cảם giác như đang chờ đợi điều gì đó quan trọng.

Phía xa, một dáng người tiến lại, bước đi quen thuộc đến ám ảnh.

An Triết. Là anh-người cô yêu, người cô mất.

"An Tĩnh."

Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng, khiến tim cô đau nhói.

Cô mỉm cười, nước mắt chực trào ra vì hạnh phúc. Bước về phía anh với tất cả khao khát và nỗi nhớ. Nhưng điều kỳ lạ xảy ra-càng đến gần, gương mặt anh dần biến đổi.

Nét mềm mại của An Triết từ từ trở nên góc cạnh. Ánh mắt dịu dàng chuyển thành thăm thẳm, khó đoán. Nụ cười ấm áp biến thành vẻ lạnh lùng nhưng sâu sắc.

Lục Diệp Phàm.

"Không! Không phải anh!"

An Tĩnh muốn kêu lên, nhưng không thể. Cô đứng bất động, tim đập thình thịch.

Anh đến gần, nắm lấy tay cô. Bàn tay anh lạnh buốt như sương, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. Cô muốn rút tay lại, nhưng không thể, như có một sức mạnh vô hình níu giữ.

"Anh là ai?"

Cô hỏi, giọng run rẩy.

"Em là ai trong trí nhớ anh?"

Anh đáp lại bằng một câu hỏi, trong khi sương mù cuộn lên xung quanh như tiếng thở dài của ký ức đang tan biến.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy đau khổ, như đang tìm kiếm câu trả lời cho một câu hỏi mà cả hai đều không dám thừa nhận.

Và rồi, như trong tất cả những giấc mơ đau đớn, anh tan biến-tan vào sương mù, tan vào hư vô.

Chỉ còn lại một đóa lưu ly tím rơi xuống chân cô, cánh hoa rụng từng mảnh như vỡ tim, như tan nát của một tình yêu đang bị lung lay.

An Tĩnh bừng tỉnh, hơi thở như nghẹn lại trong cổ họng.

Hơi thở gấp gáp, lồng ngực thắt lại như có ai vừa bóp chặt cả giấc mơ và thực tế vào lòng cô. Mồ hôi lạnh trên trán, tim đập loạn nhịp. Cô ngồi dậy, ôm đầu trong tay, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng.

Bên ngoài, trời chưa sáng hẳn, bóng đêm vẫn còn đọng lại những nơi. Nhưng trong lòng cô, một trận bão lớn đã dậy lên-bão tố của sự hỗn loạn, của những cảm xúc đang đấu tranh với nhau.

*Giấc mơ ấy có ý nghĩa gì?*

Cô run run, không dám nghĩ sâu hơn.

Suốt buổi sáng, An Tĩnh không thể chạm vào cọ vẽ.

Cô ngồi lặng bên khung cửa sổ, mắt mờ mịt hướng ra khu vườn đang ngập nắng yếu. Những tia nắng vàng úa chiếu vào, nhưng không thể xua tan được cái lạnh trong lòng cô.

Trong đầu, tên anh lặp lại như một nốt nhạc chưa được viết lời, dai dẳng và ám ảnh:

*Lục Diệp Phàm.*

Không còn là một cái bóng mơ hồ giống An Triết nữa. Không chỉ là người làm cô bối rối, khiến cô mất ngủ. Mà đã trở thành một cá thể có thật, một người đàn ông với tiếng nói riêng, ánh mắt riêng, và đang từ từ chiếm lấy những ngóc ngách trong trái tim cô.

*Mình đang yêu anh ấy sao?*

Suy nghĩ đó khiến cô giật mình, như bị sét đánh. Cô lắc đầu dữ dội, tay bám chặt vào mép cửa sổ.

*Không được! Mình không thể!*

> "Mình đang làm gì thế này?"

Cô tự hỏi, giọng run rẩy trong căn phòng tĩnh mịch.

> "Mình đang đi tìm An Triết, hay đang chạy khỏi chính mình?"

Câu hỏi ấy như một mũi tên đâm thẳng vào tim. Cô ôm mặt, nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra.

*Có phải mình đang phản bội tình yêu đã mất của mình? Có phải mình đang tìm cách quên đi An Triết?*

Những suy nghĩ đau đớn ấy như những con dao nhỏ, cứ thế cắt xé trái tim cô.

Ánh nắng ban mai cuối cùng cũng chạm vào khóe mắt cô, nhưng không thể xua tan được nỗi buồn đang bao trùm.

Trong sự lặng im của căn phòng vẽ, giấc mơ đêm qua như vẫn lởn vởn, vẫn đeo bám. Nó không báo trước điều gì rõ ràng, nhưng đã gieo vào lòng cô một hạt mầm bất an.

Hạt mầm của sự chuyển biến đang đến. Của những rung cảm mới, chưa được chào đón nhưng đã len lỏi vào tim. Của một mối liên kết chưa thể gọi tên, nhưng đang lớn lên từng ngày.

An Tĩnh biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể ngăn cản những thay đổi đang xảy ra trong lòng mình. Cuộc sống đang đẩy cô về phía trước, dù cô có muốn hay không.

Và đóa lưu ly tím kia-dù đã khô quắt theo năm tháng, dù đã mất màu theo thời gian-lúc này, trong nắng mai, dường như lại tỏa hương.

Hương không còn thuần khiết như xưa. Mà lẫn lộn, phức tạp, như chính tâm hồn cô đang trải qua.

Hương của ký ức cũ và cảm xúc mới. Hương của sự tha thứ và tội lỗi. Hương của tình yêu đang thay đổi dáng vẻ.

*Liệu anh có thể tha thứ cho em không, An Triết?*

Câu hỏi ấy lơ lửng trong không khí, không có câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com